Chương 116: Tránh Ra! Tôi Ngại Bẩn 25
Tiểu Đào Đào
22/10/2019
Huyên Huyên không dám chấp nhận Hàn Viên. Bởi vì cô còn vướng bận người anh trai ruột "Y Thiên Vũ ".
Có lẽ ý trời đã sắp đặt, thấm thoát 5 năm cho cô găp lại người anh em ruột này.
Trong một nhà hàng sang trọng, Hàn Viên khoác eo Huyên Huyên tay kia nắm lấy Y Tư Tịch bước vào nhà hàng.
Huyên Huyên hơi nhướng mày, Hàn Viên không phải giàu có. Lại còn đang học đại học, mỗi lần dẫn mẹ con cô đi đâu. Hắn luôn là người chủ trả với lí do hết sức nghiêm túc.
Là người đàn ông, luôn là chỗ dựa của gia đình. Nếu như cô không phải thực hiện nghiệm vụ, thì chắc chắn cô sẽ chọn người đàn ông tốt như Hàn Viên để làm chồng.
Ba người ngồi vào bàn, Hàn Viên cẩn thận chọn món. Vì Y Tư Tịch không ăn được cay, Huyên Huyên không ăn hành và đậu phộng.
" Hàn Viên, anh lấy đâu ra tiền dẫn mẹ con tôi đi ăn? :" Huyên Huyên rứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề.
" Mami! Phải gọi ổng xã :" Y Tư Tịch ốm lấy chân Hàn Viên làm nũng.
Huyên Huyên :" Con còn nói nữa, mẹ đi về ngay bây giờ "
" Thôi thôi, Tịch Nhi nói đúng, anh đi làm thêm. Vợ à ! em đang lo lắng cho anh sao?
Hàn Viên bế Y Tư Tịch ngồi lệ đùi mình, sau đó hướng Huyên Huyên cười hề hề.
" Hừ! Nhàm chán :" Huyên Huyên hừ nhỏ, ngồi đợi nhân viên đem món ăn lên.
Hàn Viên nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Huyên Huyên. Hắn nổi lên cơn ghen , cũng tại vợ tương lai của hắn quá xinh đẹp câu dẫn người khác
Hàn Viên cởi áo khoác của mình ra, chùm lên đôi vai trần lộ xương quai xanh của Huyên Huyên. Âm trầm mở miệng.
" Rất lạnh, vẫn nên khoác vào. Đừng cởi ra.
Huyên Huyên :"...."
"Ba ba, Tịch Nhi rất nóng! Không có lạnh. :" đứa con gái bé nhỏ, chớp chớp đôi mắt. Vẻ mặt thành thật nói.
Hàn Viên :"...."
Ba người vừa ngồi xuống chưa nóng ghế, thì một đại nhân cũng tới đây ăn lẩu. Vừa nhìn thấy hắn, Huyên Huyên đã nhảy dựng lên.
Quả thật cũng nên gặp lại hắn, nhưng không phải gặp trong hoàn cảnh này.
Lúc này Y Thiên Vũ trong bộ âu phục màu đen, hắn lạnh lùng bước vào. Nhìn chăm chăm vào nữ nhân luôn cúi mặt, bên cạnh hình như là chồng và con gái.
Hắn cảm thấy nữ nhân này rất giống với em gái, mà hắn tìm lâu nay. 6 năm qua, kể từ lúc Huyên Huyên ra đi, hắn sống trong đau khổ rằn vặt.
Thời gian hắn ngủ, được đếm trên đầu ngón tay. Hắn chỉ một lòng muốn tìm lại em gái, muốn vượt qua mọi rào cản lấy em gái làm vợ.
" Lão đại, anh ngồi đây. Em đi gọi món : " Một tên đàn em lên tiếng, tay còn đẩy ghế ra giúp hắn.
Y Thiên Vũ lạnh lùng gật đầu, thời gian trôi qua . Hắn tạo lên một thế lực lớn trong giới hắc đạo, chỉ là lớn như thế nào, cũng không thể tìm ra người hắn yêu thương.
