Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 24: Tiến triển mới

Khúc Chung Hoa

08/04/2023

Ngày hôm sau Ôn Ngôn làm một trăm Bánh tầng tầng, buổi sáng vẫn do Đường Dịch nhận lấy trọng trách đưa bọn họ đến bến tàu, có kinh nghiệm rồi nên lá gan Ôn Ngôn lớn hơn nhiều, khi nói chuyện cũng lớn hơn chút, không dễ đỏ mặt như trước nữa, thiếu niên bắt đầu thay đổi trở nên cực kỳ mong đợi vào hành trình bán bánh tầng tầng vào mỗi buổi sớm mai.

Đường Dịch cũng bị kéo theo tâm trạng hào hứng của Ôn Ngô, trở nên tràn đầy nhiệt tình, bên trong thư phòng nhỏ của tiệm sách Bác Quảng chỉ khoảng hai mươi bình, hắn cũng không cảm thấy muộn phiền nữa mà trở nên tràn đầy hào hứng thảo luận kế hoạch học tập với chưởng quỹ Phó,

"Thi thử?" Chưởng quỹ Phó vuốt râu suy ngẫm.

"Đúng ạ, mỗi ngày thầy trò chúng ta làm bài theo hình thức và yêu cầu chính thức của kỳ thi, ngài ra đề, con sẽ làm bài trong thời gian quy định, sau đó ngài đọc và bình phẩm, xem con rốt cuộc đang ở trình độ nào, buổi chiều thì thầy trò ta sẽ củng cố lại bài thi buổi sáng, như vậy sẽ là hốt thuốc đúng bệnh, tiến từng bước một, như vậy hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn ạ."

Chưởng quỹ Phó đứng lên đi lại hai vòng, chậm rãi gật đầu nói: "Quả thực có thể thử, có điều thầy còn muốn lập ra một kế hoạch khác, những môn trò còn yếu cần phải luyện tập nhiều hơn, ngoài ra một tháng chúng ta sẽ tiến hành thi thử y như kỳ thi chính thức."

"Y như kỳ thi chính thức?"

"Đúng vậy," Chưởng quỹ Phó cười không có ý tốt: "Thi viện cách trò còn xa nên không đề cập tới, trước mắt là thi huyện với thi phủ, thi huyện cần phải thi năm tràng, cũng chính là năm ngày, trò cũng phải ở chỗ ta thi trong năm ngày để trải nghiệm sớm một chút, thi phủ cần ba tràng, cũng là ba ngày, cũng tiến hành theo trình tự này, còn thi viện thì chờ trò đạt được tư cách đồng sinh rồi nói sau."

Ầm ——

Đầu Đường Dịch đụng trên mặt bàn cứng rắn, vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc, lòng nói thi đại học cũng không đến năm ngày nữa, cái này quá mệt người rồi.

Chưởng quỹ Phó nhìn có chút hả hê vỗ vỗ lưng Đường Dịch: "Này còn tốt đó, đợi đến khi trò tham gia thi hương, phải ở trong phòng thi nhỏ hẹp suốt hai ngày, đó mới chính là dằn vặt người."

Đường Dịch: "..." Không có nhân tính, thật là không có nhân tính mà, ngẫm lại ở thế giới trước các thí sinh có thể ở trong căn phòng sạch sẽ sáng sủa để thi cử, đây là chuyện hạnh phúc dường nào chứ!

Chưởng quỹ Phó quyết định rồi không thể thay đổi nữa, từ nay về sau sinh hoạt nước sôi lửa bỏng của Đường Dịch liền trở thành núi đao biển lửa, càng thêm hành người.

Mỗi ngày về nhà đều là vẻ mặt mệt mỏi, cần phải nằm úp mặt lên vai Ôn Ngôn một hồi lâu mới có thể đỡ hơn.

Sau kì thi thử chính thức ở tháng đầu tiên, trong vòng năm ngày mà Đường Dịch sút đi bốn cân, khiến Ôn Ngôn cực kỳ sót.

Có điều huấn luyện như vậy có điều tốt khiến cho thành tích của Đường Dịch thật sự tăng nhanh như gió, đến Trung Thu thì Đường Dịch đã có ba trong năm môn khiến cho chưởng quỹ Phó hài lòng.

Ngày Trung Thu đó chưởng quỹ Phó cho Đường Dịch nghỉ một ngày, cuối cùng Đường Dịch cũng có thể thở ra một hơi, về nhà tụ họp với gia đình, nói chuyện với người thân một chút.

