Chương 39: Có qua có lại
La Bốc Hoa Thố Tử
03/04/2023
Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm phần cổ tay trống rỗng của Thịnh Uyên một hồi,
lời nào cũng không nói, xoay người quay trở về trường học.
Nhiệt độ ban đêm đã hạ xuống, thấp hơn 10 độ so với ban ngày.
Dụ Tả Kim từ trong phòng tắm đi ra, toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám. Giọt nước thuận theo đường cong cơ bắp sau lưng trượt dài, cái đầu phủ khăn tắm cúi xuống để lộ rõ phần xương đốt sống cổ.
Hắn ngồi trên trên giường lau khô tóc của mình, vén chăn định đi ngủ.
Hắn có một thói quen, khi đi ngủ hắn không thích mặc áo. Thiếu niên 17 18 tuổi tinh lực dồi dào, chỉ cần thân trên mặc một lớp áo hơi mỏng cũng đủ khiến hắn cảm thấy nóng bức ngủ không yên, cho nên hắn luôn một mực ngủ trần.
Dáng người cao lớn nằm trên chiếc giường gỗ đơn, tất cả những chiếc giường gỗ trong ký túc xá trường trung học phổ thông số một đều có chiều dài và chiều rộng bằng nhau: 2m × 1,6m.
Bắt Dụ Tả Kim nằm ở trên chiếc giường này cũng hơi thiệt thòi cho hắn.
Đêm nay cơn gió thu thổi tới sôi nổi dị thường, hắn có thể nghe thấy được tiếng gió vù vù ghé qua khe cửa sổ.
Dụ Tả Kim không mặc áo, cởi trần như mọi khi nhưng lật qua lật lại rất lâu hắn vẫn không thể nào ngủ được.
Lòng hơi bực bội, hàng mày nhíu chặt, dáng vẻ nỏng nảy cáu kỉnh.
Dường như có một ngọn lửa đang cháy trong lồng ngực hắn, thiêu hắn đến độ tỉnh cả ngủ.
Hắn đã cố gắng thay đổi tư thế ngủ của mình, nằm sấp ở trên giường, nửa gương mặt chôn trong gối đầu, cánh tay mạnh mẽ cường tráng khoác lên chiếc gối đầu đặt bên cạnh.
Đây là tư thế ngủ quen thuộc của hắn.
Nhưng hắn vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng thật sự không thể nín nhịn được nữa, Dụ Tả Kim lật chăn đứng dậy. Hắn mở tủ quần áo lục lọi tìm một chiếc áo khoác dày khoác thẳng lên thân trên để trần của mình, móc mấy trăm đồng trong túi quần ra khỏi phòng 408.
Gió đêm thét gào, thời điểm hiện giờ đã gần tới 11:30, phần lớn các căn phòng ký túc xá vẫn còn sáng đèn, các bạn học sinh đang cần cù chăm chỉ học tập ở trong ký túc xá.
Những nỗ lực của họ về phương diện này thường xuất hiện tại những địa phương người khác không trông thấy được.
Dụ Tả Kim một đường đi thẳng xuống tầng 1, lúc trông thấy ánh đèn sáng trong phòng trực ban thì hàng lông mày của hắn nhíu lại.
Đổi thành lúc trước thì căn bản hắn sẽ chẳng kiêng kị điều gì, xông thẳng ra bên ngoài.
Cho dù giáo viên quản lý ký túc xá có ngăn cản thì cũng không thể nào ngăn cản được hắn.
Nhưng hiện giờ không giống.
Giáo viên quản lý ký túc xá chắc chắn vẫn sẽ ra ngoài cản hắn, không chỉ thế, thầy cô trực ban còn có thể tố cáo hắn.
Lần đầu tiên Dụ Tả Kim lén lút khom người như một kẻ trộm trốn qua phòng trực ban, nhưng bởi vì dáng dấp của hắn cao to hơn so với người khác nên sống lưng cũng phải cúi thấp hơn hẳn họ.
Chờ tới khi ra khỏi tòa nhà ký túc xá khu A, sắc mặt của hắn đã đen như đêm tối bên ngoài, cảm giác mất mặt chưa từng có xông thẳng lên đầu.
Đã làm trò thì phải làm cho đủ. Dụ Tả Kim không đi thẳng qua cổng chính mà trèo lên bức tường ở phía đông trường học ra khỏi trường.
