Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 83: Đập tiền cày cấp (12)
Nâu Nêm.kkk
04/01/2021
Ngày ngày đều phải tỏ ra mình là một người bình thường! Tâm Lý bình thường, nhân cách bình thường, sức khỏe bình thường.
Khoan đã... ngoài sức khỏe ra, thứ gì của trẫm cũng bình thường, có biết hay không?
Cẩm Lý kiên nhẫn nhắc lại:" Cháu muốn đến tổng công ty."
Quản gia bị sự kiện vừa rồi dọa sợ, cưỡng ép Cẩm Lý trở về phòng nằm nghỉ, còn đặc biệt sai nhà bếp làm liền mấy món tốt cho tim mạch, gấp gáp ép Cẩm Lý ăn hết.
Cẩm Lý không ăn, quản gia sẽ ở bên cạnh lải nhải, chính vì vậy mà anh đành ngoan ngoãn ăn hết trước.
" Mẹ cháu đã đồng ý rồi." Nhìn thấy biểu cảm của quản gia, Cẩm Lý nghiêm túc nói tiếp.
" Thiếu gia à, cậu vừa cũng thấy rồi đó! Chỉ tác động nhẹ một chút cậu đã... haiz.. thiếu gia, cậu đừng tùy ý nữa."
" Cháu không có tùy ý." Ở nhà thì làm sao gặp được nhóc nhà mình chứ! Anh còn chưa biết đứa nhỏ nhà mình ngang dọc thế nào đâu.
" Thiếu gia à..."
" Bác, hiểu cháu mà." Đừng ép trẫm... để trẫm leo tường rời đi!
Thân thể này không được đâu.
Trẫm là một người cực kì nhận thức rõ khả năng của thân thể này.
\-\-\-\-
Dương Nhất Thành tỉnh dậy sau giấc mơ kỳ lạ, y ngồi thẫn thờ trên giường trắng tinh, mờ nhịt nhìn ra cửa sổ. Tháng 2, thời tiết ấm áp cùng mưa phùn, cây tầm xuân bên ngoài đã mọc đầy lá xanh, đám chim bồ câu lại tìm đến đậu trước cửa sổ phòng y.
Dương Nhất Thành không có tâm trạng cho bồ câu ăn, lật chăn trở vào phòng trong phòng tắm. Không hiểu tại sao, y lại không muốn theo luận án này nữa... không muốn ở nơi này nữa.
Tại sao lại cảm thấy lạc lõng?
Y đã quen cảm giác ở một mình, sống ở đâu, có khác gì nhau?
Cho nên, tại sao lại cô đơn, tại sao lại lạc lõng. Nếu không phải ở đây, thì là nơi này? Khu B thành phố A?
Dương Nhất Thành bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ. Tại sao lại nghĩ đến Khu B thành phố A? Nơi đó... y chưa từng tới bao giờ, chỉ là do người kia nói.. người kia đang ở đó!
Dương Nhất Thành thở dài một hơi, chuẩn bị đồ đạc đi học.
Khó khăn lắm mới chống đỡ được đến hết một ngày học, Dương Nhất Thành trở về nhà, đồng hồ đã điểm đến 11 giờ đêm, trở lại phòng, nhìn máy tính màn hình tối đen đặt trên bàn, lại nhớ đến người đó! Không biết hiện tại đang làm gì, đã ngủ chưa.. cả ngày hôm nay, người đó đã làm những gì... 11:46 pm, bình thường giờ này người đó đã ngủ rồi.
Bình thường, y cũng sẽ leo lên giường ngủ luôn, ngày mai vẫn còn ca làm việc, chính là không hiểu, trời xui quỷ khiến thế nào lại bật máy tính lên, đăng nhập vào game.
[ hệ thống thông báo: Thế lữ của bạn đã online.]
Cẩm Lý đang nhàm chán hoàn thành nốt đống nhiệm vụ hằng ngày, đột nhiên nhảy ra thông báo.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Về rồi à?
Nhất Nhất Dương Thành: Sao còn chưa đi ngủ?
Hai tin nhắn đồng thời cùng xuất hiện một lúc, khiến cả hai đều đứng hình. Cẩm Lý bất ngờ, Dương Nhất Thành kinh ngạc.
Cuối cùng, vẫn là Cẩm Lý trả lời trước.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Đang chạy nốt nhiệm vụ ngày.
Nhất Nhất Dương Thành: Nhiệm vụ ngày bỏ một buổi không sao, mau đi ngủ đi.
Chính là đến y cũng không thể nào rõ ràng được là tại sao y lại quan tâm đến người đó như thế. Game thủ, không phải đều thức khuya hay sao, 12 giờ đêm, mới là lúc game thủ hoạt động!!
