Chương 117: Tư tưởng lớn hơn thiên tư
BóngMa ĐộcHành
12/12/2021
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua một tháng.
Tiết trời chuyển sang xuân, tuyết bắt đầu tan dần.
Tình hình điện lang đang ngày càng dịu xuống, đã có dấu hiệu an ổn tạm thời.
Trên đường đi, cổ sư qua lại vẫn nhiều như cũ. Đa phần bọn họ đều mặt mày hớn hở, chiến thắng trở về.
Phương Chính cùng tiểu tổ bước đi trên đường, vừa trở về từ một chuyến đi săn.
Trên đường đi Phương Chính nhìn thấy đều là mọi người mang gương mặt dạt dào tươi cười, nghe thấy đều là những lời khen ngợi lẫn nhau, khoe khoang võ dũng.
Đương nhiên cũng có một vài cổ sư lo âu buồn phiền, mặt ủ mày chau. Những cổ sư như vậy phần lớn đều là người già, kinh nghiệm cuộc đời phong phú, biết lang triều chân chính vẫn còn là ở hai mùa hạ thu.
Phương Chính biết, cho dù bị hắn làm ảnh hưởng thế nào đi nữa, lang triều cũng không thể diễn ra vào mùa xuân. Vì lý do gì? Đây chính là quy luật của tự nhiên.
Mùa xuân là mùa giao phối, lang sào tuy đông, nhưng đã bị trục xuất rất nhiều vào mùa đông. Những con điện lang còn lại đang bận rộn vui vẻ thỏa chí. Phải đến cuối xuân, điện lang con mới chào đời, cho nên vào nửa đầu mùa hạ mới có những con sói cường tráng.
Mà lang triều, cũng là xem ở những con điện lang cường tráng này.
Cho dù Phương Chính có làm thay đổi tương lai, thì trời đất cũng không thể đem lang triều diễn ra trước. Cùng lắm là làm lang triều so với dự kiến lớn hơn mà thôi.
- Mức độ lang triều trong nguyên tác lớn hơn nhiều lần so với tưởng tượng của ba gia trại, thậm chí còn xuất hiện vạn thú vương thứ tư. Nhưng mà, ta cứ cảm thấy so với nguyên tác, lang triều lần này sẽ phải lớn hơn. Phải chuẩn bị trước tâm lý cho con vạn thú vương thứ năm, thứ sáu.
- Đây chưa phải vấn đề. Vấn đề là ở sau đó. Nếu Phương Nguyên đào mốc di tàng qua nhanh, sẽ dẫn đến việc đó xảy ra trước dự kiến. Một khi việc đó xảy ra, vậy không chỉ đơn thuần là lang triều, còn phải đối phó với hạc tai. Hai việc này mà diễn ra cùng lúc, thì đường sống bằng không.
Phương Chính ánh mắt sâu kín, vừa đi vừa suy tư. Nhưng khi nhìn thấy Phương Nguyên đang từ phía đối diện đi lại, bộ dạng như muốn ra khỏi sơn trại, ánh mắt Phương Chính chợt lóe.
- Chờ chút. Biết đâu đó lại là một cơ hội tốt! Cũng không, lỡ như hai người đó không tới, vậy thì chẳng phải Phương Nguyên chết chắc. A, lại không đúng... Lập kế hoạch cho tất cả trường hợp vậy!
Phương Chính trong lòng kêu gào, gương mặt lại bình thản. Hắn cùng Phương Nguyên đi ngang qua nhau, mỗi người bận tâm nghĩ một việc, một dự tính riêng.
Phương Nguyên ngày hôm nay rời sơn trại, cũng không phải là vì đi săn điện lang, hắn muốn đi tới bí động.
Khoảng thời gian qua điện lang xuất hiện nhiều, cổ sư đi bên ngoài sơn trại gần như lúc nào cũng có, khe đá lại nằm gần sơn trại. Vì để bảo đảm, Phương Nguyên cũng không có quay lại đó trong khoảng thời gian dài sau hội minh.
