Chương 184: Kinh biến
BóngMa ĐộcHành
14/12/2022
Ánh mặt trời dần ngã về tây, từng tia sáng trắng nhẹ nhàng phủ xuống Thanh Mao sơn.
Bạch Ngưng Băng đứng trên một sườn núi, ánh mắt thất lạc nhìn ra xa.
Hắn một thân áo bào trắng như tuyết, tóc trắng xõa ngang vai, đôi con ngươi màu lam nhìn quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Bạch Ngưng Băng hiện tại có thể cảm nhận được bản thân đã sắp đến cực hạn, Bắc Minh Băng Phách thể của hắn đã không thể áp chế được nữa.
Ở những thời khắc cuối cùng này, trong trận hỗn chiến của ba gia trại, có một người hắn muốn giết nhất, chính là Cổ Nguyệt Phương Nguyên.
Nhưng cho đến hiện tại, trận chiến đã qua đi hơn nửa ngày nhưng Phương Nguyên lại chẳng thấy đâu. Thậm chí ngay cả Phương Chính, người xếp ở vị trí thứ hai cần phải giết của Bạch Ngưng Băng cũng chẳng thấy tâm hơi.
Hai huynh đệ này, xuất hiện rồi phá tung mọi thứ của hắn, đợi đến khi hắn tìm ra con đường của mình, muốn tìm đến bọn họ thì cả hai lại biến đâu mất. Thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
- Nhưng dù sao thì cũng không khó chịu bằng việc có một đám ruồi muỗi cứ vô ve bên tai.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, chuyển ánh mắt nhìn những cổ sư xung quanh.
Hiện tại xung quanh hắn có đến hơn trăm cổ sư, đều là người của Hùng gia trại và Cổ Nguyệt bộ tộc, trong đó Hùng gia trại là nhiều nhất.
Dẫn đầu đội ngũ có không ít những gương mặt nổi danh trên Thanh Mao sơn.
Như Hùng gia có Hùng Lực, Hùng Khương, Hùng Kiêu Mạn những người nổi dành từ lâu, hay như Hùng Lâm là thiên tài mới nổi.
Cổ Nguyệt bộ tộc có Thanh Thư, Mạc Nhan, Xích Sơn đều còn đủ. Thiên tài mới nổi có Xích Thành.
Phương Nguyên, Phương Chính hiện tại không có mặt. Mạc Bắc vì bảo vệ Mạc Nhan mà đã ngã xuống trong lần lôi quan đầu lang tập trại, hiện tại càng không thể có mặt.
Bạch Ngưng Băng nhìn lướt qua một vòng, sau đó thu hồi tầm mắt.
- Bạch Ngưng Băng, ngươi hãy chủ động rời khỏi vòng thi đấu này đi, chúng ta sẽ giữ lại tính mạng cho ngươi.
- Không sai, nếu ngươi biết phân biệt tốt xấu, chúng ta cũng không ngại rủ lòng từ bi, tha cho ngươi một con đường sống.
- Cổ sư Bạch gia trại các ngươi đã bị chúng ta làm thịt gần hết. Những người còn lại cũng bị chúng ta ngăn cản. Bạch Ngưng Băng, ngươi đừng hy vọng viện binh sẽ đến. Bọn chúng sẽ không đến được đâu.
Đám cổ sư xung quanh ngươi một câu ta một câu, mưu đồ làm tan rã ý chí của hắn.
Nhưng Bạch Ngưng Băng lại hoàn toàn không để mấy lời này trong lòng.
Hắn một bên ngưng kết ra băng nhận, vừa vuốt ve lưỡi băng nhận vừa nói.
- Một đám chuột con mà cũng đám hóng hách trước mặt voi. Với các ngươi mà cũng muốn vây giết ta? Ha ha, vậy thì cả đám cùng lên một lượt đi.
Hắn nói, ánh mắt lại không thèm liếc nhìn đám người xung quanh.
Đám cổ sư tức giận, lập tức có người kêu gào.
- Ngươi quá cuồng vọng rồi!
- Hừ, dám không để chúng ta vào mắt.
