Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 17: Bác sĩ của thời đại (16)
Nâu Nêm.kkk
04/01/2021
Cẩm Lý nói về là một mạch phóng xe về nhà, đường đi không xa không gần. Sau khi ăn cơm tối ở một quán gần nhà, để xe, leo lên phòng, nhìn thấy gia đình mẹ nguyên chủ đứng bên ngoài cửa, Cẩm Lý cực kì, cực kì đau đầu.
Len Lén gọi quản lý tòa nhà.
Nấp trong góc khuất.
Chờ cho tới khi bảo vệ hốt hai người kia đi, mới có thể yên tâm trở vào phòng.
Lưu loát lấy chìa khóa, cắm vào ổ khóa, mở cửa, phòng khách quen thuộc hiện ra trước mắt.
[ Cảnh báo, tính mạng của mục tiêu nhiệm vụ đang bị đe dọa, mời kí chủ nhanh tới cứu người.] kèm theo tệp định vị.
....
Mọe.
[ Ký chủ, cố lên.]
Ngươi cố ý, ngươi cố ý, ngươi cố ý.
Chắc chắn là cố ý, không thể nào không phải cố ý.
[ Ký chủ, tôi không có].... không thể nhận, nó là một hệ thống tốt.
Cẩm Lý hít thở chậm rãi, điều hòa tâm tình.
Khả năng trấn định của trẫm rất tốt, ngươi dám tới đối diện nói chuyện với trẫm, trẫm đảm bảo không đạp nổ ngươi.
[..] Ha ha, hệ thống đáng yêu ngây thơ nhưng không dễ bị lừa đâu nhé. Mở đi diễm.
\-\-\-\-
Cẩm Lý đi tới địa chỉ hệ thống cung cấp, tâm tình không thể nào tệ hơn.
Các cụ có câu: Giận cá chém thớt.
Mà các cụ nói có sai bao giờ?
Thì chính là sai bây giờ.
Cẩm Lý tâm tình không tốt nhưng cực biết tự lượng sức mình, giá trị vũ lực của anh so với đám người bên trong kia, không cần giỏi toán cũng có thể tính được ra. Cho nên, Cẩm Lý liền sử dụng tuyệt chiêu đột nhập của mình, thăm dò tình hình.
Ở thế giới của mình, không một cái tường nào anh chưa từng trèo lên, cũng không một cái ống cống nào anh chưa từng chui qua.
[...] Tự hào ghê, vỗ tay.
Phương châm làm việc của trẫm là chỉ cần kết quả như nhau, quá trình có ra sao cũng không quan trọng.
[...] Lén lút thì không quan trọng?
Ngươi tưởng muốn là có thể trèo tường à? Thân thủ phải cao mới có thể trèo tường. Trẫm cực kì quân tử.
[...] Nó rõ ràng là không hề nói gì cả... nó chỉ âm thầm đánh giá.
Cẩm Lý vừa tranh luận với hệ thống, vừa linh hoạt trèo tường vào bên trong.
Công xưởng bỏ hoang phía Tây thành phố vốn là công trình dưới trướng của tập đoàn Kinh thị nhưng bởi vì nhà thầu rút ruột công trình khiến một công nhân tử vong, Kinh thị ngay lập tức từ bỏ đầu tư đồng thời đòi bồi thường, công ty nhân thầu bởi vậy mà phá sản.
Hiện tại, công trình bỏ hoang trở thành nơi lưu lạc của lũ chó, mèo, chuột... đôi khi những người vô gia cứ cũng sẽ tìm tới đây để trú ngụ.
Thời điểm bỏ dở, công trình đã xây đến tầng thứ 13, mặt phía tây công trình bị xập vẫn dữ nguyên hiện trạng, nếu chú ý có thể nhìn thấy một cái bàn thờ nhỏ được đặt ở vị trí đó.
Cẩm Lý chính là leo từ đường công trình bị xập đó lên.
\-\-\-
Tầng 12.
Cẩm Lý bám vào trần nhà, nhìn xuống.
Từ từ, để trẫm thở đã... thân thể này... chưa trèo cao bao giờ... sắp chịu không nổi rồi.
[ Ký chủ cố lên.]
Mọe, tại sao cứ phải trèo cao như vậy làm gì... nơi này cũng chưa lắp thang máy có đúng không?
[ Lên cao, ký chủ càng có cơ hội để phát huy, cứu mỹ nhân nha.]
Trẫm cảm thấy, không cần phát huy cũng rất tốt.
Cẩm Lý gian nan điều tiết hơi thở, mới yên lặng chuyển từ trần nhà xuống sàn nhà, chui vào góc khuất, linh hoạt tránh khỏi tầm mắt của những kẻ xung quanh.
