Hệ Thống: Tìm Chồng & Hảo Cảm Ân Ái
Chương 41: Thế giới 4 (H)
Mèo A Mao Huỳnh Mai
21/08/2022
Ngay khi thân thể Thu Nhã sắp chạm đất thì Khánh Tường lại vung tay lên lần nữa, Thu Nhã lập tức bay vào lòng anh. Khánh Tường ôm lấy cô âu yếm đặt xuống giường.
- Nhã! Anh cũng không muốn dùng cách này đâu nhưng mà như vậy mới có thể giúp em tăng lên tu vi, mới có thể ân ái với em.
Khánh Tường nói khẽ vào tai Thu Nhã, dù biết rằng cô đã hôn mê không nghe thấy được nhưng anh vẫn nói. Thật ra sở dĩ Khánh Tường làm cho cô hôn mê là vì anh nghĩ, khi phụ nữ ngủ say thì làm tình sẽ không có cảm giác, như vậy thì anh sẽ ít bị kích thích và sẽ không bắn ra.
Anh cởi bỏ quần áo Thu Nhã và mình ra rồi dịu dàng hôn lên từng tấc thịt trên người cô, vừa hôn vừa vuốt ve. Tuy rằng biết rõ cô đang ngủ say sẽ không có cảm giác nhưng anh vẫn cứ âu yếm như thế. Anh yêu cô, rất yêu cô.
Tuy nhiên, khi bàn tay cứng rắn mò xuống bên dưới của Thu Nhã thì anh lại phát hiện nó ẩm ướt. Khánh Tường vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng là cô vẫn đang hôn mê, vậy mà phần dưới đã ướt cả rồi. Chẳng lẽ đây chính là điểm đặc biệt của thân thể thuần âm hay sao? Thảo nào những người thân thể thuần âm lại thu hút đàn ông như vậy. Ngoài việc làm lô đỉnh ra thì khi chơi bất cứ lúc nào cũng có thể ẩm ướt được. Thật khiến cho người ta cứ muốn chơi cho đã. Khánh Tường lại nghĩ, không biết thân thể Thu Nhã ở thế giới hiện thực liệu sẽ mẫn cảm như thế này không? Nếu như mà cũng như vậy…
Nghĩ thôi mà cậu em vốn đã nhất trụ kình thiên của Khánh Tường liền muốn đi vào đường hầm bé nhỏ của Thu Nhã tắm mình trong chất nước ấm áp đó. Thậm chí trên đầu cậu em của anh cũng đã chảy ra một ít dịch nhầy rồi.
Khánh Tường lập tách hai chân của Thu Nhã ra, quỳ gối ở giữa hai chân của cô, nâng cậu em từ từ cọ vào cô bé đang ẩm ướt của cô làm cho dịch âm đ*o cũng chảy ra càng lúc càng nhiều. Khánh Tường nuốt nước miếng, mới ở ngoài thôi mà đã hấp dẫn thế này rồi, không biết đi vào bên trong sẽ là cái dạng gì nữa. Anh đã dùng linh lực cho cô ngủ rất say cho nên cũng không sợ lúc anh phá trinh sẽ làm cô bị đau mà thức giấc.
Nhưng trước khi anh hoàn toàn đưa vào thì anh lại hỏi Hắc Miêu một lần nữa:
- Có phải chỉ phá trinh là được phải không?
Tuy nhiên, Hắc Miêu đáp:
- Cần phải làm cho đối tượng lên đỉnh nữa. Tuy nhiên, ký chủ không được bắn nếu không đối tượng sẽ bị nổ tung, nhiệm vụ của ký chủ coi như thất bại.
Khánh Tường nghiêm túc lắng nghe và gật đầu. Anh nhất định sẽ không bắn.
Thấy âm đ*o của Thu Nhã đã ẩm ướt rất nhiều rồi, âm vật cũng trở nên cương cứng. Khánh Tường mới hoàn toàn đẩy vào. Tuy nhiên, Khánh Tường lại không phát hiện có lớp lá chắn gọi là màng trinh nào tồn tại cả. Chẳng lẽ, cô đã từng quan hệ với người đàn ông khác rồi sao? Trong lòng chợt dâng lên sự khó chịu vô cùng. Nhưng sự khó chịu đó cũng chỉ có một vài giây, bởi vì anh đã nhớ ra đây cũng đâu phải là thân thể của cô. Cô cũng như anh, mượn thân thể người khác để hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, có lẽ là do nguyên chủ đã quan hệ với người đàn ông khác chứ không phải cô. Khánh Tường khẽ mỉm cười rồi đút cậu em của mình vào sâu thêm nữa.
