[Hệ Thống-Tận Thế] Bắt Tang Thi Về Làm Ruộng
Chương 7: Thu Nhận
Cửu Thiên Lãm Thỏ
16/01/2024
Chương - Thu Nhận
Edit - Syeol
Thừa dịp trời còn chưa tối, Tô Nguyễn Nguyễn dẫn theo một lớn một nhỏ cầm dao phay ra cửa.
Trước mạt thế, người ở ngôi làng này đa số đều là người già và trẻ nhỏ, người trẻ tuổi trong làng đều đi ra bên ngoài làm công. Những đứa nhỏ sẽ đi học ở ngôi trường gần đó. Về phần người già lớn tuổi sẽ tự mình trồng trọt chút hoa màu.
Nơi này ven biển, khi thủy triều xuống, Tô Nguyễn Nguyễn cũng sẽ đi theo mấy đứa nhỏ trong làng cùng nhau bắt cua hoặc là mò nghêu sò.
Ngẫu nhiên cô còn cầm cần câu đi ra ngoài câu cá, vốn dĩ Tô Nguyễn Nguyễn còn muốn phấn đấu thêm mấy năm, đem căn nhà cô đang thuê hiện tại mua đứt. Bây giờ thì hay rồi, có được cả một ngôi nhà mà không tốn chút phí nào.
Ba người dọc theo đường nhỏ đi đến núi, đoạn thời gian trước, bão táp đã phá hủy rất nhiều cây cối, khắp nơi dưới chân núi đều là nhánh cây đứt gãy.
Chỉ vào những thân cây khá lớn cùng cành cây tương đối nhiều, Tô Nguyễn Nguyễn nói với người phụ nữ: "Chị gái này, hai người chúng ta mỗi người kéo một cây lớn trở về, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn."
Hiện tại bốn bề đều nguy hiểm, người phụ nữ cũng cảm thấy lời đề nghị của Tô Nguyễn Nguyễn vô cùng tốt. Hai người mỗi người kéo một gốc cây, dẫn theo Lưu Tử Thần luôn ăn ý đi sát bên cạnh bước nhanh về nhà.
Trên đường về, Tô Nguyễn Nguyễn nhìn thấy một mảnh đất khoai lang đỏ. Thứ tốt a, đợi lát nữa lúc nhóm lửa, ném hai củ vào nướng, nhất định sẽ thơm đến chết người.
Tô Nguyễn Nguyễn vừa đi vừa nhìn chằm chằm vảo mảnh đất khoai lang đỏ kia, không ngừng nuốt nước miếng. Lưu Tử Thân ở bên cạnh nhịn không được, lên tiếng hỏi: "Chị gái xinh đẹp, chị đang nhìn cái gì vậy?"
"Từng ăn khoai lang nướng chưa?" Tô Nguyễn Nguyễn hất cằm, tiếp tục nói: "Cả một mảnh đất kia đều là khoai lang đỏ!"
"Oa, tỷ tỷ, chị thật lợi hại! Vậy mà có thể nhìn ra được đó là khoai lang đỏ." Miệng Lưu Tử Thần thực ngọt. Trong mấy ngày nay, cậu cùng mẹ gặp qua vô số người, chỉ có chị gái xinh đẹp này cứu bọn họ, còn cho bọn họ ăn.
"Muốn ăn không?" Sau khi được khen, tâm tình Tô Nguyễn Nguyễn cực kỳ tốt: "Muốn thì nói, đợi lát nữa chị quay lại đào mấy củ mang về cho nhóc nướng ăn."
"Muốn ăn!" Lưu Tử Thần cao hứng kêu lên, giây tiếp theo vội vàng dùng tay che miệng lại, đôi mắt nhỏ nhút nhát sợ sệt nhìn về phía Tô Nguyễn Nguyễn, như sợ Tô Nguyễn Nguyễn mất hứng sẽ vứt bỏ bọn họ.
