Chương 127
Ngọc Duyên
14/12/2017
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc đi tới chỗ ngã tư đường, lúc này sắc trời đã
hoàn toàn chuyển thành màu đen, trên trời một màu đen sì, không có ánh
sao, cũng không có trăng sáng.
Trên ngã tư đường có vài tiên tu đang trở về động, Vân Túc đang phát tán một luồng thần thức đột nhiên chú ý tới trong một hẻm nhỏ cách vài con phố, có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đàm luận một chuyện, chuyện này vừa lúc thu hút sự chú ý của y.
Tu sĩ Giáp: “Ngươi có biết không? Vừa rồi ta trở về từ ngoài thành, thấy có một tu sĩ Kim Đan kỳ nhặt được một thanh kiếm.”
Tu sĩ Ất: “Ta biết chuyện này lâu rồi, là một bảo khí cực phẩm, tên là Thất Tinh kiếm.”
Tu sĩ Giáp: “Nghe nói cái người nhặt được Thất Tinh kiếm kia bây giờ đã đi đầu thai chuyển thế rồi?”
Tu sĩ Ất: “Đúng vậy! Ai bảo hắn ngốc như vậy, nhặt được lại bị một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhìn thấy, kết quả là bị diệt khẩu.”
Tu sĩ Giáp: “Vậy ngươi có biết Thất Tinh kiếm bây giờ ở trong tay tu sĩ nào không?”
Tu sĩ Ất: “Hình như tên là Dạ An gì đó, là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, chẳng qua những người khác đều không biết đâu, ngươi đừng có đi nói lung tung đấy!”
Tu sĩ Giáp: “Đương nhiên rồi, ta cũng không phải là không muốn sống nữa.”
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc dừng chân, nghi hoặc nhìn y: “Vân đại ca, sao vậy?”
Vân Túc lắc đầu: “Không sao cả, chúng ta đi thôi!”
Trở lại khách điếm, hai người trở về phòng của mỗi người, Vân Túc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn một hồi, chờ tới khi thấy Cung Tiểu Trúc đã đắm chìm trong tu luyện, sẽ không tỉnh lại trong một thời gian ngắn, liền thuấn di một cái đi tới trước cửa phòng Cung Tiểu Trúc, hạ vài đạo cấm chế ở ngoài cửa phòng, để tránh cho người khác xâm nhập, rồi mới ra khỏi khách điếm.
Y đi tới phía sau của một khách điếm nhỏ hơn, phi thân một cái bay lên trên lầu, sau đó tìm tới một gian phòng, nhảy vào trong phòng từ cửa sổ.
Trong giây phút chỉ mành treo chuông, y nhanh chóng thuấn di vào trong phòng, đi tới trước mặt một vị tu sĩ đang tu luyện, giơ tay chạm một cái lên người hắn, chế trụ hắn lại, sau đó hạ một cấm chế cách âm quanh phòng.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đắm chìm trong tu luyện kia, thấy có dị động xảy ra, còn chưa kịp phản ứng, đã bị chế trụ, thất kinh mở mắt ra, vừa lúc thấy Vân Túc đang đứng trước mặt mình, hơn nữa tu vi còn cao hơn hắn, vẻ mặt mơ hồ, không rõ ràng, vì thế hắn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Vị tiền bối này, xin hỏi ngài muốn làm gì? Chúng ta có chuyện thì cứ từ từ mà nói, động thủ làm gì?”
Vân Túc cầm Phệ Hồn kiếm ra cắm xuống đất, mũi kiếm cắm xuống dưới, sàn nhà xuất hiện vài khe nứt, y lạnh lùng nói với tu sĩ Trúc Cơ kỳ: “Dạ An giờ đang ở đâu?”
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia bị hàn quang và huyết khí của Phệ Hồn kiếm dọa sợ, nhưng vẫn lắc đầu: “Vãn bối không biết Dạ An là người phương nào, càng không biết gã ở đâu.”
