Chương 60
Chu Nữ
30/01/2016
“Các ngươi làm càn! Ai gia là Thái Hậu! Là Thái Hậu tiên đế thân phong!”
Từ Phúc Thái Hậu cứng cổ cãi, tay chân cứng nhắc đá gã đàn ông loã thể đã chết từ trên giường xuống, cái đầu lăn lông lốc, trên cổ còn một vết xanh tím to như miệng bát. Thật ra người đàn ông này không phải do thị vệ đại nội giết chết, sợ rằng là bị Thái Hậu bóp chết.
Từ Phúc Thái Hậu không phải người mềm lòng, với bà mà nói thủ đoạn nào cũng dùng được chứ đừng nói là tự tay giết người, mạng người trên tay bà từ khi còn trẻ không thể gọi là ít.
Trên mu bàn tay bà còn dính máu gã kia, áo lót trên người xộc xệch, thân mình tuy không còn căng tròn nhưng vẫn được giữ gìn vô cùng tốt che kín thâm tím. Từ Phúc Thái Hậu thầm hận, nhất thời vô ý liền trúng kế người ngoài! Mà người có xung đột lợi ích với bà trong cung này không ai ngoài Thiệu Tuyên Đế!
Từ Phúc Thái Hậu bực bội, năm đó khi hại chết ả tiện nhân Nguyên Hậu kia nên tự tay bóp chết con trai của ả mới đúng, nếu lúc ấy bà làm vậy thì giờ sao có thể thất thế trong tay Thiệu Tuyên Đế! Nói đến cùng vẫn là trừ cỏ chưa trừ tận gốc! Nay bà vừa hận vừa giận, toàn bộ hiện lên trong đầu là trả thù hung ác…
Nghe những lời đầy sức mạnh của Thái Hậu, đám thị vệ nhìn nhau, tuy Hoàng Thượng chém chết gian phu lại không nói phải xử lý Thái Hậu thế nào… Không có ý chỉ của Hoàng Thượng bọn họ nào dám hành động?
“Thái Hậu nương nương, ngài làm vậy… Không sợ khiến Tiên Đế thất vọng sao?” Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang ra từ góc phòng lại như một tiếng sét đánh tỉnh tất cả mọi người.
Nói đến cùng Thái Hậu vẫn là phi tử của Tiên Đế, nếu Tiên Đế còn sống thấy phi tử của mình tư thông với người ngoài cung, chỉ sợ tuyệt đối không giữ bất cứ tình cảm gì!
Thủ lĩnh thị vệ ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ, đao trong tay đảo hai cái, mũi nhọn lạnh giá loé lên, ngón tay đầy vết chai nắm chặt chuôi đao, như có thể xuất đao bất cứ lúc nào.
Nghe câu nói như vậy, Từ Phúc Thái Hậu hung ác nhìn sang, thấy một tiểu thái giám mặc áo lam, đội mũ sùm sụp, đang cúi đầu đứng một bên.
“Chuyện của ai gia, một nô tài như ngươi xía mồm vào làm gì! Cẩn thận ai gia khiến ngươi vĩnh viễn không mở miệng được nữa!” Từ Phúc Thái Hậu trợn trừng mắt nhảy dựng lên, bàn tay dính máu vỗ mạnh lên giường, có điều đệm gấn phía dưới quá dày, chỉ nghe một tiếng trầm trầm vang lên, tiểu thái giám càng cúi thấp đầu.
“Thái Hậu nương nương, chủ tử nhà ta đứng đầu hậu cung, tuy hiện giờ không có phượng ấn nhưng thân phận vẫn còn, thật sự sẽ không cho phép chuyện làm loạn hậu cung thế này tồn tại!”
Tiểu thái giám bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, giơ nắm tay hiên ngang lẫm liệt nói: “Nô tài tuy chỉ là một thái giám nhưng cũng biết thế nào là quy củ. Thái Hậu làm loại chuyện này lẽ nào còn chờ Hoàng Thượng hạ chỉ mới chịu đền tội? Vua chúa phạm pháp đồng tội thứ dân, huống hồ tư thông với người ngoài cung chính là tội chết, lẽ nào Thái Hậu còn không tự hiểu lấy?!”
Tiểu thái giám nói vang như chuông, Từ Phúc Thái Hậu tức đến mức toàn thân run run, tay run bần bật chỉ vào tiểu thái giám, “Ai gia vốn không cùng người ngoài cung…” Tư thông…
Một chiếc châm bạc dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy phi ra đâm vào cổ họng Thái Hậu, bà há miệng thở dốc nói không nổi một chữ. Tình cảnh này trong mắt mọi người biến thành bà á khẩu không trả lời được.