Cậu nhớ rõ vào hai ngày trước, trong nhóm một cô bé cũng bởi vì lớn tiếng khóc nháo, thu hút tới một đám tang thi, sau đó cô bé bị mọi người vứt bỏ......
"Thực xin lỗi chị, Tử Thần không nên lớn tiếng như vậy." Giọng nói Lưu Tử Thần nho nhỏ, còn mang theo âm khóc nức nở.
"Thì ra em gọi là Tử Thần à, vậy mẹ của em tên gì?" Tô Nguyễn Nguyễn không chút để ý nói sang chuyện khác, lời nói cũng rất nhỏ nhẹ.
"Mẹ em gọi là Lưu Phương, em là Lưu Tử Thần! Em sắp mười ba tuổi rồi. Chị ơi, em rất ngoan ngoãn, sẽ giúp chị làm việc, chị đừng đuổi em và mẹ em đi được không?"
Giọng nói Lưu Tử Thần vừa non nớt lại mềm mại, đôi mắt nhỏ lúc cầu xin kia quả thực khiến nội tâm Tô Nguyễn Nguyễn muốn tan chảy.
"Được, Tử Thần chúng ta ngoan như vậy, chị làm sao nỡ đuổi em đi được chứ? Trời sắp tối rồi, chúng ta phải đi nhanh lên nha!"
Sắc trời âm trầm đến đáng sợ, còn nhớ lần trước cũng như vậy, trận mưa rơi xuống kia khiến toàn bộ bầy gà của cô hoá thành tang thi. Lần này không biết lại phát sinh chuyện gì.
Tô Nguyễn Nguyễn có chút hoảng loạn, bụng lại vô cùng đói, hôm nay bận rộn cả một ngày, cô còn chưa ăn cái gì đâu.
Ba người trở lại nhà nhỏ, Lưu Phương tự giác tiếp nhận công việc chẻ củi. Tô Nguyễn Nguyễn cầm cuốc cùng sọt lên, mang theo tiểu đậu đinh trực tiếp bay đến mảnh đất khoai lang đỏ.
Tô Nguyễn Nguyễn đào, Lưu Tử Thần ở bên cạnh nhặt, "Chị ơi, củ khoai lang đỏ này thật lớn, khi nướng chín sẽ cho chị ăn trước tiên!"
Tô Nguyễn Nguyễn xoa đầu tóc rối xù của Lưu Tử Thần, nói: "Vậy chị cảm ơn Tử Thần trước nha. Bất quá nó quá lớn không dễ nướng chín, ăn vào sẽ đánh rắm xú xú*(thúi thúi) nha. Chúng ta nướng mấy củ nhỏ ăn, củ lớn giữ lại để sau này nấu ăn."
Khoai lang đỏ rất nhiều, một gốc dây đào xuống, bên trong có ít nhất năm sáu củ khoai lang đỏ, mỗi củ to ít nhất bằng nắm tay của cô. Đào chưa đến mười gốc dây khoai lang đỏ cũng đã chứa đầy chiếc sọt cô mang đến.
Lúc này, trời cũng đã bắt đầu tối đen, Tô Nguyễn Nguyễn một tay ôm Lưu Tử Thần, một tay cầm sọt, Lưu Tử Thần thì cầm cái cuốc. Toàn bộ trọng lượng đều dựa vào đôi cánh cấp năm của Tô Nguyễn Nguyễn.
Trở lại trong nhà nhỏ, trời đã tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón tay. Tô Nguyễn Nguyễn rất sợ tối, lại không muốn đóng nhiều tiền điện, cho nên trong sân nhà của cô được trang bị rất nhiều đèn năng lượng mặt trời.
Tuy không có mặt trời, nhưng có ánh sáng tự nhiên, đèn vẫn có thể sáng
Thời điểm Tô Nguyễn Nguyễn vào nhà, Lưu Phương đã đem toàn bộ nhánh cây các cô mang về lúc chiều chặt xong. Nhưng cô(LP) lại không có công cụ nhóm lửa, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
Tô Nguyễn Nguyễn từ ngoài sân lấy ba cái đèn nhỏ năng lượng mặt trời mang vào trong trong nhà.
