Hệ Thống: Tìm Chồng & Hảo Cảm Ân Ái
Chương 35: Kết thúc thế giới 3
Mèo A Mao Huỳnh Mai
21/08/2022
Khánh Tường hôn lên trên vầng trán Thu Nhã, rồi bế cô lên bờ.
Ngay từ đầu anh đã ra lệnh cho quân lính tùy tùng canh giữ ở rất xa rồi, hơn nữa lúc công chúa tắm cũng phải giăng một tấm màn che thật to để không bị ai nhìn thấy. Thế cho nên, anh mới có tự tin bước xuống tắm với cô chứ. Anh cũng không muốn quân lính hay người hầu nhìn thấy anh và Thu Nhã đang ân ái đâu.
Anh đặt Thu Nhã đang mệt mỏi ngủ say dưới tấm thảm mà anh đã trải sẵn từ trước, rồi cẩn thận mặc lại quần áo cho cô, xong rồi mới mặc quần áo của mình vào. Sau đó, bế cô đặt lên xe ngựa và hồi cung.
Lúc Thu Nhã tỉnh lại thì đã thấy mình nằm ở trong phòng của mình ở hoàng cung và bên ngoài trời cũng đã tối. Cung nữ hầu hạ cho cô ăn uống một chút rồi lại ngủ tiếp. Tuy nhiên, vừa trở vào phòng thì đã thấy Khánh Tường xuất hiện từ bao giờ, đang nằm trên giường đợi cô.
Thu Nhã cười nói.
- Không biết khi anh trả thể xác lại cho Vương Tường, còn để những ký ức này lại cho hắn thì không biết hắn sẽ phản ứng ra sao nhỉ?
Khánh Tường lại nói.
- Nhưng không biết tới lúc đó hắn còn có có thể sống để phản ứng không nữa.
Thu Nhã ngạc nhiên.
- Hả? Anh nói vậy là sao?
Khánh Tường thở dài đáp.
- Haiii…. Có nguy cơ là sau khi chúng ta thành thân, Vương Tương sẽ phải ra chiến trường đánh giặc đấy!
Thu Nhã vô cùng kinh ngạc. Không chờ Thu Nhã mở miệng, Khánh Tường đã nói tiếp.
- Hoàng đế đã ra tay rồi, không chừng không bao lâu nữa sẽ lấy lại được binh phù trong tay Liễu Quốc Giang, tới lúc đó ra quân đánh giặc là không thể tránh khỏi.
Nhưng Thu Nhã lại thắc mắc.
- Nhưng triều đình cũng đâu thiếu tướng tài, đâu cần tới một phò mã như anh ra trận chứ.
Khánh Tường lắc đầu.
- Em có điều không biết. Cái tên Vương Tường này chính là người của Thái tử. Mà Thái tử muốn củng cố địa vị thì nhất định sẽ đích thân ra trận, mà Thái tử ra trận không lẽ Vương Tường có thể ở nhà chơi được sao?
Thu Nhã gật đầu.
- Anh nói cũng phải. Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ An Nhã vừa lấy chồng thì phải chịu cảnh chia lìa rồi à?
Tuy rằng khi thành thân xong thì xem như Thu Nhã đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà cô quả thật không nở để An Nhã trở thành quả phụ đâu. Nếu vậy thì thà ở vậy còn hơn là lấy chồng.
Thấy Thu Nhã u sầu, Khánh Tường cũng không vui, nhưng anh lại nói.
- Theo anh nghĩ thì Vương Tường chết vẫn hay hơn.
Thu Nhã kinh ngạc.
- Tại sao?
Khánh Tường giải thích.
- Em xem Vương Tường là người thế nào? Cần tài có tài, cần sắc có sắc. Còn công chúa An Nhã thì sao? Liệu Vương Tường có chấp nhận một người vợ như An Nhã không? Cho dù nàng có là một công chúa đi chăng nữa? Cổ đại nam tôn nữ ti em cũng biết mà. Đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
Cho nên Khánh Tường cho rằng thà để An Nhã trở thành quả phụ thì vẫn tốt hơn là có chồng mà như không. Đó mới chính là sự đau khổ nhất của người phụ nữ.