Đậu... 5 người đứng canh một cái cửa... có cần đầu tư thế hay không?
Tuy nhiên, cửa chính không đi được, chắc chắn có cửa phụ. Cẩm Lý lách ra bên ngoài, trèo đường cửa sổ vào.
Lão đại cùng đàn em đang khống chế Kinh Bắc đồng loạt nhìn về phía người vừa nhảy từ cửa sổ vào:"..." Đây là tầng 12 có đúng không? Bọn họ nghi ngờ chính mình nhớ nhầm số 1.
Cẩm Lý cũng nhất thời không nghĩ đến tình huống này, khựng lại một giây quan sát bọn họ.
5 người ngoài cửa.. bên trong còn 3 người? Con mẹ nó, bên trong có người thì còn đứng bên ngoài làm cái móe gì?
Cẩm Lý có chút hoảng loạn, tay chân có chút không linh hoạt, xử lý 3 người bên trong.
Chưa tới ba giây? Không một tiếng động?
Kinh Bắc không thể tin, cả người bị trói vào ghế gỗ, mắt trừng lớn nhìn Cẩm Lý.
" Nhìn gì, có tin tôi móc mắt anh ra hay không?" Cẩm Lý uy hiếp, trừng lại Kinh Bắc, còn đặc biệt điểm hai tay vào mắt mình ra hiệu.
Kinh Bắc:"..." Hiện tại y nói không tin thì có bị trực tiếp móc mắt ở đây không?
Kinh Bắc lựa chọn giữ im lặng.
Cẩm Lý cũng không tiếp tục rườm rà, cởi trói cho Kinh Bắc.
" Đi theo tôi."
Kinh Bắc "..."
Cẩm Lý:"..."
Bệnh nghề nghiệp...
Thật sự quên mất là tên này còn không đi được, rồi leo xuống thế nào?
Quyết định được đưa ra, Cẩm Lý tử thủ tại căn phòng này, sau đó gọi Bạch Yến dẫn người tới cứu.
Cẩm Lý thật sự chọn chỗ ngồi chờ sau khi cẩn thận dùng 3 người đang bất tỉnh kia chặn cửa lại.
Cũng chịu thôi, căn phòng này trống không, làm gì còn thứ gì chặn cửa được nữa chứ.
Ngoài gọi Bạch Yến, Cẩm Lý còn không quên gọi cả cảnh sát.
'
Công dân gương mẫu, có thứ gì cũng phải báo cảnh sát đầu tiên.
Len Lén gọi quản lý tòa nhà.
Nấp trong góc khuất.
Chờ cho tới khi bảo vệ hốt hai người kia đi, mới có thể yên tâm trở vào phòng.
Lưu loát lấy chìa khóa, cắm vào ổ khóa, mở cửa, phòng khách quen thuộc hiện ra trước mắt.
[ Cảnh báo, tính mạng của mục tiêu nhiệm vụ đang bị đe dọa, mời kí chủ nhanh tới cứu người.] kèm theo tệp định vị.
....
Mọe.
[ Ký chủ, cố lên.]
Ngươi cố ý, ngươi cố ý, ngươi cố ý.
Chắc chắn là cố ý, không thể nào không phải cố ý.
[ Ký chủ, tôi không có].... không thể nhận, nó là một hệ thống tốt.
Cẩm Lý hít thở chậm rãi, điều hòa tâm tình.
Khả năng trấn định của trẫm rất tốt, ngươi dám tới đối diện nói chuyện với trẫm, trẫm đảm bảo không đạp nổ ngươi.
[..] Ha ha, hệ thống đáng yêu ngây thơ nhưng không dễ bị lừa đâu nhé. Mở đi diễm.
\-\-\-\-
Cẩm Lý đi tới địa chỉ hệ thống cung cấp, tâm tình không thể nào tệ hơn.
Các cụ có câu: Giận cá chém thớt.
Mà các cụ nói có sai bao giờ?
Thì chính là sai bây giờ.
Cẩm Lý tâm tình không tốt nhưng cực biết tự lượng sức mình, giá trị vũ lực của anh so với đám người bên trong kia, không cần giỏi toán cũng có thể tính được ra. Cho nên, Cẩm Lý liền sử dụng tuyệt chiêu đột nhập của mình, thăm dò tình hình.
Ở thế giới của mình, không một cái tường nào anh chưa từng trèo lên, cũng không một cái ống cống nào anh chưa từng chui qua.
[...] Tự hào ghê, vỗ tay.
Phương châm làm việc của trẫm là chỉ cần kết quả như nhau, quá trình có ra sao cũng không quan trọng.
