Chương 29: Âm Mưu (2)
Bắp Cải
25/01/2021
Đợi cho trong phòng chỉ còn lại một mình, Yên Vũ mới câu thông với hệ thống, hỏi nó một chút chuyện về thứ thuốc trong tay:
"Với tình trạng hiện tại của ta, nuốt cái này vào có ổn không?"
[Thứ thuốc này không có tác dụng phụ như lúc nuốt tinh hạch tang thi, không có nguy hiểm, cho nên ký chủ cứ yên tâm, nó còn giúp làm diệu những vết thương kia nữa đó!]
Thời gian của nó không còn nhiều lắm, cho nên lúc này đã đem ra vốn gốc, muốn để Yên Vũ mau chóng tăng lên thực lực.
Yên Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay, sau đó quyết định nuốt nó vào. Giống như hệ thống nói, ngay khi vừa vào miệng, thứ thuốc kia lập tức tan ra, hóa thành một dòng chảy năng lượng màu sữa nhẹ nhàng làm dịu tế bào bên trong cơ thể. Những vết thương bên ngoài lấy tốc độ thong thả hồi phục, qua vài phút, toàn bộ vết thương nhỏ đều đã khép miệng!
Cô sững sờ một lúc, sau đó mới ý thức được thứ thuốc này có bao nhiêu đáng sợ.
[Khó được, hì hì. Ký chủ thật may mắn, không ngờ lại kích phát dị năng hệ chữa trị, rất hiếm có nha!]
Hệ thống rất vui mừng, không ngừng phát ra âm thanh như tiếng cười giòn tan, làm Yên Vũ nghe mà lạnh cả sống lưng.
[Thật ra dị năng hệ chữa trị này của ký chủ hiện tại vẫn khá yếu, vốn không thể làm khép miệng vết thương nhanh như vậy đâu. Do lần này là thức tỉnh dị năng nên tác dụng mới mạnh như vậy! Muốn luyện đến trình độ dùng được, chỉ sợ phải mất một ít thời gian!]
Yên Vũ nghe xong cũng cảm khái trong lòng, cô có cảm giác bàn tay vàng của mình hơi thái quá một chút. Nhưng mà mặc kệ, đây coi như cô may mắn đi. Cô đứng lên, nhìn một lượt quần áo bẩn thỉu rách nát trên người mình, cười khổ một tiếng rồi nhanh chóng đi tắm.
Làm xong hết thảy, cô mới tìm chút vải băng vết thương trên người lại. Có những chỗ bị rách khá sâu nên hiện tại vẫn còn đang đỏ hồng, rất đáng sợ. Cô giống như không biết đau, lúc băng bó còn chẳng phát ra tiếng rên nào.
Đang lúc này, bên ngoài có tiếng chuông cửa, Yên Vũ dừng lại động tác trên tay. Cô đoán tám phần người tìm tới là Hàn Vệ, mà thật đúng là như vậy.
Thấy cô mở cửa, Hàn Vệ hơi hơi nheo mắt lại. Hắn là người tinh tế cỡ nào, liếc mắt qua đã phát hiện vẻ mặt hồng nhuận của cô, những vết thương nhỏ trên người đều chuyển biến tốt hơn rất nhiều!
"Cô, làm sao có thể?"
"Vào rồi nói." Yên Vũ ngoắc tay, ý bảo Hàn Vệ không nên đứng ở cửa nói chuyện.
Lúc này hai người ngồi xuống ghế, đối diện nhau, Hàn Vệ thật không biết mở miệng từ đâu.
"Nếu anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, có thể nói tôi đều sẽ nói."
Hàn Vệ không nghĩ tới Yên Vũ lại trực tiếp như thế, hắn ngẩng đầu nhìn cô:
"Vết thương của cô làm cách nào lành nhanh như vậy?"
"Cái này không thể nói rõ, đại khái cơ thể tôi hơi khác thường một chút." Yên Vũ tiếp tục công việc băng bó vết thương của mình, đơn giản đáp lại. Việc cô có dị năng hệ chữa trị, cũng không nhất thiết phải cho Hàn Vệ biết.
Cơ thể khác thường? Hàn Vệ lý giải rằng đây là do dị năng của cô có tác dụng phụ trợ, hắn cũng không hỏi nữa, lần này đến nguyên nhân chính không phải điều tra bí mật trên người Yên Vũ.
