Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 160: Thần tượng theo đuôi (16)
Nâu Nêm.kkk
13/01/2021
Cẩm Lý mặc kệ người bên ngoài kêu gào, đòi hệ thống một phần tư liệu của nhóc con nhà mình, chậm rãi tìm hiểu.
Từ Phó Dương là một cậu nhóc điển hình cửa những gia đình bình thường trong xã hội.
Nhỏ có một gia đình hạnh phúc, lớn lên một chút, bà mất, bố mẹ miễn cưỡng vẫn còn có thể coi là hạnh phúc, thời điểm cậu đi học đại học, bố ở nhà bất ngờ lao vào nghiện ngập bài bạc, bởi vì gánh nặng kinh tế, mẹ của cậu liền kiên quyết ly hôn, cuối cùng thật sự có thể ly hôn. Từ Phó Dương ở thành phố này vừa học vừa làm, miễn cưỡng cũng có thể lo đủ.
Bởi vì sự kiện phía trước khiến cậu mất việc làm, hiện tại vẫn đang trong quá trình tìm lại việc.
Xem đi xem lại, phát hiện trước đây chưa có tiền lệ ông bố cờ bạc của Từ Phó Dương tìm tới phòng trọ.
Cẩm Lý đảo mắt suy nghĩ một lát, liền nảy ra ý định.
Bố của Từ Phó Dương đang làm loạn ở ngoài, thời điểm cánh cửa kia mở ra, tâm trí liền vui vẻ:" Tao biết..."
Ông ta còn chưa nói hết câu, cũng chưa nhìn rõ người bước ra là ai, đã bị chụp bao tải, đánh cho một trận.
"..."
Cẩm Lý đánh người xong, liền ném ra người đi, dùng giọng lưu manh uy hiếp:" Ông già, ở đâu chạy tới phòng ông đây làm loạn gì thế? Lần sau còn giám tới, ông đây đánh chết lão."
Bởi vì đây là lần đầu ông ta tìm tới, cho nên anh đoán việc lừa gạt ông ta tìm nhầm địa chỉ khá là dễ dàng, còn bớt đi được một cục phiền phức.
Cẩm Lý làm xong mọi chuyện, tâm cao khí ngạo trở về nhà!
Cẩm Lý trở về nhà, Từ Phó Dương đã trở về rồi, Cẩm Lý nhìn Từ Phó Dương, nở một nụ cười thật tươi.
Từ Phó Dương nhìn bộ dáng của Cẩm Lý, cau mày:" Anh đi đâu?"
Cẩm Lý không chớp mắt:" Ở phòng trật, ra ngoài đi dạo! Hihi."
Trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may anh giải quyết lão già kia nhanh chóng, chậm thêm một chút là bị nhóc con bắt được rồi. Cẩm Lý vui vẻ, ngây ngốc cười.
" Cẩm Lý!"
" Hở?"
" Anh..."
" Ây, đói quá đi, mau mau mau, đói quá!" Cẩm Lý cắt ngang Từ Phó Dương chạy lên phía trên nắm lấy tay Từ Phó Dương, kéo vào trong nhà.
" Cẩm Lý, anh gấp gáp gì thế!"
" Anh đói, đương nhiên là gấp gáp rồi!" Cẩm Lý đáng thương nói, hướng ánh mắt về phía đồ ăn được đắt trên bàn bên cạnh giường, cười cười:" Bánh khoai kia sao? Thơm quá!"
Cẩm Lý nói thơm cũng không quá, căn phòng nhỏ hiện tại quả thật tràn đầy mùi hướng của bột nếp, thanh thanh thoang thoảng.
Từ Phó Dương cũng không quá nghi ngờ Cẩm Lý, chỉ là lo lắng anh bị phát hiện nên phản ứng mới có chút lớn mà thôi. Cẩm Lý đã chạy tới bàn ăn, ngồi ngoan trên ghế, không kiêng rè lấy một cái bánh, bỏ vào miệng.
Hương vị này, thật rất lâu rồi mới được nếm qua, vẫn y nguyên như ở nhiệm vụ kia, mềm mềm dẻo dẻo, thơm thơm bùi bùi. Cẩm Lý cực kỳ thỏa mãn, ăn thêm một cái, lúc này mới nhớ đến Từ Phó Dương còn chưa ăn, hướng Từ Phó Dương gọi:" Em không tới ăn là anh ăn hết đó!"
" Vừa miệng thì cứ ăn đi, em thu dọn đồ đạc chút!"
Cẩm Lý ăn hết hai cái bánh, lúc này mới rời khỏi vị trí, đi tới bên cạnh Từ Phó Dương:" Em có cần anh giúp gì không?"
" Không cần đâu." Từ Phó Dương lắc đầu.
" Mấy bức ảnh của anh này, có cần anh giúp em lau không?" Cẩm Lý chỉ mấy bức ảnh treo trên tường, không giấu được kiêu ngạo nói.