[...] Lén lút thì không quan trọng?
Ngươi tưởng muốn là có thể trèo tường à? Thân thủ phải cao mới có thể trèo tường. Trẫm cực kì quân tử.
[...] Nó rõ ràng là không hề nói gì cả... nó chỉ âm thầm đánh giá.
Cẩm Lý vừa tranh luận với hệ thống, vừa linh hoạt trèo tường vào bên trong.
Công xưởng bỏ hoang phía Tây thành phố vốn là công trình dưới trướng của tập đoàn Kinh thị nhưng bởi vì nhà thầu rút ruột công trình khiến một công nhân tử vong, Kinh thị ngay lập tức từ bỏ đầu tư đồng thời đòi bồi thường, công ty nhân thầu bởi vậy mà phá sản.
Hiện tại, công trình bỏ hoang trở thành nơi lưu lạc của lũ chó, mèo, chuột... đôi khi những người vô gia cứ cũng sẽ tìm tới đây để trú ngụ.
Thời điểm bỏ dở, công trình đã xây đến tầng thứ 13, mặt phía tây công trình bị xập vẫn dữ nguyên hiện trạng, nếu chú ý có thể nhìn thấy một cái bàn thờ nhỏ được đặt ở vị trí đó.
Cẩm Lý chính là leo từ đường công trình bị xập đó lên.
\-\-\-
Tầng 12.
Cẩm Lý bám vào trần nhà, nhìn xuống.
Từ từ, để trẫm thở đã... thân thể này... chưa trèo cao bao giờ... sắp chịu không nổi rồi.
[ Ký chủ cố lên.]
Mọe, tại sao cứ phải trèo cao như vậy làm gì... nơi này cũng chưa lắp thang máy có đúng không?
[ Lên cao, ký chủ càng có cơ hội để phát huy, cứu mỹ nhân nha.]
Trẫm cảm thấy, không cần phát huy cũng rất tốt.
Cẩm Lý gian nan điều tiết hơi thở, mới yên lặng chuyển từ trần nhà xuống sàn nhà, chui vào góc khuất, linh hoạt tránh khỏi tầm mắt của những kẻ xung quanh.
Đậu... 5 người đứng canh một cái cửa... có cần đầu tư thế hay không?
Tuy nhiên, cửa chính không đi được, chắc chắn có cửa phụ. Cẩm Lý lách ra bên ngoài, trèo đường cửa sổ vào.
Lão đại cùng đàn em đang khống chế Kinh Bắc đồng loạt nhìn về phía người vừa nhảy từ cửa sổ vào:"..." Đây là tầng 12 có đúng không? Bọn họ nghi ngờ chính mình nhớ nhầm số 1.
Cẩm Lý cũng nhất thời không nghĩ đến tình huống này, khựng lại một giây quan sát bọn họ.
5 người ngoài cửa.. bên trong còn 3 người? Con mẹ nó, bên trong có người thì còn đứng bên ngoài làm cái móe gì?
Cẩm Lý có chút hoảng loạn, tay chân có chút không linh hoạt, xử lý 3 người bên trong.
Chưa tới ba giây? Không một tiếng động?
Kinh Bắc không thể tin, cả người bị trói vào ghế gỗ, mắt trừng lớn nhìn Cẩm Lý.
" Nhìn gì, có tin tôi móc mắt anh ra hay không?" Cẩm Lý uy hiếp, trừng lại Kinh Bắc, còn đặc biệt điểm hai tay vào mắt mình ra hiệu.
Kinh Bắc:"..." Hiện tại y nói không tin thì có bị trực tiếp móc mắt ở đây không?
Kinh Bắc lựa chọn giữ im lặng.
Cẩm Lý cũng không tiếp tục rườm rà, cởi trói cho Kinh Bắc.
" Đi theo tôi."
Kinh Bắc "..."
Cẩm Lý:"..."
Bệnh nghề nghiệp...
Thật sự quên mất là tên này còn không đi được, rồi leo xuống thế nào?
Quyết định được đưa ra, Cẩm Lý tử thủ tại căn phòng này, sau đó gọi Bạch Yến dẫn người tới cứu.
Cẩm Lý thật sự chọn chỗ ngồi chờ sau khi cẩn thận dùng 3 người đang bất tỉnh kia chặn cửa lại.
Cũng chịu thôi, căn phòng này trống không, làm gì còn thứ gì chặn cửa được nữa chứ.
Ngoài gọi Bạch Yến, Cẩm Lý còn không quên gọi cả cảnh sát.
'
Công dân gương mẫu, có thứ gì cũng phải báo cảnh sát đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.