Huyên Huyên còn mãi ngẫn người, cô cúi thấp đầu tránh ánh mắt dò xét của Y Thiên Vũ.
6 năm qua Y Thiên Vũ thay đổi thật nhiều, hắn lúc này thật giống đàn ông thành công. Khí sắc âm trầm, đôi mắt sắc bén chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
" Mami! Chú kia thật đẹp, chú ấy luôn nhìn mami :"
Con gái nhỏ, lay lay cánh tay của Huyên Huyên, cô nhịn không được mà thốt thành lời.
" Y Tư Tịch, con câm miệng lại cho mẹ :" Huyên Huyên nhịn không được mà, ngẳng mặt lên trừng mắt với Y Tu Tịch.
Hàn Viên hơi khó chịu, nhỏ nhẹ nhắc nhở. Hắn cũng cảm thấy nam nhân kia có nét giống với Y Tư Tịch.
" Vợ! Tịch Nhi chỉ tò mò mới hỏi thôi, vợ quen người đó sao?
" Hừ! Ai là vợ cậu, ăn, ăn đi... Đừng Lo chuyện bao đồng. :" Lần này Huyên Huyên nói nhỏ hơn
Lúc này Y Thiên Vũ kinh ngạc ,giọng nói này đã 6 năm hắn chưa được nghe. Hắn đảo mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp yêu kiều, đang trừng mắt với bé gái.
Trong nháy mắt , Y Thiên Vũ đã cho rằng hẳn là do hắn xuất hiện ảo giác, hắn như vậy lại gặp lại người em gái trốn khỏi hắn 6 năm qua.
Còn rất trấn định làm lơ hắn, giống như đối với người lạ không hề hay biết. Đến cả cái liếc mắt không thèm nhìn.
Trái tim Y Thiên Vũ đau đớn, hắn không thích cảm giác này. Lỗi là do hắn, nhưng ít nhất cô phải cho hắn thời gian sửa lỗi bù đắp.
Bây giờ thì hay rồi, em gái đã có chồng còn có con. Nhìn bé gái kia chắc chỉ mới 5 tuổi .
Có lẽ ý trời đã sắp đặt, thấm thoát 5 năm cho cô găp lại người anh em ruột này.
Trong một nhà hàng sang trọng, Hàn Viên khoác eo Huyên Huyên tay kia nắm lấy Y Tư Tịch bước vào nhà hàng.
Huyên Huyên hơi nhướng mày, Hàn Viên không phải giàu có. Lại còn đang học đại học, mỗi lần dẫn mẹ con cô đi đâu. Hắn luôn là người chủ trả với lí do hết sức nghiêm túc.
Là người đàn ông, luôn là chỗ dựa của gia đình. Nếu như cô không phải thực hiện nghiệm vụ, thì chắc chắn cô sẽ chọn người đàn ông tốt như Hàn Viên để làm chồng.
Ba người ngồi vào bàn, Hàn Viên cẩn thận chọn món. Vì Y Tư Tịch không ăn được cay, Huyên Huyên không ăn hành và đậu phộng.
" Hàn Viên, anh lấy đâu ra tiền dẫn mẹ con tôi đi ăn? :" Huyên Huyên rứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề.
" Mami! Phải gọi ổng xã :" Y Tư Tịch ốm lấy chân Hàn Viên làm nũng.
Huyên Huyên :" Con còn nói nữa, mẹ đi về ngay bây giờ "
" Thôi thôi, Tịch Nhi nói đúng, anh đi làm thêm. Vợ à ! em đang lo lắng cho anh sao?
Hàn Viên bế Y Tư Tịch ngồi lệ đùi mình, sau đó hướng Huyên Huyên cười hề hề.
" Hừ! Nhàm chán :" Huyên Huyên hừ nhỏ, ngồi đợi nhân viên đem món ăn lên.