Hiện tại tình hình đàn sói đã tạm ổn định, những con sói bị lang sào đuổi ra ngoài cũng đã bị càn quét gần như không còn. Cổ sư ra vào sơn trại lúc này cũng ít đi, tạo ra một khoảng thời gian trống.
Hơn nữa, Phương Nguyên biết nếu bây giờ mình không đi, đợi đến mùa hạ thì không còn cơ hội đi nữa.
Phương Nguyên đi ra khỏi cổng, bước chân của Phương Chính cũng dừng lại. Phương Chính quay đầu, nhìn thật sâu vào bóng lưng của Phương Nguyên.
- Ngươi là đi bí động sau? Xem ra vài ngày tới ta phải lưu ý tình hình mua đồ của ngươi rồi. Có những thứ, tuy là biết nhưng vẫn phải tận mắt nhìn thấy mới có thể thỏa mãn.
— QUẢNG CÁO —
- Phương Chính, ngươi lại đang lo lắng cho Phương Nguyên?
Đám người Thanh Thư nhìn lại hắn, không khỏi thở dài.
- Hay là ngươi mời hắn gia nhập tiểu tổ chúng ta đi!
Dược Hồng đề nghị.
Phương Chính giật mình, quay đầu lại nhìn họ, trong mắt hắn lúc này hiện rõ vẻ bất ngờ.
- Tuy nói Phương Nguyên hiện tại cũng là tổ trưởng, nhưng trong tộc không có quy định tổ trưởng không thể làm thành viên của tiểu tổ khác. Đồng thời, cũng không quy định số người của một tiểu tổ là bao nhiêu.
Cổ Nguyệt Tịnh Không lúc này nói.
- Nếu ngươi đã lo lắng cho Phương Nguyên, không bằng cứ mời hắn vào tiểu tổ. Như vậy hắn không phải một mình một người nữa, ngươi cũng không cần phải nghe ngóng tin tức của hắn.
Cổ Nguyệt Hằng cũng phụ họa theo.
- Chờ Phương Nguyên quay lại, ta có thể cùng người đi gặp hắn nói việc này!
Thanh Thư tổng kết.
Phương Chính nhìn bọn họ, qua một lúc không nhịn được mà mỉm cười, một nụ cười khổ.
- Các ngươi còn ngây thơ hơn cả ta a. Thật sự ngây thơ đến mức độ còn tự nguyện dẫn cáo vào chuồng gà luôn.
Hắn trong lòng nghĩ, ngoài mặt lại nói.
- Ta biết ý tốt của mọi người, nhưng ca ca từ trước đến nay thích tự do làm theo ý mình. Hắn sẽ không đồng ý, ta cũng không nghĩ đi ép hắn. Hơn nữa lang triều đến hạ sẽ lên cao trào, đến lúc đó hẳn ca ca sẽ tự cảm thấy áp lực, rồi chiêu mộ thành viên vào tiểu tổ của mình.
- Đường ca ca đi khác với ta, ta không thể lại ép hắn cùng ta song hành. Chỉ cần còn tại sơn trại, còn nhìn thấy hắn là đủ.
Bốn người nghe hắn nói, liền không khỏi kinh ngạc. Không ngờ cửa ải của việc chiêu mộ Phương Nguyên không phải là Phương Nguyên như họ nghĩ, mà lại là Phương Chính. Bọn họ còn cho rằng Phương Chính sẽ là người đầu tiên vui mừng đi tìm Phương Nguyên khi nghe tin này, ai ngờ được hắn lại chớp mắt từ chối thay Phương Nguyên.
- Ta còn đang muốn một mình như Phương Nguyên, các người đừng có lấy bụng ta suy bụng người!
Phương Chính nhìn họ, trong lòng không khỏi mỉa mai.
- Được rồi, là do ta nghĩ nhiều thôi, tổ trưởng và mọi người không cần lo lắng quá.
