Chương 115: Không tài cũng gặp tai
BóngMa ĐộcHành
10/12/2021
- Ai, chạy trời không khỏi nắng!
Phương Chính buông ra một tiếng thở dài thường thượt, đi lên sàn đấu.
- Thì ra hắn là Phương Chính, người được xưng là thiên tài có một không hai của Cổ Nguyệt bộ tộc!
Các cổ sư xung quanh bàn tán.
Danh tiếng của Phương Chính cũng không nhỏ, nhưng người biết mặt hắn cũng không nhiều. Hiện tại xem như cũng để hắn chân chính lộ diện trước bàn dân thiên hạ.
- Hùng Lực tiền bối là người khiêu chiến, liệu có thể để ta chọn cách đấu hay không?
Phương Chính lên sàn, hướng Hùng Lực thoáng chấp tay.
Hùng Lực gật đầu, hỏi lại.
- Vậy ngươi muốn đấu thế nào?
- Đơn giản thôi, ta và tiền bối cùng đứng trong một cái vòng nhỏ, sau đó dùng sức đẩy. Ai bị đẩy ra khỏi vòng trước thì tính là thua cuộc.
- Tốt thôi!
Hùng Lực lập tức gật đầu.
Cách đấu này chỉ xem ở sức lực bộc phát trong thời điểm đẩy, còn có lực trụ ở chân, ngoài ra thì không có gì nữa cả. Trong trận đấu giao hữu này, vừa không làm mất hòa khí, vừa có thể thể hiện được khí lực, xem như thật phù hợp.
Rất nhanh, trên mặt sàn đã vẽ ra một cái vòng tròn có đường kính hai bước chân. Đường kính này có chút nhỏ, chỉ đủ để hai người đứng theo kiểu mở rộng hai chân, khó mà đứng được kiểu chân trước chân sau. Nhưng đứng như vậy, quả thật rất khó mượn lực đẩy từ hai chân.
Phương Chính và Hùng Lực đi vào trong vòng, đứng cách nhau khoảng một bước chân. Hai tay hai người đang vào nhau, vào tư thế sẵn sàng.
Để công bằng, một cổ sư Bạch gia được chọn ra làm người phát hiệu lệnh.
- Bắt đầu!
- Hào hùng cổ!
Phát lệnh vừa ra, Hùng Lực liền bộc phát hết sức. Hắn trợn mắt, dốc toàn lực vào hai tay.
Phương Chính cũng dùng toàn lực, nhưng lại dồn nhiều vào hai chân. Hắn bước chân phải lên một bước, chen vào giữa hai chân của Hùng Lực. — QUẢNG CÁO —
Thân hình Phương Chính nhỏ hơn so với Hùng Lực, bước chân cũng liền ngắn hơn. Đứng trong vòng tròn này, hắn hoàn toàn có thể thoải mái đứng trụ chân trước chân sau, tạo ra điểm tựa lực đẩy.
Hơn nữa hắn chen chân vào giữa hai chân của Hùng Lực, khiến gã không có cách thay đổi tư thế trụ hiện tại. Việc này khiến cho phần trụ của gã bị suy yếu, tuy nhiên chỉ là trong thoáng chốc mà thôi.
Phương Chính biết rõ, cho nên mới dốc sức dồn vào chân, cố gắng bám trụ.
Hào hùng cổ tuy bộc phát ra một hùng lực, nhưng cần phải liên tục duy trì thúc giục, tiêu hao chân nguyên cũng nhiều. Hùng Lực tuy có tư chất loại Ất, nhưng chung quy lại cũng không thể kéo dài sử dụng hào hùng cổ.
Cái Phương Chính cần là trụ được đến lúc đó, lợi dụng lúc Hùng Lực hao hết chân nguyên mà dừng lại để mà đẩy lui gã. Với vị trí và thân hình của gã, chỉ cần khiến gã lui nửa bước chân, Phương Chính vẫn sẽ thắng.
