Chương 89: Thế giới mới
Si Tâm Vọng Tưởng
25/09/2016
“Xuất hiện đi.”
Một ông già ăn mặc luộm thuộm hơi bẩn tí, đang đứng đối diện một vòng tròn bên trong là hình ngôi sao sáu cạnh phát sáng rực rỡ, tay phải cầm một cây trượng gỗ, đầu trượng phình to xù xì.
Ông già cầm cây trượng quơ đi quơ lại như làm phép, miệng luôn kêu gào ‘Xuất hiện’, ‘Xuất hiện đi’.
Và rồi, từ trong màn sáng ngôi sao sáu cạnh xuất hiện một bóng người.
Ông già trông thấy vậy thì càng mừng rỡ, hét to.
“Đến rồi. Thời khắc huy hoàng của ta đã đến rồi.”
Sau đó, ánh sáng từ ngôi sao sáu cạnh biến mất để lộ ra diện mạo người vừa xuất hiện trong thế giới này.
Phạm Linh một tay che mắt vì chưa thích nghi kịp với ánh sáng chớp nhoáng vừa rồi. Đợi một hồi, cậu cũng bỏ tay xuống và đưa mắt quan sát xung quanh.
Đối diện Phạm Linh là ông già luộm thuộm, ừm, hình như đang nói thứ quỷ gì đó mà cậu nghe không hiểu gì hết, nhưng cậu đoán ông ta là người đã triệu hồi cậu đến đây. Đúng lúc này hệ thống liền nói
Ting
“Phát hiện thế giới mới! Đang cập nhật ngôn ngữ bản địa! Xin chủ nhân chờ trong chốc lát!”
Phạm Linh đành phải đứng đó chờ, trong khi ông già trước mặt cứ ba la bô lô thứ gì đó nghe điếc cả tai.
Bỗng, mặt ông già kia co rúm lại và tái nhợt đi. Người cong lại, tay phải buông cây trượng rơi xuống đất, sau đó hai tay bóp chặt lồng ngực mình, miệng há to hô hấp cật lực.
Phạm Linh trông thấy vậy liền biết không ổn, bước lên một bước định đỡ lấy ông ta, ai ngờ ông ta chộp lấy tay cậu, miệng cố gắng nói nói ngắt quãng thứ gì đó. Sau đó tắt thở, chết.
Phạm Linh đầu đầy dấu hỏi, không biết thứ quái gì xảy ra nữa.
Tự dưng triệu hồi cậu tới nơi này, một thế giới xa lạ. Một ông già lạ hoắc ba la bô lô gì gì đó, rồi tự dưng ngã đùng ra chết. Ài, thật khó hiểu.
Ting
“Đã cập nhật thành công! Đang truyền tải ngôn ngữ và thông tin cần thiết trong thế giới này cho chủ nhân…tít…tít…tít…Xong!”
Hệ thống mi cập nhật cũng ‘nhanh quá’, đợi ông già kia chết toi thì mới xong. Phạm Linh thầm nói trong lòng nhưng cũng không lâu vì cậu phải ‘tiêu hóa’ thông tin hệ thống đưa cho.
Lát sau, Phạm Linh đã biết đây là đâu.
Đây là thế giới của ma pháp và các pháp sư. Cụ thể hơn với các fan của manga thì đây là thế giới Fairy Tail.
Thật không biết may mắn của Phạm Linh như thế nào lại đi vào đúng thế giới này, vậy là tiết kiệm được một lần lựa chọn thế giới du hành rồi.
Phạm Linh thở một hơi rồi hỏi hệ thống
“Vậy hệ thống, ông già kia tại sao lại chết? Bệnh tim sao?”
“Vâng thưa chủ nhân. Theo sự chuẩn đoán của hệ thống thì người này có tiểu sử bệnh tim, và vì vừa rồi quá kích động dẫn đến bệnh tình tái phát gây ra cái chết tất nhiên.”
Phạm Linh ngẫm nghĩ một hồi, nói
“Hệ thống, có thể biết được những lời ông già kia đã nói trước khi chết không?”
Phạm Linh đang nghĩ nếu ông già kia có chuyện cần giúp thì cậu sẽ ra tay vì dù sao ông ta cũng triệu hồi cậu đến thế giới này, dù không biết ơn cho mấy nhưng dù sao đang rảnh nên đành vậy.
“Được, thưa chủ nhân.”
Sau đó hệ thống liền truyền vào đầu những lời nói của ông già đã chêt cho Phạm Linh. Lúc này cậu đã hiểu lúc trước ông ta nói gì.
Thì ra, ông già này tên Paralax, một pháp sư có tiếng của vùng này, vùng đất gần thành phố Magnolia.
Nếu bạn chưa nhận ra thì thành phố Magnolia là vị trí hội Fairy Tail. Vâng, thật ‘trùng hợp’.
Trở lại chuyện của ông già Paralax, ông ta sinh sống trong một ngôi làng cũng gần nơi này, và nó hiện tại đang bị tấn công bởi một sinh vật không biết tên.
