Chương 15: Khách sạn mua rượu thanh trúc
BóngMa ĐộcHành
07/11/2021
Bầu trời u ám, dãy núi tĩnh mịch, rừng cây cùng bụi trúc tối đen. Màn mưa trắng xóa, hạt mưa dâng đầy trời.
Phương Chính tay mang dù, chậm rãi bước đi trên đường lớn.
Cơn mưa này đã kéo dài suốt ba ngày ba đêm, cả quá trình lúc lớn lúc nhỏ nhưng chưa từng có dấu hiệu dừng qua.
- Ngươi đây là muốn đi đâu?
Lúc này, hệ thống xuất hiện bên cạnh Phương Chính, hỏi.
Hôm này trời chỉ vừa sáng, Phương Chính đã dậy sớm soạn đồ, đi ngay trong mưa. Hắn một câu cũng không nói, cứ thế mang theo quần áo lặng lẽ rời đi lầu trúc.
Phương Chính cũng không có đáp, dừng chân trước khách sạn duy nhất trong sơn trại, thoáng nghiên đầu nhìn lên.
- Tối hôm qua ta đột nhiên nhớ, cơn mưa này hôm nay hẳn sẽ dừng.
- Vậy thì sao?
- Mưa tạnh Trầm Thúy sẽ tới, ha ha, ở lại đó làm sao bọn họ bày kế hại Phương Nguyên đây? Hơn nữa, chỗ đó tiếp theo cũng không thể ở tiếp nữa, trước khi vào được túc xá của học đường, ta liền tiêu một ít tiền vậy.
- Trước đó không phải ngươi đã tiêu hết hai mươi sáu khối lên người bộ xương khô kia rồi sau?
Hệ thống châm chọc.
Trước khi đi đến đây, Phương Chính không hiểu sau một mình chạy vào rừng, chui vào một khe đá, sau đó bắt hệ thống đem hai mươi sáu khối nguyên thạch để vào túi tiền trên người của bộ xương khô trong đó, còn bắt nó không được làm di động dù chỉ một chiếc là khô trên người bộ xương. Sau khi nó làm xong, hắn cái gì cũng không động đã lập tức rời khỏi đó.
Cái này thực sự làm cho hệ thống là nó không hiểu nổi. Có chút lo sợ Phương Chính phát điên mới làm mấy việc này.
- Ngươi thật sự không biết?
Phương Chính nhìn nói bằng ánh mắt nghi ngờ, nhìn đến mức khiến nó có cảm giác bản thân trở nên không tự nhiên khi xuất hiện lúc này.
- Thật sự không biết.
Nó đáp, mắt Phương Chính khẽ nheo lại. Qua một lúc lâu, hắn dãn mày, mĩm cười đi vào trong khách sạn.
Trong đầu hắn lúc này hiện lên một ý nghĩ, nhưng hắn chưa dám khẳng định, vẫn cần hắn làm thêm nghiệm chứng.
- Chưỡng quỹ, có phòng không?
Phương Chính lạnh nhạt hỏi.
- Có, có, có phòng hảo hạng ở tầng hai, tầng ba, không chỉ thuận tiện, hơn nữa được dọn dẹp rất sạch sẽ. Còn tầng một, khách quan có thể dùng cơm ở đó, hoặc là kêu tiểu nhị đưa riêng đến phòng. — QUẢNG CÁO —
Chưởng quỹ ân cần tiếp đãi hắn.
Khách sạn này là khách sạn duy nhất ở sơn trại, việc buôn bán cũng không tốt, có hơi vắng vẻ. Chỉ khi có thương đội đi đến Thanh Mao Sơn buôn bán mỗi năm, khách sạn mới đông người.
- Cho ta một phòng hảo hạng, ta trước sẽ ở lại, lại mang lên phòng ba bốn món ăn. Trước cứ như vậy, thiếu đủ lại tính sau.