Hàn Viên nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Huyên Huyên. Hắn nổi lên cơn ghen , cũng tại vợ tương lai của hắn quá xinh đẹp câu dẫn người khác
Hàn Viên cởi áo khoác của mình ra, chùm lên đôi vai trần lộ xương quai xanh của Huyên Huyên. Âm trầm mở miệng.
" Rất lạnh, vẫn nên khoác vào. Đừng cởi ra.
Huyên Huyên :"...."
"Ba ba, Tịch Nhi rất nóng! Không có lạnh. :" đứa con gái bé nhỏ, chớp chớp đôi mắt. Vẻ mặt thành thật nói.
Hàn Viên :"...."
Ba người vừa ngồi xuống chưa nóng ghế, thì một đại nhân cũng tới đây ăn lẩu. Vừa nhìn thấy hắn, Huyên Huyên đã nhảy dựng lên.
Quả thật cũng nên gặp lại hắn, nhưng không phải gặp trong hoàn cảnh này.
Lúc này Y Thiên Vũ trong bộ âu phục màu đen, hắn lạnh lùng bước vào. Nhìn chăm chăm vào nữ nhân luôn cúi mặt, bên cạnh hình như là chồng và con gái.
Hắn cảm thấy nữ nhân này rất giống với em gái, mà hắn tìm lâu nay. 6 năm qua, kể từ lúc Huyên Huyên ra đi, hắn sống trong đau khổ rằn vặt.
Thời gian hắn ngủ, được đếm trên đầu ngón tay. Hắn chỉ một lòng muốn tìm lại em gái, muốn vượt qua mọi rào cản lấy em gái làm vợ.
" Lão đại, anh ngồi đây. Em đi gọi món : " Một tên đàn em lên tiếng, tay còn đẩy ghế ra giúp hắn.
Y Thiên Vũ lạnh lùng gật đầu, thời gian trôi qua . Hắn tạo lên một thế lực lớn trong giới hắc đạo, chỉ là lớn như thế nào, cũng không thể tìm ra người hắn yêu thương.
Huyên Huyên còn mãi ngẫn người, cô cúi thấp đầu tránh ánh mắt dò xét của Y Thiên Vũ.
6 năm qua Y Thiên Vũ thay đổi thật nhiều, hắn lúc này thật giống đàn ông thành công. Khí sắc âm trầm, đôi mắt sắc bén chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
" Mami! Chú kia thật đẹp, chú ấy luôn nhìn mami :"
Con gái nhỏ, lay lay cánh tay của Huyên Huyên, cô nhịn không được mà thốt thành lời.
" Y Tư Tịch, con câm miệng lại cho mẹ :" Huyên Huyên nhịn không được mà, ngẳng mặt lên trừng mắt với Y Tu Tịch.
Hàn Viên hơi khó chịu, nhỏ nhẹ nhắc nhở. Hắn cũng cảm thấy nam nhân kia có nét giống với Y Tư Tịch.
" Vợ! Tịch Nhi chỉ tò mò mới hỏi thôi, vợ quen người đó sao?
" Hừ! Ai là vợ cậu, ăn, ăn đi... Đừng Lo chuyện bao đồng. :" Lần này Huyên Huyên nói nhỏ hơn
Lúc này Y Thiên Vũ kinh ngạc ,giọng nói này đã 6 năm hắn chưa được nghe. Hắn đảo mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp yêu kiều, đang trừng mắt với bé gái.
Trong nháy mắt , Y Thiên Vũ đã cho rằng hẳn là do hắn xuất hiện ảo giác, hắn như vậy lại gặp lại người em gái trốn khỏi hắn 6 năm qua.
Còn rất trấn định làm lơ hắn, giống như đối với người lạ không hề hay biết. Đến cả cái liếc mắt không thèm nhìn.
Trái tim Y Thiên Vũ đau đớn, hắn không thích cảm giác này. Lỗi là do hắn, nhưng ít nhất cô phải cho hắn thời gian sửa lỗi bù đắp.
Bây giờ thì hay rồi, em gái đã có chồng còn có con. Nhìn bé gái kia chắc chỉ mới 5 tuổi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.