Hệ Thống Sống Còn

Chương 11: Thức tỉnh dị năng

Bắp Cải

28/02/2018

Kết thúc một đòn cuối cùng, Yên Vũ nâng đầu ngón tay đang đỏ bừng lên nhìn, cảm giác đau rát thật không dễ chịu. Chỉ sợ bắn được hai phát hỏa đạn nữa thì da thịt cũng hỏng mất!

“C-cảm ơn chị.”

Đứa trẻ nhỏ tuổi kia là người phản ứng nhanh nhất, vội ngồi dậy nhìn Yên Vũ, sau đó ánh mắt căm giận nhìn về phía tên thanh niên đang bất tỉnh trước cửa siêu thị mini.

Đám người xung quanh mặc dù không thích tên đàn ông kia, nhưng dù sao ông ta cũng là người duy nhất chấp nhận bảo vệ bọn họ tại trong mạt thế nguy cơ trùng trùng này. Hiện tại bị cô gái xa lạ như Yên Vũ giết chết, thì còn ai có thể bảo đảm an nguy cho bọn họ nữa? Mọi người đều khó chịu trong lòng, không khỏi oán giận.

“Nhóc con, em muốn trả thù sao?” Yên Vũ không quan tâm tới những ánh mắt căm thù của mấy kẻ xung quanh, đi tới bên cạnh đứa trẻ kia, nhẹ giọng hỏi.

“Em tên Chu Đồng, không phải nhóc con.”

Thằng bé lanh lợi trả lời, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, cắn môi nhìn cô. Yên Vũ đưa tay vuốt mái tóc đen rối tung của Chu Đồng:

“Ừ. Hiện tại hắn ta còn chưa chết hẳn.”

Chu Đồng run rẩy thân mình, đi tới trước mấy bước rồi ngồi xuống đấm đá lung tung vào trên người của thanh niên kia. Lực tay của cậu rất là nhỏ bé, cho dù có đánh đến ngày mai cũng không gây ra bất kì thương tổn gì cho hắn ta được. Chẳng qua Yên Vũ cũng im lặng để cho thằng bé trút giận, quay sang nói với mấy người xung quanh:

“Động tĩnh bên này lớn như vậy, lát nữa nói không chừng tang thi sẽ kéo đến, các người còn không đi đi?”

“Cô… cô đánh chết tên kia rồi, ai sẽ bảo vệ chúng tôi?”

Có người tức giận lên tiếng, sau đó thấy ánh mắt Yên Vũ liếc qua thì sợ hãi lùi về phía sau một bước.

“Các người nghĩ hắn sẽ thật sự bảo vệ các người nếu tang thi tấn công sao? Đi theo bên cạnh hắn là tốt?”

Nghe vậy, mọi người đều không khỏi im lặng, ngẫm lại, từ lúc bọn họ đi theo người đàn ông trung niên này tới giờ cũng được mấy ngày rồi, thời quan qua có đến ba người bị tang thi cắn chết. Khi ấy đổ lỗi do những người kia không cẩn thận, đổi lại nếu là họ bị cắn thì sao? Thật ra ai cũng biết hắn ta chỉ đang lợi dụng để lấy thức ăn từ họ, nhưng lại cam tâm tình nguyện đi theo, để sống thêm được ngày nào thì hay ngày đó.

Chu Đồng cùng bà ngoại cũng bị bóc lột hết thức ăn, bất đắc dĩ thằng bé mới phải trộm về một túi bánh cho bà mình, cuối cùng thành ra như lúc này. Nhắc đến đây, mọi người đều quay đầu nhìn đứa trẻ đáng thương kia, cậu nhóc không ngừng cào cấu đấm đá, thậm chí là cắn lên người của thanh niên gầy gò.



Sau khi phát tiết xong, Chu Đồng quay ra lau nước mắt rồi đến chỗ bà ngoại mình ngồi xuống, cầm bàn tay già nua khô héo lên ôm vào lòng. Yên Vũ đánh mắt ra xa, phát hiện nơi này đã dẫn động một ít tang thi đến.

“Các người còn không đi thì sẽ bị tang thi cắn chết đấy.”

Đám đông lúc này mới giật mình, ôm đồ chạy đi, còn không quên quăng ánh mắt giận dữ về phía cô. Chu Đồng nghe được câu này chợt cứng đờ rồi bám vào trên quần jean dài của Yên Vũ.

“Chị, giúp em với…”

Yên Vũ trước khi lao đến đánh tên thanh niên kia cũng đã có ý muốn đi cùng đứa trẻ này, không chỉ vì sự quật cường của thằng bé làm cô nhớ về mình mấy năm trước, mà còn do trong tình tiết của truyện, mấy năm sau, Chu Đồng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Tiết Mộng Kỳ. Ha ha, cũng không hẳn là cô nhớ rõ chi tiết của quyển mạt thế kia, mà là nhờ hệ thống tốt bụng nhắc nhở cô một câu đó.

Cô cúi người, ngón tay thon dài đặt tại lồng ngực của thi thể bà lão, mặt lạnh nói:

“Không thể mang bà ấy theo được, đem chôn bậy bạ lại càng không tốt, nên hiện tại chị sẽ hỏa thiêu, em có ý kiến gì không?”

Nhìn động tác của cô, Chu Đồng lau nước mắt, lắc lắc đầu.