Một hắc y nhân đeo mặt nạ sắt nằm trên xà nhà, ôm kiếm trong lòng, tay nghịch một bó châm bạc, cái nào cái nấy sáng lóng lánh. Hắc y nhân nhe răng cười, lại bắn một cái nữa ra rồi biến mất khỏi xà nhà trong giây lát.
Rút bài học từ Thái Hậu, trừ cỏ không trừ tận gốc cuối cùng ôm hận sắp chết bất đắc kỳ tử, trong hoàng cung đối đãi với kẻ địch phải không để lại hậu hoạn.
Không chỉ Hoàng Đế muốn khiến Thái Hậu chết, thân là một ảnh vệ theo Thái Hậu rồi chuyển hướng như hắn càng phải khiến Thái Hậu biến mất, hắn mới có thể không còn nỗi lo trước sau…
Sự tồn tại của ảnh vệ sợ nhất bị người ta thèm khát… Nhất là loại người muốn nắm quyền lực nhất định trong tay như Thái Hậu.
Thái Hậu “á khẩu nói không nên lời” khiến thủ lĩnh thị vệ thở dài, cũng khó trách Thái Hậu muốn tìm trai lơ, dù sao Tiên Đế qua đời đã nhiều năm, sẽ có những lúc thấy thiếu đàn ông. Nay xem biểu hiện của Thái Hậu có lẽ đã thật lòng ăn năn… Có điều làm là làm, ăn năn cũng vô nghĩa.
Thủ lĩnh thị vệ bên này nghĩ đông nghĩ tây, lại không thể hiểu được vì sao Thái Hậu trở nên “không bình thường” như thế, hắn hớn hở vỗ vỗ vai tiểu thái giám: “Tính cách tiểu tử ngươi không tệ đấy, tên gì?”
“Nô tài là Tiểu Thược Tử của Chiêu Dương Cung.” Tiểu thái giám vội vàng xoay người trả lời.
Thủ lĩnh thị vệ gật gật đầu với hắn, vẫy tay trực tiếp sai người phong toả Tố Tâm Điện. Tiểu Thược Tử nhìn ra ngoài một lúc, thừa cơ chuồn ra ngoài rồi mới chậm rãi đi về phía Chiêu Dương Cung. Cùng lúc đó một bóng người chui ra khỏi bụi hoa bên ngoài Tố Tâm Điện, đuổi sát nút Tiểu Thược Tử.
“Tiểu Thược Tử công công về rồi đấy à?” Người phụ nữ gác đêm bên ngoài Chiêu Dương Cung hiển nhiên rất quen biết Tiểu Thược Tử, hai người hàn huyên một lát cung phụ liền để Tiểu Thược Tử vào cung.
Bóng người đuổi theo phía sau hơi ngừng, ánh mắt híp lại nhìn về phía ba chữ to “Chiêu Dương Cung” trên cửa cung, giấu mình trong bóng đêm khẽ phun ra vài chữ: “Thì ra là… Hoàng Hậu…”
Trong Dưỡng Tâm Điện, Bảo Phi sắc mặt tái nhợt được đặt nằm trên giường.
Trên thực tế kể từ khi tiến cung tới nay, đây đã là lần thứ ba Bảo Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai lần trước còn có vết tích để điều tra. Lần đầu tiên do trúng tên, lần thứ hai do rơi xuống nước, nhưng lần thứ ba này dù Thiệu Tuyên Đế nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu vì sao, vì sao Bảo Phi đang yên đang lành lại bất tỉnh?
—— chẳng lẽ trúng độc?
Thiệu Tuyên Đế rất nhanh tìm ra một giải thích hợp lý nhất, có điều nếu có người muốn vượt mặt Dưỡng Tâm Điện để hạ độc Bảo Phi, có thể nói là ngàn khó vạn khó, huống hồ ai có lá gan dám hạ độc ở Dưỡng Tâm Điện? Rõ ràng không muốn sống nữa! Dưỡng Tâm Điện là chỗ ở của Hoàng Thượng đấy!
Đối với Cao Thú mà nói, mạng của Hoàng Đế Cao Thú quan trọng hơn trăm ngàn người!
