Chương 30: Đứng Thôi Mà, Có Gì Khó Đâu?
Ức Ốc Ngư
14/02/2023
Hắn còn nhớ lúc trước khi mình học nấu ăn, gần như chỉ cần xem qua một lần, sau đó thử lần thứ hai là biết làm.
Theo suy nghĩ của hắn, nấu cơm còn đơn giản hơn học trung y nhiều lắm, cứ có tay là làm được.
"Haizzz… Đến món đơn giản như trứng xào cà chua tôi còn làm không tốt mà." Vương Vũ nói.
"..." Trần Khánh lập tức nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Nhưng, nếu cả món đơn giản ấy cũng không học được, thì đúng là đối phương vô duyên với nghề nấu bếp rồi.
"Bác sĩ Trần, không phải là tôi không muốn tiếp tục kiên trì, chỉ là nếu cứ áp dụng cách ăn uống kiểu này, tôi sợ bản thân mình không chịu đựng nổi. Anh có biện pháp nào không?" Vương Vũ nói.
Trần Khánh rơi vào trầm tư.
Tình huống hiện giờ, Vương Vũ không biết nấu cơm, ba mẹ gã lại không ở bên người. Dựa theo ý tứ của gã, phỏng chừng cũng không định về nhà, trong khi những nhà hàng bên ngoài lại không ăn được.
Chuyện này có chút khó xử đây!
A?
Nhà hàng?
Trần Khánh lập tức nghĩ tới lão mẹ của mình.
"Tôi tính như vậy nhé, về sau mỗi lúc anh phải ăn cơm hãy đi tới đường Giang Hán tìm một nhà nhà hàng tên là Thanh Tùng Đường, thức ăn ở nơi đó đều là dược thiện có khả năng bồi bổ sức khỏe, không chỉ có hương vị không tồi, còn có trợ giúp nhất định cho quá trình khôi phục tỳ vị (lá lách và dạ dày) của anh." Trần Khánh nói.
Dược thiện?
Vương Vũ biết loại món ăn này.
Gã lập tức mừng rỡ nói: "Bác sĩ Trần, có thứ tốt thế này sao anh không nói sớm chứ?"
Trần Khánh thẳng thắn nói: "Đây là cửa hàng do mẹ tôi mở, nếu anh không có nhu cầu, mà tôi cứ cưỡng ép đề cử anh đến nơi đó ăn, có khác gì mấy bệnh viện lớn cứ kê đơn bắt người bệnh phải đi ra bên ngoài mua thuốc?"
Vương Vũ ha hả cười: "Chuyện này có gì đâu. Suy cho cùng, trước kia tôi cũng thường xuyên ăn ở bên ngoài, nếu nơi ấy thực sự là nhà hàng vừa nấu đồ ăn ngon vừa tốt cho sức khỏe, mà anh đề cử cho tôi, tôi cám ơn còn không kịp kìa. Huống chi đó còn là nhà hàng do mẹ của bác sĩ Trần mở ra, tôi càng phải đến ủng hộ."
Không biết vì sao, chỉ vẻn vẹn tiếp xúc với Trần Khánh duy nhất một lần, nhưng Vương Vũ lại cảm thấy đối phương cực kỳ đáng để tín nhiệm.
Có lẽ vì y thuật của Trần Khánh cao siêu? Cũng có lẽ vì hắn có y đức?
Tóm lại, Vương Vũ đã âm thầm dặn dò bản thân, nhất định phải kết giao thật tốt với Trần Khánh.
Có vị thần y này ở đây, dù gã có mắc bệnh gì cũng không sợ.
"Chúng ta không nói mấy chuyện ngoài lề nữa. Anh mau ngồi xuống, để tôi bắt mạch cho anh, nhìn xem thân thể của anh khôi phục thế nào rồi." Trần Khánh nói.
"Được rồi." Vương Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống, lập tức duỗi tay, đặt lên bàn.
Phần bụng ngón tay của Trần Khánh vừa đặt lên cổ tay Vương Vũ, mấy âm thanh lại tràn ngập trong óc hắn.
"Mấy ngày nay mập mạp đã ăn ngon hơn, quả nhiên người kia không gạt chúng ta."
"Ngon thì ngon thật, nhưng mà ít quá đi, may mắn mập mạp không chịu vận động nhiều, bằng không chỉ dựa vào một chút xíu cơm như vậy, có khả năng ta không chống đỡ nổi."
"Ngươi nên thỏa mãn đi, có thể khiến cho hắn không ăn những món rác rưởi kia, đã tương đối không dễ dàng rồi. Mười mấy năm lận đó, cứ ngẫm lại khóe mắt lại dâng lên một vốc nước mắt chua xót. Thế mà ngươi còn muốn hắn vận động? Làm thế còn khiến hắn khó chịu hơn cả giết quách hắn đi."