Vừa nói, hắn vừa đặt lên bàn của chưỡng quỹ hai khối nguyên thạch. Chưỡng quỹ nhận lấy, vâng một tiếng liền gọi tiểu nhị đưa Phương Chính lên phòng.
- Đây là phòng của ngài, thức ăn rất nhanh sẽ đưa lên.
Tiểu nhị đi nhanh xuống lầu, rất nhanh đã đem thức ăn đi lên gõ cửa phòng của hắn.
- Loại rượu ngon nhất ở đây là gì?
Phương Chính nhìn thức ăn nóng hỏi trên bàn, hỏi tiểu nhị.
- Loại rượu ngon nhất ở đây là rượu Thanh Trúc, nhưng giá cả có hơi đắc một chút.
Tiểu nhị nhanh miệng đáp.
- Bao nhiêu một vò?
- Hai khối nguyên thạch một vò.
Phương Chính nghe nói, thoáng trầm ngâm.
- Mang lên đây một vò đi.
Hắn nói, đem nguyên thạch ném cho tiểu nhị.
Kỳ thực giá này hắn sớm đã biết, hỏi cũng chỉ vì làm theo bài bản mà thôi.
Mục đích hắn đến đây lần này, một là vì muốn ở lại, hai cũng là vì rượu thanh trúc.
Rượu thanh trúc có thể xem như đặc sản của bộ tộc Cổ Nguyệt, cả sơn trại cũng chỉ có một chỗ này là có. Khắp Thanh Mao Sơn cũng vào hàng nhất nhì.
Phương Chính cũng không có quá mức yêu thích uống rượu, hắn muốn mua đơn giản là nghĩ muốn nuôi tửu trùng.
Cổ trùng cũng là sinh vật, cũng cần có thức ăn. Nếu để nó đói bụng lâu, có thể bị đói chết. Cổ trùng có chuyển số càng cao, lượng thức ăn cáng lớn, nhưng khoảng thời gian cho ăn một lần càng lâu.
Nguyệt quang cổ là cổ trùng nhất chuyển, thức ăn là cánh hoa nguyệt lan, nó mỗi ngày ăn hai bữa, mỗi bữa hai cánh hoa. — QUẢNG CÁO —
Tửu trùng dùng rượu làm thức ăn, tùy theo chắc lượng của rượu mà lượng ăn mỗi lần khác nhau. Nếu là loại rượu gạo bình thường, mỗi lần cần khoảng hai vò, gần như phải cho ăn mỗi ngày. Nhưng là loại như rượu thanh trúc, một vò đủ cho nó no được ba bốn ngày.
Thất chuyển xuân thu thiền cũng cần ăn, nhưng không cần Phương Chính tới nuôi, bởi vì thức ăn của nó là nước sông của Quang Âm Trường Hà. Mặt dù không tốn kém, nhưng thức ăn này lại càng thêm trân quý so với những thứ khác.
Quang Âm Trường Hà chính là thời gian, thời gian so với cái gì cũng luôn trân quý. Xuân thu thiền muốn khôi phục, đơn giản chỉ cần xem ở thời gian mà thôi.
- Mười cánh hoa nguyệt lan có giá một nguyên thạch, một vò rượu thanh trúc là hai khôi. Bình quân một ngày nuôi hai con cổ này tốn khoảng một khối nguyên thạch.
Phương Chính nhẩm tính, kỳ thức tình trạng này của hắn, cùng Phương Nguyên rất giống nhau. Chỉ là hắn còn tốt hơn Phương Nguyên, hắn thật ra còn trong tay nguyên thạch dư giả, loại tiêu hao này cũng chưa đến mức nào.
- Nhưng nếu hiện tại không tiếp kiệm, tương lai chắc chắn sẽ túng quẫn.
Phương Chính rất sáng suốt, hắn một bên từ từ ăn, một bên suy tính vấn đề chi tiêu.
Lúc này, mưa bên ngoài sớm đã dừng, ánh dương quang đã ló dạng sau đám mây.
Phương Chính đặt đũa xuống bàn, đem nắp đậy của vò rượu mở ra. Lập tức, mùi rượu tinh khiết bay ra, quanh quẩn trong phòng.