Từ Phó Dương:"..."
Cảm thấy anh ấy đang trêu chọc mình! Lại không có chứng cứ!
Từ Phó Dương yếu lý, nói không lại anh, liền đe dọa:" Anh không ăn em đổ đi đấy!"
" Đổ gì chứ! Anh ăn mà!" Từ Phó Dương có ý định xấu với bánh khoai, Cẩm Lý liền xù lông, thân thủ nhanh nhẹn phóng tới bàn, ôm lấy đĩa bánh vào trong lòng.
Từ Phó Dương có chút buồn cười, tự hào hỏi:" Ăn rất ngon sao?"
Cẩm Lý không kiêng kỵ, nhanh chóng trả lời:" Ngon. Rất ngon."
" Vậy thì ăn nhiều chút. Mọi người đều muốn ăn béo lên đó!"
" Mọi người?"
" Đúng a! Các tỷ đều đồng quan điểm, anh quá gầy đi."
" Chỉ các tỷ tỷ thôi à? Còn em thì sao?" Cẩm Lý tiền tới bên cạnh Từ Phó Dương, cúi đầu đè ép cậu phải đối diện với anh, khoảng cách gần đến nỗi sống mũi cả hai gần như chạm vào nhau.
Từ Phó Dương không phải ứng kịp, lắp bắp:" Em... em..."
" Sao?" Cẩm Lý tà mị mỉm cười.
Thiên a! Chiếc nhan sắc này mà cười lên, quá phạm quy rồi.
Từ Phó Dương ngại ngùng nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của Cẩm Lý:" Em đương nhiên đồng tình với các tỷ. Anh mau ngoan ngoãn ăn đi, không muốn ăn nữa thì em đổ đi đấy!"
Từ Phó Dương bị chèn ép, thẹn quá hóa giận, bùng nổ một trận liền kéo dài khoảng cách với anh, cầm ấy túi rác trong góc phòng, nói:" Em đi đổ rác."
Cẩm Lý còn chưa kịp nói gì, Từ Phó Dương đã xoay người đi ra ngoài.
Cẩm Lý nhìn cánh cửa đóng kín, bật cười ra tiếng.
---
Ký chủ, ngài học được cái tính vô liêm sỉ đó ở đâu thế! Nó rõ ràng là không dạy ký chủ nha! Ký chủ mau mau nhìn lại xem, thời điểm ký chủ vừa tới đây có bao nhiêu cao lãnh, có bao nhiêu chính trực a!! Ký chủ, ngài thay đổi rồi!!!
Từ Phó Dương là một cậu nhóc điển hình cửa những gia đình bình thường trong xã hội.
Nhỏ có một gia đình hạnh phúc, lớn lên một chút, bà mất, bố mẹ miễn cưỡng vẫn còn có thể coi là hạnh phúc, thời điểm cậu đi học đại học, bố ở nhà bất ngờ lao vào nghiện ngập bài bạc, bởi vì gánh nặng kinh tế, mẹ của cậu liền kiên quyết ly hôn, cuối cùng thật sự có thể ly hôn. Từ Phó Dương ở thành phố này vừa học vừa làm, miễn cưỡng cũng có thể lo đủ.
Bởi vì sự kiện phía trước khiến cậu mất việc làm, hiện tại vẫn đang trong quá trình tìm lại việc.
Xem đi xem lại, phát hiện trước đây chưa có tiền lệ ông bố cờ bạc của Từ Phó Dương tìm tới phòng trọ.
Cẩm Lý đảo mắt suy nghĩ một lát, liền nảy ra ý định.
Bố của Từ Phó Dương đang làm loạn ở ngoài, thời điểm cánh cửa kia mở ra, tâm trí liền vui vẻ:" Tao biết..."
Ông ta còn chưa nói hết câu, cũng chưa nhìn rõ người bước ra là ai, đã bị chụp bao tải, đánh cho một trận.
"..."
Cẩm Lý đánh người xong, liền ném ra người đi, dùng giọng lưu manh uy hiếp:" Ông già, ở đâu chạy tới phòng ông đây làm loạn gì thế? Lần sau còn giám tới, ông đây đánh chết lão."
Bởi vì đây là lần đầu ông ta tìm tới, cho nên anh đoán việc lừa gạt ông ta tìm nhầm địa chỉ khá là dễ dàng, còn bớt đi được một cục phiền phức.
Cẩm Lý làm xong mọi chuyện, tâm cao khí ngạo trở về nhà!
Cẩm Lý trở về nhà, Từ Phó Dương đã trở về rồi, Cẩm Lý nhìn Từ Phó Dương, nở một nụ cười thật tươi.
Từ Phó Dương nhìn bộ dáng của Cẩm Lý, cau mày:" Anh đi đâu?"