Chỉ là vừa mới vào hết bên trong thì cậu em của anh đã bị thành âm đ*o co bóp mạnh, từng cơn và liên tục, khiến cho anh không thể chịu nổi muốn bắn ra ngay mặc dù cũng chỉ mới để nằm yên chưa có vận động. Ngay khi Khánh Tường cảm thấy mình sắp chịu không nổi thì vội vàng rút cậu em của mình ra. Anh sợ lỡ một giọt tinh dịch nào nó không tự chủ được mà xuất ra thì cô sẽ bị nổ tung. Quả là Hắc Miêu nói không sai, thân thể thuần âm đúng là không thể xem thường được. Anh nhất định phải cố gắng hết sức để khống chế mới được.
Khánh Tường lại tiếp tục cấm vào lần nữa. Nhưng cũng như lần đầu bị âm đ*o co bóp đến mức muốn bắn. Anh lại rút ra, rồi lại tiếp tục đưa vào. Cứ thế năm sáu lần liên tiếp như thế anh mới có thể khống chế cậu em mình không bắn mà ra vào được vài cái. Chỉ là vài cái này cũng chưa thể làm cho cô lên đỉnh được.
Khánh Tường mồ hôi nhễ nhại thầm than. Chưa lên đỉnh mà đã khó kiềm chế thế này thì khi lên đỉnh anh làm sao có thể kiềm chế nổi đây? Nhưng mà dù không nổi cũng phải nổi. Anh nhất định phải giúp cô phá giải phong ấn.
Khánh Tường bắt đầu suy nghĩ đến việc giúp Thu Nhã phá giải phong ấn, cố gắng không nghĩ đến chuyện ân ái nữa, để khỏi phải bị kích thích mà bắn. Cứ thế, anh vừa liên tục ra vào, vừa dùng ngón tay kích thích âm vật đang cương cứng của Thu Nhã. Một lúc sau, thân thể Thu Nhã đột nhiên co giật nhẹ, kèm theo đó là âm đ*o co bóp dữ dội hơn, chất dịch ra cũng nhiều hơn, chảy cả xuống giường. Khánh Tường biết lúc này cô đã lên đỉnh rồi. Nhưng chắc do cô đang hôn mê nên sự co giật của cơ thể cũng rất nhẹ. Chỉ là âm đ*o co bóp quá mức làm Khánh Tường cũng hết chịu nỗi rồi, anh đã không thể khống chế được nữa, phải bắn thôi. Và ngay lúc anh mất đi sự tự chủ và bắn ra thì anh cũng đã kịp thời rút ra. Bắn toàn bộ ra bên ngoài.
Khánh Tường cũng không biết phong ấn của Thu Nhã đã được giải chưa nữa. Đành phải chờ cô tỉnh lại mới biết.
Anh nằm xuống ôm cô vào lòng, kéo chăn đắp qua hai người và bắt đầu chìm vào mộng đẹp.
- Nhã! Anh cũng không muốn dùng cách này đâu nhưng mà như vậy mới có thể giúp em tăng lên tu vi, mới có thể ân ái với em.
Khánh Tường nói khẽ vào tai Thu Nhã, dù biết rằng cô đã hôn mê không nghe thấy được nhưng anh vẫn nói. Thật ra sở dĩ Khánh Tường làm cho cô hôn mê là vì anh nghĩ, khi phụ nữ ngủ say thì làm tình sẽ không có cảm giác, như vậy thì anh sẽ ít bị kích thích và sẽ không bắn ra.
Anh cởi bỏ quần áo Thu Nhã và mình ra rồi dịu dàng hôn lên từng tấc thịt trên người cô, vừa hôn vừa vuốt ve. Tuy rằng biết rõ cô đang ngủ say sẽ không có cảm giác nhưng anh vẫn cứ âu yếm như thế. Anh yêu cô, rất yêu cô.
Tuy nhiên, khi bàn tay cứng rắn mò xuống bên dưới của Thu Nhã thì anh lại phát hiện nó ẩm ướt. Khánh Tường vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng là cô vẫn đang hôn mê, vậy mà phần dưới đã ướt cả rồi. Chẳng lẽ đây chính là điểm đặc biệt của thân thể thuần âm hay sao? Thảo nào những người thân thể thuần âm lại thu hút đàn ông như vậy. Ngoài việc làm lô đỉnh ra thì khi chơi bất cứ lúc nào cũng có thể ẩm ướt được. Thật khiến cho người ta cứ muốn chơi cho đã. Khánh Tường lại nghĩ, không biết thân thể Thu Nhã ở thế giới hiện thực liệu sẽ mẫn cảm như thế này không? Nếu như mà cũng như vậy…
Nghĩ thôi mà cậu em vốn đã nhất trụ kình thiên của Khánh Tường liền muốn đi vào đường hầm bé nhỏ của Thu Nhã tắm mình trong chất nước ấm áp đó. Thậm chí trên đầu cậu em của anh cũng đã chảy ra một ít dịch nhầy rồi.
