Chương 49: Mùa xuân của hắn
La Bốc Hoa Thố Tử
09/04/2023
Tiết mục của khối 12 chính thức kết thúc nhưng tiếng hoan hô reo hò dưới sân khấu vẫn chưa xong. Người dẫn chương trình cầm micro lên sân khấu,
phát âm tròn trịa lọt vào tai, từng câu từng chữ hết sức rõ ràng.
"Tiếp theo chương trình các bạn học sinh trong trường có thể lên cửa sổ dây thường xuân của diễn đàn trường chúng ta bỏ những phiếu bầu quý giá của các bạn cho tiết mục của các khối".
"Hành trình xa xôi, ngày ngày tấn tới. Trường trung học phổ thông số 1 được thành lập trong gió tuyết ngày đông lại nở rộ giữa trời xuân ấm áp. Bạn và tôi, chúng ta là..."
Rồng dữ và năm kẻ bám đuôi ngã sõng soài bên tấm màn đỏ sau hậu trường sân khấu, trong tai là tiếng đọc bản thảo của người dẫn chương trình. Các bạn học thuộc ban Văn Nghệ rón rén đến thu dọn đạo cụ, tiện thể kiểm tra xem trang phục có hỏng hóc gì không.
Tất cả đều là đồ thuê nên phải trả về, chỉ riêng tiền thuê đạo cụ và trang phục đã ngốn hết số tiền tiết kiệm của ban Văn Nghệ bọn họ, bây giờ nếu lỡ bị hư hại thì họ sẽ phải đối mặt với một khoản bồi thường, và không có cách nào khác, người phải đền ắt hẳn là Vương Tiểu Minh.
"Mọi người đang làm gì đấy? Chơi rút gỗ hả?"
Tiếng nói trêu chọc nhẹ nhàng vang lên từ phía trên, đám người ngẩng đầu. Cho dù không có ánh sáng bóng đèn góp sức thì Thịnh Uyên với trang phục hoàng tử đang mặc trên người đã sáng chói vô cùng. Cho dù cậu đang đứng sau lớp màn đỏ đã kéo xuống tối mù thì cả người vẫn vĩnh viễn sáng lấp lánh như ngôi sao trên trời cao.
Dụ Tả Kim nhìn cậu, cơn giận trong đôi mắt đen nhánh vẫn chưa phai nhạt đi. Lòng hắn vẫn còn sợ hãi tình cảnh Thịnh Uyên cúi người ban nãy, vừa trông thấy cậu liền nhanh chóng hất năm gánh nặng trên đuôi đứng lên trước mắt cậu.
Ánh sáng vốn đã mờ ảo, rồng dữ vừa đứng dậy cả trời lập tức đen sì.
Thịnh Uyên ngó hắn: "Tôi vừa đi tìm cậu khắp hậu trường đấy, cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Gương mặt Dụ Tả Kim không hề đổi sắc: "Chơi".
Hợp lý hóa hành động hung ác kéo người vừa rồi.
Vương Tiểu Minh mệt đến nhe răng trợn mắt, tình cảnh lúc nãy suýt chút nữa đã lấy cả mạng cậu ta đi.
"Không phải chơi đâu..."
Rồng dữ nghiêng đầu nhìn tới.
Vương Tiểu Minh bày ra nét mặt chân thành: "Mà là chơi cực kỳ vui vẻ đấy ạ".
Bốn bạn học khác:...
Thịnh Uyên nhìn họ, lòng không hề nghi ngờ: "Mọi người cứ chơi tiếp đi".
Nói xong lại vỗ người Dụ Tả Kim một cái: "Chơi xong nhớ phải thay quần áo đấy, nóng lắm".
Nét mặt Dụ Tả Kim dịu đi vài phần, hắn đuổi theo bước chân cậu: "Chơi xong rồi".
Vương Tiểu Minh ngẫn ngờ nhìn Dụ Tả Kim với cảm xúc đã ổn định lại đang đi theo sau Thịnh Uyên, so sánh với con chó điên ban nãy mới kéo lê năm người bọn họ nhất quyết bò lên sân khấu cứ như thể hai người.
Tâm tư của các vị đại ca khó lòng đoán nổi.
Một màn này cậu ta mới chỉ từng bắt gặp ở trong sở thú thôi.
Dụ Tả Kim theo sau Thịnh Uyên, liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay cậu, đó là chiếc đồng hồ cậu mới lột xuống từ cổ tay công chúa Cường Tráng.
Chưa nhắc tới chuyện khác, đồng hồ vàng đúng là đồng hồ vàng, dù họ đang ở sau tấm màn sân khấu tối mù thì nó vẫn còn lấp la lấp lánh.
Hai chân to lớn cồng kềnh của rồng dữ kinh ngạc dừng bước.
