Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu
Chương 169: Trở về (1)
Nâu Nêm.kkk
20/01/2021
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tiến độ trở về đạt 100% đang tiến hành load.]
[ Load thành công.]
[ Chúc ký chủ trở về an toàn.]
Ái Hòa Nhất Kinh ba hoa một hồi, tiến hành quá trình đưa người trở về.
Cẩm Lý từ trong bóng tối bị kéo ra ngoài, ánh sáng trói lóa khiến anh không nhịn được cau mày. Cẩm Lý theo phản xạ tự nhiên, vươn tay che đi ánh sáng, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt, chính là mặt trời to lớn trên đỉnh đầu. Cẩm Lý ổn định lại cơ thể, hoàn hảo giữ thăng bằng nửa nằm nửa ngồi trên cảnh cây cao.
Nơi anh đang ngồi chính là trên đỉnh ngọn cây cao nhất của khu rừng, Cẩm Lý trầm mặc, quan sát tình cảnh xung quanh, đưa ra đánh giá.
Rời đi lâu như thế, vẫn mà vẫn không có thay đổi gì. Thoáng một cái, lại tựa như một giấc mộng không hơn không kém. Cẩm Lý chậm rãi đưa tay đặt lên ngực, có chút mất mát.
Đã lâu không mơ, hiện tại mơ một giấc mộng dài, tỉnh dậy, đã là chuyện của tối hôm qua rồi.
Cẩm Lý từ trên cao nhìn xuống toàn bộ khu rừng, anh đã sinh sống bao năm, nay lạ lẫm đến lạ. Nơi đây vốn là nhà của anh, nơi anh sinh hoạt, vốn phải quen thuộc mới đúng chứ!
Anh thở dài một hơi, chán nản tựa vào thân cây.
Cẩm Lý chán nản lạc lõng ngồi trên thân cây cả buổi cũng không động đậy, không để ý đến một con khỉ nhỏ chậm rãi leo đến.
" Khẹc Khẹc."
Con khỉ đu lấy cái cành bên cạnh, phát ra tiếng động. Cẩm Lý không kiên nhân, liếc mắt nhìn nó.
Chỉ bằng một ánh mắt, lại khiến con khỉ sợ đến cụp đuôi, đu sang cành cây cách đó rất xa.
Đáng thương nhìn anh:" Khẹc Khẹc." lão đại hôm nay thật đáng sợ quá đi.
Cẩm Lý không rảnh quan tâm đến nó, chớp mắt một cái, liền biến mất khỏi cành cây. Anh hóa thành luồng sáng nhỏ, nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống nền đất, hoàn hảo vẹn nguyên xuất hiện bên dưới gốc cây, chân trần chạm xuống thảm lá mục, lại tựa như một tia sáng nhỏ rơi trên mặt đất, không hề phát ra tiếng động.
Ngay lập tức, phía sau lưng anh xuất hiện một con hổ lớn, nó chậm rãi tiếng đến gần, thời điểm cách anh khoảng 1 mét liền dừng lại.
Vẫn cách thức trước, Cẩm Lý hóa thành một luồng ánh sáng nhỏ, chuyển tới ngồi lên lưng hổ. Khi anh đã ngồi vững, con hổ liền chạy về phía trước.
Việc làm hàng ngày của Cẩm Lý, tuần rừng.
Anh ngồi im trên lưng hổ, ánh mắt lãnh đạm lạnh nhạt quan sát bốn phía, tùy tiện để con hổ đưa anh chạy vòng quanh khu rừng một vòng. Thời điểm kết thúc tuần rừng, mặt trời cũng đã lên quá đỉnh đầu.
Cẩm Lý là tinh linh, mà tinh linh thì không cần ăn cơm.
Cẩm Lý có chút nhớ hương vị của món ăn trong giấc mơ, muốn tìm thử xem khu rừng này có thứ gì gần giống với nó không.
Anh nhớ rõ ràng hình dáng của củ khoai, sau khi tập hợp một loạt động vật ăn cỏ tới, Cẩm Lý chậm rãi dùng phép thuật xếp những ánh sáng lại với nhau, hình ảnh củ khoai trong trí nhớ của anh liền xuất hiện trên không trung.
Cẩm Lý lạnh nhạt cất giọng, chất giọng thanh lãnh tựa sương, mơ mơ hồ hồ, lại linh động như suối, lan tỏa khắp không gian:" Các ngươi giúp ta tìm loại củ này, đem về đây."
