Hệ Thống! Tôi Gánh Không Nổi Nữa Rồi
Chương 38: Kỹ viện
Khải Ca Giai Kỳ
06/07/2023
Trong phủ Thượng thư hiện giờ đang vang lên tiếng đàn bầu, hai vợ chồng Trần thượng thư đã phải chịu đựng tiếng đàn "vỡ lòng" này của Uyên Ninh suốt hơn tuần lễ nay rồi. Đến khi hai người lớn tuổi không thể chịu được nữa thì một buổi sáng, phu nhân đến trước cửa phòng Uyên Ninh nói lớn:
- Uyên Ninh, nhà chúng ta không phải nhỏ nhưng cũng không quá rộng lớn so với các quan đương triều. Nhưng con có biết không, con tập đàn suốt hơn một tuần nay rồi mà con tập ở đâu, ta và cha con cũng đều nghe thấy. Có ai đánh đàn giống con không? Không được tập đàn trong phủ Thượng tư nữa, hãy ra ngoài tìm nơi nào yên tĩnh hay lớp học đàn mà tập tành đàng hoàng đi. Mới sáng sớm đừng hù dọa tai của hai người già chúng ta.
Uyên Ninh đang tập đàn nghe mẹ nói thì ngừng lại, nàng tập đàn nên không bị ảnh hưởng hay không để ý, nhưng tiếng đàn của nàng quả thật làm người khác thấy ghê sợ. Ngay từ đầu người máy đã ngăn nàng lại nhưng vẫn không nghe, cuối cùng một tuần trôi qua dở vẫn hoàn dở.
Uyên Ninh thấy thái độ của mẹ nghiêm khắc như thế thì cũng biết mình đang gây họa, liền cuốn gói đàn gọi hộ vệ Ám ra khỏi nhà. Ám ôm cây đàn bầu theo chân Uyên Ninh đi tìm chỗ "trú". Đi đến cây cầu thấy bàn ghế gỗ dưới gốc cây xoan, ở đây cũng thưa thớt người qua lại thì hai người ngồi tại đây tập đàn.
Ám thấy tiểu thư tập đàn cần mẫn như vậy mà vẫn không có tiến triển gì, bèn hỏi:
- Tiểu thư tập đàn đã hơn một tuần rồi mà vẫn y như lúc đầu, Hạ Đằng kia nói vậy đâu có đáng tin, người có cần phải khổ như vậy ko.
- Anh thấy ta đàn rất dở sao? - Uyên Ninh vẫn vừa tập đàn vừa trả lời Ám.
- Không phải rất dở mà cực kì dở tệ, phải nói là người không có năng khiếu gì về đàn nhạc này. Có thật là người biết đánh đàn không vậy?
- Ta biết đánh mà, ta còn cần thêm chút thời gian nữa để làm quen.
Ám lắc đầu ngán ngẩm, thế này thì khi nào mới biết đánh đàn. Về chuyện phủ Viên ngoại và gặp Hạ Đằng lần trước, Ám vẫn chưa nói với thượng thư và phu nhân, tiểu thư nói sẽ tự mình giải quyết việc này. Không biết trong thời gian bao lâu nhưng nhìn tiểu thư nỗ lực đàn thế này cũng thấy quyết tâm tự mình "giải phóng" đang rất lớn. Đây cùng lắm là trò chơi lúc rảnh rỗi của các tiểu thư công tử, hơn một chút thì có liên quan đến các quan, nếu lúc đó xảy ra chuyện gì thì báo lại với thượng thư vẫn còn được. Nhìn tiểu thư đang tập đàn mà vẫn không đâu vào đâu, Ám nói:
- Tiểu thư có cần người chỉ dẫn đánh đàn không, ta có quen biết một người đánh đàn rất cừ, còn đúng sở trường đàn bầu nữa.
- Thật sao, vậy hãy giới thiệu cho ta gặp người đó, ta tự mò cũng đang thắc mắc nhiều chỗ.