Thu Nhã nghe Khánh Tường giải thích cũng cảm thấy có lý. Chỉ tội cho công chúa An Nhã, nguyện ước duy nhất chính là có thể lấy được chồng nhưng cũng không có nói là sẽ được hạnh phúc suốt đời. Đúng là số khổ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Tuy rằng đường tình duyên của An Nhã lận đận nhưng nàng lại sung sướng và hạnh phúc hơn các công chúa khác rất nhiều. Nàng được vua cha sủng ái, được mẹ yêu thương, sẵn sàng vì nàng mà vào chùa bầu bạn với lời kinh tiếng kệ, được anh trai yêu thương, hết mực bảo vệ nuông chiều. Nếu như là Thu Nhã thì cô thà ở vậy cả đời cũng không thèm lấy chồng đâu. Cũng không biết An Nhã suy nghĩ làm sao nữa. Có chồng quan trọng đến thế sao? Mà thôi, mặc kệ, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ là được rồi. Còn tương lai sau này của An Nhã thì tự bản thân nàng quyết định vậy. Dù sao đó cũng là con đường nàng đã chọn.
Khánh Tường lên tiếng.
- Nếu đã quyết định như vậy rồi thì bây giờ chúng ta tiếp tục kế hoạch tạo ra con trai thôi. Dù sao thì chồng chết, có con hủ hỉ cũng vui mà.
Nói rồi, Khánh Tường ôm lấy Thu Nhã đè xuống giường, bắt đầu cởi bỏ từng lớp y phục trên người của hai người ra. Cho đến khi chỉ còn dục vọng bao trùm, cả căn phòng ngập tràn không khí ái muội, kèm tiếng thở dốc và rên rỉ vang vọng.
Lần này, Khánh Tường không dùng thuốc kích dục, để tự nhiên mà làm cho Thu Nhã lên đỉnh hết lần này tới lần khác. Vì thế mà độ hảo cảm ân ái của anh cũng tăng lên vèo vèo. Bởi vì dù sao cũng sắp phải ra trận rồi, cũng phải sớm xa Thu Nhã thôi, chi bằng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tranh thủ trở lại thế giới thực, khi đó mới là chân chính bên nhau.
Quả nhiên, không bao lâu Liễu quý phi đã lấy được binh phù từ trong tay Liễu Quốc Giang đưa cho Hoàng đế. Chính vì thế mà An Hoà không phải đi hoà thân. Nhưng ngược lại, Thái tử lại xin lãnh binh xuất chinh và đề cử Vương Tường làm tướng quân tiên phong. Mà dĩ nhiên là sau khi Vương Tường thành thân xong với công chúa An Nhã rồi. Tuy rằng, cả Hoàng đế và Thái tử đều không nỡ để An Nhã vừa mới thành thân đã phải phu thê ly biệt nhưng mà việc nước vẫn quan trọng hơn.
Đến ngày thành thân của An Nhã và Vương Tường. Thu Nhã cũng chính thức hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà Thu Nhã lại không thể nói lời từ biệt với Khánh Tường do hệ thống không cho phép. Cho nên, khi sáng thức dậy chuẩn bị ra chiến trường thì người ra tiễn Khánh Tường chính là An Nhã. Hệ thống đã để lại một ít ký ức đẹp đẽ cho An Nhã để nàng biết được Vương Tường đã từng yêu mình như thế nào. Cho nên khi tiễn chồng ra trận nàng đã khóc rất nhiều.
