Chương 96: Tránh Ra! Tôi Ngại Bẩn 5
Tiểu Đào Đào
22/10/2019
Y Thiên Vũ khẽ xoa mi tâm, tiến lại gần Huyên
Huyên . Hắn không biết phải làm sao với người em gái này, Y Thiên Vũ thở dài một hơi . Âm trầm lên tiếng.
" Cô theo tôi về, hoặc trở về với người đàn bà kia...
" Anh... anh ! vì sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?
" Tôi là Y Thiên Vũ, người mà nữ nhân kia nhẫn tâm bán đi :" Y Thiên Vũ cắn chặt răng, rít thành tiếng.
Chỉ cần nhắc tới người mẹ tàn nhẫn kia, nỗi oán hận lại dâng trào. Chính vì lí do này, hắn không thích luôn người em gái mới nhận biết này.
Huyên Huyên mở lớn hai mắt, nhìn Y Thiên Vũ. Miệng lắp bắp mãi mới thành câu..
" Anh.... anh...nói sao? Anh là anh trai tôi???
Hắn im lặng, đưa giấy kết quả xét nghiệm ADN cho Huyên Huyên nhìn. Lúc này Huyên Huyên tỏ ra mình hết sức ngạc nhiên, còn khóc to hơn...
" Anh trai, cuối cùng em được nhìn thấy anh rồi . Thật tốt....
Huyên Huyên đứng dậy định ôm lấy Y Thiên Vũ, tức khắc bị hắn đẩy ra . Thuận miệng nhắc nhở.
" Đừng gọi tôi là anh trai, cũng đừng chạm vào người tôi...
Huyên Huyên cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu. Yếu ớt lên tiếng...
" Em... em...biết, em rất bẩn ! em sẽ không chạm vào anh. Nhưng ang đúng là anh trai của em mà.
" Đã từ lâu tôi xem mình không có, mẹ lẫn em gái rồi. Cô tốt nhất lên giường nghĩ ngơi.
"Tôi đi làm giấy xuất viện cho cô :" Nói xong Y Thiên Vũ đi ra khỏi phòng bệnh.
" Cảm ơn anh trai "
Hắn nghe thấy, cũng chỉ hơi nghiêng đầu. Liếc mắt nhìn mại, sau đó xoay người bước đi thẳng.
Lúc này Huyên Huyên đứng dậy, phủi bụi trên quần áo bệnh nhận. Leo lên giường nằm nghỉ, môi cô cười nhàn nhạt.
Coi như bước đầu đã thành công mĩ mãn. Chỉ cần tìm cơ hội quyến rũ vắt cạn anh trai là xong.
Nghĩ Nghĩ Huyên Huyên lại thở dài, vì thái độ của nam chủ đối với cô cực gắt. Trong ánh mắt hắn có tia ghét bỏ nồng đậm.
Huyên Huyên nghĩ một hồi, liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Y Thiên Vũ làm giấy xuất viện xong.Thì điện thoại vang lên, hắn cầm điện thoại cho vào tai nghe.
" Nói đi! chuyện tôi bảo, cậu điều tra sao rồi?
Đầu dây bên kia, kể không sót một chi tiết nào. Toàn bộ quá khứ của Huyên Huyên đều được moi móc ra hết, và hiển nhiên hoàn toàn khớp với những gì Huyên Huyên kể cho hắn nghe.
15 phút sau Y Thiên Vũ mở cửa tiến vào phòng bệnh, hắn nắm chặt tờ giấy xuất viện. Lại đảo mắt nhìn em gái mình an ổn ngủ trên giường.
sắc mặt dường như không được yên ổn, giữa mi tâ còn nhíu chặt. Nước mắt từ khóe thi nhau chảy ra, miệng. lẩm bẩm rất nhỏ..
Y Thiên Vũ ghét sát tai, lắng xem em gái đang ngủ mơ cái gì ?
" Mẹ... mẹ.. đừng đánh con nữa, con sẽ mang thật nhiều tiền. Hôm nay con nhặt được rất nhiều lon nhựa..
" Anh... đừng bỏ tơi Huyên Huyên, anh Huyên Huyên nhớ anh.
Thoáng chốc, cả người Y Thiên Vũ cứng ngắc. Hắn không ngờ, tới khi ngủ em gái vẫn bị người đàn bà kia hành hạ....