Bởi vì đây là một ngôi làng nghèo nên không đủ tiền mời các pháp sư về giúp đỡ. Còn về Paralax, mặc dù ông ta là một pháp sư nhưng ông không phải một pháp sư mạnh mẽ nên không thể giúp được gì cho làng.
Lúc đầu, ông Paralax là một học giả nổi tiếng và chỉ trong một tình huống đặc thù ông ta đã trở thành pháp sư, tuy nhiên do không có hứng thú với việc tập luyện ma pháp nên năng lực pháp sư của ông chỉ thuộc loại bình thường. Việc ông ta thích làm là thu thập các quyển sách cổ và tìm hiểu về những chuyện trong quá khứ.
Trong một lần tình cờ, ông ta đã tìm được một quyển sách ma pháp cổ, thuật triệu hồi. Tuy không hứng thú với ma pháp nhưng ông ta lại cực yêu thích tìm tòi những tư liệu đã mất nên đã đọc qua quyển sách ma pháp này.
Đó là lý do vì sao Phạm Linh được triệu hồi đến thế giới này, ông già Paralax đã dùng số ma lực không nhiều của mình để tạo nên một ma pháp trận triệu hồi một người khác đến đây để nhờ giúp đỡ, nhưng không ngờ do quá kích động nên bệnh tim tái phát và tử vong.
Nhìn qua những điều này, Phạm Linh không biết nói gì hơn, nhìn thi thể ông già Paralax cậu thở dài một hơi, tay vung lên. Một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt thi thể ông Paralax thành tro tàn bay theo gió tiêu tán trong không trung.
Nhìn vào những hạt bụi tro bay tán loạn, Phạm Linh cảm khái, đời người quả thật rất ngắn ngủi, sống dù danh tiếng cỡ nào thì lúc chết cũng cô đơn mà đi chẳng mang theo gì. Phạm Linh lúc này đang trong trạng thái mà người ta gọi là thương cảm, một trạng thái hiếm khi xuất hiện của một vị thần, dù cậu là một vị thần chưa được công nhận nhưng vẫn là một vị thần.
Khi một kẻ đã bước lên con đường một vị thần thì những cảm xúc của bản thân sẽ dần phai nhạt đến mức nhỏ nhất, chúng không biến mất mà chỉ hiếm khi xuất hiện mà thôi. Một vị thần nếu không còn cảm xúc thì kẻ đó chỉ là một thực thể có sức mạnh mà thôi.
Lắc lắc đầu bỏ qua mấy chuyện thương cảm này, Phạm Linh xoay người rời khỏi nơi này, cậu hướng đến ngôi làng của ông già Paralax để giải quyết sinh vật không biết tên ấy.
Số từ: 1278
Một ông già ăn mặc luộm thuộm hơi bẩn tí, đang đứng đối diện một vòng tròn bên trong là hình ngôi sao sáu cạnh phát sáng rực rỡ, tay phải cầm một cây trượng gỗ, đầu trượng phình to xù xì.
Ông già cầm cây trượng quơ đi quơ lại như làm phép, miệng luôn kêu gào ‘Xuất hiện’, ‘Xuất hiện đi’.
Và rồi, từ trong màn sáng ngôi sao sáu cạnh xuất hiện một bóng người.
Ông già trông thấy vậy thì càng mừng rỡ, hét to.
“Đến rồi. Thời khắc huy hoàng của ta đã đến rồi.”
Sau đó, ánh sáng từ ngôi sao sáu cạnh biến mất để lộ ra diện mạo người vừa xuất hiện trong thế giới này.
Phạm Linh một tay che mắt vì chưa thích nghi kịp với ánh sáng chớp nhoáng vừa rồi. Đợi một hồi, cậu cũng bỏ tay xuống và đưa mắt quan sát xung quanh.
Đối diện Phạm Linh là ông già luộm thuộm, ừm, hình như đang nói thứ quỷ gì đó mà cậu nghe không hiểu gì hết, nhưng cậu đoán ông ta là người đã triệu hồi cậu đến đây. Đúng lúc này hệ thống liền nói
Ting
“Phát hiện thế giới mới! Đang cập nhật ngôn ngữ bản địa! Xin chủ nhân chờ trong chốc lát!”
Phạm Linh đành phải đứng đó chờ, trong khi ông già trước mặt cứ ba la bô lô thứ gì đó nghe điếc cả tai.
Bỗng, mặt ông già kia co rúm lại và tái nhợt đi. Người cong lại, tay phải buông cây trượng rơi xuống đất, sau đó hai tay bóp chặt lồng ngực mình, miệng há to hô hấp cật lực.
Phạm Linh trông thấy vậy liền biết không ổn, bước lên một bước định đỡ lấy ông ta, ai ngờ ông ta chộp lấy tay cậu, miệng cố gắng nói nói ngắt quãng thứ gì đó. Sau đó tắt thở, chết.
Phạm Linh đầu đầy dấu hỏi, không biết thứ quái gì xảy ra nữa.
Tự dưng triệu hồi cậu tới nơi này, một thế giới xa lạ. Một ông già lạ hoắc ba la bô lô gì gì đó, rồi tự dưng ngã đùng ra chết. Ài, thật khó hiểu.