Thời đại này còn chưa có cách nói “nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền”, nơi này chỉ có chinh chiến! Quân đội, sức mạnh của ai lớn hơn, đánh được nhiều lãnh thổ hơn, ai nuôi dân chúng tốt hơn thì dân chúng bằng lòng theo người đó. Quốc thổ Cao Thú nay không ngừng mở rộng, nếu lúc này có kẻ không có mắt đầu độc Hoàng Thượng chỉ sợ phanh thây còn chưa hết tội!
Vì thế… Thiệu Tuyên Đế hoàn toàn mất phương hướng.
Người bị An Đức Lễ vội vội vàng vàng kéo đến vẫn là Vương Thái Y, lão mặc một bộ thường phục gọn gàng, vừa nhìn đã biết là bị kéo từ trong nhà tới, quầng mắt thâm thì, mí mắt sưng đỏ, bước vào một bước là ngáp mấy cái liền… Vương Thái Y khụt khịt nước mũi chảy lòng thòng vì gió lạnh, ông trời của lão ơi, Bảo Phi này lại bị bệnh? Lần này lại trúng tên hay “sảy thai”?
Vương Như Bách hiện giờ đã đạt đến trình độ nói dối không đỏ mặt, lão ra cung vào cung gặp người là nói chuyện Bảo Phi sảy thai. Rốt cuộc trời không phụ lòng người, nay khắp cả cung không ai không biết Bảo Phi Hoàng Thượng sủng ái nhất rơi xuống nước sảy thai, thậm chí ngay cả thái giám Nội Vụ cũng nhớ một bút “sảy thai” thật đậm lên hồ sơ về Bảo Phi.
Tiện tay đặt hòm thuốc xuống một bên, Vương Như Bách ngựa quen đường cũ đặt cổ tay Bảo Phi nương nương xuống, dè dặt đặt ngón tay lên cổ tay trắng ngần mảnh khảnh.
Thiệu Tuyên Đế lẳng lặng đứng trước giường.
Vương Như Bách “a” một tiếng, thâm trầm nói “Mạch của Bảo Phi nương nương… Nhanh, mạch như châu lăn, a…”
“Có ý gì?” Thiệu Tuyên Đế trầm giọng hỏi.
“Nói ngắn gọn chính là… Hoàng Thượng ngài xem…” Vương Thái Y cảm thấy mình nhất định phải giải thích cẩn thận, “Tuy còn ít ngày, là người khác nhất định không xem ra được.” Lão nâng tay phải của Bảo Phi lên, đồng thời để ngón áp út, ngón giữa cùng ngón út lên trên, nói: “Đây là ‘Tấc’, đây là ‘Quan’, đây là ‘Thước’.”
Vương Thái Y buông tay vuốt chòm dâu dê của mình, “Từ tấc tới thước, mạch tượng tuy rằng mỏng chút vẫn ẩn có tiếng nước chảy, tục ngữ nói ‘Hoạt mạch như châu cuồn cuộn đến, tới lui lưu loát rồi quay lại, khí nén trong lồng ngực. . .'”
“Nói tiếng người!” Thiệu Tuyên Đế cau mày, loại thuật ngữ chuyên nghiệp này hắn nghe không hiểu nửa chữ, chỉ muốn biết nữ nhân mình để ý có bệnh tật gì lại bị thầy thuốc nhử từng chữ, là ai cũng sẽ bốc hoả.
“Vâng, vâng, chúc mừng Hoàng Thượng, Bảo Phi nương nương có thai. Tuy còn ít ngày, mạch còn chưa rõ nhưng thần rất tự tin với y thuật của mình…”
Nghe lời ấy, Thiệu Tuyên Đế hận không thể một chưởng đánh bay lão!
Chuyện như vậy mà Vương Như Bách còn nhiều lời vô nghĩa! Nhưng lập tức sắc mặt Thiệu Tuyên Đế hơi cứng nhắc, trong lòng hắn có chút kinh hỉ cùng không thể tin.
Bảo Nhi của hắn…
Lại có thai lần nữa?!
Thiệu Tuyên Đế chua xót nghĩ, cũng may cuối cùng bọn họ cũng có đứa nhỏ. Cùng lúc đó, tất cả kỳ vọng cùng tiếc nuối của hắn với đứa trẻ trước đó chuyển dời đến hiện tại. Hắn bỏ tay Bảo Phi vào trong chăn gấm, thu hồi nắm tay siết chặt, trầm giọng nói với Vương Thái Y: “Đi ra ngoài với trẫm, trẫm có chuyện hỏi ngươi.”