Đám thỏ ngoài cà rốt và củ cải ra, chưa nhìn thấy loại củ nảo như thế mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Đám hươu cao cổ càng không phải nói, trừ lá cây ra, bọn nó chưa từng nhìn qua loại củ nào cả.
Mọi hi vọng còn lại, đều đặt hết lên họ nhà chuột. Đám chuột quanh năm đào hang, chắc là đã từng thấy qua rồi đi.
Cẩm Lý hướng mắt về phía đám chuột, chờ mong. Đám chuột tránh né ánh mắt của anh, quây thành một vòng tròn, to nhỏ với nhau. Cuối cùng cũng có một con chịu đứng ra:" chít chít chít" Khu rừng này không có loại củ nào như ngài miêu tả cả, thế nhưng chúng tôi có họ hàng ở bên ngoài, có nghe nói về thứ củ như vậy.
" Bên ngoài khu rừng?"
" Chít." Đúng a!
Nhưng anh gắn liền với khu rừng này, không thể nào rời khỏi nơi đây được a!
Cẩm Lý rơi vào trầm mặc, tâm trạng cực kỳ không vui. Nghĩ xem,đã không thể gặp lại nhóc con, còn không thể ăn khoai rán. Trẫm buồn chết mất.
Anh trong lòng thất vọng, vẻ ngoài lại vẫn duy trì nét mặt dửng dưng. Tinh linh cai quản rừng già, trời sinh đã không có biểu cảm. Cẩm Lý ở trước mặt đám động vật, không nói không rằng liền tan biến đi.
Đám động vật tỏ vẻ đã quen, cũng bắt đầu tản ra.
Cẩm Lý rời khỏi nơi tập kết, trở về bên một gốc cây. Thân cây rất lớn, 10 người ôm không xuể, dễ cây tựa như những con chăn hoa lớn nổi lên mặt đất, chằng chịt đan xen lại với nhau, kết hợp với những cành cây ở dưới thấp, đan đan xen xen, trở thành một cái ghế ngồi.
Bên trên cái ghế treo rất nhiều đồ, có lá cây khô, cũng có các loại đá đủ hình dáng màu sắc, phần chỗ ngồi được lót một tầng lá quế, vừa thơm vừa mềm.
Cẩm Lý nửa nằm trên ghế, tư thế tùy tiện.
Chậc, ngai vàng của trẫm, lâu rồi không gặp.
[ Load thành công.]
[ Chúc ký chủ trở về an toàn.]
Ái Hòa Nhất Kinh ba hoa một hồi, tiến hành quá trình đưa người trở về.
Cẩm Lý từ trong bóng tối bị kéo ra ngoài, ánh sáng trói lóa khiến anh không nhịn được cau mày. Cẩm Lý theo phản xạ tự nhiên, vươn tay che đi ánh sáng, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt, chính là mặt trời to lớn trên đỉnh đầu. Cẩm Lý ổn định lại cơ thể, hoàn hảo giữ thăng bằng nửa nằm nửa ngồi trên cảnh cây cao.
Nơi anh đang ngồi chính là trên đỉnh ngọn cây cao nhất của khu rừng, Cẩm Lý trầm mặc, quan sát tình cảnh xung quanh, đưa ra đánh giá.
Rời đi lâu như thế, vẫn mà vẫn không có thay đổi gì. Thoáng một cái, lại tựa như một giấc mộng không hơn không kém. Cẩm Lý chậm rãi đưa tay đặt lên ngực, có chút mất mát.
Đã lâu không mơ, hiện tại mơ một giấc mộng dài, tỉnh dậy, đã là chuyện của tối hôm qua rồi.
Cẩm Lý từ trên cao nhìn xuống toàn bộ khu rừng, anh đã sinh sống bao năm, nay lạ lẫm đến lạ. Nơi đây vốn là nhà của anh, nơi anh sinh hoạt, vốn phải quen thuộc mới đúng chứ!
Anh thở dài một hơi, chán nản tựa vào thân cây.
Cẩm Lý chán nản lạc lõng ngồi trên thân cây cả buổi cũng không động đậy, không để ý đến một con khỉ nhỏ chậm rãi leo đến.
" Khẹc Khẹc."
Con khỉ đu lấy cái cành bên cạnh, phát ra tiếng động. Cẩm Lý không kiên nhân, liếc mắt nhìn nó.
Chỉ bằng một ánh mắt, lại khiến con khỉ sợ đến cụp đuôi, đu sang cành cây cách đó rất xa.
Đáng thương nhìn anh:" Khẹc Khẹc." lão đại hôm nay thật đáng sợ quá đi.
