Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu
Chương 10: Mối hiềm khích đã được xóa bỏ
Tiểu Phượng Cửu
16/09/2023
Ngày hôm sau, mọi người không còn thấy dáng vẻ ủ rũ, đượm buồn của Tô Mỹ Lệ nữa mà thay vào đó là vẻ mạnh mẽ toát lên trên gương mặt xinh xắn và tâm hồn bé nhỏ của cô.
\-" Tiểu Lệ à, có vẻ như hôm nay cậu đã lấy lại tinh thần rồi ha ! "
\-" Ừm, nhờ cơn mưa hôm qua mà mình đã xóa bỏ hết tất cả tình cảm còn sót lại dành cho Ngôn Cảnh. "
\-" Ừ ! Cậu không sao là tốt rồi chứ hôm qua nhìn cậu như vậy tớ lo lắm đấy ! "
\-" Không sao đâu ! Bây giờ tớ đã ổn rồi ! "
Hai người họ tâm sự với nhau một hồi lâu. Cả lớp đang náo loạn, bên thì tám chuyện, bên thì bày trò quậy phá bỗng nhiên im lặng đến lạ thường. Hóa ra, thứ khiến họ bất ngờ là Vỹ Vỹ. Cô ta dường như đã mất hết liêm sỉ khi mặc 1 cái váy rõ ngắn đi đến lớp học. Cô ta bước vào lớp, vừa bước vừa lắc lư cái váy như thể cô ta muốn bị lộ hết cả hàng ra vậy. Đám con trai trong lớp, đứa nào cũng đến lại gần cô ta khen lấy khen để. Còn đám con gái trong lớp thì tất nhiên sẽ ghét ả ta rồi.
\-" Chà.. chà... Vỹ Vỹ thay đổi rồi à ! "\_ Tô Mỹ Lệ vừa cười đểu vừa nói.
\-" Tiểu Lệ à, có gì khác đâu ! Chẳng qua là từ một con bạch liên hoa yểu điệu, yếu ớt thành 1 con hồ ly tinh sexy, gợi cảm thôi mà. "
Đám con gái trong lớp cười khoái chí sau khi nghe được câu nói của Chu Doanh Doanh. Và hiện giờ trong trường, Vỹ Vỹ đã trở thành tâm điểm để bàn tán. Còn Tô Mỹ Lệ và Chu Doanh Doanh sau khi tan học thì đi về kí túc xá, mặc kệ " siêu sao mới " của trường.
^^ Pipi hôm nay chị có thể hoàn thành nốt cái nhiệm vụ của hôm trước được không ? ^^
Ừm, được rồi ! Nhiệm vụ của hôm trước đó là gì ấy nhỉ ?
^^ Quay trở về gia tộc xóa bỏ hiềm khích. ^^
À ừ đúng rồi ! Vậy bây giờ chị tính đi luôn à ?
^^ Ừ ^^
Sau khi nói chuyện với hệ thống Pipi xong thì Tô Mỹ Lệ thay quần áo để chuẩn bị về gặp ba mẹ. Trên đường đi, cô vừa lo lắng, vừa mừng thầm vì hiện giờ cô sắp được trở lại ngôi nhà thân yêu có ba có mẹ còn cả ông bà nội nữa. Tô Mỹ Lệ tự hỏi đã bao lâu rồi cô chưa được nhìn thấy ba mẹ. Kiếp trước, vì quá ngu muội chỉ biết cắm đầu đi theo Ngôn Cảnh mà mặc kệ gia đình. Cho đến lúc ba mất, cô cũng chưa thể về báo hiếu và dự tang ba mình. Vì tin tưởng vào tình yêu của cô dành cho Ngôn Cảnh mà ngay cả gia sản, sự nghiệp của gia tộc cô đều trao hết cho Ngôn Cảnh. Kiếp này, được trùng sinh sống lại thêm 1 lần nữa, cô sẽ trân trọng gia đình mình hơn.
1 tiếng sau, Tô Mỹ Lệ đã đứng trước cửa ngôi nhà thân yêu của mình. Và chỉ cần mở cánh cửa ấy ra nữa thôi là cô đã có thể nhìn thấy cha mẹ của mình. Những giọt nước mắt của cô không tự chủ mà rơi xuống nhưng Tô Mỹ Lệ biết rằng, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, mong chờ.
Cô mở cánh cửa to lớn ra, bước vào nhà. Cảnh tượng cô nhìn thấy đầu tiên khi vào nhà đó là ba mẹ, ông bà đang ngồi ăn cơm. Cô chạy lại ôm từng người một rồi khóc lớn. Sau một hồi chấn tĩnh lại, Tô Mỹ Lệ mới bắt đầu nói.
