Chương 12: Cổ thất tuyển cổ trùng, phòng khách muốn nhận con
BóngMa ĐộcHành
07/11/2021
Học đường thiết lập một cổ thất ở bên cạnh. Cổ thất cũng không lớn, chỉ có sáu mươi thước vuông.
Cổ sư tu hành, cổ trùng chính là yếu tố quyết định thực lực.
Tiết học vừa kết thúc, các thiếu niên đã hưng phấn chen chúc nhau mà đến cổ thất.
- Xếp hàng, từng người một đi vào!
Tiếng hét phẫn nộ bỗng vang lên, hiển nhiên là có người canh gác ngoài cửa cổ thất.
Các thiếu niên lục tục xếp hàng, Phương Chính dẫn đầu tiến vào trong cổ thất.
Chỉ thấy, phía trong căn phòng này rất không đơn giản như bề ngoài, bốn vách tường đều làm thành từng cái hốc vuông lõm vào, xếp liên tiếp nhau. Ô vuông có lớn có nhỏ, lớn nhất thì như cái nồi, nhỏ thì nhỏ bằng nắm tay.
Trong các ô vuông chi chít xếp đặt nhiều loại dụng cụ chứa đựng, có khi là chậu đá màu tro, có khi là cái mâm ngọc xanh biếc, có khi là cái lồng cỏ tinh xảo, có khi là cái ấm bếp làm bằng sứ.
Trong những dụng cụ chứa đựng này thì nuôi các loại cổ trùng.
Có vài cổ trùng im lặng không tiếng động, có vài cổ trùng lại rất ồn ào, phát ra các loại tiếng động như chít chít, cách cách cộp, rột rột, tụ hợp thành một bản hoà âm của sinh mệnh.
- Cổ trùng cũng có phân trình tự lớn nhỏ, cũng chia thành cửu chuyển, đối ứng với cảnh giới của cổ sư. Như vậy, trong cổ thất này, chỉ có cổ trùng nhất chuyển, đối ứng với những cổ sư vừa khai khiếu như ta.
Phương Chính tự nói.
Thông thường mà nói, cổ sư cảnh giới nhất chuyển, chỉ có thể sử dụng cổ trùng ở trình tự nhất chuyển. Nếu vượt cấp thúc giục cổ trùng có trình tự cao hơn, cổ sư thường sẽ phải trả giá đắt.
Hơn nữa cổ trùng cũng cần được nuôi dưỡng, nuôi cổ trùng cấp cao phải tốn chi phí lớn, thường thì cũng không phải cổ sư cấp thấp có thể chịu đựng nổi.
Đối với người vừa mới trở thành cổ sư mà nói, nếu không phải tình huống đặc biệt thì sẽ chọn cổ trùng nhất chuyển để tiến hành luyện hóa lần đầu tiên.
Con cổ trùng thứ nhất mà cổ sư luyện hóa có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó được gọi là bản mệnh cổ, tính mệnh tương hỗ với cổ sư. Một khi nó diệt vong, cổ sư nhất định sẽ bị thương nặng.
Phương Chính cũng không quá để tâm, hắn sớm đã lựa chọn bản mệnh cổ của mình, đương nhiên là lấy từ hệ thống. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, đi nhanh về phía vách tường bên tay trái.
Ở mặt tường này, bên trong một cái hốc có hơi sát phía trên là một hàng khay bạc. Trên từng khay đều đặt một con cổ trùng.
Cổ trùng này trong suốt sáng bóng, cong cong như mặt trăng, giống hệt một mảnh thủy tinh màu xanh. Dưới tác dụng của cái bệ bằng bạc, nó càng thêm nổi bật, thể hiện ra một vẻ đẹp thanh tịnh.
Cổ tên là nguyệt quang, là cổ trùng trấn tộc của bộ tộc Cổ Nguyệt. Phần lớn tộc nhân đều lựa chọn nó trở thành bản mệnh cổ. Nó cũng không phải cổ trùng thiên nhiên, mà là đã được bộ tộc Cổ Nguyệt dùng bí pháp đào tạo thành, ở nơi khác không có. Có thể nói nó là biểu tượng của bộ tộc Cổ Nguyệt.
Đây đều là nguyệt quang cổ nhất chuyển, chênh lệch nhau rất nhỏ. Phương Chính tùy tiện chọn một con.