Ting
“Đã cập nhật thành công! Đang truyền tải ngôn ngữ và thông tin cần thiết trong thế giới này cho chủ nhân…tít…tít…tít…Xong!”
Hệ thống mi cập nhật cũng ‘nhanh quá’, đợi ông già kia chết toi thì mới xong. Phạm Linh thầm nói trong lòng nhưng cũng không lâu vì cậu phải ‘tiêu hóa’ thông tin hệ thống đưa cho.
Lát sau, Phạm Linh đã biết đây là đâu.
Đây là thế giới của ma pháp và các pháp sư. Cụ thể hơn với các fan của manga thì đây là thế giới Fairy Tail.
Thật không biết may mắn của Phạm Linh như thế nào lại đi vào đúng thế giới này, vậy là tiết kiệm được một lần lựa chọn thế giới du hành rồi.
Phạm Linh thở một hơi rồi hỏi hệ thống
“Vậy hệ thống, ông già kia tại sao lại chết? Bệnh tim sao?”
“Vâng thưa chủ nhân. Theo sự chuẩn đoán của hệ thống thì người này có tiểu sử bệnh tim, và vì vừa rồi quá kích động dẫn đến bệnh tình tái phát gây ra cái chết tất nhiên.”
Phạm Linh ngẫm nghĩ một hồi, nói
“Hệ thống, có thể biết được những lời ông già kia đã nói trước khi chết không?”
Phạm Linh đang nghĩ nếu ông già kia có chuyện cần giúp thì cậu sẽ ra tay vì dù sao ông ta cũng triệu hồi cậu đến thế giới này, dù không biết ơn cho mấy nhưng dù sao đang rảnh nên đành vậy.
“Được, thưa chủ nhân.”
Sau đó hệ thống liền truyền vào đầu những lời nói của ông già đã chêt cho Phạm Linh. Lúc này cậu đã hiểu lúc trước ông ta nói gì.
Thì ra, ông già này tên Paralax, một pháp sư có tiếng của vùng này, vùng đất gần thành phố Magnolia.
Nếu bạn chưa nhận ra thì thành phố Magnolia là vị trí hội Fairy Tail. Vâng, thật ‘trùng hợp’.
Trở lại chuyện của ông già Paralax, ông ta sinh sống trong một ngôi làng cũng gần nơi này, và nó hiện tại đang bị tấn công bởi một sinh vật không biết tên.
Bởi vì đây là một ngôi làng nghèo nên không đủ tiền mời các pháp sư về giúp đỡ. Còn về Paralax, mặc dù ông ta là một pháp sư nhưng ông không phải một pháp sư mạnh mẽ nên không thể giúp được gì cho làng.
Lúc đầu, ông Paralax là một học giả nổi tiếng và chỉ trong một tình huống đặc thù ông ta đã trở thành pháp sư, tuy nhiên do không có hứng thú với việc tập luyện ma pháp nên năng lực pháp sư của ông chỉ thuộc loại bình thường. Việc ông ta thích làm là thu thập các quyển sách cổ và tìm hiểu về những chuyện trong quá khứ.
Trong một lần tình cờ, ông ta đã tìm được một quyển sách ma pháp cổ, thuật triệu hồi. Tuy không hứng thú với ma pháp nhưng ông ta lại cực yêu thích tìm tòi những tư liệu đã mất nên đã đọc qua quyển sách ma pháp này.
Đó là lý do vì sao Phạm Linh được triệu hồi đến thế giới này, ông già Paralax đã dùng số ma lực không nhiều của mình để tạo nên một ma pháp trận triệu hồi một người khác đến đây để nhờ giúp đỡ, nhưng không ngờ do quá kích động nên bệnh tim tái phát và tử vong.
Nhìn qua những điều này, Phạm Linh không biết nói gì hơn, nhìn thi thể ông già Paralax cậu thở dài một hơi, tay vung lên. Một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt thi thể ông Paralax thành tro tàn bay theo gió tiêu tán trong không trung.
Nhìn vào những hạt bụi tro bay tán loạn, Phạm Linh cảm khái, đời người quả thật rất ngắn ngủi, sống dù danh tiếng cỡ nào thì lúc chết cũng cô đơn mà đi chẳng mang theo gì. Phạm Linh lúc này đang trong trạng thái mà người ta gọi là thương cảm, một trạng thái hiếm khi xuất hiện của một vị thần, dù cậu là một vị thần chưa được công nhận nhưng vẫn là một vị thần.
Khi một kẻ đã bước lên con đường một vị thần thì những cảm xúc của bản thân sẽ dần phai nhạt đến mức nhỏ nhất, chúng không biến mất mà chỉ hiếm khi xuất hiện mà thôi. Một vị thần nếu không còn cảm xúc thì kẻ đó chỉ là một thực thể có sức mạnh mà thôi.
Lắc lắc đầu bỏ qua mấy chuyện thương cảm này, Phạm Linh xoay người rời khỏi nơi này, cậu hướng đến ngôi làng của ông già Paralax để giải quyết sinh vật không biết tên ấy.
Số từ: 1278
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.