Hóa ra cậu ấy thích đồ bằng vàng à...
Thịnh Uyên thấy hắn tụt lại phía sau vài bước, lên tiếng hỏi: "Sao thế?"
Dụ Tả Kim không mở miệng, lần nữa bước tới gần cậu. Hai người họ vừa ra khỏi hậu trường đã trông thấy Chử Vệ Thiên mặc váy công chúa ngồi trên một thùng trang phục cỡ lớn.
Bạn học bên cạnh giải thích: Vì giải thưởng khối chưa được công bố, cúp cũng chưa được mang lên nhưng cho dù chưa có kết quả thì Vương Tiểu Minh vẫn rất tự tin, tiết mục đạt giải Nhất của ban Nghệ Thuật chắc chắn thuộc về tay khối 12 bọn họ. Học sinh lớp 12 bọn họ vất vả chuẩn bị cho tiết mục này đã lâu, phải lưu lại chút hồi ức thời thanh xuân chứ. Vì thế mọi người cùng quyết định không thay quần áo vội, mặc nguyên trang phục biểu diễn đợi cầm cúp rồi chụp ảnh tập thể.
Phần lớn các bạn học đều cảm thấy không thành vấn đề nhưng Chử Vệ Thiên bị siết chặt ngực sắp chết đến nơi đã đen sì mặt xuống.
Lúc này trên gương mặt hắn ta đang viết to mấy chữ.
Đứa nào lại gần, ông đập chết!
Thịnh Uyên nhìn hàng lông mi như lông quạ của người kia chớp chớp hai lần.
Người ta đã bày tỏ như thế thì Thịnh Uyên này nhất định phải chọc ghẹo.
Cậu mặc bộ trang phục lấp lánh của hoàng tử bước qua trước mắt Chử Vệ Thiên, không đến mấy giây cậu lại đi ngược trở về, tới tới đi đi, đi đi đến đến.
Vầng trán Chử Vệ Thiên vặn vẹo ra ngã tư đường.
"Này! Mày đang cố ý đúng không?!"
Nét mặt Thịnh Uyên vô tội: "Sao cậu biết?"
Chử Vệ Thiên: "Đừng dùng nét mặt vô tội mà nói ra mấy lời ấy nữa!"
Chuyện hai người họ đối đầu cả trường trung học phổ thông số 1 này đều biết nhưng tình cảnh suýt chút nữa hai người họ hôn nhau trên sân khấu kia cũng kịch tính vô cùng.
Sau lưng Thịnh Uyên có Dụ Tả Kim theo bước, Chử Vệ Thiên không tiện bùng nổ, chỉ có nghiêm cái mặt thối ngồi im trên thùng đồ.
Thịnh Uyên ngồi xuống bên cạnh hắn ta, thiếu đòn phát biểu: "Bé Chử à, anh không muốn nói thế này với bé đâu nhưng bé luyện cơ ngực lớn như thế có ích lợi gì chứ".
Chử Vệ Thiên:...
Nhịn xuống.
Hắn ta lườm Thịnh Uyên một cái, thằng chó mày biết cái quái gì, hiện giờ ngực lớn đang là mốt đó.
Ngực lớn là của hồi môn tốt nhất của một người đàn ông!
Đêm nay Vương Tiểu Minh đã hóa thân thành nhà tiên tri, kết quả tiên đoán tương đối chính xác. Vở kịch của khối 12 không
phụ sự kỳ vọng của mọi người, dùng số phiếu ủng hộ áp đảo điên cuồng bỏ
xa vị trí thứ hai 800 phiếu, trở thành tiết mục đạt giải nhất của
trường.
Vương Tiểu Minh đại biểu ban Văn nghệ lên sân khấu nhận thưởng, phấn khởi đến độ bàn tay cầm micro cũng run run.
"Thật vinh hạnh biết bao khi đã giành được giải Nhất, lúc chúng tôi ở dưới sân khấu đã được nghe rất nhiều lời khen ngợi của
mọi người, ai cũng khen ban Văn Nghệ chúng tôi giỏi..."
Vốn tưởng rằng lời phát biểu sẽ là lời lẽ thấm thía khắc sâu niềm xúc động nào đó, ai ngờ một giây sau, Vương Tiểu Minh lại nói rằng: "Có thể nhận được giải thưởng này là một niềm vinh hạnh nhưng tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn, ban Văn Nghệ chúng tôi xuất sắc như thế đấy!"
Lâm Hiểu Viên đứng bên cạnh sân khấu:...
Sách Toán học, cậu càng lúc càng ra dáng quan lớn lắm uy quyền rồi đấy.
"Ha ha ha ha, đúng là không biết khiêm tốn!"
"Anh trai kiêu ngạo quá! Em cũng yêu anh quá!!"
"Ban Văn Nghệ 12 lợi hại!"