Nguyệt quang cổ rất nhẹ, nặng tương đương với trọng lượng của một tờ giấy mỏng, kích thước thì cỡ một miếng ngọc thông thường, chỉ chiếm một lòng bàn tay. Phương Chính đặt nó trên tay thì có thể nhìn xuyên qua mà thấy được chỉ tay bị che đi của mình.
Hắn cũng không có quan tâm, lấy xong liền lập tức bỏ nó vào túi, ra khỏi cổ thất.
Bên ngoài, các thiếu niên xếp thành một hàng dài. Phương Chính vừa đi ra, Mạc Bắc đứng ở vị trí thứ hai liền nhanh chóng bước vào.
Phương Chính nhận xong cổ trùng, liền nhanh chóng rời khỏi học đường. Hắn một đường đi thẳng về phía lầu trúc nơi hắn sống.
Mấy ngày qua, ngoài giờ đi học ở học đường cùng thời gian luyện tập, hắn vẫn về đây để nghĩ ngơi. Bất quá hắn rất nhanh sẽ dọn đi, gần đây cữu phụ cữu mẫu cho người đến tìm hắn quan tâm các kiểu, khiến hắn cảm thấy phiền toái không chịu nổi.
- Phương Chính thiếu gia.
Phương Chính vừa đi đến lầu trúc, liền nhìn thấy gia đinh đang đợi sẵn dưới lầu.
Gia đinh gặp hắn, liền khom lưng chào, nói. — QUẢNG CÁO —
- Lão gia cho mời ngài đến có việc.
Phương Chính và Phương Nguyên mặt dù có vẻ ngoài giống nhau, nhưng ăn mặc khác nhau, mấy ngày nay gia nhân cũng hình thành thói quen, có thể nhận ra hắn.
- Ân.
Phương Chính thoáng nhướng mày, nhìn thoáng qua gia đinh. Trong đầu lại cấp tốc suy nghĩ, rất nhanh tìm được một chút manh mối. Hắn nhìn lại gia đinh, lạnh nhạt hỏi.
- Chỉ một mình ta?
- Còn có Phương Nguyên thiếu gia.
- Ngươi về báo lại với cữu phụ, ta và ca ca sẽ đến ngay.
Phương Chính nói xong, liền xoay người đi nhanh về phía trong sơn trại, rất nhanh đi tới gần một tửu quán. Vừa hay nhìn thấy Phương Nguyên từ trong tửu quán mang theo hai vò rượu đi ra.
Phương Nguyên trước đó đứng ở khoảng giữa hàng, vào chọn cổ trùng cách Phương Chính cũng có một đoạn thời gian.
Hắn trước chọn song nguyệt quang cổ, liền đi nhanh đến tửu quán mua hai vò rượu, hiện tại chỉ vừa mới đi ra.
- Biết ngay là có thể tìm ngươi ở đây mà, ca ca, cữu phụ cữu mẫu tìm chúng ta.
Phương Chính đón đầu lên tiếng làm Phương Nguyên đang đi dừng bước, nghiên đầu quay lại nhìn hắn.
Ánh mắt hai huynh đệ chạm nhau, một trận gió rít gào thổi qua, cuốn bay mái tóc của ca ca, hắt tung vạt áo của đệ đệ.
Một tuần ngắn ngủi, đã là cảnh còn người mất.
Cả hai đều đã thay đổi, Phương Nguyên không còn là Phương Nguyên mọi người biết, mà Phương Chính cũng không còn là Phương Chính trong ký ức kiếp trước của Phương Nguyên.
Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Phương Chính mở miệng.
- Ca ca, huynh không nên tiếp tục uống rượu nữa. Huynh không biết những người quan tâm huynh lo lắng thế nào đâu.
Phương Nguyên không đáp, hắn bình tĩnh nhìn Phương Chính.
Tiếp theo sau đó, Phương Chính khẽ mĩm cười.
- Những lời này nói ra nghe thật ngu ngốc. Hai huynh đệ chúng ta, còn có người quan tâm sau?
Phương Nguyên thoáng nhướng mày, có chút ngoài ý muốn nhìn Phương Chính, nhưng trong lòng lại không có bao nhiêu bất ngờ. Phương Chính trước mặt hoàn toàn khác là việc Phương Nguyên đã biết, mặc dù hắn không rõ nguyên nhân do đâu, cũng chưa rõ Phương Chính là loại người nào, nhưng hắn biết Phương Chính này không phải là tên ngốc.