Khánh Tường lập tách hai chân của Thu Nhã ra, quỳ gối ở giữa hai chân của cô, nâng cậu em từ từ cọ vào cô bé đang ẩm ướt của cô làm cho dịch âm đ*o cũng chảy ra càng lúc càng nhiều. Khánh Tường nuốt nước miếng, mới ở ngoài thôi mà đã hấp dẫn thế này rồi, không biết đi vào bên trong sẽ là cái dạng gì nữa. Anh đã dùng linh lực cho cô ngủ rất say cho nên cũng không sợ lúc anh phá trinh sẽ làm cô bị đau mà thức giấc.
Nhưng trước khi anh hoàn toàn đưa vào thì anh lại hỏi Hắc Miêu một lần nữa:
- Có phải chỉ phá trinh là được phải không?
Tuy nhiên, Hắc Miêu đáp:
- Cần phải làm cho đối tượng lên đỉnh nữa. Tuy nhiên, ký chủ không được bắn nếu không đối tượng sẽ bị nổ tung, nhiệm vụ của ký chủ coi như thất bại.
Khánh Tường nghiêm túc lắng nghe và gật đầu. Anh nhất định sẽ không bắn.
Thấy âm đ*o của Thu Nhã đã ẩm ướt rất nhiều rồi, âm vật cũng trở nên cương cứng. Khánh Tường mới hoàn toàn đẩy vào. Tuy nhiên, Khánh Tường lại không phát hiện có lớp lá chắn gọi là màng trinh nào tồn tại cả. Chẳng lẽ, cô đã từng quan hệ với người đàn ông khác rồi sao? Trong lòng chợt dâng lên sự khó chịu vô cùng. Nhưng sự khó chịu đó cũng chỉ có một vài giây, bởi vì anh đã nhớ ra đây cũng đâu phải là thân thể của cô. Cô cũng như anh, mượn thân thể người khác để hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, có lẽ là do nguyên chủ đã quan hệ với người đàn ông khác chứ không phải cô. Khánh Tường khẽ mỉm cười rồi đút cậu em của mình vào sâu thêm nữa.
Chỉ là vừa mới vào hết bên trong thì cậu em của anh đã bị thành âm đ*o co bóp mạnh, từng cơn và liên tục, khiến cho anh không thể chịu nổi muốn bắn ra ngay mặc dù cũng chỉ mới để nằm yên chưa có vận động. Ngay khi Khánh Tường cảm thấy mình sắp chịu không nổi thì vội vàng rút cậu em của mình ra. Anh sợ lỡ một giọt tinh dịch nào nó không tự chủ được mà xuất ra thì cô sẽ bị nổ tung. Quả là Hắc Miêu nói không sai, thân thể thuần âm đúng là không thể xem thường được. Anh nhất định phải cố gắng hết sức để khống chế mới được.
Khánh Tường lại tiếp tục cấm vào lần nữa. Nhưng cũng như lần đầu bị âm đ*o co bóp đến mức muốn bắn. Anh lại rút ra, rồi lại tiếp tục đưa vào. Cứ thế năm sáu lần liên tiếp như thế anh mới có thể khống chế cậu em mình không bắn mà ra vào được vài cái. Chỉ là vài cái này cũng chưa thể làm cho cô lên đỉnh được.
Khánh Tường mồ hôi nhễ nhại thầm than. Chưa lên đỉnh mà đã khó kiềm chế thế này thì khi lên đỉnh anh làm sao có thể kiềm chế nổi đây? Nhưng mà dù không nổi cũng phải nổi. Anh nhất định phải giúp cô phá giải phong ấn.
Khánh Tường bắt đầu suy nghĩ đến việc giúp Thu Nhã phá giải phong ấn, cố gắng không nghĩ đến chuyện ân ái nữa, để khỏi phải bị kích thích mà bắn. Cứ thế, anh vừa liên tục ra vào, vừa dùng ngón tay kích thích âm vật đang cương cứng của Thu Nhã. Một lúc sau, thân thể Thu Nhã đột nhiên co giật nhẹ, kèm theo đó là âm đ*o co bóp dữ dội hơn, chất dịch ra cũng nhiều hơn, chảy cả xuống giường. Khánh Tường biết lúc này cô đã lên đỉnh rồi. Nhưng chắc do cô đang hôn mê nên sự co giật của cơ thể cũng rất nhẹ. Chỉ là âm đ*o co bóp quá mức làm Khánh Tường cũng hết chịu nỗi rồi, anh đã không thể khống chế được nữa, phải bắn thôi. Và ngay lúc anh mất đi sự tự chủ và bắn ra thì anh cũng đã kịp thời rút ra. Bắn toàn bộ ra bên ngoài.
Khánh Tường cũng không biết phong ấn của Thu Nhã đã được giải chưa nữa. Đành phải chờ cô tỉnh lại mới biết.
Anh nằm xuống ôm cô vào lòng, kéo chăn đắp qua hai người và bắt đầu chìm vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.