Hệ Thống! Tôi Gánh Không Nổi Nữa Rồi
Chương 27: Nguyên Sơ
Khải Ca Giai Kỳ
06/07/2023
Những ngày qua ta không ở phủ có chuyện gì xảy ra không? Phu nhân ở nhà vẫn ổn chứ?
- Thiếp thân vẫn vậy, hai đứa nhỏ ăn ngủ đi học hàng ngày đều đều, Ninh nó ở nhà nằm cả ngày thỉnh thoảng ra ngoài hóng gió rồi về. - Trần phu nhân gấp phẳng phiu chiếc áo trên giường trả lời.
- Đứa nhóc này, ngay cả mẹ nó còn giấu được, ta không biết nói làm sao với con bé này nữa. Vậy phu nhân đúng là không biết chuyện gì rồi. Ngay ngày hôm sau, Ninh đã ra khỏi nhà...
- Sao lại có chuyện như vậy xảy ra được, sao lại xảy ra chuyện như thế chứ. Ninh còn dám giấu ta chuyện này. Hôm đó Ninh nói muốn ra ngoài cùng Nguyên Sơ, nó năn nỉ thiếp mãi... về nhà cũng không thấy con bé có gì lạ.
- Phu nhân bớt nóng giận, ta sẽ đi xem con bé thế nào. Đúng là gan quá rồi, lớn rồi không nghĩ gì đến cha mẹ ở nhà, muốn làm gì thì làm nấy, làm không nghĩ đến hậu quả.
Ai mới là người nóng giận, Trần thượng thư tức lắm, trong triều nghe bên Lễ bộ trình bày sự việc, thấy tên Uyên Ninh trên hạch thì giật mình. Một toán người lạ bắt lang y đi ngay tại khách điếm, về điều tra những kẻ kia thì không nói đến, nhưng Uyên Ninh thì... làm người làm cha như ta làm sao không lo lắng được.
Trần thượng thư gọi Uyên Ninh đến xem vết thương, không nằm ngoài dự đoán, nàng ngồi nghe cha giáo huấn một hồi không dám ngóc đầu lên.
Sáng hôm đó ở đường lớn ngoài kia, một nhân vật tỏa ra hào quang rực rỡ của nhân vật chính đang rất nhàn nhã hưởng thụ công việc của mình. Phải, đó chính là Nguyên Sơ, anh chàng đang ghé vào tiệm rèn trên đường hỏi rèn một vài thanh kiếm chắc chắn để tiện sử dụng sau này. Sau Nguyên Sơ ghé vài tiệm mua những vật dụng cần thiết khác. Những việc này đều do hạ nhân trong phủ làm nhưng Nguyên Sơ muốn tự tay tìm, chỉ để một người đi theo bên cạnh phòng ngừa bất trắc thì báo về phủ.
- Tam công tử, người rèn thêm thanh kiếm mới cho tứ tiểu thư sao? Ngày hôm qua hạ nhân còn được lệnh của tiểu thư mang kiếm về phủ, nay công tử đã rèn thêm một cái mới rồi.
- Đây là ta tìm rèn cho Uyên Ninh, em ấy tập võ phòng thân, sẽ cần một thanh kiếm chắc chắn phù hợp với mình. Trước mắt cứ rèn kiếm trước để đến khi tập luyện, ta sẽ dựa vào đó để xem xét nên chỉnh sửa lại thế nào.
- Người rèn kiếm cho Uyên Ninh tiểu thư nhà Trần thượng thư sao? Tại sao công tử lại rèn kiếm cho Uyên Ninh tiểu thư vậy, không lẽ... - rồi nhìn Nguyên Sơ với ánh mắt như đã hiểu rõ trần đời.
- Ngươi nghĩ xa quá rồi đấy, Phù Ngọc giao Uyên Ninh cho ta dạy võ cho em ấy. Ta coi em như em gái trong nhà, nào có suy nghĩ sâu xa như ngươi tưởng.
- Vâng công tử, người cứ làm việc của người đi ạ, hạ nhân không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Sau một hồi ghé các tiệm mua đồ, một chủ một hạ nhân phi ngựa đến cuối kinh thành, nơi có một cánh đồng cỏ rộng rãi, thoáng mát dễ chịu, không khí khác biệt hoàn toàn với kinh thành sầm uất, nhộn nhịp. Không thể ngờ được trong kinh thành có một nơi như vậy. Đó là ân điển của đức vua dành cho gia tộc Phạm tướng quân, người vừa là bạn thuở niên thiếu, vừa là đại tướng quân của nước... đã giữ hòa bình sau bao cuộc chiến tranh loạn lạc.