Vân Túc một cước đá hắn ngã ra, kiếm giơ lên, cắm vào bụng tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thanh kiếm khẽ đẩy một cái, bụng người kia xuất hiện một vết thương, máu tươi phun như suối: “Ngươi có thể lựa chọn không nói, phế bỏ tu vi hoặc bỏ mạng, tự mình chọn một cái.”
Nói xong liền giơ kiếm lên đầu hắn, tu sĩ Trúc Cơ kỳ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn cảm thấy, nếu hắn không nói ngay, tu vi sẽ bị hủy hoại hoặc mất mạng ngay lập tức, dù sao giờ không nói cũng sẽ phải bỏ mạng, nếu về sau tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia tìm tới cửa, tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm, trái phải đều có khả năng gặp phiền toái, chi bằng nói luôn bây giờ, còn có thể tạm thời bảo trụ tu vi và tính mạng.
“Tiền bối, ta nói, ta nói ngay đây, Dạ An đang ở trong một gian trạch viện bên trái đằng sau khách điếm, nơi đó trừ gã ra, còn có năm tu sĩ Kim Đan kỳ, đều là đệ tử của gã, xin tiền bối hãy tha cho ta đi!”
Thực ra, hắn còn ôm tâm lý may mắn, hy vọng người này sẽ không lật lọng, có thể thả hắn ra thì tốt rồi, sau đó lúc đoạt Thất Tinh kiếm có thể giết luôn bọn người Dạ An, thế là hắn liền thoát khỏi phiền toái.
Xem ra thành Vạn La này không thể ở lại thêm, chờ tiền bối này đi rồi, hắn sẽ lập tức chạy đi, không trở lại nơi này nữa.
Vân Túc nghe hắn nói vậy, lập tức thu kiếm lại, sau đó giơ tay chỉ một cái lên người hắn, tu sĩ Trúc Cơ kỳ động động ngón tay, phát hiện bản thân có thể động đậy lại được rồi.
Vân Túc vung tay lên, cấm chế cách âm quanh phòng cũng bị giải trừ, sau đó y nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng đi tới sân sau của khách điếm, tìm tới gian bên trái, dùng thần thức quét trong viện một vòng, phát hiện quả là có sáu căn phòng có người ở, trong một gian phòng có một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, năm phòng còn lại là năm tu sĩ Kim Đan kỳ, trước từng cửa phòng đều bày trận pháp tấn công.
Nhưng sáu trận pháp này đối với pháp sư tạo nghệ trung cấp Vân Túc mà nói thì tất cả chỉ là một bữa ăn sáng, y ẩn mình nhất tề thi pháp với cả sáu pháp trận, pháp quyết trong tay ra liên tục, một lát sau, không khí bốn phía trong viện đều nhộn nhạo cuộn lên, trận pháp cũng theo đó được giải trừ.“Kẻ nào phá trận pháp của ta?”
Trong nháy mắt khi trận pháp được phá bỏ, từ trong gian phòng của tu sĩ Nguyên Anh kỳ có người hét lớn một tiếng, cửa phòng không gió tự mở, một lão giả tóc trắng râu trắng nhảy từ trong ra, thấy Vân Túc chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, nghĩ rằng chỉ là một nhóc con không sợ chết, không cần phải sợ hãi, liền cười lạnh nói: “Nhóc con lông vàng, cả gan phá trận pháp của ta, nếu ngươi muốn tìm chết, hôm nay ta sẽ cho ngươi được biết sự lợi hại của bản trưởng lão.”
Lúc này, năm tu sĩ Kim Đan còn lại cũng bị kinh động, lần lượt ra khỏi phòng, đứng sau lưng tu sĩ tóc trắng, cầm pháp bảo trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn vị khách không mời mà đến là Vân Túc.
Tu sĩ tóc trắng vừa nói xong, thân hình liền nhoáng cái đi tới trước mặt Vân Túc tấn công y, chiêu chiêu đều là chỗ hiểm hóc, Vân Túc một tay cầm Phệ Hồn kiếm, thoải mái tự nhiên đối chiến với tu sĩ tóc trắng.
“Sư phụ, đệ tử tới giúp người một tay.”
Một lát sau, năm vị tu sĩ Kim Đan thấy tu sĩ tóc trắng dần không thể địch lại được nữa, lập tức gia nhập cuộc chiến, bao vây Vân Túc mà tấn công.
Tuy rằng tu vi của tu sĩ tóc trắng cao hơn Vân Túc, nhưng lại có thêm năm tên tu sĩ Kim Đan tương trợ, chẳng qua Vân Túc là người phương nào chứ, y không chỉ còn trẻ đã tới Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, hơn nữa tư chất rất cao, công pháp tu luyện đều là hàng thượng thừa, sức chiến đấu cũng kinh người, chân nguyên trong đan điền nhiều gấp người thường mấy lần.
Bởi vậy, chỉ nửa canh giờ, năm tên tu sĩ Kim Đan đã bị y đánh bay, người mang trọng thương, bị Vân Túc cho một định thân thuật, mà tu sĩ tóc trắng, thể lực dần không còn chịu nổi nữa, Vân Túc ném tới một sát chiêu, gã cũng ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Vân Túc chỉ Phệ Hồn kiếm vào cổ tu sĩ tóc trắng mà hỏi: “Ngươi tên Dạ An?”
“Khụ khụ! Đúng vậy thì đã sao? Ta cũng không nhớ rõ đã đắc tội tiểu hữu khi nào.”
Dạ An một tay che ngực, ho khan vài tiếng, thực ra trong lòng gã có chút khiếp sợ tu sĩ Kim Đan kỳ không rõ mặt trước mắt này, mới đầu gã còn cho rằng chỉ cần một mình mình là có thể thu phục được tên nhóc này, giờ mới phát hiện thực lực người này cao hơn gã tưởng tượng rất nhiều, khi năm đồ đệ của gã gia nhập vào cuộc chiến, gã tưởng cuối cùng cũng có thể giết chết nhóc con lông vàng này rồi!
Không ngờ chỉ mới tổn nửa canh giờ, cả sáu người họ đều đã bị người này đánh bại, gã Dạ An hành tẩu trong giới tu chân mấy trăm năm, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, quả là mất mặt không chịu nổi.
“Trong tay ngươi có thanh Thất Tinh kiếm?”
Ánh mắt Dạ An hơi lóe sáng, tránh né không đáp: “Chỉ sợ đạo hữu đã hiểu lầm rồi, trên người ta không có thứ gì gọi là Thất Tinh kiếm cả, ta cũng không biết Thất Tinh kiếm là vật gì.”
Vân Túc hừ lạnh một tiếng, lục lọi bên eo gã hai cái, tìm được túi trữ vật của lão, sau đó lại tìm kiếm một hồi bên trong, mới tìm được Thất Tinh kiếm lẫn trong một đống chai lọ.
Vân Túc cầm lấy Thất Tinh kiếm cẩn thận nhìn một hồi, sau khi đã chắc chắn thanh kiếm này chính là pháp bảo bản mạng của Thương Thăng rồi, mới cất kiếm vào trữ vật giới của mình, hỏi Dạ An: “Ngươi có biết Thất Tinh kiếm này bị người khác phát hiện ở đâu?”
“Ngươi đưa Thất Tinh kiếm cho ta, ta sẽ nói.” Dạ An thấy Vân Túc thu kiếm vào trữ vật giới, đau lòng muốn chết, kia chính là một bảo khí cực phẩm đó nha!
Vân Túc cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp dùng Sưu Hồn thuật, đâm thần thức vào trong thức hải của Dạ An, tuy rằng tu vi của Dạ An cao hơn y nhiều, nhưng nguyên thần lại không mạnh bằng Vân Túc, thế nên Vân Túc cũng không sợ bị Dạ An chế trụ.
Dạ An bị Vân Túc dùng thần thức tấn công, toàn thân run rẩy, ôm đầu kêu đau, gã hiển nhiên là đau tới cực điểm, nhưng không có cách nào thoát khỏi cảnh ngộ này.
Từ trong trí nhớ của Dạ An, Vân Túc biết được Thất Tinh kiếm được một tu sĩ Kim Đan nhặt được ở cạnh Vạn Thú sâm lâm ngoài thành, lúc ấy tên tu sĩ kia trốn trong chỗ tối phát hiện có một nam tu tu vi bí hiểm, bị thương nặng, lại bị hai tên yêu tu đột tập, lập tức bị chế phục, bắt vào Vạn Thú sâm lâm.
Tuy rằng Vân Túc cũng không biết người bị bắt kia có phải là Thương Thăng hay không, nhưng y cũng không thể buông bỏ ý định muốn đi tìm Thương Thăng.
Tuy rằng tình cảm của y và Thương Thăng không hề sâu đậm, hơn nữa từ lâu y đã không còn là tiểu hài nhi khao khát tình thương từ cha ngày xưa, nhưng có là như vậy đi chăng nữa, thì dù sao Thương Thăng cũng là cha ruột của y, y sao có thể máu lạnh vô tình, cũng đâu thể nào không thèm để ý tới chính cha ruột của bản thân đây.
Nghĩ xong tất cả, y phất tay, sáu lưu quang ánh vàng rực rỡ theo thứ tự nhập vào mi tâm của Dạ An và năm đệ tử của gã, sáu tu sĩ đồng loạt bịch bịch ngã xuống, ngất xỉu.
Vân Túc xoay người đi, để lại sáu tu sĩ trong viện, cho dù sáng mai họ có tỉnh lại, cũng sẽ không nhớ tới sự tồn tại của y, Dạ An lại càng không nhớ rõ ràng bản thân đã từng nhặt được một món bảo khí cực phẩm
Trên ngã tư đường có vài tiên tu đang trở về động, Vân Túc đang phát tán một luồng thần thức đột nhiên chú ý tới trong một hẻm nhỏ cách vài con phố, có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đàm luận một chuyện, chuyện này vừa lúc thu hút sự chú ý của y.
Tu sĩ Giáp: “Ngươi có biết không? Vừa rồi ta trở về từ ngoài thành, thấy có một tu sĩ Kim Đan kỳ nhặt được một thanh kiếm.”
Tu sĩ Ất: “Ta biết chuyện này lâu rồi, là một bảo khí cực phẩm, tên là Thất Tinh kiếm.”
Tu sĩ Giáp: “Nghe nói cái người nhặt được Thất Tinh kiếm kia bây giờ đã đi đầu thai chuyển thế rồi?”
Tu sĩ Ất: “Đúng vậy! Ai bảo hắn ngốc như vậy, nhặt được lại bị một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhìn thấy, kết quả là bị diệt khẩu.”
Tu sĩ Giáp: “Vậy ngươi có biết Thất Tinh kiếm bây giờ ở trong tay tu sĩ nào không?”
Tu sĩ Ất: “Hình như tên là Dạ An gì đó, là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, chẳng qua những người khác đều không biết đâu, ngươi đừng có đi nói lung tung đấy!”
Tu sĩ Giáp: “Đương nhiên rồi, ta cũng không phải là không muốn sống nữa.”
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc dừng chân, nghi hoặc nhìn y: “Vân đại ca, sao vậy?”
Vân Túc lắc đầu: “Không sao cả, chúng ta đi thôi!”