Một bài phát biểu không hề khiêm tốn, một vở kịch không hợp thói thường vẽ ra một bức tranh nổi bật đầy màu sắc giữa những năm tháng thanh xuân của các thiếu niên thiếu nữ. Mấy chục năm sau ai trong số họ quay đầu nhìn lại, bức tranh đó vẫn rực rỡ sắc màu như thuở ban đầu.
Vương Tiểu Minh cầm cúp quay về hậu trường, gào lên một tiếng chói tai như thể một người nguyên thủy.
Tiếng reo hò ầm ĩ nối dài, người người sục sôi phấn khởi.
"Tất cả mọi người tập hợp lại đây, chúng ta cùng chụp ảnh thôi!"
"Mau đến đây, đừng thẹn thùng nữa!"
Bạn đẩy tôi, tôi kéo bạn, những gương mặt ngây ngô cùng nhìn vào máy ảnh, có rạng rỡ, có ngại ngùng, có kích động. Tất cả mọi người đều là những cá thể riêng biệt, mỗi một con người có một sắc màu.
Tuy rằng lòng Chử Vệ Thiên muốn tham gia nhưng không thể không biết xấu hổ chen lên trước, bởi vì thái độ lúc tập luyện của hắn ta luôn hằn học với bạn bè nên cuối cùng chỉ ngượng ngùng chui vào phía sau.
Mà Dụ Tả Kim chưa từng tham gia những hoạt động như thế này, hắn chỉ đứng một bên không có ý định bước tới.
Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa bao giờ có mặt trong những nơi náo nhiệt như thế này, hắn không biết đối phó như thế nào với họ. Bề ngoài của hắn vẫn lạnh lùng nhưng không biết tại sao lồng ngực lại trồi lên những bong bóng nước, nỗi lòng cũng bị ồn ào náo nhiệt dẫn dắt theo.
Hắn đứng im trong một góc khuất.
Hắn không hợp với những tiếng cười tiếng nói vui vẻ.
Hắn không hợp với bầu không khí chứa đầy cảm xúc mãnh liệt giống như trời đổ xuống cơn mưa kẹo cầu vồng.
"Dụ Tả Kim!"
Dụ Tả Kim ngẩng đầu, Thịnh Uyên đứng giữa đám người chen chúc, giơ tay vẫy hắn.
"Lại đây".
Con ngươi Dụ Tả Kim co rụt.
Vương Tiểu Minh thấy Dụ Tả Kim đứng im trong góc không tiến lên tưởng rằng hắn sợ bộ đồ rồng của mình quá chiếm vị trí cướp chỗ bạn học khác, thế là cậu ta cất cao giọng gào: "Để lại chỗ cho đại ca Dụ của tớ đi nào! Đại ca Dụ nể mặt diễn cho chúng mình! Sau này đại ca Dụ chính là anh ruột của tớ!"
Tuy rằng anh Dụ của cậu ta thường xuyên nổi điên bất thình lình.
Vương Tiểu Minh là người tiếp xúc nhiều nhất với Dụ Tả Kim trong ban Văn Nghệ này – trừ Thịnh Uyên. Cho dù đến giờ mỗi khi đối mặt với Dụ Tả Kim cậu ta vẫn còn run rẩy nhưng hình như Dụ Tả Kim cũng không đến nỗi đáng sợ như Vương Tiểu Minh tưởng tượng.
Đại ca Dụ của cậu ta cũng biết cười!
"Ông định nhận anh Dụ là anh trai á? Ông đang định chiếm của hời gì vậy?"
"Sách Toán học, bàn tính của ông không qua nổi mắt tôi đâu".
"Ha ha ha ha, sách Toán học, ông quen thân với anh Dụ thế cơ à?"
Những tiếng cười nói vui vẻ không ngừng chọc ghẹo.
Thịnh Uyên bước lại giữ chặt tay hắn, kéo hắn ra khỏi góc tối, dẫn hắn đi vào trong con đường cầu vồng rực rỡ.
Dụ Tả Kim nhìn theo bóng lưng cậu, mùa xuân của hắn đang ở ngay trước mặt hắn, lần nữa xuất hiện trong tầm mắt hắn. Chỉ cần hắn vươn tay, hắn có thể chạm vào mùa xuân.
Thịnh Uyên kéo Dụ Tả Kim vào giữa đám đông, thoáng liếc thấy nét mặt của Chử Vệ Thiên.
Một khuôn mặt tràn đầy khó chịu.
"Bé Chử à, bé sao vậy? Bé đã có kết cục sống hạnh phúc bên anh trọn đời sao một nụ cười cũng không thèm nở?"
Chử Vệ Thiên xù lông: "Tao cần mày quan tâm hả!"