Cẩm Lý không chớp mắt:" Ở phòng trật, ra ngoài đi dạo! Hihi."
Trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may anh giải quyết lão già kia nhanh chóng, chậm thêm một chút là bị nhóc con bắt được rồi. Cẩm Lý vui vẻ, ngây ngốc cười.
" Cẩm Lý!"
" Hở?"
" Anh..."
" Ây, đói quá đi, mau mau mau, đói quá!" Cẩm Lý cắt ngang Từ Phó Dương chạy lên phía trên nắm lấy tay Từ Phó Dương, kéo vào trong nhà.
" Cẩm Lý, anh gấp gáp gì thế!"
" Anh đói, đương nhiên là gấp gáp rồi!" Cẩm Lý đáng thương nói, hướng ánh mắt về phía đồ ăn được đắt trên bàn bên cạnh giường, cười cười:" Bánh khoai kia sao? Thơm quá!"
Cẩm Lý nói thơm cũng không quá, căn phòng nhỏ hiện tại quả thật tràn đầy mùi hướng của bột nếp, thanh thanh thoang thoảng.
Từ Phó Dương cũng không quá nghi ngờ Cẩm Lý, chỉ là lo lắng anh bị phát hiện nên phản ứng mới có chút lớn mà thôi. Cẩm Lý đã chạy tới bàn ăn, ngồi ngoan trên ghế, không kiêng rè lấy một cái bánh, bỏ vào miệng.
Hương vị này, thật rất lâu rồi mới được nếm qua, vẫn y nguyên như ở nhiệm vụ kia, mềm mềm dẻo dẻo, thơm thơm bùi bùi. Cẩm Lý cực kỳ thỏa mãn, ăn thêm một cái, lúc này mới nhớ đến Từ Phó Dương còn chưa ăn, hướng Từ Phó Dương gọi:" Em không tới ăn là anh ăn hết đó!"
" Vừa miệng thì cứ ăn đi, em thu dọn đồ đạc chút!"
Cẩm Lý ăn hết hai cái bánh, lúc này mới rời khỏi vị trí, đi tới bên cạnh Từ Phó Dương:" Em có cần anh giúp gì không?"
" Không cần đâu." Từ Phó Dương lắc đầu.
" Mấy bức ảnh của anh này, có cần anh giúp em lau không?" Cẩm Lý chỉ mấy bức ảnh treo trên tường, không giấu được kiêu ngạo nói.
Từ Phó Dương:"..."
Cảm thấy anh ấy đang trêu chọc mình! Lại không có chứng cứ!
Từ Phó Dương yếu lý, nói không lại anh, liền đe dọa:" Anh không ăn em đổ đi đấy!"
" Đổ gì chứ! Anh ăn mà!" Từ Phó Dương có ý định xấu với bánh khoai, Cẩm Lý liền xù lông, thân thủ nhanh nhẹn phóng tới bàn, ôm lấy đĩa bánh vào trong lòng.
Từ Phó Dương có chút buồn cười, tự hào hỏi:" Ăn rất ngon sao?"
Cẩm Lý không kiêng kỵ, nhanh chóng trả lời:" Ngon. Rất ngon."
" Vậy thì ăn nhiều chút. Mọi người đều muốn ăn béo lên đó!"
" Mọi người?"
" Đúng a! Các tỷ đều đồng quan điểm, anh quá gầy đi."
" Chỉ các tỷ tỷ thôi à? Còn em thì sao?" Cẩm Lý tiền tới bên cạnh Từ Phó Dương, cúi đầu đè ép cậu phải đối diện với anh, khoảng cách gần đến nỗi sống mũi cả hai gần như chạm vào nhau.
Từ Phó Dương không phải ứng kịp, lắp bắp:" Em... em..."
" Sao?" Cẩm Lý tà mị mỉm cười.
Thiên a! Chiếc nhan sắc này mà cười lên, quá phạm quy rồi.
Từ Phó Dương ngại ngùng nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của Cẩm Lý:" Em đương nhiên đồng tình với các tỷ. Anh mau ngoan ngoãn ăn đi, không muốn ăn nữa thì em đổ đi đấy!"
Từ Phó Dương bị chèn ép, thẹn quá hóa giận, bùng nổ một trận liền kéo dài khoảng cách với anh, cầm ấy túi rác trong góc phòng, nói:" Em đi đổ rác."
Cẩm Lý còn chưa kịp nói gì, Từ Phó Dương đã xoay người đi ra ngoài.
Cẩm Lý nhìn cánh cửa đóng kín, bật cười ra tiếng.
---
Ký chủ, ngài học được cái tính vô liêm sỉ đó ở đâu thế! Nó rõ ràng là không dạy ký chủ nha! Ký chủ mau mau nhìn lại xem, thời điểm ký chủ vừa tới đây có bao nhiêu cao lãnh, có bao nhiêu chính trực a!! Ký chủ, ngài thay đổi rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.