Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 178: Trở về (10)
Nâu Nêm.kkk
25/01/2021
Nó mà nhận là trí năng đáng thương thứ hai thì không trí năng nào xếp thứ nhất.
Liên Thẩm Kỳ giúp Cẩm Lý chỉnh lại dáng vẻ xong, tiếp tục dịu dạng ôn nhu hỏi:" Thoải mái không?"
Chút giận xong rồi thoải mái không?
Chủ nhân, ngài nói câu này trước mặt tôi, ngài không sợ sẽ đánh mất tôi sao? Tốt xấu gì tôi cũng được coi là bà mai se duyên giúp hai người đó! Gặp nhau rồi liền ném bà mai trăm khổ nghìn đau là nó ra sau đầu? Khốn nạn!
Cẩm Lý đứng đối diện Liên Thẩm Kỷ, mỉm cười:" Cũng tạm."
Ái Hòa Nhất Kinh nhìn không được nữa, lục đục đứng dậy [ Chủ nhân, mục đích chính đi]
Liên Thẩm Kỳ:"..."
Cẩm Lý:"..."
Ái Hòa Nhất Kinh cùng một lúc phải hứng chịu đồng thời hai ánh mắt sắc lạnh của hai người, tâm trí năng vẫn vững vàng như núi, thấy đao kề cổ cũng không sợ, nó chính là tự tin ký chủ cùng chủ nhân không dám làm hỏng nó.
Cẩm Lý đứng dưới tán cây bên cạnh bờ cát, cát vàng mênh mông tận ra phía biển, Cẩm Lý chỉ về một hướng:" Nhóm người em nói với anh ở bên kia, anh chỉ cần đi dọc theo bìa rừng là được."
Liên Thẩm Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tay nắm chặt Cẩm Lý vẫn không có ý định buông ra.
Cẩm Lý kéo kéo tay:" Anh đi đi, em trở về dẫn đường cho nhóm của anh."
Liên Thẩm Kỳ không muốn lắm, sắc mặt trầm xuống.
Cẩm Lý trong lòng cũng không muốn rời khỏi Liên Thẩm Kỳ, chỉ có điều, anh vẫn là phải rời đi rồi, Cẩm Lý dỗ dành:" Ngoan, bên em còn có việc."
Ái Hòa Nhất Kinh đứng một chỗ nhìn hai kẻ yêu đương nhau lôi lôi kéo kéo, trí năng cực kỳ không vui.
Cuối cùng dưới sự kiên quyết của Cẩm Lý, Liên Thẩm Kỳ đành phải chấp nhận đi một mình.
Cẩm Lý đứng một chỗ, nhìn theo bóng dáng Liên thẩm Kỳ, tận đến khi không thể nhìn thấy nữa.
Cẩm Lý mới rời khỏi vị trí một đoạn thời gian ngắn, nhưng anh đã cảm nhận được bất thường rồi. Ngay lúc Liên Thẩm Kỳ mang theo Ái Hòa Nhất Kinh đi khuất, từ trên cành cây gần Cẩm Lý đang đứng xuất hiện một con khỉ nhỏ, con khỉ nhỏ không rõ từ đâu xuất hiện, treo ngược trên cành cây, ghé vào tai Cẩm Lý.
" Khéc Khéc" Ngài mau về nhanh đi, chúng tôi sắp trụ không nổi nữa rồi.
Cẩm Lý:"..."
Quả nhiên là y như anh cảm nhận, phía bên kia nhân lúc anh rời khỏi vị trí, liền tìm tới gây chuyện rồi. Cẩm Lý ôm theo tâm tình cực kỳ không vui khi phải rời khỏi nhóc nhà mình, hóa thành luồng sáng, ở trước mặt khỉ nhỏ biến mất.
Trước khi rời đi, chỉ kịp để lại chỗ khỉ con một mệnh lệnh.
Cẩm Lý vừa rời đi, khỉ nhỏ liền rời khỏi cành cậy, đi đến bụi rậm nhỏ gần đó, phía bên trong bụi rậm có thêm vào tiểu động vật.
" chít." Lão đại lần này thật sự rất quan tâm đám thú hai chân kia nha!
" Khéc" Tôi biết sớm muộn gì lão đại cũng sẽ đuổi bọn họ rời khỏi đây thôi, sinh vật ngoài địa cầu, vĩnh viễn cũng không thể nào được chấp nhận ở lại.
" Chít chít" Đúng đó, bọn họ ở lại, chúng ta chắc lúc nào được yên tĩnh.
" Khéc." Được rồi, các ngươi mau qua bên kia nghe ngóng tình hình, rồi dẫn thêm mấy nhóm người còn lại tập trung qua đây, một lần đuổi hết bọn chúng đi.
" chít" Được.
Đám thú mỗi loài một tiếng, lại có thể nghe hiểu nhau, sau khi chụm đầu một chỗ bàn bạc to nhỏ, cuối cùng cũng tản ra, mỗi con một lối đi, rất có kế hoạch.