Phương Chính đem vò rượu lên môi, uống một hớp, nhắm nuốt. Đây là lần đầu hắn uống rượu, cũng không biết chính xác thế nào mới được cho là ngon.
Hắn đem vò rượu đặt xuống bàn, gọi ra tửu trùng.
Tửu trùng có hình dáng một con tằm, cả thân thể trắng tròn noãn nà. Trên đầu nó có một đôi mắt đen tròn như hạt vừng. Cơ thể nó thoang thoảng mùi rượu, đây là mùi đặc trưng của nó.
Tửu trùng tuy là nhất chuyển, nhưng trên thị trường giá có thể tiếp cận cổ trùng nhị chuyển, thuộc loại cổ phụ trợ tu hành, rất quý trọng.
Tác dụng của nó là tinh luyện chân nguyên của cổ sư nhất chuyển. Như Phương Chính là nhất chuyển sơ giai, dùng tửu trùng tinh luyện chân nguyên có thể được tới nhất chuyển trung giai chân nguyên. Chân nguyên trung giai, so với sơ giai dùng bền hơn nhiều, nếu đem chân nguyên trung giai đi tu hành, tiến giai nhanh hơn so với chân nguyên sơ giai.
Tửu trùng nghe lệnh gọi, liền hóa thành một khối cầu, từ trong không khiếu bay ra. "Bùm" một tiếng nhảy vào trong vò rượu.
Rượu trong vò lấy tốc độ mắt thường có thể thấy cạn xuống, rất nhanh trong vò không còn sót lại một giọt. Tửu trùng lúc này mới từ trong vò rượu lắc lắc bay về phía Phương Chính.
Nó nằm trên vai Phương Chính, bộ dạng như một gã say rượu đang nằm trên gốc cây ngủ say. Phương Chính đưa tay chọc chọc nó, nó chỉ lắc lắc cái đuôi một chút rồi lại nằm im.
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng ồn ào. Phương Chính liền thu tửu trùng vào không khiếu, chú tâm lắng nghe.
- Ân, hẳn lúc này đang tranh cãi đi. Sau việc này Phương Nguyên cũng sẽ biết đến rượu thanh trúc. Nếu nói như vậy, đêm nay hắn sẽ phát hiện chỗ kia.
Phương Chính thầm nghĩ, đi ra khỏi phòng.
- Tiểu nhị, mang cho ta một vò rượu thanh trúc. — QUẢNG CÁO —
Phương Chính vừa xuống tới cầu thang, đã nghe từ lầu một vang lên giọng của Phương Nguyên.
Lầu một của khách sạn được tận dụng làm sảnh ăn, trong đây xếp đặt hơn mười cái bàn vuông, xung quanh mỗi bàn có bốn băng ghế dài, giữa các bàn là cột nhà to lớn của khách sạn, còn sàn nhà lát đá cẩm thạch, nhưng vì khí ẩm trên núi mà hơi ẩm ướt.
Phương Chính đi xuống, liền nhìn thấy Phương Nguyên đang đứng cạnh một bàn ăn gần cửa sổ, trong sảnh còn có ba bàn khác có người. Một lão nhân ngồi ở một bàn khác cạnh cửa sổ. Giữa sảnh là một nhóm thợ săn đang sợ hãi quỳ trên đất, dưới đất còn có một vò rượu thanh trúc bị vỡ. Trong gốc tối còn có một người đang ngồi, gần đó đứng một nam nhân.
Dáng người y cao gầy, da mặt tái nhợt, mặc một bộ võ phục xanh đậm, có vẻ gọn gàng sạch sẽ.
Trên đầu y mang đội đầu màu xanh ngọc nhạt, bên trên mặc áo ngắn, để trần bờ vai gầy gò, bên dưới mặc quần dài, trên chân là giày trúc mũi nhọn, ở bắp chân còn có băng quấn chân.
