Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 26: Thiên thần 4.0 (2)
Nâu Nêm.kkk
04/01/2021
Cẩm Lý rời khỏi khu ổ chuột xập xệ, tiến tới con đường cái to lớn.
" Méo" Mèo nhỏ không hiểu từ đâu nhào tới, dọa Cẩm Lý một trận. Cẩm Lý phản ứng nhanh, nhấc chân đá con mèo đi. Vòng một lối nữa ra khỏi đường lớn.
Chào đón anh, chính là một vụ tai nạn xe.
Đánh giá mức độ nghiêm trọng: A
Hai xe con đâm vào nhau, đầu hai xe đều nát đến độ không còn rõ hình thù, người bên trong xe đều đã được đưa ra ngoài, cách hiện trường một khoảng an toàn.
Tai nạn dường như mới xảy ra, lực lượng chức năng đều chưa xuất hiện.
Cẩm Lý mang nguồn tri thức học tập từ thế giới trước, áp dụng vào thực tế.
Thân thể này không sợ máu, Cẩm Lý càng dễ dàng phát huy thực lực hơn.
Nhớ đến thế giới trước, bởi vì sợ máu mà mất hết hình tượng trước mặt người khác, Cẩm Lý lắc mạnh đầu, muốn đem toàn bộ sự kiện kia ném ra ngoài.
\[ Nhắc nhở nhẹ nhàng, ký chủ mau tới cứu mục tiêu nhiệm vụ kìa.\]
Mục tiêu nhiệm vụ nào?
\[ Hình thức gặp mặt đã mở, mời kí chủ tới cứu người, thanh niên mặc áo phông đen nha!\]
Nghe theo nhắc nhở của hệ thống, Cẩm Lý hướng mắt nhìn về phía đám người đang nhao nhao bên kia.
Phải chen vào trong?
\[ Ký chủ cố lên!\]
Có chút không muốn cố lắm. Đông người như vậy, liệu có bị ép bẹp không?
\[ Ký chủ đừng lo, sẽ không... ngài có thể.\] Mỗi ngày đều phải động viên ký chủ nhà mình, làm hệ thống thật khó.
Cẩm Lý không muốn lắm, sau một hồi đấu tranh, cuối cùng cũng vén đám đông bước vào bên trong.
" Mọi người tránh ra, để oxi cho người thở."
" Tránh ra đi... tránh ra đi..."
...
Mọi người xung quanh cực kì nhốn nháo, có người đứng ra để kiểm soát đám đông, tách ra một khoảng trống không quá lớn nhưng đủ để thông thoáng cho những người được đặt nằm dưới đất.
Cẩm Lý nhíu mày nhìn đám người xung quanh, ai ai cũng cầm điện thoại quay phim, muốn chen vào trong để quay phim.
" Cho tôi qua, tôi là bác sĩ."
Cẩm Lý khó khăn lắm mới tách được đám người, định bước vào vòng tròn... trước đó đã có một người trung niên đứng ra, tự nhận mình là bác sĩ.
Nhìn đi, có người tới trước rồi kìa.
\[ Kì lạ, tôi đã thiết lập xung quanh đây không có bác sĩ rồi mà.\] Hệ thống đầy thắc mắc.
Không có chuyện thiết lập của nó xảy ra lỗi được, vấn đề, chắc chắn nằm ở người kia.
Cẩm Lý nhíu mày, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của người trung niên kia.
Y bắt đầu bằng việc nhẹ nhàng sờ vào mặt, cổ, ngực... của người bên cạnh, sơ qua, người thường đều sẽ nghĩ y đang xem xét tổng quát tình hình của người kia, chỉ có Cẩm Lý mới phát hiện ra, y chỉ đang sờ loạn mà thôi.
Cẩm Lý bỏ mặc cho y làm loạn một hồi, tận đến khi y rời khỏi nam trung niên, chuyển hướng đến Hồ Nhất, Cẩm Lý mới bước ra ngoài, lên tiếng:" Anh!"
Người trung niên thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại được tự tin:" Chàng trai trẻ, đừng cản đường tôi cứu người."
Chỉ một câu nói, đã có thể lấy được sự đồng lòng của những con người cầm máy quay bên cạnh:" Cậu đi ra đi, để bác sĩ cứu người."
Cẩm Lý không bởi vì bị đám người chỉ trích mà nao núng, anh cứng rắn cầm tay người trung niên:" Hắn ta không phải bác sĩ, mà là trộm."