Bây giờ tranh của Đường Dịch đã không bán tốt như trước nữa, mỗi tháng bán được hai, ba bức cũng đủ rồi, Đường Dịch chỉ dành ra nửa ngày để vẽ, còn nữa ngày còn lại thì để luyện chữ. Mấy tháng không dám thả lỏng một khắc nào, toàn bộ bị cường độ học hành cao nghiền ép cả, nay vừa được cho nghỉ khiến Đường Dịch vui sướng quăng sách qua một bên nhanh chân bỏ chạy, khiến chưởng quỹ Phó nhìn mà cười lắc lắc đầu.

Đường Dịch lấy chút tiền mua ít lương thực về nhà chuẩn bị cho lễ Trung Thu, bánh trung thu thì không cần phải mua, nhà hắn có bếp nướng riêng, hơn nữa bánh trung thu Ôn Ngôn làm ăn ngon hơn bánh bán trên thị trường nhiều.

Nhắc đến Ôn Ngôn thì gần đây thiếu niên này tràn đầy thành tích, mỗi buổi sáng y đều lên trên trấn bán bánh tầng tầng, bây giờ bánh tầng tầng của y có thêm hai loại mới là thêm thịt gà và trứng gà, ngoài ra y còn thành công tìm ra cách làm gà rán, làm ra miếng gà rán vừa thơm ngoài giòn trong mềm, bán ra cũng rất đắt hàng.

Vốn là định nhân lễ Trung Thu làm bánh trung thu để bán thử xem, Đường Dịch có nói là trứng vịt muối cũng có thể làm nhân bánh khiến não Ôn Ngôn mở mang ra, cảm thấy loại bánh trung thu vừa ngọt vừa mặn này cũng có thể bán được, nhưng mà gần đây y quá bận rồi, hơn nữa y còn giành ra mỗi ngày ít nhất là nửa ngày để đọc sách viết chữ, cho nên không thể không tạm ngưng ý định này, chỉ nướng những loại bánh trung thu nhà mình thích ăn thôi.



Ôn Ngôn đếm đếm kho bạc nhỏ của mình, mấy nay đã góp lại được khoảng ngàn văn, tuy rằng không thể so được với số bạc mà Đường Dịch cầm về mỗi tháng, nhưng dựa theo trình độ bình quân ở trong thôn mà nói thì Ôn Ngôn là nhà có có điều kiện rồi, còn là loại nhà sống khá tốt nữa.

Sau lễ Trung Thu, Ôn Ngôn định tìm một số người đáng tin ở trong thôn, muốn thu mua một ít gà và thịt lợn, mua nhiều ở thôn khẳng định sẽ rẻ hơn so với việc mua từng ít trên trấn.

Có điều những điều này là chuyện của sau đó, bây giờ chuyện quan trọng nhất là đón một lễ trung thu đoàn viên ấm áp!

Lễ Trung thu năm nay ở trong thôn cũng khá là náo nhiệt, bởi vì công thức phân bón của Đường gia nên phàm là nhà dùng phân bón này thì sản lượng lương thực đều tăng gấp đôi, như vậy thì tiền thuế cơ bản có thể trả được, còn có thể có nhiều lương thực dư lại cho mình ăn, cho nên có rất nhiều nhà đều làm hoặc mua bánh trung thu ăn, bên trong thôn tràn ngập sự vui mừng, hi vọng cho tương lai.

Sau vụ thu hoạch mùa thu, Đường Dịch đưa phương pháp làm phân bón cho lý chính, để lý chính mang lên cho Huyện lệnh, lý chính hiểu rõ, quả nhiên nhận được khen thưởng, do đó càng thêm chăm sóc cho nhà Đường Dịch, bây giờ có thể nói rằng ở trong thôn này Đường Dịch có thể thoải mái mà sống.

Điều này cũng khiến cho càng có nhiều người để ý với hai anh em Đường gia, hai anh em nhà này chỉ có một người là cưới vợ nhưng đã hai năm rồi mà bụng không lớn, một người thì chỉ cưới tiểu ca nhi trông nhà, điều này khiến cho nhiều người đang suy tính chủ ý không thể nói ra, qua chuyện Đường Dịch đánh người, còn có yêu cầu tìm vợ của Đường Dịch phải chịu một năm đánh đặp truyền ra khiến rất nhiều người không dám đi chọc giận hắn.

Vì vậy có người đánh chủ ý tới trên người Đường Thực.

