Hệ Thống! Tôi Gánh Không Nổi Nữa Rồi
Chương 14: Quay lại
Khải Ca Giai Kỳ
06/07/2023
Em nói với Trần phu nhân là sẽ cùng ta đi dạo chơi trong thành.
- Vâng ạ... Anh Nguyên Sơ, em xin lỗi. Em nói đi cùng anh Nguyên Sơ thì mẹ sẽ cho em ra ngoài.
- Một mình em đi với ta thôi sao.
- Không ạ, em đi cùng Oanh nữa ạ.
- Sao chỉ sau một ngày mà em đã muốn đi chơi rồi? Em quên mất hôm qua em bị thương rồi à, em muốn đi đâu?
- Em muốn xem các lang y mới đến kinh thành...
- Bệnh của em đang dần nặng hơn?
- Em, em chỉ muốn đến chơi xem qua thôi ạ.
- Em muốn đi trong bao lâu?
- Chắc em sẽ đi trong một buổi sáng đến trưa thì về... Nhưng chiều em cũng sẽ đi vì sợ không đủ thời giờ.
- Sáng thì ta đi cùng em được nhưng chiều thì ta có việc rồi, ta sẽ đi cùng em sáng nay thôi. Vậy có được không?
- Dạ, được ạ. Cảm ơn anh Nguyên Sơ.
- Được rồi, ta hãy tranh thủ đi khi còn sớm, còn đến nhà bạn em nữa.
- Vâng ạ.
Trên con đường lớn trong kinh thành, hai cô nương đi chơi dạo cùng nhau, có một người con trai đi sau cách vài bước chân. Nhìn dáng vẻ thong dong như đang ngắm cảnh đẹp phố phường, nhưng lại luôn để mắt đến người đi trước mặt.
- Oanh, thật xin lỗi đã phải để cậu đi cùng tôi thế này.
- Nay tôi còn ở nhà, không đi buôn bán với mẹ, nếu không người đứng cạnh Ninh bây giờ là Phạm công tử rồi. Mà sao lại muốn ra ngoài vậy, chưa khỏi bệnh đã đi long nhong thế này rồi.
- Tôi dở chứng muốn đi xem cho khuây khỏa thôi.
- Phạm công tử vậy mà cũng đồng ý đi cùng. Đúng là... Cậu thật biết cách tạo phiền phức cho người khác.
- Các lang y đến kinh không biết có nhiều người đến khám bệnh không nhỉ?
- Theo như Oanh biết, mọi người biết lang y đến thi tuyển vào cung sẽ đến thăm khám người trong kinh, ai cũng muốn đến xem bệnh, nhưng chắc sẽ không đông lắm đâu.
- Hừm, người bị bệnh nặng các lang y cũng không khám hết được, nếu đông quá ta hãy trở về thôi.
Nếu có biến thì sẽ để Oanh chạy đầu tiên, người máy đúng là giỏi tính toán, có Nguyên Sơ đi cùng không cần lo sợ gì nguy hiểm, cũng sẽ là một cánh tay hỗ trợ đắc lực.
- Tôi nhắc cô trước, đừng có chuyện gì cũng hấp tấp liều mình mà xông vào. Cô nên xem lại bản thân mình làm được những gì, có chuyện gì khó để Nguyên Sơ đi, với sức cô hiện giờ thì không làm được gì đâu.
- Biết rồi. Cảm ơn anh người máy đã luôn nhắc nhở tôi.
- Hừ. Cô để cho tôi một ngày yên ổn là quý hóa lắm rồi.
Trước dịch quán nơi các thầy thuốc đang ở, có rất nhiều người dân trong kinh đến xem bệnh, các thầy thuốc dù bận rộn và thấm mệt nhưng đều đón tiếp niềm nở, ân cần chu đáo. Bên ngoài chật ních người đứng, các lang y ngồi che chắn bằng tường đất mỏng, có phủ ít lá lên trên.