"Ha ha ha ha ha, anh Chử vui vẻ lên chút đi anh ơi, anh Thịnh lắm người theo đuổi lắm đấy nhé".
"Được ở bên anh Thịnh chắc chắn rất hạnh phúc".
Đám bạn học đứng chung một chỗ cùng nhìn về phía ống kính, Vương Tiểu Minh thiết lập chế độ tự chụp ảnh, ôm cúp vội chạy về. Trong lúc chạy vội vàng, cậu ta ngã một cú như chó đớp cứt nhưng vẫn kịp đứng lên đối diện ống kính.
"Ban Văn Nghệ lớp 12 có giỏi không!"
"Giỏi!!!"
Tuổi trẻ được đóng khung tại khoảnh khắc ấy, lưu giữ đến vĩnh hằng.
Vài giây sau, đám bạn học vẫn còn cứng đờ đứng ì tại chỗ, không dám thay đổi nét mặt.
Một âm thanh cực nhỏ chui ra khỏi kẽ răng.
"Chụp xong chưa?"
"Không biết".
"Đứa nào đến xem đi".
"Sách Toán học mới chạy về chật về như thế".
"Bóng dáng bò dậy quen thuộc khiến người ta đau lòng".
Vương Tiểu Minh:...
Bảo tớ đi xem thì cứ nói thẳng ra xem nào!!!
Cũng may ảnh được chụp ngay lúc Vương Tiểu Minh vừa đứng dậy xong, chụp cực kỳ đẹp mắt.
"Tớ gửi ảnh vào trong nhóm, bao trọn rửa ảnh gốc, tặng mỗi người một tấm".
Trong tấm ảnh chụp.
Thiếu niên nở nụ cười như cơn nắng gắt, xán lạn chói lòa.
Thịnh Uyên vốn định đến xem ảnh chụp nhưng khi người vừa cử động cổ tay cũng cử động theo cậu mới nhớ ra mình vẫn còn nắm chiếc móng rồng của người nọ. Dụ Tả Kim mặc bộ đồ rồng đi tới đi lui nãy giờ chắc hẳn đã nóng nực khó chịu.
Bước chân cậu chuyển hướng: "Đi nào, đi thay quần áo trước đi."
Hai người họ bước vào phòng thay đồ, bên ngoài vẫn còn náo nhiệt sôi động. Cánh cửa đóng lại ngăn cách âm thanh bên ngoài, nhóm kịch vẫn đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng. Mặc dù ban đầu ai cũng nói lần này họ nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay nhưng khi giải thưởng được trao gửi tới nhóm mình họ mới phát hiện ra niềm vui tưởng tượng trước đó không bằng một phần vạn.
Hai người vào trong sớm nên cả phòng chỉ có Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim.
Quần áo của cả hai đều có trình độ khó cởi tương tự nhau, nếu cố đợi chút nữa chắc chắn phòng sẽ nhiều người và trở nên nóng nực. Thịnh Uyên đi tới tủ quần áo của mình, mặc kệ mọi thứ cởi thẳng áo ra. Dụ Tả Kim mặc bộ đồ rồng dữ lạnh mặt cứng đờ người thẳng tắp đứng ở bên cạnh cậu.
Ánh mắt hắn chăm chú ngắm nhìn Thịnh Uyên giống như đã trúng phải bùa chú tà ác của vị vu bà nào đó, phạt hắn phải nhìn đến khi trời đất hoang tàn.
Vương miện tháo xuống tóc rối bời, phần cổ lộ ra khỏi áo cùng những ngón tay đang cởi nút thắt đủ khiến cõi lòng hắn rung động.
Hắn ý thức được thứ gì đó, nhíu mày dời mắt nhưng trong lúc nhất thời hắn lại chẳng biết mình nên nhìn đi đâu. Miệng đắng lưỡi khô, sau lưng nóng đến ngứa ngáy như có đàn kiến đang bò lại giống như cả người bị gác lên đống lửa, cổ họng khô khan khiến hắn phải khe khẽ hắng giọng.
Nghe thấy âm thanh của hắn, Thịnh Uyên quay đầu. Dụ Tả Kim đang quay lưng lại với cậu, giơ bộ móng tròn tròn của chú rồng hoạt hình lên định tháo bỏ mũ trùm.
"Đợi chút, để anh gỡ hộ cậu".
"Cậu không tự tháo xuống được đâu".
"Không..."
Một tiếng lạnh lẽo mới phát ra, Thịnh Uyên đã đi đến trước mặt hắn.
Lồng ngực trắng nõn không thèm chào hỏi một tiếng đã thẳng thắn xâm nhập vào trong mắt của hắn. Dụ Tả Kim vội vàng chuyển tầm mắt đi lên, nào ngờ tầm mắt lại dừng lại trên đôi môi cậu.
Ực ---
Yết hầu rõ ràng nhấp nhô nuốt xuống.