----
Khu rừng này đã có niên đại rất lâu, trước khi Cẩm Lý trở thành tinh linh cai quản khu rừng, nơi này là nơi tranh giành địa bàn của rất nhiều bè phái lớn nhỏ. Tình hình chính trị vốn rất loạn, sau khi Cẩm Lý lên làm tinh linh cai quản khu rừng, thống nhất các bè phái thành một khối, tuy nhiên cũng không thể tránh khỏi những thành phần không nghe theo Cẩm Lý.
Những nhóm nhỏ đó sẽ tập hợp lại, bắt tay với nhau để lật đổ Cẩm Lý.
Chính giữa khu rừng có một cái cây rất lớn lớn đến nỗi thân cây 12 người ôm không xuể. Có tin đồn rằng, nơi đó là trái tim của Cẩm Lý, là thân thể thực của tinh linh, cho nên mục tiêu công kích của nhóm phản đối Cẩm Lý bình thường đều chính là cái cây này.
Cẩm Lý:"...."
Các ngươi hiểu lầm rồi, tin này ai đồn, trẫm không có đồn. Các ngươi từ từ nghe trẫm giải thích đã.
À! Trẫm không rảnh mà giải thích cho các ngươi, các ngươi hiểu nhầm? Vậy thì mặc kệ.
Đám kia công kích đại thụ, muốn thương tổn đại thụ, từ đó khiến Cẩm Lý biến mất. Trước những công kích của bọn họ, Cẩm Lý chống trả cũng là vì lý do hành vi của bọn họ bị liệt vào tội tấn công sinh vật trong rừng, phá hủy hệ sinh thái.
Bọn họ ra sức đánh, Cẩm Lý ra sức phòng ngự, kết quả, hiểu nhầm càng ngày càng xâu.
Khu vực xung quanh đại thụ, bởi vì thường xuyên xảy ra nội chiến nên có một khoảng đất trống cây cối không thể mọc lên được, Cẩm Lý có thể khiến cây mọc lên, nhưng cứ mọc lên rồi lại bị chém cụt, dần dần Cẩm Lý cũng lười trồng cây mới.
Bọn họ không thể động vào Đại thụ, nhưng với cương vị là tinh linh cai quản khu rừng, Cẩm Lý cũng không thể chém chết bọn họ được, tình thế ngàn năm đều diễn ra như vậy, ngươi đánh ta chặn, không ai chịu bỏ cuộc.
Đống phiền phức ném không đi, đánh không tan này, khiến Cẩm Lý suy nghĩ đến bạc cả đầu cũng không thể tìm ra được hướng giải quyết.
Muốn trầm cảm.!!!
Liên Thẩm Kỳ giúp Cẩm Lý chỉnh lại dáng vẻ xong, tiếp tục dịu dạng ôn nhu hỏi:" Thoải mái không?"
Chút giận xong rồi thoải mái không?
Chủ nhân, ngài nói câu này trước mặt tôi, ngài không sợ sẽ đánh mất tôi sao? Tốt xấu gì tôi cũng được coi là bà mai se duyên giúp hai người đó! Gặp nhau rồi liền ném bà mai trăm khổ nghìn đau là nó ra sau đầu? Khốn nạn!
Cẩm Lý đứng đối diện Liên Thẩm Kỷ, mỉm cười:" Cũng tạm."
Ái Hòa Nhất Kinh nhìn không được nữa, lục đục đứng dậy [ Chủ nhân, mục đích chính đi]
Liên Thẩm Kỳ:"..."
Cẩm Lý:"..."
Ái Hòa Nhất Kinh cùng một lúc phải hứng chịu đồng thời hai ánh mắt sắc lạnh của hai người, tâm trí năng vẫn vững vàng như núi, thấy đao kề cổ cũng không sợ, nó chính là tự tin ký chủ cùng chủ nhân không dám làm hỏng nó.
Cẩm Lý đứng dưới tán cây bên cạnh bờ cát, cát vàng mênh mông tận ra phía biển, Cẩm Lý chỉ về một hướng:" Nhóm người em nói với anh ở bên kia, anh chỉ cần đi dọc theo bìa rừng là được."
Liên Thẩm Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tay nắm chặt Cẩm Lý vẫn không có ý định buông ra.
Cẩm Lý kéo kéo tay:" Anh đi đi, em trở về dẫn đường cho nhóm của anh."
Liên Thẩm Kỳ không muốn lắm, sắc mặt trầm xuống.
Cẩm Lý trong lòng cũng không muốn rời khỏi Liên Thẩm Kỳ, chỉ có điều, anh vẫn là phải rời đi rồi, Cẩm Lý dỗ dành:" Ngoan, bên em còn có việc."
Ái Hòa Nhất Kinh đứng một chỗ nhìn hai kẻ yêu đương nhau lôi lôi kéo kéo, trí năng cực kỳ không vui.
Cuối cùng dưới sự kiên quyết của Cẩm Lý, Liên Thẩm Kỳ đành phải chấp nhận đi một mình.
