Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu
Chương 101: Bạch thiếu phu nhân trong truyền thuyết
Tiểu Phượng Cửu
16/09/2023
Cuối cùng cũng được đi làm rồi. Mấy ngày ở nhà chỉ hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại cầm điện thoại xem làm cô bây giờ lăn còn nhanh hơn đi rồi. Sợ rằng nếu mà kéo dài thời gian nghỉ như thế này ra thì có mà mấy bộ trang phục để quay phim sẽ bị chật hết cho coi.
-" Đến giờ đi làm rồi, em đi đây ! " _ cô hí hửng nhảy chân sáo đi làm.
-" Ấy, chờ đã, cầm theo cái này đi ! Đây là hộp cơm tình yêu anh làm cho em đó ! Nhớ phải ăn hết. " _ anh đưa cho cô một hộp cơm hình trái tim vô cùng dễ thương.
-" Cảm ơn anh, em đi nhé ! " _ cô vui vẻ nhận lấy.
-" Này, có phải em quên gì rồi không ? " _ anh chỉ chỉ tay vào môi
* chụt *
-" Vậy là được rồi chứ gì ! Thôi em đi đây. "
-" Bà xã đi cẩn thận. Tan làm anh đến đón em ! " _ anh vẫy tay chào cô.
Rắc cẩu lương vậy là đủ rồi. Giờ bắt tay vào công việc chính thôi. Hôm qua cô đã lên kế hoạch cả rồi. Nếu chỉ có thời gian là 8 ngày thì cần phải hoàn thành 2 nhiệm vụ song song nhau. Từ sáng đến gần tối là quay xong, sau đó thì cô sẽ cùng Bạch Tiêu về nhà ăn cơm, nói chuyện. Đến đêm thì thực hiện nhiệm vụ số 2. Chắc chắn sẽ hoàn thành xong nhiệm vụ nếu kế hoạch của cô diễn ra thuận lợi. Mong rằng lúc cô trốn khỏi nhà anh sẽ không phát hiện ra.
Nên gọi chị là não cá vàng hay là ngu ngốc nhỉ ?!
-" Nè, nói thế là có ý gì ? "
Hệ thống tự nhiên chui từ đâu ra, đã thế còn nói mấy lời khó nghe làm cô sôi hết cả máu lên.
Chị không nhớ thân thế của tên Lăng Vân kia à ? Uổng công bổn hệ thống cho chị làm cái nhiệm vụ tìm ra thiếu chủ của Hắc Viêm Bang.
Nghĩ kĩ lại thì lời của Pipi nói cũng đúng. Lần trước hệ thống có giao cho cô nhiệm vụ đó. Nhưng như vậy thì liên quan gì ? Cô vẫn chưa hiểu được ý của hệ thống.
Đấy, nói có sai đâu ! Yêu vào cái là trong mắt, trong tim, gan nhớ mỗi thằng người yêu còn lại là quên hết.
-" Này, đừng chơi cà khịa nhau nhá ! Nói thẳng vào vấn đề chính. Đừng úp mở, chị chẳng nhớ nổi gì đâu ! Dạo này nhiều việc lắm. "
Lại đổ lỗi cho công việc. Thôi, bổn hệ thống đành phải khai sáng cho chị vậy. Tên Lăng Vân kia là thiếu chủ của Hắc Viêm Bang, chị chỉ cần nhờ hắn là được mà !
-" Ừ ha, nhưng nhờ kiểu gì ? Không thân thích, ai đời anh ta lại đi đưa cho mình thứ quan trọng thế chứ ! "
Chị... đúng là hết cách mà ! Em chỉ bật mí vậy thôi, còn lại chị tự giải quyết đi. Bye bye nhoa !
Thật là đau đầu quá mà ! Thôi, trước hết cô sẽ bỏ qua chuyện đó, để lại tính sau. Bây giờ trước mắt phải lái xe nhanh nhanh đến chỗ trường quay.
