Hệ Thống: Tìm Chồng & Hảo Cảm Ân Ái
Chương 89: Thế giới 6: Thế giới trong truyện (kết thúc)
Mèo A Mao Huỳnh Mai
18/10/2022
Mất đi nội đan, cho dù là thần tiên cũng sẽ không khác chi người bình thường. Cho dù còn pháp lực nhưng cũng chẳng thể phát huy được trọn vẹn. Sở Lâm tức giận quát lên:
- Ma tổ! Cô lấy nội đan của mẹ con ta làm gì? Muốn giết thì giết, đừng hòng sỉ nhục chúng ta.
Đinh Lăng ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc hai mẹ con họ một cái. Nàng lẳng lặng nhìn vào hai viên nội đan sáng chói trên tay, sau đó bóp mạnh một cái. Sở Lâm và Lôi Vân thánh mẫu chưa kịp phản ứng thì nó đã nát thành tro bụi. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ giờ khắc này còn có thể làm gì được bây giờ.
Đinh Lăng lúc này mới mở miệng:
- Giết các ngươi cũng chỉ làm bẩn tay của bổn tọa. Bổn tọa sẽ để cho các ngươi sống. Có điều… không khác gì những người mà các ngươi luôn cho là hạ đẳng.
Hai mẹ con Sở Lâm đều ngay dại, xưa nay họ đều ở trên cao được người khác ngước nhìn, nay đã mất đi nội đan, thì họ còn tư cách gì làm thượng thần. Cho dù có trở về thượng giới được thì cũng sẽ bị giáng chức xuống làm một hạ thần thấp hèn nhất. Cuộc sống như vậy, làm sao họ chịu nỗi. Điều này so với giết họ còn đáng sợ hơn. Ngoại trừ họ tu luyện lại nội đan. Nhưng muốn hình thành được nội đan cũng phải tu luyện lại từ đầu, quá trình này thật là không đơn giản, cũng không biết họ có đủ thọ để đợi đến lúc tu luyện ra nội đan lại không.
Lôi Vân thánh mẫu tuổi đã cao, sao chịu nổi cú sốc này, hơn nữa, nội đan đã không còn, không còn sức chịu đựng được nữa. Bà ta lập tức trợn trắng mắt, ngất xỉu. Sở Lâm hốt hoảng ôm bà ta hô:
- Mẹ… mẹ… tỉnh lại đi mẹ… đừng làm con sợ….
Đinh Lăng cũng mặc kệ hắn. Xoay người định rời đi. Chợt, Lưu Tương lên tiếng:
- Ma tổ…
Đinh Lăng bỗng dừng lại quay đầu nhìn hắn. Họ đều được Thu Nhã và Khánh Tường để lại ký ức, nhưng do sự cố nên Khánh Tường và Thu Nhã đều đột ngột thoát ra. Vì thế phần ký ức ấy đều không thể hoàn toàn hoà hợp với ký ức của họ. Cho nên họ biết, mọi chuyện xảy ra đều không phải là họ làm, mà là một ai đó có pháp lực cao cường nhập vào thể xác họ. Có điều họ biết Khánh Tường và Thu Nhã đều không có ý xấu, chỉ là đang giúp họ.
Lưu Tương mới tiếp tục nói:
- Ta muốn đi theo ngài.
Những tưởng Đinh Lăng sẽ không đồng ý, ai ngờ nàng lại lập tức gật đầu:
- Được!
Tất cả mọi người đều bất ngờ. Bởi vì nếu nàng còn là Đinh Lăng thì không nói, đàng này, nàng đã trở lại làm Ma tổ rồi nha. Sao có thể để cho Lưu Tương bên cạnh nữa chứ. Nàng không sợ hắn sẽ trở thành Sở Lâm thứ hai, cho nàng một nhát nữa sao?
Tuy nhiên, cũng chỉ có nàng, Lưu Tương, Khánh Tường và Thu Nhã hiểu, Lưu Tương, vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội nàng. Đơn giản là vì cho dù đã trở lại làm Ma tổ nhưng cơ thể nàng vẫn còn gây nghiện do thuốc của Khánh Tường đưa cho Thu Nhã cải tạo qua nha. Trong lúc Khánh Tường và Thu Nhã mượn thân thể họ, thì hai người cũng ở bên nhau nhiều nhất, vì thế, chất thuốc đã thắm sâu vào người Lưu Tương rồi. Ngoại trừ hắn chết, chứ nếu không, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa nỗi Đinh Lăng.
Còn Sở Lâm, tuy cũng nghiện nhưng thực tế chất thuốc cũng chưa thắm sâu lắm. Cho nên hắn cũng không đến nỗi nghiện nặng. Chứ nếu không, giờ phút này hắn đã quỳ xuống van xin nàng cho hắn đi theo rồi. Chỉ là cho dù tên Sở Lâm có bị nghiện nặng, cầu xin thế nào thì Đinh Lăng cũng sẽ không cho hắn theo. Bởi vì, nàng chán ghét hắn. Chỉ cần nghĩ đến hắn nam nữ đều ăn thì nàng đã kinh tởm rồi. Cũng chẳng hiểu tại sao lúc nàng là Đinh Lăng lại yêu hắn như vậy.
Mà thôi bỏ qua!
Đinh Lăng lập tức ném mọi chuyện trước đây ra sau đầu. Nhìn Lưu Tương nói hai chữ:
- Đi thôi!
Lưu Tương mừng rỡ, lập tức cất bước đi theo. Tuy nhiên, cả hai vừa nhấc chân lên thì đám sủng nam sủng nữ của Sở Lâm vội chạy lại.
- Ma tổ! Xin cho chúng tôi theo với!
- Lúc trước là chúng tôi sai. Xin ngài tha thứ.
- Xin hãy mang chúng tôi đi cùng với
- Cầu xin Ma tổ.
Lần lượt từng người mở miệng đòi đi theo. Tuy nhiên, Đinh Lăng lại nói với họ:
- Thay vì các ngươi cứ mong dựa vào một cường giả nào đó để đạt được điều các ngươi muốn. Thì tại sao lại không dành thời gian đó tu luyện? Tự bản thân đạt đến điều các ngươi muốn không phải hay hơn sao. Cũng sẽ không ai dám khinh thường các ngươi. Ta xem tu vi của các ngươi đều không tệ. Ở nhân gian cũng cũng là cường giả người người kính ngưỡng rồi. Cớ chi phải theo về Thần giới hay Ma giới để bị xem thường. Các ngươi cứ ở lại tu luyện cho đến khi đạt đến trình độ có thể thăng đến thế giới khác. Lúc đó các ngươi chọn theo thần hay theo ma, cũng sẽ không ai khinh thường các ngươi.
Nói xong thì nàng dắt tay Lưu Tương xoay người rời đi, từ từ mờ dần rồi biến mất. Nàng đã trở lại Ma giới, làm theo lời trăn trối của Nhiếp Huyền, tách biệt Ma giới ra khỏi các giới còn lại. Sau này, bất cứ ai muốn bước vào Ma giới cũng không phải chuyện dễ dàng.
Còn bốn người sủng nam sủng nữ của Sở Lâm đều nhìn nhau, có vẻ như họ đã thắm những lời nói của nàng. Họ cúi đầu chào theo hướng Đinh Lăng và Lưu Tương biến mất rồi rời khỏi chỗ đó.
Còn Sở Lâm và Lôi Vân thánh mẫu chẳng ai thèm quan tâm. Cũng may lúc này Thần tổ xuất hiện mang họ về Thượng giới. Dù sao họ tuy mất nội đan nhưng cũng là cốt Thần chính thống, cũng không thể bỏ mặc được. Chỉ là trở về Thượng giới rồi thì chẳng còn như xưa nữa. Trở thành thường dân bình thường ở Thượng giới. Chừng nào tu luyện có lại nội đan thì phục hồi lại thân phận. Chỉ là khổ cho Sở Lâm nhan sắc quá đẹp, cộng thêm cậu em của hắn lại không lên được, vì thế mà bị một số kẻ biến thái trên đó bắt làm đồ chơi.
Thu Nhã và Khánh Tường chứng kiến tới đó xong thì Miêu Linh và Hắc Miêu cũng từ hệ thống chui ra. Thu Nhã và Khánh Tường đều không hẹn mà cùng nhau hỏi một lượt:
- Sao rồi?
Miêu Linh và Hắc Miêu cũng đồng thời gật đầu:
- Đã sửa được.
Nhưng Thu Nhã và Khánh Tường chưa kịp vui mừng thì hai con mèo lại cùng hô lên một lượt:
- Nhưng dữ liệu toàn bộ đã mất hết rồi……
Khánh Tường và Thu Nhã đều bàng hoàng:
- Cái gì?
- Ma tổ! Cô lấy nội đan của mẹ con ta làm gì? Muốn giết thì giết, đừng hòng sỉ nhục chúng ta.
Đinh Lăng ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc hai mẹ con họ một cái. Nàng lẳng lặng nhìn vào hai viên nội đan sáng chói trên tay, sau đó bóp mạnh một cái. Sở Lâm và Lôi Vân thánh mẫu chưa kịp phản ứng thì nó đã nát thành tro bụi. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ giờ khắc này còn có thể làm gì được bây giờ.
Đinh Lăng lúc này mới mở miệng:
- Giết các ngươi cũng chỉ làm bẩn tay của bổn tọa. Bổn tọa sẽ để cho các ngươi sống. Có điều… không khác gì những người mà các ngươi luôn cho là hạ đẳng.
Hai mẹ con Sở Lâm đều ngay dại, xưa nay họ đều ở trên cao được người khác ngước nhìn, nay đã mất đi nội đan, thì họ còn tư cách gì làm thượng thần. Cho dù có trở về thượng giới được thì cũng sẽ bị giáng chức xuống làm một hạ thần thấp hèn nhất. Cuộc sống như vậy, làm sao họ chịu nỗi. Điều này so với giết họ còn đáng sợ hơn. Ngoại trừ họ tu luyện lại nội đan. Nhưng muốn hình thành được nội đan cũng phải tu luyện lại từ đầu, quá trình này thật là không đơn giản, cũng không biết họ có đủ thọ để đợi đến lúc tu luyện ra nội đan lại không.
Lôi Vân thánh mẫu tuổi đã cao, sao chịu nổi cú sốc này, hơn nữa, nội đan đã không còn, không còn sức chịu đựng được nữa. Bà ta lập tức trợn trắng mắt, ngất xỉu. Sở Lâm hốt hoảng ôm bà ta hô:
- Mẹ… mẹ… tỉnh lại đi mẹ… đừng làm con sợ….
Đinh Lăng cũng mặc kệ hắn. Xoay người định rời đi. Chợt, Lưu Tương lên tiếng:
- Ma tổ…
Đinh Lăng bỗng dừng lại quay đầu nhìn hắn. Họ đều được Thu Nhã và Khánh Tường để lại ký ức, nhưng do sự cố nên Khánh Tường và Thu Nhã đều đột ngột thoát ra. Vì thế phần ký ức ấy đều không thể hoàn toàn hoà hợp với ký ức của họ. Cho nên họ biết, mọi chuyện xảy ra đều không phải là họ làm, mà là một ai đó có pháp lực cao cường nhập vào thể xác họ. Có điều họ biết Khánh Tường và Thu Nhã đều không có ý xấu, chỉ là đang giúp họ.
Lưu Tương mới tiếp tục nói:
- Ta muốn đi theo ngài.
Những tưởng Đinh Lăng sẽ không đồng ý, ai ngờ nàng lại lập tức gật đầu:
- Được!
Tất cả mọi người đều bất ngờ. Bởi vì nếu nàng còn là Đinh Lăng thì không nói, đàng này, nàng đã trở lại làm Ma tổ rồi nha. Sao có thể để cho Lưu Tương bên cạnh nữa chứ. Nàng không sợ hắn sẽ trở thành Sở Lâm thứ hai, cho nàng một nhát nữa sao?
Tuy nhiên, cũng chỉ có nàng, Lưu Tương, Khánh Tường và Thu Nhã hiểu, Lưu Tương, vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội nàng. Đơn giản là vì cho dù đã trở lại làm Ma tổ nhưng cơ thể nàng vẫn còn gây nghiện do thuốc của Khánh Tường đưa cho Thu Nhã cải tạo qua nha. Trong lúc Khánh Tường và Thu Nhã mượn thân thể họ, thì hai người cũng ở bên nhau nhiều nhất, vì thế, chất thuốc đã thắm sâu vào người Lưu Tương rồi. Ngoại trừ hắn chết, chứ nếu không, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa nỗi Đinh Lăng.
Còn Sở Lâm, tuy cũng nghiện nhưng thực tế chất thuốc cũng chưa thắm sâu lắm. Cho nên hắn cũng không đến nỗi nghiện nặng. Chứ nếu không, giờ phút này hắn đã quỳ xuống van xin nàng cho hắn đi theo rồi. Chỉ là cho dù tên Sở Lâm có bị nghiện nặng, cầu xin thế nào thì Đinh Lăng cũng sẽ không cho hắn theo. Bởi vì, nàng chán ghét hắn. Chỉ cần nghĩ đến hắn nam nữ đều ăn thì nàng đã kinh tởm rồi. Cũng chẳng hiểu tại sao lúc nàng là Đinh Lăng lại yêu hắn như vậy.
Mà thôi bỏ qua!
Đinh Lăng lập tức ném mọi chuyện trước đây ra sau đầu. Nhìn Lưu Tương nói hai chữ:
- Đi thôi!
Lưu Tương mừng rỡ, lập tức cất bước đi theo. Tuy nhiên, cả hai vừa nhấc chân lên thì đám sủng nam sủng nữ của Sở Lâm vội chạy lại.
- Ma tổ! Xin cho chúng tôi theo với!
- Lúc trước là chúng tôi sai. Xin ngài tha thứ.
- Xin hãy mang chúng tôi đi cùng với
- Cầu xin Ma tổ.
Lần lượt từng người mở miệng đòi đi theo. Tuy nhiên, Đinh Lăng lại nói với họ:
- Thay vì các ngươi cứ mong dựa vào một cường giả nào đó để đạt được điều các ngươi muốn. Thì tại sao lại không dành thời gian đó tu luyện? Tự bản thân đạt đến điều các ngươi muốn không phải hay hơn sao. Cũng sẽ không ai dám khinh thường các ngươi. Ta xem tu vi của các ngươi đều không tệ. Ở nhân gian cũng cũng là cường giả người người kính ngưỡng rồi. Cớ chi phải theo về Thần giới hay Ma giới để bị xem thường. Các ngươi cứ ở lại tu luyện cho đến khi đạt đến trình độ có thể thăng đến thế giới khác. Lúc đó các ngươi chọn theo thần hay theo ma, cũng sẽ không ai khinh thường các ngươi.
Nói xong thì nàng dắt tay Lưu Tương xoay người rời đi, từ từ mờ dần rồi biến mất. Nàng đã trở lại Ma giới, làm theo lời trăn trối của Nhiếp Huyền, tách biệt Ma giới ra khỏi các giới còn lại. Sau này, bất cứ ai muốn bước vào Ma giới cũng không phải chuyện dễ dàng.
Còn bốn người sủng nam sủng nữ của Sở Lâm đều nhìn nhau, có vẻ như họ đã thắm những lời nói của nàng. Họ cúi đầu chào theo hướng Đinh Lăng và Lưu Tương biến mất rồi rời khỏi chỗ đó.
Còn Sở Lâm và Lôi Vân thánh mẫu chẳng ai thèm quan tâm. Cũng may lúc này Thần tổ xuất hiện mang họ về Thượng giới. Dù sao họ tuy mất nội đan nhưng cũng là cốt Thần chính thống, cũng không thể bỏ mặc được. Chỉ là trở về Thượng giới rồi thì chẳng còn như xưa nữa. Trở thành thường dân bình thường ở Thượng giới. Chừng nào tu luyện có lại nội đan thì phục hồi lại thân phận. Chỉ là khổ cho Sở Lâm nhan sắc quá đẹp, cộng thêm cậu em của hắn lại không lên được, vì thế mà bị một số kẻ biến thái trên đó bắt làm đồ chơi.
Thu Nhã và Khánh Tường chứng kiến tới đó xong thì Miêu Linh và Hắc Miêu cũng từ hệ thống chui ra. Thu Nhã và Khánh Tường đều không hẹn mà cùng nhau hỏi một lượt:
- Sao rồi?
Miêu Linh và Hắc Miêu cũng đồng thời gật đầu:
- Đã sửa được.
Nhưng Thu Nhã và Khánh Tường chưa kịp vui mừng thì hai con mèo lại cùng hô lên một lượt:
- Nhưng dữ liệu toàn bộ đã mất hết rồi……
Khánh Tường và Thu Nhã đều bàng hoàng:
- Cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.