"Ban đầu cô nói có chuyện muốn làm, sau đó chỉ hướng cho tôi đi về phía Tây Nam, có phải đã biết rõ nơi đó có cơ sở ngầm của căn cứ phía Tây rồi không?"
Yên Vũ không khỏi khen ngợi trí thông minh của Hàn Vệ, cô còn chưa nói, hắn đã biết nơi đó thuộc về căn cứ phía Tây, cô lơ đễnh gật đầu.
"Nguyên nhân dẫn đến mạt thế thì sao?" Hàn Vệ đã có suy đoán trong lòng, lại vẫn hỏi.
Nghe đến đây, Yên Vũ hơi động mí mắt:
"Cái này tôi cũng không thật sự biết... Nhưng có thể nói, là do con người gây ra."
Hàn Vệ nhận được đáp án như trong dự tính, gật đầu rồi đứng lên:
"Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Chờ bố của tôi tỉnh lại, có lẽ sẽ hỏi được một ít tin tức."
Yên Vũ im lặng tiễn hắn ra cửa, căn cứ phía Tây âm thầm bắt cóc giáo sư Hàn, còn bí mật xây dựng cơ sở nghiên cứu ngầm như vậy, nghiên cứu ra thực vật biến dị và phá hủy cả một thành phố, nếu nói bọn họ không có âm mưu thì không thể nào.
Căn cứ phía Tây, Tiết Mộng Kỳ không yên lòng nhìn về phía nam nhân đối diện mình:
"Vương Hào, chúng ta nhất thiết phải làm vậy sao?"
"Anh đã nói rồi, em quá thiện lương. Chẳng lẽ đến giờ phút này em lại không muốn trả thù nữa sao?"
Nam nhân tuấn tú siết chặt bàn tay Tiết Mộng Kỳ, hắn là nam chính, cũng là người mà Tiết Mộng Kỳ tin tưởng nhất, bất kể có bí mật gì cô cũng sẽ nói cho hắn. Ngay cả việc cô trọng sinh, cô cũng không e ngại để hắn biết.
Tiết Mộng Kỳ muốn trả thù là thật, nhưng những người cô muốn giết trên cơ bản đều đã ngã xuống, chỉ còn lại Yên Vũ mà thôi...
"Với tình trạng hiện tại của ta, nuốt cái này vào có ổn không?"
[Thứ thuốc này không có tác dụng phụ như lúc nuốt tinh hạch tang thi, không có nguy hiểm, cho nên ký chủ cứ yên tâm, nó còn giúp làm diệu những vết thương kia nữa đó!]
Thời gian của nó không còn nhiều lắm, cho nên lúc này đã đem ra vốn gốc, muốn để Yên Vũ mau chóng tăng lên thực lực.
Yên Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay, sau đó quyết định nuốt nó vào. Giống như hệ thống nói, ngay khi vừa vào miệng, thứ thuốc kia lập tức tan ra, hóa thành một dòng chảy năng lượng màu sữa nhẹ nhàng làm dịu tế bào bên trong cơ thể. Những vết thương bên ngoài lấy tốc độ thong thả hồi phục, qua vài phút, toàn bộ vết thương nhỏ đều đã khép miệng!
Cô sững sờ một lúc, sau đó mới ý thức được thứ thuốc này có bao nhiêu đáng sợ.
[Khó được, hì hì. Ký chủ thật may mắn, không ngờ lại kích phát dị năng hệ chữa trị, rất hiếm có nha!]
Hệ thống rất vui mừng, không ngừng phát ra âm thanh như tiếng cười giòn tan, làm Yên Vũ nghe mà lạnh cả sống lưng.
[Thật ra dị năng hệ chữa trị này của ký chủ hiện tại vẫn khá yếu, vốn không thể làm khép miệng vết thương nhanh như vậy đâu. Do lần này là thức tỉnh dị năng nên tác dụng mới mạnh như vậy! Muốn luyện đến trình độ dùng được, chỉ sợ phải mất một ít thời gian!]
Yên Vũ nghe xong cũng cảm khái trong lòng, cô có cảm giác bàn tay vàng của mình hơi thái quá một chút. Nhưng mà mặc kệ, đây coi như cô may mắn đi. Cô đứng lên, nhìn một lượt quần áo bẩn thỉu rách nát trên người mình, cười khổ một tiếng rồi nhanh chóng đi tắm.