- Ca ca, ta có rất nhiều việc muốn nói với ngươi, nhưng đồng thời cũng không muốn nói với ngươi. Hay là ngươi trước trả lời ta một câu hỏi đi. Ngươi, có muốn biết ta là ai hay không?
Phương Nguyên im lặng, thật sâu nhìn vào Phương Chính, qua một lúc, hắn mang theo hai vò rượu, đi vòng qua bên người Phương Chính, nói.
- Đi thôi.
- Haha.
Phương Chính cười khẽ hai tiếng, nghiên người đi theo phía sau Phương Nguyên.
Lúc này bầu trời đã ngã tối, những tia nắng cuối ngày chiếu rọi vào mặt cả hai, bóng của Phương Nguyên vẫn theo ánh sáng, kéo dài trên mặt đất, phủ lên người Phương Chính đang đi rất gần phía sau.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nhìn bóng lưng Phương Nguyên, nhẹ mĩm cười.
Trong thoáng chốc, hắn cảm giác khoảng cách của cả hai đã trở nên gần hơn một chút.
-----
Mặt trời chìm về phía tây nhưng còn chưa hoàn toàn lặn xuống.
Bầu trời vẫn còn ánh sáng, chỉ là tất cả sự vật giống như bị phủ lên một lớp màu xám. Nhìn qua khung cửa sổ, ngọn núi xa xa đang dần chuyển thành màu đen nặng nề.
Ánh sáng trong phòng khách ảm đạm, cữu phụ cữu mẫu ngồi trên cao ở ghế chủ vị, gương mặt họ bao phủ trong bóng tối, không thể thấy rõ.
Nhìn thấy hai vò rượu Phương Nguyên mang theo, chân mày của cữu phụ Cổ Nguyệt Đống Thổ nhíu lại. Ông ta mở miệng nói.
- Thời gian qua nhanh, các ngươi đã mười lăm tuổi, cũng đều có tư chất cổ sư, nhất là Phương Chính, cữu phụ cữu mẫu tự hào vì các ngươi. Ta cho mỗi người các ngươi sáu khối nguyên thạch, hai huynh đệ các người cầm lấy. Việc luyện hóa cổ trùng cực kì hao tổn chân nguyên, các ngươi cần những khối nguyên thạch này.
Nói xong, đã có nô bộc đến, giao cho hai huynh đệ Phương Nguyên và Phương Chính mỗi người một cái túi nhỏ.
Phương Nguyên nhận lấy cái túi, trầm mặc không nói. Phương Chính bỏ túi tiền vào ngực áo, đơn điệu nói đa tạ.
Cữu phụ cữu mẫu thoáng nhìn nhau, hơi hơi cao mày. Nhưng trong suy nghĩ của cả hai, chỉ cảm thấy Phương Chính mấy năm nay vẫn luôn như vậy, bây giờ xem ra cũng không có bao nhiêu kì lạ.
Cữu mẫu lúc này vội giãn mày, hòa nhã nói với Phương Chính.
- Không cần câu nệ. Hai huynh đệ các ngươi tuy rằng không phải con ruột của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn luôn chăm sóc các ngươi như là con trai ruột. Các ngươi có tiền đồ, chúng ta cũng cảm thấy tự hào. Ôi chao, chúng ta không có con, đôi khi suy nghĩ các ngươi có thể trở thành con của chúng ta thì tốt rồi.
Trong câu nói mang theo ý vị, Phương Chính lạnh nhạt không đáp, Phương Nguyên lại thoáng nhíu mày.
Quả nhiên cữu phụ đón ý.
- Ta và cữu mẫu các ngươi đã thương lượng, muốn nhận các ngươi làm con thừa tự của chúng ta, trở thành người một nhà thật sự. Phương Chính, không biết ngươi có bằng lòng hay không?
Phương Chính vẫn giữa vẻ mặt lạnh nhạt, thoáng lắc đầu.
Kỳ thực vấn đề này hắn cũng từng bận tâm qua, rằng hắn có nên làm theo nguyên tác, nhận hai người làm phụ mẫu hay không.
Nếu nhận, hắn sẽ có thêm một chút hổ trợ, mặt dù chỉ như hạt cát, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, hắn không có chê. Nhưng như vậy, một là hắn sẽ mất đi tự do, hai là gần như đối đầu trực tiếp với Phương Nguyên, còn ba là vấn đề liên quan đến hệ thống.
Bí mật của hắn, so với Phương Nguyên còn đòi mạng hơn, hắn định sẵn là chỉ có thể đơn độc một mình, không tin bất kì ai ngoài bản thân.