Đèn đuốc ở con phố bên ngoài trường học sáng trưng, hắn cất bước đi tới trung tâm thành phố.
Càng gần trung tâm thành phố đường phố càng đông người, lưu lượng người qua lại cũng càng thêm đông đúc. Thời điểm 11 12 giờ đêm cũng chính là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu. Trên con phố trung tâm thành phố phồn hoa nhộn nhịp, người người náo nhiệt, ồn ào ầm ĩ.
Dụ Tả Kim đi vào một cửa hàng đồng hồ nho nhỏ chuyên bán các loại đồng hồ xa xỉ, chỉ cần đứng bên ngoài đã trông thấy được phong cách trang trí lấp lánh và xa hoa.
Đã rất lâu rồi hắn không đi vào một cửa hàng nào có phong cách như vậy.
Lần gần nhất là vào khoảng năm năm trước trong một thời điểm hiếm khi mẹ hắn rảnh rỗi đưa con trai đi mua đồ.
Nhân viên cửa hàng đứng ở trước cửa mở cửa cho hắn.
"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được ngài?"
Nhân viên cửa hàng trông thấy bộ phận máy bên ngoài của ốc tai điện tử và giác hút bên đầu của hắn, mặc dù nét mặt không thay đổi nhưng trong lòng vẫn xuất hiện chút kinh ngạc nho nhỏ.
Vị khách mới tới là một người khiếm thính, tuổi tác không lớn lắm, chừng 17 18 tuổi.
Dụ Tả Kim nhìn mặt tiền sáng sủa sạch sẽ của cửa hàng, khàn giọng đáp: "Xem đồng hồ".
Yên lặng một lát, hắn bổ sung: "Đồng hồ điện tử."
"Được ạ, mời quý khách sang bên này".
Nhân viên cửa hàng thấy hắn là học sinh nên tự giác dẫn người tới khu trưng bày đồng hồ có giá cả phải chăng. Các bạn học sinh còn đi học sử dụng chiếc đồng hồ có giá cả vừa phải như bên này là đủ, không cần thiết phải sử dụng đồ quá đắt tiền.
Nhân viên cửa hàng mở miệng giới thiệu.
"Bạn học, bạn có thể xem qua mấy mẫu đồng hồ điện tử bên đây, đây đều là những kiểu dáng bán chạy nhất cửa hàng chúng tôi".
Nhân viên cửa hàng lấy mấy mẫu đồng hồ điện tử bán chạy nhất trong tủ trưng bày, giá cả dao động từ 300 đến 500 tệ.
"Các bạn học sinh sử dụng loại đồng hồ này rất thích hợp, trẻ trung năng động, phản hồi của các khách hàng đã mua cũng rất tốt".
"Cửa hàng chúng tôi sẽ bảo hành sửa chữa đồng hồ và cung cấp pin thay thế trong vòng 1 năm".
Dụ Tả Kim nhìn mấy chiếc đồng hồ kia, xem đi xem lại một hồi vẫn không tìm thấy thứ hắn muốn.
Rõ ràng chiếc đồng hồ điện tử nào đeo trên tay Thịnh Uyên cũng từa tựa như vậy.
Nhưng hắn không hài lòng.
Không có món đồ nào thích hợp với Thịnh Uyên.
Trong cả chiếc tủ đồng hồ điện tử bên đây cũng không có.
Sau đó hắn nhìn sang một chiếc tủ trưng bày được thiết kế riêng, bên trong đó đang trưng bày một chiếc đồng hồ điện tử chất liệu kim loại mang phong cách của đồng hồ cơ.
Nhân viên cửa hàng quan sát ánh mắt của hắn, bước lên nhiệt tình giới thiệu.
"Đây là mẫu đồng hồ điện tử mới nhất, phong cách thiết kế kết hợp trí tưởng tượng về khoa học viễn tưởng trong tương lai, cảm ứng tự động, mặt số cũng sẽ tự động hiển thị ánh sáng điện tử màu xanh."
Nhân viên cửa hàng tạm dừng lời giới thiệu sản phẩm: "Nhưng giá cả hơi đắt đối với học sinh sinh viên, bạn học, bạn xem qua xem mình còn có yêu cầu gì khác nữa không?"
Dụ Tả Kim nhìn chiếc đồng hồ kia.
"Bao nhiêu tiền?"
"5999".
Trong túi Dụ Tả Kim chỉ còn ba bốn trăm tệ, không đủ cả số lẻ của chiếc đồng hồ này.