Quan trọng nhất là, y buộc đai lưng vải bố màu xanh, giữa đai lưng khảm một miếng đồng lóe sáng, trên miếng đồng có chữ "Nhất" màu đen.
Người này là nhất chuyển cổ sư, cũng là người vừa có tranh chấp với đám thợ săn. Nhưng trước đó tranh chấp vì đám thợ săn này không nhìn thấy hắn đang trong bóng tối, đợi đến lúc thấy đã sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.
Phương Chính nhìn thoáng qua hắn, biết người này có tên là Giang Nha, trong nguyên tác từng có qua lại một chút với Phương Nguyên. Sắc phục hắn đang mặt là đồ của nhất chuyển cổ sư, nhưng phải đợi sau khi tốt nghiệp khỏi học đường mới được gia tộc phát cho, Phương Chính hiện tại còn chưa có.
Cổ sư Giang Nha lúc này đang nhìn Phương Nguyên, sau đó tươi cười như gió xuân ấm áp nói.
- Ra là học đệ.
Lúc này tiểu nhị mới ôm một vò rượu thanh trúc lại cho Phương Nguyên. Phương Nguyên nhận lấy, hướng Giang Nha gật đầu, liền mang theo rượu đi khỏi khách sạn.
Bầu không khí trong sảnh lúc này có chút lắng đọng, Phương Chính đi xuống liền thu hút ánh mắt của những người bên trong.
Tiểu nhị nhìn hắn, không khỏi kinh ngạc.
Trước đó tiểu nhị không chú ý, chỉ cảm thấy Phương Nguyên đến sau có chút quen mắt, bây giờ mới phát hiện là đã gặp qua ở đâu.
- Ta xuống gọi ngươi lên dọn phòng.
Phương Chính gật đầu chào Giang Nha đang nhìn mình một cái, liền nói với tiểu nhị.
- Là, tiểu nhân sẽ đi làm ngay.
Tiểu nhị nhìn thấy Giang Nha cũng hướng Phương Chính cười chào hỏi, liền càng thêm nịnh nọt Phương Chính.
Phương Chính cũng chẳng quan tâm hắn, cứ vậy trực tiếp đi ra khỏi khách sạn.
Phương Chính tay mang dù, chậm rãi bước đi trên đường lớn.
Cơn mưa này đã kéo dài suốt ba ngày ba đêm, cả quá trình lúc lớn lúc nhỏ nhưng chưa từng có dấu hiệu dừng qua.
- Ngươi đây là muốn đi đâu?
Lúc này, hệ thống xuất hiện bên cạnh Phương Chính, hỏi.
Hôm này trời chỉ vừa sáng, Phương Chính đã dậy sớm soạn đồ, đi ngay trong mưa. Hắn một câu cũng không nói, cứ thế mang theo quần áo lặng lẽ rời đi lầu trúc.
Phương Chính cũng không có đáp, dừng chân trước khách sạn duy nhất trong sơn trại, thoáng nghiên đầu nhìn lên.
- Tối hôm qua ta đột nhiên nhớ, cơn mưa này hôm nay hẳn sẽ dừng.
- Vậy thì sao?
- Mưa tạnh Trầm Thúy sẽ tới, ha ha, ở lại đó làm sao bọn họ bày kế hại Phương Nguyên đây? Hơn nữa, chỗ đó tiếp theo cũng không thể ở tiếp nữa, trước khi vào được túc xá của học đường, ta liền tiêu một ít tiền vậy.
- Trước đó không phải ngươi đã tiêu hết hai mươi sáu khối lên người bộ xương khô kia rồi sau?
Hệ thống châm chọc.
Trước khi đi đến đây, Phương Chính không hiểu sau một mình chạy vào rừng, chui vào một khe đá, sau đó bắt hệ thống đem hai mươi sáu khối nguyên thạch để vào túi tiền trên người của bộ xương khô trong đó, còn bắt nó không được làm di động dù chỉ một chiếc là khô trên người bộ xương. Sau khi nó làm xong, hắn cái gì cũng không động đã lập tức rời khỏi đó.