- Các huynh đệ cùng tiến lên, mỗi người một kích, mười Bạch Ngưng Băng cũng phải thịt nát xương tan.
Tuy nói vậy, nhưng trong bọn họ lại không một ai dám hành động lỗ mãng.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù Bạch Ngưng Băng chỉ có một mình, nhưng khí thế kinh người, khiến mọi người phải sinh lòng khiếp sợ.
- Mọi người yên tâm đừng vội, đừng nghe Bạch Ngưng Băng xúi giục. Chúng ta chưa luyện tập qua, phối hợp sẽ không được ăn ý. Một khi ra tay cùng lúc, ngược lại sẽ khiến chúng ta hao tổn nghiêm trọng, để y chiếm được tiện nghi.
Hùng Lâm quát lớn.
- Vậy chúng ta ai ra tay trước?
Xích Thành hỏi.
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về ba người Thanh Thư, Hùng Lực cùng Hùng Kiêu Mạn.
Lang triều nguy hiểm nhưng cũng là kỳ ngộ. Dưới tác động của lang triều, sau khi Phương Chính lên tam chuyển, Hùng Lực, Hùng Kiêu Mạn cũng lần lượt lên tam chuyển.
Bởi vì như vậy, Cổ Nguyệt bộ tộc cũng liền âm thầm cổ động, Thanh Thư ngay sau đó không lâu cũng leo lên tam chuyển.
Đáng tiếc Xích Sơn và Mạc Nhan vẫn chưa thể đột phá cảnh giới này. Đặc biệt là Mạc Nhan, bởi vì cái chết của Mạc Bắc mà chịu đả kích nghiêm trọng, gần như không gượng dậy nổi.
Hiện tại, trước ánh mắt của mọi người, Hùng Kiêu Mạn lập tức bước ra một bước.
- Vậy thì để ta trước!
Nàng nói, liền huýt sáo một tiếng dài, tiếng huýt sáo vừa dứt, một đàn thú từ đằng xa lao đến. Trong rừng cây bóng đen trùng điệp, là hơn hai trăm con gấu đen.
Con gấu đen dẫn đầu hình thể gấp đôi đồng loại, là gấu đen đẳng cấp bách thú vương.
Hùng Kiêu Mạn lên tam chuyển, ngự hùng cổ trong tay nàng cũng được thăng lên tam chuyển, có thể nô dịch bách thú vương.
Đây chính là át chủ bài của Hùng Kiêu Mạn.
- Đại tỷ uy vũ!
- Trời ơi, không nghĩ đến lại có nhiều gấu như vậy.
- Có những con gấu này, cộng thêm hơn trăm người chúng ta. Ha ha, lần này Bạch Ngưng Băng chết chắc rồi.
Đám cổ sư xung quanh kinh hô, người Hùng gia trại hưng phấn ra mặt, trong khi người Cổ Nguyệt bộ tộc sắc mặt lại có chút trầm trọng.
Tuy hiện tại hai nhà tạm liên minh để đối phó Bạch gia trại, nhưng Hùng gia trại lớn mạnh, đối với Cổ Nguyệt bộ tộc cũng là một sự uy hiếp.
Bất quá, Cổ Nguyệt bộ tộc cũng không phải không có thiên tài. Thanh Thư ở đây là một, còn có một Phương Chính có thể so sánh với Bạch Ngưng Băng vẫn chưa ra mặt.
Bất kể thế nào, cổ sư Cổ Nguyệt bộ tộc vẫn cảm thấy gia tộc của mình tuyệt đối không thua.
- Chẳng qua cũng chỉ là một đám xúc sinh, không đáng vì lo.
Bạch Ngưng Băng liếc nhìn đàn gấu, hừ lạnh một tiếng xem thường.
Cách đó không xa, tộc trưởng ba nhà và một đám gia lão đứng yên quan sát, không ai lên tiếng.
- Chỉ cần giết chết Bạch Ngưng Băng, sau đó lơi dụng Cổ Nguyệt bộ tộc, rất nhanh sẽ có thể chiếm được nguyên tuyền của Bạch gia trại. Chết tiệc, thật không biết vì sao nguyên tuyền cư nhiên lại bị hỏng, nếu không, ta thật không muốn mạo hiểm.