Đồng cỏ không quá rộng, đủ để tập luyện cho hơn 400 người, ở đây thường là nơi Nguyên Sơ luyện tập cũng như phụ giúp Nguyễn Đô - tướng quân dưới trướng cha mình huấn luyện các binh lính. Nguyên Sơ đứng trên một gô đất cao nhìn xuống các quân sĩ đang tập luyện ở dưới, một tốp người đang luyện kiếm, một tốp đang tập bắn tên, tốp thì tập võ, tốp rèn luyện thể lực...
Nguyên Sơ đến những nơi anh thấy bất ổn chỉnh sửa động tác, nhắc nhở quân sĩ. Anh vừa tập luyện cùng vừa nhắc nhở người xung quanh, sau một buổi sáng tập luyện ai nấy trò chuyện vui vẻ thoải mái sau giờ ăn.
- Sao anh cứ phải khép nép sau Nguyên Sơ như vậy, nó bằng tuổi anh chỉ vì là con của tướng quân mà được chỉ đạo chúng ta, tôi thấy không phục.
- Nguyên Sơ tài giỏi ai cũng biết, chỉ là tuổi còn trẻ thôi, cậu ta đã theo tướng quân ra chiến trường đến nay đã 7 năm kinh nghiệm rồi đấy.
- Tôi cũng không ưa gì hắn, nhìn mặt xuất hiện là không muốn tập luyện gì rồi. Chỉ là ra chiến trường, ai ở đây tập luyện rồi mà chả ra được.
- Cũng khéo, con của tướng quân sẽ phải theo cha thôi, hiếm thấy ai ở nhà rảnh rỗi rong chơi được.
- Haha, nói như các anh thì người huấn luyện chúng ta cũng chỉ là tép riu không khác gì mình thôi sao. So thế nào được khi người ta có nền sẵn từ trước chứ.
Bốn người tụ tập nói chuyện phiếm, đúng hơn là nói xấu Nguyên Sơ. Tiếng "lành đồn xa" có người nghe chữ được chữ không, người nghe thấy sẽ khó chịu, có người thì dửng dưng. Đây là đang ở trong thời gian tập luyện cùng nhau, mà còn xích mích mâu thuẫn với cấp trên của mình như vậy, rồi tập luyện và sau này không biết thế nào.
Những lời này đều truyền đến tai Nguyên Sơ và Nguyễn Đô đang ngồi bàn việc gần đó.
- Nguyên Sơ, những việc này cậu xem rồi giải quyết, đặc biệt về tư tưởng của họ. Nếu cậu có gì khó khăn thì tôi sẽ giúp.
- Việc này Nguyên Sơ sẽ có giải quyết, tướng quân không cần quá bận tâm. Còn việc khi nãy tướng quân thấy thế nào ạ.
- Ở đây rộng rãi, cũng được coi như một phần của Phạm tướng quân, cậu muốn đưa người vào tập huấn ta cũng không có nhiều ý kiến. Chỉ là sẽ không quá thích hợp với thời gian luyện tập ở đây, cậu nên cân nhắc.
- Vâng ạ, Nguyên Sơ dự tính sẽ chỉ đưa người đến đây vào buổi chiều trong ngày, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến những quân sĩ khác đâu ạ.
- Vậy thì ổn hơn, bao giờ đưa người vào thì nói ta để ta biết, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi.
- Tướng quân nghỉ ngơi, Nguyên Sơ ra ngoài trước.
Chiều đó, Nguyên Sơ trông coi từng tốp người luyện tập, anh phân công khoảng hơn chục người ra ngoài sông lớn gánh nước, lội bùn, giúp bà con làm nông ở ngoài kinh thành cách đó 3 dặm (1 dặm=444,44m). Tốp người 15 người đi bộ đến đó mang theo cuốc xẻng, thùng gỗ xách nước... tưới tiêu ruộng lúa làm nông, chăm sóc gia súc gia cầm giúp nông dân.
Nguyên Sơ đi bộ cùng đoàn người, trên đường đi còn ghé vào vài nơi phụ giúp nên đến muộn và trở về lúc trời nhá nhem tối.
Nguyên Sơ tìm chỗ không quá gần cũng không quá xa đến để làm việc, hàng ngày cậu vẫn đến những nơi sau kinh thành phụ giúp bà con làm việc, hầu như ai cũng quen mặt cậu. Qua buổi này mọi người dường như có gì đó gần gũi hơn, tuy ai cũng thấm mệt chỉ biết trách thầm Nguyên Sơ trong lòng nhưng cũng đã thoải mái với nhau hơn phần nào. Còn về những người nói xấu Nguyên Sơ, cậu sẽ từ từ thay đổi tư tưởng những người này.