Thịnh Uyên để trần thân trên đứng trước mặt cởi phần mũ trùm trên đầu hắn xuống.
"Mặc thứ này nóng lắm nhỉ".
Dụ Tả Kim cao lớn đứng trước mặt cậu, từ vành tai đến phần cổ nam tính nóng đến đỏ bừng.
- -
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Sắp xếp cho tôi một cảnh hôn đi (hung dữ).
"Tiếp theo chương trình các bạn học sinh trong trường có thể lên cửa sổ dây thường xuân của diễn đàn trường chúng ta bỏ những phiếu bầu quý giá của các bạn cho tiết mục của các khối".
"Hành trình xa xôi, ngày ngày tấn tới. Trường trung học phổ thông số 1 được thành lập trong gió tuyết ngày đông lại nở rộ giữa trời xuân ấm áp. Bạn và tôi, chúng ta là..."
Rồng dữ và năm kẻ bám đuôi ngã sõng soài bên tấm màn đỏ sau hậu trường sân khấu, trong tai là tiếng đọc bản thảo của người dẫn chương trình. Các bạn học thuộc ban Văn Nghệ rón rén đến thu dọn đạo cụ, tiện thể kiểm tra xem trang phục có hỏng hóc gì không.
Tất cả đều là đồ thuê nên phải trả về, chỉ riêng tiền thuê đạo cụ và trang phục đã ngốn hết số tiền tiết kiệm của ban Văn Nghệ bọn họ, bây giờ nếu lỡ bị hư hại thì họ sẽ phải đối mặt với một khoản bồi thường, và không có cách nào khác, người phải đền ắt hẳn là Vương Tiểu Minh.
"Mọi người đang làm gì đấy? Chơi rút gỗ hả?"
Tiếng nói trêu chọc nhẹ nhàng vang lên từ phía trên, đám người ngẩng đầu. Cho dù không có ánh sáng bóng đèn góp sức thì Thịnh Uyên với trang phục hoàng tử đang mặc trên người đã sáng chói vô cùng. Cho dù cậu đang đứng sau lớp màn đỏ đã kéo xuống tối mù thì cả người vẫn vĩnh viễn sáng lấp lánh như ngôi sao trên trời cao.
Dụ Tả Kim nhìn cậu, cơn giận trong đôi mắt đen nhánh vẫn chưa phai nhạt đi. Lòng hắn vẫn còn sợ hãi tình cảnh Thịnh Uyên cúi người ban nãy, vừa trông thấy cậu liền nhanh chóng hất năm gánh nặng trên đuôi đứng lên trước mắt cậu.
Ánh sáng vốn đã mờ ảo, rồng dữ vừa đứng dậy cả trời lập tức đen sì.
Thịnh Uyên ngó hắn: "Tôi vừa đi tìm cậu khắp hậu trường đấy, cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Gương mặt Dụ Tả Kim không hề đổi sắc: "Chơi".
Hợp lý hóa hành động hung ác kéo người vừa rồi.
Vương Tiểu Minh mệt đến nhe răng trợn mắt, tình cảnh lúc nãy suýt chút nữa đã lấy cả mạng cậu ta đi.
"Không phải chơi đâu..."
Rồng dữ nghiêng đầu nhìn tới.
Vương Tiểu Minh bày ra nét mặt chân thành: "Mà là chơi cực kỳ vui vẻ đấy ạ".
Bốn bạn học khác:...
Thịnh Uyên nhìn họ, lòng không hề nghi ngờ: "Mọi người cứ chơi tiếp đi".
Nói xong lại vỗ người Dụ Tả Kim một cái: "Chơi xong nhớ phải thay quần áo đấy, nóng lắm".
Nét mặt Dụ Tả Kim dịu đi vài phần, hắn đuổi theo bước chân cậu: "Chơi xong rồi".
Vương Tiểu Minh ngẫn ngờ nhìn Dụ Tả Kim với cảm xúc đã ổn định lại đang đi theo sau Thịnh Uyên, so sánh với con chó điên ban nãy mới kéo lê năm người bọn họ nhất quyết bò lên sân khấu cứ như thể hai người.
Tâm tư của các vị đại ca khó lòng đoán nổi.
Một màn này cậu ta mới chỉ từng bắt gặp ở trong sở thú thôi.
Dụ Tả Kim theo sau Thịnh Uyên, liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay cậu, đó là chiếc đồng hồ cậu mới lột xuống từ cổ tay công chúa Cường Tráng.
Chưa nhắc tới chuyện khác, đồng hồ vàng đúng là đồng hồ vàng, dù họ đang ở sau tấm màn sân khấu tối mù thì nó vẫn còn lấp la lấp lánh.
Hai chân to lớn cồng kềnh của rồng dữ kinh ngạc dừng bước.