Để Lưu Phương ôm củi vào trong phòng bếp, cũng may phòng bếp có sẵn bệ bếp củi, cô lại đi vào trong phòng ngủ lấy ra một cái bật lửa, tìm một túi nilon nhóm lửa, ném vào bệ bếp.
Đốt túi nilon sẽ có mùi hôi, nhưng nó là thứ bắt lửa nhanh, còn cháy lâu. Về cơ bản, chờ tới lúc nó cháy hết, những cây củi cùng lá khô trong bệ bếp cũng đã bốc cháy.
Lưu Phương tiếp nhận công việc nhóm lửa, Tô Nguyễn Nguyễn thì đi rửa nồi, sau đó vo gạo, thêm nước. Cô còn đi lên mái nhà hái chút rau xanh đã trồng trước đó, lại từ trong không gian lấy ra một miếng thịt bò cùng một con cá biển.
Lúc đi xuống, cô nhìn thấy chỗ cô gieo hạt dưa hấu vào trưa hôm nay đã đâm chồi, không những vậy, chúng còn mọc ra năm sáu lá cây.
Với tốc độ này, chẳng phải chỉ cần qua thêm mười ngày là có dưa hấu để ăn rồi sao?
Đi vào phòng bếp, Tô Nguyễn Nguyễn dùng một chút ít nước rửa sạch đồ ăn, cắt nhỏ rồi đặt sang một bên.
Thoáng nhìn hai người dơ bẩn hề hề bên cạnh, lại đi lên kho hàng trên lầu tìm hai bộ quần áo đưa cho hai người, "Lưu tỷ, trong lúc chờ cơm chín, chị cùng Tử Thần đi lấy chậu đựng nước đến phòng tắm tắm rửa đi. Hiện tại đã ngừng cung cấp nước, nước tắm xong cũng đừng đổ, giữ lại để xả WC!"
"Em gái à, hôm nay thật sự rất cảm tạ em, về sau mạng của Lưu tỷ này là của em."
Có lẽ đã bôn ba mấy ngày, dây thần kinh luôn căng chặt cao độ, lúc này đột nhiên lại được thả lỏng, cái mũi Lưu Phương đau xót, nước mắt giống như dây trân châu bị đứt, xoàn xoạt rơi xuống, muốn ngăn cũng ngăn không được.
[Đinh, để ký chủ có thể phụ trợ nhân vật chính tốt hơn, ký chủ cần phải giữ lại nhân vật chính!]
"Tóm lại ta không chỉ là là công cụ mà còn là người đi sưởi ấm cho người khác?" Tô Nguyễn Nguyễn tức giận nói.
[Hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, ký chủ cũng có thể nhận được khen thưởng tương ứng. Tỷ như, không phải ký chủ muốn dị năng sao? Chỉ cần đi theo bên cạnh nhân vật chính làm nhiệm vụ, mọi thứ đều có thể có được!] Hệ thống lừa dối nói.
"Ân, ta cảm thấy lời mi nói có vài phần có lý đó!" Tô Nguyễn Nguyễn không chút nghi ngờ hệ thống. Rốt cuộc thì nếu không có hệ thống, ở thời điểm mạt thế này, khả năng cô chết đi càng nhanh hơn.
"Lưu tỷ, chị cứ yên tâm cùng Tử Thần ở chỗ này, đứa nhỏ Tử Thần này cũng rất hiểu chuyện, chỉ cần hai người không quá đáng, em sẽ không mặc kệ mà vứt bỏ hai người."
Giữ lại là một chuyện nhưng nếu bọn họ dám tu hú chiếm tổ chim khách, vậy đừng trách cô không khách khí.