- Thiếp thân vẫn vậy, hai đứa nhỏ ăn ngủ đi học hàng ngày đều đều, Ninh nó ở nhà nằm cả ngày thỉnh thoảng ra ngoài hóng gió rồi về. - Trần phu nhân gấp phẳng phiu chiếc áo trên giường trả lời.
- Đứa nhóc này, ngay cả mẹ nó còn giấu được, ta không biết nói làm sao với con bé này nữa. Vậy phu nhân đúng là không biết chuyện gì rồi. Ngay ngày hôm sau, Ninh đã ra khỏi nhà...
- Sao lại có chuyện như vậy xảy ra được, sao lại xảy ra chuyện như thế chứ. Ninh còn dám giấu ta chuyện này. Hôm đó Ninh nói muốn ra ngoài cùng Nguyên Sơ, nó năn nỉ thiếp mãi... về nhà cũng không thấy con bé có gì lạ.
- Phu nhân bớt nóng giận, ta sẽ đi xem con bé thế nào. Đúng là gan quá rồi, lớn rồi không nghĩ gì đến cha mẹ ở nhà, muốn làm gì thì làm nấy, làm không nghĩ đến hậu quả.
Ai mới là người nóng giận, Trần thượng thư tức lắm, trong triều nghe bên Lễ bộ trình bày sự việc, thấy tên Uyên Ninh trên hạch thì giật mình. Một toán người lạ bắt lang y đi ngay tại khách điếm, về điều tra những kẻ kia thì không nói đến, nhưng Uyên Ninh thì... làm người làm cha như ta làm sao không lo lắng được.
Trần thượng thư gọi Uyên Ninh đến xem vết thương, không nằm ngoài dự đoán, nàng ngồi nghe cha giáo huấn một hồi không dám ngóc đầu lên.
Sáng hôm đó ở đường lớn ngoài kia, một nhân vật tỏa ra hào quang rực rỡ của nhân vật chính đang rất nhàn nhã hưởng thụ công việc của mình. Phải, đó chính là Nguyên Sơ, anh chàng đang ghé vào tiệm rèn trên đường hỏi rèn một vài thanh kiếm chắc chắn để tiện sử dụng sau này. Sau Nguyên Sơ ghé vài tiệm mua những vật dụng cần thiết khác. Những việc này đều do hạ nhân trong phủ làm nhưng Nguyên Sơ muốn tự tay tìm, chỉ để một người đi theo bên cạnh phòng ngừa bất trắc thì báo về phủ.
- Tam công tử, người rèn thêm thanh kiếm mới cho tứ tiểu thư sao? Ngày hôm qua hạ nhân còn được lệnh của tiểu thư mang kiếm về phủ, nay công tử đã rèn thêm một cái mới rồi.
- Đây là ta tìm rèn cho Uyên Ninh, em ấy tập võ phòng thân, sẽ cần một thanh kiếm chắc chắn phù hợp với mình. Trước mắt cứ rèn kiếm trước để đến khi tập luyện, ta sẽ dựa vào đó để xem xét nên chỉnh sửa lại thế nào.
- Người rèn kiếm cho Uyên Ninh tiểu thư nhà Trần thượng thư sao? Tại sao công tử lại rèn kiếm cho Uyên Ninh tiểu thư vậy, không lẽ... - rồi nhìn Nguyên Sơ với ánh mắt như đã hiểu rõ trần đời.
- Ngươi nghĩ xa quá rồi đấy, Phù Ngọc giao Uyên Ninh cho ta dạy võ cho em ấy. Ta coi em như em gái trong nhà, nào có suy nghĩ sâu xa như ngươi tưởng.
- Vâng công tử, người cứ làm việc của người đi ạ, hạ nhân không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Sau một hồi ghé các tiệm mua đồ, một chủ một hạ nhân phi ngựa đến cuối kinh thành, nơi có một cánh đồng cỏ rộng rãi, thoáng mát dễ chịu, không khí khác biệt hoàn toàn với kinh thành sầm uất, nhộn nhịp. Không thể ngờ được trong kinh thành có một nơi như vậy. Đó là ân điển của đức vua dành cho gia tộc Phạm tướng quân, người vừa là bạn thuở niên thiếu, vừa là đại tướng quân của nước... đã giữ hòa bình sau bao cuộc chiến tranh loạn lạc.