Ôi tự mò sao! Đúng là người mệt không phải người đánh đàn mà chính là người nghe. Nói không ngoa chứ phu nhân và thượng thư còn chịu đựng được hơn một tuần là giỏi lắm rồi, Ám chỉ nghe thấy tiếng đàn trong lúc làm nhiệm vụ xong trở về phủ và hiện tại của tiểu thư đã không thể nào chịu đựng được. Cho nên giờ mới đề xuất người đàn hay cho tiểu thư theo học, mà người này cũng... với tiểu thư sẽ có chút vấn đề.
- Đàn bầu vào tay người này thanh âm như nhảy múa, da diết làm lắng đọng tâm khảm người nghe. Tiểu thư học hỏi từ người này sẽ giúp người nâng cao món nghề. Chỉ là... cái giá trả lại là phải làm hài lòng một việc mà cô ả muốn.
- Cô ả... đây là phụ nữ sao? Ngươi quen biết cũng rộng rãi nhỉ!
- Chuyện, mà tiểu thư nên đi ngay giờ thôi, bây giờ khá đông người qua lại.
Hai người lại cuốn đồ đi tìm người thầy dạy đàn kia, một lát sau cả hai dừng chân trước một thanh lâu, Uyên Ninh đứng đó nhìn hàng người ra vào tấp nập.
- Ngươi nói ở đây có người đàn hay sẽ dạy cho ta, không lẽ chính là kỹ nữ sao?
- Có chuyện gì không được sao? - Ám nhìn Uyên Ninh đang hằm hằm nhìn mình thì rụt đầu lại. - Tiểu thư bình tĩnh, không giống như người nghĩ đâu, cứ vào trong trước đã rồi chuyện đâu còn có đó. Vào bên trong chỉ cần có cái này - Ám giơ hai đầu ngón tay cái và trỏ xoa xoa - Tiểu thư chắc người không cần lo việc này rồi.
Ám nhắm mắt làm ngơ ánh mắt hình viên đạn của Uyên Ninh, một bên vai vác đàn, một tay cầm cổ tay Uyên Ninh kéo nàng vào trong. Đến trước cửa thì có tú bà béo nùng nục đứng đó chặn lại.
- Tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà ai, đang tuổi cập kê đến đây làm cái gì? Nơi đây là chốn trăng hoa không phải nơi chạy loạn của trẻ con, cũng chẳng phải nơi đến để tìm người làm loạn. Mời tiểu thư đi nơi khác cho.
- Tú bà, đây là chủ của ta, là đích nữ phủ thượng thư Trần Uyên Ninh. Nay chúng ta đến đây không phải làm loạn tìm người mà đến vì gặp cô nương tài năng, xinh đẹp, quyến rũ nhất nhì của bà, Trương Mị Ni.
- Há há há... gặp Mị Ni á, các ngươi nghĩ dễ gì gặp được con gái ta. Cứ đứng đó mà mơ tưởng đi, người muốn gặp xếp hàng dài từ cổng kinh thành vào cửa hoàng cung còn chưa hết. Đừng ở đây làm loạn vô ích, mau về đi kẻo cha mẹ lo~ lắng.
- Tú bà, tiếp khách mà bà ngang ngược thế này không sợ thua lỗ sao, bà nhìn ở đâu ra tiểu thư ta đơn giản như vậy. Phú nhị đại ngay trước mắt còn đuổi đi bằng được, mắt của bà kém lắm rồi.
Nói xong thì giơ một túi tiền đựng toàn vàng nguyên chất bên trong trước mặt tú bà. Bà ta thấy vàng thì hai mắt sáng trưng, định vồ chộp lấy thì Uyên Ninh đã nhanh tay cướp lại.
- Bà cho chúng ta vào trong thì muốn thế nào ta đều đáp ứng, nhưng chưa gặp được Trương Mị Ni, chưa đáp ứng tiêu chí ta thì một cắc cũng không có.
- Ấy, sao lại như vậy, đến thanh lâu có luật của thanh lâu, đâu giống trao đổi hàng hóa như vậy. Cô nương muốn vào thì phải theo chúng ta ở đây.
- Vậy rốt cuộc có cho ta vào trong không?
- Có, có, sẽ có người sắp xếp cho tiểu thư, người đâu!.