Đường Thực có tay nghề làm tương kiếm được không ít tiền, mùa thu này cũng học theo Đường Dịch tân trang lại nhà cửa, mua thêm không ít đồ khiến cho nhiều người nhìn mà mê, tuy rằng nhà hắn đã có vợ rồi, nhưng không sao cả, dù gả con gái cho hắn làm lẽ thì chỉ cần có con rồi thì chuyện phù chính lên làm cả thì là chuyện sớm muộn mà thôi, khoảng thời gian này có không ít người tìm tới cửa khiến cho Chu Dung cực kỳ phiền não.

Trung thu ngày ấy Đường Thực gọi nhà Đường Dịch qua ăn cơm, trên bàn cơm mỗi người đều uống một chút rượu. Chu Dung mượn rượu chủ động nói phải tìm vợ bé cho Đường Thực, dù sao thì ở thời đại này chuyện tuyệt hậu là sự thất trách nghiêm trọng của nữ nhân. Không ngờ rằng Đường Thực nghe xong liền nổi giận, nói Đường gia không có người đàn ông nào vô lương tâm cả, nghe vậy Chu Dung mới yên lòng được, cả nhà mọi người đều hoan hỉ vui vẻ hòa thuận ăn uống.

Trăng lên cao giữa bầu trời, có chút rượu trợ hứng, Đường Dịch về tới nhà đã ngây ngất rồi, Ôn Ngôn không dám uống nhiều nên đỡ Đường Dịch ngồi trong sân cho tỉnh rượu.

Vừa định xoay người lấy chén nước mật ong cho hắn thì đột nhiên bị Đường Dịch kéo vào trong ngực.

Mắt say mơ màng, nhìn Ôn Ngôn dưới trăng mờ mờ ảo ảo càng có vẻ ngượng ngùng cũng càng thêm ngon mắt.

Đường Dịch dùng ngón tay trỏ mơn trớn đôi môi hồng hào của thiếu niên, rì rầm nói: "A Ngôn, bây giờ tướng công muốn ăn em."

Ôn Ngôn xấu hổ nói: "Em đâu phải là bánh trung thu đâu."

Đường Dịch híp mắt lại: "Đứa bé ngốc này, ăn này không phải là ăn đó, chờ đến khi em bị ăn sạch sẽ rồi em sẽ hiểu ngay thôi."

"A Ngôn..."

"Nhanh lớn đi nào, tướng công vô cùng sốt ruột đấy."

Ôn Ngôn đơn thuần cỡ nào thì đến đây cũng hiểu hắn đang nói gì, y không chỉ đoán được hắn đang sốt ruột cái gì, còn cảm nhận được nó nữa.

Tim Ôn Ngôn đập nhanh hơn, cực kỳ căng thẳng lẫn thẹn thùng: "Em.... Em đã mười sáu rồi, cũng sắp mười bảy, không nhỏ đâu."

Đường Dịch nuốt nước miếng, tay sờ xuống dưới, cả người Ôn Ngôn lập tức nổi hết da gà lên.



"Em còn nhỏ, cơ thể không chịu nổi đâu, không bắt nạt bạn nhỏ là nguyên tắc của ta." Đường Dịch hôn Ôn Ngôn một cái.

Ôn Ngôn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Vậy chàng đang sốt ruột như thế thì làm sao giờ." Nói xong liền cảm nhận được nơi mà Đường Dịch đang vô cùng sốt ruột kia càng thêm căng hơn, xấu hổ không biết nên làm gì mới phải.

Đường Dịch ôm Ôn Ngôn đứng dậy vào trong nhà.

"Em có thể bắt nạt ta được mà."

...

Sáng sớm hôm sau Đường Dịch phải vội vã chạy tới tiệm sách Bác Quảng, hôm nay Ôn Ngôn phải bàn chuyện nên không lên trấn bán, y đỏ mặt nhìn bàn tay trắng nõn của mình, cảm giác vẫn nóng như trước, nóng đến mức không cầm được.

Thôn Tiểu Phong không có nhà nào chuyên môn nuôi gà cả, có điều nhà Đường Đại Tráng và Đường Đại Hổ nuôi khá nhiều gà, bởi vì nhà bọn hắn có nhiều anh chị em quá, không nuôi ít gà để bán trứng kiếm tiền thì không thể nuôi nổi gia đình được.

Ôn Ngôn đưa ra giá không tệ lắm nên chuyện được bàn xong rất nhanh, nhà Đường Đại Hổ vốn định lên trấn bán đi vài con, lần này liền bán hết cho Ôn Ngôn luôn, còn nghĩ đến y là một tiểu ca nhi yếu mềm không chịu nổi máu me nên đã giết, chặt thành gà từng miếng đưa qua cho y luôn.