Trở lại khách điếm, hai người trở về phòng của mỗi người, Vân Túc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn một hồi, chờ tới khi thấy Cung Tiểu Trúc đã đắm chìm trong tu luyện, sẽ không tỉnh lại trong một thời gian ngắn, liền thuấn di một cái đi tới trước cửa phòng Cung Tiểu Trúc, hạ vài đạo cấm chế ở ngoài cửa phòng, để tránh cho người khác xâm nhập, rồi mới ra khỏi khách điếm.
Y đi tới phía sau của một khách điếm nhỏ hơn, phi thân một cái bay lên trên lầu, sau đó tìm tới một gian phòng, nhảy vào trong phòng từ cửa sổ.
Trong giây phút chỉ mành treo chuông, y nhanh chóng thuấn di vào trong phòng, đi tới trước mặt một vị tu sĩ đang tu luyện, giơ tay chạm một cái lên người hắn, chế trụ hắn lại, sau đó hạ một cấm chế cách âm quanh phòng.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đắm chìm trong tu luyện kia, thấy có dị động xảy ra, còn chưa kịp phản ứng, đã bị chế trụ, thất kinh mở mắt ra, vừa lúc thấy Vân Túc đang đứng trước mặt mình, hơn nữa tu vi còn cao hơn hắn, vẻ mặt mơ hồ, không rõ ràng, vì thế hắn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Vị tiền bối này, xin hỏi ngài muốn làm gì? Chúng ta có chuyện thì cứ từ từ mà nói, động thủ làm gì?”
Vân Túc cầm Phệ Hồn kiếm ra cắm xuống đất, mũi kiếm cắm xuống dưới, sàn nhà xuất hiện vài khe nứt, y lạnh lùng nói với tu sĩ Trúc Cơ kỳ: “Dạ An giờ đang ở đâu?”
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia bị hàn quang và huyết khí của Phệ Hồn kiếm dọa sợ, nhưng vẫn lắc đầu: “Vãn bối không biết Dạ An là người phương nào, càng không biết gã ở đâu.”
Vân Túc một cước đá hắn ngã ra, kiếm giơ lên, cắm vào bụng tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thanh kiếm khẽ đẩy một cái, bụng người kia xuất hiện một vết thương, máu tươi phun như suối: “Ngươi có thể lựa chọn không nói, phế bỏ tu vi hoặc bỏ mạng, tự mình chọn một cái.”
Nói xong liền giơ kiếm lên đầu hắn, tu sĩ Trúc Cơ kỳ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn cảm thấy, nếu hắn không nói ngay, tu vi sẽ bị hủy hoại hoặc mất mạng ngay lập tức, dù sao giờ không nói cũng sẽ phải bỏ mạng, nếu về sau tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia tìm tới cửa, tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm, trái phải đều có khả năng gặp phiền toái, chi bằng nói luôn bây giờ, còn có thể tạm thời bảo trụ tu vi và tính mạng.
“Tiền bối, ta nói, ta nói ngay đây, Dạ An đang ở trong một gian trạch viện bên trái đằng sau khách điếm, nơi đó trừ gã ra, còn có năm tu sĩ Kim Đan kỳ, đều là đệ tử của gã, xin tiền bối hãy tha cho ta đi!”
Thực ra, hắn còn ôm tâm lý may mắn, hy vọng người này sẽ không lật lọng, có thể thả hắn ra thì tốt rồi, sau đó lúc đoạt Thất Tinh kiếm có thể giết luôn bọn người Dạ An, thế là hắn liền thoát khỏi phiền toái.
Xem ra thành Vạn La này không thể ở lại thêm, chờ tiền bối này đi rồi, hắn sẽ lập tức chạy đi, không trở lại nơi này nữa.
Vân Túc nghe hắn nói vậy, lập tức thu kiếm lại, sau đó giơ tay chỉ một cái lên người hắn, tu sĩ Trúc Cơ kỳ động động ngón tay, phát hiện bản thân có thể động đậy lại được rồi.
Vân Túc vung tay lên, cấm chế cách âm quanh phòng cũng bị giải trừ, sau đó y nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng đi tới sân sau của khách điếm, tìm tới gian bên trái, dùng thần thức quét trong viện một vòng, phát hiện quả là có sáu căn phòng có người ở, trong một gian phòng có một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, năm phòng còn lại là năm tu sĩ Kim Đan kỳ, trước từng cửa phòng đều bày trận pháp tấn công.
Nhưng sáu trận pháp này đối với pháp sư tạo nghệ trung cấp Vân Túc mà nói thì tất cả chỉ là một bữa ăn sáng, y ẩn mình nhất tề thi pháp với cả sáu pháp trận, pháp quyết trong tay ra liên tục, một lát sau, không khí bốn phía trong viện đều nhộn nhạo cuộn lên, trận pháp cũng theo đó được giải trừ.“Kẻ nào phá trận pháp của ta?”
Trong nháy mắt khi trận pháp được phá bỏ, từ trong gian phòng của tu sĩ Nguyên Anh kỳ có người hét lớn một tiếng, cửa phòng không gió tự mở, một lão giả tóc trắng râu trắng nhảy từ trong ra, thấy Vân Túc chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, nghĩ rằng chỉ là một nhóc con không sợ chết, không cần phải sợ hãi, liền cười lạnh nói: “Nhóc con lông vàng, cả gan phá trận pháp của ta, nếu ngươi muốn tìm chết, hôm nay ta sẽ cho ngươi được biết sự lợi hại của bản trưởng lão.”
Lúc này, năm tu sĩ Kim Đan còn lại cũng bị kinh động, lần lượt ra khỏi phòng, đứng sau lưng tu sĩ tóc trắng, cầm pháp bảo trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn vị khách không mời mà đến là Vân Túc.
Tu sĩ tóc trắng vừa nói xong, thân hình liền nhoáng cái đi tới trước mặt Vân Túc tấn công y, chiêu chiêu đều là chỗ hiểm hóc, Vân Túc một tay cầm Phệ Hồn kiếm, thoải mái tự nhiên đối chiến với tu sĩ tóc trắng.
“Sư phụ, đệ tử tới giúp người một tay.”
Một lát sau, năm vị tu sĩ Kim Đan thấy tu sĩ tóc trắng dần không thể địch lại được nữa, lập tức gia nhập cuộc chiến, bao vây Vân Túc mà tấn công.
Tuy rằng tu vi của tu sĩ tóc trắng cao hơn Vân Túc, nhưng lại có thêm năm tên tu sĩ Kim Đan tương trợ, chẳng qua Vân Túc là người phương nào chứ, y không chỉ còn trẻ đã tới Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, hơn nữa tư chất rất cao, công pháp tu luyện đều là hàng thượng thừa, sức chiến đấu cũng kinh người, chân nguyên trong đan điền nhiều gấp người thường mấy lần.
Bởi vậy, chỉ nửa canh giờ, năm tên tu sĩ Kim Đan đã bị y đánh bay, người mang trọng thương, bị Vân Túc cho một định thân thuật, mà tu sĩ tóc trắng, thể lực dần không còn chịu nổi nữa, Vân Túc ném tới một sát chiêu, gã cũng ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Vân Túc chỉ Phệ Hồn kiếm vào cổ tu sĩ tóc trắng mà hỏi: “Ngươi tên Dạ An?”
“Khụ khụ! Đúng vậy thì đã sao? Ta cũng không nhớ rõ đã đắc tội tiểu hữu khi nào.”
Dạ An một tay che ngực, ho khan vài tiếng, thực ra trong lòng gã có chút khiếp sợ tu sĩ Kim Đan kỳ không rõ mặt trước mắt này, mới đầu gã còn cho rằng chỉ cần một mình mình là có thể thu phục được tên nhóc này, giờ mới phát hiện thực lực người này cao hơn gã tưởng tượng rất nhiều, khi năm đồ đệ của gã gia nhập vào cuộc chiến, gã tưởng cuối cùng cũng có thể giết chết nhóc con lông vàng này rồi!