\-" Ba... mẹ... ông... bà.., con xin lỗi, xin lỗi mọi người rất nhiều. Chỉ vì ngu muội, mù quáng vào tình yêu mà quyết định rời khỏi gia tộc lâu như thế. Con biết con sai rồi hức... hức... mọi người... tha lỗi cho con nhé ! "
Tô Mỹ Lệ vừa khóc vừa nói. Cả nhà nhìn nhau, rồi cười lớn.
\-" Ông biết mà... ông biết là Lệ nhi nhà ta sẽ quay trở về mà ! "
Ông nội vừa nói vừa ôm chầm lấy Tô Mỹ Lệ, an ủi cô. Được sà vào vòng tay ấm áp của gia đình Tô Mỹ Lệ đã dần cảm nhận được tình cảm mà họ dành cho mình. Vậy là cuối cùng, hiềm khích của Tô Mỹ Lệ với gia đình cuối cùng cũng được hóa giải. Cả nhà họ cùng nhau ngồi ăn cơm, trò chuyện vui vẻ. Đối với Tô Mỹ Lệ mà nói, đây là khoảnh khắc đẹp nhất mà cô thấy trước giờ. Cô chỉ muốn thời gian có thể trôi chậm lại một chút, thật chậm thôi để cô có thể cảm nhận sự ấm áp này lâu hơn một chút.
Ăn cơm xong, Tô Mỹ Lệ đi vào phòng ngủ với mẹ và bà. 3 người họ tâm sự với nhau suốt cả đêm đến 3 giờ sáng mới ngủ. Tất cả những gì Tô Mỹ Lệ phải trải qua cô đều thổ lộ hết với bà và mẹ.
Sáng hôm sau, cô ăn sáng ở nhà với gia đình rồi chuẩn bị sách vở để đi đến trường.
\-" Lệ nhi à, ông bà và ba mẹ con sẽ đợi con về chơi nữa nha. Nếu ở trường con ai ăn hiếp Lệ nhi nhà ta thì cháu nhớ báo ông, ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu. "
\-" Dạ, con chào mọi người con đi học đây ! "
Nghe những lời đó từ ông nội, Tô Mỹ Lệ lại càng có thêm động lực để sống và trả thù.
Tiểu Lệ Lệ, chị đã hoàn thành được nhiệm vụ mới này rồi. Chị đã nhận được thêm 150 điểm rồi đó.
\-" Ừm, ngày tháng trả thù còn dài. Hai người cứ đợi đấy ! "
\-" Tiểu Lệ à, có vẻ như hôm nay cậu đã lấy lại tinh thần rồi ha ! "
\-" Ừm, nhờ cơn mưa hôm qua mà mình đã xóa bỏ hết tất cả tình cảm còn sót lại dành cho Ngôn Cảnh. "
\-" Ừ ! Cậu không sao là tốt rồi chứ hôm qua nhìn cậu như vậy tớ lo lắm đấy ! "
\-" Không sao đâu ! Bây giờ tớ đã ổn rồi ! "
Hai người họ tâm sự với nhau một hồi lâu. Cả lớp đang náo loạn, bên thì tám chuyện, bên thì bày trò quậy phá bỗng nhiên im lặng đến lạ thường. Hóa ra, thứ khiến họ bất ngờ là Vỹ Vỹ. Cô ta dường như đã mất hết liêm sỉ khi mặc 1 cái váy rõ ngắn đi đến lớp học. Cô ta bước vào lớp, vừa bước vừa lắc lư cái váy như thể cô ta muốn bị lộ hết cả hàng ra vậy. Đám con trai trong lớp, đứa nào cũng đến lại gần cô ta khen lấy khen để. Còn đám con gái trong lớp thì tất nhiên sẽ ghét ả ta rồi.
\-" Chà.. chà... Vỹ Vỹ thay đổi rồi à ! "\_ Tô Mỹ Lệ vừa cười đểu vừa nói.
\-" Tiểu Lệ à, có gì khác đâu ! Chẳng qua là từ một con bạch liên hoa yểu điệu, yếu ớt thành 1 con hồ ly tinh sexy, gợi cảm thôi mà. "
Đám con gái trong lớp cười khoái chí sau khi nghe được câu nói của Chu Doanh Doanh. Và hiện giờ trong trường, Vỹ Vỹ đã trở thành tâm điểm để bàn tán. Còn Tô Mỹ Lệ và Chu Doanh Doanh sau khi tan học thì đi về kí túc xá, mặc kệ " siêu sao mới " của trường.