Phương Chính lại mỉm cười, đem bầu không khí có chút vi diệu xung quanh họ thổi bay.
Bồn người còn lại thở dài, sau đó gật đầu.
— QUẢNG CÁO —
- Nếu ngươi đã nghĩ vậy, cũng liền không nói đến việc chiêu mộ Phương Nguyên nữa.
- Chúng ta đi thôi, nhanh đổi điểm chiến công để còn về nghỉ ngơi.
Năm người liền đi tiếp.
- Tổ trưởng, người định khi nào trùng kích tam chuyển.
Phương Chính đi vài bước, ánh mắt chợt lóe, liền hướng Thanh Thư hỏi.
- Tạm thời có lẽ chưa...
Thanh Thư hơi ngập ngừng, ánh mắt phức tạp nhìn lại bốn người bên cạnh.
Tam chuyển là gia lão, không thể tiếp tục làm tổ trưởng. Một khi Thanh Thư thành gia lão, hắn chỉ có thể lui khỏi tiểu tổ, nhiều nhất chỉ có thể làm hậu thuẫn phía sau cho họ.
Mỗi ngày đều đi cùng nhau, trong lòng hắn sớm đã xem bốn người này như huynh muội trong nhà. Nói buông tay cũng có chút luyến tiếc.
Nếu là lúc bình, hắn quả thật có thể buông, nhưng hiện tại đang phải đối diện lang triều, Thanh Thư lại không an tâm để bốn người họ lại. Chính vì vậy hắn cũng liền quyết định kéo dài thời gian trùng kích tam chuyển.
- Là như vậy sao...
Phương Chính mị mắt, hắn đón ra ý nghĩ của Thanh Thư quá ánh mắt của hắn ta. Đối với Thanh Thư mà nói, Phương Chính cũng phải phục độ hy sinh vì gia tộc này của hắn. Ngay cả Phương Nguyên cũng không ít lần cảm thán qua.
- Ngăn cản một người không phải thiên tư, mà là tư tưởng. Lời này quả nhiên không hề sai. Rõ ràng Thanh Thư có thể trùng kích tam chuyển, hắn có năng lực đó. Nhưng cuối cùng lại bị suy nghĩ làm chậm bước chân. Nhưng như vậy, vừa hay lại tốt cho ta...
Phương Chính trong lòng cười lạnh, ánh mắt cất giấu một tia sát ý.
---
Rừng đá trong bí động vẫn tràn ngập ánh sáng đỏ tối mờ. Từng cột đá rũ xuống từ trên đỉnh, như những thân cây khổng lồ đảo ngược, nguy nga hùng vĩ.
- Từ lần trước bước vào đây đã gần hai tháng.
Phương Nguyên thầm nghĩ, có hơi bất đắc dĩ. Nhưng bất quá, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Qua gần hai tháng, trên con đường đã từng được đả thông lại có một vài đàn thạch hầu chuyển đến.
Nhưng may mắn là, số lượng tương đối thưa thớt.
Phương Nguyên tốn chút công sức, vừa chém giết thạch hầu vừa đi thẳng về trước, cuối cùng lại một lần nữa đến khu vực trung tâm rừng đá.
Dưới cái bóng của trụ đá khổng lồ, một cửa động có dấu vết rõ ràng do con người tạo ra xuất hiện trước mặt hắn.
— QUẢNG CÁO —
Bên trong đó, thềm đá gồ ghề đi thẳng vào dưới lòng đất tối tăm.
Phương Nguyên phát động bạch ngọc cổ, toàn thân bao bọc trong một lớp ánh sáng ngọc ẩn ẩn sáng, cẩn thẩn từng chút mà bước xuống bậc thang.
Tay trái của hắn cầm một cây đuốc, tay phải thì sáng lên ánh trăng dịu dàng, nguyệt mang cổ đã vận sức chờ.
