Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu
Chương 149: Gặp nguy
Tiểu Phượng Cửu
16/09/2023
-“ Ưm ưm ưm... “
Bên cạnh có một người lay người cô, cố gắng làm cô tỉnh dậy. Cô hé mở đôi mắt đang nặng trĩu của mình, cố ngồi dậy nhưng hình như tay cô đã bị trói chặt lại. Do vết thương sau gáy bị đập bằng lực quá mạnh nên cô không thể duy trì nổi trạng thái tỉnh táo hẳn. Cô nhìn xung quanh, không ngờ thật sự là có người. Nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp, khí chất thanh cao này thì chắc là Diệp phu nhân rồi. Cô mừng rỡ, nói nhỏ với Diệp phu nhân đang bị trói và bịt miệng gần đó.
-“ Bác là mẹ của chị Y Y phải không ai ? Cháu là Tô Mỹ Lệ, bạn của chị Y Y, cuối cùng cháu cũng tìm được bác rồi ! “
Mẹ của Diệp Vân Y không thể trả lời cô được, chỉ có thể đáp lại cô bằng ánh mắt mừng rỡ. Nhưng mà vui chưa được bao lâu thì giờ phải nán lại ngồi nghĩ cách thoát ra khỏi đây. Đột nhiên có tiếng lạch cạch mở cửa, cô giả bộ vẫn đang bất tỉnh.
-“ Đại ca, con nhỏ này vẫn chưa tỉnh, anh em mình ra ngoài làm chén đi. “
-“ Thôi, tập trung vào trông coi đi, cô chủ có dặn con nhỏ này thông minh lắm đó ! Để nó thoát là cả lũ chết. Mai ông chủ sẽ điều thêm vài người đến đây canh giữ, lúc đó mới nhàn rỗi được. “
-“ Vâng vậy thôi, đại ca canh trong này nhé, em ra ngoài canh. “
-“ Ừm đi đi ! “
Hoá ra trong nhà này chỉ có mỗi hai người canh giữ, như vậy thì dễ xử lí hơn rồi. Cô vẫn giả bộ nằm bất tỉnh, đợi đến khi tên lão đại kia ngủ say thì mới mở mắt. Việc bây giờ là làm cách nào để tháo dây thừng trói tay, như vậy mới thuận tiện hành động. Cô dùng thần giao cách cảm gọi Pipi nhưng không biết nguyên do vì sao không thấy Pipi xuất hiện.
^^ Pipi em có đó không ? Nè, đâu rồi ? ^^
Vậy là lại đành tự thân vận động. Cô cứa dây vào cạnh sắt bên cạnh, mãi mới có thể khiến nó đứt nhưng mà do không nhìn được, chỉ cứa theo cảm tính nên vô tình xây xát chút ở cổ tay. Cũng may là không bị quá sâu, cô nhẹ nhàng lấy khăn tay ra buộc vào cổ tay ngăn không cho máu chảy quá nhiều. Cô nhẹ nhàng đi đến chỗ của Diệp phu nhân, cởi trói và lấy khăn trong miệng bà ấy ra. Bây giờ phải nhanh chóng tìm chỗ thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sợ rằng đến sáng hôm sau có thêm người canh gác ở đây thì khó lòng mà thoát được. Vì để tiện cho việc trốn khỏi đây, cô tháo đôi giày cao gót của mình ra, đi chân trần. Xém chút thì quên mất, cô còn khẩu súng mà anh đưa cho để phòng thân, như vậy chắc có thể dễ dàng chạy thoát hơn rồi.
Cô cho tay vào túi quần lục tìm để lấy khẩu súng ra nhưng... cả hai bên túi đều không tìm thấy khẩu súng, nó có thể rơi đi đâu được cơ chứ ?!
-“ Mày đang tìm thứ này hả ? Yên tâm bọn tao bảo quản kĩ lắm, không mất đâu mà sợ. “
Tên đại ca kia đã đứng sau lưng cô từ lâu, lộ ra vẻ mặt đáng sợ.
-“ Đúng thật là một con nhỏ không ngoan tí nào ! Nhưng mày yên tâm, chiều mai là màu sẽ không còn ở đây nữa rồi. Mày sẽ được đi gặp ông bà tổ tiên, yên tâm là bọn tao sẽ làm nhanh gọn thôi, đảm bảo chưa thấy đau đã hồn loà khỏi xác rồi haha. “
Hắn trói cô và Diệp phu nhân lại, lần này còn chặt hơn lần trước khiến vết thương trên tay cô rướm máu. Bây giờ thì nguy thật rồi ! Điện thoại liên lạc thì có cũng như không, xe dùng để trốn thoát thì cũng bị làm cho thủng, đến cả khẩu súng phòng thân cũng bị lấy mất. Kiểu này thì chỉ có ngồi chờ chết hoặc hy vọng rằng anh sẽ đến được đây, đưa cô ra khỏi nơi này.