Tổng cộng đoàn người đến kinh thành có 11 lang y có tiếng từ khắp các vùng, đều là những người tài giỏi. Có người tự mình đến, có người được người dân khuyên nên đi, có người được quan trên giao phó, tìm người đến kinh. Nhưng ở đây chỉ có 8 người đến khám bệnh, 4 người còn lại không có mặt, Uyên Ninh biết 4 người này là ai.
Nhìn tình hình hiện tại chắc hẳn bệnh của nhà vua đang dần chuyển biến xấu đi. Trong truyện không nói rõ ràng vua bị bệnh gì, ai khám cũng đều lắc đầu. Cho đến khi bệnh càng nặng, nhà vua sinh ra ảo giác rồi tâm trí không còn minh mẫn nữa, dần dần ông sợ cái chết, mong muốn tìm thuốc trường sinh kéo dài tuổi thọ.
Những lang y đến đây đều biết rằng người đứng đầu của họ đang gặp bệnh lạ, nhưng bên ngoài chỉ thông báo là tuyển thái y cho người dân biết. Thế nhưng, tham dự hội chẩn bằng một cách nào đó, những người thân thích của các quan đều biết, tất nhiên Uyên Ninh là ngoại lệ. Ở đây, nàng đã thấy vài người tùy tùng của các phu nhân, công tử đang nói chuyện, nhờ vả đến các lang y.
Vì là quản lí bởi triều đình, hôm nay các lang y khám bệnh cho người dân trong kinh đều là lệnh của nhà vua cho phép. Thế mà những người này, những người thân thích nhà các quan lại giữa đường giữa lối lôi kéo, xin nài thầy thuốc thế này. Thật là, dù có muốn lộng quyền thế nào thì cũng nên biết nơi mà "khoe khoang" chứ, ở đây vẫn luôn nằm trong quyền kiểm soát của nhà vua, hoặc là quyền hành cao quá nên không nể sợ gì.
- Đã đến nơi rồi, em muốn làm gì, đến khám bệnh sao?
- Em đứng ở đây một lát xem thôi ạ.
- Vậy thì hãy lại quán nước ven đường ngồi, đi đường cũng mệt rồi.
Trong quán nước, nói đúng hơn là một gánh nước nhỏ có chỗ thuê ổn, thuận tiện buôn bán, ba người ngồi xuống nhìn về phía các lang y đang chữa bệnh. Oanh mất kiên nhẫn hỏi:
- Cậu đi đường xa đến đây chỉ vì muốn xem lang y chữa bệnh thôi sao? Cậu có thấy khó chịu trong người thì hãy đến khám xem.
- Tôi đã khỏe lên nhiều rồi, rất nhanh sẽ về thôi. - Rồi cô quay ra nói với người máy.
- Người đó sắp đến rồi đúng không? Tôi nhìn thấy vài người cứ lởn vởn quanh đây. Hình như đã đi theo rồi mà nhỉ?
- Cô thấy thế nào?
- Bắt tại trận được không nhỉ? Có vẻ hơi khó.
- Cô định đâm đầu vào hang cọp à. Cô để Oanh đi cùng gặp chuyện vì cô sao? Này, hôm qua cô vừa mới ngã hồ đấy, giờ còn muốn làm cái gì?
- Anh cứ từ từ, tôi đã có tính toán hết rồi.
- Tôi nói trước là không ổn cho cô đâu, đừng có tự tiện hành động rồi lại rước họa vào thân.
- Nhìn kìa, sao mọi người đến khám lại túm tụm đông lại thế kia, nãy giờ dù đông người nhưng vẫn rất trật tự mà.
- Aaaaaaaa....
- Có người ngã xuống, có người ngã xuống còn sùi bọt mép nữa...
- Ôi, có chuyện gì vậy, bên trong có người bị bệnh ngất đi sao?
- Nhìn thật đáng sợ, các lang y bên trong đã chuyển người đến khách điếm để điều trị rồi.
Mắt đang quan sát và nghe ngóng không bỏ sót một động tĩnh nào, Nguyên Sơ đã nhìn thấy ba bóng đen lướt qua dàn người đến khách điếm mà không một ai hay biết.