Hóa ra cậu ấy thích đồ bằng vàng à...
Thịnh Uyên thấy hắn tụt lại phía sau vài bước, lên tiếng hỏi: "Sao thế?"
Dụ Tả Kim không mở miệng, lần nữa bước tới gần cậu. Hai người họ vừa ra khỏi hậu trường đã trông thấy Chử Vệ Thiên mặc váy công chúa ngồi trên một thùng trang phục cỡ lớn.
Bạn học bên cạnh giải thích: Vì giải thưởng khối chưa được công bố, cúp cũng chưa được mang lên nhưng cho dù chưa có kết quả thì Vương Tiểu Minh vẫn rất tự tin, tiết mục đạt giải Nhất của ban Nghệ Thuật chắc chắn thuộc về tay khối 12 bọn họ. Học sinh lớp 12 bọn họ vất vả chuẩn bị cho tiết mục này đã lâu, phải lưu lại chút hồi ức thời thanh xuân chứ. Vì thế mọi người cùng quyết định không thay quần áo vội, mặc nguyên trang phục biểu diễn đợi cầm cúp rồi chụp ảnh tập thể.
Phần lớn các bạn học đều cảm thấy không thành vấn đề nhưng Chử Vệ Thiên bị siết chặt ngực sắp chết đến nơi đã đen sì mặt xuống.
Lúc này trên gương mặt hắn ta đang viết to mấy chữ.
Đứa nào lại gần, ông đập chết!
Thịnh Uyên nhìn hàng lông mi như lông quạ của người kia chớp chớp hai lần.
Người ta đã bày tỏ như thế thì Thịnh Uyên này nhất định phải chọc ghẹo.
Cậu mặc bộ trang phục lấp lánh của hoàng tử bước qua trước mắt Chử Vệ Thiên, không đến mấy giây cậu lại đi ngược trở về, tới tới đi đi, đi đi đến đến.
Vầng trán Chử Vệ Thiên vặn vẹo ra ngã tư đường.
"Này! Mày đang cố ý đúng không?!"
Nét mặt Thịnh Uyên vô tội: "Sao cậu biết?"
Chử Vệ Thiên: "Đừng dùng nét mặt vô tội mà nói ra mấy lời ấy nữa!"
Chuyện hai người họ đối đầu cả trường trung học phổ thông số 1 này đều biết nhưng tình cảnh suýt chút nữa hai người họ hôn nhau trên sân khấu kia cũng kịch tính vô cùng.
Sau lưng Thịnh Uyên có Dụ Tả Kim theo bước, Chử Vệ Thiên không tiện bùng nổ, chỉ có nghiêm cái mặt thối ngồi im trên thùng đồ.
Thịnh Uyên ngồi xuống bên cạnh hắn ta, thiếu đòn phát biểu: "Bé Chử à, anh không muốn nói thế này với bé đâu nhưng bé luyện cơ ngực lớn như thế có ích lợi gì chứ".
Chử Vệ Thiên:...
Nhịn xuống.
Hắn ta lườm Thịnh Uyên một cái, thằng chó mày biết cái quái gì, hiện giờ ngực lớn đang là mốt đó.
Ngực lớn là của hồi môn tốt nhất của một người đàn ông!
Đêm nay Vương Tiểu Minh đã hóa thân thành nhà tiên tri, kết quả tiên đoán tương đối chính xác. Vở kịch
Vương Tiểu Minh đại biểu ban Văn nghệ lên sân khấu nhận thưởng, phấn khởi đến độ bàn tay cầm micro cũng run run.
"Thật vinh hạnh biết bao khi
Vốn tưởng rằng lời phát biểu sẽ là lời lẽ thấm thía khắc sâu niềm xúc động nào đó, ai ngờ một giây sau, Vương Tiểu Minh lại nói rằng: "Có thể nhận được giải thưởng này là một niềm vinh hạnh nhưng tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn, ban Văn Nghệ chúng tôi xuất sắc như thế đấy!"
Lâm Hiểu Viên đứng bên cạnh sân khấu:...
Sách Toán học, cậu càng lúc càng ra dáng quan lớn lắm uy quyền rồi đấy.
"Ha ha ha ha, đúng là không biết khiêm tốn!"
"Anh trai kiêu ngạo quá! Em cũng yêu anh quá!!"
"Ban Văn Nghệ 12 lợi hại!"
Một bài phát biểu không hề khiêm tốn, một vở kịch không hợp thói thường vẽ ra một bức tranh nổi bật đầy màu sắc giữa những năm tháng thanh xuân của các thiếu niên thiếu nữ. Mấy chục năm sau ai trong số họ quay đầu nhìn lại, bức tranh đó vẫn rực rỡ sắc màu như thuở ban đầu.