Nhất Nhất Khuynh Thành: Tôi sắp xong rồi. Hôm nay đi học thế nào?
Dương Nhất Thành nhìn dòng chữ " không tốt lắm" trong khung chat, nhíu mày xóa đi, gõ lại dòng mới. Anh ta là ai mà y phải khai báo cho chứ!
Nhất Nhất Dương Thành: bình thường.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Tôi muốn gặp anh.
Dương Nhất Thành:"..." Gấp gáp offline. Không hiểu vì sao muốn chạy trốn.
Cẩm Lý nhìn thấy nhóc nhà mình một lần nữa bất ngờ offline, trong lòng cực kì nghi hoặc, kết nối mạng không ổn định?!!!
Y chạy trốn cái gì, chạy cái gì. Dương Nhất Thành quyết tâm đăng nhập lại vào game, quả nhiên vẫn thấy Cẩm Lý đang online.
Nhất Nhất Dương Thành: Kết nối mạng không ổn định.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Tôi biết.
Nhất Nhất Dương Thành: Tôi đến giờ ngủ rồi.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Ừ, tôi cũng đi ngủ đây.
Nhất Nhất Dương Thành: Ngủ ngon.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Ngủ ngon.
Cẩm Lý tâm trạng tốt, tắt máy tính leo lên giường. Nhóc nhà mình cuối cùng cũng giảm bớt đề phòng đối với anh rồi. Vui vẻ!
Ủa, khoan... vậy rốt của tên nhóc kia online game là để làm cái gì?
Vừa online một chút đã offline rồi, có thể làm được cái gì?
Cẩm Lý nằm trên giường, tự mình bổ não một hồi vẫn không thể nghĩ ra được trong cái game kia rốt cuộc có thứ gì chỉ cẩn online một chút liền có thể hoàn thành.
[...] Ký chủ, nó đã từng nói cho ngài về việc trọng tâm suy nghĩ của ngài cực kỳ không đúng chưa?
Cùng lúc đó, Dương Nhất Thành cũng hoàn thành xong vệ sinh cá nhân, leo lên giường, vẫn là căn phòng quen thuộc, lại chống trải đến lạ, vẫn là ô cửa sổ đó, lại tù tội bí bách biết bao.
Muốn tới khu B thành phố A.
Nhất Nhất Khuynh Thành, tôi cũng muốn gặp anh. Muốn biết anh là người thế nào.
Khoan đã... ngoài sức khỏe ra, thứ gì của trẫm cũng bình thường, có biết hay không?
Cẩm Lý kiên nhẫn nhắc lại:" Cháu muốn đến tổng công ty."
Quản gia bị sự kiện vừa rồi dọa sợ, cưỡng ép Cẩm Lý trở về phòng nằm nghỉ, còn đặc biệt sai nhà bếp làm liền mấy món tốt cho tim mạch, gấp gáp ép Cẩm Lý ăn hết.
Cẩm Lý không ăn, quản gia sẽ ở bên cạnh lải nhải, chính vì vậy mà anh đành ngoan ngoãn ăn hết trước.
" Mẹ cháu đã đồng ý rồi." Nhìn thấy biểu cảm của quản gia, Cẩm Lý nghiêm túc nói tiếp.
" Thiếu gia à, cậu vừa cũng thấy rồi đó! Chỉ tác động nhẹ một chút cậu đã... haiz.. thiếu gia, cậu đừng tùy ý nữa."
" Cháu không có tùy ý." Ở nhà thì làm sao gặp được nhóc nhà mình chứ! Anh còn chưa biết đứa nhỏ nhà mình ngang dọc thế nào đâu.
" Thiếu gia à..."
" Bác, hiểu cháu mà." Đừng ép trẫm... để trẫm leo tường rời đi!
Thân thể này không được đâu.
Trẫm là một người cực kì nhận thức rõ khả năng của thân thể này.
\-\-\-\-
Dương Nhất Thành tỉnh dậy sau giấc mơ kỳ lạ, y ngồi thẫn thờ trên giường trắng tinh, mờ nhịt nhìn ra cửa sổ. Tháng 2, thời tiết ấm áp cùng mưa phùn, cây tầm xuân bên ngoài đã mọc đầy lá xanh, đám chim bồ câu lại tìm đến đậu trước cửa sổ phòng y.
Dương Nhất Thành không có tâm trạng cho bồ câu ăn, lật chăn trở vào phòng trong phòng tắm. Không hiểu tại sao, y lại không muốn theo luận án này nữa... không muốn ở nơi này nữa.
Tại sao lại cảm thấy lạc lõng?
