Chương 100: Ngoại Môn Vân Huyền Tông!
Dương Gia Đại Thiếu
08/09/2019
Nghĩ nhiều đau đầu, hắn không thèm nghĩ nữa, trực tiếp phi hành, đuổi theo đám người Vân Huyền tông.
Dù Khải Minh đã cách biệt bọn họ ba ngày đường, nhưng do Khải Minh sử dụng Siêu xe, hoàn toàn không tốn sức, trong khi bọn họ trên đường còn cần phải nghĩ ngơi nữa, cho nên không bao lâu, Khải Minh liền đuổi kịp đám người.
Cách đám người khoảng hai mươi mét, Khải Minh liền hạ cánh, đi bộ đến chỗ đám người.
Nhìn tình cảnh của đám người, thì Khải Minh thấy bọn họ ai cũng đều bị thương trầm trọng, thân thể tất cả bọn họ đều mệt lừ, trông thấy có người đến, đám người đó đều cảnh giác lên.
Sau khi nhận thấy người đến là Khải Minh, đám người đấy liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chữa thương.
"Khải Minh, đệ không sao rồi!" Vị thiếu nữ mà được Tiêu Phàm gọi là sư tỷ kia, dáng vẻ vô cùng mừng rỡ, chạy đến bên cạnh Khải Minh.
Khải Minh liền ngỡ ngàng, thật không ngờ là cái thẻ thế thân ấy lại đổi được cái tên luôn, từ Tiêu Phàm trực tiếp thành Tiêu Khải Minh.
"Đệ không sao, lúc nãy có một vị cao thủ thần bí đến cứu ta, còn giúp chúng ta đánh đuổi đám người của Linh Vân tông, hiện giờ chúng ta không sao rồi!" Khải Minh biện ra một cái lý do.
"Có khi nào là một vị trưởng lão nào của Vân Huyền tông ta không?" Một nam đệ tử ở một bên, sau khi nghe Khải Minh nói, liền nghi hoặc.
"Ta cũng không biết, người đó cũng không nói gì!" Khải Minh lại trả lời như thật.
"Thôi như vậy thì tốt, chỉ tiếc là chúng ta mất đi một số huynh đệ, thật là đáng hận mà,....... được rồi, các ngươi dưỡng thương trước, một lát sau cùng ta tiến về tông môn!" Một nam đệ tử khác có tu vi cao nhất ở đây, nói.
Khải Minh cũng tỏ vẻ thất vọng, chỉ là một cây linh dược cấp sáu cấp bảy thôi mà đánh nhau bán sống bán chết, cái linh dược này ở trong tiểu thế giới của hắn không có một ngàn cũng có tám trăm.
Trong tiểu thế giới của Khải Minh, đừng nói là linh dược cấp bảy, thậm chí cấp chín hắn có cả linh dược Hoàng giai, Huyền giai, thậm chí linh dược cấp Địa giai, cấp Thiên giai, hắn đều có.
Đám người nghĩ ngơi nửa ngày, rồi sao đó lại tiếp tục lên đường, bọn hắn hướng về phía tây của sâm lâm đi tiếp, đây là đường trở về Vân Huyền tông.
Trên đường đi, Khải Minh liền nảy sinh ra một ý nghĩ, đó chính là nhiệm vụ của hắn là muốn hắn gây dựng và khôi phục một thế lực, nhưng muốn gây dựng hoặc khôi phục một thế lực, thì chí ít cũng cần một thế lực nào đó lôi kéo, hắn nghĩ về Tiêu Gia và Vân Huyền tông, hắn nghĩ là nên lôi kéo thế lực nào để giúp hắn.
Chuyện sau này để sau này tính tiếp, điều hắn quan tâm hiện giờ là tăng lên tu vi, một Sư cảnh hiện tại vẫn chưa được mạnh cho lắm.
Bọn họ ban ngày thì tiếp tục lên đường, ban đêm thì nghỉ ngơi, trải qua thời gian sáu ngày, bọn họ cũng về đến địa phận của Vân Huyền tông.
Về đến tông môn, đám người lần lượt từ biệt nhau, có mấy đệ tử mang theo vẻ mặt tức giận tiến về chấp pháp đường, chắc hẳn là nói về việc bị tấn công bởi đệ tử của Linh Vân tông.
Khải Minh thì cùng vị sư tỷ kia, trở lại khu vực của ngoại môn.
Vị sư tỷ kia có tên là Tần Thanh Vân, tu vi Võ cảnh bát tầng, là một trong thập đại mỹ nữ ngoại môn của Vân Huyền tông.
Mà Khải Minh, à không, Tiêu Phàm sở dĩ vào được Vân Huyền tông, đều là do vị cô cô của hắn đưa vào.
Cô cô của hắn là một trưởng lão nội môn của Vân Huyền tông, tu vi gì thì trong ký ức Khải Minh không tìm thấy.
Trở về ngoại môn, hắn cùng Thanh Vân nói lời tạm biệt, sau đó hắn liền trở lại chỗ ở của hắn.
Chỗ hắn ở chính là một tòa núi nhỏ, trên toà núi này thì có vô số những căn nhà nằm rải rác khắp mọi nơi.
Tất cả đệ tử ngoại môn của Vân Huyền tông nơi ở chỉ tập trung mỗi ba toà núi, hai toà núi dành cho nam đệ tử, tòa núi còn lại là dành cho nữ đệ tử, vì thế mỗi một ngọn núi, chí ít cũng có vài ngàn người.
Còn đệ tử nội môn thì khác hơn, mỗi một tòa núi chỉ có mười đệ tử nội môn, cho nên rất là rộng rãi.
Đệ tử hạch tâm hay là trưởng lão, chấp pháp đường, hộ pháp thì mỗi người một toà núi, nhìn qua sự phân chia này liền cảm thấy đáng sợ.
Mà muốn vào được nội môn, chí ít cũng phải có tu vi Sĩ cảnh, còn nếu đang ở Võ cảnh cửu tầng hoặc Võ cảnh đỉnh phong mà có một điểm thiên phú, cũng sẽ được tông môn đặt cách, đưa thẳng vào nội môn.
Nói tóm lại, bây giờ Khải Minh chỉ cần đưa ra cái tu vi Sư cấp hiện tại của hắn, hắn ngay lập tức sẽ trở thành đệ tử hạch tâm của Vân Huyền tông, nếu may mắn hơn, ắt hẳn hắn sẽ trở thành đệ tử chân truyền.
Trở lại với việc nhà ở ngoại môn, dù một tòa núi ngoại môn có rất nhiều những căn nhà nhỏ khác nhau, nhưng mỗi căn nhà lại có thể ở đến năm người, nhìn vô cùng chật chội.
"Cái méo gì thế?" Khải Minh nhìn tình cảnh trước mắt, xém chút nhảy dựng lên.
"Đây mà là nơi ở sau!" Khải Minh liếc nhìn chung quanh.
Nguyên lai là trước mắt hắn là đầy những đệ tử, khắp nơi đi đi lại lại, nhưng tình cảnh thì cũng không phải bình thường, nếu bình thường thì có tên nào lại thất thố như Khải Minh không.
Chuyện là trước mắt Khải Minh là một tình cảnh vô cùng,...... là đáng sợ, rác thải khắp nơi, quần áo được treo lung tung, có một số lại bị gió thổi bay phất phới trên không trung, ở một phía xa xa, liền có một ít nam đệ tử cãi nhau vì chuyện chiếc quần,.....ầy, thật đúng là chuyện chiếc quần.
Chuyện là, một hôm trời trong xanh thẳm, bỗng bất ngờ, không ai biết được từ đâu, một cơn gió nhè nhẹ, thổi qua một sào phơi quần áo của một nhóm đệ tử ngoại môn, thế là cơn gió ấy đã cuốn đi một chiếc quần, và sao đó cơn gió ấy đã đưa chiếc quần kia đến một sào phơi quần áo khác của một nhóm đệ tử ngoại môn khác, và thế là bọn họ tranh nhau về cái quần.
"Trông chẳng khác gì là một khu ổ chuột!" Khải Minh nhìn tình cảnh trước mắt, miệng thì lẩm bẩm.
Tiếp theo đấy, hắn liền bước về căn nhà mà hắn ở.
Theo trí nhớ, hắn mất thời gian không bao lâu, thì liền về đến nơi mà hắn ở, vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt hắn là một tình cảnh vô cùng tráng lệ.
Thật ra cũng chả phải tráng lệ gì đó đâu, chuyện này chỉ là được coi như bình thường, nhưng do ở đây, nên Khải Minh tâng bốc nó lên mà thôi.
Chẳng qua là căn nhà mà Khải Minh ở, tuy có phần cũ kĩ, nhưng lại vô cùng ngăn nắp, bên trong có một cái bàn nhỏ, một cái giường đủ để cho năm người ngủ, và một gian bếp được dùng để nấu ăn.
Khải Minh bước lại chiếc bàn, hắn ngồi trên một chiếc ghế, chống cằm suy nghĩ là nên làm gì tiếp theo, hiện tại thì cũng chả có ai ở trong phòng, cho nên hắn liền tập trung nghĩ xem, nên làm gì tiếp theo.
Ngồi suy nghĩ một lúc, hắn liền đưa ra một quyết định, chi bằng tự tạo ra một thế lực, thâu tóm cái thể giới này.
Dù Khải Minh đã cách biệt bọn họ ba ngày đường, nhưng do Khải Minh sử dụng Siêu xe, hoàn toàn không tốn sức, trong khi bọn họ trên đường còn cần phải nghĩ ngơi nữa, cho nên không bao lâu, Khải Minh liền đuổi kịp đám người.
Cách đám người khoảng hai mươi mét, Khải Minh liền hạ cánh, đi bộ đến chỗ đám người.
Nhìn tình cảnh của đám người, thì Khải Minh thấy bọn họ ai cũng đều bị thương trầm trọng, thân thể tất cả bọn họ đều mệt lừ, trông thấy có người đến, đám người đó đều cảnh giác lên.
Sau khi nhận thấy người đến là Khải Minh, đám người đấy liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chữa thương.
"Khải Minh, đệ không sao rồi!" Vị thiếu nữ mà được Tiêu Phàm gọi là sư tỷ kia, dáng vẻ vô cùng mừng rỡ, chạy đến bên cạnh Khải Minh.
Khải Minh liền ngỡ ngàng, thật không ngờ là cái thẻ thế thân ấy lại đổi được cái tên luôn, từ Tiêu Phàm trực tiếp thành Tiêu Khải Minh.
"Đệ không sao, lúc nãy có một vị cao thủ thần bí đến cứu ta, còn giúp chúng ta đánh đuổi đám người của Linh Vân tông, hiện giờ chúng ta không sao rồi!" Khải Minh biện ra một cái lý do.
"Có khi nào là một vị trưởng lão nào của Vân Huyền tông ta không?" Một nam đệ tử ở một bên, sau khi nghe Khải Minh nói, liền nghi hoặc.
"Ta cũng không biết, người đó cũng không nói gì!" Khải Minh lại trả lời như thật.
"Thôi như vậy thì tốt, chỉ tiếc là chúng ta mất đi một số huynh đệ, thật là đáng hận mà,....... được rồi, các ngươi dưỡng thương trước, một lát sau cùng ta tiến về tông môn!" Một nam đệ tử khác có tu vi cao nhất ở đây, nói.
Khải Minh cũng tỏ vẻ thất vọng, chỉ là một cây linh dược cấp sáu cấp bảy thôi mà đánh nhau bán sống bán chết, cái linh dược này ở trong tiểu thế giới của hắn không có một ngàn cũng có tám trăm.
Trong tiểu thế giới của Khải Minh, đừng nói là linh dược cấp bảy, thậm chí cấp chín hắn có cả linh dược Hoàng giai, Huyền giai, thậm chí linh dược cấp Địa giai, cấp Thiên giai, hắn đều có.
Đám người nghĩ ngơi nửa ngày, rồi sao đó lại tiếp tục lên đường, bọn hắn hướng về phía tây của sâm lâm đi tiếp, đây là đường trở về Vân Huyền tông.
Trên đường đi, Khải Minh liền nảy sinh ra một ý nghĩ, đó chính là nhiệm vụ của hắn là muốn hắn gây dựng và khôi phục một thế lực, nhưng muốn gây dựng hoặc khôi phục một thế lực, thì chí ít cũng cần một thế lực nào đó lôi kéo, hắn nghĩ về Tiêu Gia và Vân Huyền tông, hắn nghĩ là nên lôi kéo thế lực nào để giúp hắn.
Chuyện sau này để sau này tính tiếp, điều hắn quan tâm hiện giờ là tăng lên tu vi, một Sư cảnh hiện tại vẫn chưa được mạnh cho lắm.
Bọn họ ban ngày thì tiếp tục lên đường, ban đêm thì nghỉ ngơi, trải qua thời gian sáu ngày, bọn họ cũng về đến địa phận của Vân Huyền tông.
Về đến tông môn, đám người lần lượt từ biệt nhau, có mấy đệ tử mang theo vẻ mặt tức giận tiến về chấp pháp đường, chắc hẳn là nói về việc bị tấn công bởi đệ tử của Linh Vân tông.
Khải Minh thì cùng vị sư tỷ kia, trở lại khu vực của ngoại môn.
Vị sư tỷ kia có tên là Tần Thanh Vân, tu vi Võ cảnh bát tầng, là một trong thập đại mỹ nữ ngoại môn của Vân Huyền tông.
Mà Khải Minh, à không, Tiêu Phàm sở dĩ vào được Vân Huyền tông, đều là do vị cô cô của hắn đưa vào.
Cô cô của hắn là một trưởng lão nội môn của Vân Huyền tông, tu vi gì thì trong ký ức Khải Minh không tìm thấy.
