Chương 27: Tiểu Trúc ngươi mơ thấy gì
Ngọc Duyên
14/12/2017
Vân Túc ngự kiếm trên trời, nghĩ trong lòng không biết nên đi đâu, chẳng lẽ đất trời rộng lớn bao la lại không có chỗ cho y dung thân, hay là về Kiếm Tiên môn mang tro cốt của mẫu thân đi? Vấn đề mấu chốt là y có thể vào hay không, Kiếm Tiên môn không dễ cho người ngoài vào, huống chi y
lại là một khí đồ của Kiếm Tiên môn!
Đúng lúc này, từ dưới mặt đất lại vang lên tiếng cầu cứu của một tu sĩ:
“Đạo hữu ở phía trên, không vội có thể giúp một chút được không, tại hạ nguyện thâm tạ bằng một cực phẩm linh khí.”
Tu vi của Vân Túc đã được ngụy trang, bây giờ là một tiên tu Kim Đan trung kỳ, y cúi đầu nhìn, hóa ra là Bạch Toàn Ảnh đang đánh nhau với một tu sĩ Kim Đan trung kỳ khác, nay Bạch Toàn Ảnh đã trở thành một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Vân Túc vừa nhìn thấy Bạch Toàn Ảnh, trong lòng bốc lên một cỗ tức giận, năm đó chính là người này bức y tới đường cùng, hôm nay nhất định phải nhân cơ hội này mà giết chết hắn. Vì thế y vừa thu kiếm lại, hạ xuống từ trên trời, hai người đánh nhau gần đó đứng yên bất động.
Lúc y tới chỗ cách hai người không xa, Bạch Toàn Ảnh liền nhìn thấy y, vì thế vừa đánh vừa có thời gian rảnh chê cười Vân Túc, “Ô! Đây không phải là đại sư huynh sao? Đã lâu không thấy! Không biết đại sư huynh dùng phương pháp tà ma ngoại đạo gì, thế mà lại có thể khôi phục tu vi, thật đáng mừng!” Khôi phục thì sao? Còn không phải là thấp hơn ta một bậc.
Tên tu sĩ kia vừa nghe thấy Bạch Toàn Ảnh gọi Vân Túc là đại sư huynh liền hô to trong lòng trời muốn diệt ta! Sau đó thấy khẩu khí của Bạch Toàn Ảnh thật không tốt nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn, tu sĩ kia mặc dù không đến giúp mình nhưng hẳn là cũng sẽ không giúp Bạch Toàn Ảnh đâu nhỉ!
Khi Bạch Toàn Ảnh muốn đâm bảo kiếm bản mạng vào ngực tên tu sĩ kia, Vân Túc ra tay, y thừa cơ đánh lén Bạch Toàn Ảnh, một kiếm xuyên qua bụng hắn, làm cho hắn bị trọng thương ngã xuống đất.
Tu sĩ kia đại nạn không chết, vội vàng đứng dậy chạy như điên, Vân Túc chỉ liếc nhìn bằng một mắt, sau đó lại nhìn Bạch Toàn Ảnh đang che bụng, một chưởng muốn đập nát đầu hắn.
Lúc này, Bạch Toàn Ảnh thừa dịp y không chú ý tới mà bóp nát một ngọc bội sư phụ đưa cho hắn, sau đó trước mặt Bạch Toàn Ảnh xuất hiện một phân thần của Đan Vân chân quân chặn công kích của Vân Túc lại.
Vân Túc bị đẩy lùi ra sau xa tới mấy trượng, miệng phun một ngụm máu, cuối cùng không cam lòng nhìn thoáng qua Bạch Toàn Ảnh, bay đi.
Vân Túc ở nguyên trong một sơn động trong rừng ba ngày, thương thế đã khôi phục hoàn toàn, đang định rời khỏi đây, lại có vài đạo uy áp khổng lồ từ không trung truyền đến, nháy mắt liền tới bên ngoài huyệt động, một tu sĩ trong đó nói, “Các vị sư thúc sư bá, ta đã điều tra kĩ, Vân Túc trốn trong động này, phiền các vị sư thúc sư bá.”