Có một tiểu nhị cao gầy đến trước mặt nàng, mời nàng vào trong. Ám thở phào, chỉ sợ tiểu thư lỡ miệng nói quá lời là hỏng bét.
- Mị Ni cô nương đang tiếp khách, hai vị ngồi dưới sảnh đợi tầm hai tuần trà nữa là sẽ gặp.
Uyên Ninh quan sát nơi này, nàng thấy một không khí ồn ã, nặng nề, suồng sã ngay tại trung tâm sảnh này. Tiếng nói cười khanh khách líu lo của phụ nữ lẫn đàn ông thanh niên, mùi hương trang điểm phấn son nồng nặc sặc sụa xông lên mũi khiến nàng ho vài cái. Tiếng đàn, tiếng rót rượu, ca múa dập dình, cảnh tượng này trong mắt nàng xáo động như một ổ gà, những lông công lòe loẹt rối mắt, mùi hương nhân tạo nhức nhối. Cũng không phải lần đầu chứng kiến khung cảnh thanh lâu nhưng nơi này thật sự quá phô trương hoa mỹ rồi.
- Tiểu thư người nhẫn nại đợi một chút, Trương Mị Ni cũng có chút tiếng tăm, để gặp được người sẽ mất thời gian.
- Anh đi hỏi thử xem kỹ nữ họ Trương kia sắp tiếp khách xong chưa.
- Vậy để ta đi hỏi.
Ám đi đến hỏi những tú bà đang cười tíu tít cầm túi vàng nủng nỉnh trên tay, trước khi đi Uyên Ninh đã dặn là không được làm mất một đồng vàng nào. Tiểu thư đúng là... biết tiết kiệm cho phủ Thượng thư.
Uyên Ninh, còn nàng đang ngồi ghế nhìn cảnh ca múa trước mắt, Ám nói Trương Mị Ni giỏi đàn như thế không biết có trong dàn người nhạc công kia không. Nàng chú tâm lắng nghe tiếng đàn không để ý có người đến gần nàng.
- Tiểu thư nhà ai lại đến nơi mua vui này ngồi đây một mình vậy, có cần cùng ta bồi trà không?
Bên cạnh tay còn đang ôm một kỹ nữ mày liễu mắt ngọc sắc sảo, dáng người thướt tha màu hồng cam, tay cầm bình rượu đang rót rượu cho người công tử này. Uyên Ninh nhìn người đang đi đến thì làm ngơ.
- Uyên Ninh, nhà chúng ta không phải nhỏ nhưng cũng không quá rộng lớn so với các quan đương triều. Nhưng con có biết không, con tập đàn suốt hơn một tuần nay rồi mà con tập ở đâu, ta và cha con cũng đều nghe thấy. Có ai đánh đàn giống con không? Không được tập đàn trong phủ Thượng tư nữa, hãy ra ngoài tìm nơi nào yên tĩnh hay lớp học đàn mà tập tành đàng hoàng đi. Mới sáng sớm đừng hù dọa tai của hai người già chúng ta.
Uyên Ninh đang tập đàn nghe mẹ nói thì ngừng lại, nàng tập đàn nên không bị ảnh hưởng hay không để ý, nhưng tiếng đàn của nàng quả thật làm người khác thấy ghê sợ. Ngay từ đầu người máy đã ngăn nàng lại nhưng vẫn không nghe, cuối cùng một tuần trôi qua dở vẫn hoàn dở.
Uyên Ninh thấy thái độ của mẹ nghiêm khắc như thế thì cũng biết mình đang gây họa, liền cuốn gói đàn gọi hộ vệ Ám ra khỏi nhà. Ám ôm cây đàn bầu theo chân Uyên Ninh đi tìm chỗ "trú". Đi đến cây cầu thấy bàn ghế gỗ dưới gốc cây xoan, ở đây cũng thưa thớt người qua lại thì hai người ngồi tại đây tập đàn.
Ám thấy tiểu thư tập đàn cần mẫn như vậy mà vẫn không có tiến triển gì, bèn hỏi:
- Tiểu thư tập đàn đã hơn một tuần rồi mà vẫn y như lúc đầu, Hạ Đằng kia nói vậy đâu có đáng tin, người có cần phải khổ như vậy ko.