Ở phía anh, về đến nhà anh không tìm được cô cũng đang vô cùng lo lắng, sốt ruột gọi điện cho hết tất cả những người thân quen của cô xem cô có ở chỗ họ không nhưng ai ai cũng đều nói không biết cô đang ở đâu. Anh quyết định đi đến chỗ rạp chiếu phim, nơi cuối cùng mà cô tới để điều tra. Quản lí đưa cho anh xem camera ở cửa chính, cửa phụ cũng như dưới tầng hầm. Cũng may, camera của rạp phim này lắp đặt là camera có thể ghi âm lại tiếng động nên mới may mắn nghe được tiếng An Vỹ Vỹ và Diệp lão gia nói chuyện. Chỉ có điều, hai người họ cũng vô cùng ranh mãnh, biết được là camera ở đây tiên tiến nên họ đã cố tình nói chuyện xa chỗ camera, khiến cho tiếng thu âm có phần khó nghe. Chỉ có thể nghe thấy duy nhất là phạm vi nơi nhốt Diệp phu nhân là ở phía ngoại thành gần khu X. Như vậy phạm vi tìm kiếm thật sự vô cùng rộng, khu X đó ở ngoại thành là nơi khá rộng, chỉ đành điều động hết nhân lực tìm kiếm khắp nơi quanh khu vực đó mà thôi.
Anh cho người tìm cả một buổi tối nhưng vẫn chẳng có manh mối gì, cả một tối như vậy, điều động hết tất cả hàng nghìn người đi tìm kiếm, vậy mà mới tìm được có 1/3 khu đó. Còn cả một diện tích lớn chư tìm kiếm, sợ rằng sẽ không kịp mất.
( Sáng hôm sau )
Cả một đêm không ngủ, tối qua cô cũng chưa ăn gì cả nên người lộ rõ vẻ mệt mỏi, bệnh đau dạ dày của cô cũng đang tái phát. Cho dù bây giờ có cơ hội trốn thoát khỏi đây thì cũng khôn đủ sức để mà chạy trốn nữa.
-“ Chúng mày dậy rồi đó hả ? Nè, bữa sáng đây, ăn no đi, đây có lẽ là bữa ăn cuối cùng của chúng mày ở trần thế đó. Yên tâm, tao sẽ chọn chỗ chôn chúng màu đàng hoàng haha ! “
Hắn đưa cho cô và Diệp phu nhân mỗi người một khay cơm, cũng không gọi là quá đạm bạc, chỉ có điều cô sao có thể dễ đang ăn đồ bọn chúng đưa được. Nhỡ bọn chúng bỏ thứ gì vào trong lúc đó hối hận cũng không kịp.
Bên cạnh có một người lay người cô, cố gắng làm cô tỉnh dậy. Cô hé mở đôi mắt đang nặng trĩu của mình, cố ngồi dậy nhưng hình như tay cô đã bị trói chặt lại. Do vết thương sau gáy bị đập bằng lực quá mạnh nên cô không thể duy trì nổi trạng thái tỉnh táo hẳn. Cô nhìn xung quanh, không ngờ thật sự là có người. Nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp, khí chất thanh cao này thì chắc là Diệp phu nhân rồi. Cô mừng rỡ, nói nhỏ với Diệp phu nhân đang bị trói và bịt miệng gần đó.
-“ Bác là mẹ của chị Y Y phải không ai ? Cháu là Tô Mỹ Lệ, bạn của chị Y Y, cuối cùng cháu cũng tìm được bác rồi ! “
Mẹ của Diệp Vân Y không thể trả lời cô được, chỉ có thể đáp lại cô bằng ánh mắt mừng rỡ. Nhưng mà vui chưa được bao lâu thì giờ phải nán lại ngồi nghĩ cách thoát ra khỏi đây. Đột nhiên có tiếng lạch cạch mở cửa, cô giả bộ vẫn đang bất tỉnh.
-“ Đại ca, con nhỏ này vẫn chưa tỉnh, anh em mình ra ngoài làm chén đi. “
-“ Thôi, tập trung vào trông coi đi, cô chủ có dặn con nhỏ này thông minh lắm đó ! Để nó thoát là cả lũ chết. Mai ông chủ sẽ điều thêm vài người đến đây canh giữ, lúc đó mới nhàn rỗi được. “
-“ Vâng vậy thôi, đại ca canh trong này nhé, em ra ngoài canh. “
-“ Ừm đi đi ! “
Hoá ra trong nhà này chỉ có mỗi hai người canh giữ, như vậy thì dễ xử lí hơn rồi. Cô vẫn giả bộ nằm bất tỉnh, đợi đến khi tên lão đại kia ngủ say thì mới mở mắt. Việc bây giờ là làm cách nào để tháo dây thừng trói tay, như vậy mới thuận tiện hành động. Cô dùng thần giao cách cảm gọi Pipi nhưng không biết nguyên do vì sao không thấy Pipi xuất hiện.