Hùng Lực phát giác ra ý đồ này, liền càng dốc sức đẩy. Trước khi chân nguyên hao hết, gã cần phải đẩy lùi Phương Chính.
Trong nhất thời, hai người đi vào trạng thái giằng co hết sức kịch liệt.
Dưới sự chăm chú nhìn của bên ngoài, rất nhanh có người nhìn thấy Phương Chính đang chậm như sên lùi lại phía sau.
Phương Chính cắn răng, sắc mặt hắn đỏ bừng, trên trán cũng nổi lên gân xanh. Mà Hùng Lực dưới sự tác động của hào hùng cổ, cơ thịt toàn thân hắn bì phát, cũng dồn lực đến sắc mặt đỏ bừng.
Bên ngoài gần như nín thở xem. Tuyết trắng rơi xuống cũng bị khí thế giữa hai người làm cho có cảm giác tan chảy.
Thời gian chậm trôi, Phương Chính bị đẩy chỉ còn cách một bàn chân là ra khỏi vòng tròn, nhưng sắc mặt của tiểu tổ Hùng Lực đang đứng xem lại không có bao nhiêu vui mừng. Bọn họ đi cùng Hùng Lực lâu ngày, biết rõ giới hạn của Hùng Lực trong việc thúc giục hào hùng cổ. Có thể nói, hiện tại chân nguyên của gã đã có chút không đủ dùng.
Khoảng cách của Phương Chính với mép vòng lúc này chỉ còn lại nửa bàn chân. Sắc mặt của Hùng Lực lại trầm xuống, cuối cùng, gã phải chủ động dừng thúc giục hào hùng cổ, dựa vào khí lực tự thân tiếp tục đẩy.
- A!
Phương Chính nắm bắt thời cơ, lập tức hét khẽ một tiếng, dùng hết toàn lực dồn sức đẩy tới. Hùng Lực tái mặt, gã không ngờ Phương Chính lại còn dư lực bộc phát mạnh mẽ.
Phương Chính bước chân thoáng nhanh, đổ người tới trước, dồn hết trọng tâm vào bên trái của Hùng Lực, mạnh mẽ đẩy.
Con người dù rèn luyện tới đâu, chung quy lại cũng sẽ có bên mạnh bên yếu. Mà bên yếu, thường sẽ là bên phía tay nghịch. Nói cách khác, phần thân bên trái của Hùng Lực sẽ không mạnh bằng phần thân bên phải, Phương Chính đúng là nhắm vào đây mà làm.
Cuối cùng, trong sự kinh ngạc của mọi người, Phương Chính thật sự đẩy Hùng Lực phải bước lùi nửa bước, gót chân đạp nhẹ lên vòng tròn vẽ xung quanh. Tuy gần Hùng Lực cũng trong chớp mắt đẩy hắn ra khỏi vòng, nhưng suy cho cùng vẫn là gã đạp mức trước.
- Thắng rồi!
Tộc nhân Cổ Nguyệt reo hò, kinh hỷ vô cùng. Trong miệng không ngừng kêu tên Phương Chính, tình cảm xoi trào. — QUẢNG CÁO —
Phía Hùng gia trại, Bạch gia trại lại không khỏi trầm mặt.
Trong lòng người Bạch gia trại không khỏi cảm thấy, dù là thiên tài Bạch Ngưng Băng của bọn họ, nếu so khí lực tuyệt đối không bằng cho hai người này.
Phương Chính trên sàn thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, toàn thân lại nóng hừng hực. Dù tuyết vẫn đang rơi nhưng hắn cũng không cảm thấy lạnh.
Hùng Lực lúc này cũng đang thở dốc, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Trước đó Phương Chính bất ngờ bộc phát man lực thiên ngưu cổ mới thắng được gã, việc này khiến gã không phục mới quyết định tái chiến. Nào ngờ hôm nay Phương Chính căn bản không dùng cổ trùng, lại có thể đường đường chính chính thắng gã. Việc này khiến gã không muốn cũng phải phục.