Cái này thực sự làm cho hệ thống là nó không hiểu nổi. Có chút lo sợ Phương Chính phát điên mới làm mấy việc này.
- Ngươi thật sự không biết?
Phương Chính nhìn nói bằng ánh mắt nghi ngờ, nhìn đến mức khiến nó có cảm giác bản thân trở nên không tự nhiên khi xuất hiện lúc này.
- Thật sự không biết.
Nó đáp, mắt Phương Chính khẽ nheo lại. Qua một lúc lâu, hắn dãn mày, mĩm cười đi vào trong khách sạn.
Trong đầu hắn lúc này hiện lên một ý nghĩ, nhưng hắn chưa dám khẳng định, vẫn cần hắn làm thêm nghiệm chứng.
- Chưỡng quỹ, có phòng không?
Phương Chính lạnh nhạt hỏi.
- Có, có, có phòng hảo hạng ở tầng hai, tầng ba, không chỉ thuận tiện, hơn nữa được dọn dẹp rất sạch sẽ. Còn tầng một, khách quan có thể dùng cơm ở đó, hoặc là kêu tiểu nhị đưa riêng đến phòng. — QUẢNG CÁO —
Chưởng quỹ ân cần tiếp đãi hắn.
Khách sạn này là khách sạn duy nhất ở sơn trại, việc buôn bán cũng không tốt, có hơi vắng vẻ. Chỉ khi có thương đội đi đến Thanh Mao Sơn buôn bán mỗi năm, khách sạn mới đông người.
- Cho ta một phòng hảo hạng, ta trước sẽ ở lại, lại mang lên phòng ba bốn món ăn. Trước cứ như vậy, thiếu đủ lại tính sau.
Vừa nói, hắn vừa đặt lên bàn của chưỡng quỹ hai khối nguyên thạch. Chưỡng quỹ nhận lấy, vâng một tiếng liền gọi tiểu nhị đưa Phương Chính lên phòng.
- Đây là phòng của ngài, thức ăn rất nhanh sẽ đưa lên.
Tiểu nhị đi nhanh xuống lầu, rất nhanh đã đem thức ăn đi lên gõ cửa phòng của hắn.
- Loại rượu ngon nhất ở đây là gì?
Phương Chính nhìn thức ăn nóng hỏi trên bàn, hỏi tiểu nhị.
- Loại rượu ngon nhất ở đây là rượu Thanh Trúc, nhưng giá cả có hơi đắc một chút.
Tiểu nhị nhanh miệng đáp.
- Bao nhiêu một vò?
- Hai khối nguyên thạch một vò.
Phương Chính nghe nói, thoáng trầm ngâm.
- Mang lên đây một vò đi.
Hắn nói, đem nguyên thạch ném cho tiểu nhị.
Kỳ thực giá này hắn sớm đã biết, hỏi cũng chỉ vì làm theo bài bản mà thôi.
Mục đích hắn đến đây lần này, một là vì muốn ở lại, hai cũng là vì rượu thanh trúc.
Rượu thanh trúc có thể xem như đặc sản của bộ tộc Cổ Nguyệt, cả sơn trại cũng chỉ có một chỗ này là có. Khắp Thanh Mao Sơn cũng vào hàng nhất nhì.
Phương Chính cũng không có quá mức yêu thích uống rượu, hắn muốn mua đơn giản là nghĩ muốn nuôi tửu trùng.
Cổ trùng cũng là sinh vật, cũng cần có thức ăn. Nếu để nó đói bụng lâu, có thể bị đói chết. Cổ trùng có chuyển số càng cao, lượng thức ăn cáng lớn, nhưng khoảng thời gian cho ăn một lần càng lâu.
