Chương 1: Ai Cho Tôi Một Chút Kích Thích
Ngày Làm 8 Tiếng
10/03/2023
Yên La mở mắt ra, đập vào mắt cô là một căn phòng nhỏ xinh xắn gọn gàng.
Căn phòng chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông nhưng trông rất ấm áp, tường sơn màu hồng nhạt, rèm cửa sổ trắng tinh, mà chiếc giường cô đang nằm lại cực kỳ êm ái.
Đây rõ ràng không phải là phòng Yên La.
Còn chưa kịp ngồi dậy, bên tai cô đã vang lên một giọng nói trẻ con đáng yêu:
[Chào buổi sáng, người chơi Yên La.]
Yên La vẫn nằm ì trên giường không buồn nhúc nhích. Rõ ràng trong căn phòng nhỏ bé này chỉ có một mình cô.
[Tôi là Hệ thống Truy cầu Kích thích ẩn trong chiếc đồng hồ trang sức đeo trên cổ tay cô. Xin hỏi cô đã sẵn sàng tiếp nhận ký ức của cơ thể này chưa?]
“Sẵn sàng.” Yên La lười nhác đáp.
Ngay sau đó, một luồng thông tin khổng lồ như một thước phim chạy thật nhanh vào đầu Yên La nhưng không hề khiến cô đau đớn. Cô bình thản đón nhận.
Thân thể này thuộc về Trần Mộc Lan, một nữ sinh cấp ba mười bảy tuổi mồ côi mẹ từ nhỏ, sống với cha và anh trai. Mộc Lan hiền lành ít nói, lại không giỏi giao tiếp nên không hoà hợp được với đám bạn trong trường, từ thời cấp hai đã là đối tượng thường xuyên bị bắt nạt.
Yên La vừa tiếp nhận thông tin vừa âm thầm thở dài.
Kích thích đâu? Kịch tính đâu?
Cô vì quá buồn chán nên mới yêu cầu cô bạn thân Thuỳ Dương kiếm trò gì kích thích cho mình chơi. Thuỳ Dương nghe vậy bèn nhốt mình trong phòng nghiên cứu suốt cả tháng trời, sau đó vừa ra ngoài đã đưa cho cô chiếc đồng hồ này, bảo cô đeo vào khi đi ngủ.
Vừa ngủ một giấc dậy, Yên La đã biến thành Trần Mộc Lan có cuộc đời chán ngắt này.
Thuỳ Dương, kỳ này cậu chết với tôi!
Yên La tiếp tục tiếp nhận ký ức của Mộc Lan. Đến phần ký ức của đêm hôm qua, cô bỗng nhiên mở bừng mắt.
Lúc này Yên La mới ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía cổ tay đầy máu của mình.
Okay, có chút kích thích rồi đấy.
[Tiếp nhận ký ức hoàn tất.]
[Xét thấy người chơi đến từ Thiên Cầu nên sẽ không được tặng quà tân thủ. Mời người chơi xử lý vết thương rồi đến trường học để bắt đầu nhiệm vụ kích thích số 1.]
Yên La: “. . .”
Thế quái nào mà người Thiên Cầu lại bị kỳ thị cơ chứ?
Sau khi vệ sinh cá nhân và xử lý vết thương xong, Yên La thay đồng phục rồi ra đứng trước gương.
Cô hiểu tại sao Mộc Lan lại bị bắt nạt.
Với gương mặt ngây thơ xinh đẹp như thánh nữ này mà lại có thân hình bốc lửa cùng bộ ngực cúp F thì hoặc là trở thành nữ sinh được yêu thích nhất trường, hoặc là bị ghét nhất trường thôi.
Nhưng cô bé này quá yếu đuối, bị bắt nạt suốt mấy năm trời lại không dám nói với người nhà, rõ ràng có cha và anh trai tài giỏi như vậy lại không biết lợi dụng, để rồi nghĩ quẩn mà cắt cổ tay tự tử như thế.
Yên La lắc đầu, thầm nghĩ: “Thôi vậy, dù sao cũng không liên quan đến mình.”
[Người chơi Yên La, hiện tại cô chính là Trần Mộc Lan. Những chuyện này cô đều phải xử lý cho tốt, mục đích của cả cô và tôi đều là truy cầu kích thích mà.]
“Tao nói này Hệ thống, sao mày lại nói nhiều như vậy nhỉ?”