Con ngươi đen nhánh của hắn bình thản.
"Có thể giữ hàng lại không?"
Nhân viên bán hàng: "Có thể, nhưng bạn sẽ phải trả thêm 500 tệ tiền đặt cọc. Nếu như bạn muốn giữ chiếc đồng hồ này ngay từ hôm nay thì đến giữa tháng sau, thời gian giữ hàng sẽ kết thúc, thời hạn giữ hàng chỉ có thể kéo dài nửa tháng thôi".
Dụ Tả Kim không hề nói mình có muốn giữ hàng hay không nhưng bàn tay lại móc vào trong túi.
Bốn trăm tệ nhăn nhăn nhúm nhúm, sau đó là một đám tiền giấy và tiền xu nhỏ lẻ, gom góp lại cũng đủ 500.
Nhân viên cửa hàng: "Nếu sau khi thời gian giữ hàng kết thúc hoặc nửa chừng bạn không muốn mua hàng nữa thì bên chúng tôi có thể trả lại tiền đặt cọc".
Dụ Tả Kim tỏ vẻ đã biết, hắn liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử kia thêm một cái, quay người rời khỏi cửa hàng.
Theo đường cũ trở về ký túc xá, hắn bắt đầu tìm kiếm tiền mặt trong từng chiếc túi áo túi quần, trên mặt bàn dưới ván giường đều tìm qua vài lượt.
Toàn những đồng tiền vụn vặt lẻ tẻ, tìm cả một hồi cũng không ra đồng tiền có giá trị.
Thêm vào số tiền lương tháng này hắn làm việc bên cửa hàng thịt nướng, tổng cộng chỉ có hơn 3.900 tệ.
Tiền lương hàng tháng của Dụ Tả Kim ở cửa tiệm thịt nướng là 2.800. Dụ Tả Kim làm từ buổi chiều, tan tầm vào đêm khuya, sức lực hắn lớn có thể giúp đỡ dỡ hàng nên công việc suốt hai năm qua coi như ổn định.
Nhưng độ tuổi của hắn đang tuổi ăn tuổi lớn cộng thêm chuyện đi học nên phần lớn tiền lương đều dồn vào học phí tiền ăn uống và mua đồ dùng hàng ngày, rất nhiều rất nhiều khoản phải chi. Một cậu nhóc 17 tuổi như hắn phải phiền lòng vì chuyện tiền nong, cái gì cũng rất cần thiết.
Hắn ăn nhiều, vận động nhiều, hai năm qua cũng lớn rất nhanh. Năm lớp 10 hắn mới chỉ là một cậu bé con cao 1m7 nhưng hiện giờ dáng dấp đã rắn chắc cao lớn hẳn lên.
Hắn có thói quen uống hai hộp sữa mỗi ngày từ hồi còn học trung học cơ sở, chỉ cần hắn cao lớn mạnh mẽ hơn người khác thì không ai có thể bắt nạt được hắn.
Sau khi tới trường trung học phổ thông số 1, chất lượng cuộc sống của hắn giảm xuống, chênh lệch tựa như một trên trời một dưới đất. Tuy đã ngã xuống khỏi đám mây của cậu ấm nhà giàu nhưng hắn vẫn giữ thói quen uống sữa, mỗi ngày hai hộp, không có tiền thì uống sữa của thương hiệu nhỏ giá rẻ chứa hàm lượng protein thấp thôi cũng được.
Thứ hắn muốn chỉ là mùi vị hắn đã quen.
Chỉ cần lòng hắn thoải mái.
Tựa như lúc này Dụ Tả Kim nhìn số tiền moi móc hết ra mà vẫn không đủ.
Hắn hoàn toàn có thể mua một chiếc đồng hồ giá rẻ tặng Thịnh Uyên hoặc không mua tặng cậu.
Nhưng hắn sẽ không vui.
Giống như khi nằm trên giường ban nãy, cho dù đã không mặc áo rất thoải mái nhưng hắn vẫn không ngủ được.
Thịnh Uyên từng dạy hắn.
Hắn một mực ghi nhớ trong lòng.
Tình cảm con người là thứ có qua thì phải có lại.
- -------------------
Lời tác giả:
Đồ lót có thể dùng loại 10 tệ 3 chiếc nhưng đồng hồ của vợ nhất định phải mua loại 6.000 tệ.
Dụ Ba Lạp: Thứ cần tiết kiệm thì nên tiết kiệm, thứ cần tiêu thì phải tiêu.
Nhiệt độ ban đêm đã hạ xuống, thấp hơn 10 độ so với ban ngày.
Dụ Tả Kim từ trong phòng tắm đi ra, toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám. Giọt nước thuận theo đường cong cơ bắp sau lưng trượt dài, cái đầu phủ khăn tắm cúi xuống để lộ rõ phần xương đốt sống cổ.
Hắn ngồi trên trên giường lau khô tóc của mình, vén chăn định đi ngủ.
Hắn có một thói quen, khi đi ngủ hắn không thích mặc áo. Thiếu niên 17 18 tuổi tinh lực dồi dào, chỉ cần thân trên mặc một lớp áo hơi mỏng cũng đủ khiến hắn cảm thấy nóng bức ngủ không yên, cho nên hắn luôn một mực ngủ trần.
Dáng người cao lớn nằm trên chiếc giường gỗ đơn, tất cả những chiếc giường gỗ trong ký túc xá trường trung học phổ thông số một đều có chiều dài và chiều rộng bằng nhau: 2m × 1,6m.
Bắt Dụ Tả Kim nằm ở trên chiếc giường này cũng hơi thiệt thòi cho hắn.
Đêm nay cơn gió thu thổi tới sôi nổi dị thường, hắn có thể nghe thấy được tiếng gió vù vù ghé qua khe cửa sổ.
Dụ Tả Kim không mặc áo, cởi trần như mọi khi nhưng lật qua lật lại rất lâu hắn vẫn không thể nào ngủ được.
Lòng hơi bực bội, hàng mày nhíu chặt, dáng vẻ nỏng nảy cáu kỉnh.
Dường như có một ngọn lửa đang cháy trong lồng ngực hắn, thiêu hắn đến độ tỉnh cả ngủ.
Hắn đã cố gắng thay đổi tư thế ngủ của mình, nằm sấp ở trên giường, nửa gương mặt chôn trong gối đầu, cánh tay mạnh mẽ cường tráng khoác lên chiếc gối đầu đặt bên cạnh.
Đây là tư thế ngủ quen thuộc của hắn.
Nhưng hắn vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng thật sự không thể nín nhịn được nữa, Dụ Tả Kim lật chăn đứng dậy. Hắn mở tủ quần áo lục lọi tìm một chiếc áo khoác dày khoác thẳng lên thân trên để trần của mình, móc mấy trăm đồng trong túi quần ra khỏi phòng 408.
Gió đêm thét gào, thời điểm hiện giờ đã gần tới 11:30, phần lớn các căn phòng ký túc xá vẫn còn sáng đèn, các bạn học sinh đang cần cù chăm chỉ học tập ở trong ký túc xá.
Những nỗ lực của họ về phương diện này thường xuất hiện tại những địa phương người khác không trông thấy được.
Dụ Tả Kim một đường đi thẳng xuống tầng 1, lúc trông thấy ánh đèn sáng trong phòng trực ban thì hàng lông mày của hắn nhíu lại.
Đổi thành lúc trước thì căn bản hắn sẽ chẳng kiêng kị điều gì, xông thẳng ra bên ngoài.
Cho dù giáo viên quản lý ký túc xá có ngăn cản thì cũng không thể nào ngăn cản được hắn.
Nhưng hiện giờ không giống.
Giáo viên quản lý ký túc xá chắc chắn vẫn sẽ ra ngoài cản hắn, không chỉ thế, thầy cô trực ban còn có thể tố cáo hắn.
Lần đầu tiên Dụ Tả Kim lén lút khom người như một kẻ trộm trốn qua phòng trực ban, nhưng bởi vì dáng dấp của hắn cao to hơn so với người khác nên sống lưng cũng phải cúi thấp hơn hẳn họ.
Chờ tới khi ra khỏi tòa nhà ký túc xá khu A, sắc mặt của hắn đã đen như đêm tối bên ngoài, cảm giác mất mặt chưa từng có xông thẳng lên đầu.
Đã làm trò thì phải làm cho đủ. Dụ Tả Kim không đi thẳng qua cổng chính mà trèo lên bức tường ở phía đông trường học ra khỏi trường.
Đèn đuốc ở con phố bên ngoài trường học sáng trưng, hắn cất bước đi tới trung tâm thành phố.