Hùng gia tộc trưởng âm thầm siết hai tay.
- Hừ, bị ám toán. Muốn liên thủ đối phó ta sao? Haha, các ngươi đã coi thường Bạch Ngưng Băng quá rồi. Hãy chờ ở đó đi. — QUẢNG CÁO —
Gương mặt tộc trưởng Bạch gia trại vẫn âm trầm như nước, trong lòng bắt đầu có mưu tính.
Cổ Nguyệt Bác lúc này lại vô cùng lo lắng.
Cho tới hiện tại, mặc kệ là huynh đệ Phương gia hay Thiết Huyết Lãnh đều không có ai xuất hiện qua.
Việc này khiến lão không có tâm tư đi quan tâm đến ba gia tỷ võ cũng quan trọng không kém này.
- Cổ Nguyệt Âm Hoang thể... nếu Phương Nguyên thật sự là thể chất này, nhất định phải bảo vệ hắn, dẫn hắn đến huyết hồ mộ địa.
Nghĩ đến đây, Cổ Nguyệt Bác âm thầm liếc mắt nhìn Thiết Nhược Nam bên cạnh.
Cô gái Thiết gia này, bối cảnh sâu u nhưng lại được Cổ Nguyệt Bác dẫn theo bên người, mơ hồ khống chế.
Thiết Nhược Nam dường như không hề lo lắng cho tình huống của mình. Nàng tin tưởng vào phụ thân. Bây giờ nàng chỉ muốn tập trung tinh thần bắt cho bằng được Phương Nguyên.
Phương Nguyên rốt cuộc là tư chất gì, chỉ cần dụng tâm, tất có thể kiểm tra ra. Nếu thật sự là Thập Tuyệt thể, hắn chính là hiềm nghi lớn nhất.
---
- Chết tiệc!
Lúc này, trong lòng đất, cả hai người Phương Nguyên và Phương Chính đều đồng thanh mắng trong lòng. Cả hai nằm sát trên lưng thiên lý địa lang chu, cố gắng không để bị nó làm rớt lại.
Ban đầu Phương Nguyên còn tưởng có con đường mà Hoa Tửu Hành Giả mở ra, hắn sẽ dễ dàng thoát đi.
Nhưng tiệc vui lại chóng tàn. Chưa được bao lâu, thiên lý địa lang chu bắt đầu nổi điên lên.
Nó hấp thu nguyên khí trong không khí, biến thành thứ cho bản thân sử dụng. Đồng thời ba cặp chân như bánh xe, đào ra lối đi mới, dưới lòng đất rối tung lên.
Điều này khiến Phương Nguyên ngộ ra được một điều.
Con thiên lý địa lang chu này dưới sự chỉ huy của Hoa Tửu Hành Giả, đã triển khai một trận kịch chiến với Cổ Nguyệt lão tổ.
Bên trong cuộc chiến, nó đã bị huyết cuồng cổ làm ô nhiễm.
Hoa Tửu Hành Giả dựa vào thiên lý địa lang chu để trốn đi, sau đó đào một bí động trong núi, sau khi lưu lại truyền thừa thì u uất mà chết.
Thiên lý địa lang chu mất đi chủ nhân, không bị khống chế, điên loạn chạy trở về đường hầm nó đã mở lúc trước.
Khi cái chết sắp đến, cũng may bản thân con thiên lý địa lang chu tự mình phong ấn, rơi vào trạng thái ngủ say, duy trì một đường sinh cơ.
Sau mấy trăm năm, huynh đệ Phương gia đến, đào mở thạch kén, làm nó một lần nữa thức tỉnh. Nhưng do huyết cuồng cổ vẫn chưa được trừ tận gốc, một lát sau, nó lại nổi điên lên.
Hai người đang ở sâu trong lòng đất, chỉ dựa vào sức mạnh của cả hai, căn bản không thể chạy lên mặt đất được, nhất định phải nhờ năng lực của thiên lý địa lang chu.
