Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 46: Tập trung tinh thần nuôi ma tôn (8)
Nâu Nêm.kkk
04/01/2021
Sư tôn không ra mặt, Lạc Dao Dao gan có to đến mấy cũng không dám tùy tiện hành động, cuối cùng đành nghe theo lời Cẩm Lý, cho người đóng toàn bộ cửa lớn, mặc kệ đám người bên ngoài kêu gào rách họng cũng không quan tâm.
Hoàng Chân phái đóng cửa, không nhận nợ.
Giao Chân phái:"..."
Càn Chân phái:"..."
Kinh Chân Phái:"..."
Cùng toàn Huyền Chân đại lục:"..."
Còn có thao tác nào đủ lẳng lơ hơn không? Bọn họ muốn diện kiến, khai sáng tầm mắt.
\-\-\-
[ Nhắc nhở thân thiện, sắp đến sự kiện Vực Thẳm, mời ký chủ cùng mục tiêu nhiệm vụ tham gia Huyền Chân giới cảnh]
Huyền Chân giới cảnh là một khu vực thí luyện nghìn năm mới mở một lần, từ khi hình thành đại lục, Huyền Chân giới cảnh mới mở duy nhất một lần, những người tham gia trở ra đều có thể nâng cao tu vi, những tu giả trên nguyên anh hiện nay đều là những người từng tham gia Huyền Chân giới cảnh.
Hiện tại, giới cảnh có thể mở một lần nữa, đảm bảo thu hút rất nhiều tu sĩ tham gia.
Cẩm Lý có hệ thống, chỉ cần giới cảnh mở là sẽ nhận được thông báo địa điểm, cho nên anh không gấp, mỗi ngày đều ăn rồi nằm.
Bên ngoài thì khác, bọn họ có thông tin giới cảnh có khả năng mở, nhưng lại không thể biết chính xác địa điểm cùng thời gian mở, chỉ có thể nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nhận được một manh mối nhỏ liền gấp gáp điều tra.
\-\-\-\-
" Sư tôn, người định đóng cửa phái đến bao giờ?" Cung Mộ một bên ngoan ngoãn làm bánh, nhìn thấy Cẩm Lý lười biếng tựa lưng vào cửa phòng bếp, thắc mắc hỏi.
" Tới bao giờ á?" Cẩm Lý không có để ý đến vấn đề này, dù sao đóng cửa môn phái cũng không ảnh hưởng đến việc anh ăn bao nhiêu cái bánh:" Chưa từng nghĩ qua."
" Người không định ra ngoài sao?" Y đang có chuyện cần phải ra ngoài gấp, thế nhưng Cẩm Lý lại đóng cửa môn phái, muốn trốn ra được thật sự rất khó khăn.
" Không. Ta ra ngoài làm gì đâu." Cẩm Lý thành thật nói.
Cung Mộ nhìn nồi hấp trước mặt, trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ:" Nguyên liệu làm bánh sắp hết rồi, con không thể ra ngoài mua được."
"Chuyện này đúng là rất gấp." Cẩm Lý chống tay lên cằm suy nghĩ:" Mai liền mở cửa."
Không có nguyên liệu sẽ không làm được bánh, không có bánh sẽ không được ăn.
" Người thích ăn bánh này đến vậy sao?"
" Đúng nha." Có vị khoai rán rất ngon:" Bởi vì nó do ngươi làm."
Trẫm không quên việc soát hảo cảm đâu.
Lời nói vô ý, người nghe hữu tình. Cẩm Lý không biết rằng chính mấy lời nói tùy tiện hôm nay của mình góp phần mang lại cho anh một kết cục không được như ý.
[...] Không như ý của anh ta... như ý của tôi.
Hệ thống cùng đọc giả đồng suy nghĩ.
\-\-\-
Nói là làm, ngày hôm sau, Cẩm Lý thật sự cho người mở lại của môn phái, để các đệ tử tùy tiện ra ngoài dạo chơi tu luyện. Bị nhốt trong giáo đoạn thời gian đáng kể, cửa vừa mở, đám đệ tử đã rủ nhau cùng xuống núi dạo chơi, tiện thể mua sắm bổ sung đồ dùng bị hao hụt.
Cung Mộ lấy lý do đi mua đồ, cũng nhanh chóng rời khỏi môn phái... cuối cùng, vẫn chỉ còn lại trạch nam chính hiệu đã nhận bằng chứng nhận Cẩm Lý là vẫn như chưa hệ có chuyện gì xảy ra, nhàn nhã ngắm trăng, đọc truyện, ăn bánh.