-" Chào mọi người, em đến rồi ! Sorry mọi người nhiều ạ, vì em mà bộ phim phải ngừng quay mất 1 tháng. Hôm nay em có đặt ít cà phê cgo mọi người mong mọi người bỏ qua cho em nhé ! "
-" Tiểu Lệ Lệ đó à, không sao, không sao đâu ! Em cứ khách sáo thế làm gì ! "
-" Đúng đó, em khỏe lại là mọi người mừng rồi. Cần gì phải mua quà cáp thế này chứ. "
-" Cũng không phải là quà cáp gì ạ ! Em mua cho mọi người giải khát, uống cho tỉnh táo thôi. " _ cô đưa từng cốc cà phê cho mỗi người.
-" Vậy thì thay mặt mọi người cảm ơn cô nhé ! " _ Vu đạo diễn vui vẻ nhận lấy.
Sau đó, cô đi vào phòng riêng để trang điểm và thay đồ.
-" Hu hu... chị, chị ốm nặng thế sao không ở nhà nghỉ ngơi, đến đây quay thế này nhỡ đâu đổ bệnh nữa thì sao ? " _ Tiểu Thúy nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc lóc, ôm cô chặt.
-" Ài, chị không sao đâu ! Em đừng lo lắng quá ! "
-" Không sao mà chị hôn mê lâu như vậy à ? Chị.. hức... hức.. chị còn nói dối em ! " _ Tiểu Thúy vẫn ôm chặt cô khóc.
-" Thôi được rồi mà ! Chị hứa chị sẽ làm việc có chừng mực, không làm quá sức nữa. Vậy được chưa ? " _ cô xoa đầu Tiểu Thúy.
Cuối cùng cô bé đó mới chịu bỏ tay ra, xấu hổ vì khóc nức nở trước mặt người khác. Cái bộ dạng khóc như trút nước như vậy, nước mũi chảy tè le thật mất mặt mà !
Cảnh quay ngày hôm nay có đoạn cô phải dùng dây treo lơ lửng trên không một quãng cao. Nếu là nguoief bình thường thì không nói nhưng cô là một diễn viên còn rất ít kinh nghiệm, đây mới là bộ phim thứ hai cô đóng. Đã thế cô lại còn có chứng sợ độ cao nữa chứ ! Thật là làm khó cho cô quá.
-" Sao vậy ? Cháu sợ độ cao à ? Vậy có cần diễn viên đóng thế không ? " _ Vu đạo diễn lo lắng hỏi.
-" À.. ờm.. không sao đâu ạ ! Cháu quay được, chỉ là cho cháu chút thời gian làm quen. " _ cô có hơi sợ nhưng vẫn cố lấy chút can đảm nhỏ nhoi của mình thử sức.
-" Tốt, tốt lắm ! Ta rất thích sự can đảm này của cháu. Một diễn viên đảm nhận vai chính thì phải có sự cam đảm khác người như vậy. " _ Vu đạo diễn khen lấy khen để.
Một lúc sau, sau khi cô đã làm quen được với độ cao đó, cảm giác lo sợ cũng đã nguôi ngoai đi. Nhưng thật may mắn là cảnh quay vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Lúc cô chuẩn bị xuống thì dây treo tự nhiên bị đứt. Cô vô cùng hoảng sợ, chân tay cứng đơ, toàn thân dường như không thể cử động được. Lúc cô nhắm mắt định buông xuôi thì cậc một cái. Cái đoạn dây bị đứt đó được Bạch Tiêu dùng tay kéo rồi thả chậm lại cho cô xuống. Vậy là cô thoát cửa tử trong gang tấc.
-" Bạch Tiêu, anh có sao không ? " _ cô lo lắng tháo dây thật nhanh rồi chạy ra phía anh.
-" Không sao, trầy da có chút thôi ! Bà xã em yên tâm đi, anh không sao thật mà ! "
-" Không sao cái gì, anh bị rách da hết rồi đây này, còn bị dằm đâm vào tay nữa chứ ! Qua đây, em lấy thuốc bôi cho. "
Cứ thế hai người họ lại có một màn ân ái trước mặt tất cả mọi người trong trường quay. Và có một câu nói khiến cho mọi người phải sốc đến không nói được lời nào. Đó là : Bạch Tiêu gọi Tô Mỹ Lệ là " bà xã ". Không lẽ, Tô Mỹ Lệ thật sự là Bạch thiếu phu nhân trong truyền thuyết ? Câu hỏi đó chắc chắn là loanh quanh, luẩn quẩn trong đầu của mọi người hiện giờ đây mà !
