Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 143: Tiểu hồ điềm điềm (17)
Nâu Nêm.kkk
04/01/2021
Hồng Liên là tộc trưởng tiền nhiệm của tộc hồ ly, trước khi mẫu thân Cẩm Lý lên làm tộc trưởng, toàn tộc đều do Hồng Liên một tay dẫn dắt. Về sau, tính tình Hồng Liên liền có chút tùy hứng, công việc trong tộc đều không quản nữa, thường hay trốn đi chơi.
Có lời đồn rằng nàng phải lòng một nhân loại, chạy đi tìm ý chung nhân của mình, không còn xứng đáng được ngồi ở vị trí tộc trưởng, vì vậy đám hồ tộc mới thống nhất đổi tộc trưởng đi.
Hồng Liên biết chuyện, không những không tức giận mà còn rất vui vẻ nhường vị trí tộc trưởng đi. Dường như ném một gánh nặng đi vậy.
Từ khi không còn cái chức tộc trưởng trói buộc, Hồng Liên liền đi biền biệt.
Nàng quả thật có hứng thú với một nhân loại, thế nhưng người yêu cách biệt, cho dù có cố gắng thế nào, người đó vẫn rời đi trước, trước khi từ biệt, nàng đã hứa sẽ ở lại đợi y, cho nên mới ở mãi kinh thành không chịu rời.
Bước vào vòng luân hồi, làm gì còn ai có thể nhớ lời hứa khi xưa đây! Hồng Liên muốn đi tìm, cũng không biết đi tìm ở đâu, chỉ có thể kiên trì ở lại chờ đợi.
Chờ một người không biết có thể quay lại được hay không!
Thời điểm gặp được Cẩm Lý bị truy đuổi, là lúc nàng đang rảnh rỗi đi dọa, tâm tình vốn không tệ, liền ra tay cứu người, đến gần mới phát hiện ra là con cháu hồ tộc!
Hồng Liên vươn tay thì sẽ giúp cho chót, giúp đến cả việc đưa Cẩm Lý về hồ ly tộc luôn.
" Hầy." Cẩm Lý điều tra một vòng tư liệu của Hồng Liên, có chút đồng cảm.
[ Ngài đồng cảm cái gì! Người bị bỏ lại cũng không phải là ngài! Ngài cũng chưa từng bị bỏ lại có được hay không?]
Trẫm đồng cảm cho nhóc nhà mình không được sao?
[...] Được, được chứ! Ký chủ cứ đồng cảm đi, cố lên, nó thành công rồi, haha, mau mau soạn cơm ngon ra, đợi nó hoàn thành nhiệm vụ liền xử lý chúng!
Ái Hòa Nhất Kinh không giấu được vui vẻ, ký chủ vô thức cũng có thể thương tiếc cho mục tiêu nhiệm vụ, tùy tiện cũng có thể nghĩ đến mục tiêu nhiệm vụ, vậy mà còn dám già mồm bảo không có cảm giác. Nó mới không thèm tin.
Cẩm Lý quyết định ở lại Hồ tộc tu luyện, đợi bao giờ Ái Hòa Nhất Kinh phát nhắc nhở thân thiện lần nữa sẽ trốn ra ngoài, chạy tới hoàng cung tìm nhóc con nhà mình.
Nói là tu luyện, liền tu luyện liền một năm, trong một năm này, Ái Hòa Nhất Kinh vậy mà không hề phát một đoạn nhắc nhở nào... êm đẹp đến lạnh người.
Cẩm Lý cảm thấy tu vi đã đủ dùng rồi, quyết định không thèm đợi Ái Hòa Nhất Kinh nữa, vào đêm trời thu trăng thanh gió mát, tìm đường trốn khỏi hồ ly tộc.
Kết giới quả thật nhiều lên không ít, Cẩm Lý lăn lộn mãi mới có thể phá hết đống kết giới kia, rời khỏi hồ ly tộc.
Tu vi đủ dùng, nhưng không cao, từ rừng đi tới kinh thành cũng phải mất 4 ngày đường, từ kinh thành vào hoàng cung mất thêm 1 ngày, từ hoàng cung trở về lãnh cung, mất thêm 1 ngày nữa.
Cẩm Lý cả người mệt mỏi trèo tường leo vào lãnh cung.
Cho dù có là tiên trên trời đi nữa, chạy một mạch 6 ngày đường cũng không tránh khỏi mệt mỏi. Cẩm Lý thở dốc một hơi, sử dựng hình dáng hồ ly, nằm trên bờ tường lấy lại sức.
Cuối cùng cũng chạy về đến nơi, một năm qua, có lẽ Phương Ly vẫn chưa chạy đến đây đâu nhỉ? Với tính cách của y, nếu phát hiện ra anh không có ở đây, chắc chắn sẽ cho người tới hồ ly tộc tìm người về rồi.
Cẩm Lý tự yên tâm với suy nghĩ của mình, vui vẻ nằm trên bờ tường hóng gió.