- Anh thấy ta đàn rất dở sao? - Uyên Ninh vẫn vừa tập đàn vừa trả lời Ám.
- Không phải rất dở mà cực kì dở tệ, phải nói là người không có năng khiếu gì về đàn nhạc này. Có thật là người biết đánh đàn không vậy?
- Ta biết đánh mà, ta còn cần thêm chút thời gian nữa để làm quen.
Ám lắc đầu ngán ngẩm, thế này thì khi nào mới biết đánh đàn. Về chuyện phủ Viên ngoại và gặp Hạ Đằng lần trước, Ám vẫn chưa nói với thượng thư và phu nhân, tiểu thư nói sẽ tự mình giải quyết việc này. Không biết trong thời gian bao lâu nhưng nhìn tiểu thư nỗ lực đàn thế này cũng thấy quyết tâm tự mình "giải phóng" đang rất lớn. Đây cùng lắm là trò chơi lúc rảnh rỗi của các tiểu thư công tử, hơn một chút thì có liên quan đến các quan, nếu lúc đó xảy ra chuyện gì thì báo lại với thượng thư vẫn còn được. Nhìn tiểu thư đang tập đàn mà vẫn không đâu vào đâu, Ám nói:
- Tiểu thư có cần người chỉ dẫn đánh đàn không, ta có quen biết một người đánh đàn rất cừ, còn đúng sở trường đàn bầu nữa.
- Thật sao, vậy hãy giới thiệu cho ta gặp người đó, ta tự mò cũng đang thắc mắc nhiều chỗ.
Ôi tự mò sao! Đúng là người mệt không phải người đánh đàn mà chính là người nghe. Nói không ngoa chứ phu nhân và thượng thư còn chịu đựng được hơn một tuần là giỏi lắm rồi, Ám chỉ nghe thấy tiếng đàn trong lúc làm nhiệm vụ xong trở về phủ và hiện tại của tiểu thư đã không thể nào chịu đựng được. Cho nên giờ mới đề xuất người đàn hay cho tiểu thư theo học, mà người này cũng... với tiểu thư sẽ có chút vấn đề.
- Đàn bầu vào tay người này thanh âm như nhảy múa, da diết làm lắng đọng tâm khảm người nghe. Tiểu thư học hỏi từ người này sẽ giúp người nâng cao món nghề. Chỉ là... cái giá trả lại là phải làm hài lòng một việc mà cô ả muốn.
- Cô ả... đây là phụ nữ sao? Ngươi quen biết cũng rộng rãi nhỉ!
- Chuyện, mà tiểu thư nên đi ngay giờ thôi, bây giờ khá đông người qua lại.
Hai người lại cuốn đồ đi tìm người thầy dạy đàn kia, một lát sau cả hai dừng chân trước một thanh lâu, Uyên Ninh đứng đó nhìn hàng người ra vào tấp nập.
- Ngươi nói ở đây có người đàn hay sẽ dạy cho ta, không lẽ chính là kỹ nữ sao?
- Có chuyện gì không được sao? - Ám nhìn Uyên Ninh đang hằm hằm nhìn mình thì rụt đầu lại. - Tiểu thư bình tĩnh, không giống như người nghĩ đâu, cứ vào trong trước đã rồi chuyện đâu còn có đó. Vào bên trong chỉ cần có cái này - Ám giơ hai đầu ngón tay cái và trỏ xoa xoa - Tiểu thư chắc người không cần lo việc này rồi.
Ám nhắm mắt làm ngơ ánh mắt hình viên đạn của Uyên Ninh, một bên vai vác đàn, một tay cầm cổ tay Uyên Ninh kéo nàng vào trong. Đến trước cửa thì có tú bà béo nùng nục đứng đó chặn lại.
- Tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà ai, đang tuổi cập kê đến đây làm cái gì? Nơi đây là chốn trăng hoa không phải nơi chạy loạn của trẻ con, cũng chẳng phải nơi đến để tìm người làm loạn. Mời tiểu thư đi nơi khác cho.