-" Đến giờ đi làm rồi, em đi đây ! " _ cô hí hửng nhảy chân sáo đi làm.
-" Ấy, chờ đã, cầm theo cái này đi ! Đây là hộp cơm tình yêu anh làm cho em đó ! Nhớ phải ăn hết. " _ anh đưa cho cô một hộp cơm hình trái tim vô cùng dễ thương.
-" Cảm ơn anh, em đi nhé ! " _ cô vui vẻ nhận lấy.
-" Này, có phải em quên gì rồi không ? " _ anh chỉ chỉ tay vào môi
* chụt *
-" Vậy là được rồi chứ gì ! Thôi em đi đây. "
-" Bà xã đi cẩn thận. Tan làm anh đến đón em ! " _ anh vẫy tay chào cô.
Rắc cẩu lương vậy là đủ rồi. Giờ bắt tay vào công việc chính thôi. Hôm qua cô đã lên kế hoạch cả rồi. Nếu chỉ có thời gian là 8 ngày thì cần phải hoàn thành 2 nhiệm vụ song song nhau. Từ sáng đến gần tối là quay xong, sau đó thì cô sẽ cùng Bạch Tiêu về nhà ăn cơm, nói chuyện. Đến đêm thì thực hiện nhiệm vụ số 2. Chắc chắn sẽ hoàn thành xong nhiệm vụ nếu kế hoạch của cô diễn ra thuận lợi. Mong rằng lúc cô trốn khỏi nhà anh sẽ không phát hiện ra.
Nên gọi chị là não cá vàng hay là ngu ngốc nhỉ ?!
-" Nè, nói thế là có ý gì ? "
Hệ thống tự nhiên chui từ đâu ra, đã thế còn nói mấy lời khó nghe làm cô sôi hết cả máu lên.
Chị không nhớ thân thế của tên Lăng Vân kia à ? Uổng công bổn hệ thống cho chị làm cái nhiệm vụ tìm ra thiếu chủ của Hắc Viêm Bang.
Nghĩ kĩ lại thì lời của Pipi nói cũng đúng. Lần trước hệ thống có giao cho cô nhiệm vụ đó. Nhưng như vậy thì liên quan gì ? Cô vẫn chưa hiểu được ý của hệ thống.
Đấy, nói có sai đâu ! Yêu vào cái là trong mắt, trong tim, gan nhớ mỗi thằng người yêu còn lại là quên hết.
-" Này, đừng chơi cà khịa nhau nhá ! Nói thẳng vào vấn đề chính. Đừng úp mở, chị chẳng nhớ nổi gì đâu ! Dạo này nhiều việc lắm. "
Lại đổ lỗi cho công việc. Thôi, bổn hệ thống đành phải khai sáng cho chị vậy. Tên Lăng Vân kia là thiếu chủ của Hắc Viêm Bang, chị chỉ cần nhờ hắn là được mà !
-" Ừ ha, nhưng nhờ kiểu gì ? Không thân thích, ai đời anh ta lại đi đưa cho mình thứ quan trọng thế chứ ! "
Chị... đúng là hết cách mà ! Em chỉ bật mí vậy thôi, còn lại chị tự giải quyết đi. Bye bye nhoa !
Thật là đau đầu quá mà ! Thôi, trước hết cô sẽ bỏ qua chuyện đó, để lại tính sau. Bây giờ trước mắt phải lái xe nhanh nhanh đến chỗ trường quay.
-" Chào mọi người, em đến rồi ! Sorry mọi người nhiều ạ, vì em mà bộ phim phải ngừng quay mất 1 tháng. Hôm nay em có đặt ít cà phê cgo mọi người mong mọi người bỏ qua cho em nhé ! "
-" Tiểu Lệ Lệ đó à, không sao, không sao đâu ! Em cứ khách sáo thế làm gì ! "
-" Đúng đó, em khỏe lại là mọi người mừng rồi. Cần gì phải mua quà cáp thế này chứ. "
-" Cũng không phải là quà cáp gì ạ ! Em mua cho mọi người giải khát, uống cho tỉnh táo thôi. " _ cô đưa từng cốc cà phê cho mỗi người.