Nguyệt quang cổ là cổ trùng nhất chuyển, thức ăn là cánh hoa nguyệt lan, nó mỗi ngày ăn hai bữa, mỗi bữa hai cánh hoa. — QUẢNG CÁO —
Tửu trùng dùng rượu làm thức ăn, tùy theo chắc lượng của rượu mà lượng ăn mỗi lần khác nhau. Nếu là loại rượu gạo bình thường, mỗi lần cần khoảng hai vò, gần như phải cho ăn mỗi ngày. Nhưng là loại như rượu thanh trúc, một vò đủ cho nó no được ba bốn ngày.
Thất chuyển xuân thu thiền cũng cần ăn, nhưng không cần Phương Chính tới nuôi, bởi vì thức ăn của nó là nước sông của Quang Âm Trường Hà. Mặt dù không tốn kém, nhưng thức ăn này lại càng thêm trân quý so với những thứ khác.
Quang Âm Trường Hà chính là thời gian, thời gian so với cái gì cũng luôn trân quý. Xuân thu thiền muốn khôi phục, đơn giản chỉ cần xem ở thời gian mà thôi.
- Mười cánh hoa nguyệt lan có giá một nguyên thạch, một vò rượu thanh trúc là hai khôi. Bình quân một ngày nuôi hai con cổ này tốn khoảng một khối nguyên thạch.
Phương Chính nhẩm tính, kỳ thức tình trạng này của hắn, cùng Phương Nguyên rất giống nhau. Chỉ là hắn còn tốt hơn Phương Nguyên, hắn thật ra còn trong tay nguyên thạch dư giả, loại tiêu hao này cũng chưa đến mức nào.
- Nhưng nếu hiện tại không tiếp kiệm, tương lai chắc chắn sẽ túng quẫn.
Phương Chính rất sáng suốt, hắn một bên từ từ ăn, một bên suy tính vấn đề chi tiêu.
Lúc này, mưa bên ngoài sớm đã dừng, ánh dương quang đã ló dạng sau đám mây.
Phương Chính đặt đũa xuống bàn, đem nắp đậy của vò rượu mở ra. Lập tức, mùi rượu tinh khiết bay ra, quanh quẩn trong phòng.
Phương Chính đem vò rượu lên môi, uống một hớp, nhắm nuốt. Đây là lần đầu hắn uống rượu, cũng không biết chính xác thế nào mới được cho là ngon.
Hắn đem vò rượu đặt xuống bàn, gọi ra tửu trùng.
Tửu trùng có hình dáng một con tằm, cả thân thể trắng tròn noãn nà. Trên đầu nó có một đôi mắt đen tròn như hạt vừng. Cơ thể nó thoang thoảng mùi rượu, đây là mùi đặc trưng của nó.
Tửu trùng tuy là nhất chuyển, nhưng trên thị trường giá có thể tiếp cận cổ trùng nhị chuyển, thuộc loại cổ phụ trợ tu hành, rất quý trọng.
Tác dụng của nó là tinh luyện chân nguyên của cổ sư nhất chuyển. Như Phương Chính là nhất chuyển sơ giai, dùng tửu trùng tinh luyện chân nguyên có thể được tới nhất chuyển trung giai chân nguyên. Chân nguyên trung giai, so với sơ giai dùng bền hơn nhiều, nếu đem chân nguyên trung giai đi tu hành, tiến giai nhanh hơn so với chân nguyên sơ giai.
Tửu trùng nghe lệnh gọi, liền hóa thành một khối cầu, từ trong không khiếu bay ra. "Bùm" một tiếng nhảy vào trong vò rượu.
Rượu trong vò lấy tốc độ mắt thường có thể thấy cạn xuống, rất nhanh trong vò không còn sót lại một giọt. Tửu trùng lúc này mới từ trong vò rượu lắc lắc bay về phía Phương Chính.
Nó nằm trên vai Phương Chính, bộ dạng như một gã say rượu đang nằm trên gốc cây ngủ say. Phương Chính đưa tay chọc chọc nó, nó chỉ lắc lắc cái đuôi một chút rồi lại nằm im.
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng ồn ào. Phương Chính liền thu tửu trùng vào không khiếu, chú tâm lắng nghe.