Yên Vũ tìm trong kho đồ của mình, chỉ có một bình nước rỗng là hữu dụng, đưa tay kia vào ba lô giả vờ rút nó ra. Ngọn lửa đỏ rực không có hung bạo như khi cô chiến đấu, mà trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, thoáng chốc liền bốc lên. Chờ sau khi đem tro cốt của bà lão cất vào trong bình nước đưa cho Chu Đồng, cô mới an ủi nói:

“Chờ ngày mai trời sáng sẽ tìm một hộp đựng tro cốt tốt hơn.”

Cô sẵn tay giơ về phía trước, ba ngọn lửa phân biệt nhảy múa như có linh tính rồi lao nhanh về phía những tang thi đang đến gần. Thấy được sự đáng sợ của dị năng, ánh mắt Chu Đồng bắn ra một tia khao khát.

“Muốn có dị năng sao?” Yên Vũ nhìn thằng bé, nhẹ giọng hỏi.

Chu Đồng gật mạnh đầu, khuôn mặt xanh tím trong thoáng chốc trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Nếu có dị năng rồi, như vậy sau này sẽ không sợ bị người khác bắt nạt nữa!

“Được, đi theo chị.”

Yên Vũ dẫn Chu Đồng vào trong siêu thị gom một ít thức ăn cùng vật dụng cần thiết, sau đó lấy luôn ba lô của người đàn ông kia thu về làm của riêng. Lúc đi ra ngoài, cô tiện chân đá một cái thật mạnh vào bụng tên thanh niên, đem sự sống của hắn chấm dứt hoàn toàn. Bọn họ trốn vào một ngôi nhà gần đó, trên tay Yên vũ liền bắn ra ngọn lửa vừa đủ soi sáng cho căn phòng nhỏ, lát sau liền đốt mấy cây nến đặt xung quanh. Hiện tại điện nước khan hiếm, những nơi này đều không có đèn, cực kì bất tiện.



Đem viên tinh hạch cấp một ra đưa cho Chu Đồng, Yên Vũ nghiêm mặt: “Có thức tỉnh được dị năng hay không, còn là tùy duyên.”

Cô cũng không rõ trong truyện thì Chu Đồng thức tỉnh dị năng theo cách nào, nhưng nếu đã là một nhân vật trọng yếu thuộc đội hình của nữ chủ thì năng lực tự nhiên không thể kém. Giả như ngay cả viên tinh hạch này cũng không giúp thằng bé thức tỉnh dị năng, cô đành phải chấp nhận vác theo một cục nợ vậy.

Nhìn viên tinh hạch tròn xoe trong lòng bàn tay chị gái, Chu Đồng không chút sợ hãi cầm lấy rồi nhét vào trong miệng. Cắn một cái, răng lập tức truyền tới cảm giác ê ẩm.

Yên Vũ bật cười: “Em cắn làm gì chứ? Ngốc quá, nó rất cứng, trực tiếp nuốt đi.”

Chu Đồng nhe răng trợn mắt nuốt xuống viên tinh hạch kia trong khi Yên Vũ giúp cậu lau mặt mũi và chăm sóc vết thương trên mặt. Đang lúc cô vừa cất bông băng vào ba lô, thân thể thằng bé đột nhiên co giật một cái, da thịt phút chốc đỏ bừng lên.

“A…”

Chu Đồng vừa mới kêu một tiếng liền nhịn xuống, hai đầu gối quỳ rạp xuống sàn nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo đáng sợ. Hai nắm tay siết chặt lại chịu đựng cảm giác đau đớn khi nội tạng bị co rút, cả người cong lên như một con tôm, lớp da bên ngoài nhanh chóng bị căng nứt, có chút rướm máu.

“Đau! Aaaa! Đau quá!”

Thằng bé đập mạnh cái trán xuống sàn nhà, nhưng Yên Vũ kịp lúc đưa tay đỡ lấy. Không nghĩ tới quá trình thức tỉnh dị năng lại kinh khủng thế này! Cô nhăn mày nhìn thằng bé hé miệng thở ra từng hơi dài khó nhọc, không khỏi gọi hệ thống một tiếng.

“Mau ra đây, có thứ gì giúp giảm đau không?”

[Có, cửa hàng giao dịch đã mở rồi, nên ký chủ có thể đổi một viên tinh hạch cấp hai để lấy lọ thuốc giảm đau. Công hiệu rất là mạnh nha ~~]

Yên Vũ không nói nhiều, lập tức quăng viên tinh hạch ra để giao dịch. Một hộp thuốc chỉ có hai viên, khiến cho cô không vui chút nào, nhưng vẫn nhanh chóng lấy ra một viên nhét vào miệng Chu Đồng.

“Nuốt xuống!”

Chu Đồng thở gấp mấy hơi, thân thể hơi giần giật, cổ họng cố gắng nuốt xuống thứ vừa rơi vào trong miệng mình. Vừa trượt qua cổ họng, viên thuốc kia hóa thành một dòng chất lỏng chạy dọc theo thân thể cậu, những nơi đi qua da thịt đều dần dần trở về bình thường, không còn cảm giác đau rát nữa, vị trí có vết nứt cũng nhanh chóng đóng vảy.

Biến cố đột ngột này hại Yên Vũ giật cả mình, cô đưa tay sờ khắp người Chu Đồng, hoàn hảo không có việc gì! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Thống Sống Còn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook