Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 19: Bác sĩ của thời đại (18)
Nâu Nêm.kkk
04/01/2021
Cuộc sống bị ngọn lửa năm ấy xóa đi màu sắc.
Từ một cậu bé thông minh, nhanh nhẹn trở nên lầm lỳ, ít nói.
Những người quen biết cậu trước đây đều xa lánh cậu. Bởi vì họ sợ ánh mắt của cậu, sợ tính tình của cậu? Không, họ nào có sợ, ánh mắt bọn họ dành cho cậu, chính là ghê tởm, kì thị. Họ ghê tởm một đứa trẻ sinh ra từ vạch đích, hiện tại mất đi người thân làm chỗ dựa, họ kì thị một đứa trẻ từng là người thân, bởi vì những lợi ích thương trường.
Cậu rời khỏi nơi đó, đi tới một miền đất lạ, cậu rời đi, không phải bỏ lại tất cả, mà rời đi, để một ngày quay trở về dành lại mọi thứ.
Cậu từng bước lấy lại ánh mắt kính nể trước kia họ dành cho cậu, từng bước, lấy lại ngôi vị của mình.
Để giờ đây, mọi người coi cậu là truyền kỳ, là một tồn tại đi ra từ tiểu thuyết.
Tàn nhưng không phế.
Máu lạnh, vô tình, thông minh tài trí.
Đấy là những mĩ từ mà người đời dành cho cậu.
Và chính cậu, cũng bị nhấn chìm trong những mỹ từ đầy áp đặt đó. Cậu đã thật sự tưởng mình máu lạnh, thật sự nghĩ mình vô tình... cho đến khi, người đó xuất hiện.
Một bác sĩ danh tiếng không lớn, trình độ chuyên môn không có, vậy mà lại từ đâu xông tới, tóm lấy cái áo choàng của cậu,mạnh mẽ kéo mở nó ra khiến cậu nhận ra tính cách thật của mình bị vùi lấp bao nhiêu năm.
Cậu không cần biết người này có thể chữa khỏi chân cho cậu hay không, thế nhưng, quãng đường sau này của cậu, chắc chắn phải có người này.
\-\-\-\-
Cẩm Lý hoàn toàn không biết ấn định ngầm đơn phương của Kinh Bắc, vẫn một lòng đuổi theo phương pháp chữa trị chân nhanh chóng cho Kinh tổng tài, mong muốn một ngày không xa sẽ không phải tối nào cũng bóp chân, đưa thuốc cho người ta.
Hôm nay cũng như bao nhiêu ngày khác, Cẩm Lý kiên trì mang đồ nghề tới Kinh thị tập đoàn. Bảo vệ nhìn thấy anh, liền có ngay vệ sĩ đưa lên tận phòng làm việc của tổng tài. Phòng làm việc này từ khi Cẩm Lý bắt đầu đến đã thay đổi rất nhiều, có thêm nhiều thứ mới, cũng bớt đi vài thứ nhỏ.
Ví dụ như cái máy mát xa chân kia là do Cẩm Lý cho người đem tới, Kinh Bắc liền đặt nó ở vị trí thuận lợi nhất phòng, lúc nào cũng có thể tới làm vật lý. Cẩm Lý đã dặn rất rõ ràng, ngoài lúc anh làm vật lý trị liệu ra, Kinh Bắc cũng phải thường xuyên tự ngồi lên ghế mát xa.
Bao nhiêu công sức, chân của Kinh Bắc mặc dù vẫn chưa thể cử động nhưng hình dáng đã khôi phục như người bình thường, ngày có thể được đưa vào sử dụng, theo Cẩm Lý nghĩ cũng sẽ không xa.
Cẩm Lý có niềm tin sẽ chữa khỏi chân cho Kinh Bắc, một lòng dốc sức.
Kinh Bắc phối hợp với Cẩm Lý, nếu trước đây không đặt hi vọng thì hiện tại, cũng đã có thể hi vọng, hi vọng vào một ngày, y có thể đứng trên chính đôi chân của mình, đuổi theo Cẩm Lý, đem Cẩm Lý nhét vào lòng.
\-\-\-\-
" Thằng con hoang của bà rốt cuộc đi đâu?" Bọn họ đã rất nhiều hôm phải đứng chờ hàng tiếng dưới cổng chung cư nhưng đều không thể gặp được Cẩm Lý. Hôm nay cũng là một ngày bọn họ phải ra về không có thu hoạch gì, tiền dịch vụ tháng này chưa đóng, còn tiền ăn uống, chơi bời.. không đòi được tiền từ chỗ Cẩm Lý thì bọn họ phải làm sao.
" Em không biết." Mẹ nguyên chủ nhu nhược hứng chọn cú đấm của cha dượng, ôm lấy mặt, uất nghẹn đáp.
" Chẳng nhẽ nó có bạn gái?" Cha dượng trợn mặt.
" Nó cũng đã lớn..."
" Không thể được, nó mà đem tiền cho bạn gái, số tiền hàng tháng của chúng ta sẽ ít đi." Cha dượng không để cho mẹ nguyên chủ nói hết, lập tức cắt ngang.
Toàn cảnh hành động của hai người đã bị một cặp mắt tinh anh thu hết vào tầm mắt.
Bảo Ngôn ngồi vắt chân trên ghế, dáng vẻ nào giống một đứa trẻ ngây thơ, ngoan ngoãn chứ! Nó dùng ánh mắt chán ghét nhìn ba mẹ mình gây nhau ở phía trước, lên tiếng:" Được rồi, hai người gây nhau làm gì? Điều quan trọng là phải lấy tiền từ chỗ Cẩm Lý kia, số tiền hắn đưa cho con, chẳng còn nhiều nữa đâu."
" Tao đương nhiên biết điều đó. Mày bớt tỏ ra thông minh đi, trứng mà đòi khôn hơn vịt?"
" Mọi sự so sánh đều khập khiễng, đặc biệt là tôi và ông." Bảo Ngôn đè giọng, nhìn cha mình đầy khinh mệt." Tiền là do tôi lừa về, cho ông tiêu sài? Ông nên nhớ kĩ vào."
Bảo Ngôn chính là đứa trẻ được thừa hưởng những gen tốt nhất của hai người, kể cả từ ngoại hình hay tính cách, Bảo Ngôn đều được kế thừa hoàn hảo. Nó tinh ranh, sảo quyệt, nhưng biết nhẫn nhịn, dịu dàng. Một con cáo đột lốt thỏ.
Khắc tinh của Cẩm Lý trong thế giới này.
Từ một cậu bé thông minh, nhanh nhẹn trở nên lầm lỳ, ít nói.
Những người quen biết cậu trước đây đều xa lánh cậu. Bởi vì họ sợ ánh mắt của cậu, sợ tính tình của cậu? Không, họ nào có sợ, ánh mắt bọn họ dành cho cậu, chính là ghê tởm, kì thị. Họ ghê tởm một đứa trẻ sinh ra từ vạch đích, hiện tại mất đi người thân làm chỗ dựa, họ kì thị một đứa trẻ từng là người thân, bởi vì những lợi ích thương trường.
Cậu rời khỏi nơi đó, đi tới một miền đất lạ, cậu rời đi, không phải bỏ lại tất cả, mà rời đi, để một ngày quay trở về dành lại mọi thứ.
Cậu từng bước lấy lại ánh mắt kính nể trước kia họ dành cho cậu, từng bước, lấy lại ngôi vị của mình.
Để giờ đây, mọi người coi cậu là truyền kỳ, là một tồn tại đi ra từ tiểu thuyết.
Tàn nhưng không phế.
Máu lạnh, vô tình, thông minh tài trí.
Đấy là những mĩ từ mà người đời dành cho cậu.
Và chính cậu, cũng bị nhấn chìm trong những mỹ từ đầy áp đặt đó. Cậu đã thật sự tưởng mình máu lạnh, thật sự nghĩ mình vô tình... cho đến khi, người đó xuất hiện.
Một bác sĩ danh tiếng không lớn, trình độ chuyên môn không có, vậy mà lại từ đâu xông tới, tóm lấy cái áo choàng của cậu,mạnh mẽ kéo mở nó ra khiến cậu nhận ra tính cách thật của mình bị vùi lấp bao nhiêu năm.
Cậu không cần biết người này có thể chữa khỏi chân cho cậu hay không, thế nhưng, quãng đường sau này của cậu, chắc chắn phải có người này.