Từ Phúc Thái Hậu cứng cổ cãi, tay chân cứng nhắc đá gã đàn ông loã thể đã chết từ trên giường xuống, cái đầu lăn lông lốc, trên cổ còn một vết xanh tím to như miệng bát. Thật ra người đàn ông này không phải do thị vệ đại nội giết chết, sợ rằng là bị Thái Hậu bóp chết.
Từ Phúc Thái Hậu không phải người mềm lòng, với bà mà nói thủ đoạn nào cũng dùng được chứ đừng nói là tự tay giết người, mạng người trên tay bà từ khi còn trẻ không thể gọi là ít.
Trên mu bàn tay bà còn dính máu gã kia, áo lót trên người xộc xệch, thân mình tuy không còn căng tròn nhưng vẫn được giữ gìn vô cùng tốt che kín thâm tím. Từ Phúc Thái Hậu thầm hận, nhất thời vô ý liền trúng kế người ngoài! Mà người có xung đột lợi ích với bà trong cung này không ai ngoài Thiệu Tuyên Đế!
Từ Phúc Thái Hậu bực bội, năm đó khi hại chết ả tiện nhân Nguyên Hậu kia nên tự tay bóp chết con trai của ả mới đúng, nếu lúc ấy bà làm vậy thì giờ sao có thể thất thế trong tay Thiệu Tuyên Đế! Nói đến cùng vẫn là trừ cỏ chưa trừ tận gốc! Nay bà vừa hận vừa giận, toàn bộ hiện lên trong đầu là trả thù hung ác…
Nghe những lời đầy sức mạnh của Thái Hậu, đám thị vệ nhìn nhau, tuy Hoàng Thượng chém chết gian phu lại không nói phải xử lý Thái Hậu thế nào… Không có ý chỉ của Hoàng Thượng bọn họ nào dám hành động?
“Thái Hậu nương nương, ngài làm vậy… Không sợ khiến Tiên Đế thất vọng sao?” Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang ra từ góc phòng lại như một tiếng sét đánh tỉnh tất cả mọi người.
Nói đến cùng Thái Hậu vẫn là phi tử của Tiên Đế, nếu Tiên Đế còn sống thấy phi tử của mình tư thông với người ngoài cung, chỉ sợ tuyệt đối không giữ bất cứ tình cảm gì!
Thủ lĩnh thị vệ ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ, đao trong tay đảo hai cái, mũi nhọn lạnh giá loé lên, ngón tay đầy vết chai nắm chặt chuôi đao, như có thể xuất đao bất cứ lúc nào.
Nghe câu nói như vậy, Từ Phúc Thái Hậu hung ác nhìn sang, thấy một tiểu thái giám mặc áo lam, đội mũ sùm sụp, đang cúi đầu đứng một bên.
“Chuyện của ai gia, một nô tài như ngươi xía mồm vào làm gì! Cẩn thận ai gia khiến ngươi vĩnh viễn không mở miệng được nữa!” Từ Phúc Thái Hậu trợn trừng mắt nhảy dựng lên, bàn tay dính máu vỗ mạnh lên giường, có điều đệm gấn phía dưới quá dày, chỉ nghe một tiếng trầm trầm vang lên, tiểu thái giám càng cúi thấp đầu.
“Thái Hậu nương nương, chủ tử nhà ta đứng đầu hậu cung, tuy hiện giờ không có phượng ấn nhưng thân phận vẫn còn, thật sự sẽ không cho phép chuyện làm loạn hậu cung thế này tồn tại!”
Tiểu thái giám bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, giơ nắm tay hiên ngang lẫm liệt nói: “Nô tài tuy chỉ là một thái giám nhưng cũng biết thế nào là quy củ. Thái Hậu làm loại chuyện này lẽ nào còn chờ Hoàng Thượng hạ chỉ mới chịu đền tội? Vua chúa phạm pháp đồng tội thứ dân, huống hồ tư thông với người ngoài cung chính là tội chết, lẽ nào Thái Hậu còn không tự hiểu lấy?!”
Tiểu thái giám nói vang như chuông, Từ Phúc Thái Hậu tức đến mức toàn thân run run, tay run bần bật chỉ vào tiểu thái giám, “Ai gia vốn không cùng người ngoài cung…” Tư thông…
Một chiếc châm bạc dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy phi ra đâm vào cổ họng Thái Hậu, bà há miệng thở dốc nói không nổi một chữ. Tình cảnh này trong mắt mọi người biến thành bà á khẩu không trả lời được.