Thiên lý địa lang chu bắt đầu phát cuồng, càng lúc càng không tiếp nhận sự điều khiển. Phương Nguyên cũng không dám giao cho Phương Chính nữa, đành một mình cố gắng điều khiển nó.
Cả hai cưỡi trên thân thiên lý địa lang chu, đánh cược vào vận may của chính mình.
Nhưng cũng may, tần suất phát cuồng của thiên lý địa lang chu không cao. Phương Nguyên vẫn còn giữ lại được một ít năng lực khống chế nó.
Mặc dù trình độ khống chế càng lúc càng nhỏ, nhưng trên tổng thể, vẫn còn nắm được phương hướng chính xác trong tay. Hắn cố gắng làm cho nó hướng về phía mặt đất mà đi, nhưng đến địa điểm nào trên mặt đất thì không phải là việc hắn có thể nắm giữ.
— QUẢNG CÁO —
Cho dù là Phương Chính biết trước tình huống này, hiện tại cũng thật sự lực bất tòng tâm. Thậm chí hắn còn không biết, liệu thiên lý địa lang chu có thể đưa hai người đến trước mặt Bạch Ngưng Băng như trong nguyên tác không.
- Chỉ hi vọng là cái buff cộng năm chỗ may mắn của ta không bị mất công hiệu vào ngay lúc này.
Phương Chính cảm thán từ tận đáy lòng. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên linh hồn Lạc Hành mong muốn được nhìn thấy hệ thống nhất. Đáng tiếc ngay lúc này, hệ thống của hắn đang ở một nơi xa xôi nào đó.
---
Trên sườn núi, ba gia tỷ võ vẫn đang diễn ra.
Bạch Ngưng Băng áo trắng như tuyết, tay cầm băng nhận xong vào đàn gấu.
Hắn tùy ý chém giết, qua lại nhẹ nhưng, đường kiếm mỹ lệ như đang khiêu vũ giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Máu tươi theo lưỡi băng nhận vẫy ra, bay múa xung quanh. Ánh mặt trời ngã dần về tây, từng tia nắng cũng chuyển dần sang đỏ. Màu nắng chiều óng ánh, chiếu rọi lên từng giọt máu bay tán loạn trong không khí, bao vây xung quanh một thiếu niên có vẻ ngoài như tranh.
Các cổ sư xung quanh thấy vậy, ào ào ra tay.
Bạch Ngưng Băng mặt không đổi sắc, chuyển hướng tấng công, lao vào đám người.
Hắn tả xung hữu đột, thế công lăng lệ, không gì cản nổi.
Rất nhiều cổ sư nhị chuyển không kịp tránh né, chết thảm dưới băng nhận của hắn.
- Đáng chết, không nghĩ đến lại biến thành dạng như vậy.
Sắc mặt Tộc trưởng Hùng gia trại như tro tàn.
Cổ Nguyệt Bác ngo ngoe muốn động, lại bị Tộc trưởng Bạch gia trại cười lạnh ngăn lại.
- Cổ Nguyệt tộc trưởng, bất kỳ ai cũng không được nhúng tay. Ngươi nói không giữ lời, muốn vi phạm hiệp ước sao?
Cổ Nguyệt Bác nheo mắt nói.
- Bạch Ngưng Băng chỉ là tam chuyển, không có lực chiến đấu mạnh như vậy. Ngươi đang công khai gian lận đấy!
- Gian lận? Ha ha, nói thật cho các ngươi biết, Bạch Ngưng Băng của tộc ta chính là Bắc Minh Băng Phách thể.
Tộc trưởng Bạch gia trại quát lớn.
- Cái gì? Thập Tuyệt thiên tư?
Nhất thời, Cổ Nguyệt Bác và Tộc trưởng Hùng gia trại đều kinh ngạc.
- Báo! Khởi bẩm Tộc trưởng, đột nhiên phát sinh động đất không biết nguyên nhân, rất nhiều trúc lâu trong sơn trại bị sụp đổ, mặt đất chảy ra huyết thủy, người thương vong không nhiều nhưng ai nấy đều khủng hoảng.
Một vị cổ sư của Cổ Nguyệt bộ tộc vội vàng chạy đến.
- Có chuyện như vậy sao?
Sắc mặt Cổ Nguyệt Bác thay đổi.
Bạch Ngưng Băng đứng trên một sườn núi, ánh mắt thất lạc nhìn ra xa.
Hắn một thân áo bào trắng như tuyết, tóc trắng xõa ngang vai, đôi con ngươi màu lam nhìn quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Bạch Ngưng Băng hiện tại có thể cảm nhận được bản thân đã sắp đến cực hạn, Bắc Minh Băng Phách thể của hắn đã không thể áp chế được nữa.
Ở những thời khắc cuối cùng này, trong trận hỗn chiến của ba gia trại, có một người hắn muốn giết nhất, chính là Cổ Nguyệt Phương Nguyên.
Nhưng cho đến hiện tại, trận chiến đã qua đi hơn nửa ngày nhưng Phương Nguyên lại chẳng thấy đâu. Thậm chí ngay cả Phương Chính, người xếp ở vị trí thứ hai cần phải giết của Bạch Ngưng Băng cũng chẳng thấy tâm hơi.
Hai huynh đệ này, xuất hiện rồi phá tung mọi thứ của hắn, đợi đến khi hắn tìm ra con đường của mình, muốn tìm đến bọn họ thì cả hai lại biến đâu mất. Thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
- Nhưng dù sao thì cũng không khó chịu bằng việc có một đám ruồi muỗi cứ vô ve bên tai.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, chuyển ánh mắt nhìn những cổ sư xung quanh.
Hiện tại xung quanh hắn có đến hơn trăm cổ sư, đều là người của Hùng gia trại và Cổ Nguyệt bộ tộc, trong đó Hùng gia trại là nhiều nhất.
Dẫn đầu đội ngũ có không ít những gương mặt nổi danh trên Thanh Mao sơn.
Như Hùng gia có Hùng Lực, Hùng Khương, Hùng Kiêu Mạn những người nổi dành từ lâu, hay như Hùng Lâm là thiên tài mới nổi.
Cổ Nguyệt bộ tộc có Thanh Thư, Mạc Nhan, Xích Sơn đều còn đủ. Thiên tài mới nổi có Xích Thành.
Phương Nguyên, Phương Chính hiện tại không có mặt. Mạc Bắc vì bảo vệ Mạc Nhan mà đã ngã xuống trong lần lôi quan đầu lang tập trại, hiện tại càng không thể có mặt.
Bạch Ngưng Băng nhìn lướt qua một vòng, sau đó thu hồi tầm mắt.
- Bạch Ngưng Băng, ngươi hãy chủ động rời khỏi vòng thi đấu này đi, chúng ta sẽ giữ lại tính mạng cho ngươi.
- Không sai, nếu ngươi biết phân biệt tốt xấu, chúng ta cũng không ngại rủ lòng từ bi, tha cho ngươi một con đường sống.
- Cổ sư Bạch gia trại các ngươi đã bị chúng ta làm thịt gần hết. Những người còn lại cũng bị chúng ta ngăn cản. Bạch Ngưng Băng, ngươi đừng hy vọng viện binh sẽ đến. Bọn chúng sẽ không đến được đâu.
Đám cổ sư xung quanh ngươi một câu ta một câu, mưu đồ làm tan rã ý chí của hắn.
Nhưng Bạch Ngưng Băng lại hoàn toàn không để mấy lời này trong lòng.
Hắn một bên ngưng kết ra băng nhận, vừa vuốt ve lưỡi băng nhận vừa nói.
- Một đám chuột con mà cũng đám hóng hách trước mặt voi. Với các ngươi mà cũng muốn vây giết ta? Ha ha, vậy thì cả đám cùng lên một lượt đi.
Hắn nói, ánh mắt lại không thèm liếc nhìn đám người xung quanh.
Đám cổ sư tức giận, lập tức có người kêu gào.
- Ngươi quá cuồng vọng rồi!
- Hừ, dám không để chúng ta vào mắt.
- Các huynh đệ cùng tiến lên, mỗi người một kích, mười Bạch Ngưng Băng cũng phải thịt nát xương tan.