- Phương Chính, ngươi hay là cứ suy nghĩ lại...
Cữu mẫu có chút nôn nóng nói, Phương Chính lại chỉ im lặng lắc đầu.
- Thế còn Phương Nguyên, ý người thế nào?
Cữu phụ ngăn lại cữu mẫu đang định nói thêm, quay qua hỏi Phương Nguyên.
Phương Nguyên lúc này cũng lắc đầu, không đáp.
Cữu phụ thấy như vậy, liền nói với cả hai.
- Nếu đã vậy, chúng ta cũng không ép buộc các ngươi. Nhưng các ngươi cũng đã mười lăm tuổi, cũng nên sống riêng, như vậy mới tiện cho việc kế thừa chi mạch họ Phương. Đặc biệt là Phương Nguyên. Ta có chuẩn bị cho ngươi hai trăm khối nguyên thạch, xem như là giúp đỡ.
Phương Nguyên lại tiếp tục lắc đầu.
Thấy như vậy, cữu phụ hơi đổi sắc mặt, sắc mặt cữu mẫu cũng âm trầm xuống.
— QUẢNG CÁO —
- Cữu phụ cữu mẫu, nếu không còn việc gì khác, ta cáo từ trước.
Phương Nguyên không muốn cho họ nói thêm gì khác, bỏ lại những lời này liền xách hai vò rượu lên, đi thẳng ra cửa.
- Ta cũng đi trước.
Phương Chính đứng lên, chấp tay một cái về phía cữu phụ cữu mẫu, liền nhanh chóng rời đi.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, phòng khách càng thêm tối tăm.
Hồi lâu, trong bóng tối vang lên tiếng nói lạnh lùng.
- Xem ra cái thằng nhóc Phương Nguyên này đã nhìn thấu mưu tính của chúng ta.
Tộc quy của bộ tộc Cổ Nguyệt có quy định rõ ràng: trưởng tử mười sáu tuổi thì có tư cách thừa kế gia sản.
Cha mẹ Phương Nguyên đã qua đời, để lại một di sản lớn, đều bị cữu phụ cữu mẫu "bảo quản".
Giá trị khoảng di sản này, hai trăm khối nguyên thạch không thể sánh bằng.
Nếu Phương Nguyên đồng ý trở thành con thừa tự của cữu phụ cữu mẫu, thì không có tư cách kế thừa khoảng di sản này. Phương Nguyên năm nay mới mười lăm tuổi, nếu ra sống riêng cũng không phù hợp kế thừa di sản trong quy định của gia tộc.
- Còn về Phương Chính, cũng không thể cưỡng ép hắn, nếu không việc sẽ rất khó thu xếp.
Cữu phụ thoáng thở dài, có chút khó chịu.
- Lão gia à, Phương Nguyên rõ ràng là muốn tự lập ở bên ngoài khi mười sáu tuổi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cữu mẫu vừa nghĩ tới di sản thì giọng điệu đã nóng nảy lên.
- Hừ, nếu như hắn có ý đồ xấu xa, cũng đừng trách chúng ta. Chỉ cần chúng ta tóm lấy một sai lầm lớn của hắn trước khi hắn ra ngoài tự lập, rồi trục xuất hắn ra khỏi nhà. Vậy cũng là tước đoạt quyền thừa kế di sản của hắn.
Cữu phụ hừ lạnh nói.
- Thế nhưng thằng con hoang Phương Nguyên này rất thông minh, làm sao nó phạm sai lầm được?
Cữu mẫu khó hiểu.
Cữu phụ liếc mắt, gắt giọng:
- Ngươi thật là ngu xuẩn! Hắn không phạm sai lầm, lẽ nào chúng ta không thể hãm hại sao? Để cho nha đầu Trầm Thúy kia đi dụ dỗ Phương Nguyên trước, sau đó kêu to phi lễ. Chúng ta bắt quả tang ngay tại chỗ, lại vu oan cho hắn tội danh say rượu làm bậy, còn sợ không trục xuất được Phương Nguyên sao?
- Lão gia, vẫn là ông có cách, đúng là kế hay!
Cữu mẫu lập tức vô cùng vui mừng.
Bóng đêm u ám, bao phủ xuống Cổ Nguyệt sơn trại. Gió đêm ù ù thổi, như báo hiệu một cơn mưa sắp tới.
