Hệ Thống Tra Nữ Dạy Tra Nam Làm Người (Xuyên Nhanh)
Chương 34:
Cật Nhục Tương
25/08/2024
Tư Ngạn ở ngoài cửa đập một hồi lâu, nhưng bên trong vẫn không ai trả lời, sắc mặt anh ta đen như đít nồi, Tư Hoài Dụ rõ ràng đang ở trong đó nhưng cố tình không mở cửa.
Ngay khi anh ta sắp bùng nổ thì cửa mới mở ra một khe hở.
Đồ khốn! Tư Hoài Dụ lừa cô! Ôn Nhiễm muốn đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt, người đàn ông cho cô một ánh mắt 'cứ yên tâm.
Tư Hoài Dụ để lộ nửa người ra trước mặt Tư Ngạn: “Có chuyện gì mà gấp vậy? Tôi muốn tắm cũng không được yên à?”
Tư Ngạn nói: “Anh mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói.”
“Tôi không mặc quần áo, cậu có chắc muốn vào không?” Lời nói của Tư Hoài Dụ khiến Tư Ngạn nhíu mày, thấy đối phương để trần nửa người trên, anh ta cũng không nằng nặc bắt mở cửa nữa.
Tư Ngạn: “Được, vậy tôi đứng ngoài cửa nói với anh vài câu.”
Tư Hoài Dụ hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Chuyện riêng của tôi không cần anh phải nhiều lời, sau này đừng để tôi nghe thấy anh nói xấu tôi trước mặt ông nội nữa.” Tư Ngạn đến đây là để cảnh cáo Tư Hoài Dụ, anh ta nhìn anh với ánh mắt khinh thường: “Đừng tưởng tôi gọi anh một tiếng chú nhỏ thì anh thực sự là người nhà họ Tư.”
So với vẻ hung hăng của Tư Ngạn, sắc mặt Tư Hoài Dụ bình tĩnh hơn nhiều, anh cười nhạt: “Vợ cậu khá ngoan, tôi là một người rất có tinh thần chính nghĩa, không thể nhìn cậu đối xử với cô ấy như vậy được, muốn làm chút việc tốt thì sao nào?”
Tinh thần chính nghĩa cái quái gì! Ôn Nhiễm ngồi xổm trên đất âm thầm thương tiếc cho Tư Ngạn, mặc dù anh ta chẳng ra gì nhưng chú nhỏ của anh ta còn tệ hơn.
Tư Hoài Dụ lại nói: “Tôi không thể chịu nổi khi thấy một người phụ nữ tốt bị bắt nạt, nếu cậu dám làm những chuyện đó, sao lại sợ bị phát hiện?”
Tay anh lại xoa xoa đỉnh đầu Ôn Nhiễm, một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, tự mình ra mặt thay cô thì sao?
“Anh quản hơi rộng rồi đấy.” Tư Ngạn nhắc nhở: “Anh tránh xa họ ra cho tôi, đặc biệt là Nguyễn Đường!”
Ôn Nhiễm ở nhà họ Tư lâu như vậy, có mẹ Tư ở đó, với tính cách của cô thì không thể làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng Nguyễn Đường thì khác, bản tính cô ta không thích bị ràng buộc.
Tư Hoài Dụ thấy Tư Ngạn nổi giận, nói: “Thích đến vậy thì sao không ly hôn rồi cưới cô ta đi?”
Anh cười khẩy, đều là đàn ông cả, làm bộ làm tịch gì chứ!
Trước khi Tư Ngạn nổi cơn thịnh nộ, Tư Hoài Dụ đã đóng sầm cửa lại: “Lần sau đừng đến gõ cửa phòng tôi nữa, vô phép!”
Ngay khi anh ta sắp bùng nổ thì cửa mới mở ra một khe hở.
Đồ khốn! Tư Hoài Dụ lừa cô! Ôn Nhiễm muốn đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt, người đàn ông cho cô một ánh mắt 'cứ yên tâm.
Tư Hoài Dụ để lộ nửa người ra trước mặt Tư Ngạn: “Có chuyện gì mà gấp vậy? Tôi muốn tắm cũng không được yên à?”
Tư Ngạn nói: “Anh mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói.”
“Tôi không mặc quần áo, cậu có chắc muốn vào không?” Lời nói của Tư Hoài Dụ khiến Tư Ngạn nhíu mày, thấy đối phương để trần nửa người trên, anh ta cũng không nằng nặc bắt mở cửa nữa.
Tư Ngạn: “Được, vậy tôi đứng ngoài cửa nói với anh vài câu.”
Tư Hoài Dụ hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Chuyện riêng của tôi không cần anh phải nhiều lời, sau này đừng để tôi nghe thấy anh nói xấu tôi trước mặt ông nội nữa.” Tư Ngạn đến đây là để cảnh cáo Tư Hoài Dụ, anh ta nhìn anh với ánh mắt khinh thường: “Đừng tưởng tôi gọi anh một tiếng chú nhỏ thì anh thực sự là người nhà họ Tư.”
So với vẻ hung hăng của Tư Ngạn, sắc mặt Tư Hoài Dụ bình tĩnh hơn nhiều, anh cười nhạt: “Vợ cậu khá ngoan, tôi là một người rất có tinh thần chính nghĩa, không thể nhìn cậu đối xử với cô ấy như vậy được, muốn làm chút việc tốt thì sao nào?”
Tinh thần chính nghĩa cái quái gì! Ôn Nhiễm ngồi xổm trên đất âm thầm thương tiếc cho Tư Ngạn, mặc dù anh ta chẳng ra gì nhưng chú nhỏ của anh ta còn tệ hơn.
Tư Hoài Dụ lại nói: “Tôi không thể chịu nổi khi thấy một người phụ nữ tốt bị bắt nạt, nếu cậu dám làm những chuyện đó, sao lại sợ bị phát hiện?”
Tay anh lại xoa xoa đỉnh đầu Ôn Nhiễm, một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, tự mình ra mặt thay cô thì sao?
“Anh quản hơi rộng rồi đấy.” Tư Ngạn nhắc nhở: “Anh tránh xa họ ra cho tôi, đặc biệt là Nguyễn Đường!”
Ôn Nhiễm ở nhà họ Tư lâu như vậy, có mẹ Tư ở đó, với tính cách của cô thì không thể làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng Nguyễn Đường thì khác, bản tính cô ta không thích bị ràng buộc.
Tư Hoài Dụ thấy Tư Ngạn nổi giận, nói: “Thích đến vậy thì sao không ly hôn rồi cưới cô ta đi?”
Anh cười khẩy, đều là đàn ông cả, làm bộ làm tịch gì chứ!
Trước khi Tư Ngạn nổi cơn thịnh nộ, Tư Hoài Dụ đã đóng sầm cửa lại: “Lần sau đừng đến gõ cửa phòng tôi nữa, vô phép!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.