Một hắc y nhân đeo mặt nạ sắt nằm trên xà nhà, ôm kiếm trong lòng, tay nghịch một bó châm bạc, cái nào cái nấy sáng lóng lánh. Hắc y nhân nhe răng cười, lại bắn một cái nữa ra rồi biến mất khỏi xà nhà trong giây lát.
Rút bài học từ Thái Hậu, trừ cỏ không trừ tận gốc cuối cùng ôm hận sắp chết bất đắc kỳ tử, trong hoàng cung đối đãi với kẻ địch phải không để lại hậu hoạn.
Không chỉ Hoàng Đế muốn khiến Thái Hậu chết, thân là một ảnh vệ theo Thái Hậu rồi chuyển hướng như hắn càng phải khiến Thái Hậu biến mất, hắn mới có thể không còn nỗi lo trước sau…
Sự tồn tại của ảnh vệ sợ nhất bị người ta thèm khát… Nhất là loại người muốn nắm quyền lực nhất định trong tay như Thái Hậu.
Thái Hậu “á khẩu nói không nên lời” khiến thủ lĩnh thị vệ thở dài, cũng khó trách Thái Hậu muốn tìm trai lơ, dù sao Tiên Đế qua đời đã nhiều năm, sẽ có những lúc thấy thiếu đàn ông. Nay xem biểu hiện của Thái Hậu có lẽ đã thật lòng ăn năn… Có điều làm là làm, ăn năn cũng vô nghĩa.
Thủ lĩnh thị vệ bên này nghĩ đông nghĩ tây, lại không thể hiểu được vì sao Thái Hậu trở nên “không bình thường” như thế, hắn hớn hở vỗ vỗ vai tiểu thái giám: “Tính cách tiểu tử ngươi không tệ đấy, tên gì?”
“Nô tài là Tiểu Thược Tử của Chiêu Dương Cung.” Tiểu thái giám vội vàng xoay người trả lời.
Thủ lĩnh thị vệ gật gật đầu với hắn, vẫy tay trực tiếp sai người phong toả Tố Tâm Điện. Tiểu Thược Tử nhìn ra ngoài một lúc, thừa cơ chuồn ra ngoài rồi mới chậm rãi đi về phía Chiêu Dương Cung. Cùng lúc đó một bóng người chui ra khỏi bụi hoa bên ngoài Tố Tâm Điện, đuổi sát nút Tiểu Thược Tử.
“Tiểu Thược Tử công công về rồi đấy à?” Người phụ nữ gác đêm bên ngoài Chiêu Dương Cung hiển nhiên rất quen biết Tiểu Thược Tử, hai người hàn huyên một lát cung phụ liền để Tiểu Thược Tử vào cung.
Bóng người đuổi theo phía sau hơi ngừng, ánh mắt híp lại nhìn về phía ba chữ to “Chiêu Dương Cung” trên cửa cung, giấu mình trong bóng đêm khẽ phun ra vài chữ: “Thì ra là… Hoàng Hậu…”
Trong Dưỡng Tâm Điện, Bảo Phi sắc mặt tái nhợt được đặt nằm trên giường.
Trên thực tế kể từ khi tiến cung tới nay, đây đã là lần thứ ba Bảo Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai lần trước còn có vết tích để điều tra. Lần đầu tiên do trúng tên, lần thứ hai do rơi xuống nước, nhưng lần thứ ba này dù Thiệu Tuyên Đế nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu vì sao, vì sao Bảo Phi đang yên đang lành lại bất tỉnh?
—— chẳng lẽ trúng độc?
Thiệu Tuyên Đế rất nhanh tìm ra một giải thích hợp lý nhất, có điều nếu có người muốn vượt mặt Dưỡng Tâm Điện để hạ độc Bảo Phi, có thể nói là ngàn khó vạn khó, huống hồ ai có lá gan dám hạ độc ở Dưỡng Tâm Điện? Rõ ràng không muốn sống nữa! Dưỡng Tâm Điện là chỗ ở của Hoàng Thượng đấy!
Đối với Cao Thú mà nói, mạng của Hoàng Đế Cao Thú quan trọng hơn trăm ngàn người!