"Em gái à, em yên tâm, mẹ con chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xằng bậy, phòng ở của em chúng ta tuyệt đối không đi vào."
Cảm xúc Lưu Phương rất kích động, vì được ở lại, cô hận không thể đem tim mình móc ra cho Tô Nguyễn Nguyễn xem.
"Vậy chúng ta chính thức làm quen một chút, Lưu tỷ, em gọi là Tô Nguyễn Nguyễn, về sau chị cứ gọi em là Nguyễn Nguyễn đi."
Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Đừng đi lên trên lầu, ngoại trừ phòng của em ở lầu một, những chỗ khác hai người đều có thể tùy ý hoạt động."
"Vâng, chị!"
"Được, Nguyễn Nguyễn!"
Hai mẹ con trăm miệng một lời.
Cơm trong nồi đã nấu chín, phần còn lại là xào rau, Tô Nguyễn Nguyễn để Lưu Tử Thần đi tắm rửa, Lưu Phương nhóm lửa, còn mình thì xào rau. Ba người, một phần thịt bò xào nhỏ, một phần rau xanh, còn có một dĩa cá hấp.
Sau khi lấy đồ ăn ra, Tô Nguyễn Nguyễn còn không quên từ trong sọt nhặt ra ba củ khoai lang đỏ vừa đào lúc nãy, nhét vào dưới lớp than củi.
Lưu Tử Thần ngửi được mùi thơm từ thức ăn, cảm động đến nước mắt cũng chảy ra, "Chị ơi, tài nghệ của chị thật là quá tuyệt vời, trước kia chị nhất định là một đầu bếp ưu tú đúng không?"
Lưu phương dọn xong chén đũa, cười nói: "Tay nghề của Nguyễn Nguyễn quả thật rất tốt, hẳn là có học qua?"
"Em ở một mình, lúc nhàm chán nên thích nghiên cứu đồ ăn, làm nhiều, nên biết thôi." Tô Nguyễn Nguyễn gắp một đũa cá, nhét vào trong miệng. Cô đói bụng cả một ngày, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Quả nhiên ăn được cơm khiến người ta thật hạnh phúc!
Edit - Syeol
Thừa dịp trời còn chưa tối, Tô Nguyễn Nguyễn dẫn theo một lớn một nhỏ cầm dao phay ra cửa.
Trước mạt thế, người ở ngôi làng này đa số đều là người già và trẻ nhỏ, người trẻ tuổi trong làng đều đi ra bên ngoài làm công. Những đứa nhỏ sẽ đi học ở ngôi trường gần đó. Về phần người già lớn tuổi sẽ tự mình trồng trọt chút hoa màu.
Nơi này ven biển, khi thủy triều xuống, Tô Nguyễn Nguyễn cũng sẽ đi theo mấy đứa nhỏ trong làng cùng nhau bắt cua hoặc là mò nghêu sò.
Ngẫu nhiên cô còn cầm cần câu đi ra ngoài câu cá, vốn dĩ Tô Nguyễn Nguyễn còn muốn phấn đấu thêm mấy năm, đem căn nhà cô đang thuê hiện tại mua đứt. Bây giờ thì hay rồi, có được cả một ngôi nhà mà không tốn chút phí nào.
Ba người dọc theo đường nhỏ đi đến núi, đoạn thời gian trước, bão táp đã phá hủy rất nhiều cây cối, khắp nơi dưới chân núi đều là nhánh cây đứt gãy.
Chỉ vào những thân cây khá lớn cùng cành cây tương đối nhiều, Tô Nguyễn Nguyễn nói với người phụ nữ: "Chị gái này, hai người chúng ta mỗi người kéo một cây lớn trở về, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn."
Hiện tại bốn bề đều nguy hiểm, người phụ nữ cũng cảm thấy lời đề nghị của Tô Nguyễn Nguyễn vô cùng tốt. Hai người mỗi người kéo một gốc cây, dẫn theo Lưu Tử Thần luôn ăn ý đi sát bên cạnh bước nhanh về nhà.