[Chủ nhân Thuỳ Dương biết người chơi Yên La rất lười biếng nên đã cài đặt cho tôi tính cách giống với chủ nhân, thay mặt chủ nhân ở bên cạnh đốc thúc cô.]
[Chủ nhân còn nói một câu: Vì cô lười biếng nên mới luôn buồn chán đó.]
“. . .”
Hay lắm, bây giờ cô đã có một phiên bản máy móc của Thuỳ Dương suốt ngày lảm nhảm bên tai…
Bước xuống lầu, Yên La thấy ông anh trai hờ của mình đang ngồi bên bàn ăn, vừa cầm iPad đọc báo mạng vừa uống cà phê.
Thấy cô, Mộc An ngẩng đầu nhìn với vẻ dò xét rồi khẽ khàng nói: “Ba đi quay phim rồi.”
“Ừ.”
“Em vừa ‘ừ’ với anh đấy à?”
[Yên La, chủ nhân đã nói cô phải ở lại trong thân thể này ít nhất một năm mới được quay về Thiên Cầu. Và đừng quên mục đích chính của cô: truy cầu kích thích, kích thích, kích thích!!!]
Lát nữa cô phải tìm xem nút tắt tiếng Hệ thống ở đâu mới được.
“…Dạ.”
Mộc An cũng không làm khó Yên La nữa. Anh đã quen với tính tình u ám ngại giao tiếp của cô em gái rồi.
Bữa ăn sáng trôi qua nhanh chóng.
Thấy cô ăn xong rồi vẫn còn ngồi yên đó, Mộc An không nhịn được bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Gần bảy giờ rồi, em còn không đi học thì sẽ vào lớp muộn đấy.”
“Đợi anh chở đi.”
“. . .”
Hôm nay cô em gái Mộc Lan của anh làm sao thế này?
Bình thường hễ anh bảo chở đi học là nó sẽ sầm mặt xuống rồi lắc đầu quầy quậy, sau đó ù chạy ra khỏi nhà. Thế mà hôm nay lại chủ động muốn đi cùng anh?
Kỳ thật con người Yên La rất đơn giản. Thứ gì có thể không cần làm thì tuyệt đối không làm. Đặc biệt là mấy chuyện khiến cô phải đổ mồ hôi.
Leo lên chiếc Camry của Mộc An, Yên La thầm đánh giá nội thất đơn giản trong xe.
Căn phòng chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông nhưng trông rất ấm áp, tường sơn màu hồng nhạt, rèm cửa sổ trắng tinh, mà chiếc giường cô đang nằm lại cực kỳ êm ái.
Đây rõ ràng không phải là phòng Yên La.
Còn chưa kịp ngồi dậy, bên tai cô đã vang lên một giọng nói trẻ con đáng yêu:
[Chào buổi sáng, người chơi Yên La.]
Yên La vẫn nằm ì trên giường không buồn nhúc nhích. Rõ ràng trong căn phòng nhỏ bé này chỉ có một mình cô.
[Tôi là Hệ thống Truy cầu Kích thích ẩn trong chiếc đồng hồ trang sức đeo trên cổ tay cô. Xin hỏi cô đã sẵn sàng tiếp nhận ký ức của cơ thể này chưa?]
“Sẵn sàng.” Yên La lười nhác đáp.
Ngay sau đó, một luồng thông tin khổng lồ như một thước phim chạy thật nhanh vào đầu Yên La nhưng không hề khiến cô đau đớn. Cô bình thản đón nhận.
Thân thể này thuộc về Trần Mộc Lan, một nữ sinh cấp ba mười bảy tuổi mồ côi mẹ từ nhỏ, sống với cha và anh trai. Mộc Lan hiền lành ít nói, lại không giỏi giao tiếp nên không hoà hợp được với đám bạn trong trường, từ thời cấp hai đã là đối tượng thường xuyên bị bắt nạt.
Yên La vừa tiếp nhận thông tin vừa âm thầm thở dài.
Kích thích đâu? Kịch tính đâu?
Cô vì quá buồn chán nên mới yêu cầu cô bạn thân Thuỳ Dương kiếm trò gì kích thích cho mình chơi. Thuỳ Dương nghe vậy bèn nhốt mình trong phòng nghiên cứu suốt cả tháng trời, sau đó vừa ra ngoài đã đưa cho cô chiếc đồng hồ này, bảo cô đeo vào khi đi ngủ.