Ừm?
Trần Khánh nghe ngũ tạng của Vương Vũ trao đổi, lập tức nhướng mày.
Lúc này, trong lòng Vương Vũ ngồi ở đối diện cũng thoáng run rẩy một cái, không hiểu sao gã cứ có cảm giác không quá yên tâm.
Bởi vì quá trình bắt mạch vừa bắt đầu mà, chẳng lẽ gã lại bị bác sĩ Trần phát hiện ra điều gì bất ổn rồi?
Có lẽ là nghĩ cái gì thì đến cái đó, ý niệm trong đầu Vương Vũ vừa động, Trần Khánh đã ngưng trọng mở miệng nói: "Hai ngày này, anh không rèn luyện?"
Móa nó chứ!
Ta không rèn luyện cũng có thể bị nhìn ra sao?
Quá mức biến thái rồi?
Không đúng, có phải bác sĩ Trần đang thử mình hay khong?
Vương Vũ cố gắng giả vờ trấn định nói: "Rèn luyện chứ? Sao lại không rèn luyện được? Hai ngày này, ngày nào tôi cũng đi ngủ lúc chín, mười giờ, tới hơn sáu giờ sáng là đứng lên trạm thung tại chỗ. Này, đây là video trạm thung mà tôi tìm được trên mạng đó."
Vương Vũ vẫn nhớ Trần Khánh từng nói, phương pháp rèn luyện tốt nhất không phải vận động mà là hoạt động, và phương thức hoạt động tốt nhất đó chính là trạm thung.
Đứng thôi, có gì mà khó chứ?
Nhưng ngay khi Vương Vũ chân chính bắt đầu luyện tập trạm thung, gã mới phát hiện nó không hề đơn giản như những gã từng nghĩ.
Ngay từ đầu, bảo gã đứng thẳng vài phút còn thấy khá dễ dàng, nhưng qua năm phút đồng hồ, cả người gã bắt đầu khô nóng toát mồ hôi, chừng bảy, tám phút, gã đã mệt đến há miệng thở dốc không ngừng, tới cuối cùng, gã còn không cố gắng kiên trì nổi mười phút đã bỏ cuộc…
Rồi sau đó, gã bắt đầu sảng khoái ngồi xuống lướt video nghỉ ngơi, mà lướt một cái là cả ngày bay mất.
Theo suy nghĩ của hắn, nấu cơm còn đơn giản hơn học trung y nhiều lắm, cứ có tay là làm được.
"Haizzz… Đến món đơn giản như trứng xào cà chua tôi còn làm không tốt mà." Vương Vũ nói.
"..." Trần Khánh lập tức nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Nhưng, nếu cả món đơn giản ấy cũng không học được, thì đúng là đối phương vô duyên với nghề nấu bếp rồi.
"Bác sĩ Trần, không phải là tôi không muốn tiếp tục kiên trì, chỉ là nếu cứ áp dụng cách ăn uống kiểu này, tôi sợ bản thân mình không chịu đựng nổi. Anh có biện pháp nào không?" Vương Vũ nói.
Trần Khánh rơi vào trầm tư.
Tình huống hiện giờ, Vương Vũ không biết nấu cơm, ba mẹ gã lại không ở bên người. Dựa theo ý tứ của gã, phỏng chừng cũng không định về nhà, trong khi những nhà hàng bên ngoài lại không ăn được.
Chuyện này có chút khó xử đây!
A?
Nhà hàng?
Trần Khánh lập tức nghĩ tới lão mẹ của mình.
"Tôi tính như vậy nhé, về sau mỗi lúc anh phải ăn cơm hãy đi tới đường Giang Hán tìm một nhà nhà hàng tên là Thanh Tùng Đường, thức ăn ở nơi đó đều là dược thiện có khả năng bồi bổ sức khỏe, không chỉ có hương vị không tồi, còn có trợ giúp nhất định cho quá trình khôi phục tỳ vị (lá lách và dạ dày) của anh." Trần Khánh nói.
Dược thiện?
Vương Vũ biết loại món ăn này.
Gã lập tức mừng rỡ nói: "Bác sĩ Trần, có thứ tốt thế này sao anh không nói sớm chứ?"
Trần Khánh thẳng thắn nói: "Đây là cửa hàng do mẹ tôi mở, nếu anh không có nhu cầu, mà tôi cứ cưỡng ép đề cử anh đến nơi đó ăn, có khác gì mấy bệnh viện lớn cứ kê đơn bắt người bệnh phải đi ra bên ngoài mua thuốc?"