Rõ ràng là giọng của Bạch Toàn Ảnh.
Ầm một tiếng, trận pháp ngoài cửa động bị phá hỏng trong nháy mắt, sau đó một tu sĩ thanh niên Xuất Khiếu trung kỳ thò tay nắm lấy cổ y, nói, “Cuồng đồ lớn mật, còn không mang bảo vật bản môn ra đây, không thì bổn tọa cho ngươi biết tay.”
Vân Túc bình tĩnh nói, “Vãn bối không hiểu tiền bối đang nói gì.”
Tu sĩ thanh niên kia lớn tiếng nói, “Không biết là không biết thật hay là giả vờ không biết? Sư huynh và Bạch sư điệt tận mắt thấy ngươi trộm lấy pháp bảo bản môn trên người Bạch sư điệt, còn dám chống chế, hừ! Ta liền đánh tan nguyên thần của ngươi, lấy lại bảo vật trên người ngươi.” Nói xong liền giơ tay muốn đánh lên đầu y.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng quát chói tai của Thương Thăng, “Dừng tay ――” đồng thời vang lên tiếng đánh nhau.
Vì thế, tu sĩ thanh niên xách Vân Túc đi đến cửa động liền nhìn thấy Thương Thăng Xuất Khiếu hậu kỳ đánh nhau với tu sĩ Kiếm Tiên môn gồm ba Xuất Khiếu trung kỳ và hai Xuất Khiếu hậu kỳ, Bạch Toàn Ảnh đứng ở một nơi xa không chút hảo ý nhìn Vân Túc bị xách lên.
Các tu sĩ Xuất Khiếu kỳ đánh nhau tạo ra sức phá hoại kinh người, chỉ chốc lát sau, cây cối trên núi đã bị phá gần như không còn gì, nơi nơi đều là hố sâu tạo ra bởi pháp thuật, trên trời thỉnh thoảng còn vang lên tiếng pháp thuật đập vào nhau và tiếng nổ mạnh.
Thương Thăng bị kẻ địch vây công cuối cùng không thể duy trì nổi nữa, miệng phun ra một búng máu tươi, hắn phun một ngụm tinh huyết vào pháp bảo trong tay, nhất thời, ánh sáng lại mạnh lên mấy phần.
Lại qua thật lâu, Thương Thăng bị một pháp khí đánh trúng đầu, ngã xuống đất, mắt còn mở to nhìn về phía Vân Túc, không hề nhắm lại.
Vân Túc nhìn Thương Thăng cả người đầy máu ngã xuống đất không còn chút hơi thở nào, y mở to hai mắt, sau đó bi thống gọi to một tiếng “Cha ――”
Sau khi Thương Thăng bị giết chết, mấy người kia lại làm vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Vân Túc, khua toàn bộ pháp bảo về phía y, Vân Túc nhìn công kích ngày càng gần, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen chặn toàn bộ công kích của pháp bảo lại.
Người chắn trước mặt y từ từ trượt xuống từ trên người y, huyết nhục mơ hồ, Vân Túc cảm thấy đau lòng không chịu nổi, há miệng muốn gọi hắn, nhưng lại không nhớ ra tên của người trước mắt này…
Trong đại điện tráng lệ, một thanh niên anh tuấn nằm ở chính giữa điện bật dậy, trên mặt đầy mồ hôi, y ngây ngốc nhìn cảnh trước mặt, mắt không có tiêu cự, thật lâu sau con ngươi mới chuyển động nhìn xung quanh. Một lát sau, y rốt cuộc cũng đưa tay lên mặt lau mồ hôi, miệng nhỏ giọng nói, “Thật may chỉ là một giấc mơ…” Theo ánh mắt nhìn sang bên cạnh, Cung Tiểu Trúc còn đang nằm trên mặt đất chưa tỉnh lại, vì thế y liền bế Cung Tiểu Trúc đặt nằm lên chân mình chờ hắn tỉnh lại.