Còn Khánh Tường khi thức dậy thấy biểu hiện của người con gái bên cạnh đã khác hẳn, trở nên e dè, thẹn thùng thì liền biết Thu Nhã đã rời đi. Thật ra thì từ lúc biết được Vương Tường sẽ ra trận thì đêm nào anh cũng ân ái với Thu Nhã nhưng lại không dùng thuốc kích dục nên độ hảo cảm ân ái sớm đã đạt đầy đủ rồi. Chỉ là anh không muốn rời xa cô sớm cho nên đã dùng phần thưởng lần trước để đổi lấy ở lại với cô lâu một chút. Tuy nhiên, lúc này đây phát hiện Thu Nhã đã không còn nên anh cũng không muốn ở lại nữa.
Sau khi đóng trọn vai diễn chinh phu được chinh phụ đưa tiễn thì trên đường ra chiến trường anh cũng đã kêu hệ thống truyền tống anh trở về rồi. Đương nhiên hệ thống cũng sẽ để lại những ký ức "tốt đẹp" cho Vương Tường. Chỉ là ký ức đó đối với Vương Tường mà nói chính là cơn ác mộng.
Hắn trung thành với Thái tử thật đấy nhưng hắn lại không hề muốn lấy công chúa An Nhã đâu. Hắn tự hỏi không biết lúc đó hẳn bị sao mà lại đi si mê cô công chúa xấu xí ấy nữa. Hắn tưởng tượng lúc khải hoàng trở về thấy công chúa An Nhã bồng con ra đón… nghĩ thôi đã thấy da gà nổi lên có cục rồi. Thà hắn hy sinh vì nước được lưu danh muôn thuở còn có ý nghĩa hơn.
Thế là, ra chiến trường lúc đối đầu với địch quân, Vương Tường không ngừng liều mạng mà đánh. Và đúng như ước nguyện của hắn, địch bại thì hân cũng tử trận. Trở thành anh hùng lưu danh muôn thuở.
Còn công chúa An Nhã, cũng đã mang thai và sinh ra một bé trai. Đến khi hay tin chồng tử trận thì đứa bé cũng đã ba tháng tuổi rồi. Tuy đau lòng nhưng nàng cũng cảm thấy hạnh phúc vì có con bên cạnh, đó là kết tinh tình yêu mà Vương Tường dành cho nàng. Ừ! Thì nàng chính là nghĩ như vậy đấy. Cũng có thể xem như là một kết thúc tốt đẹp nhỉ?
Ngay từ đầu anh đã ra lệnh cho quân lính tùy tùng canh giữ ở rất xa rồi, hơn nữa lúc công chúa tắm cũng phải giăng một tấm màn che thật to để không bị ai nhìn thấy. Thế cho nên, anh mới có tự tin bước xuống tắm với cô chứ. Anh cũng không muốn quân lính hay người hầu nhìn thấy anh và Thu Nhã đang ân ái đâu.
Anh đặt Thu Nhã đang mệt mỏi ngủ say dưới tấm thảm mà anh đã trải sẵn từ trước, rồi cẩn thận mặc lại quần áo cho cô, xong rồi mới mặc quần áo của mình vào. Sau đó, bế cô đặt lên xe ngựa và hồi cung.
Lúc Thu Nhã tỉnh lại thì đã thấy mình nằm ở trong phòng của mình ở hoàng cung và bên ngoài trời cũng đã tối. Cung nữ hầu hạ cho cô ăn uống một chút rồi lại ngủ tiếp. Tuy nhiên, vừa trở vào phòng thì đã thấy Khánh Tường xuất hiện từ bao giờ, đang nằm trên giường đợi cô.
Thu Nhã cười nói.
- Không biết khi anh trả thể xác lại cho Vương Tường, còn để những ký ức này lại cho hắn thì không biết hắn sẽ phản ứng ra sao nhỉ?
Khánh Tường lại nói.
- Nhưng không biết tới lúc đó hắn còn có có thể sống để phản ứng không nữa.
Thu Nhã ngạc nhiên.
- Hả? Anh nói vậy là sao?
Khánh Tường thở dài đáp.
- Haiii…. Có nguy cơ là sau khi chúng ta thành thân, Vương Tương sẽ phải ra chiến trường đánh giặc đấy!