- Giữa đường phố ban ngày đông người qua lại mà dám lộng hành như vậy, quả thật to gan tày trời.
Nguyên Sơ không biết rõ những người này từ đâu đến, nhìn thân thủ thế này không phải dạng tầm thường gì, nhưng tại sao lại đến nơi các lang y hành nghề như thế này. Bên trong đang có người gặp chuyện, những kẻ này xuất hiện là đang muốn gây chuyện gì, các lang y đến kinh thành đều được bảo hộ bởi triều đình...
Anh chàng đứng dậy đi đến nơi những người hộ vệ đang "dẹp loạn" nhắc nhở người dân hãy trật tự và bình tĩnh, nói về chuyện mình nhìn thấy vừa rồi. Sau, một tốp người phân bố vào bên trong giám sát những lang y đưa người bệnh và canh chừng những lang y bên ngoài đang khám bệnh.
- Phạm công tử, có chuyện gì xảy ra trong đó vậy?
- Có một người bệnh cũ tái phát, các lang y đã đưa vào trong, còn bên ngoài đang di tản người trở về. Các lang y sẽ còn thăm khám thêm vài ngày nữa mới dứt, mọi người cũng đang dần ra về.
Rồi quay sang Uyên Ninh, Nguyên Sơ nói:
- Hiện tại em còn muốn ở lại đây nữa không. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta thấy hai đứa cũng nên trở về đi.
- Vâng ạ, em cũng đang muốn quay trở về. Oanh, chúng ta về thôi, cậu cũng chán rồi đúng không?
- Ừ... Vậy ta trở về.
- Không còn chuyện gì nữa, chúng em về trước, anh Nguyên Sơ đi sau ạ.
- Ừ, nhớ đi đường cẩn thận.
Hai người đứng dậy trả tiền ra khỏi quán nước rồi ra về, đi được một đoạn Uyên Ninh tạm biệt Quỳnh Hoa:
- Tôi đến tiệm mua ít đồ rồi về, Oanh cứ về nhà trước đi nhá.
Nói xong không chờ Oanh phản ứng đã quay lại con đường vừa rồi.
- Vâng ạ... Anh Nguyên Sơ, em xin lỗi. Em nói đi cùng anh Nguyên Sơ thì mẹ sẽ cho em ra ngoài.
- Một mình em đi với ta thôi sao.
- Không ạ, em đi cùng Oanh nữa ạ.
- Sao chỉ sau một ngày mà em đã muốn đi chơi rồi? Em quên mất hôm qua em bị thương rồi à, em muốn đi đâu?
- Em muốn xem các lang y mới đến kinh thành...
- Bệnh của em đang dần nặng hơn?
- Em, em chỉ muốn đến chơi xem qua thôi ạ.
- Em muốn đi trong bao lâu?
- Chắc em sẽ đi trong một buổi sáng đến trưa thì về... Nhưng chiều em cũng sẽ đi vì sợ không đủ thời giờ.
- Sáng thì ta đi cùng em được nhưng chiều thì ta có việc rồi, ta sẽ đi cùng em sáng nay thôi. Vậy có được không?
- Dạ, được ạ. Cảm ơn anh Nguyên Sơ.
- Được rồi, ta hãy tranh thủ đi khi còn sớm, còn đến nhà bạn em nữa.
- Vâng ạ.
Trên con đường lớn trong kinh thành, hai cô nương đi chơi dạo cùng nhau, có một người con trai đi sau cách vài bước chân. Nhìn dáng vẻ thong dong như đang ngắm cảnh đẹp phố phường, nhưng lại luôn để mắt đến người đi trước mặt.
- Oanh, thật xin lỗi đã phải để cậu đi cùng tôi thế này.
- Nay tôi còn ở nhà, không đi buôn bán với mẹ, nếu không người đứng cạnh Ninh bây giờ là Phạm công tử rồi. Mà sao lại muốn ra ngoài vậy, chưa khỏi bệnh đã đi long nhong thế này rồi.