Càng gần trung tâm thành phố đường phố càng đông người, lưu lượng người qua lại cũng càng thêm đông đúc. Thời điểm 11 12 giờ đêm cũng chính là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu. Trên con phố trung tâm thành phố phồn hoa nhộn nhịp, người người náo nhiệt, ồn ào ầm ĩ.
Dụ Tả Kim đi vào một cửa hàng đồng hồ nho nhỏ chuyên bán các loại đồng hồ xa xỉ, chỉ cần đứng bên ngoài đã trông thấy được phong cách trang trí lấp lánh và xa hoa.
Đã rất lâu rồi hắn không đi vào một cửa hàng nào có phong cách như vậy.
Lần gần nhất là vào khoảng năm năm trước trong một thời điểm hiếm khi mẹ hắn rảnh rỗi đưa con trai đi mua đồ.
Nhân viên cửa hàng đứng ở trước cửa mở cửa cho hắn.
"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được ngài?"
Nhân viên cửa hàng trông thấy bộ phận máy bên ngoài của ốc tai điện tử và giác hút bên đầu của hắn, mặc dù nét mặt không thay đổi nhưng trong lòng vẫn xuất hiện chút kinh ngạc nho nhỏ.
Vị khách mới tới là một người khiếm thính, tuổi tác không lớn lắm, chừng 17 18 tuổi.
Dụ Tả Kim nhìn mặt tiền sáng sủa sạch sẽ của cửa hàng, khàn giọng đáp: "Xem đồng hồ".
Yên lặng một lát, hắn bổ sung: "Đồng hồ điện tử."
"Được ạ, mời quý khách sang bên này".
Nhân viên cửa hàng thấy hắn là học sinh nên tự giác dẫn người tới khu trưng bày đồng hồ có giá cả phải chăng. Các bạn học sinh còn đi học sử dụng chiếc đồng hồ có giá cả vừa phải như bên này là đủ, không cần thiết phải sử dụng đồ quá đắt tiền.
Nhân viên cửa hàng mở miệng giới thiệu.
"Bạn học, bạn có thể xem qua mấy mẫu đồng hồ điện tử bên đây, đây đều là những kiểu dáng bán chạy nhất cửa hàng chúng tôi".
Nhân viên cửa hàng lấy mấy mẫu đồng hồ điện tử bán chạy nhất trong tủ trưng bày, giá cả dao động từ 300 đến 500 tệ.
"Các bạn học sinh sử dụng loại đồng hồ này rất thích hợp, trẻ trung năng động, phản hồi của các khách hàng đã mua cũng rất tốt".
"Cửa hàng chúng tôi sẽ bảo hành sửa chữa đồng hồ và cung cấp pin thay thế trong vòng 1 năm".
Dụ Tả Kim nhìn mấy chiếc đồng hồ kia, xem đi xem lại một hồi vẫn không tìm thấy thứ hắn muốn.
Rõ ràng chiếc đồng hồ điện tử nào đeo trên tay Thịnh Uyên cũng từa tựa như vậy.
Nhưng hắn không hài lòng.
Không có món đồ nào thích hợp với Thịnh Uyên.
Trong cả chiếc tủ đồng hồ điện tử bên đây cũng không có.
Sau đó hắn nhìn sang một chiếc tủ trưng bày được thiết kế riêng, bên trong đó đang trưng bày một chiếc đồng hồ điện tử chất liệu kim loại mang phong cách của đồng hồ cơ.
Nhân viên cửa hàng quan sát ánh mắt của hắn, bước lên nhiệt tình giới thiệu.
"Đây là mẫu đồng hồ điện tử mới nhất, phong cách thiết kế kết hợp trí tưởng tượng về khoa học viễn tưởng trong tương lai, cảm ứng tự động, mặt số cũng sẽ tự động hiển thị ánh sáng điện tử màu xanh."
Nhân viên cửa hàng tạm dừng lời giới thiệu sản phẩm: "Nhưng giá cả hơi đắt đối với học sinh sinh viên, bạn học, bạn xem qua xem mình còn có yêu cầu gì khác nữa không?"
Dụ Tả Kim nhìn chiếc đồng hồ kia.
"Bao nhiêu tiền?"
"5999".
Trong túi Dụ Tả Kim chỉ còn ba bốn trăm tệ, không đủ cả số lẻ của chiếc đồng hồ này.
Con ngươi đen nhánh của hắn bình thản.
"Có thể giữ hàng lại không?"
Nhân viên bán hàng: "Có thể, nhưng bạn sẽ phải trả thêm 500 tệ tiền đặt cọc. Nếu như bạn muốn giữ chiếc đồng hồ này ngay từ hôm nay thì đến giữa tháng sau, thời gian giữ hàng sẽ kết thúc, thời hạn giữ hàng chỉ có thể kéo dài nửa tháng thôi".
Dụ Tả Kim không hề nói mình có muốn giữ hàng hay không nhưng bàn tay lại móc vào trong túi.
Bốn trăm tệ nhăn nhăn nhúm nhúm, sau đó là một đám tiền giấy và tiền xu nhỏ lẻ, gom góp lại cũng đủ 500.
Nhân viên cửa hàng: "Nếu sau khi thời gian giữ hàng kết thúc hoặc nửa chừng bạn không muốn mua hàng nữa thì bên chúng tôi có thể trả lại tiền đặt cọc".
Dụ Tả Kim tỏ vẻ đã biết, hắn liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử kia thêm một cái, quay người rời khỏi cửa hàng.
Theo đường cũ trở về ký túc xá, hắn bắt đầu tìm kiếm tiền mặt trong từng chiếc túi áo túi quần, trên mặt bàn dưới ván giường đều tìm qua vài lượt.
Toàn những đồng tiền vụn vặt lẻ tẻ, tìm cả một hồi cũng không ra đồng tiền có giá trị.
Thêm vào số tiền lương tháng này hắn làm việc bên cửa hàng thịt nướng, tổng cộng chỉ có hơn 3.900 tệ.
Tiền lương hàng tháng của Dụ Tả Kim ở cửa tiệm thịt nướng là 2.800. Dụ Tả Kim làm từ buổi chiều, tan tầm vào đêm khuya, sức lực hắn lớn có thể giúp đỡ dỡ hàng nên công việc suốt hai năm qua coi như ổn định.
Nhưng độ tuổi của hắn đang tuổi ăn tuổi lớn cộng thêm chuyện đi học nên phần lớn tiền lương đều dồn vào học phí tiền ăn uống và mua đồ dùng hàng ngày, rất nhiều rất nhiều khoản phải chi. Một cậu nhóc 17 tuổi như hắn phải phiền lòng vì chuyện tiền nong, cái gì cũng rất cần thiết.
Hắn ăn nhiều, vận động nhiều, hai năm qua cũng lớn rất nhanh. Năm lớp 10 hắn mới chỉ là một cậu bé con cao 1m7 nhưng hiện giờ dáng dấp đã rắn chắc cao lớn hẳn lên.
Hắn có thói quen uống hai hộp sữa mỗi ngày từ hồi còn học trung học cơ sở, chỉ cần hắn cao lớn mạnh mẽ hơn người khác thì không ai có thể bắt nạt được hắn.
Sau khi tới trường trung học phổ thông số 1, chất lượng cuộc sống của hắn giảm xuống, chênh lệch tựa như một trên trời một dưới đất. Tuy đã ngã xuống khỏi đám mây của cậu ấm nhà giàu nhưng hắn vẫn giữ thói quen uống sữa, mỗi ngày hai hộp, không có tiền thì uống sữa của thương hiệu nhỏ giá rẻ chứa hàm lượng protein thấp thôi cũng được.
Thứ hắn muốn chỉ là mùi vị hắn đã quen.
Chỉ cần lòng hắn thoải mái.
Tựa như lúc này Dụ Tả Kim nhìn số tiền moi móc hết ra mà vẫn không đủ.
Hắn hoàn toàn có thể mua một chiếc đồng hồ giá rẻ tặng Thịnh Uyên hoặc không mua tặng cậu.
Nhưng hắn sẽ không vui.
Giống như khi nằm trên giường ban nãy, cho dù đã không mặc áo rất thoải mái nhưng hắn vẫn không ngủ được.
Thịnh Uyên từng dạy hắn.
Hắn một mực ghi nhớ trong lòng.
Tình cảm con người là thứ có qua thì phải có lại.
- -------------------
Lời tác giả:
Đồ lót có thể dùng loại 10 tệ 3 chiếc nhưng đồng hồ của vợ nhất định phải mua loại 6.000 tệ.
Dụ Ba Lạp: Thứ cần tiết kiệm thì nên tiết kiệm, thứ cần tiêu thì phải tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.