- Ân, hẳn lúc này đang tranh cãi đi. Sau việc này Phương Nguyên cũng sẽ biết đến rượu thanh trúc. Nếu nói như vậy, đêm nay hắn sẽ phát hiện chỗ kia.
Phương Chính thầm nghĩ, đi ra khỏi phòng.
- Tiểu nhị, mang cho ta một vò rượu thanh trúc. — QUẢNG CÁO —
Phương Chính vừa xuống tới cầu thang, đã nghe từ lầu một vang lên giọng của Phương Nguyên.
Lầu một của khách sạn được tận dụng làm sảnh ăn, trong đây xếp đặt hơn mười cái bàn vuông, xung quanh mỗi bàn có bốn băng ghế dài, giữa các bàn là cột nhà to lớn của khách sạn, còn sàn nhà lát đá cẩm thạch, nhưng vì khí ẩm trên núi mà hơi ẩm ướt.
Phương Chính đi xuống, liền nhìn thấy Phương Nguyên đang đứng cạnh một bàn ăn gần cửa sổ, trong sảnh còn có ba bàn khác có người. Một lão nhân ngồi ở một bàn khác cạnh cửa sổ. Giữa sảnh là một nhóm thợ săn đang sợ hãi quỳ trên đất, dưới đất còn có một vò rượu thanh trúc bị vỡ. Trong gốc tối còn có một người đang ngồi, gần đó đứng một nam nhân.
Dáng người y cao gầy, da mặt tái nhợt, mặc một bộ võ phục xanh đậm, có vẻ gọn gàng sạch sẽ.
Trên đầu y mang đội đầu màu xanh ngọc nhạt, bên trên mặc áo ngắn, để trần bờ vai gầy gò, bên dưới mặc quần dài, trên chân là giày trúc mũi nhọn, ở bắp chân còn có băng quấn chân.
Quan trọng nhất là, y buộc đai lưng vải bố màu xanh, giữa đai lưng khảm một miếng đồng lóe sáng, trên miếng đồng có chữ "Nhất" màu đen.
Người này là nhất chuyển cổ sư, cũng là người vừa có tranh chấp với đám thợ săn. Nhưng trước đó tranh chấp vì đám thợ săn này không nhìn thấy hắn đang trong bóng tối, đợi đến lúc thấy đã sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.
Phương Chính nhìn thoáng qua hắn, biết người này có tên là Giang Nha, trong nguyên tác từng có qua lại một chút với Phương Nguyên. Sắc phục hắn đang mặt là đồ của nhất chuyển cổ sư, nhưng phải đợi sau khi tốt nghiệp khỏi học đường mới được gia tộc phát cho, Phương Chính hiện tại còn chưa có.
Cổ sư Giang Nha lúc này đang nhìn Phương Nguyên, sau đó tươi cười như gió xuân ấm áp nói.
- Ra là học đệ.
Lúc này tiểu nhị mới ôm một vò rượu thanh trúc lại cho Phương Nguyên. Phương Nguyên nhận lấy, hướng Giang Nha gật đầu, liền mang theo rượu đi khỏi khách sạn.
Bầu không khí trong sảnh lúc này có chút lắng đọng, Phương Chính đi xuống liền thu hút ánh mắt của những người bên trong.
Tiểu nhị nhìn hắn, không khỏi kinh ngạc.
Trước đó tiểu nhị không chú ý, chỉ cảm thấy Phương Nguyên đến sau có chút quen mắt, bây giờ mới phát hiện là đã gặp qua ở đâu.
- Ta xuống gọi ngươi lên dọn phòng.
Phương Chính gật đầu chào Giang Nha đang nhìn mình một cái, liền nói với tiểu nhị.
- Là, tiểu nhân sẽ đi làm ngay.
Tiểu nhị nhìn thấy Giang Nha cũng hướng Phương Chính cười chào hỏi, liền càng thêm nịnh nọt Phương Chính.
Phương Chính cũng chẳng quan tâm hắn, cứ vậy trực tiếp đi ra khỏi khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.