[ Ký chủ, ngài không định tu luyện sao?]
Hở, tu luyện làm gì?
Cảnh giới cao như thế này rồi, còn cần tu luyện sao?
[ Nhỡ sau này, mục tiêu nhiệm vụ trở thành ma tôn rồi...]
Ngươi sợ ta không đánh lại hắn chứ gì? Ta cũng sợ mà, cho nên mỗi ngày đều bớt chút thời gian soát độ hảo cảm, hiểu quả phải nói đương nhiên so với bế quan tu luyện càng lớn hơn.
Có đệ tử thân yêu là ma tôn giá trị vũ lực rời non lấp bể, trẫm còn sợ bị kẻ khác bắt nạt sao.
[...] Hệ thống đối với tư tưởng của Cẩm Lý ha ha cười thầm, bày ra bộ dạng chờ xem kịch vui.
\-\-\-
Cung Mộ lén lút đi làm xong chuyện của mình, đến tối muộn mới mò về đến cửa, không dám vào cửa chính, chỉ có thể âm thầm trèo tường. Tường quá cao, Cung Mộ phải treo lên một cái cây, rồi mới có thể cẩn thận truyền sang bờ tường...
" Đi đâu giờ này mới về."
Âm giọng trầm thấp quen thuộc từ trong đêm tối vang lên, trái tim Cung Mộ đập lệch một nhịp, kịch liệt run rẩy. Cẩm Lý mặt than lười biếng đứng bên dưới nhìn lên... ánh mắt hai người va vào nhau.
" A..." Cung Mộ trượt chân, mất thăng bằng ngã xuống.
Cẩm Lý chậc lưỡi một tiếng, nhún người nhảy lên đỡ lấy Cung Mộ.
Toàn bộ cơ thể chưa trưởng thành của Cung Mộ đều gọn gàng nằm trong vòng tay Cẩm Lý.
Cung Mộ nhất thời không thể xác định rõ, trái tim y, bởi vì cái gì mà đập dữ dội.. do làm chuyện lén lút bị bắt, hay vì người đỡ y từ trên cao rơi xuống là Cẩm Lý.
\-\-\-\-
Chính là vẫn không nghĩ ra thê giới tiếp theo thì nên viết về cái gì ""
Hoàng Chân phái đóng cửa, không nhận nợ.
Giao Chân phái:"..."
Càn Chân phái:"..."
Kinh Chân Phái:"..."
Cùng toàn Huyền Chân đại lục:"..."
Còn có thao tác nào đủ lẳng lơ hơn không? Bọn họ muốn diện kiến, khai sáng tầm mắt.
\-\-\-
[ Nhắc nhở thân thiện, sắp đến sự kiện Vực Thẳm, mời ký chủ cùng mục tiêu nhiệm vụ tham gia Huyền Chân giới cảnh]
Huyền Chân giới cảnh là một khu vực thí luyện nghìn năm mới mở một lần, từ khi hình thành đại lục, Huyền Chân giới cảnh mới mở duy nhất một lần, những người tham gia trở ra đều có thể nâng cao tu vi, những tu giả trên nguyên anh hiện nay đều là những người từng tham gia Huyền Chân giới cảnh.
Hiện tại, giới cảnh có thể mở một lần nữa, đảm bảo thu hút rất nhiều tu sĩ tham gia.
Cẩm Lý có hệ thống, chỉ cần giới cảnh mở là sẽ nhận được thông báo địa điểm, cho nên anh không gấp, mỗi ngày đều ăn rồi nằm.
Bên ngoài thì khác, bọn họ có thông tin giới cảnh có khả năng mở, nhưng lại không thể biết chính xác địa điểm cùng thời gian mở, chỉ có thể nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nhận được một manh mối nhỏ liền gấp gáp điều tra.
\-\-\-\-
" Sư tôn, người định đóng cửa phái đến bao giờ?" Cung Mộ một bên ngoan ngoãn làm bánh, nhìn thấy Cẩm Lý lười biếng tựa lưng vào cửa phòng bếp, thắc mắc hỏi.
" Tới bao giờ á?" Cẩm Lý không có để ý đến vấn đề này, dù sao đóng cửa môn phái cũng không ảnh hưởng đến việc anh ăn bao nhiêu cái bánh:" Chưa từng nghĩ qua."