Vừa ngủ một giấc dậy, Yên La đã biến thành Trần Mộc Lan có cuộc đời chán ngắt này.
Thuỳ Dương, kỳ này cậu chết với tôi!
Yên La tiếp tục tiếp nhận ký ức của Mộc Lan. Đến phần ký ức của đêm hôm qua, cô bỗng nhiên mở bừng mắt.
Lúc này Yên La mới ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía cổ tay đầy máu của mình.
Okay, có chút kích thích rồi đấy.
[Tiếp nhận ký ức hoàn tất.]
[Xét thấy người chơi đến từ Thiên Cầu nên sẽ không được tặng quà tân thủ. Mời người chơi xử lý vết thương rồi đến trường học để bắt đầu nhiệm vụ kích thích số 1.]
Yên La: “. . .”
Thế quái nào mà người Thiên Cầu lại bị kỳ thị cơ chứ?
Sau khi vệ sinh cá nhân và xử lý vết thương xong, Yên La thay đồng phục rồi ra đứng trước gương.
Cô hiểu tại sao Mộc Lan lại bị bắt nạt.
Với gương mặt ngây thơ xinh đẹp như thánh nữ này mà lại có thân hình bốc lửa cùng bộ ngực cúp F thì hoặc là trở thành nữ sinh được yêu thích nhất trường, hoặc là bị ghét nhất trường thôi.
Nhưng cô bé này quá yếu đuối, bị bắt nạt suốt mấy năm trời lại không dám nói với người nhà, rõ ràng có cha và anh trai tài giỏi như vậy lại không biết lợi dụng, để rồi nghĩ quẩn mà cắt cổ tay tự tử như thế.
Yên La lắc đầu, thầm nghĩ: “Thôi vậy, dù sao cũng không liên quan đến mình.”
[Người chơi Yên La, hiện tại cô chính là Trần Mộc Lan. Những chuyện này cô đều phải xử lý cho tốt, mục đích của cả cô và tôi đều là truy cầu kích thích mà.]
“Tao nói này Hệ thống, sao mày lại nói nhiều như vậy nhỉ?”
[Chủ nhân Thuỳ Dương biết người chơi Yên La rất lười biếng nên đã cài đặt cho tôi tính cách giống với chủ nhân, thay mặt chủ nhân ở bên cạnh đốc thúc cô.]
[Chủ nhân còn nói một câu: Vì cô lười biếng nên mới luôn buồn chán đó.]
“. . .”
Hay lắm, bây giờ cô đã có một phiên bản máy móc của Thuỳ Dương suốt ngày lảm nhảm bên tai…
Bước xuống lầu, Yên La thấy ông anh trai hờ của mình đang ngồi bên bàn ăn, vừa cầm iPad đọc báo mạng vừa uống cà phê.
Thấy cô, Mộc An ngẩng đầu nhìn với vẻ dò xét rồi khẽ khàng nói: “Ba đi quay phim rồi.”
“Ừ.”
“Em vừa ‘ừ’ với anh đấy à?”
[Yên La, chủ nhân đã nói cô phải ở lại trong thân thể này ít nhất một năm mới được quay về Thiên Cầu. Và đừng quên mục đích chính của cô: truy cầu kích thích, kích thích, kích thích!!!]
Lát nữa cô phải tìm xem nút tắt tiếng Hệ thống ở đâu mới được.
“…Dạ.”
Mộc An cũng không làm khó Yên La nữa. Anh đã quen với tính tình u ám ngại giao tiếp của cô em gái rồi.
Bữa ăn sáng trôi qua nhanh chóng.
Thấy cô ăn xong rồi vẫn còn ngồi yên đó, Mộc An không nhịn được bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Gần bảy giờ rồi, em còn không đi học thì sẽ vào lớp muộn đấy.”
“Đợi anh chở đi.”
“. . .”
Hôm nay cô em gái Mộc Lan của anh làm sao thế này?
Bình thường hễ anh bảo chở đi học là nó sẽ sầm mặt xuống rồi lắc đầu quầy quậy, sau đó ù chạy ra khỏi nhà. Thế mà hôm nay lại chủ động muốn đi cùng anh?
Kỳ thật con người Yên La rất đơn giản. Thứ gì có thể không cần làm thì tuyệt đối không làm. Đặc biệt là mấy chuyện khiến cô phải đổ mồ hôi.
Leo lên chiếc Camry của Mộc An, Yên La thầm đánh giá nội thất đơn giản trong xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.