Tuy nói vậy, nhưng trong bọn họ lại không một ai dám hành động lỗ mãng.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù Bạch Ngưng Băng chỉ có một mình, nhưng khí thế kinh người, khiến mọi người phải sinh lòng khiếp sợ.
- Mọi người yên tâm đừng vội, đừng nghe Bạch Ngưng Băng xúi giục. Chúng ta chưa luyện tập qua, phối hợp sẽ không được ăn ý. Một khi ra tay cùng lúc, ngược lại sẽ khiến chúng ta hao tổn nghiêm trọng, để y chiếm được tiện nghi.
Hùng Lâm quát lớn.
- Vậy chúng ta ai ra tay trước?
Xích Thành hỏi.
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về ba người Thanh Thư, Hùng Lực cùng Hùng Kiêu Mạn.
Lang triều nguy hiểm nhưng cũng là kỳ ngộ. Dưới tác động của lang triều, sau khi Phương Chính lên tam chuyển, Hùng Lực, Hùng Kiêu Mạn cũng lần lượt lên tam chuyển.
Bởi vì như vậy, Cổ Nguyệt bộ tộc cũng liền âm thầm cổ động, Thanh Thư ngay sau đó không lâu cũng leo lên tam chuyển.
Đáng tiếc Xích Sơn và Mạc Nhan vẫn chưa thể đột phá cảnh giới này. Đặc biệt là Mạc Nhan, bởi vì cái chết của Mạc Bắc mà chịu đả kích nghiêm trọng, gần như không gượng dậy nổi.
Hiện tại, trước ánh mắt của mọi người, Hùng Kiêu Mạn lập tức bước ra một bước.
- Vậy thì để ta trước!
Nàng nói, liền huýt sáo một tiếng dài, tiếng huýt sáo vừa dứt, một đàn thú từ đằng xa lao đến. Trong rừng cây bóng đen trùng điệp, là hơn hai trăm con gấu đen.
Con gấu đen dẫn đầu hình thể gấp đôi đồng loại, là gấu đen đẳng cấp bách thú vương.
Hùng Kiêu Mạn lên tam chuyển, ngự hùng cổ trong tay nàng cũng được thăng lên tam chuyển, có thể nô dịch bách thú vương.
Đây chính là át chủ bài của Hùng Kiêu Mạn.
- Đại tỷ uy vũ!
- Trời ơi, không nghĩ đến lại có nhiều gấu như vậy.
- Có những con gấu này, cộng thêm hơn trăm người chúng ta. Ha ha, lần này Bạch Ngưng Băng chết chắc rồi.
Đám cổ sư xung quanh kinh hô, người Hùng gia trại hưng phấn ra mặt, trong khi người Cổ Nguyệt bộ tộc sắc mặt lại có chút trầm trọng.
Tuy hiện tại hai nhà tạm liên minh để đối phó Bạch gia trại, nhưng Hùng gia trại lớn mạnh, đối với Cổ Nguyệt bộ tộc cũng là một sự uy hiếp.
Bất quá, Cổ Nguyệt bộ tộc cũng không phải không có thiên tài. Thanh Thư ở đây là một, còn có một Phương Chính có thể so sánh với Bạch Ngưng Băng vẫn chưa ra mặt.
Bất kể thế nào, cổ sư Cổ Nguyệt bộ tộc vẫn cảm thấy gia tộc của mình tuyệt đối không thua.
- Chẳng qua cũng chỉ là một đám xúc sinh, không đáng vì lo.
Bạch Ngưng Băng liếc nhìn đàn gấu, hừ lạnh một tiếng xem thường.
Cách đó không xa, tộc trưởng ba nhà và một đám gia lão đứng yên quan sát, không ai lên tiếng.
- Chỉ cần giết chết Bạch Ngưng Băng, sau đó lơi dụng Cổ Nguyệt bộ tộc, rất nhanh sẽ có thể chiếm được nguyên tuyền của Bạch gia trại. Chết tiệc, thật không biết vì sao nguyên tuyền cư nhiên lại bị hỏng, nếu không, ta thật không muốn mạo hiểm.