Thời đại này còn chưa có cách nói “nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền”, nơi này chỉ có chinh chiến! Quân đội, sức mạnh của ai lớn hơn, đánh được nhiều lãnh thổ hơn, ai nuôi dân chúng tốt hơn thì dân chúng bằng lòng theo người đó. Quốc thổ Cao Thú nay không ngừng mở rộng, nếu lúc này có kẻ không có mắt đầu độc Hoàng Thượng chỉ sợ phanh thây còn chưa hết tội!
Vì thế… Thiệu Tuyên Đế hoàn toàn mất phương hướng.
Người bị An Đức Lễ vội vội vàng vàng kéo đến vẫn là Vương Thái Y, lão mặc một bộ thường phục gọn gàng, vừa nhìn đã biết là bị kéo từ trong nhà tới, quầng mắt thâm thì, mí mắt sưng đỏ, bước vào một bước là ngáp mấy cái liền… Vương Thái Y khụt khịt nước mũi chảy lòng thòng vì gió lạnh, ông trời của lão ơi, Bảo Phi này lại bị bệnh? Lần này lại trúng tên hay “sảy thai”?
Vương Như Bách hiện giờ đã đạt đến trình độ nói dối không đỏ mặt, lão ra cung vào cung gặp người là nói chuyện Bảo Phi sảy thai. Rốt cuộc trời không phụ lòng người, nay khắp cả cung không ai không biết Bảo Phi Hoàng Thượng sủng ái nhất rơi xuống nước sảy thai, thậm chí ngay cả thái giám Nội Vụ cũng nhớ một bút “sảy thai” thật đậm lên hồ sơ về Bảo Phi.
Tiện tay đặt hòm thuốc xuống một bên, Vương Như Bách ngựa quen đường cũ đặt cổ tay Bảo Phi nương nương xuống, dè dặt đặt ngón tay lên cổ tay trắng ngần mảnh khảnh.
Thiệu Tuyên Đế lẳng lặng đứng trước giường.
Vương Như Bách “a” một tiếng, thâm trầm nói “Mạch của Bảo Phi nương nương… Nhanh, mạch như châu lăn, a…”
“Có ý gì?” Thiệu Tuyên Đế trầm giọng hỏi.
“Nói ngắn gọn chính là… Hoàng Thượng ngài xem…” Vương Thái Y cảm thấy mình nhất định phải giải thích cẩn thận, “Tuy còn ít ngày, là người khác nhất định không xem ra được.” Lão nâng tay phải của Bảo Phi lên, đồng thời để ngón áp út, ngón giữa cùng ngón út lên trên, nói: “Đây là ‘Tấc’, đây là ‘Quan’, đây là ‘Thước’.”
Vương Thái Y buông tay vuốt chòm dâu dê của mình, “Từ tấc tới thước, mạch tượng tuy rằng mỏng chút vẫn ẩn có tiếng nước chảy, tục ngữ nói ‘Hoạt mạch như châu cuồn cuộn đến, tới lui lưu loát rồi quay lại, khí nén trong lồng ngực. . .'”
“Nói tiếng người!” Thiệu Tuyên Đế cau mày, loại thuật ngữ chuyên nghiệp này hắn nghe không hiểu nửa chữ, chỉ muốn biết nữ nhân mình để ý có bệnh tật gì lại bị thầy thuốc nhử từng chữ, là ai cũng sẽ bốc hoả.
“Vâng, vâng, chúc mừng Hoàng Thượng, Bảo Phi nương nương có thai. Tuy còn ít ngày, mạch còn chưa rõ nhưng thần rất tự tin với y thuật của mình…”
Nghe lời ấy, Thiệu Tuyên Đế hận không thể một chưởng đánh bay lão!
Chuyện như vậy mà Vương Như Bách còn nhiều lời vô nghĩa! Nhưng lập tức sắc mặt Thiệu Tuyên Đế hơi cứng nhắc, trong lòng hắn có chút kinh hỉ cùng không thể tin.
Bảo Nhi của hắn…
Lại có thai lần nữa?!
Thiệu Tuyên Đế chua xót nghĩ, cũng may cuối cùng bọn họ cũng có đứa nhỏ. Cùng lúc đó, tất cả kỳ vọng cùng tiếc nuối của hắn với đứa trẻ trước đó chuyển dời đến hiện tại. Hắn bỏ tay Bảo Phi vào trong chăn gấm, thu hồi nắm tay siết chặt, trầm giọng nói với Vương Thái Y: “Đi ra ngoài với trẫm, trẫm có chuyện hỏi ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.