Cẩm Lý không rảnh quan tâm đến nó, chớp mắt một cái, liền biến mất khỏi cành cây. Anh hóa thành luồng sáng nhỏ, nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống nền đất, hoàn hảo vẹn nguyên xuất hiện bên dưới gốc cây, chân trần chạm xuống thảm lá mục, lại tựa như một tia sáng nhỏ rơi trên mặt đất, không hề phát ra tiếng động.
Ngay lập tức, phía sau lưng anh xuất hiện một con hổ lớn, nó chậm rãi tiếng đến gần, thời điểm cách anh khoảng 1 mét liền dừng lại.
Vẫn cách thức trước, Cẩm Lý hóa thành một luồng ánh sáng nhỏ, chuyển tới ngồi lên lưng hổ. Khi anh đã ngồi vững, con hổ liền chạy về phía trước.
Việc làm hàng ngày của Cẩm Lý, tuần rừng.
Anh ngồi im trên lưng hổ, ánh mắt lãnh đạm lạnh nhạt quan sát bốn phía, tùy tiện để con hổ đưa anh chạy vòng quanh khu rừng một vòng. Thời điểm kết thúc tuần rừng, mặt trời cũng đã lên quá đỉnh đầu.
Cẩm Lý là tinh linh, mà tinh linh thì không cần ăn cơm.
Cẩm Lý có chút nhớ hương vị của món ăn trong giấc mơ, muốn tìm thử xem khu rừng này có thứ gì gần giống với nó không.
Anh nhớ rõ ràng hình dáng của củ khoai, sau khi tập hợp một loạt động vật ăn cỏ tới, Cẩm Lý chậm rãi dùng phép thuật xếp những ánh sáng lại với nhau, hình ảnh củ khoai trong trí nhớ của anh liền xuất hiện trên không trung.
Cẩm Lý lạnh nhạt cất giọng, chất giọng thanh lãnh tựa sương, mơ mơ hồ hồ, lại linh động như suối, lan tỏa khắp không gian:" Các ngươi giúp ta tìm loại củ này, đem về đây."
Đám thỏ ngoài cà rốt và củ cải ra, chưa nhìn thấy loại củ nảo như thế mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Đám hươu cao cổ càng không phải nói, trừ lá cây ra, bọn nó chưa từng nhìn qua loại củ nào cả.
Mọi hi vọng còn lại, đều đặt hết lên họ nhà chuột. Đám chuột quanh năm đào hang, chắc là đã từng thấy qua rồi đi.
Cẩm Lý hướng mắt về phía đám chuột, chờ mong. Đám chuột tránh né ánh mắt của anh, quây thành một vòng tròn, to nhỏ với nhau. Cuối cùng cũng có một con chịu đứng ra:" chít chít chít" Khu rừng này không có loại củ nào như ngài miêu tả cả, thế nhưng chúng tôi có họ hàng ở bên ngoài, có nghe nói về thứ củ như vậy.
" Bên ngoài khu rừng?"
" Chít." Đúng a!
Nhưng anh gắn liền với khu rừng này, không thể nào rời khỏi nơi đây được a!
Cẩm Lý rơi vào trầm mặc, tâm trạng cực kỳ không vui. Nghĩ xem,đã không thể gặp lại nhóc con, còn không thể ăn khoai rán. Trẫm buồn chết mất.
Anh trong lòng thất vọng, vẻ ngoài lại vẫn duy trì nét mặt dửng dưng. Tinh linh cai quản rừng già, trời sinh đã không có biểu cảm. Cẩm Lý ở trước mặt đám động vật, không nói không rằng liền tan biến đi.
Đám động vật tỏ vẻ đã quen, cũng bắt đầu tản ra.
Cẩm Lý rời khỏi nơi tập kết, trở về bên một gốc cây. Thân cây rất lớn, 10 người ôm không xuể, dễ cây tựa như những con chăn hoa lớn nổi lên mặt đất, chằng chịt đan xen lại với nhau, kết hợp với những cành cây ở dưới thấp, đan đan xen xen, trở thành một cái ghế ngồi.
Bên trên cái ghế treo rất nhiều đồ, có lá cây khô, cũng có các loại đá đủ hình dáng màu sắc, phần chỗ ngồi được lót một tầng lá quế, vừa thơm vừa mềm.
Cẩm Lý nửa nằm trên ghế, tư thế tùy tiện.
Chậc, ngai vàng của trẫm, lâu rồi không gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.