Hùng gia tộc trưởng âm thầm siết hai tay.
- Hừ, bị ám toán. Muốn liên thủ đối phó ta sao? Haha, các ngươi đã coi thường Bạch Ngưng Băng quá rồi. Hãy chờ ở đó đi. — QUẢNG CÁO —
Gương mặt tộc trưởng Bạch gia trại vẫn âm trầm như nước, trong lòng bắt đầu có mưu tính.
Cổ Nguyệt Bác lúc này lại vô cùng lo lắng.
Cho tới hiện tại, mặc kệ là huynh đệ Phương gia hay Thiết Huyết Lãnh đều không có ai xuất hiện qua.
Việc này khiến lão không có tâm tư đi quan tâm đến ba gia tỷ võ cũng quan trọng không kém này.
- Cổ Nguyệt Âm Hoang thể... nếu Phương Nguyên thật sự là thể chất này, nhất định phải bảo vệ hắn, dẫn hắn đến huyết hồ mộ địa.
Nghĩ đến đây, Cổ Nguyệt Bác âm thầm liếc mắt nhìn Thiết Nhược Nam bên cạnh.
Cô gái Thiết gia này, bối cảnh sâu u nhưng lại được Cổ Nguyệt Bác dẫn theo bên người, mơ hồ khống chế.
Thiết Nhược Nam dường như không hề lo lắng cho tình huống của mình. Nàng tin tưởng vào phụ thân. Bây giờ nàng chỉ muốn tập trung tinh thần bắt cho bằng được Phương Nguyên.
Phương Nguyên rốt cuộc là tư chất gì, chỉ cần dụng tâm, tất có thể kiểm tra ra. Nếu thật sự là Thập Tuyệt thể, hắn chính là hiềm nghi lớn nhất.
---
- Chết tiệc!
Lúc này, trong lòng đất, cả hai người Phương Nguyên và Phương Chính đều đồng thanh mắng trong lòng. Cả hai nằm sát trên lưng thiên lý địa lang chu, cố gắng không để bị nó làm rớt lại.
Ban đầu Phương Nguyên còn tưởng có con đường mà Hoa Tửu Hành Giả mở ra, hắn sẽ dễ dàng thoát đi.
Nhưng tiệc vui lại chóng tàn. Chưa được bao lâu, thiên lý địa lang chu bắt đầu nổi điên lên.
Nó hấp thu nguyên khí trong không khí, biến thành thứ cho bản thân sử dụng. Đồng thời ba cặp chân như bánh xe, đào ra lối đi mới, dưới lòng đất rối tung lên.
Điều này khiến Phương Nguyên ngộ ra được một điều.
Con thiên lý địa lang chu này dưới sự chỉ huy của Hoa Tửu Hành Giả, đã triển khai một trận kịch chiến với Cổ Nguyệt lão tổ.
Bên trong cuộc chiến, nó đã bị huyết cuồng cổ làm ô nhiễm.
Hoa Tửu Hành Giả dựa vào thiên lý địa lang chu để trốn đi, sau đó đào một bí động trong núi, sau khi lưu lại truyền thừa thì u uất mà chết.
Thiên lý địa lang chu mất đi chủ nhân, không bị khống chế, điên loạn chạy trở về đường hầm nó đã mở lúc trước.
Khi cái chết sắp đến, cũng may bản thân con thiên lý địa lang chu tự mình phong ấn, rơi vào trạng thái ngủ say, duy trì một đường sinh cơ.
Sau mấy trăm năm, huynh đệ Phương gia đến, đào mở thạch kén, làm nó một lần nữa thức tỉnh. Nhưng do huyết cuồng cổ vẫn chưa được trừ tận gốc, một lát sau, nó lại nổi điên lên.
Hai người đang ở sâu trong lòng đất, chỉ dựa vào sức mạnh của cả hai, căn bản không thể chạy lên mặt đất được, nhất định phải nhờ năng lực của thiên lý địa lang chu.
Thiên lý địa lang chu bắt đầu phát cuồng, càng lúc càng không tiếp nhận sự điều khiển. Phương Nguyên cũng không dám giao cho Phương Chính nữa, đành một mình cố gắng điều khiển nó.