Không ngờ chỉ mới tổn nửa canh giờ, cả sáu người họ đều đã bị người này đánh bại, gã Dạ An hành tẩu trong giới tu chân mấy trăm năm, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, quả là mất mặt không chịu nổi.
“Trong tay ngươi có thanh Thất Tinh kiếm?”
Ánh mắt Dạ An hơi lóe sáng, tránh né không đáp: “Chỉ sợ đạo hữu đã hiểu lầm rồi, trên người ta không có thứ gì gọi là Thất Tinh kiếm cả, ta cũng không biết Thất Tinh kiếm là vật gì.”
Vân Túc hừ lạnh một tiếng, lục lọi bên eo gã hai cái, tìm được túi trữ vật của lão, sau đó lại tìm kiếm một hồi bên trong, mới tìm được Thất Tinh kiếm lẫn trong một đống chai lọ.
Vân Túc cầm lấy Thất Tinh kiếm cẩn thận nhìn một hồi, sau khi đã chắc chắn thanh kiếm này chính là pháp bảo bản mạng của Thương Thăng rồi, mới cất kiếm vào trữ vật giới của mình, hỏi Dạ An: “Ngươi có biết Thất Tinh kiếm này bị người khác phát hiện ở đâu?”
“Ngươi đưa Thất Tinh kiếm cho ta, ta sẽ nói.” Dạ An thấy Vân Túc thu kiếm vào trữ vật giới, đau lòng muốn chết, kia chính là một bảo khí cực phẩm đó nha!
Vân Túc cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp dùng Sưu Hồn thuật, đâm thần thức vào trong thức hải của Dạ An, tuy rằng tu vi của Dạ An cao hơn y nhiều, nhưng nguyên thần lại không mạnh bằng Vân Túc, thế nên Vân Túc cũng không sợ bị Dạ An chế trụ.
Dạ An bị Vân Túc dùng thần thức tấn công, toàn thân run rẩy, ôm đầu kêu đau, gã hiển nhiên là đau tới cực điểm, nhưng không có cách nào thoát khỏi cảnh ngộ này.
Từ trong trí nhớ của Dạ An, Vân Túc biết được Thất Tinh kiếm được một tu sĩ Kim Đan nhặt được ở cạnh Vạn Thú sâm lâm ngoài thành, lúc ấy tên tu sĩ kia trốn trong chỗ tối phát hiện có một nam tu tu vi bí hiểm, bị thương nặng, lại bị hai tên yêu tu đột tập, lập tức bị chế phục, bắt vào Vạn Thú sâm lâm.
Tuy rằng Vân Túc cũng không biết người bị bắt kia có phải là Thương Thăng hay không, nhưng y cũng không thể buông bỏ ý định muốn đi tìm Thương Thăng.
Tuy rằng tình cảm của y và Thương Thăng không hề sâu đậm, hơn nữa từ lâu y đã không còn là tiểu hài nhi khao khát tình thương từ cha ngày xưa, nhưng có là như vậy đi chăng nữa, thì dù sao Thương Thăng cũng là cha ruột của y, y sao có thể máu lạnh vô tình, cũng đâu thể nào không thèm để ý tới chính cha ruột của bản thân đây.
Nghĩ xong tất cả, y phất tay, sáu lưu quang ánh vàng rực rỡ theo thứ tự nhập vào mi tâm của Dạ An và năm đệ tử của gã, sáu tu sĩ đồng loạt bịch bịch ngã xuống, ngất xỉu.
Vân Túc xoay người đi, để lại sáu tu sĩ trong viện, cho dù sáng mai họ có tỉnh lại, cũng sẽ không nhớ tới sự tồn tại của y, Dạ An lại càng không nhớ rõ ràng bản thân đã từng nhặt được một món bảo khí cực phẩm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.