- Phương Chính, ngươi quả nhiên xứng đáng là Thanh Mao sơn đại lực sĩ.
Hùng Lực vẻ mặt phức tạp nhìn lại mặt sàn dưới chân. Gã nhìn thấy trên mặt sàn bằng đá còn in lại dấu chân của Phương Chính liền nói thêm.
- Là một thiên tài!
- Tiền bối quá khen, nhưng ta không dám nhận.
Phương Chính lập tức chấp tay, khiêm tốn nói.
- So về tu hành, ta không bằng Bạch Ngưng Băng tiền bối. So về chiến đầu, ta đánh không lại tổ trưởng Thanh Thư. Nói về khí lực, ca ca Phương Nguyên của ta còn mạnh hơn ta. Hai từ thiên tài này, ta quả thật không dám nhận. So với thiên tài chân chính, Phương Chính ta chẳng là cái gì cả!
Xung quanh nghe hắn nói, sắc mặt liền thoáng thay đổi. Rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng, yêu mến, ngưỡng mộ, hài lòng. Nhưng cũng có người tỏ ra bàn quan, thậm chí có người đố kị.
Bất quá, dù thế nào thì Phương Chính hiện tại đã trở thành tâm điểm chú ý. Danh tiếng của hắn sau hôm nay chắc chắn sẽ càng lan rộng.
Phương Chính nhìn quanh một vòng, khẽ thở dài, lại hướng Hùng Lực nói.
- Hùng Lực tiền bối, trong lang triều sắp tới mong nhận được chiếu cố từ mọi người.
- Đó là việc tất nhiên.
Hùng Lực gật đầu.
Sau đó hai bên cùng nhau tách ra, ai về chỗ gia trại của người đó.
Phía Hùng gia trại lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Tiểu tổ này ra quân, đã đánh bại Bạch Bệnh Dĩ của Bạch gia trại, tuy không thắng được Phương Chính, nhưng đây cũng là việc đáng ăn mừng.
Mà bên phía Cổ Nguyệt bộ tộc, tên Phương Chính càng được gọi lên xôi nổi.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính ngoài mặt mỉm cười, trong lòng không khỏi nhớ lại hai câu trong Truyện Kiều của Nguyễn Du.
"Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần."
- Nhưng mà, ta căn bản đâu có tài! Nếu không phải ta dùng cổ trùng tăng trọng lượng lên gấp năm lần, căn bản đã bị đẩy bay trong một nốt nhạc.
Phương Chính trong lòng chảy nước mắt. Hắn lên sàn chậm chạp, chính là để đi mua cổ trùng tăng trọng lượng cơ thể. Đề ra cách so tài, chính là nhắm vào kết quả này. Hùng Lực duy trì hào hùng cổ, hắn cũng đang duy trì cổ trùng. Nhưng hắn dựa vào lợi thế tư chất, cuối cùng thắng được Hùng Lực ở một nhịp.
- Cây cao đón gió a! Người không có tài như ta lại sắp tai họa lâm đầu rồi! Chỉ tại Hùng Lực ngươi, tại sao lại không ra bài theo kịch bản a? Ngươi sao không đi khiêu chiến Phương Nguyên, cứ phải là ta vậy hả? Chẳng phải ta đã ám chỉ với ngươi nhiều lần lắm rồi sao? Ngươi con mẹ nó không hiểu tiếng người mà!
Phương Chính trong lòng kêu gào, hắn bây giờ đang muốn vò đầu bứt tóc một phen.
- Duy trì hình tượng hy sinh vì gia tộc đã đủ mệt chết ta rồi. Bên cạnh còn có Phương Nguyên phải giờ giờ khắc khắc chú ý cảnh giác cũng đủ giết người rồi. Bây giờ lại thêm phiền phức, có muốn để người ta sống không hả?