Phương Chính đứng trên đường vắng, nghiên đầu nhìn lên bầu trời.
- Đêm nay, chắc sẽ có một trận mưa lớn đây.
Cổ sư tu hành, cổ trùng chính là yếu tố quyết định thực lực.
Tiết học vừa kết thúc, các thiếu niên đã hưng phấn chen chúc nhau mà đến cổ thất.
- Xếp hàng, từng người một đi vào!
Tiếng hét phẫn nộ bỗng vang lên, hiển nhiên là có người canh gác ngoài cửa cổ thất.
Các thiếu niên lục tục xếp hàng, Phương Chính dẫn đầu tiến vào trong cổ thất.
Chỉ thấy, phía trong căn phòng này rất không đơn giản như bề ngoài, bốn vách tường đều làm thành từng cái hốc vuông lõm vào, xếp liên tiếp nhau. Ô vuông có lớn có nhỏ, lớn nhất thì như cái nồi, nhỏ thì nhỏ bằng nắm tay.
Trong các ô vuông chi chít xếp đặt nhiều loại dụng cụ chứa đựng, có khi là chậu đá màu tro, có khi là cái mâm ngọc xanh biếc, có khi là cái lồng cỏ tinh xảo, có khi là cái ấm bếp làm bằng sứ.
Trong những dụng cụ chứa đựng này thì nuôi các loại cổ trùng.
Có vài cổ trùng im lặng không tiếng động, có vài cổ trùng lại rất ồn ào, phát ra các loại tiếng động như chít chít, cách cách cộp, rột rột, tụ hợp thành một bản hoà âm của sinh mệnh.
- Cổ trùng cũng có phân trình tự lớn nhỏ, cũng chia thành cửu chuyển, đối ứng với cảnh giới của cổ sư. Như vậy, trong cổ thất này, chỉ có cổ trùng nhất chuyển, đối ứng với những cổ sư vừa khai khiếu như ta.
Phương Chính tự nói.
Thông thường mà nói, cổ sư cảnh giới nhất chuyển, chỉ có thể sử dụng cổ trùng ở trình tự nhất chuyển. Nếu vượt cấp thúc giục cổ trùng có trình tự cao hơn, cổ sư thường sẽ phải trả giá đắt.
Hơn nữa cổ trùng cũng cần được nuôi dưỡng, nuôi cổ trùng cấp cao phải tốn chi phí lớn, thường thì cũng không phải cổ sư cấp thấp có thể chịu đựng nổi.
Đối với người vừa mới trở thành cổ sư mà nói, nếu không phải tình huống đặc biệt thì sẽ chọn cổ trùng nhất chuyển để tiến hành luyện hóa lần đầu tiên.
Con cổ trùng thứ nhất mà cổ sư luyện hóa có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó được gọi là bản mệnh cổ, tính mệnh tương hỗ với cổ sư. Một khi nó diệt vong, cổ sư nhất định sẽ bị thương nặng.
Phương Chính cũng không quá để tâm, hắn sớm đã lựa chọn bản mệnh cổ của mình, đương nhiên là lấy từ hệ thống. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, đi nhanh về phía vách tường bên tay trái.
Ở mặt tường này, bên trong một cái hốc có hơi sát phía trên là một hàng khay bạc. Trên từng khay đều đặt một con cổ trùng.
Cổ trùng này trong suốt sáng bóng, cong cong như mặt trăng, giống hệt một mảnh thủy tinh màu xanh. Dưới tác dụng của cái bệ bằng bạc, nó càng thêm nổi bật, thể hiện ra một vẻ đẹp thanh tịnh.
Cổ tên là nguyệt quang, là cổ trùng trấn tộc của bộ tộc Cổ Nguyệt. Phần lớn tộc nhân đều lựa chọn nó trở thành bản mệnh cổ. Nó cũng không phải cổ trùng thiên nhiên, mà là đã được bộ tộc Cổ Nguyệt dùng bí pháp đào tạo thành, ở nơi khác không có. Có thể nói nó là biểu tượng của bộ tộc Cổ Nguyệt.
Đây đều là nguyệt quang cổ nhất chuyển, chênh lệch nhau rất nhỏ. Phương Chính tùy tiện chọn một con.
Nguyệt quang cổ rất nhẹ, nặng tương đương với trọng lượng của một tờ giấy mỏng, kích thước thì cỡ một miếng ngọc thông thường, chỉ chiếm một lòng bàn tay. Phương Chính đặt nó trên tay thì có thể nhìn xuyên qua mà thấy được chỉ tay bị che đi của mình.