Thu Nhã vô cùng kinh ngạc. Không chờ Thu Nhã mở miệng, Khánh Tường đã nói tiếp.
- Hoàng đế đã ra tay rồi, không chừng không bao lâu nữa sẽ lấy lại được binh phù trong tay Liễu Quốc Giang, tới lúc đó ra quân đánh giặc là không thể tránh khỏi.
Nhưng Thu Nhã lại thắc mắc.
- Nhưng triều đình cũng đâu thiếu tướng tài, đâu cần tới một phò mã như anh ra trận chứ.
Khánh Tường lắc đầu.
- Em có điều không biết. Cái tên Vương Tường này chính là người của Thái tử. Mà Thái tử muốn củng cố địa vị thì nhất định sẽ đích thân ra trận, mà Thái tử ra trận không lẽ Vương Tường có thể ở nhà chơi được sao?
Thu Nhã gật đầu.
- Anh nói cũng phải. Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ An Nhã vừa lấy chồng thì phải chịu cảnh chia lìa rồi à?
Tuy rằng khi thành thân xong thì xem như Thu Nhã đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà cô quả thật không nở để An Nhã trở thành quả phụ đâu. Nếu vậy thì thà ở vậy còn hơn là lấy chồng.
Thấy Thu Nhã u sầu, Khánh Tường cũng không vui, nhưng anh lại nói.
- Theo anh nghĩ thì Vương Tường chết vẫn hay hơn.
Thu Nhã kinh ngạc.
- Tại sao?
Khánh Tường giải thích.
- Em xem Vương Tường là người thế nào? Cần tài có tài, cần sắc có sắc. Còn công chúa An Nhã thì sao? Liệu Vương Tường có chấp nhận một người vợ như An Nhã không? Cho dù nàng có là một công chúa đi chăng nữa? Cổ đại nam tôn nữ ti em cũng biết mà. Đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
Cho nên Khánh Tường cho rằng thà để An Nhã trở thành quả phụ thì vẫn tốt hơn là có chồng mà như không. Đó mới chính là sự đau khổ nhất của người phụ nữ.
Thu Nhã nghe Khánh Tường giải thích cũng cảm thấy có lý. Chỉ tội cho công chúa An Nhã, nguyện ước duy nhất chính là có thể lấy được chồng nhưng cũng không có nói là sẽ được hạnh phúc suốt đời. Đúng là số khổ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Tuy rằng đường tình duyên của An Nhã lận đận nhưng nàng lại sung sướng và hạnh phúc hơn các công chúa khác rất nhiều. Nàng được vua cha sủng ái, được mẹ yêu thương, sẵn sàng vì nàng mà vào chùa bầu bạn với lời kinh tiếng kệ, được anh trai yêu thương, hết mực bảo vệ nuông chiều. Nếu như là Thu Nhã thì cô thà ở vậy cả đời cũng không thèm lấy chồng đâu. Cũng không biết An Nhã suy nghĩ làm sao nữa. Có chồng quan trọng đến thế sao? Mà thôi, mặc kệ, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ là được rồi. Còn tương lai sau này của An Nhã thì tự bản thân nàng quyết định vậy. Dù sao đó cũng là con đường nàng đã chọn.
Khánh Tường lên tiếng.
- Nếu đã quyết định như vậy rồi thì bây giờ chúng ta tiếp tục kế hoạch tạo ra con trai thôi. Dù sao thì chồng chết, có con hủ hỉ cũng vui mà.
Nói rồi, Khánh Tường ôm lấy Thu Nhã đè xuống giường, bắt đầu cởi bỏ từng lớp y phục trên người của hai người ra. Cho đến khi chỉ còn dục vọng bao trùm, cả căn phòng ngập tràn không khí ái muội, kèm tiếng thở dốc và rên rỉ vang vọng.