^^ Pipi hôm nay chị có thể hoàn thành nốt cái nhiệm vụ của hôm trước được không ? ^^
Ừm, được rồi ! Nhiệm vụ của hôm trước đó là gì ấy nhỉ ?
^^ Quay trở về gia tộc xóa bỏ hiềm khích. ^^
À ừ đúng rồi ! Vậy bây giờ chị tính đi luôn à ?
^^ Ừ ^^
Sau khi nói chuyện với hệ thống Pipi xong thì Tô Mỹ Lệ thay quần áo để chuẩn bị về gặp ba mẹ. Trên đường đi, cô vừa lo lắng, vừa mừng thầm vì hiện giờ cô sắp được trở lại ngôi nhà thân yêu có ba có mẹ còn cả ông bà nội nữa. Tô Mỹ Lệ tự hỏi đã bao lâu rồi cô chưa được nhìn thấy ba mẹ. Kiếp trước, vì quá ngu muội chỉ biết cắm đầu đi theo Ngôn Cảnh mà mặc kệ gia đình. Cho đến lúc ba mất, cô cũng chưa thể về báo hiếu và dự tang ba mình. Vì tin tưởng vào tình yêu của cô dành cho Ngôn Cảnh mà ngay cả gia sản, sự nghiệp của gia tộc cô đều trao hết cho Ngôn Cảnh. Kiếp này, được trùng sinh sống lại thêm 1 lần nữa, cô sẽ trân trọng gia đình mình hơn.
1 tiếng sau, Tô Mỹ Lệ đã đứng trước cửa ngôi nhà thân yêu của mình. Và chỉ cần mở cánh cửa ấy ra nữa thôi là cô đã có thể nhìn thấy cha mẹ của mình. Những giọt nước mắt của cô không tự chủ mà rơi xuống nhưng Tô Mỹ Lệ biết rằng, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, mong chờ.
Cô mở cánh cửa to lớn ra, bước vào nhà. Cảnh tượng cô nhìn thấy đầu tiên khi vào nhà đó là ba mẹ, ông bà đang ngồi ăn cơm. Cô chạy lại ôm từng người một rồi khóc lớn. Sau một hồi chấn tĩnh lại, Tô Mỹ Lệ mới bắt đầu nói.
\-" Ba... mẹ... ông... bà.., con xin lỗi, xin lỗi mọi người rất nhiều. Chỉ vì ngu muội, mù quáng vào tình yêu mà quyết định rời khỏi gia tộc lâu như thế. Con biết con sai rồi hức... hức... mọi người... tha lỗi cho con nhé ! "
Tô Mỹ Lệ vừa khóc vừa nói. Cả nhà nhìn nhau, rồi cười lớn.
\-" Ông biết mà... ông biết là Lệ nhi nhà ta sẽ quay trở về mà ! "
Ông nội vừa nói vừa ôm chầm lấy Tô Mỹ Lệ, an ủi cô. Được sà vào vòng tay ấm áp của gia đình Tô Mỹ Lệ đã dần cảm nhận được tình cảm mà họ dành cho mình. Vậy là cuối cùng, hiềm khích của Tô Mỹ Lệ với gia đình cuối cùng cũng được hóa giải. Cả nhà họ cùng nhau ngồi ăn cơm, trò chuyện vui vẻ. Đối với Tô Mỹ Lệ mà nói, đây là khoảnh khắc đẹp nhất mà cô thấy trước giờ. Cô chỉ muốn thời gian có thể trôi chậm lại một chút, thật chậm thôi để cô có thể cảm nhận sự ấm áp này lâu hơn một chút.
Ăn cơm xong, Tô Mỹ Lệ đi vào phòng ngủ với mẹ và bà. 3 người họ tâm sự với nhau suốt cả đêm đến 3 giờ sáng mới ngủ. Tất cả những gì Tô Mỹ Lệ phải trải qua cô đều thổ lộ hết với bà và mẹ.
Sáng hôm sau, cô ăn sáng ở nhà với gia đình rồi chuẩn bị sách vở để đi đến trường.
\-" Lệ nhi à, ông bà và ba mẹ con sẽ đợi con về chơi nữa nha. Nếu ở trường con ai ăn hiếp Lệ nhi nhà ta thì cháu nhớ báo ông, ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu. "
\-" Dạ, con chào mọi người con đi học đây ! "
Nghe những lời đó từ ông nội, Tô Mỹ Lệ lại càng có thêm động lực để sống và trả thù.
Tiểu Lệ Lệ, chị đã hoàn thành được nhiệm vụ mới này rồi. Chị đã nhận được thêm 150 điểm rồi đó.
\-" Ừm, ngày tháng trả thù còn dài. Hai người cứ đợi đấy ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.