Dường như bị Cẩm Lý nói trúng tim đen, người trung niên thoáng đảo mắt, miệng lưỡi lại vẫn cứng rắn:" Chàng trai, cậu đừng có ngậm máu phun người."
" Tôi không có nha! Nếu không tin, mọi người có thể kiểm tra trong túi áo khoác của anh ta, chắc chắn có một chiếc ví da màu đen... mà anh ta, sẽ không biết được bên trong đó có gì."
" Cậu.. đừng ngậm máu phun người, tránh ra tôi còn cứu người." Người trung niên muốn giằng tay ra khỏi Cẩm Lý, lại bị Cẩm Lý giữ rất chặt.
" Nếu không, anh mau nói, bên trong ví này có bao nhiêu tiền.!" Cẩm Lý đưa tay, liền có thể thật sự lôi từ trong túi áo khoác của y ra một cái ví da màu đen.
" Bên trong.. có..." Người trung niên ngập ngừng không nói được... cuối cùng, mạnh mẽ đẩy đám người, nhanh chóng chạy mất dạng.
Cẩm Lý đứng giữ vòng người, tay vẫn cầm chiếc ví da kia.
" Thật sự là trộm kìa."
" Chàng trai trẻ thật giỏi quá."
...
Cẩm Lý vừa nghe đám người tung hô, vừa cúi người, xem xét cơ thể cho Hồ Nhất.
Vùng đầu trấn thương nhẹ, mặt bị mảnh kính đâm xước, trên người cũng có vết trầu xước ngoài da, vết thương ở cánh tay hơi sâu, máu chảy có hơi nhiều chút nhưng không mấy nặng.... hiện tại vẫn bị ngất, chỉ có thể là do thiết lập vớ vẩn của hệ thống kia.
\[ Xin lỗi nha, tôi không thể để mục tiêu nhiệm vụ bị thương quá nặng được.\] Nhỡ may không cẩn thận thay đổi thiết lập, mục tiêu nhiệm vụ bị ngu đi thì phải làm sao? Không phải sẽ càng tăng độ khó cho ký chủ à.
Vậy thì trẫm phải cảm ơn ngươi rồi.
\[ Haha, chuyện nhỏ thôi.\]
Ha Ha Ha
\[....\] Điệu cười của ký chủ thật đáng sợ.
" Méo" Mèo nhỏ không hiểu từ đâu nhào tới, dọa Cẩm Lý một trận. Cẩm Lý phản ứng nhanh, nhấc chân đá con mèo đi. Vòng một lối nữa ra khỏi đường lớn.
Chào đón anh, chính là một vụ tai nạn xe.
Đánh giá mức độ nghiêm trọng: A
Hai xe con đâm vào nhau, đầu hai xe đều nát đến độ không còn rõ hình thù, người bên trong xe đều đã được đưa ra ngoài, cách hiện trường một khoảng an toàn.
Tai nạn dường như mới xảy ra, lực lượng chức năng đều chưa xuất hiện.
Cẩm Lý mang nguồn tri thức học tập từ thế giới trước, áp dụng vào thực tế.
Thân thể này không sợ máu, Cẩm Lý càng dễ dàng phát huy thực lực hơn.
Nhớ đến thế giới trước, bởi vì sợ máu mà mất hết hình tượng trước mặt người khác, Cẩm Lý lắc mạnh đầu, muốn đem toàn bộ sự kiện kia ném ra ngoài.
\[ Nhắc nhở nhẹ nhàng, ký chủ mau tới cứu mục tiêu nhiệm vụ kìa.\]
Mục tiêu nhiệm vụ nào?
\[ Hình thức gặp mặt đã mở, mời kí chủ tới cứu người, thanh niên mặc áo phông đen nha!\]
Nghe theo nhắc nhở của hệ thống, Cẩm Lý hướng mắt nhìn về phía đám người đang nhao nhao bên kia.
Phải chen vào trong?
\[ Ký chủ cố lên!\]
Có chút không muốn cố lắm. Đông người như vậy, liệu có bị ép bẹp không?
\[ Ký chủ đừng lo, sẽ không... ngài có thể.\] Mỗi ngày đều phải động viên ký chủ nhà mình, làm hệ thống thật khó.
Cẩm Lý không muốn lắm, sau một hồi đấu tranh, cuối cùng cũng vén đám đông bước vào bên trong.
" Mọi người tránh ra, để oxi cho người thở."