Để cảm ơn nên Ôn Ngôn tặng họ một chén gà rán nóng hổi thơm ngon, hai anh em Đường Đại Hổ và Đường Đại Tráng thèm đến mức mắt muốn mờ đi, mang bát về nhà, nuốt nước miếng bưng chén gà rán tới trước mặt cha mẹ và các em, cha mẹ nhà hắn không phải người ích kỷ, em trai em gái cũng đều hiểu chuyện, vì thế cuối cùng cả nhà mỗi người chia nhau ăn một miếng, ăn một miếng mà miệng tràn mùi thơm của gà rán, ngay cả xương gà được rán mềm cũng nhai nát nuốt luôn, nhưng chưa hết thèm được, thậm chí còn cảm thấy đói hơn.

Cha Đường lau miệng nói với Đường Đại Hổ và Đường Đại Tráng: "Đường Dịch này sau khi thay đổi tính nết ngày càng giỏi, mấy đứa nhìn hai anh em nhà họ ngày xưa với bây giờ xem, thật khiến người ta ngưỡng mộ mà, nhà chúng ta không có đầu óc được như thế, cũng không được học chữ, muốn tìm được nghề nghiệp tốt thì không thể nào rồi, vì vậy hai đứa hôm nào đi hỏi bọn họ một chút có cần người hỗ trợ không, nếu cần thì hai đứa hỏi thêm là có thể để mình làm việc cùng không, dù sao vẫn tốt hơn khi chỉ dựa đợi vào hoa màu hay chuyện trồng trọt."

Đường Đại Hổ và Đường Đại Tráng đáp dạ một tiếng.

Lúc chạng vạng bọn họ liền tìm đến Đường Dịch đề cập tới chuyện này, Đườn Dịch cũng rất động lòng, hai anh em nhà này bản tính tốt, có sức tốt, nếu có bọn họ hỗ trợ thì Ôn Ngôn cũng nhẹ hơn được một chút, chỉ là bây giờ hắn phải lên trấn học mỗi ngày nên trong nhà chỉ có mỗi mình Ôn Ngôn, hai hán tử cao to lưng hùm vai gấu như vậy cả ngày chạy tới nhà hắn thì không tốt lắm.

Đường Dịch nói bọn họ quay về đợi tin tức, còn mình thì đi tìm Đường Thực, hai anh em đều nghĩ giống nhau, cảm thấy như vậy thì không tiện lắm, nhưng bây giờ đồ vật của nhà bọn họ đang buôn bán quá tốt, mỗi ngày chút đồ ấy không đủ thỏa mãn nhu cầu của khách, có thể hoàn toàn yên tâm to gan mở rộng quy mô được, sức lao động tìm tới cửa rồi mà từ chối cũng tiếc.

Suy ngẫm một lúc, Đường Dịch đề xuất một đề nghị: "Đại ca à, không bằng chúng ta làm một cái xưởng nhỏ đi, thuê bốn năm người làm việc trong đó, chỉ cần nắm giữ công thức làm tương trong tay là được rồi, huynh xem thế nào?"

Đường Thực nghiêm túc suy tính một lát, nói: "Được, hai anh em Đường Đại Hổ đều được việc, lại tìm thêm hai bà tử biết nấu cơm tới giúp đỡ làm bánh nhân thịt là được."

Hai anh em thương lượng một lúc lâu, ngày hôm sau Đường Thực đi tìm lý chính, lý chính sảng khoái đồng ý, chỉ đưa ra yêu cầu để con của mình đi làm cùng, Đường Thực biết đứa nhỏ đó là người biết phận nên thoải mái đồng ý.

Nhà xưởng thì xây ở chỗ nhà cũ của Đường Dịch, nhà đó đã từng tu sửa qua, mái ngói vẫn còn mới lắm, không dùng thì khá tiếc.

Người làm cũng nhanh chóng tìm xong, hai anh em Đường Đại Tráng và Đường Đại Hổ, con lớn nhất của lý chính Trịnh Nghiêm, tức phụ Tống gia Chu thị, còn còn một người cũng rất chịu thương chịu khó lại thành thật ở trong thôn – thím Ngô.

Mấy người này bận rộn đập đi bức tường bên trong nhà cũ của Đường Dịch, đặt mấy cái nồi lớn vào bên trong, thêm một ít đồ cần thiết nữa là xem như xong nhà xưởng rồi.

Đường Dịch chú ý tới vấn đề vệ sinh nên quét vôi cả trong cả ngoài nhà một lần, luôn luôn dặn dò tách khu đồ ăn sống và chín ra, đồng thời nhất định phải quét dọn mỗi ngày để đảm bảo vệ sinh, mấy người họ đều thoải mái đồng ý đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook