Chương 40: Săn hỏa năng
Si Tâm Vọng Tưởng
25/09/2016
Tiêu Hàn nhìn tấm tinh phiến trong tay rồi lại nhìn những ánh mắt đầy nóng bỏng của hai mươi người thanh niên phía sau hai lão giả Tô, Khánh, hắn cười nhạt. “Chuyện hay đến rồi!”
"Bởi vì có giải thích cũng khá là phiền toái, mà về sau các ngươi sẽ tự hiểu được. Nhưng, bây giờ các ngươi chỉ cần biết là đem tinh phiến trong tay các ngươi bảo quản cho tốt, rồi chờ các ngươi đi vào Nội Viện, sẽ hiểu nó có tầm quan trọng như thế nào đối với các ngươi! Đương nhiên, các ngươi nhìn ánh mắt đám người kia có lẽ sẽ hiểu một chút."
Đến câu cuối cùng, ngón tay Tô trưởng lão chỉ đám người trẻ tuổi kia cười nói.
"Kế tiếp các ngươi phải đi vào rừng rậm, sau đó tới điểm cuối của rừng rậm là thành công đến Nội Viện."
Tô trưởng lão ngón tay vẫn như cũ dừng lại ở đám người trẻ tuổi thản nhiên mà nói:
"Mà khi các ngươi xuyên qua mảnh rừng rậm này thì phải cẩn thận bọn họ. Chiếu theo quy củ của Nội Viện, ở mảnh rừng này họ có thể tùy tiện xuất thủ. Nói cách khác bọn họ có thể công kích các ngươi."
"Nhớ kỹ, cái con số mặt trên tinh phiến trong tay các ngươi, đối với bọn họ có sức dụ hoặc rất lớn, cho nên ngoại trừ giết người ra, bọn họ có thể dùng hết mọi thủ đoạn để lấy được "Hỏa năng" trên mặt của tinh phiến trong tay các ngươi. Cái từ "Hỏa năng" này, về sau các ngươi sẽ thấy rất quen thuộc và rất đáng yêu, nhưng bây giờ các ngươi phải tránh thoát bọn họ hoặc đánh bại họ, chỉ cần không bị họ bắt lấy, thuận lợi tới Nội Viện, như vậy các ngươi sẽ có thưởng. Càng tới sớm, phần thưởng càng phong phú."
Ngón tay Tô trưởng lão đột nhiên dời về phía rừng rậm tối đen phía sau:
"Đối với việc cướp đoạt trong rừng rậm, Nội Viện chúng ta đem nó xưng là "Cuộc săn Hỏa Năng".
"Giờ ta tuyên bố, cuộc săn Hỏa Năng lần này chính thức bắt đầu. Các học trò, bắt đầu chạy trốn chết đi!"
Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm.
Tô lão mới vừa nói xong thì năm âm thanh phát nổ đột nhiên vang lên phía sau khiến lão quay đầu lại nhìn, mọi người cũng tập trung về hướng phát ra âm thanh.
Hai mươi người thanh niên đang đứng lúc nãy, hiện giờ có năm người ngất xỉu đang nằm trên đất, trước ngực bọn họ có một vũng nước đọng lại.
Thấy thảm trạng của năm người thanh niên, mọi người lại chuyển hướng sang người đã gây ra chuyện này.
Tiêu Hàn đứng phía trước Tiêu Viêm, hai tay còn giữ thế đưa ra khi thi triển đấu kỹ Thủy đạn, hắn nhếch mép. “Không phạm quy chứ!”
Một trận im lặng.
Lát sau, Tô lão mới cười khổ “Không ngờ rằng ngươi lại làm chuyện trái ngược như vậy…xem ra lần này có chuyện hay để xem rồi.” Nói xong, Tô lão hướng Khánh lão và những người không liên quan “Chúng ta đi thôi!”
Vút vút vút.
Hổ Kiền trước khi đi nhìn lướt qua Tiêu Hàn, Hổ Gia và đám Tiêu Viêm, mới lắc đầu cười khổ phi thân rời khỏi.
Bây giờ chỉ còn lại đám học viên mới và mười lăm người thanh niên còn đứng.
Một người trong đám thanh niên bống quát “Khá lắm, không ngờ ngươi lại đánh lén, nhưng chớ đắc ý, bọn ta…”
Ầm.
Người thanh niên này dính Thủy đạn nằm im.
Tiêu Hàn móc móc lỗ tai, dáng vẻ rất vô lại “Nói nhiều quá!” rồi hắn quay đầu lại nói với Tiêu Viêm “Biểu đệ à, ta đi trước đây! Hẹn gặp lại ở nội viện.”
Nói xong, Tiêu Hàn nhảy vào giữa đội hình mười bốn người thanh niên, hai tay hắn chạm xuống đất, miệng hô “Địa giai sơ cấp đấu kỹ: Băng vực!”
Đây là đấu kỹ Tiêu Hàn lấy được trong hai ngày núp trong Tàng thư các.
Địa giai sơ cấp: Băng vực. Khi thi triển tạo ra một vùng không gian bị đóng băng, mục tiêu bên trong không gian này không thể di chuyển do bị đông cứng thành băng điêu, sau đó sẽ bị những cây băng thứ từ mặt đất trồi lên tấn công. Đấu kỹ này thích hợp khi đối chiến với số đông.
Cờ-Rắc.
Vùng không gian xung quanh hắn và mười bốn người thanh niên bị đóng băng ngay tức khắc.
Mười bốn người chưa kịp làm ra phản ứng gì đã bị đóng băng, trên khuôn mặt còn giữ lại biểu cảm trước đó.
Tiếp đến, dưới mặt đất đã đóng băng, đột ngột chui lên những cây băng thứ to bằng nửa người.
Rắc Rầm Rầm….
Mười bốn bức băng điêu bị phá vỡ, lộ ra thân người của những chủ nhân xấu số đã bất tỉnh.
Tiêu Hàn nhè nhàng cúi người thu lấy hai mươi tấm tinh phiến, lần lượt chạm vào tinh phiến của mình, con số hỏa năng trên mặt tinh phiến nhảy lên chóng mặt.
Xong việc, hắn phất tay với Tiêu Viêm và phi thân rời đi, để lại một đám ngu ngơ, mặt đần thối ra.
Bên trong rừng rậm mịt mờ. Trên ngọn một đại thụ, vị lão nhân ngồi xếp bằng trên đó mà thân hình không chút động đậy. Gió nhẹ thổi qua, áo bào trên thân bọn họ cũng tựa như một loại sắt thép, không nhúc nhích, trông qua quả thật là kì dị.
Lúc này, hai gã lão giả đang nhắm mắt bỗng nhiên đôi mắt chậm rãi mở ra, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một chút kinh dị và cũng đôi chút buồn cười.
“Hắc hắc! Không ngờ, không ngờ a! Cái tên Tiêu Hàn kia thực lực quả thực khó lường, chỉ trong chớp mắt mà đã loại hai mươi người, xem ra lần săn hỏa năng này thú vị hơn nhiều.”
Một gã lão giả áo xám mở miệng trước cười nói.
“Ừm, cũng không trách được, tu vi đã là Đấu Linh nhị tinh thì đối phó mấy tên Đại Đấu Sư không khó gì. Ta thật mong chờ hai đội Hắc – Bạch gặp gỡ tên này a.”
Một gã lão giả khác thân mặc áo bào lam , cũng nhẹ gật đầu, nói.
Lúc này, trong rừng cây, Tiêu Hàn đang thong thả bước đi, miệng ngậm một cọng cỏ, hai tay để sau đầy, ngâm nga một bài hát nào đó.
Trên đầu hắn hiện tại có một đội ngũ đang ẩn núp trong tán cây, năm cặp mắt nhìn chăm chăm Tiêu Hàn, một tên tròn đó nói “Hắc hắc, một con cừu non lại đến.”
Song, tên này chưa kịp nói gì thêm thì bên tai vang lên bốn âm thanh…ầm ầm ầm ầm. Gã quay sang thì phát hiện bốn đồng đội của mình đã bất tỉnh, trước ngược bốn người đều có một vũng nước ướt nhẹp.
“Ai mới là cừu non đây?” Một giọng nói phát ran gay phía sau tên này khiến gã dựng tóc gáy.
Tiêu Hàn đang ngồi chồm hổm trên một cành cây phía sau tên này, miệng vẫn ngậm cọng cỏ, một tay đưa lên vẫy “Chào!”
Bốp.
Tay còn lại của Tiêu Hàn không để không mà đấm thẳng vào mặt tên đó khiến gã rơi xuống mặt đất xỉu luôn. Chậm rãi thu lấy năm tấm tinh phiến và khẽ chạm chúng vào tinh phiến của mình.
Số hỏa năng trên tinh phiến của Tiêu Hàn hiện giờ đã hơn hai trăm rồi.
Khẽ nhìn qua năm học viên cũ, Tiêu Hàn cười một tiếng rồi phóng người đi, bắt đầu tìm mục tiêu khác.
Số từ: 1452
"Bởi vì có giải thích cũng khá là phiền toái, mà về sau các ngươi sẽ tự hiểu được. Nhưng, bây giờ các ngươi chỉ cần biết là đem tinh phiến trong tay các ngươi bảo quản cho tốt, rồi chờ các ngươi đi vào Nội Viện, sẽ hiểu nó có tầm quan trọng như thế nào đối với các ngươi! Đương nhiên, các ngươi nhìn ánh mắt đám người kia có lẽ sẽ hiểu một chút."
Đến câu cuối cùng, ngón tay Tô trưởng lão chỉ đám người trẻ tuổi kia cười nói.
"Kế tiếp các ngươi phải đi vào rừng rậm, sau đó tới điểm cuối của rừng rậm là thành công đến Nội Viện."
Tô trưởng lão ngón tay vẫn như cũ dừng lại ở đám người trẻ tuổi thản nhiên mà nói:
"Mà khi các ngươi xuyên qua mảnh rừng rậm này thì phải cẩn thận bọn họ. Chiếu theo quy củ của Nội Viện, ở mảnh rừng này họ có thể tùy tiện xuất thủ. Nói cách khác bọn họ có thể công kích các ngươi."
"Nhớ kỹ, cái con số mặt trên tinh phiến trong tay các ngươi, đối với bọn họ có sức dụ hoặc rất lớn, cho nên ngoại trừ giết người ra, bọn họ có thể dùng hết mọi thủ đoạn để lấy được "Hỏa năng" trên mặt của tinh phiến trong tay các ngươi. Cái từ "Hỏa năng" này, về sau các ngươi sẽ thấy rất quen thuộc và rất đáng yêu, nhưng bây giờ các ngươi phải tránh thoát bọn họ hoặc đánh bại họ, chỉ cần không bị họ bắt lấy, thuận lợi tới Nội Viện, như vậy các ngươi sẽ có thưởng. Càng tới sớm, phần thưởng càng phong phú."
Ngón tay Tô trưởng lão đột nhiên dời về phía rừng rậm tối đen phía sau:
"Đối với việc cướp đoạt trong rừng rậm, Nội Viện chúng ta đem nó xưng là "Cuộc săn Hỏa Năng".
"Giờ ta tuyên bố, cuộc săn Hỏa Năng lần này chính thức bắt đầu. Các học trò, bắt đầu chạy trốn chết đi!"
Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm.
Tô lão mới vừa nói xong thì năm âm thanh phát nổ đột nhiên vang lên phía sau khiến lão quay đầu lại nhìn, mọi người cũng tập trung về hướng phát ra âm thanh.
Hai mươi người thanh niên đang đứng lúc nãy, hiện giờ có năm người ngất xỉu đang nằm trên đất, trước ngực bọn họ có một vũng nước đọng lại.
Thấy thảm trạng của năm người thanh niên, mọi người lại chuyển hướng sang người đã gây ra chuyện này.
Tiêu Hàn đứng phía trước Tiêu Viêm, hai tay còn giữ thế đưa ra khi thi triển đấu kỹ Thủy đạn, hắn nhếch mép. “Không phạm quy chứ!”
Một trận im lặng.
Lát sau, Tô lão mới cười khổ “Không ngờ rằng ngươi lại làm chuyện trái ngược như vậy…xem ra lần này có chuyện hay để xem rồi.” Nói xong, Tô lão hướng Khánh lão và những người không liên quan “Chúng ta đi thôi!”
Vút vút vút.
Hổ Kiền trước khi đi nhìn lướt qua Tiêu Hàn, Hổ Gia và đám Tiêu Viêm, mới lắc đầu cười khổ phi thân rời khỏi.
Bây giờ chỉ còn lại đám học viên mới và mười lăm người thanh niên còn đứng.
Một người trong đám thanh niên bống quát “Khá lắm, không ngờ ngươi lại đánh lén, nhưng chớ đắc ý, bọn ta…”
Ầm.
Người thanh niên này dính Thủy đạn nằm im.
Tiêu Hàn móc móc lỗ tai, dáng vẻ rất vô lại “Nói nhiều quá!” rồi hắn quay đầu lại nói với Tiêu Viêm “Biểu đệ à, ta đi trước đây! Hẹn gặp lại ở nội viện.”