Trên đường về, Tô Nguyễn Nguyễn nhìn thấy một mảnh đất khoai lang đỏ. Thứ tốt a, đợi lát nữa lúc nhóm lửa, ném hai củ vào nướng, nhất định sẽ thơm đến chết người.
Tô Nguyễn Nguyễn vừa đi vừa nhìn chằm chằm vảo mảnh đất khoai lang đỏ kia, không ngừng nuốt nước miếng. Lưu Tử Thân ở bên cạnh nhịn không được, lên tiếng hỏi: "Chị gái xinh đẹp, chị đang nhìn cái gì vậy?"
"Từng ăn khoai lang nướng chưa?" Tô Nguyễn Nguyễn hất cằm, tiếp tục nói: "Cả một mảnh đất kia đều là khoai lang đỏ!"
"Oa, tỷ tỷ, chị thật lợi hại! Vậy mà có thể nhìn ra được đó là khoai lang đỏ." Miệng Lưu Tử Thần thực ngọt. Trong mấy ngày nay, cậu cùng mẹ gặp qua vô số người, chỉ có chị gái xinh đẹp này cứu bọn họ, còn cho bọn họ ăn.
"Muốn ăn không?" Sau khi được khen, tâm tình Tô Nguyễn Nguyễn cực kỳ tốt: "Muốn thì nói, đợi lát nữa chị quay lại đào mấy củ mang về cho nhóc nướng ăn."
"Muốn ăn!" Lưu Tử Thần cao hứng kêu lên, giây tiếp theo vội vàng dùng tay che miệng lại, đôi mắt nhỏ nhút nhát sợ sệt nhìn về phía Tô Nguyễn Nguyễn, như sợ Tô Nguyễn Nguyễn mất hứng sẽ vứt bỏ bọn họ.
Cậu nhớ rõ vào hai ngày trước, trong nhóm một cô bé cũng bởi vì lớn tiếng khóc nháo, thu hút tới một đám tang thi, sau đó cô bé bị mọi người vứt bỏ......
"Thực xin lỗi chị, Tử Thần không nên lớn tiếng như vậy." Giọng nói Lưu Tử Thần nho nhỏ, còn mang theo âm khóc nức nở.
"Thì ra em gọi là Tử Thần à, vậy mẹ của em tên gì?" Tô Nguyễn Nguyễn không chút để ý nói sang chuyện khác, lời nói cũng rất nhỏ nhẹ.
"Mẹ em gọi là Lưu Phương, em là Lưu Tử Thần! Em sắp mười ba tuổi rồi. Chị ơi, em rất ngoan ngoãn, sẽ giúp chị làm việc, chị đừng đuổi em và mẹ em đi được không?"
Giọng nói Lưu Tử Thần vừa non nớt lại mềm mại, đôi mắt nhỏ lúc cầu xin kia quả thực khiến nội tâm Tô Nguyễn Nguyễn muốn tan chảy.
"Được, Tử Thần chúng ta ngoan như vậy, chị làm sao nỡ đuổi em đi được chứ? Trời sắp tối rồi, chúng ta phải đi nhanh lên nha!"
Sắc trời âm trầm đến đáng sợ, còn nhớ lần trước cũng như vậy, trận mưa rơi xuống kia khiến toàn bộ bầy gà của cô hoá thành tang thi. Lần này không biết lại phát sinh chuyện gì.
Tô Nguyễn Nguyễn có chút hoảng loạn, bụng lại vô cùng đói, hôm nay bận rộn cả một ngày, cô còn chưa ăn cái gì đâu.
Ba người trở lại nhà nhỏ, Lưu Phương tự giác tiếp nhận công việc chẻ củi. Tô Nguyễn Nguyễn cầm cuốc cùng sọt lên, mang theo tiểu đậu đinh trực tiếp bay đến mảnh đất khoai lang đỏ.