Xung quanh hoàn toàn tối đen, cho dù là có đuốc thì cũng chỉ có thể rọi sáng khoảng cách năm bước xung quanh.
Dưới tình huống này, nếu như có một con cổ trùng chiếu sáng thì tốt hơn rồi, đáng tiếc tài sản Phương Nguyên còn chưa khá giả đến vậy.
Mỗi bước mỗi thăm dò, sau đi được một lát thì hắn mới đi đến đoạn bậc đá cuối cùng.
Một cánh cửa đá được chế tác thô ráp xuất hiện trước mặt Phương Nguyên.
- Kim ngô động trung sát thân họa, khả dụng địa thính tị hung tai.
Phương Nguyên giơ ngọn đuốc lên, phát hiện trên cửa có khắc một ít chữ như vậy.
Địa thính...
Kim ngô...
Phương Nguyên nheo mắt, ánh nhìn tinh tường lấp lóe một trận, như thể có điều ngộ ra.
- Nếu như ta đoán không sai...
Hắn ngồi xổm xuống, dùng tay sờ mặt đất, không lâu sau thì đã thấy được một chỗ đất ẩm ướt ở trước cửa đá.
- Có rồi.
Trong lòng hắn hơi vui vẻ, lấy tay đào bùn đất chỗ đó ra, quả nhiên phát hiện ra một đóa địa tàng hoa.
Cẩn thận từng chút một mở cánh hoa ra, hắn từ trong tim hoa lấy ra một con cổ trùng.
Con cổ này tương đối đặc biệt.
Nó giống như một cái lỗ tai người, chỉ là nhỏ hơn một chút, khắp mình sáng bóng màu vàng đất, có hơi khô quắt, giống như củ cải ướp khô nhưng lại mang theo một chút hơi ấm.
Trên phần rìa lỗ tai mọc ra rễ cây dài, những cái rễ dài mảnh này có chừng mấy chục sợi, như là sợi rễ của nhân sâm.
Đây là một gốc nhị chuyển thảo cổ, được gọi là địa thính nhục nhĩ thảo.
Tiết trời chuyển sang xuân, tuyết bắt đầu tan dần.
Tình hình điện lang đang ngày càng dịu xuống, đã có dấu hiệu an ổn tạm thời.
Trên đường đi, cổ sư qua lại vẫn nhiều như cũ. Đa phần bọn họ đều mặt mày hớn hở, chiến thắng trở về.
Phương Chính cùng tiểu tổ bước đi trên đường, vừa trở về từ một chuyến đi săn.
Trên đường đi Phương Chính nhìn thấy đều là mọi người mang gương mặt dạt dào tươi cười, nghe thấy đều là những lời khen ngợi lẫn nhau, khoe khoang võ dũng.
Đương nhiên cũng có một vài cổ sư lo âu buồn phiền, mặt ủ mày chau. Những cổ sư như vậy phần lớn đều là người già, kinh nghiệm cuộc đời phong phú, biết lang triều chân chính vẫn còn là ở hai mùa hạ thu.
Phương Chính biết, cho dù bị hắn làm ảnh hưởng thế nào đi nữa, lang triều cũng không thể diễn ra vào mùa xuân. Vì lý do gì? Đây chính là quy luật của tự nhiên.
Mùa xuân là mùa giao phối, lang sào tuy đông, nhưng đã bị trục xuất rất nhiều vào mùa đông. Những con điện lang còn lại đang bận rộn vui vẻ thỏa chí. Phải đến cuối xuân, điện lang con mới chào đời, cho nên vào nửa đầu mùa hạ mới có những con sói cường tráng.
Mà lang triều, cũng là xem ở những con điện lang cường tráng này.
Cho dù Phương Chính có làm thay đổi tương lai, thì trời đất cũng không thể đem lang triều diễn ra trước. Cùng lắm là làm lang triều so với dự kiến lớn hơn mà thôi.