Y đã quen cảm giác ở một mình, sống ở đâu, có khác gì nhau?
Cho nên, tại sao lại cô đơn, tại sao lại lạc lõng. Nếu không phải ở đây, thì là nơi này? Khu B thành phố A?
Dương Nhất Thành bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ. Tại sao lại nghĩ đến Khu B thành phố A? Nơi đó... y chưa từng tới bao giờ, chỉ là do người kia nói.. người kia đang ở đó!
Dương Nhất Thành thở dài một hơi, chuẩn bị đồ đạc đi học.
Khó khăn lắm mới chống đỡ được đến hết một ngày học, Dương Nhất Thành trở về nhà, đồng hồ đã điểm đến 11 giờ đêm, trở lại phòng, nhìn máy tính màn hình tối đen đặt trên bàn, lại nhớ đến người đó! Không biết hiện tại đang làm gì, đã ngủ chưa.. cả ngày hôm nay, người đó đã làm những gì... 11:46 pm, bình thường giờ này người đó đã ngủ rồi.
Bình thường, y cũng sẽ leo lên giường ngủ luôn, ngày mai vẫn còn ca làm việc, chính là không hiểu, trời xui quỷ khiến thế nào lại bật máy tính lên, đăng nhập vào game.
[ hệ thống thông báo: Thế lữ của bạn đã online.]
Cẩm Lý đang nhàm chán hoàn thành nốt đống nhiệm vụ hằng ngày, đột nhiên nhảy ra thông báo.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Về rồi à?
Nhất Nhất Dương Thành: Sao còn chưa đi ngủ?
Hai tin nhắn đồng thời cùng xuất hiện một lúc, khiến cả hai đều đứng hình. Cẩm Lý bất ngờ, Dương Nhất Thành kinh ngạc.
Cuối cùng, vẫn là Cẩm Lý trả lời trước.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Đang chạy nốt nhiệm vụ ngày.
Nhất Nhất Dương Thành: Nhiệm vụ ngày bỏ một buổi không sao, mau đi ngủ đi.
Chính là đến y cũng không thể nào rõ ràng được là tại sao y lại quan tâm đến người đó như thế. Game thủ, không phải đều thức khuya hay sao, 12 giờ đêm, mới là lúc game thủ hoạt động!!
Nhất Nhất Khuynh Thành: Tôi sắp xong rồi. Hôm nay đi học thế nào?
Dương Nhất Thành nhìn dòng chữ " không tốt lắm" trong khung chat, nhíu mày xóa đi, gõ lại dòng mới. Anh ta là ai mà y phải khai báo cho chứ!
Nhất Nhất Dương Thành: bình thường.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Tôi muốn gặp anh.
Dương Nhất Thành:"..." Gấp gáp offline. Không hiểu vì sao muốn chạy trốn.
Cẩm Lý nhìn thấy nhóc nhà mình một lần nữa bất ngờ offline, trong lòng cực kì nghi hoặc, kết nối mạng không ổn định?!!!
Y chạy trốn cái gì, chạy cái gì. Dương Nhất Thành quyết tâm đăng nhập lại vào game, quả nhiên vẫn thấy Cẩm Lý đang online.
Nhất Nhất Dương Thành: Kết nối mạng không ổn định.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Tôi biết.
Nhất Nhất Dương Thành: Tôi đến giờ ngủ rồi.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Ừ, tôi cũng đi ngủ đây.
Nhất Nhất Dương Thành: Ngủ ngon.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Ngủ ngon.
Cẩm Lý tâm trạng tốt, tắt máy tính leo lên giường. Nhóc nhà mình cuối cùng cũng giảm bớt đề phòng đối với anh rồi. Vui vẻ!
Ủa, khoan... vậy rốt của tên nhóc kia online game là để làm cái gì?
Vừa online một chút đã offline rồi, có thể làm được cái gì?
Cẩm Lý nằm trên giường, tự mình bổ não một hồi vẫn không thể nghĩ ra được trong cái game kia rốt cuộc có thứ gì chỉ cẩn online một chút liền có thể hoàn thành.
[...] Ký chủ, nó đã từng nói cho ngài về việc trọng tâm suy nghĩ của ngài cực kỳ không đúng chưa?
Cùng lúc đó, Dương Nhất Thành cũng hoàn thành xong vệ sinh cá nhân, leo lên giường, vẫn là căn phòng quen thuộc, lại chống trải đến lạ, vẫn là ô cửa sổ đó, lại tù tội bí bách biết bao.
Muốn tới khu B thành phố A.
Nhất Nhất Khuynh Thành, tôi cũng muốn gặp anh. Muốn biết anh là người thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.