Vương Vũ ha hả cười: "Chuyện này có gì đâu. Suy cho cùng, trước kia tôi cũng thường xuyên ăn ở bên ngoài, nếu nơi ấy thực sự là nhà hàng vừa nấu đồ ăn ngon vừa tốt cho sức khỏe, mà anh đề cử cho tôi, tôi cám ơn còn không kịp kìa. Huống chi đó còn là nhà hàng do mẹ của bác sĩ Trần mở ra, tôi càng phải đến ủng hộ."
Không biết vì sao, chỉ vẻn vẹn tiếp xúc với Trần Khánh duy nhất một lần, nhưng Vương Vũ lại cảm thấy đối phương cực kỳ đáng để tín nhiệm.
Có lẽ vì y thuật của Trần Khánh cao siêu? Cũng có lẽ vì hắn có y đức?
Tóm lại, Vương Vũ đã âm thầm dặn dò bản thân, nhất định phải kết giao thật tốt với Trần Khánh.
Có vị thần y này ở đây, dù gã có mắc bệnh gì cũng không sợ.
"Chúng ta không nói mấy chuyện ngoài lề nữa. Anh mau ngồi xuống, để tôi bắt mạch cho anh, nhìn xem thân thể của anh khôi phục thế nào rồi." Trần Khánh nói.
"Được rồi." Vương Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống, lập tức duỗi tay, đặt lên bàn.
Phần bụng ngón tay của Trần Khánh vừa đặt lên cổ tay Vương Vũ, mấy âm thanh lại tràn ngập trong óc hắn.
"Mấy ngày nay mập mạp đã ăn ngon hơn, quả nhiên người kia không gạt chúng ta."
"Ngon thì ngon thật, nhưng mà ít quá đi, may mắn mập mạp không chịu vận động nhiều, bằng không chỉ dựa vào một chút xíu cơm như vậy, có khả năng ta không chống đỡ nổi."
"Ngươi nên thỏa mãn đi, có thể khiến cho hắn không ăn những món rác rưởi kia, đã tương đối không dễ dàng rồi. Mười mấy năm lận đó, cứ ngẫm lại khóe mắt lại dâng lên một vốc nước mắt chua xót. Thế mà ngươi còn muốn hắn vận động? Làm thế còn khiến hắn khó chịu hơn cả giết quách hắn đi."
Ừm?
Trần Khánh nghe ngũ tạng của Vương Vũ trao đổi, lập tức nhướng mày.
Lúc này, trong lòng Vương Vũ ngồi ở đối diện cũng thoáng run rẩy một cái, không hiểu sao gã cứ có cảm giác không quá yên tâm.
Bởi vì quá trình bắt mạch vừa bắt đầu mà, chẳng lẽ gã lại bị bác sĩ Trần phát hiện ra điều gì bất ổn rồi?
Có lẽ là nghĩ cái gì thì đến cái đó, ý niệm trong đầu Vương Vũ vừa động, Trần Khánh đã ngưng trọng mở miệng nói: "Hai ngày này, anh không rèn luyện?"
Móa nó chứ!
Ta không rèn luyện cũng có thể bị nhìn ra sao?
Quá mức biến thái rồi?
Không đúng, có phải bác sĩ Trần đang thử mình hay khong?
Vương Vũ cố gắng giả vờ trấn định nói: "Rèn luyện chứ? Sao lại không rèn luyện được? Hai ngày này, ngày nào tôi cũng đi ngủ lúc chín, mười giờ, tới hơn sáu giờ sáng là đứng lên trạm thung tại chỗ. Này, đây là video trạm thung mà tôi tìm được trên mạng đó."
Vương Vũ vẫn nhớ Trần Khánh từng nói, phương pháp rèn luyện tốt nhất không phải vận động mà là hoạt động, và phương thức hoạt động tốt nhất đó chính là trạm thung.
Đứng thôi, có gì mà khó chứ?
Nhưng ngay khi Vương Vũ chân chính bắt đầu luyện tập trạm thung, gã mới phát hiện nó không hề đơn giản như những gã từng nghĩ.
Ngay từ đầu, bảo gã đứng thẳng vài phút còn thấy khá dễ dàng, nhưng qua năm phút đồng hồ, cả người gã bắt đầu khô nóng toát mồ hôi, chừng bảy, tám phút, gã đã mệt đến há miệng thở dốc không ngừng, tới cuối cùng, gã còn không cố gắng kiên trì nổi mười phút đã bỏ cuộc…
Rồi sau đó, gã bắt đầu sảng khoái ngồi xuống lướt video nghỉ ngơi, mà lướt một cái là cả ngày bay mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.