Cẩm Lý đứng một chỗ, nhìn theo bóng dáng Liên thẩm Kỳ, tận đến khi không thể nhìn thấy nữa.
Cẩm Lý mới rời khỏi vị trí một đoạn thời gian ngắn, nhưng anh đã cảm nhận được bất thường rồi. Ngay lúc Liên Thẩm Kỳ mang theo Ái Hòa Nhất Kinh đi khuất, từ trên cành cây gần Cẩm Lý đang đứng xuất hiện một con khỉ nhỏ, con khỉ nhỏ không rõ từ đâu xuất hiện, treo ngược trên cành cây, ghé vào tai Cẩm Lý.
" Khéc Khéc" Ngài mau về nhanh đi, chúng tôi sắp trụ không nổi nữa rồi.
Cẩm Lý:"..."
Quả nhiên là y như anh cảm nhận, phía bên kia nhân lúc anh rời khỏi vị trí, liền tìm tới gây chuyện rồi. Cẩm Lý ôm theo tâm tình cực kỳ không vui khi phải rời khỏi nhóc nhà mình, hóa thành luồng sáng, ở trước mặt khỉ nhỏ biến mất.
Trước khi rời đi, chỉ kịp để lại chỗ khỉ con một mệnh lệnh.
Cẩm Lý vừa rời đi, khỉ nhỏ liền rời khỏi cành cậy, đi đến bụi rậm nhỏ gần đó, phía bên trong bụi rậm có thêm vào tiểu động vật.
" chít." Lão đại lần này thật sự rất quan tâm đám thú hai chân kia nha!
" Khéc" Tôi biết sớm muộn gì lão đại cũng sẽ đuổi bọn họ rời khỏi đây thôi, sinh vật ngoài địa cầu, vĩnh viễn cũng không thể nào được chấp nhận ở lại.
" Chít chít" Đúng đó, bọn họ ở lại, chúng ta chắc lúc nào được yên tĩnh.
" Khéc." Được rồi, các ngươi mau qua bên kia nghe ngóng tình hình, rồi dẫn thêm mấy nhóm người còn lại tập trung qua đây, một lần đuổi hết bọn chúng đi.
" chít" Được.
Đám thú mỗi loài một tiếng, lại có thể nghe hiểu nhau, sau khi chụm đầu một chỗ bàn bạc to nhỏ, cuối cùng cũng tản ra, mỗi con một lối đi, rất có kế hoạch.
----
Khu rừng này đã có niên đại rất lâu, trước khi Cẩm Lý trở thành tinh linh cai quản khu rừng, nơi này là nơi tranh giành địa bàn của rất nhiều bè phái lớn nhỏ. Tình hình chính trị vốn rất loạn, sau khi Cẩm Lý lên làm tinh linh cai quản khu rừng, thống nhất các bè phái thành một khối, tuy nhiên cũng không thể tránh khỏi những thành phần không nghe theo Cẩm Lý.
Những nhóm nhỏ đó sẽ tập hợp lại, bắt tay với nhau để lật đổ Cẩm Lý.
Chính giữa khu rừng có một cái cây rất lớn lớn đến nỗi thân cây 12 người ôm không xuể. Có tin đồn rằng, nơi đó là trái tim của Cẩm Lý, là thân thể thực của tinh linh, cho nên mục tiêu công kích của nhóm phản đối Cẩm Lý bình thường đều chính là cái cây này.
Cẩm Lý:"...."
Các ngươi hiểu lầm rồi, tin này ai đồn, trẫm không có đồn. Các ngươi từ từ nghe trẫm giải thích đã.
À! Trẫm không rảnh mà giải thích cho các ngươi, các ngươi hiểu nhầm? Vậy thì mặc kệ.
Đám kia công kích đại thụ, muốn thương tổn đại thụ, từ đó khiến Cẩm Lý biến mất. Trước những công kích của bọn họ, Cẩm Lý chống trả cũng là vì lý do hành vi của bọn họ bị liệt vào tội tấn công sinh vật trong rừng, phá hủy hệ sinh thái.
Bọn họ ra sức đánh, Cẩm Lý ra sức phòng ngự, kết quả, hiểu nhầm càng ngày càng xâu.
Khu vực xung quanh đại thụ, bởi vì thường xuyên xảy ra nội chiến nên có một khoảng đất trống cây cối không thể mọc lên được, Cẩm Lý có thể khiến cây mọc lên, nhưng cứ mọc lên rồi lại bị chém cụt, dần dần Cẩm Lý cũng lười trồng cây mới.
Bọn họ không thể động vào Đại thụ, nhưng với cương vị là tinh linh cai quản khu rừng, Cẩm Lý cũng không thể chém chết bọn họ được, tình thế ngàn năm đều diễn ra như vậy, ngươi đánh ta chặn, không ai chịu bỏ cuộc.
Đống phiền phức ném không đi, đánh không tan này, khiến Cẩm Lý suy nghĩ đến bạc cả đầu cũng không thể tìm ra được hướng giải quyết.
Muốn trầm cảm.!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.