" Khụ khụ khụ"
Giọng ho khẳn đặc như có như không lọt vào trong tai.
Hồ ly vốn thính giác rất nhạy bén, lại chỉ có thể nghe thấy rất nhỏ. Cẩm Lý tò mò, ngẩng đầu, sử dụng đôi tai của mình, chăm chú nghe.
Một lúc sau, vẫn không thấy gì!
Cẩm Lý cảm thấy mình nghe nhầm rồi, lãnh cung là nơi nào chứ! Đến kẻ trộm còn không thèm vào, ai ở đây mà ho chứ!
Cẩm Lý lại chậm rãi khôi phục dáng vẻ lười biếng.
" Khụ khụ khụ."
Cẩm Lý:"..."
Lần này chắc chắn không phải nghe nhầm.
Cẩm Lý ngẩng đầu, phán đoán nơi phát ra tiếng động, mắt hơi nheo lại, là bên trong căn phòng kia.
Ha, hay là tên khốn kia phát hiện ra anh rời đi nhưng không thèm đi tìm, tùy tiện chọn một tên khác, qua lại chán rồi liền nhốt vào lãnh cung giống anh.
Cẩm Lý tò mò chủ nhân mới của lãnh cung này là ai, nhảy khỏi bờ tường, chậm rãi bước đi trong khoảng sân trống trải.
Đứng trước cửa, vẫn là quyết định trèo cửa sổ an toàn hơn đi.
Cẩm Lý đi vòng một vòng, tới vị trí cửa sổ xập xệ đóng kín vẫn còn thừa ra một cái lỗ lớn. Anh nhanh nhẹn nhún người nhảy lên, thò một bên mắt vào.
Cảnh tượng bên trong, rất nhanh dọa chết Cẩm Lý.
Cẩm Lý ngã ngửa người về phía sau, thời điểm chạm đất, liền hóa ra nhân hình.
Mọe Mọe Mọe, trẫm mới đi có bao lâu, sao đã thành ra thế này rồi!!
Cẩm Lý nhấc chân chạy về phía cửa chính, nhanh chóng mở cửa, tiến vào bên trong.
Người bên trong mơ hồ nhìn thấy cửa bị đẩy ra, tâm trạng không tốt lắm, quát:" Cút, đừng để trẫm chém đầu ngươi."
Giọng khản đặc đến không còn phát âm rõ, Cẩm Lý nửa nghe nửa đoán, bước tới bên cạnh Phương Ly.
Chậc, nhóc con, vừa gặp đã đòi chém đòi giết, phải dạy lại mới được.
\-\-\-\-
Lúc tôi viết ngọt thì ầm ầm kêu cầu ngược... lúc viết ngược thì lại cầu ngược hơn nữa. Các vị độc giả, các vị có khuynh hướng M gia đình có biết hay không?
Có lời đồn rằng nàng phải lòng một nhân loại, chạy đi tìm ý chung nhân của mình, không còn xứng đáng được ngồi ở vị trí tộc trưởng, vì vậy đám hồ tộc mới thống nhất đổi tộc trưởng đi.
Hồng Liên biết chuyện, không những không tức giận mà còn rất vui vẻ nhường vị trí tộc trưởng đi. Dường như ném một gánh nặng đi vậy.
Từ khi không còn cái chức tộc trưởng trói buộc, Hồng Liên liền đi biền biệt.
Nàng quả thật có hứng thú với một nhân loại, thế nhưng người yêu cách biệt, cho dù có cố gắng thế nào, người đó vẫn rời đi trước, trước khi từ biệt, nàng đã hứa sẽ ở lại đợi y, cho nên mới ở mãi kinh thành không chịu rời.
Bước vào vòng luân hồi, làm gì còn ai có thể nhớ lời hứa khi xưa đây! Hồng Liên muốn đi tìm, cũng không biết đi tìm ở đâu, chỉ có thể kiên trì ở lại chờ đợi.
Chờ một người không biết có thể quay lại được hay không!
Thời điểm gặp được Cẩm Lý bị truy đuổi, là lúc nàng đang rảnh rỗi đi dọa, tâm tình vốn không tệ, liền ra tay cứu người, đến gần mới phát hiện ra là con cháu hồ tộc!
Hồng Liên vươn tay thì sẽ giúp cho chót, giúp đến cả việc đưa Cẩm Lý về hồ ly tộc luôn.
" Hầy." Cẩm Lý điều tra một vòng tư liệu của Hồng Liên, có chút đồng cảm.
[ Ngài đồng cảm cái gì! Người bị bỏ lại cũng không phải là ngài! Ngài cũng chưa từng bị bỏ lại có được hay không?]
Trẫm đồng cảm cho nhóc nhà mình không được sao?
[...] Được, được chứ! Ký chủ cứ đồng cảm đi, cố lên, nó thành công rồi, haha, mau mau soạn cơm ngon ra, đợi nó hoàn thành nhiệm vụ liền xử lý chúng!