^^ Pipi em có đó không ? Nè, đâu rồi ? ^^
Vậy là lại đành tự thân vận động. Cô cứa dây vào cạnh sắt bên cạnh, mãi mới có thể khiến nó đứt nhưng mà do không nhìn được, chỉ cứa theo cảm tính nên vô tình xây xát chút ở cổ tay. Cũng may là không bị quá sâu, cô nhẹ nhàng lấy khăn tay ra buộc vào cổ tay ngăn không cho máu chảy quá nhiều. Cô nhẹ nhàng đi đến chỗ của Diệp phu nhân, cởi trói và lấy khăn trong miệng bà ấy ra. Bây giờ phải nhanh chóng tìm chỗ thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sợ rằng đến sáng hôm sau có thêm người canh gác ở đây thì khó lòng mà thoát được. Vì để tiện cho việc trốn khỏi đây, cô tháo đôi giày cao gót của mình ra, đi chân trần. Xém chút thì quên mất, cô còn khẩu súng mà anh đưa cho để phòng thân, như vậy chắc có thể dễ dàng chạy thoát hơn rồi.
Cô cho tay vào túi quần lục tìm để lấy khẩu súng ra nhưng... cả hai bên túi đều không tìm thấy khẩu súng, nó có thể rơi đi đâu được cơ chứ ?!
-“ Mày đang tìm thứ này hả ? Yên tâm bọn tao bảo quản kĩ lắm, không mất đâu mà sợ. “
Tên đại ca kia đã đứng sau lưng cô từ lâu, lộ ra vẻ mặt đáng sợ.
-“ Đúng thật là một con nhỏ không ngoan tí nào ! Nhưng mày yên tâm, chiều mai là màu sẽ không còn ở đây nữa rồi. Mày sẽ được đi gặp ông bà tổ tiên, yên tâm là bọn tao sẽ làm nhanh gọn thôi, đảm bảo chưa thấy đau đã hồn loà khỏi xác rồi haha. “
Hắn trói cô và Diệp phu nhân lại, lần này còn chặt hơn lần trước khiến vết thương trên tay cô rướm máu. Bây giờ thì nguy thật rồi ! Điện thoại liên lạc thì có cũng như không, xe dùng để trốn thoát thì cũng bị làm cho thủng, đến cả khẩu súng phòng thân cũng bị lấy mất. Kiểu này thì chỉ có ngồi chờ chết hoặc hy vọng rằng anh sẽ đến được đây, đưa cô ra khỏi nơi này.
Ở phía anh, về đến nhà anh không tìm được cô cũng đang vô cùng lo lắng, sốt ruột gọi điện cho hết tất cả những người thân quen của cô xem cô có ở chỗ họ không nhưng ai ai cũng đều nói không biết cô đang ở đâu. Anh quyết định đi đến chỗ rạp chiếu phim, nơi cuối cùng mà cô tới để điều tra. Quản lí đưa cho anh xem camera ở cửa chính, cửa phụ cũng như dưới tầng hầm. Cũng may, camera của rạp phim này lắp đặt là camera có thể ghi âm lại tiếng động nên mới may mắn nghe được tiếng An Vỹ Vỹ và Diệp lão gia nói chuyện. Chỉ có điều, hai người họ cũng vô cùng ranh mãnh, biết được là camera ở đây tiên tiến nên họ đã cố tình nói chuyện xa chỗ camera, khiến cho tiếng thu âm có phần khó nghe. Chỉ có thể nghe thấy duy nhất là phạm vi nơi nhốt Diệp phu nhân là ở phía ngoại thành gần khu X. Như vậy phạm vi tìm kiếm thật sự vô cùng rộng, khu X đó ở ngoại thành là nơi khá rộng, chỉ đành điều động hết nhân lực tìm kiếm khắp nơi quanh khu vực đó mà thôi.
Anh cho người tìm cả một buổi tối nhưng vẫn chẳng có manh mối gì, cả một tối như vậy, điều động hết tất cả hàng nghìn người đi tìm kiếm, vậy mà mới tìm được có 1/3 khu đó. Còn cả một diện tích lớn chư tìm kiếm, sợ rằng sẽ không kịp mất.
( Sáng hôm sau )
Cả một đêm không ngủ, tối qua cô cũng chưa ăn gì cả nên người lộ rõ vẻ mệt mỏi, bệnh đau dạ dày của cô cũng đang tái phát. Cho dù bây giờ có cơ hội trốn thoát khỏi đây thì cũng khôn đủ sức để mà chạy trốn nữa.
-“ Chúng mày dậy rồi đó hả ? Nè, bữa sáng đây, ăn no đi, đây có lẽ là bữa ăn cuối cùng của chúng mày ở trần thế đó. Yên tâm, tao sẽ chọn chỗ chôn chúng màu đàng hoàng haha ! “
Hắn đưa cho cô và Diệp phu nhân mỗi người một khay cơm, cũng không gọi là quá đạm bạc, chỉ có điều cô sao có thể dễ đang ăn đồ bọn chúng đưa được. Nhỡ bọn chúng bỏ thứ gì vào trong lúc đó hối hận cũng không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.