Trở về ngoại môn, hắn cùng Thanh Vân nói lời tạm biệt, sau đó hắn liền trở lại chỗ ở của hắn.
Chỗ hắn ở chính là một tòa núi nhỏ, trên toà núi này thì có vô số những căn nhà nằm rải rác khắp mọi nơi.
Tất cả đệ tử ngoại môn của Vân Huyền tông nơi ở chỉ tập trung mỗi ba toà núi, hai toà núi dành cho nam đệ tử, tòa núi còn lại là dành cho nữ đệ tử, vì thế mỗi một ngọn núi, chí ít cũng có vài ngàn người.
Còn đệ tử nội môn thì khác hơn, mỗi một tòa núi chỉ có mười đệ tử nội môn, cho nên rất là rộng rãi.
Đệ tử hạch tâm hay là trưởng lão, chấp pháp đường, hộ pháp thì mỗi người một toà núi, nhìn qua sự phân chia này liền cảm thấy đáng sợ.
Mà muốn vào được nội môn, chí ít cũng phải có tu vi Sĩ cảnh, còn nếu đang ở Võ cảnh cửu tầng hoặc Võ cảnh đỉnh phong mà có một điểm thiên phú, cũng sẽ được tông môn đặt cách, đưa thẳng vào nội môn.
Nói tóm lại, bây giờ Khải Minh chỉ cần đưa ra cái tu vi Sư cấp hiện tại của hắn, hắn ngay lập tức sẽ trở thành đệ tử hạch tâm của Vân Huyền tông, nếu may mắn hơn, ắt hẳn hắn sẽ trở thành đệ tử chân truyền.
Trở lại với việc nhà ở ngoại môn, dù một tòa núi ngoại môn có rất nhiều những căn nhà nhỏ khác nhau, nhưng mỗi căn nhà lại có thể ở đến năm người, nhìn vô cùng chật chội.
"Cái méo gì thế?" Khải Minh nhìn tình cảnh trước mắt, xém chút nhảy dựng lên.
"Đây mà là nơi ở sau!" Khải Minh liếc nhìn chung quanh.
Nguyên lai là trước mắt hắn là đầy những đệ tử, khắp nơi đi đi lại lại, nhưng tình cảnh thì cũng không phải bình thường, nếu bình thường thì có tên nào lại thất thố như Khải Minh không.
Chuyện là trước mắt Khải Minh là một tình cảnh vô cùng,...... là đáng sợ, rác thải khắp nơi, quần áo được treo lung tung, có một số lại bị gió thổi bay phất phới trên không trung, ở một phía xa xa, liền có một ít nam đệ tử cãi nhau vì chuyện chiếc quần,.....ầy, thật đúng là chuyện chiếc quần.
Chuyện là, một hôm trời trong xanh thẳm, bỗng bất ngờ, không ai biết được từ đâu, một cơn gió nhè nhẹ, thổi qua một sào phơi quần áo của một nhóm đệ tử ngoại môn, thế là cơn gió ấy đã cuốn đi một chiếc quần, và sao đó cơn gió ấy đã đưa chiếc quần kia đến một sào phơi quần áo khác của một nhóm đệ tử ngoại môn khác, và thế là bọn họ tranh nhau về cái quần.
"Trông chẳng khác gì là một khu ổ chuột!" Khải Minh nhìn tình cảnh trước mắt, miệng thì lẩm bẩm.
Tiếp theo đấy, hắn liền bước về căn nhà mà hắn ở.
Theo trí nhớ, hắn mất thời gian không bao lâu, thì liền về đến nơi mà hắn ở, vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt hắn là một tình cảnh vô cùng tráng lệ.
Thật ra cũng chả phải tráng lệ gì đó đâu, chuyện này chỉ là được coi như bình thường, nhưng do ở đây, nên Khải Minh tâng bốc nó lên mà thôi.
Chẳng qua là căn nhà mà Khải Minh ở, tuy có phần cũ kĩ, nhưng lại vô cùng ngăn nắp, bên trong có một cái bàn nhỏ, một cái giường đủ để cho năm người ngủ, và một gian bếp được dùng để nấu ăn.
Khải Minh bước lại chiếc bàn, hắn ngồi trên một chiếc ghế, chống cằm suy nghĩ là nên làm gì tiếp theo, hiện tại thì cũng chả có ai ở trong phòng, cho nên hắn liền tập trung nghĩ xem, nên làm gì tiếp theo.
Ngồi suy nghĩ một lúc, hắn liền đưa ra một quyết định, chi bằng tự tạo ra một thế lực, thâu tóm cái thể giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.