Cả hai cưỡi trên thân thiên lý địa lang chu, đánh cược vào vận may của chính mình.
Nhưng cũng may, tần suất phát cuồng của thiên lý địa lang chu không cao. Phương Nguyên vẫn còn giữ lại được một ít năng lực khống chế nó.
Mặc dù trình độ khống chế càng lúc càng nhỏ, nhưng trên tổng thể, vẫn còn nắm được phương hướng chính xác trong tay. Hắn cố gắng làm cho nó hướng về phía mặt đất mà đi, nhưng đến địa điểm nào trên mặt đất thì không phải là việc hắn có thể nắm giữ.
— QUẢNG CÁO —
Cho dù là Phương Chính biết trước tình huống này, hiện tại cũng thật sự lực bất tòng tâm. Thậm chí hắn còn không biết, liệu thiên lý địa lang chu có thể đưa hai người đến trước mặt Bạch Ngưng Băng như trong nguyên tác không.
- Chỉ hi vọng là cái buff cộng năm chỗ may mắn của ta không bị mất công hiệu vào ngay lúc này.
Phương Chính cảm thán từ tận đáy lòng. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên linh hồn Lạc Hành mong muốn được nhìn thấy hệ thống nhất. Đáng tiếc ngay lúc này, hệ thống của hắn đang ở một nơi xa xôi nào đó.
---
Trên sườn núi, ba gia tỷ võ vẫn đang diễn ra.
Bạch Ngưng Băng áo trắng như tuyết, tay cầm băng nhận xong vào đàn gấu.
Hắn tùy ý chém giết, qua lại nhẹ nhưng, đường kiếm mỹ lệ như đang khiêu vũ giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Máu tươi theo lưỡi băng nhận vẫy ra, bay múa xung quanh. Ánh mặt trời ngã dần về tây, từng tia nắng cũng chuyển dần sang đỏ. Màu nắng chiều óng ánh, chiếu rọi lên từng giọt máu bay tán loạn trong không khí, bao vây xung quanh một thiếu niên có vẻ ngoài như tranh.
Các cổ sư xung quanh thấy vậy, ào ào ra tay.
Bạch Ngưng Băng mặt không đổi sắc, chuyển hướng tấng công, lao vào đám người.
Hắn tả xung hữu đột, thế công lăng lệ, không gì cản nổi.
Rất nhiều cổ sư nhị chuyển không kịp tránh né, chết thảm dưới băng nhận của hắn.
- Đáng chết, không nghĩ đến lại biến thành dạng như vậy.
Sắc mặt Tộc trưởng Hùng gia trại như tro tàn.
Cổ Nguyệt Bác ngo ngoe muốn động, lại bị Tộc trưởng Bạch gia trại cười lạnh ngăn lại.
- Cổ Nguyệt tộc trưởng, bất kỳ ai cũng không được nhúng tay. Ngươi nói không giữ lời, muốn vi phạm hiệp ước sao?
Cổ Nguyệt Bác nheo mắt nói.
- Bạch Ngưng Băng chỉ là tam chuyển, không có lực chiến đấu mạnh như vậy. Ngươi đang công khai gian lận đấy!
- Gian lận? Ha ha, nói thật cho các ngươi biết, Bạch Ngưng Băng của tộc ta chính là Bắc Minh Băng Phách thể.
Tộc trưởng Bạch gia trại quát lớn.
- Cái gì? Thập Tuyệt thiên tư?
Nhất thời, Cổ Nguyệt Bác và Tộc trưởng Hùng gia trại đều kinh ngạc.
- Báo! Khởi bẩm Tộc trưởng, đột nhiên phát sinh động đất không biết nguyên nhân, rất nhiều trúc lâu trong sơn trại bị sụp đổ, mặt đất chảy ra huyết thủy, người thương vong không nhiều nhưng ai nấy đều khủng hoảng.
Một vị cổ sư của Cổ Nguyệt bộ tộc vội vàng chạy đến.
- Có chuyện như vậy sao?
Sắc mặt Cổ Nguyệt Bác thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.