Hắn thở dài một hơi, tuy rằng vẫn hận. Nhưng hắn không thể bỏ mặc người em này. Nếu không người đàn bà tàn nhẫn kia, sẽ biến em gái thành cái dạng gì nữa.
Y Thiên Vũ nảy ra ý định, xem như nuôi một món đồ chơi đi. Hắn chán ghét tất cả, chán ghét lẫn người em gái này. Chỉ mình em gái sống nhục nhã sao?
15 năm qua hắn sống cũng rất nhục nhã, ba nuôi đối xử hắn giống như nuôi một con chó trung thành mà thôi . Tới bây giờ hắn vẫn không thoát ra khỏi vòng khống chế của ông ta.
Nghĩ tới đây, điện thoại của hắn lại rung lên. Y Thiên Vũ nhìn tên người gọi đến, hắn mím môi nghe điện thoại.
" Chủ nhân! ngài gọi cho tôi có việc gì ?
Người bên kia cất giọng đầy nguy hiểm lên :" Ta nghe nói, con cho người điều tra ai đó?
" Vâng thưa chủ nhân! đó là em gái thất lạc của con....
" Cũng chỉ là món đồ chơi, khi chán con tự khắc sẽ vứt bỏ..
Vài giây im lặng, đầu giây bên kia bắt đầu lên tiếng.
" Được! ta tin tưởng con, nhưng hãy nhớ việc ta giao cho con làm.
" Là con trai của ta, không được phép nảy sinh tình cảm.
" Con đã rõ " .
Y Thiên Vũ run rẩy mà nói, hắn vẫn luôn khiếp sợ người ba nuôi này. Ông ta là một con ác quỷ đội lốt người.
15 năm qua, hắn chịu đựng sự huấn luyện không phải dành cho người. Khiến hắn biến thành vũ khí máu lạnh, mà ông ta cần dùng.
Y Thiên Vũ gục đầu bên mép giường.Từ Đầu tới cuối Huyên Huyên nghe rõ lời thoại của hai người, môi mỏng nhếch lên.
" Có thứ đồ chơi, càng chơi càng nghiện. Đó chính là em gái của mình, anh trai yêu quý ạ. "
Điều này Huyên Huyên chỉ dám nghĩ trong bụng. Cô híp mắt nhìn nam nhân cao lãnh, mang vẻ đẹp thị huyết này. Cực kì lôi cuốn.
" Cô theo tôi về, hoặc trở về với người đàn bà kia...
" Anh... anh ! vì sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?
" Tôi là Y Thiên Vũ, người mà nữ nhân kia nhẫn tâm bán đi :" Y Thiên Vũ cắn chặt răng, rít thành tiếng.
Chỉ cần nhắc tới người mẹ tàn nhẫn kia, nỗi oán hận lại dâng trào. Chính vì lí do này, hắn không thích luôn người em gái mới nhận biết này.
Huyên Huyên mở lớn hai mắt, nhìn Y Thiên Vũ. Miệng lắp bắp mãi mới thành câu..
" Anh.... anh...nói sao? Anh là anh trai tôi???
Hắn im lặng, đưa giấy kết quả xét nghiệm ADN cho Huyên Huyên nhìn. Lúc này Huyên Huyên tỏ ra mình hết sức ngạc nhiên, còn khóc to hơn...
" Anh trai, cuối cùng em được nhìn thấy anh rồi . Thật tốt....
Huyên Huyên đứng dậy định ôm lấy Y Thiên Vũ, tức khắc bị hắn đẩy ra . Thuận miệng nhắc nhở.
" Đừng gọi tôi là anh trai, cũng đừng chạm vào người tôi...
Huyên Huyên cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu. Yếu ớt lên tiếng...
" Em... em...biết, em rất bẩn ! em sẽ không chạm vào anh. Nhưng ang đúng là anh trai của em mà.
" Đã từ lâu tôi xem mình không có, mẹ lẫn em gái rồi. Cô tốt nhất lên giường nghĩ ngơi.
"Tôi đi làm giấy xuất viện cho cô :" Nói xong Y Thiên Vũ đi ra khỏi phòng bệnh.
" Cảm ơn anh trai "
Hắn nghe thấy, cũng chỉ hơi nghiêng đầu. Liếc mắt nhìn mại, sau đó xoay người bước đi thẳng.