Nói xong, Tiêu Hàn nhảy vào giữa đội hình mười bốn người thanh niên, hai tay hắn chạm xuống đất, miệng hô “Địa giai sơ cấp đấu kỹ: Băng vực!”
Đây là đấu kỹ Tiêu Hàn lấy được trong hai ngày núp trong Tàng thư các.
Địa giai sơ cấp: Băng vực. Khi thi triển tạo ra một vùng không gian bị đóng băng, mục tiêu bên trong không gian này không thể di chuyển do bị đông cứng thành băng điêu, sau đó sẽ bị những cây băng thứ từ mặt đất trồi lên tấn công. Đấu kỹ này thích hợp khi đối chiến với số đông.
Cờ-Rắc.
Vùng không gian xung quanh hắn và mười bốn người thanh niên bị đóng băng ngay tức khắc.
Mười bốn người chưa kịp làm ra phản ứng gì đã bị đóng băng, trên khuôn mặt còn giữ lại biểu cảm trước đó.
Tiếp đến, dưới mặt đất đã đóng băng, đột ngột chui lên những cây băng thứ to bằng nửa người.
Rắc Rầm Rầm….
Mười bốn bức băng điêu bị phá vỡ, lộ ra thân người của những chủ nhân xấu số đã bất tỉnh.
Tiêu Hàn nhè nhàng cúi người thu lấy hai mươi tấm tinh phiến, lần lượt chạm vào tinh phiến của mình, con số hỏa năng trên mặt tinh phiến nhảy lên chóng mặt.
Xong việc, hắn phất tay với Tiêu Viêm và phi thân rời đi, để lại một đám ngu ngơ, mặt đần thối ra.
Bên trong rừng rậm mịt mờ. Trên ngọn một đại thụ, vị lão nhân ngồi xếp bằng trên đó mà thân hình không chút động đậy. Gió nhẹ thổi qua, áo bào trên thân bọn họ cũng tựa như một loại sắt thép, không nhúc nhích, trông qua quả thật là kì dị.
Lúc này, hai gã lão giả đang nhắm mắt bỗng nhiên đôi mắt chậm rãi mở ra, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một chút kinh dị và cũng đôi chút buồn cười.
“Hắc hắc! Không ngờ, không ngờ a! Cái tên Tiêu Hàn kia thực lực quả thực khó lường, chỉ trong chớp mắt mà đã loại hai mươi người, xem ra lần săn hỏa năng này thú vị hơn nhiều.”
Một gã lão giả áo xám mở miệng trước cười nói.
“Ừm, cũng không trách được, tu vi đã là Đấu Linh nhị tinh thì đối phó mấy tên Đại Đấu Sư không khó gì. Ta thật mong chờ hai đội Hắc – Bạch gặp gỡ tên này a.”
Một gã lão giả khác thân mặc áo bào lam , cũng nhẹ gật đầu, nói.
Lúc này, trong rừng cây, Tiêu Hàn đang thong thả bước đi, miệng ngậm một cọng cỏ, hai tay để sau đầy, ngâm nga một bài hát nào đó.
Trên đầu hắn hiện tại có một đội ngũ đang ẩn núp trong tán cây, năm cặp mắt nhìn chăm chăm Tiêu Hàn, một tên tròn đó nói “Hắc hắc, một con cừu non lại đến.”
Song, tên này chưa kịp nói gì thêm thì bên tai vang lên bốn âm thanh…ầm ầm ầm ầm. Gã quay sang thì phát hiện bốn đồng đội của mình đã bất tỉnh, trước ngược bốn người đều có một vũng nước ướt nhẹp.
“Ai mới là cừu non đây?” Một giọng nói phát ran gay phía sau tên này khiến gã dựng tóc gáy.
Tiêu Hàn đang ngồi chồm hổm trên một cành cây phía sau tên này, miệng vẫn ngậm cọng cỏ, một tay đưa lên vẫy “Chào!”
Bốp.
Tay còn lại của Tiêu Hàn không để không mà đấm thẳng vào mặt tên đó khiến gã rơi xuống mặt đất xỉu luôn. Chậm rãi thu lấy năm tấm tinh phiến và khẽ chạm chúng vào tinh phiến của mình.
Số hỏa năng trên tinh phiến của Tiêu Hàn hiện giờ đã hơn hai trăm rồi.
Khẽ nhìn qua năm học viên cũ, Tiêu Hàn cười một tiếng rồi phóng người đi, bắt đầu tìm mục tiêu khác.
Số từ: 1452
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.