Hệ Thống Tra Nữ Dạy Tra Nam Làm Người (Xuyên Nhanh)
Chương 44:
Cật Nhục Tương
25/08/2024
Nguyễn Đường cầm lấy túi xách của mình đứng dậy khỏi ghế, Tư Ngạn nghe thấy giọng cô ta nghèn nghẹn như muốn khóc, gần như lập tức đuổi theo.
Ôn Nhiễm nhìn cảnh này mà ngẩn người, cô thực sự không biết Nguyễn Đường đang ấm ức cái gì, không phải người nên khóc là cô sao?
“Chậc chậc chậc.” Một giọng nói chế nhạo vang lên: “Tổng tài bá đạo đuổi theo tiểu kiều thê rồi, đáng thương cho một người nào đó chỉ xứng đi đào rau dại thôi!”
Hứa Thời An vừa nói vừa lắc đầu, nhìn trông thật tiện, Ôn Nhiễm đương nhiên nghe ra cậu ta đang mỉa mai mình yêu đương não tàn.
Ôn Nhiễm hỏi: “Từ khi nào mà em lén lút đọc truyện tổng tài bá đạo thế? Biết nhiều đấy.”
“Tôi chỉ tra cứu một chút về triệu chứng của chị thôi, trên mạng nói chị bị hội chứng nữ chính trong truyện ngược.” Hứa Thời An còn cố tình mở một bài đăng để hỏi netizen về vấn đề của Ôn Nhiễm.
Không biết có phải vì cuộc sống của họ quá dư dả hay không, đám netizen bên dưới đều nói cậu ta viết ngược văn não tàn, thế nên cậu ta đi tra cứu một chút, kết quả cũng kinh lắm.
Triệu chứng hiện tại của Ôn Nhiễm giống hệt nữ chính trong truyện ngược, chồng ngoại tình mà vẫn yêu đến chết đi sống lại, thậm chí còn đổi thận cho tiểu tam.
Cậu ta nói với Ôn Nhiễm: “May mà tôi đã tra rồi, Nguyễn Đường kia không bị bệnh gì nghiêm trọng, không cần chị đào thận, nếu không chết ở nhà họ Tư cũng không được toàn thây.”
Ôn Nhiễm nghe xong mà đen mặt, cô có giống loại người đó không? Nhưng điều này cũng chứng tỏ diễn xuất của cô tốt, trong mắt Hứa Thời An, cô chính là một người phụ nữ não tàn chỉ biết yêu đương.
“Thời An, em quan tâm đến chị thật đấy!” Ôn Nhiễm khẳng định.
“Chẳng phải do tôi sợ chị mang của hồi môn đi lấy lòng người khác sao, đó đều là của nhà họ Ôn.” Hứa Thời An nói vậy nhưng giọng có vẻ hơi không tự nhiên, Ôn Nhiễm cũng không vạch trần.
… …
Sau khi ăn xong, Hứa Thời An lại đưa Ôn Nhiễm đến trung tâm thương mại.
Trong cửa hàng quần áo, Ôn Nhiễm vừa thử đồ xong đi ra, Hứa Thời An nhìn xong liền lắc đầu: “Chiếc này không được, đổi đi.”
“Không được chỗ nào?” Ôn Nhiễm đứng trước gương, cảm thấy cũng được mà, cô đã thử rất nhiều bộ đồ rồi.
“Gu chọn quần áo của chị không ổn.” Hứa Thời An đứng dậy khỏi ghế chờ, đi một vòng cửa hàng, chỉ vào bộ đồ nào thì nhân viên phục vụ đi theo sau lấy bộ đó xuống.
Đến khi cậu ta đi một vòng xong thì nói với Ôn Nhiễm: “Chị cứ thử những bộ này trước đi.”
Ôn Nhiễm nhìn đống quần áo chất thành núi trong tay nhân viên bán hàng rồi nói: “Thử đồ cũng rất mệt đấy…”
Thử từng bộ một rất phiền phức, huống chi cậu lại chọn nhiều như vậy.
Ôn Nhiễm nhìn cảnh này mà ngẩn người, cô thực sự không biết Nguyễn Đường đang ấm ức cái gì, không phải người nên khóc là cô sao?
“Chậc chậc chậc.” Một giọng nói chế nhạo vang lên: “Tổng tài bá đạo đuổi theo tiểu kiều thê rồi, đáng thương cho một người nào đó chỉ xứng đi đào rau dại thôi!”
Hứa Thời An vừa nói vừa lắc đầu, nhìn trông thật tiện, Ôn Nhiễm đương nhiên nghe ra cậu ta đang mỉa mai mình yêu đương não tàn.
Ôn Nhiễm hỏi: “Từ khi nào mà em lén lút đọc truyện tổng tài bá đạo thế? Biết nhiều đấy.”
“Tôi chỉ tra cứu một chút về triệu chứng của chị thôi, trên mạng nói chị bị hội chứng nữ chính trong truyện ngược.” Hứa Thời An còn cố tình mở một bài đăng để hỏi netizen về vấn đề của Ôn Nhiễm.
Không biết có phải vì cuộc sống của họ quá dư dả hay không, đám netizen bên dưới đều nói cậu ta viết ngược văn não tàn, thế nên cậu ta đi tra cứu một chút, kết quả cũng kinh lắm.
Triệu chứng hiện tại của Ôn Nhiễm giống hệt nữ chính trong truyện ngược, chồng ngoại tình mà vẫn yêu đến chết đi sống lại, thậm chí còn đổi thận cho tiểu tam.
Cậu ta nói với Ôn Nhiễm: “May mà tôi đã tra rồi, Nguyễn Đường kia không bị bệnh gì nghiêm trọng, không cần chị đào thận, nếu không chết ở nhà họ Tư cũng không được toàn thây.”
Ôn Nhiễm nghe xong mà đen mặt, cô có giống loại người đó không? Nhưng điều này cũng chứng tỏ diễn xuất của cô tốt, trong mắt Hứa Thời An, cô chính là một người phụ nữ não tàn chỉ biết yêu đương.
“Thời An, em quan tâm đến chị thật đấy!” Ôn Nhiễm khẳng định.
“Chẳng phải do tôi sợ chị mang của hồi môn đi lấy lòng người khác sao, đó đều là của nhà họ Ôn.” Hứa Thời An nói vậy nhưng giọng có vẻ hơi không tự nhiên, Ôn Nhiễm cũng không vạch trần.
… …
Sau khi ăn xong, Hứa Thời An lại đưa Ôn Nhiễm đến trung tâm thương mại.
Trong cửa hàng quần áo, Ôn Nhiễm vừa thử đồ xong đi ra, Hứa Thời An nhìn xong liền lắc đầu: “Chiếc này không được, đổi đi.”
“Không được chỗ nào?” Ôn Nhiễm đứng trước gương, cảm thấy cũng được mà, cô đã thử rất nhiều bộ đồ rồi.
“Gu chọn quần áo của chị không ổn.” Hứa Thời An đứng dậy khỏi ghế chờ, đi một vòng cửa hàng, chỉ vào bộ đồ nào thì nhân viên phục vụ đi theo sau lấy bộ đó xuống.
Đến khi cậu ta đi một vòng xong thì nói với Ôn Nhiễm: “Chị cứ thử những bộ này trước đi.”
Ôn Nhiễm nhìn đống quần áo chất thành núi trong tay nhân viên bán hàng rồi nói: “Thử đồ cũng rất mệt đấy…”
Thử từng bộ một rất phiền phức, huống chi cậu lại chọn nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.