Đồng cỏ không quá rộng, đủ để tập luyện cho hơn 400 người, ở đây thường là nơi Nguyên Sơ luyện tập cũng như phụ giúp Nguyễn Đô - tướng quân dưới trướng cha mình huấn luyện các binh lính. Nguyên Sơ đứng trên một gô đất cao nhìn xuống các quân sĩ đang tập luyện ở dưới, một tốp người đang luyện kiếm, một tốp đang tập bắn tên, tốp thì tập võ, tốp rèn luyện thể lực...
Nguyên Sơ đến những nơi anh thấy bất ổn chỉnh sửa động tác, nhắc nhở quân sĩ. Anh vừa tập luyện cùng vừa nhắc nhở người xung quanh, sau một buổi sáng tập luyện ai nấy trò chuyện vui vẻ thoải mái sau giờ ăn.
- Sao anh cứ phải khép nép sau Nguyên Sơ như vậy, nó bằng tuổi anh chỉ vì là con của tướng quân mà được chỉ đạo chúng ta, tôi thấy không phục.
- Nguyên Sơ tài giỏi ai cũng biết, chỉ là tuổi còn trẻ thôi, cậu ta đã theo tướng quân ra chiến trường đến nay đã 7 năm kinh nghiệm rồi đấy.
- Tôi cũng không ưa gì hắn, nhìn mặt xuất hiện là không muốn tập luyện gì rồi. Chỉ là ra chiến trường, ai ở đây tập luyện rồi mà chả ra được.
- Cũng khéo, con của tướng quân sẽ phải theo cha thôi, hiếm thấy ai ở nhà rảnh rỗi rong chơi được.
- Haha, nói như các anh thì người huấn luyện chúng ta cũng chỉ là tép riu không khác gì mình thôi sao. So thế nào được khi người ta có nền sẵn từ trước chứ.
Bốn người tụ tập nói chuyện phiếm, đúng hơn là nói xấu Nguyên Sơ. Tiếng "lành đồn xa" có người nghe chữ được chữ không, người nghe thấy sẽ khó chịu, có người thì dửng dưng. Đây là đang ở trong thời gian tập luyện cùng nhau, mà còn xích mích mâu thuẫn với cấp trên của mình như vậy, rồi tập luyện và sau này không biết thế nào.
Những lời này đều truyền đến tai Nguyên Sơ và Nguyễn Đô đang ngồi bàn việc gần đó.
- Nguyên Sơ, những việc này cậu xem rồi giải quyết, đặc biệt về tư tưởng của họ. Nếu cậu có gì khó khăn thì tôi sẽ giúp.
- Việc này Nguyên Sơ sẽ có giải quyết, tướng quân không cần quá bận tâm. Còn việc khi nãy tướng quân thấy thế nào ạ.
- Ở đây rộng rãi, cũng được coi như một phần của Phạm tướng quân, cậu muốn đưa người vào tập huấn ta cũng không có nhiều ý kiến. Chỉ là sẽ không quá thích hợp với thời gian luyện tập ở đây, cậu nên cân nhắc.
- Vâng ạ, Nguyên Sơ dự tính sẽ chỉ đưa người đến đây vào buổi chiều trong ngày, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến những quân sĩ khác đâu ạ.
- Vậy thì ổn hơn, bao giờ đưa người vào thì nói ta để ta biết, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi.
- Tướng quân nghỉ ngơi, Nguyên Sơ ra ngoài trước.
Chiều đó, Nguyên Sơ trông coi từng tốp người luyện tập, anh phân công khoảng hơn chục người ra ngoài sông lớn gánh nước, lội bùn, giúp bà con làm nông ở ngoài kinh thành cách đó 3 dặm (1 dặm=444,44m). Tốp người 15 người đi bộ đến đó mang theo cuốc xẻng, thùng gỗ xách nước... tưới tiêu ruộng lúa làm nông, chăm sóc gia súc gia cầm giúp nông dân.
Nguyên Sơ đi bộ cùng đoàn người, trên đường đi còn ghé vào vài nơi phụ giúp nên đến muộn và trở về lúc trời nhá nhem tối.
Nguyên Sơ tìm chỗ không quá gần cũng không quá xa đến để làm việc, hàng ngày cậu vẫn đến những nơi sau kinh thành phụ giúp bà con làm việc, hầu như ai cũng quen mặt cậu. Qua buổi này mọi người dường như có gì đó gần gũi hơn, tuy ai cũng thấm mệt chỉ biết trách thầm Nguyên Sơ trong lòng nhưng cũng đã thoải mái với nhau hơn phần nào. Còn về những người nói xấu Nguyên Sơ, cậu sẽ từ từ thay đổi tư tưởng những người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.