Tô Nguyễn Nguyễn đào, Lưu Tử Thần ở bên cạnh nhặt, "Chị ơi, củ khoai lang đỏ này thật lớn, khi nướng chín sẽ cho chị ăn trước tiên!"
Tô Nguyễn Nguyễn xoa đầu tóc rối xù của Lưu Tử Thần, nói: "Vậy chị cảm ơn Tử Thần trước nha. Bất quá nó quá lớn không dễ nướng chín, ăn vào sẽ đánh rắm xú xú*(thúi thúi) nha. Chúng ta nướng mấy củ nhỏ ăn, củ lớn giữ lại để sau này nấu ăn."
Khoai lang đỏ rất nhiều, một gốc dây đào xuống, bên trong có ít nhất năm sáu củ khoai lang đỏ, mỗi củ to ít nhất bằng nắm tay của cô. Đào chưa đến mười gốc dây khoai lang đỏ cũng đã chứa đầy chiếc sọt cô mang đến.
Lúc này, trời cũng đã bắt đầu tối đen, Tô Nguyễn Nguyễn một tay ôm Lưu Tử Thần, một tay cầm sọt, Lưu Tử Thần thì cầm cái cuốc. Toàn bộ trọng lượng đều dựa vào đôi cánh cấp năm của Tô Nguyễn Nguyễn.
Trở lại trong nhà nhỏ, trời đã tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón tay. Tô Nguyễn Nguyễn rất sợ tối, lại không muốn đóng nhiều tiền điện, cho nên trong sân nhà của cô được trang bị rất nhiều đèn năng lượng mặt trời.
Tuy không có mặt trời, nhưng có ánh sáng tự nhiên, đèn vẫn có thể sáng
Thời điểm Tô Nguyễn Nguyễn vào nhà, Lưu Phương đã đem toàn bộ nhánh cây các cô mang về lúc chiều chặt xong. Nhưng cô(LP) lại không có công cụ nhóm lửa, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
Tô Nguyễn Nguyễn từ ngoài sân lấy ba cái đèn nhỏ năng lượng mặt trời mang vào trong trong nhà.
Để Lưu Phương ôm củi vào trong phòng bếp, cũng may phòng bếp có sẵn bệ bếp củi, cô lại đi vào trong phòng ngủ lấy ra một cái bật lửa, tìm một túi nilon nhóm lửa, ném vào bệ bếp.
Đốt túi nilon sẽ có mùi hôi, nhưng nó là thứ bắt lửa nhanh, còn cháy lâu. Về cơ bản, chờ tới lúc nó cháy hết, những cây củi cùng lá khô trong bệ bếp cũng đã bốc cháy.
Lưu Phương tiếp nhận công việc nhóm lửa, Tô Nguyễn Nguyễn thì đi rửa nồi, sau đó vo gạo, thêm nước. Cô còn đi lên mái nhà hái chút rau xanh đã trồng trước đó, lại từ trong không gian lấy ra một miếng thịt bò cùng một con cá biển.
Lúc đi xuống, cô nhìn thấy chỗ cô gieo hạt dưa hấu vào trưa hôm nay đã đâm chồi, không những vậy, chúng còn mọc ra năm sáu lá cây.
Với tốc độ này, chẳng phải chỉ cần qua thêm mười ngày là có dưa hấu để ăn rồi sao?
Đi vào phòng bếp, Tô Nguyễn Nguyễn dùng một chút ít nước rửa sạch đồ ăn, cắt nhỏ rồi đặt sang một bên.
Thoáng nhìn hai người dơ bẩn hề hề bên cạnh, lại đi lên kho hàng trên lầu tìm hai bộ quần áo đưa cho hai người, "Lưu tỷ, trong lúc chờ cơm chín, chị cùng Tử Thần đi lấy chậu đựng nước đến phòng tắm tắm rửa đi. Hiện tại đã ngừng cung cấp nước, nước tắm xong cũng đừng đổ, giữ lại để xả WC!"