Hắn cũng không có quan tâm, lấy xong liền lập tức bỏ nó vào túi, ra khỏi cổ thất.
Bên ngoài, các thiếu niên xếp thành một hàng dài. Phương Chính vừa đi ra, Mạc Bắc đứng ở vị trí thứ hai liền nhanh chóng bước vào.
Phương Chính nhận xong cổ trùng, liền nhanh chóng rời khỏi học đường. Hắn một đường đi thẳng về phía lầu trúc nơi hắn sống.
Mấy ngày qua, ngoài giờ đi học ở học đường cùng thời gian luyện tập, hắn vẫn về đây để nghĩ ngơi. Bất quá hắn rất nhanh sẽ dọn đi, gần đây cữu phụ cữu mẫu cho người đến tìm hắn quan tâm các kiểu, khiến hắn cảm thấy phiền toái không chịu nổi.
- Phương Chính thiếu gia.
Phương Chính vừa đi đến lầu trúc, liền nhìn thấy gia đinh đang đợi sẵn dưới lầu.
Gia đinh gặp hắn, liền khom lưng chào, nói. — QUẢNG CÁO —
- Lão gia cho mời ngài đến có việc.
Phương Chính và Phương Nguyên mặt dù có vẻ ngoài giống nhau, nhưng ăn mặc khác nhau, mấy ngày nay gia nhân cũng hình thành thói quen, có thể nhận ra hắn.
- Ân.
Phương Chính thoáng nhướng mày, nhìn thoáng qua gia đinh. Trong đầu lại cấp tốc suy nghĩ, rất nhanh tìm được một chút manh mối. Hắn nhìn lại gia đinh, lạnh nhạt hỏi.
- Chỉ một mình ta?
- Còn có Phương Nguyên thiếu gia.
- Ngươi về báo lại với cữu phụ, ta và ca ca sẽ đến ngay.
Phương Chính nói xong, liền xoay người đi nhanh về phía trong sơn trại, rất nhanh đi tới gần một tửu quán. Vừa hay nhìn thấy Phương Nguyên từ trong tửu quán mang theo hai vò rượu đi ra.
Phương Nguyên trước đó đứng ở khoảng giữa hàng, vào chọn cổ trùng cách Phương Chính cũng có một đoạn thời gian.
Hắn trước chọn song nguyệt quang cổ, liền đi nhanh đến tửu quán mua hai vò rượu, hiện tại chỉ vừa mới đi ra.
- Biết ngay là có thể tìm ngươi ở đây mà, ca ca, cữu phụ cữu mẫu tìm chúng ta.
Phương Chính đón đầu lên tiếng làm Phương Nguyên đang đi dừng bước, nghiên đầu quay lại nhìn hắn.
Ánh mắt hai huynh đệ chạm nhau, một trận gió rít gào thổi qua, cuốn bay mái tóc của ca ca, hắt tung vạt áo của đệ đệ.
Một tuần ngắn ngủi, đã là cảnh còn người mất.
Cả hai đều đã thay đổi, Phương Nguyên không còn là Phương Nguyên mọi người biết, mà Phương Chính cũng không còn là Phương Chính trong ký ức kiếp trước của Phương Nguyên.
Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Phương Chính mở miệng.
- Ca ca, huynh không nên tiếp tục uống rượu nữa. Huynh không biết những người quan tâm huynh lo lắng thế nào đâu.
Phương Nguyên không đáp, hắn bình tĩnh nhìn Phương Chính.
Tiếp theo sau đó, Phương Chính khẽ mĩm cười.
- Những lời này nói ra nghe thật ngu ngốc. Hai huynh đệ chúng ta, còn có người quan tâm sau?
Phương Nguyên thoáng nhướng mày, có chút ngoài ý muốn nhìn Phương Chính, nhưng trong lòng lại không có bao nhiêu bất ngờ. Phương Chính trước mặt hoàn toàn khác là việc Phương Nguyên đã biết, mặc dù hắn không rõ nguyên nhân do đâu, cũng chưa rõ Phương Chính là loại người nào, nhưng hắn biết Phương Chính này không phải là tên ngốc.
- Ca ca, ta có rất nhiều việc muốn nói với ngươi, nhưng đồng thời cũng không muốn nói với ngươi. Hay là ngươi trước trả lời ta một câu hỏi đi. Ngươi, có muốn biết ta là ai hay không?