Làm xong hết thảy, cô mới tìm chút vải băng vết thương trên người lại. Có những chỗ bị rách khá sâu nên hiện tại vẫn còn đang đỏ hồng, rất đáng sợ. Cô giống như không biết đau, lúc băng bó còn chẳng phát ra tiếng rên nào.
Đang lúc này, bên ngoài có tiếng chuông cửa, Yên Vũ dừng lại động tác trên tay. Cô đoán tám phần người tìm tới là Hàn Vệ, mà thật đúng là như vậy.
Thấy cô mở cửa, Hàn Vệ hơi hơi nheo mắt lại. Hắn là người tinh tế cỡ nào, liếc mắt qua đã phát hiện vẻ mặt hồng nhuận của cô, những vết thương nhỏ trên người đều chuyển biến tốt hơn rất nhiều!
"Cô, làm sao có thể?"
"Vào rồi nói." Yên Vũ ngoắc tay, ý bảo Hàn Vệ không nên đứng ở cửa nói chuyện.
Lúc này hai người ngồi xuống ghế, đối diện nhau, Hàn Vệ thật không biết mở miệng từ đâu.
"Nếu anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, có thể nói tôi đều sẽ nói."
Hàn Vệ không nghĩ tới Yên Vũ lại trực tiếp như thế, hắn ngẩng đầu nhìn cô:
"Vết thương của cô làm cách nào lành nhanh như vậy?"
"Cái này không thể nói rõ, đại khái cơ thể tôi hơi khác thường một chút." Yên Vũ tiếp tục công việc băng bó vết thương của mình, đơn giản đáp lại. Việc cô có dị năng hệ chữa trị, cũng không nhất thiết phải cho Hàn Vệ biết.
Cơ thể khác thường? Hàn Vệ lý giải rằng đây là do dị năng của cô có tác dụng phụ trợ, hắn cũng không hỏi nữa, lần này đến nguyên nhân chính không phải điều tra bí mật trên người Yên Vũ.
"Ban đầu cô nói có chuyện muốn làm, sau đó chỉ hướng cho tôi đi về phía Tây Nam, có phải đã biết rõ nơi đó có cơ sở ngầm của căn cứ phía Tây rồi không?"
Yên Vũ không khỏi khen ngợi trí thông minh của Hàn Vệ, cô còn chưa nói, hắn đã biết nơi đó thuộc về căn cứ phía Tây, cô lơ đễnh gật đầu.
"Nguyên nhân dẫn đến mạt thế thì sao?" Hàn Vệ đã có suy đoán trong lòng, lại vẫn hỏi.
Nghe đến đây, Yên Vũ hơi động mí mắt:
"Cái này tôi cũng không thật sự biết... Nhưng có thể nói, là do con người gây ra."
Hàn Vệ nhận được đáp án như trong dự tính, gật đầu rồi đứng lên:
"Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Chờ bố của tôi tỉnh lại, có lẽ sẽ hỏi được một ít tin tức."
Yên Vũ im lặng tiễn hắn ra cửa, căn cứ phía Tây âm thầm bắt cóc giáo sư Hàn, còn bí mật xây dựng cơ sở nghiên cứu ngầm như vậy, nghiên cứu ra thực vật biến dị và phá hủy cả một thành phố, nếu nói bọn họ không có âm mưu thì không thể nào.
Căn cứ phía Tây, Tiết Mộng Kỳ không yên lòng nhìn về phía nam nhân đối diện mình:
"Vương Hào, chúng ta nhất thiết phải làm vậy sao?"
"Anh đã nói rồi, em quá thiện lương. Chẳng lẽ đến giờ phút này em lại không muốn trả thù nữa sao?"
Nam nhân tuấn tú siết chặt bàn tay Tiết Mộng Kỳ, hắn là nam chính, cũng là người mà Tiết Mộng Kỳ tin tưởng nhất, bất kể có bí mật gì cô cũng sẽ nói cho hắn. Ngay cả việc cô trọng sinh, cô cũng không e ngại để hắn biết.
Tiết Mộng Kỳ muốn trả thù là thật, nhưng những người cô muốn giết trên cơ bản đều đã ngã xuống, chỉ còn lại Yên Vũ mà thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.