" Tránh ra đi... tránh ra đi..."
...
Mọi người xung quanh cực kì nhốn nháo, có người đứng ra để kiểm soát đám đông, tách ra một khoảng trống không quá lớn nhưng đủ để thông thoáng cho những người được đặt nằm dưới đất.
Cẩm Lý nhíu mày nhìn đám người xung quanh, ai ai cũng cầm điện thoại quay phim, muốn chen vào trong để quay phim.
" Cho tôi qua, tôi là bác sĩ."
Cẩm Lý khó khăn lắm mới tách được đám người, định bước vào vòng tròn... trước đó đã có một người trung niên đứng ra, tự nhận mình là bác sĩ.
Nhìn đi, có người tới trước rồi kìa.
\[ Kì lạ, tôi đã thiết lập xung quanh đây không có bác sĩ rồi mà.\] Hệ thống đầy thắc mắc.
Không có chuyện thiết lập của nó xảy ra lỗi được, vấn đề, chắc chắn nằm ở người kia.
Cẩm Lý nhíu mày, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của người trung niên kia.
Y bắt đầu bằng việc nhẹ nhàng sờ vào mặt, cổ, ngực... của người bên cạnh, sơ qua, người thường đều sẽ nghĩ y đang xem xét tổng quát tình hình của người kia, chỉ có Cẩm Lý mới phát hiện ra, y chỉ đang sờ loạn mà thôi.
Cẩm Lý bỏ mặc cho y làm loạn một hồi, tận đến khi y rời khỏi nam trung niên, chuyển hướng đến Hồ Nhất, Cẩm Lý mới bước ra ngoài, lên tiếng:" Anh!"
Người trung niên thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại được tự tin:" Chàng trai trẻ, đừng cản đường tôi cứu người."
Chỉ một câu nói, đã có thể lấy được sự đồng lòng của những con người cầm máy quay bên cạnh:" Cậu đi ra đi, để bác sĩ cứu người."
Cẩm Lý không bởi vì bị đám người chỉ trích mà nao núng, anh cứng rắn cầm tay người trung niên:" Hắn ta không phải bác sĩ, mà là trộm."
Dường như bị Cẩm Lý nói trúng tim đen, người trung niên thoáng đảo mắt, miệng lưỡi lại vẫn cứng rắn:" Chàng trai, cậu đừng có ngậm máu phun người."
" Tôi không có nha! Nếu không tin, mọi người có thể kiểm tra trong túi áo khoác của anh ta, chắc chắn có một chiếc ví da màu đen... mà anh ta, sẽ không biết được bên trong đó có gì."
" Cậu.. đừng ngậm máu phun người, tránh ra tôi còn cứu người." Người trung niên muốn giằng tay ra khỏi Cẩm Lý, lại bị Cẩm Lý giữ rất chặt.
" Nếu không, anh mau nói, bên trong ví này có bao nhiêu tiền.!" Cẩm Lý đưa tay, liền có thể thật sự lôi từ trong túi áo khoác của y ra một cái ví da màu đen.
" Bên trong.. có..." Người trung niên ngập ngừng không nói được... cuối cùng, mạnh mẽ đẩy đám người, nhanh chóng chạy mất dạng.
Cẩm Lý đứng giữ vòng người, tay vẫn cầm chiếc ví da kia.
" Thật sự là trộm kìa."
" Chàng trai trẻ thật giỏi quá."
...
Cẩm Lý vừa nghe đám người tung hô, vừa cúi người, xem xét cơ thể cho Hồ Nhất.
Vùng đầu trấn thương nhẹ, mặt bị mảnh kính đâm xước, trên người cũng có vết trầu xước ngoài da, vết thương ở cánh tay hơi sâu, máu chảy có hơi nhiều chút nhưng không mấy nặng.... hiện tại vẫn bị ngất, chỉ có thể là do thiết lập vớ vẩn của hệ thống kia.
\[ Xin lỗi nha, tôi không thể để mục tiêu nhiệm vụ bị thương quá nặng được.\] Nhỡ may không cẩn thận thay đổi thiết lập, mục tiêu nhiệm vụ bị ngu đi thì phải làm sao? Không phải sẽ càng tăng độ khó cho ký chủ à.
Vậy thì trẫm phải cảm ơn ngươi rồi.
\[ Haha, chuyện nhỏ thôi.\]
Ha Ha Ha
\[....\] Điệu cười của ký chủ thật đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.