Lúc này Huyên Huyên đứng dậy, phủi bụi trên quần áo bệnh nhận. Leo lên giường nằm nghỉ, môi cô cười nhàn nhạt.
Coi như bước đầu đã thành công mĩ mãn. Chỉ cần tìm cơ hội quyến rũ vắt cạn anh trai là xong.
Nghĩ Nghĩ Huyên Huyên lại thở dài, vì thái độ của nam chủ đối với cô cực gắt. Trong ánh mắt hắn có tia ghét bỏ nồng đậm.
Huyên Huyên nghĩ một hồi, liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Y Thiên Vũ làm giấy xuất viện xong.Thì điện thoại vang lên, hắn cầm điện thoại cho vào tai nghe.
" Nói đi! chuyện tôi bảo, cậu điều tra sao rồi?
Đầu dây bên kia, kể không sót một chi tiết nào. Toàn bộ quá khứ của Huyên Huyên đều được moi móc ra hết, và hiển nhiên hoàn toàn khớp với những gì Huyên Huyên kể cho hắn nghe.
15 phút sau Y Thiên Vũ mở cửa tiến vào phòng bệnh, hắn nắm chặt tờ giấy xuất viện. Lại đảo mắt nhìn em gái mình an ổn ngủ trên giường.
sắc mặt dường như không được yên ổn, giữa mi tâ còn nhíu chặt. Nước mắt từ khóe thi nhau chảy ra, miệng. lẩm bẩm rất nhỏ..
Y Thiên Vũ ghét sát tai, lắng xem em gái đang ngủ mơ cái gì ?
" Mẹ... mẹ.. đừng đánh con nữa, con sẽ mang thật nhiều tiền. Hôm nay con nhặt được rất nhiều lon nhựa..
" Anh... đừng bỏ tơi Huyên Huyên, anh Huyên Huyên nhớ anh.
Thoáng chốc, cả người Y Thiên Vũ cứng ngắc. Hắn không ngờ, tới khi ngủ em gái vẫn bị người đàn bà kia hành hạ....
Hắn thở dài một hơi, tuy rằng vẫn hận. Nhưng hắn không thể bỏ mặc người em này. Nếu không người đàn bà tàn nhẫn kia, sẽ biến em gái thành cái dạng gì nữa.
Y Thiên Vũ nảy ra ý định, xem như nuôi một món đồ chơi đi. Hắn chán ghét tất cả, chán ghét lẫn người em gái này. Chỉ mình em gái sống nhục nhã sao?
15 năm qua hắn sống cũng rất nhục nhã, ba nuôi đối xử hắn giống như nuôi một con chó trung thành mà thôi . Tới bây giờ hắn vẫn không thoát ra khỏi vòng khống chế của ông ta.
Nghĩ tới đây, điện thoại của hắn lại rung lên. Y Thiên Vũ nhìn tên người gọi đến, hắn mím môi nghe điện thoại.
" Chủ nhân! ngài gọi cho tôi có việc gì ?
Người bên kia cất giọng đầy nguy hiểm lên :" Ta nghe nói, con cho người điều tra ai đó?
" Vâng thưa chủ nhân! đó là em gái thất lạc của con....
" Cũng chỉ là món đồ chơi, khi chán con tự khắc sẽ vứt bỏ..
Vài giây im lặng, đầu giây bên kia bắt đầu lên tiếng.
" Được! ta tin tưởng con, nhưng hãy nhớ việc ta giao cho con làm.
" Là con trai của ta, không được phép nảy sinh tình cảm.
" Con đã rõ " .
Y Thiên Vũ run rẩy mà nói, hắn vẫn luôn khiếp sợ người ba nuôi này. Ông ta là một con ác quỷ đội lốt người.
15 năm qua, hắn chịu đựng sự huấn luyện không phải dành cho người. Khiến hắn biến thành vũ khí máu lạnh, mà ông ta cần dùng.
Y Thiên Vũ gục đầu bên mép giường.Từ Đầu tới cuối Huyên Huyên nghe rõ lời thoại của hai người, môi mỏng nhếch lên.
" Có thứ đồ chơi, càng chơi càng nghiện. Đó chính là em gái của mình, anh trai yêu quý ạ. "
Điều này Huyên Huyên chỉ dám nghĩ trong bụng. Cô híp mắt nhìn nam nhân cao lãnh, mang vẻ đẹp thị huyết này. Cực kì lôi cuốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.