- Hai, thôi bỏ đi! "Đã mang lấy nghiệp vào thân, cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa."
Kêu gào xong, hắn lại thở dài trong lòng.
- Bác Nguyễn Du ơi, con sẽ nghe lời khuyên này của bác! Hai, ai bảo ta tự mình tìm phiền phức làm gì cơ chứ? Giờ chỉ có thể cố gắng thôi.
- Hình tượng cố găng duy trì, chắc tầm khoảng nửa năm nữa là không cần quá bận tâm. Phiền phức sắp tới chắc chỉ có sói với Bạch Ngưng Băng, cẩn thận ứng phó một chút. Còn về Phương Nguyên, hiện tại không những không thể ra tay với hắn, ngược lại còn phải cố gắng bảo hộ hắn. Tương lai nếu thiếu đi Phương Nguyên, kế hoạch của ta sẽ trực tiếp đi chầu ông bà. Hơn nữa, nếu chủ động ra tay với Phương Nguyên, không biết sẽ dẫn đến loại tai họa chết người nào đây nữa. Tên này có chỗ dựa đáng sợ đến mức chính hắn cũng bất ngờ.
Phương Chính thoáng nhìn qua Phương Nguyên.
Phương Nguyên lúc này không có nhìn Phương Chính, chỉ lơ đễnh nhìn những cổ sư khác đang xung phong lên đài khiêu chiến. Sau trận khiêu chiến mở màn của Hùng gia trại, bầu không khí hội minh đã bị hăm nóng.
Giữa đông trời đất lạnh buốt, nhưng không khí chỗ sườn núi Hội Minh lúc này lại nóng hừng hực.
Rất nhiều cổ sư nối đuôi nhau lên sàn, khiêu chiến với cường địch trong lòng mình.
Trên sườn núi Hội Minh hỗn loạn một trận, đấu cổ đặc sắc đa dạng.
Cuộc luận bàn đấu cổ chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.
Phương Chính buông ra một tiếng thở dài thường thượt, đi lên sàn đấu.
- Thì ra hắn là Phương Chính, người được xưng là thiên tài có một không hai của Cổ Nguyệt bộ tộc!
Các cổ sư xung quanh bàn tán.
Danh tiếng của Phương Chính cũng không nhỏ, nhưng người biết mặt hắn cũng không nhiều. Hiện tại xem như cũng để hắn chân chính lộ diện trước bàn dân thiên hạ.
- Hùng Lực tiền bối là người khiêu chiến, liệu có thể để ta chọn cách đấu hay không?
Phương Chính lên sàn, hướng Hùng Lực thoáng chấp tay.
Hùng Lực gật đầu, hỏi lại.
- Vậy ngươi muốn đấu thế nào?
- Đơn giản thôi, ta và tiền bối cùng đứng trong một cái vòng nhỏ, sau đó dùng sức đẩy. Ai bị đẩy ra khỏi vòng trước thì tính là thua cuộc.
- Tốt thôi!
Hùng Lực lập tức gật đầu.
Cách đấu này chỉ xem ở sức lực bộc phát trong thời điểm đẩy, còn có lực trụ ở chân, ngoài ra thì không có gì nữa cả. Trong trận đấu giao hữu này, vừa không làm mất hòa khí, vừa có thể thể hiện được khí lực, xem như thật phù hợp.
Rất nhanh, trên mặt sàn đã vẽ ra một cái vòng tròn có đường kính hai bước chân. Đường kính này có chút nhỏ, chỉ đủ để hai người đứng theo kiểu mở rộng hai chân, khó mà đứng được kiểu chân trước chân sau. Nhưng đứng như vậy, quả thật rất khó mượn lực đẩy từ hai chân.
Phương Chính và Hùng Lực đi vào trong vòng, đứng cách nhau khoảng một bước chân. Hai tay hai người đang vào nhau, vào tư thế sẵn sàng.