- Mức độ lang triều trong nguyên tác lớn hơn nhiều lần so với tưởng tượng của ba gia trại, thậm chí còn xuất hiện vạn thú vương thứ tư. Nhưng mà, ta cứ cảm thấy so với nguyên tác, lang triều lần này sẽ phải lớn hơn. Phải chuẩn bị trước tâm lý cho con vạn thú vương thứ năm, thứ sáu.
- Đây chưa phải vấn đề. Vấn đề là ở sau đó. Nếu Phương Nguyên đào mốc di tàng qua nhanh, sẽ dẫn đến việc đó xảy ra trước dự kiến. Một khi việc đó xảy ra, vậy không chỉ đơn thuần là lang triều, còn phải đối phó với hạc tai. Hai việc này mà diễn ra cùng lúc, thì đường sống bằng không.
Phương Chính ánh mắt sâu kín, vừa đi vừa suy tư. Nhưng khi nhìn thấy Phương Nguyên đang từ phía đối diện đi lại, bộ dạng như muốn ra khỏi sơn trại, ánh mắt Phương Chính chợt lóe.
- Chờ chút. Biết đâu đó lại là một cơ hội tốt! Cũng không, lỡ như hai người đó không tới, vậy thì chẳng phải Phương Nguyên chết chắc. A, lại không đúng... Lập kế hoạch cho tất cả trường hợp vậy!
Phương Chính trong lòng kêu gào, gương mặt lại bình thản. Hắn cùng Phương Nguyên đi ngang qua nhau, mỗi người bận tâm nghĩ một việc, một dự tính riêng.
Phương Nguyên ngày hôm nay rời sơn trại, cũng không phải là vì đi săn điện lang, hắn muốn đi tới bí động.
Khoảng thời gian qua điện lang xuất hiện nhiều, cổ sư đi bên ngoài sơn trại gần như lúc nào cũng có, khe đá lại nằm gần sơn trại. Vì để bảo đảm, Phương Nguyên cũng không có quay lại đó trong khoảng thời gian dài sau hội minh.
Hiện tại tình hình đàn sói đã tạm ổn định, những con sói bị lang sào đuổi ra ngoài cũng đã bị càn quét gần như không còn. Cổ sư ra vào sơn trại lúc này cũng ít đi, tạo ra một khoảng thời gian trống.
Hơn nữa, Phương Nguyên biết nếu bây giờ mình không đi, đợi đến mùa hạ thì không còn cơ hội đi nữa.
Phương Nguyên đi ra khỏi cổng, bước chân của Phương Chính cũng dừng lại. Phương Chính quay đầu, nhìn thật sâu vào bóng lưng của Phương Nguyên.
- Ngươi là đi bí động sau? Xem ra vài ngày tới ta phải lưu ý tình hình mua đồ của ngươi rồi. Có những thứ, tuy là biết nhưng vẫn phải tận mắt nhìn thấy mới có thể thỏa mãn.
— QUẢNG CÁO —
- Phương Chính, ngươi lại đang lo lắng cho Phương Nguyên?
Đám người Thanh Thư nhìn lại hắn, không khỏi thở dài.
- Hay là ngươi mời hắn gia nhập tiểu tổ chúng ta đi!
Dược Hồng đề nghị.
Phương Chính giật mình, quay đầu lại nhìn họ, trong mắt hắn lúc này hiện rõ vẻ bất ngờ.
- Tuy nói Phương Nguyên hiện tại cũng là tổ trưởng, nhưng trong tộc không có quy định tổ trưởng không thể làm thành viên của tiểu tổ khác. Đồng thời, cũng không quy định số người của một tiểu tổ là bao nhiêu.
Cổ Nguyệt Tịnh Không lúc này nói.
- Nếu ngươi đã lo lắng cho Phương Nguyên, không bằng cứ mời hắn vào tiểu tổ. Như vậy hắn không phải một mình một người nữa, ngươi cũng không cần phải nghe ngóng tin tức của hắn.