- Tôi dở chứng muốn đi xem cho khuây khỏa thôi.
- Phạm công tử vậy mà cũng đồng ý đi cùng. Đúng là... Cậu thật biết cách tạo phiền phức cho người khác.
- Các lang y đến kinh không biết có nhiều người đến khám bệnh không nhỉ?
- Theo như Oanh biết, mọi người biết lang y đến thi tuyển vào cung sẽ đến thăm khám người trong kinh, ai cũng muốn đến xem bệnh, nhưng chắc sẽ không đông lắm đâu.
- Hừm, người bị bệnh nặng các lang y cũng không khám hết được, nếu đông quá ta hãy trở về thôi.
Nếu có biến thì sẽ để Oanh chạy đầu tiên, người máy đúng là giỏi tính toán, có Nguyên Sơ đi cùng không cần lo sợ gì nguy hiểm, cũng sẽ là một cánh tay hỗ trợ đắc lực.
- Tôi nhắc cô trước, đừng có chuyện gì cũng hấp tấp liều mình mà xông vào. Cô nên xem lại bản thân mình làm được những gì, có chuyện gì khó để Nguyên Sơ đi, với sức cô hiện giờ thì không làm được gì đâu.
- Biết rồi. Cảm ơn anh người máy đã luôn nhắc nhở tôi.
- Hừ. Cô để cho tôi một ngày yên ổn là quý hóa lắm rồi.
Trước dịch quán nơi các thầy thuốc đang ở, có rất nhiều người dân trong kinh đến xem bệnh, các thầy thuốc dù bận rộn và thấm mệt nhưng đều đón tiếp niềm nở, ân cần chu đáo. Bên ngoài chật ních người đứng, các lang y ngồi che chắn bằng tường đất mỏng, có phủ ít lá lên trên.
Tổng cộng đoàn người đến kinh thành có 11 lang y có tiếng từ khắp các vùng, đều là những người tài giỏi. Có người tự mình đến, có người được người dân khuyên nên đi, có người được quan trên giao phó, tìm người đến kinh. Nhưng ở đây chỉ có 8 người đến khám bệnh, 4 người còn lại không có mặt, Uyên Ninh biết 4 người này là ai.
Nhìn tình hình hiện tại chắc hẳn bệnh của nhà vua đang dần chuyển biến xấu đi. Trong truyện không nói rõ ràng vua bị bệnh gì, ai khám cũng đều lắc đầu. Cho đến khi bệnh càng nặng, nhà vua sinh ra ảo giác rồi tâm trí không còn minh mẫn nữa, dần dần ông sợ cái chết, mong muốn tìm thuốc trường sinh kéo dài tuổi thọ.
Những lang y đến đây đều biết rằng người đứng đầu của họ đang gặp bệnh lạ, nhưng bên ngoài chỉ thông báo là tuyển thái y cho người dân biết. Thế nhưng, tham dự hội chẩn bằng một cách nào đó, những người thân thích của các quan đều biết, tất nhiên Uyên Ninh là ngoại lệ. Ở đây, nàng đã thấy vài người tùy tùng của các phu nhân, công tử đang nói chuyện, nhờ vả đến các lang y.
Vì là quản lí bởi triều đình, hôm nay các lang y khám bệnh cho người dân trong kinh đều là lệnh của nhà vua cho phép. Thế mà những người này, những người thân thích nhà các quan lại giữa đường giữa lối lôi kéo, xin nài thầy thuốc thế này. Thật là, dù có muốn lộng quyền thế nào thì cũng nên biết nơi mà "khoe khoang" chứ, ở đây vẫn luôn nằm trong quyền kiểm soát của nhà vua, hoặc là quyền hành cao quá nên không nể sợ gì.
- Đã đến nơi rồi, em muốn làm gì, đến khám bệnh sao?
- Em đứng ở đây một lát xem thôi ạ.
- Vậy thì hãy lại quán nước ven đường ngồi, đi đường cũng mệt rồi.