Phương Nguyên im lặng, thật sâu nhìn vào Phương Chính, qua một lúc, hắn mang theo hai vò rượu, đi vòng qua bên người Phương Chính, nói.
- Đi thôi.
- Haha.
Phương Chính cười khẽ hai tiếng, nghiên người đi theo phía sau Phương Nguyên.
Lúc này bầu trời đã ngã tối, những tia nắng cuối ngày chiếu rọi vào mặt cả hai, bóng của Phương Nguyên vẫn theo ánh sáng, kéo dài trên mặt đất, phủ lên người Phương Chính đang đi rất gần phía sau.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nhìn bóng lưng Phương Nguyên, nhẹ mĩm cười.
Trong thoáng chốc, hắn cảm giác khoảng cách của cả hai đã trở nên gần hơn một chút.
-----
Mặt trời chìm về phía tây nhưng còn chưa hoàn toàn lặn xuống.
Bầu trời vẫn còn ánh sáng, chỉ là tất cả sự vật giống như bị phủ lên một lớp màu xám. Nhìn qua khung cửa sổ, ngọn núi xa xa đang dần chuyển thành màu đen nặng nề.
Ánh sáng trong phòng khách ảm đạm, cữu phụ cữu mẫu ngồi trên cao ở ghế chủ vị, gương mặt họ bao phủ trong bóng tối, không thể thấy rõ.
Nhìn thấy hai vò rượu Phương Nguyên mang theo, chân mày của cữu phụ Cổ Nguyệt Đống Thổ nhíu lại. Ông ta mở miệng nói.
- Thời gian qua nhanh, các ngươi đã mười lăm tuổi, cũng đều có tư chất cổ sư, nhất là Phương Chính, cữu phụ cữu mẫu tự hào vì các ngươi. Ta cho mỗi người các ngươi sáu khối nguyên thạch, hai huynh đệ các người cầm lấy. Việc luyện hóa cổ trùng cực kì hao tổn chân nguyên, các ngươi cần những khối nguyên thạch này.
Nói xong, đã có nô bộc đến, giao cho hai huynh đệ Phương Nguyên và Phương Chính mỗi người một cái túi nhỏ.
Phương Nguyên nhận lấy cái túi, trầm mặc không nói. Phương Chính bỏ túi tiền vào ngực áo, đơn điệu nói đa tạ.
Cữu phụ cữu mẫu thoáng nhìn nhau, hơi hơi cao mày. Nhưng trong suy nghĩ của cả hai, chỉ cảm thấy Phương Chính mấy năm nay vẫn luôn như vậy, bây giờ xem ra cũng không có bao nhiêu kì lạ.
Cữu mẫu lúc này vội giãn mày, hòa nhã nói với Phương Chính.
- Không cần câu nệ. Hai huynh đệ các ngươi tuy rằng không phải con ruột của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn luôn chăm sóc các ngươi như là con trai ruột. Các ngươi có tiền đồ, chúng ta cũng cảm thấy tự hào. Ôi chao, chúng ta không có con, đôi khi suy nghĩ các ngươi có thể trở thành con của chúng ta thì tốt rồi.
Trong câu nói mang theo ý vị, Phương Chính lạnh nhạt không đáp, Phương Nguyên lại thoáng nhíu mày.
Quả nhiên cữu phụ đón ý.
- Ta và cữu mẫu các ngươi đã thương lượng, muốn nhận các ngươi làm con thừa tự của chúng ta, trở thành người một nhà thật sự. Phương Chính, không biết ngươi có bằng lòng hay không?
Phương Chính vẫn giữa vẻ mặt lạnh nhạt, thoáng lắc đầu.
Kỳ thực vấn đề này hắn cũng từng bận tâm qua, rằng hắn có nên làm theo nguyên tác, nhận hai người làm phụ mẫu hay không.
Nếu nhận, hắn sẽ có thêm một chút hổ trợ, mặt dù chỉ như hạt cát, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, hắn không có chê. Nhưng như vậy, một là hắn sẽ mất đi tự do, hai là gần như đối đầu trực tiếp với Phương Nguyên, còn ba là vấn đề liên quan đến hệ thống.
Bí mật của hắn, so với Phương Nguyên còn đòi mạng hơn, hắn định sẵn là chỉ có thể đơn độc một mình, không tin bất kì ai ngoài bản thân.
- Phương Chính, ngươi hay là cứ suy nghĩ lại...