\-\-\-\-
Cẩm Lý hoàn toàn không biết ấn định ngầm đơn phương của Kinh Bắc, vẫn một lòng đuổi theo phương pháp chữa trị chân nhanh chóng cho Kinh tổng tài, mong muốn một ngày không xa sẽ không phải tối nào cũng bóp chân, đưa thuốc cho người ta.
Hôm nay cũng như bao nhiêu ngày khác, Cẩm Lý kiên trì mang đồ nghề tới Kinh thị tập đoàn. Bảo vệ nhìn thấy anh, liền có ngay vệ sĩ đưa lên tận phòng làm việc của tổng tài. Phòng làm việc này từ khi Cẩm Lý bắt đầu đến đã thay đổi rất nhiều, có thêm nhiều thứ mới, cũng bớt đi vài thứ nhỏ.
Ví dụ như cái máy mát xa chân kia là do Cẩm Lý cho người đem tới, Kinh Bắc liền đặt nó ở vị trí thuận lợi nhất phòng, lúc nào cũng có thể tới làm vật lý. Cẩm Lý đã dặn rất rõ ràng, ngoài lúc anh làm vật lý trị liệu ra, Kinh Bắc cũng phải thường xuyên tự ngồi lên ghế mát xa.
Bao nhiêu công sức, chân của Kinh Bắc mặc dù vẫn chưa thể cử động nhưng hình dáng đã khôi phục như người bình thường, ngày có thể được đưa vào sử dụng, theo Cẩm Lý nghĩ cũng sẽ không xa.
Cẩm Lý có niềm tin sẽ chữa khỏi chân cho Kinh Bắc, một lòng dốc sức.
Kinh Bắc phối hợp với Cẩm Lý, nếu trước đây không đặt hi vọng thì hiện tại, cũng đã có thể hi vọng, hi vọng vào một ngày, y có thể đứng trên chính đôi chân của mình, đuổi theo Cẩm Lý, đem Cẩm Lý nhét vào lòng.
\-\-\-\-
" Thằng con hoang của bà rốt cuộc đi đâu?" Bọn họ đã rất nhiều hôm phải đứng chờ hàng tiếng dưới cổng chung cư nhưng đều không thể gặp được Cẩm Lý. Hôm nay cũng là một ngày bọn họ phải ra về không có thu hoạch gì, tiền dịch vụ tháng này chưa đóng, còn tiền ăn uống, chơi bời.. không đòi được tiền từ chỗ Cẩm Lý thì bọn họ phải làm sao.
" Em không biết." Mẹ nguyên chủ nhu nhược hứng chọn cú đấm của cha dượng, ôm lấy mặt, uất nghẹn đáp.
" Chẳng nhẽ nó có bạn gái?" Cha dượng trợn mặt.
" Nó cũng đã lớn..."
" Không thể được, nó mà đem tiền cho bạn gái, số tiền hàng tháng của chúng ta sẽ ít đi." Cha dượng không để cho mẹ nguyên chủ nói hết, lập tức cắt ngang.
Toàn cảnh hành động của hai người đã bị một cặp mắt tinh anh thu hết vào tầm mắt.
Bảo Ngôn ngồi vắt chân trên ghế, dáng vẻ nào giống một đứa trẻ ngây thơ, ngoan ngoãn chứ! Nó dùng ánh mắt chán ghét nhìn ba mẹ mình gây nhau ở phía trước, lên tiếng:" Được rồi, hai người gây nhau làm gì? Điều quan trọng là phải lấy tiền từ chỗ Cẩm Lý kia, số tiền hắn đưa cho con, chẳng còn nhiều nữa đâu."
" Tao đương nhiên biết điều đó. Mày bớt tỏ ra thông minh đi, trứng mà đòi khôn hơn vịt?"
" Mọi sự so sánh đều khập khiễng, đặc biệt là tôi và ông." Bảo Ngôn đè giọng, nhìn cha mình đầy khinh mệt." Tiền là do tôi lừa về, cho ông tiêu sài? Ông nên nhớ kĩ vào."
Bảo Ngôn chính là đứa trẻ được thừa hưởng những gen tốt nhất của hai người, kể cả từ ngoại hình hay tính cách, Bảo Ngôn đều được kế thừa hoàn hảo. Nó tinh ranh, sảo quyệt, nhưng biết nhẫn nhịn, dịu dàng. Một con cáo đột lốt thỏ.
Khắc tinh của Cẩm Lý trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.