Vương Tiểu Minh cầm cúp quay về hậu trường, gào lên một tiếng chói tai như thể một người nguyên thủy.
Tiếng reo hò ầm ĩ nối dài, người người sục sôi phấn khởi.
"Tất cả mọi người tập hợp lại đây, chúng ta cùng chụp ảnh thôi!"
"Mau đến đây, đừng thẹn thùng nữa!"
Bạn đẩy tôi, tôi kéo bạn, những gương mặt ngây ngô cùng nhìn vào máy ảnh, có rạng rỡ, có ngại ngùng, có kích động. Tất cả mọi người đều là những cá thể riêng biệt, mỗi một con người có một sắc màu.
Tuy rằng lòng Chử Vệ Thiên muốn tham gia nhưng không thể không biết xấu hổ chen lên trước, bởi vì thái độ lúc tập luyện của hắn ta luôn hằn học với bạn bè nên cuối cùng chỉ ngượng ngùng chui vào phía sau.
Mà Dụ Tả Kim chưa từng tham gia những hoạt động như thế này, hắn chỉ đứng một bên không có ý định bước tới.
Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa bao giờ có mặt trong những nơi náo nhiệt như thế này, hắn không biết đối phó như thế nào với họ. Bề ngoài của hắn vẫn lạnh lùng nhưng không biết tại sao lồng ngực lại trồi lên những bong bóng nước, nỗi lòng cũng bị ồn ào náo nhiệt dẫn dắt theo.
Hắn đứng im trong một góc khuất.
Hắn không hợp với những tiếng cười tiếng nói vui vẻ.
Hắn không hợp với bầu không khí chứa đầy cảm xúc mãnh liệt giống như trời đổ xuống cơn mưa kẹo cầu vồng.
"Dụ Tả Kim!"
Dụ Tả Kim ngẩng đầu, Thịnh Uyên đứng giữa đám người chen chúc, giơ tay vẫy hắn.
"Lại đây".
Con ngươi Dụ Tả Kim co rụt.
Vương Tiểu Minh thấy Dụ Tả Kim đứng im trong góc không tiến lên tưởng rằng hắn sợ bộ đồ rồng của mình quá chiếm vị trí cướp chỗ bạn học khác, thế là cậu ta cất cao giọng gào: "Để lại chỗ cho đại ca Dụ của tớ đi nào! Đại ca Dụ nể mặt diễn cho chúng mình! Sau này đại ca Dụ chính là anh ruột của tớ!"
Tuy rằng anh Dụ của cậu ta thường xuyên nổi điên bất thình lình.
Vương Tiểu Minh là người tiếp xúc nhiều nhất với Dụ Tả Kim trong ban Văn Nghệ này – trừ Thịnh Uyên. Cho dù đến giờ mỗi khi đối mặt với Dụ Tả Kim cậu ta vẫn còn run rẩy nhưng hình như Dụ Tả Kim cũng không đến nỗi đáng sợ như Vương Tiểu Minh tưởng tượng.
Đại ca Dụ của cậu ta cũng biết cười!
"Ông định nhận anh Dụ là anh trai á? Ông đang định chiếm của hời gì vậy?"
"Sách Toán học, bàn tính của ông không qua nổi mắt tôi đâu".
"Ha ha ha ha, sách Toán học, ông quen thân với anh Dụ thế cơ à?"
Những tiếng cười nói vui vẻ không ngừng chọc ghẹo.
Thịnh Uyên bước lại giữ chặt tay hắn, kéo hắn ra khỏi góc tối, dẫn hắn đi vào trong con đường cầu vồng rực rỡ.
Dụ Tả Kim nhìn theo bóng lưng cậu, mùa xuân của hắn đang ở ngay trước mặt hắn, lần nữa xuất hiện trong tầm mắt hắn. Chỉ cần hắn vươn tay, hắn có thể chạm vào mùa xuân.
Thịnh Uyên kéo Dụ Tả Kim vào giữa đám đông, thoáng liếc thấy nét mặt của Chử Vệ Thiên.
Một khuôn mặt tràn đầy khó chịu.
"Bé Chử à, bé sao vậy? Bé đã có kết cục sống hạnh phúc bên anh trọn đời sao một nụ cười cũng không thèm nở?"
Chử Vệ Thiên xù lông: "Tao cần mày quan tâm hả!"
"Ha ha ha ha ha, anh Chử vui vẻ lên chút đi anh ơi, anh Thịnh lắm người theo đuổi lắm đấy nhé".
"Được ở bên anh Thịnh chắc chắn rất hạnh phúc".
Đám bạn học đứng chung một chỗ cùng nhìn về phía ống kính, Vương Tiểu Minh thiết lập chế độ tự chụp ảnh, ôm cúp vội chạy về. Trong lúc chạy vội vàng, cậu ta ngã một cú như chó đớp cứt nhưng vẫn kịp đứng lên đối diện ống kính.