Để công bằng, một cổ sư Bạch gia được chọn ra làm người phát hiệu lệnh.
- Bắt đầu!
- Hào hùng cổ!
Phát lệnh vừa ra, Hùng Lực liền bộc phát hết sức. Hắn trợn mắt, dốc toàn lực vào hai tay.
Phương Chính cũng dùng toàn lực, nhưng lại dồn nhiều vào hai chân. Hắn bước chân phải lên một bước, chen vào giữa hai chân của Hùng Lực. — QUẢNG CÁO —
Thân hình Phương Chính nhỏ hơn so với Hùng Lực, bước chân cũng liền ngắn hơn. Đứng trong vòng tròn này, hắn hoàn toàn có thể thoải mái đứng trụ chân trước chân sau, tạo ra điểm tựa lực đẩy.
Hơn nữa hắn chen chân vào giữa hai chân của Hùng Lực, khiến gã không có cách thay đổi tư thế trụ hiện tại. Việc này khiến cho phần trụ của gã bị suy yếu, tuy nhiên chỉ là trong thoáng chốc mà thôi.
Phương Chính biết rõ, cho nên mới dốc sức dồn vào chân, cố gắng bám trụ.
Hào hùng cổ tuy bộc phát ra một hùng lực, nhưng cần phải liên tục duy trì thúc giục, tiêu hao chân nguyên cũng nhiều. Hùng Lực tuy có tư chất loại Ất, nhưng chung quy lại cũng không thể kéo dài sử dụng hào hùng cổ.
Cái Phương Chính cần là trụ được đến lúc đó, lợi dụng lúc Hùng Lực hao hết chân nguyên mà dừng lại để mà đẩy lui gã. Với vị trí và thân hình của gã, chỉ cần khiến gã lui nửa bước chân, Phương Chính vẫn sẽ thắng.
Hùng Lực phát giác ra ý đồ này, liền càng dốc sức đẩy. Trước khi chân nguyên hao hết, gã cần phải đẩy lùi Phương Chính.
Trong nhất thời, hai người đi vào trạng thái giằng co hết sức kịch liệt.
Dưới sự chăm chú nhìn của bên ngoài, rất nhanh có người nhìn thấy Phương Chính đang chậm như sên lùi lại phía sau.
Phương Chính cắn răng, sắc mặt hắn đỏ bừng, trên trán cũng nổi lên gân xanh. Mà Hùng Lực dưới sự tác động của hào hùng cổ, cơ thịt toàn thân hắn bì phát, cũng dồn lực đến sắc mặt đỏ bừng.
Bên ngoài gần như nín thở xem. Tuyết trắng rơi xuống cũng bị khí thế giữa hai người làm cho có cảm giác tan chảy.
Thời gian chậm trôi, Phương Chính bị đẩy chỉ còn cách một bàn chân là ra khỏi vòng tròn, nhưng sắc mặt của tiểu tổ Hùng Lực đang đứng xem lại không có bao nhiêu vui mừng. Bọn họ đi cùng Hùng Lực lâu ngày, biết rõ giới hạn của Hùng Lực trong việc thúc giục hào hùng cổ. Có thể nói, hiện tại chân nguyên của gã đã có chút không đủ dùng.
Khoảng cách của Phương Chính với mép vòng lúc này chỉ còn lại nửa bàn chân. Sắc mặt của Hùng Lực lại trầm xuống, cuối cùng, gã phải chủ động dừng thúc giục hào hùng cổ, dựa vào khí lực tự thân tiếp tục đẩy.
- A!
Phương Chính nắm bắt thời cơ, lập tức hét khẽ một tiếng, dùng hết toàn lực dồn sức đẩy tới. Hùng Lực tái mặt, gã không ngờ Phương Chính lại còn dư lực bộc phát mạnh mẽ.