Cữu mẫu có chút nôn nóng nói, Phương Chính lại chỉ im lặng lắc đầu.
- Thế còn Phương Nguyên, ý người thế nào?
Cữu phụ ngăn lại cữu mẫu đang định nói thêm, quay qua hỏi Phương Nguyên.
Phương Nguyên lúc này cũng lắc đầu, không đáp.
Cữu phụ thấy như vậy, liền nói với cả hai.
- Nếu đã vậy, chúng ta cũng không ép buộc các ngươi. Nhưng các ngươi cũng đã mười lăm tuổi, cũng nên sống riêng, như vậy mới tiện cho việc kế thừa chi mạch họ Phương. Đặc biệt là Phương Nguyên. Ta có chuẩn bị cho ngươi hai trăm khối nguyên thạch, xem như là giúp đỡ.
Phương Nguyên lại tiếp tục lắc đầu.
Thấy như vậy, cữu phụ hơi đổi sắc mặt, sắc mặt cữu mẫu cũng âm trầm xuống.
— QUẢNG CÁO —
- Cữu phụ cữu mẫu, nếu không còn việc gì khác, ta cáo từ trước.
Phương Nguyên không muốn cho họ nói thêm gì khác, bỏ lại những lời này liền xách hai vò rượu lên, đi thẳng ra cửa.
- Ta cũng đi trước.
Phương Chính đứng lên, chấp tay một cái về phía cữu phụ cữu mẫu, liền nhanh chóng rời đi.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, phòng khách càng thêm tối tăm.
Hồi lâu, trong bóng tối vang lên tiếng nói lạnh lùng.
- Xem ra cái thằng nhóc Phương Nguyên này đã nhìn thấu mưu tính của chúng ta.
Tộc quy của bộ tộc Cổ Nguyệt có quy định rõ ràng: trưởng tử mười sáu tuổi thì có tư cách thừa kế gia sản.
Cha mẹ Phương Nguyên đã qua đời, để lại một di sản lớn, đều bị cữu phụ cữu mẫu "bảo quản".
Giá trị khoảng di sản này, hai trăm khối nguyên thạch không thể sánh bằng.
Nếu Phương Nguyên đồng ý trở thành con thừa tự của cữu phụ cữu mẫu, thì không có tư cách kế thừa khoảng di sản này. Phương Nguyên năm nay mới mười lăm tuổi, nếu ra sống riêng cũng không phù hợp kế thừa di sản trong quy định của gia tộc.
- Còn về Phương Chính, cũng không thể cưỡng ép hắn, nếu không việc sẽ rất khó thu xếp.
Cữu phụ thoáng thở dài, có chút khó chịu.
- Lão gia à, Phương Nguyên rõ ràng là muốn tự lập ở bên ngoài khi mười sáu tuổi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cữu mẫu vừa nghĩ tới di sản thì giọng điệu đã nóng nảy lên.
- Hừ, nếu như hắn có ý đồ xấu xa, cũng đừng trách chúng ta. Chỉ cần chúng ta tóm lấy một sai lầm lớn của hắn trước khi hắn ra ngoài tự lập, rồi trục xuất hắn ra khỏi nhà. Vậy cũng là tước đoạt quyền thừa kế di sản của hắn.
Cữu phụ hừ lạnh nói.
- Thế nhưng thằng con hoang Phương Nguyên này rất thông minh, làm sao nó phạm sai lầm được?
Cữu mẫu khó hiểu.
Cữu phụ liếc mắt, gắt giọng:
- Ngươi thật là ngu xuẩn! Hắn không phạm sai lầm, lẽ nào chúng ta không thể hãm hại sao? Để cho nha đầu Trầm Thúy kia đi dụ dỗ Phương Nguyên trước, sau đó kêu to phi lễ. Chúng ta bắt quả tang ngay tại chỗ, lại vu oan cho hắn tội danh say rượu làm bậy, còn sợ không trục xuất được Phương Nguyên sao?
- Lão gia, vẫn là ông có cách, đúng là kế hay!
Cữu mẫu lập tức vô cùng vui mừng.
Bóng đêm u ám, bao phủ xuống Cổ Nguyệt sơn trại. Gió đêm ù ù thổi, như báo hiệu một cơn mưa sắp tới.
Phương Chính đứng trên đường vắng, nghiên đầu nhìn lên bầu trời.
- Đêm nay, chắc sẽ có một trận mưa lớn đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.