"Ban Văn Nghệ lớp 12 có giỏi không!"
"Giỏi!!!"
Tuổi trẻ được đóng khung tại khoảnh khắc ấy, lưu giữ đến vĩnh hằng.
Vài giây sau, đám bạn học vẫn còn cứng đờ đứng ì tại chỗ, không dám thay đổi nét mặt.
Một âm thanh cực nhỏ chui ra khỏi kẽ răng.
"Chụp xong chưa?"
"Không biết".
"Đứa nào đến xem đi".
"Sách Toán học mới chạy về chật về như thế".
"Bóng dáng bò dậy quen thuộc khiến người ta đau lòng".
Vương Tiểu Minh:...
Bảo tớ đi xem thì cứ nói thẳng ra xem nào!!!
Cũng may ảnh được chụp ngay lúc Vương Tiểu Minh vừa đứng dậy xong, chụp cực kỳ đẹp mắt.
"Tớ gửi ảnh vào trong nhóm, bao trọn rửa ảnh gốc, tặng mỗi người một tấm".
Trong tấm ảnh chụp.
Thiếu niên nở nụ cười như cơn nắng gắt, xán lạn chói lòa.
Thịnh Uyên vốn định đến xem ảnh chụp nhưng khi người vừa cử động cổ tay cũng cử động theo cậu mới nhớ ra mình vẫn còn nắm chiếc móng rồng của người nọ. Dụ Tả Kim mặc bộ đồ rồng đi tới đi lui nãy giờ chắc hẳn đã nóng nực khó chịu.
Bước chân cậu chuyển hướng: "Đi nào, đi thay quần áo trước đi."
Hai người họ bước vào phòng thay đồ, bên ngoài vẫn còn náo nhiệt sôi động. Cánh cửa đóng lại ngăn cách âm thanh bên ngoài, nhóm kịch vẫn đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng. Mặc dù ban đầu ai cũng nói lần này họ nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay nhưng khi giải thưởng được trao gửi tới nhóm mình họ mới phát hiện ra niềm vui tưởng tượng trước đó không bằng một phần vạn.
Hai người vào trong sớm nên cả phòng chỉ có Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim.
Quần áo của cả hai đều có trình độ khó cởi tương tự nhau, nếu cố đợi chút nữa chắc chắn phòng sẽ nhiều người và trở nên nóng nực. Thịnh Uyên đi tới tủ quần áo của mình, mặc kệ mọi thứ cởi thẳng áo ra. Dụ Tả Kim mặc bộ đồ rồng dữ lạnh mặt cứng đờ người thẳng tắp đứng ở bên cạnh cậu.
Ánh mắt hắn chăm chú ngắm nhìn Thịnh Uyên giống như đã trúng phải bùa chú tà ác của vị vu bà nào đó, phạt hắn phải nhìn đến khi trời đất hoang tàn.
Vương miện tháo xuống tóc rối bời, phần cổ lộ ra khỏi áo cùng những ngón tay đang cởi nút thắt đủ khiến cõi lòng hắn rung động.
Hắn ý thức được thứ gì đó, nhíu mày dời mắt nhưng trong lúc nhất thời hắn lại chẳng biết mình nên nhìn đi đâu. Miệng đắng lưỡi khô, sau lưng nóng đến ngứa ngáy như có đàn kiến đang bò lại giống như cả người bị gác lên đống lửa, cổ họng khô khan khiến hắn phải khe khẽ hắng giọng.
Nghe thấy âm thanh của hắn, Thịnh Uyên quay đầu. Dụ Tả Kim đang quay lưng lại với cậu, giơ bộ móng tròn tròn của chú rồng hoạt hình lên định tháo bỏ mũ trùm.
"Đợi chút, để anh gỡ hộ cậu".
"Cậu không tự tháo xuống được đâu".
"Không..."
Một tiếng lạnh lẽo mới phát ra, Thịnh Uyên đã đi đến trước mặt hắn.
Lồng ngực trắng nõn không thèm chào hỏi một tiếng đã thẳng thắn xâm nhập vào trong mắt của hắn. Dụ Tả Kim vội vàng chuyển tầm mắt đi lên, nào ngờ tầm mắt lại dừng lại trên đôi môi cậu.
Ực ---
Yết hầu rõ ràng nhấp nhô nuốt xuống.
Thịnh Uyên để trần thân trên đứng trước mặt cởi phần mũ trùm trên đầu hắn xuống.
"Mặc thứ này nóng lắm nhỉ".
Dụ Tả Kim cao lớn đứng trước mặt cậu, từ vành tai đến phần cổ nam tính nóng đến đỏ bừng.
- -
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Sắp xếp cho tôi một cảnh hôn đi (hung dữ).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.