Lần này, Khánh Tường không dùng thuốc kích dục, để tự nhiên mà làm cho Thu Nhã lên đỉnh hết lần này tới lần khác. Vì thế mà độ hảo cảm ân ái của anh cũng tăng lên vèo vèo. Bởi vì dù sao cũng sắp phải ra trận rồi, cũng phải sớm xa Thu Nhã thôi, chi bằng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tranh thủ trở lại thế giới thực, khi đó mới là chân chính bên nhau.
Quả nhiên, không bao lâu Liễu quý phi đã lấy được binh phù từ trong tay Liễu Quốc Giang đưa cho Hoàng đế. Chính vì thế mà An Hoà không phải đi hoà thân. Nhưng ngược lại, Thái tử lại xin lãnh binh xuất chinh và đề cử Vương Tường làm tướng quân tiên phong. Mà dĩ nhiên là sau khi Vương Tường thành thân xong với công chúa An Nhã rồi. Tuy rằng, cả Hoàng đế và Thái tử đều không nỡ để An Nhã vừa mới thành thân đã phải phu thê ly biệt nhưng mà việc nước vẫn quan trọng hơn.
Đến ngày thành thân của An Nhã và Vương Tường. Thu Nhã cũng chính thức hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà Thu Nhã lại không thể nói lời từ biệt với Khánh Tường do hệ thống không cho phép. Cho nên, khi sáng thức dậy chuẩn bị ra chiến trường thì người ra tiễn Khánh Tường chính là An Nhã. Hệ thống đã để lại một ít ký ức đẹp đẽ cho An Nhã để nàng biết được Vương Tường đã từng yêu mình như thế nào. Cho nên khi tiễn chồng ra trận nàng đã khóc rất nhiều.
Còn Khánh Tường khi thức dậy thấy biểu hiện của người con gái bên cạnh đã khác hẳn, trở nên e dè, thẹn thùng thì liền biết Thu Nhã đã rời đi. Thật ra thì từ lúc biết được Vương Tường sẽ ra trận thì đêm nào anh cũng ân ái với Thu Nhã nhưng lại không dùng thuốc kích dục nên độ hảo cảm ân ái sớm đã đạt đầy đủ rồi. Chỉ là anh không muốn rời xa cô sớm cho nên đã dùng phần thưởng lần trước để đổi lấy ở lại với cô lâu một chút. Tuy nhiên, lúc này đây phát hiện Thu Nhã đã không còn nên anh cũng không muốn ở lại nữa.
Sau khi đóng trọn vai diễn chinh phu được chinh phụ đưa tiễn thì trên đường ra chiến trường anh cũng đã kêu hệ thống truyền tống anh trở về rồi. Đương nhiên hệ thống cũng sẽ để lại những ký ức "tốt đẹp" cho Vương Tường. Chỉ là ký ức đó đối với Vương Tường mà nói chính là cơn ác mộng.
Hắn trung thành với Thái tử thật đấy nhưng hắn lại không hề muốn lấy công chúa An Nhã đâu. Hắn tự hỏi không biết lúc đó hẳn bị sao mà lại đi si mê cô công chúa xấu xí ấy nữa. Hắn tưởng tượng lúc khải hoàng trở về thấy công chúa An Nhã bồng con ra đón… nghĩ thôi đã thấy da gà nổi lên có cục rồi. Thà hắn hy sinh vì nước được lưu danh muôn thuở còn có ý nghĩa hơn.
Thế là, ra chiến trường lúc đối đầu với địch quân, Vương Tường không ngừng liều mạng mà đánh. Và đúng như ước nguyện của hắn, địch bại thì hân cũng tử trận. Trở thành anh hùng lưu danh muôn thuở.
Còn công chúa An Nhã, cũng đã mang thai và sinh ra một bé trai. Đến khi hay tin chồng tử trận thì đứa bé cũng đã ba tháng tuổi rồi. Tuy đau lòng nhưng nàng cũng cảm thấy hạnh phúc vì có con bên cạnh, đó là kết tinh tình yêu mà Vương Tường dành cho nàng. Ừ! Thì nàng chính là nghĩ như vậy đấy. Cũng có thể xem như là một kết thúc tốt đẹp nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.