Phương Chính bước chân thoáng nhanh, đổ người tới trước, dồn hết trọng tâm vào bên trái của Hùng Lực, mạnh mẽ đẩy.
Con người dù rèn luyện tới đâu, chung quy lại cũng sẽ có bên mạnh bên yếu. Mà bên yếu, thường sẽ là bên phía tay nghịch. Nói cách khác, phần thân bên trái của Hùng Lực sẽ không mạnh bằng phần thân bên phải, Phương Chính đúng là nhắm vào đây mà làm.
Cuối cùng, trong sự kinh ngạc của mọi người, Phương Chính thật sự đẩy Hùng Lực phải bước lùi nửa bước, gót chân đạp nhẹ lên vòng tròn vẽ xung quanh. Tuy gần Hùng Lực cũng trong chớp mắt đẩy hắn ra khỏi vòng, nhưng suy cho cùng vẫn là gã đạp mức trước.
- Thắng rồi!
Tộc nhân Cổ Nguyệt reo hò, kinh hỷ vô cùng. Trong miệng không ngừng kêu tên Phương Chính, tình cảm xoi trào. — QUẢNG CÁO —
Phía Hùng gia trại, Bạch gia trại lại không khỏi trầm mặt.
Trong lòng người Bạch gia trại không khỏi cảm thấy, dù là thiên tài Bạch Ngưng Băng của bọn họ, nếu so khí lực tuyệt đối không bằng cho hai người này.
Phương Chính trên sàn thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, toàn thân lại nóng hừng hực. Dù tuyết vẫn đang rơi nhưng hắn cũng không cảm thấy lạnh.
Hùng Lực lúc này cũng đang thở dốc, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Trước đó Phương Chính bất ngờ bộc phát man lực thiên ngưu cổ mới thắng được gã, việc này khiến gã không phục mới quyết định tái chiến. Nào ngờ hôm nay Phương Chính căn bản không dùng cổ trùng, lại có thể đường đường chính chính thắng gã. Việc này khiến gã không muốn cũng phải phục.
- Phương Chính, ngươi quả nhiên xứng đáng là Thanh Mao sơn đại lực sĩ.
Hùng Lực vẻ mặt phức tạp nhìn lại mặt sàn dưới chân. Gã nhìn thấy trên mặt sàn bằng đá còn in lại dấu chân của Phương Chính liền nói thêm.
- Là một thiên tài!
- Tiền bối quá khen, nhưng ta không dám nhận.
Phương Chính lập tức chấp tay, khiêm tốn nói.
- So về tu hành, ta không bằng Bạch Ngưng Băng tiền bối. So về chiến đầu, ta đánh không lại tổ trưởng Thanh Thư. Nói về khí lực, ca ca Phương Nguyên của ta còn mạnh hơn ta. Hai từ thiên tài này, ta quả thật không dám nhận. So với thiên tài chân chính, Phương Chính ta chẳng là cái gì cả!
Xung quanh nghe hắn nói, sắc mặt liền thoáng thay đổi. Rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng, yêu mến, ngưỡng mộ, hài lòng. Nhưng cũng có người tỏ ra bàn quan, thậm chí có người đố kị.
Bất quá, dù thế nào thì Phương Chính hiện tại đã trở thành tâm điểm chú ý. Danh tiếng của hắn sau hôm nay chắc chắn sẽ càng lan rộng.
Phương Chính nhìn quanh một vòng, khẽ thở dài, lại hướng Hùng Lực nói.
- Hùng Lực tiền bối, trong lang triều sắp tới mong nhận được chiếu cố từ mọi người.
- Đó là việc tất nhiên.
Hùng Lực gật đầu.
Sau đó hai bên cùng nhau tách ra, ai về chỗ gia trại của người đó.
Phía Hùng gia trại lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Tiểu tổ này ra quân, đã đánh bại Bạch Bệnh Dĩ của Bạch gia trại, tuy không thắng được Phương Chính, nhưng đây cũng là việc đáng ăn mừng.