" Người không định ra ngoài sao?" Y đang có chuyện cần phải ra ngoài gấp, thế nhưng Cẩm Lý lại đóng cửa môn phái, muốn trốn ra được thật sự rất khó khăn.
" Không. Ta ra ngoài làm gì đâu." Cẩm Lý thành thật nói.
Cung Mộ nhìn nồi hấp trước mặt, trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ:" Nguyên liệu làm bánh sắp hết rồi, con không thể ra ngoài mua được."
"Chuyện này đúng là rất gấp." Cẩm Lý chống tay lên cằm suy nghĩ:" Mai liền mở cửa."
Không có nguyên liệu sẽ không làm được bánh, không có bánh sẽ không được ăn.
" Người thích ăn bánh này đến vậy sao?"
" Đúng nha." Có vị khoai rán rất ngon:" Bởi vì nó do ngươi làm."
Trẫm không quên việc soát hảo cảm đâu.
Lời nói vô ý, người nghe hữu tình. Cẩm Lý không biết rằng chính mấy lời nói tùy tiện hôm nay của mình góp phần mang lại cho anh một kết cục không được như ý.
[...] Không như ý của anh ta... như ý của tôi.
Hệ thống cùng đọc giả đồng suy nghĩ.
\-\-\-
Nói là làm, ngày hôm sau, Cẩm Lý thật sự cho người mở lại của môn phái, để các đệ tử tùy tiện ra ngoài dạo chơi tu luyện. Bị nhốt trong giáo đoạn thời gian đáng kể, cửa vừa mở, đám đệ tử đã rủ nhau cùng xuống núi dạo chơi, tiện thể mua sắm bổ sung đồ dùng bị hao hụt.
Cung Mộ lấy lý do đi mua đồ, cũng nhanh chóng rời khỏi môn phái... cuối cùng, vẫn chỉ còn lại trạch nam chính hiệu đã nhận bằng chứng nhận Cẩm Lý là vẫn như chưa hệ có chuyện gì xảy ra, nhàn nhã ngắm trăng, đọc truyện, ăn bánh.
[ Ký chủ, ngài không định tu luyện sao?]
Hở, tu luyện làm gì?
Cảnh giới cao như thế này rồi, còn cần tu luyện sao?
[ Nhỡ sau này, mục tiêu nhiệm vụ trở thành ma tôn rồi...]
Ngươi sợ ta không đánh lại hắn chứ gì? Ta cũng sợ mà, cho nên mỗi ngày đều bớt chút thời gian soát độ hảo cảm, hiểu quả phải nói đương nhiên so với bế quan tu luyện càng lớn hơn.
Có đệ tử thân yêu là ma tôn giá trị vũ lực rời non lấp bể, trẫm còn sợ bị kẻ khác bắt nạt sao.
[...] Hệ thống đối với tư tưởng của Cẩm Lý ha ha cười thầm, bày ra bộ dạng chờ xem kịch vui.
\-\-\-
Cung Mộ lén lút đi làm xong chuyện của mình, đến tối muộn mới mò về đến cửa, không dám vào cửa chính, chỉ có thể âm thầm trèo tường. Tường quá cao, Cung Mộ phải treo lên một cái cây, rồi mới có thể cẩn thận truyền sang bờ tường...
" Đi đâu giờ này mới về."
Âm giọng trầm thấp quen thuộc từ trong đêm tối vang lên, trái tim Cung Mộ đập lệch một nhịp, kịch liệt run rẩy. Cẩm Lý mặt than lười biếng đứng bên dưới nhìn lên... ánh mắt hai người va vào nhau.
" A..." Cung Mộ trượt chân, mất thăng bằng ngã xuống.
Cẩm Lý chậc lưỡi một tiếng, nhún người nhảy lên đỡ lấy Cung Mộ.
Toàn bộ cơ thể chưa trưởng thành của Cung Mộ đều gọn gàng nằm trong vòng tay Cẩm Lý.
Cung Mộ nhất thời không thể xác định rõ, trái tim y, bởi vì cái gì mà đập dữ dội.. do làm chuyện lén lút bị bắt, hay vì người đỡ y từ trên cao rơi xuống là Cẩm Lý.
\-\-\-\-
Chính là vẫn không nghĩ ra thê giới tiếp theo thì nên viết về cái gì ""
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.