- Tú bà, đây là chủ của ta, là đích nữ phủ thượng thư Trần Uyên Ninh. Nay chúng ta đến đây không phải làm loạn tìm người mà đến vì gặp cô nương tài năng, xinh đẹp, quyến rũ nhất nhì của bà, Trương Mị Ni.
- Há há há... gặp Mị Ni á, các ngươi nghĩ dễ gì gặp được con gái ta. Cứ đứng đó mà mơ tưởng đi, người muốn gặp xếp hàng dài từ cổng kinh thành vào cửa hoàng cung còn chưa hết. Đừng ở đây làm loạn vô ích, mau về đi kẻo cha mẹ lo~ lắng.
- Tú bà, tiếp khách mà bà ngang ngược thế này không sợ thua lỗ sao, bà nhìn ở đâu ra tiểu thư ta đơn giản như vậy. Phú nhị đại ngay trước mắt còn đuổi đi bằng được, mắt của bà kém lắm rồi.
Nói xong thì giơ một túi tiền đựng toàn vàng nguyên chất bên trong trước mặt tú bà. Bà ta thấy vàng thì hai mắt sáng trưng, định vồ chộp lấy thì Uyên Ninh đã nhanh tay cướp lại.
- Bà cho chúng ta vào trong thì muốn thế nào ta đều đáp ứng, nhưng chưa gặp được Trương Mị Ni, chưa đáp ứng tiêu chí ta thì một cắc cũng không có.
- Ấy, sao lại như vậy, đến thanh lâu có luật của thanh lâu, đâu giống trao đổi hàng hóa như vậy. Cô nương muốn vào thì phải theo chúng ta ở đây.
- Vậy rốt cuộc có cho ta vào trong không?
- Có, có, sẽ có người sắp xếp cho tiểu thư, người đâu!.
Có một tiểu nhị cao gầy đến trước mặt nàng, mời nàng vào trong. Ám thở phào, chỉ sợ tiểu thư lỡ miệng nói quá lời là hỏng bét.
- Mị Ni cô nương đang tiếp khách, hai vị ngồi dưới sảnh đợi tầm hai tuần trà nữa là sẽ gặp.
Uyên Ninh quan sát nơi này, nàng thấy một không khí ồn ã, nặng nề, suồng sã ngay tại trung tâm sảnh này. Tiếng nói cười khanh khách líu lo của phụ nữ lẫn đàn ông thanh niên, mùi hương trang điểm phấn son nồng nặc sặc sụa xông lên mũi khiến nàng ho vài cái. Tiếng đàn, tiếng rót rượu, ca múa dập dình, cảnh tượng này trong mắt nàng xáo động như một ổ gà, những lông công lòe loẹt rối mắt, mùi hương nhân tạo nhức nhối. Cũng không phải lần đầu chứng kiến khung cảnh thanh lâu nhưng nơi này thật sự quá phô trương hoa mỹ rồi.
- Tiểu thư người nhẫn nại đợi một chút, Trương Mị Ni cũng có chút tiếng tăm, để gặp được người sẽ mất thời gian.
- Anh đi hỏi thử xem kỹ nữ họ Trương kia sắp tiếp khách xong chưa.
- Vậy để ta đi hỏi.
Ám đi đến hỏi những tú bà đang cười tíu tít cầm túi vàng nủng nỉnh trên tay, trước khi đi Uyên Ninh đã dặn là không được làm mất một đồng vàng nào. Tiểu thư đúng là... biết tiết kiệm cho phủ Thượng thư.
Uyên Ninh, còn nàng đang ngồi ghế nhìn cảnh ca múa trước mắt, Ám nói Trương Mị Ni giỏi đàn như thế không biết có trong dàn người nhạc công kia không. Nàng chú tâm lắng nghe tiếng đàn không để ý có người đến gần nàng.
- Tiểu thư nhà ai lại đến nơi mua vui này ngồi đây một mình vậy, có cần cùng ta bồi trà không?
Bên cạnh tay còn đang ôm một kỹ nữ mày liễu mắt ngọc sắc sảo, dáng người thướt tha màu hồng cam, tay cầm bình rượu đang rót rượu cho người công tử này. Uyên Ninh nhìn người đang đi đến thì làm ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.