Ái Hòa Nhất Kinh không giấu được vui vẻ, ký chủ vô thức cũng có thể thương tiếc cho mục tiêu nhiệm vụ, tùy tiện cũng có thể nghĩ đến mục tiêu nhiệm vụ, vậy mà còn dám già mồm bảo không có cảm giác. Nó mới không thèm tin.
Cẩm Lý quyết định ở lại Hồ tộc tu luyện, đợi bao giờ Ái Hòa Nhất Kinh phát nhắc nhở thân thiện lần nữa sẽ trốn ra ngoài, chạy tới hoàng cung tìm nhóc con nhà mình.
Nói là tu luyện, liền tu luyện liền một năm, trong một năm này, Ái Hòa Nhất Kinh vậy mà không hề phát một đoạn nhắc nhở nào... êm đẹp đến lạnh người.
Cẩm Lý cảm thấy tu vi đã đủ dùng rồi, quyết định không thèm đợi Ái Hòa Nhất Kinh nữa, vào đêm trời thu trăng thanh gió mát, tìm đường trốn khỏi hồ ly tộc.
Kết giới quả thật nhiều lên không ít, Cẩm Lý lăn lộn mãi mới có thể phá hết đống kết giới kia, rời khỏi hồ ly tộc.
Tu vi đủ dùng, nhưng không cao, từ rừng đi tới kinh thành cũng phải mất 4 ngày đường, từ kinh thành vào hoàng cung mất thêm 1 ngày, từ hoàng cung trở về lãnh cung, mất thêm 1 ngày nữa.
Cẩm Lý cả người mệt mỏi trèo tường leo vào lãnh cung.
Cho dù có là tiên trên trời đi nữa, chạy một mạch 6 ngày đường cũng không tránh khỏi mệt mỏi. Cẩm Lý thở dốc một hơi, sử dựng hình dáng hồ ly, nằm trên bờ tường lấy lại sức.
Cuối cùng cũng chạy về đến nơi, một năm qua, có lẽ Phương Ly vẫn chưa chạy đến đây đâu nhỉ? Với tính cách của y, nếu phát hiện ra anh không có ở đây, chắc chắn sẽ cho người tới hồ ly tộc tìm người về rồi.
Cẩm Lý tự yên tâm với suy nghĩ của mình, vui vẻ nằm trên bờ tường hóng gió.
" Khụ khụ khụ"
Giọng ho khẳn đặc như có như không lọt vào trong tai.
Hồ ly vốn thính giác rất nhạy bén, lại chỉ có thể nghe thấy rất nhỏ. Cẩm Lý tò mò, ngẩng đầu, sử dụng đôi tai của mình, chăm chú nghe.
Một lúc sau, vẫn không thấy gì!
Cẩm Lý cảm thấy mình nghe nhầm rồi, lãnh cung là nơi nào chứ! Đến kẻ trộm còn không thèm vào, ai ở đây mà ho chứ!
Cẩm Lý lại chậm rãi khôi phục dáng vẻ lười biếng.
" Khụ khụ khụ."
Cẩm Lý:"..."
Lần này chắc chắn không phải nghe nhầm.
Cẩm Lý ngẩng đầu, phán đoán nơi phát ra tiếng động, mắt hơi nheo lại, là bên trong căn phòng kia.
Ha, hay là tên khốn kia phát hiện ra anh rời đi nhưng không thèm đi tìm, tùy tiện chọn một tên khác, qua lại chán rồi liền nhốt vào lãnh cung giống anh.
Cẩm Lý tò mò chủ nhân mới của lãnh cung này là ai, nhảy khỏi bờ tường, chậm rãi bước đi trong khoảng sân trống trải.
Đứng trước cửa, vẫn là quyết định trèo cửa sổ an toàn hơn đi.
Cẩm Lý đi vòng một vòng, tới vị trí cửa sổ xập xệ đóng kín vẫn còn thừa ra một cái lỗ lớn. Anh nhanh nhẹn nhún người nhảy lên, thò một bên mắt vào.
Cảnh tượng bên trong, rất nhanh dọa chết Cẩm Lý.
Cẩm Lý ngã ngửa người về phía sau, thời điểm chạm đất, liền hóa ra nhân hình.
Mọe Mọe Mọe, trẫm mới đi có bao lâu, sao đã thành ra thế này rồi!!
Cẩm Lý nhấc chân chạy về phía cửa chính, nhanh chóng mở cửa, tiến vào bên trong.
Người bên trong mơ hồ nhìn thấy cửa bị đẩy ra, tâm trạng không tốt lắm, quát:" Cút, đừng để trẫm chém đầu ngươi."
Giọng khản đặc đến không còn phát âm rõ, Cẩm Lý nửa nghe nửa đoán, bước tới bên cạnh Phương Ly.
Chậc, nhóc con, vừa gặp đã đòi chém đòi giết, phải dạy lại mới được.
\-\-\-\-
Lúc tôi viết ngọt thì ầm ầm kêu cầu ngược... lúc viết ngược thì lại cầu ngược hơn nữa. Các vị độc giả, các vị có khuynh hướng M gia đình có biết hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.