Cổ Nguyệt Hằng cũng phụ họa theo.
- Chờ Phương Nguyên quay lại, ta có thể cùng người đi gặp hắn nói việc này!
Thanh Thư tổng kết.
Phương Chính nhìn bọn họ, qua một lúc không nhịn được mà mỉm cười, một nụ cười khổ.
- Các ngươi còn ngây thơ hơn cả ta a. Thật sự ngây thơ đến mức độ còn tự nguyện dẫn cáo vào chuồng gà luôn.
Hắn trong lòng nghĩ, ngoài mặt lại nói.
- Ta biết ý tốt của mọi người, nhưng ca ca từ trước đến nay thích tự do làm theo ý mình. Hắn sẽ không đồng ý, ta cũng không nghĩ đi ép hắn. Hơn nữa lang triều đến hạ sẽ lên cao trào, đến lúc đó hẳn ca ca sẽ tự cảm thấy áp lực, rồi chiêu mộ thành viên vào tiểu tổ của mình.
- Đường ca ca đi khác với ta, ta không thể lại ép hắn cùng ta song hành. Chỉ cần còn tại sơn trại, còn nhìn thấy hắn là đủ.
Bốn người nghe hắn nói, liền không khỏi kinh ngạc. Không ngờ cửa ải của việc chiêu mộ Phương Nguyên không phải là Phương Nguyên như họ nghĩ, mà lại là Phương Chính. Bọn họ còn cho rằng Phương Chính sẽ là người đầu tiên vui mừng đi tìm Phương Nguyên khi nghe tin này, ai ngờ được hắn lại chớp mắt từ chối thay Phương Nguyên.
- Ta còn đang muốn một mình như Phương Nguyên, các người đừng có lấy bụng ta suy bụng người!
Phương Chính nhìn họ, trong lòng không khỏi mỉa mai.
- Được rồi, là do ta nghĩ nhiều thôi, tổ trưởng và mọi người không cần lo lắng quá.
Phương Chính lại mỉm cười, đem bầu không khí có chút vi diệu xung quanh họ thổi bay.
Bồn người còn lại thở dài, sau đó gật đầu.
— QUẢNG CÁO —
- Nếu ngươi đã nghĩ vậy, cũng liền không nói đến việc chiêu mộ Phương Nguyên nữa.
- Chúng ta đi thôi, nhanh đổi điểm chiến công để còn về nghỉ ngơi.
Năm người liền đi tiếp.
- Tổ trưởng, người định khi nào trùng kích tam chuyển.
Phương Chính đi vài bước, ánh mắt chợt lóe, liền hướng Thanh Thư hỏi.
- Tạm thời có lẽ chưa...
Thanh Thư hơi ngập ngừng, ánh mắt phức tạp nhìn lại bốn người bên cạnh.
Tam chuyển là gia lão, không thể tiếp tục làm tổ trưởng. Một khi Thanh Thư thành gia lão, hắn chỉ có thể lui khỏi tiểu tổ, nhiều nhất chỉ có thể làm hậu thuẫn phía sau cho họ.
Mỗi ngày đều đi cùng nhau, trong lòng hắn sớm đã xem bốn người này như huynh muội trong nhà. Nói buông tay cũng có chút luyến tiếc.
Nếu là lúc bình, hắn quả thật có thể buông, nhưng hiện tại đang phải đối diện lang triều, Thanh Thư lại không an tâm để bốn người họ lại. Chính vì vậy hắn cũng liền quyết định kéo dài thời gian trùng kích tam chuyển.
- Là như vậy sao...
Phương Chính mị mắt, hắn đón ra ý nghĩ của Thanh Thư quá ánh mắt của hắn ta. Đối với Thanh Thư mà nói, Phương Chính cũng phải phục độ hy sinh vì gia tộc này của hắn. Ngay cả Phương Nguyên cũng không ít lần cảm thán qua.