Trong quán nước, nói đúng hơn là một gánh nước nhỏ có chỗ thuê ổn, thuận tiện buôn bán, ba người ngồi xuống nhìn về phía các lang y đang chữa bệnh. Oanh mất kiên nhẫn hỏi:
- Cậu đi đường xa đến đây chỉ vì muốn xem lang y chữa bệnh thôi sao? Cậu có thấy khó chịu trong người thì hãy đến khám xem.
- Tôi đã khỏe lên nhiều rồi, rất nhanh sẽ về thôi. - Rồi cô quay ra nói với người máy.
- Người đó sắp đến rồi đúng không? Tôi nhìn thấy vài người cứ lởn vởn quanh đây. Hình như đã đi theo rồi mà nhỉ?
- Cô thấy thế nào?
- Bắt tại trận được không nhỉ? Có vẻ hơi khó.
- Cô định đâm đầu vào hang cọp à. Cô để Oanh đi cùng gặp chuyện vì cô sao? Này, hôm qua cô vừa mới ngã hồ đấy, giờ còn muốn làm cái gì?
- Anh cứ từ từ, tôi đã có tính toán hết rồi.
- Tôi nói trước là không ổn cho cô đâu, đừng có tự tiện hành động rồi lại rước họa vào thân.
- Nhìn kìa, sao mọi người đến khám lại túm tụm đông lại thế kia, nãy giờ dù đông người nhưng vẫn rất trật tự mà.
- Aaaaaaaa....
- Có người ngã xuống, có người ngã xuống còn sùi bọt mép nữa...
- Ôi, có chuyện gì vậy, bên trong có người bị bệnh ngất đi sao?
- Nhìn thật đáng sợ, các lang y bên trong đã chuyển người đến khách điếm để điều trị rồi.
Mắt đang quan sát và nghe ngóng không bỏ sót một động tĩnh nào, Nguyên Sơ đã nhìn thấy ba bóng đen lướt qua dàn người đến khách điếm mà không một ai hay biết.
- Giữa đường phố ban ngày đông người qua lại mà dám lộng hành như vậy, quả thật to gan tày trời.
Nguyên Sơ không biết rõ những người này từ đâu đến, nhìn thân thủ thế này không phải dạng tầm thường gì, nhưng tại sao lại đến nơi các lang y hành nghề như thế này. Bên trong đang có người gặp chuyện, những kẻ này xuất hiện là đang muốn gây chuyện gì, các lang y đến kinh thành đều được bảo hộ bởi triều đình...
Anh chàng đứng dậy đi đến nơi những người hộ vệ đang "dẹp loạn" nhắc nhở người dân hãy trật tự và bình tĩnh, nói về chuyện mình nhìn thấy vừa rồi. Sau, một tốp người phân bố vào bên trong giám sát những lang y đưa người bệnh và canh chừng những lang y bên ngoài đang khám bệnh.
- Phạm công tử, có chuyện gì xảy ra trong đó vậy?
- Có một người bệnh cũ tái phát, các lang y đã đưa vào trong, còn bên ngoài đang di tản người trở về. Các lang y sẽ còn thăm khám thêm vài ngày nữa mới dứt, mọi người cũng đang dần ra về.
Rồi quay sang Uyên Ninh, Nguyên Sơ nói:
- Hiện tại em còn muốn ở lại đây nữa không. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta thấy hai đứa cũng nên trở về đi.
- Vâng ạ, em cũng đang muốn quay trở về. Oanh, chúng ta về thôi, cậu cũng chán rồi đúng không?
- Ừ... Vậy ta trở về.
- Không còn chuyện gì nữa, chúng em về trước, anh Nguyên Sơ đi sau ạ.
- Ừ, nhớ đi đường cẩn thận.
Hai người đứng dậy trả tiền ra khỏi quán nước rồi ra về, đi được một đoạn Uyên Ninh tạm biệt Quỳnh Hoa:
- Tôi đến tiệm mua ít đồ rồi về, Oanh cứ về nhà trước đi nhá.
Nói xong không chờ Oanh phản ứng đã quay lại con đường vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.