-" Vậy thì thay mặt mọi người cảm ơn cô nhé ! " _ Vu đạo diễn vui vẻ nhận lấy.
Sau đó, cô đi vào phòng riêng để trang điểm và thay đồ.
-" Hu hu... chị, chị ốm nặng thế sao không ở nhà nghỉ ngơi, đến đây quay thế này nhỡ đâu đổ bệnh nữa thì sao ? " _ Tiểu Thúy nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc lóc, ôm cô chặt.
-" Ài, chị không sao đâu ! Em đừng lo lắng quá ! "
-" Không sao mà chị hôn mê lâu như vậy à ? Chị.. hức... hức.. chị còn nói dối em ! " _ Tiểu Thúy vẫn ôm chặt cô khóc.
-" Thôi được rồi mà ! Chị hứa chị sẽ làm việc có chừng mực, không làm quá sức nữa. Vậy được chưa ? " _ cô xoa đầu Tiểu Thúy.
Cuối cùng cô bé đó mới chịu bỏ tay ra, xấu hổ vì khóc nức nở trước mặt người khác. Cái bộ dạng khóc như trút nước như vậy, nước mũi chảy tè le thật mất mặt mà !
Cảnh quay ngày hôm nay có đoạn cô phải dùng dây treo lơ lửng trên không một quãng cao. Nếu là nguoief bình thường thì không nói nhưng cô là một diễn viên còn rất ít kinh nghiệm, đây mới là bộ phim thứ hai cô đóng. Đã thế cô lại còn có chứng sợ độ cao nữa chứ ! Thật là làm khó cho cô quá.
-" Sao vậy ? Cháu sợ độ cao à ? Vậy có cần diễn viên đóng thế không ? " _ Vu đạo diễn lo lắng hỏi.
-" À.. ờm.. không sao đâu ạ ! Cháu quay được, chỉ là cho cháu chút thời gian làm quen. " _ cô có hơi sợ nhưng vẫn cố lấy chút can đảm nhỏ nhoi của mình thử sức.
-" Tốt, tốt lắm ! Ta rất thích sự can đảm này của cháu. Một diễn viên đảm nhận vai chính thì phải có sự cam đảm khác người như vậy. " _ Vu đạo diễn khen lấy khen để.
Một lúc sau, sau khi cô đã làm quen được với độ cao đó, cảm giác lo sợ cũng đã nguôi ngoai đi. Nhưng thật may mắn là cảnh quay vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Lúc cô chuẩn bị xuống thì dây treo tự nhiên bị đứt. Cô vô cùng hoảng sợ, chân tay cứng đơ, toàn thân dường như không thể cử động được. Lúc cô nhắm mắt định buông xuôi thì cậc một cái. Cái đoạn dây bị đứt đó được Bạch Tiêu dùng tay kéo rồi thả chậm lại cho cô xuống. Vậy là cô thoát cửa tử trong gang tấc.
-" Bạch Tiêu, anh có sao không ? " _ cô lo lắng tháo dây thật nhanh rồi chạy ra phía anh.
-" Không sao, trầy da có chút thôi ! Bà xã em yên tâm đi, anh không sao thật mà ! "
-" Không sao cái gì, anh bị rách da hết rồi đây này, còn bị dằm đâm vào tay nữa chứ ! Qua đây, em lấy thuốc bôi cho. "
Cứ thế hai người họ lại có một màn ân ái trước mặt tất cả mọi người trong trường quay. Và có một câu nói khiến cho mọi người phải sốc đến không nói được lời nào. Đó là : Bạch Tiêu gọi Tô Mỹ Lệ là " bà xã ". Không lẽ, Tô Mỹ Lệ thật sự là Bạch thiếu phu nhân trong truyền thuyết ? Câu hỏi đó chắc chắn là loanh quanh, luẩn quẩn trong đầu của mọi người hiện giờ đây mà !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.