- Ngăn cản một người không phải thiên tư, mà là tư tưởng. Lời này quả nhiên không hề sai. Rõ ràng Thanh Thư có thể trùng kích tam chuyển, hắn có năng lực đó. Nhưng cuối cùng lại bị suy nghĩ làm chậm bước chân. Nhưng như vậy, vừa hay lại tốt cho ta...
Phương Chính trong lòng cười lạnh, ánh mắt cất giấu một tia sát ý.
---
Rừng đá trong bí động vẫn tràn ngập ánh sáng đỏ tối mờ. Từng cột đá rũ xuống từ trên đỉnh, như những thân cây khổng lồ đảo ngược, nguy nga hùng vĩ.
- Từ lần trước bước vào đây đã gần hai tháng.
Phương Nguyên thầm nghĩ, có hơi bất đắc dĩ. Nhưng bất quá, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Qua gần hai tháng, trên con đường đã từng được đả thông lại có một vài đàn thạch hầu chuyển đến.
Nhưng may mắn là, số lượng tương đối thưa thớt.
Phương Nguyên tốn chút công sức, vừa chém giết thạch hầu vừa đi thẳng về trước, cuối cùng lại một lần nữa đến khu vực trung tâm rừng đá.
Dưới cái bóng của trụ đá khổng lồ, một cửa động có dấu vết rõ ràng do con người tạo ra xuất hiện trước mặt hắn.
— QUẢNG CÁO —
Bên trong đó, thềm đá gồ ghề đi thẳng vào dưới lòng đất tối tăm.
Phương Nguyên phát động bạch ngọc cổ, toàn thân bao bọc trong một lớp ánh sáng ngọc ẩn ẩn sáng, cẩn thẩn từng chút mà bước xuống bậc thang.
Tay trái của hắn cầm một cây đuốc, tay phải thì sáng lên ánh trăng dịu dàng, nguyệt mang cổ đã vận sức chờ.
Xung quanh hoàn toàn tối đen, cho dù là có đuốc thì cũng chỉ có thể rọi sáng khoảng cách năm bước xung quanh.
Dưới tình huống này, nếu như có một con cổ trùng chiếu sáng thì tốt hơn rồi, đáng tiếc tài sản Phương Nguyên còn chưa khá giả đến vậy.
Mỗi bước mỗi thăm dò, sau đi được một lát thì hắn mới đi đến đoạn bậc đá cuối cùng.
Một cánh cửa đá được chế tác thô ráp xuất hiện trước mặt Phương Nguyên.
- Kim ngô động trung sát thân họa, khả dụng địa thính tị hung tai.
Phương Nguyên giơ ngọn đuốc lên, phát hiện trên cửa có khắc một ít chữ như vậy.
Địa thính...
Kim ngô...
Phương Nguyên nheo mắt, ánh nhìn tinh tường lấp lóe một trận, như thể có điều ngộ ra.
- Nếu như ta đoán không sai...
Hắn ngồi xổm xuống, dùng tay sờ mặt đất, không lâu sau thì đã thấy được một chỗ đất ẩm ướt ở trước cửa đá.
- Có rồi.
Trong lòng hắn hơi vui vẻ, lấy tay đào bùn đất chỗ đó ra, quả nhiên phát hiện ra một đóa địa tàng hoa.
Cẩn thận từng chút một mở cánh hoa ra, hắn từ trong tim hoa lấy ra một con cổ trùng.
Con cổ này tương đối đặc biệt.
Nó giống như một cái lỗ tai người, chỉ là nhỏ hơn một chút, khắp mình sáng bóng màu vàng đất, có hơi khô quắt, giống như củ cải ướp khô nhưng lại mang theo một chút hơi ấm.
Trên phần rìa lỗ tai mọc ra rễ cây dài, những cái rễ dài mảnh này có chừng mấy chục sợi, như là sợi rễ của nhân sâm.
Đây là một gốc nhị chuyển thảo cổ, được gọi là địa thính nhục nhĩ thảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.