Mà bên phía Cổ Nguyệt bộ tộc, tên Phương Chính càng được gọi lên xôi nổi.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính ngoài mặt mỉm cười, trong lòng không khỏi nhớ lại hai câu trong Truyện Kiều của Nguyễn Du.
"Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần."
- Nhưng mà, ta căn bản đâu có tài! Nếu không phải ta dùng cổ trùng tăng trọng lượng lên gấp năm lần, căn bản đã bị đẩy bay trong một nốt nhạc.
Phương Chính trong lòng chảy nước mắt. Hắn lên sàn chậm chạp, chính là để đi mua cổ trùng tăng trọng lượng cơ thể. Đề ra cách so tài, chính là nhắm vào kết quả này. Hùng Lực duy trì hào hùng cổ, hắn cũng đang duy trì cổ trùng. Nhưng hắn dựa vào lợi thế tư chất, cuối cùng thắng được Hùng Lực ở một nhịp.
- Cây cao đón gió a! Người không có tài như ta lại sắp tai họa lâm đầu rồi! Chỉ tại Hùng Lực ngươi, tại sao lại không ra bài theo kịch bản a? Ngươi sao không đi khiêu chiến Phương Nguyên, cứ phải là ta vậy hả? Chẳng phải ta đã ám chỉ với ngươi nhiều lần lắm rồi sao? Ngươi con mẹ nó không hiểu tiếng người mà!
Phương Chính trong lòng kêu gào, hắn bây giờ đang muốn vò đầu bứt tóc một phen.
- Duy trì hình tượng hy sinh vì gia tộc đã đủ mệt chết ta rồi. Bên cạnh còn có Phương Nguyên phải giờ giờ khắc khắc chú ý cảnh giác cũng đủ giết người rồi. Bây giờ lại thêm phiền phức, có muốn để người ta sống không hả?
- Hai, thôi bỏ đi! "Đã mang lấy nghiệp vào thân, cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa."
Kêu gào xong, hắn lại thở dài trong lòng.
- Bác Nguyễn Du ơi, con sẽ nghe lời khuyên này của bác! Hai, ai bảo ta tự mình tìm phiền phức làm gì cơ chứ? Giờ chỉ có thể cố gắng thôi.
- Hình tượng cố găng duy trì, chắc tầm khoảng nửa năm nữa là không cần quá bận tâm. Phiền phức sắp tới chắc chỉ có sói với Bạch Ngưng Băng, cẩn thận ứng phó một chút. Còn về Phương Nguyên, hiện tại không những không thể ra tay với hắn, ngược lại còn phải cố gắng bảo hộ hắn. Tương lai nếu thiếu đi Phương Nguyên, kế hoạch của ta sẽ trực tiếp đi chầu ông bà. Hơn nữa, nếu chủ động ra tay với Phương Nguyên, không biết sẽ dẫn đến loại tai họa chết người nào đây nữa. Tên này có chỗ dựa đáng sợ đến mức chính hắn cũng bất ngờ.
Phương Chính thoáng nhìn qua Phương Nguyên.
Phương Nguyên lúc này không có nhìn Phương Chính, chỉ lơ đễnh nhìn những cổ sư khác đang xung phong lên đài khiêu chiến. Sau trận khiêu chiến mở màn của Hùng gia trại, bầu không khí hội minh đã bị hăm nóng.
Giữa đông trời đất lạnh buốt, nhưng không khí chỗ sườn núi Hội Minh lúc này lại nóng hừng hực.
Rất nhiều cổ sư nối đuôi nhau lên sàn, khiêu chiến với cường địch trong lòng mình.
Trên sườn núi Hội Minh hỗn loạn một trận, đấu cổ đặc sắc đa dạng.
Cuộc luận bàn đấu cổ chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.