"Em gái à, hôm nay thật sự rất cảm tạ em, về sau mạng của Lưu tỷ này là của em."
Có lẽ đã bôn ba mấy ngày, dây thần kinh luôn căng chặt cao độ, lúc này đột nhiên lại được thả lỏng, cái mũi Lưu Phương đau xót, nước mắt giống như dây trân châu bị đứt, xoàn xoạt rơi xuống, muốn ngăn cũng ngăn không được.
[Đinh, để ký chủ có thể phụ trợ nhân vật chính tốt hơn, ký chủ cần phải giữ lại nhân vật chính!]
"Tóm lại ta không chỉ là là công cụ mà còn là người đi sưởi ấm cho người khác?" Tô Nguyễn Nguyễn tức giận nói.
[Hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, ký chủ cũng có thể nhận được khen thưởng tương ứng. Tỷ như, không phải ký chủ muốn dị năng sao? Chỉ cần đi theo bên cạnh nhân vật chính làm nhiệm vụ, mọi thứ đều có thể có được!] Hệ thống lừa dối nói.
"Ân, ta cảm thấy lời mi nói có vài phần có lý đó!" Tô Nguyễn Nguyễn không chút nghi ngờ hệ thống. Rốt cuộc thì nếu không có hệ thống, ở thời điểm mạt thế này, khả năng cô chết đi càng nhanh hơn.
"Lưu tỷ, chị cứ yên tâm cùng Tử Thần ở chỗ này, đứa nhỏ Tử Thần này cũng rất hiểu chuyện, chỉ cần hai người không quá đáng, em sẽ không mặc kệ mà vứt bỏ hai người."
Giữ lại là một chuyện nhưng nếu bọn họ dám tu hú chiếm tổ chim khách, vậy đừng trách cô không khách khí.
"Em gái à, em yên tâm, mẹ con chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xằng bậy, phòng ở của em chúng ta tuyệt đối không đi vào."
Cảm xúc Lưu Phương rất kích động, vì được ở lại, cô hận không thể đem tim mình móc ra cho Tô Nguyễn Nguyễn xem.
"Vậy chúng ta chính thức làm quen một chút, Lưu tỷ, em gọi là Tô Nguyễn Nguyễn, về sau chị cứ gọi em là Nguyễn Nguyễn đi."
Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Đừng đi lên trên lầu, ngoại trừ phòng của em ở lầu một, những chỗ khác hai người đều có thể tùy ý hoạt động."
"Vâng, chị!"
"Được, Nguyễn Nguyễn!"
Hai mẹ con trăm miệng một lời.
Cơm trong nồi đã nấu chín, phần còn lại là xào rau, Tô Nguyễn Nguyễn để Lưu Tử Thần đi tắm rửa, Lưu Phương nhóm lửa, còn mình thì xào rau. Ba người, một phần thịt bò xào nhỏ, một phần rau xanh, còn có một dĩa cá hấp.
Sau khi lấy đồ ăn ra, Tô Nguyễn Nguyễn còn không quên từ trong sọt nhặt ra ba củ khoai lang đỏ vừa đào lúc nãy, nhét vào dưới lớp than củi.
Lưu Tử Thần ngửi được mùi thơm từ thức ăn, cảm động đến nước mắt cũng chảy ra, "Chị ơi, tài nghệ của chị thật là quá tuyệt vời, trước kia chị nhất định là một đầu bếp ưu tú đúng không?"
Lưu phương dọn xong chén đũa, cười nói: "Tay nghề của Nguyễn Nguyễn quả thật rất tốt, hẳn là có học qua?"
"Em ở một mình, lúc nhàm chán nên thích nghiên cứu đồ ăn, làm nhiều, nên biết thôi." Tô Nguyễn Nguyễn gắp một đũa cá, nhét vào trong miệng. Cô đói bụng cả một ngày, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Quả nhiên ăn được cơm khiến người ta thật hạnh phúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.