Lúc Cung Tiểu Trúc ngất đi, cảm thấy trời đất một hồi xoay tròn, đợi đến lúc cảm giác trở lại bình thường rồi, hắn mở to mắt nhìn lên, tường màu trắng, giường đệm màu trắng, chăn màu trắng, cùng với quần áo bệnh nhân trên người, hắn ngốc nghếch tự hỏi bản thân, “Lại xuyên về rồi?” Cảm thấy tựa như vừa mơ một giấc dài.
Lúc này, cạch một tiếng cửa mở, y tá bên ngoài bước vào phòng, thấy hắn tỉnh lại lập tức chạy ra, hét lớn, “Bệnh nhân tỉnh lại rồi! Bệnh nhân giường số mười hai tỉnh lại rồi!”
Theo sau bước vào phòng là một đoàn bác sĩ y tá, kiểm tra toàn thân trên dưới người hắn.
Cung Tiểu Trúc phản ứng lại lập tức hỏi, “Xin hỏi nơi này là bệnh viện ư? Là ai đưa tôi tới đây vậy?”
Một y tá trong số đó thân thiết nói, “Tiên sinh, nơi này là bệnh viện, năm ngày trước có một đôi vợ chồng đưa anh tới đây, họ tự xưng là cha mẹ anh, mấy ngày nay còn có một người trẻ tuổi khác đến đây thăm anh, nghe nói là bạn của anh.”
Cung Tiểu Trúc gật gật đầu rồi lại trầm mặc, mấy y tá bác sĩ kia lăn hắn qua, lộn hắn lại, hắn nghĩ không biết người trẻ tuổi mà y tá kia nói là ai, hắn tuy rằng có vài người bạn, nhưng đều đang ở nước ngoài hẳn là không biết hắn xảy ra chuyện!
Đúng lúc này, một thanh niên anh tuấn cao lớn từ ngoài cửa bước vào, trong tay là một cái cặp da màu đen, thấy hắn đã tỉnh lại liền đi tới nói, “Tiểu Trúc, em tỉnh lại rồi!” Cung Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn diện mạo của y, lập tức trợn mắt há mồm chỉ vào y không xác định nói, “Vân… Vân… đại ca?”
Không sai, người tới chính là Vân Túc, mặc một bộ tây trang màu đen, mái tóc là tóc ngắn, có một cỗ mị lực của đàn ông thành thục, thấy vẻ mặt giật mình của Cung Tiểu Trúc liền giơ tay xoa xoa đầu hắn sau đó nhẹ giọng nói, “Là anh!”
Cung Tiểu Trúc vui vẻ cười, cứ tưởng rằng xuyên trở về sẽ không thể gặp lại Vân đại ca nữa, không ngờ Vân đại ca lại xuyên về cùng hắn.
Về phần vì sao ở giới tu chân là bốn năm, mà bên này mới chỉ là năm ngày, Cung Tiểu Trúc nghĩ có lẽ là do tốc độ thời gian trôi không giống nhau.
Sau đó Cung Tiểu Trúc lại hỏi Vân Túc làm sao y xuyên tới đây được, xuyên qua lúc nào và làm thế nào tìm được hắn.
Vân Túc giải đáp tất cả…
Hóa ra Vân Túc chính là người thế giới này, từ nhỏ đã sống trong một gia đình giàu có, trong nhà cũng có một công ty. Một buổi tối nọ (…năm ngày trước!) y nằm mơ, mơ thấy bản thân sinh ra ở Kiếm Tiên môn, liền nghĩ mình xuyên qua rồi, hơn nữa còn là xuyên thai.
Sau bởi tốc độ tu luyện của y vô cùng nhanh, được chúng trưởng lão coi trọng, chuyện trải qua với Cung Tiểu Trúc sau năm ba mươi lăm tuổi không hề sai chút nào.
Sau đó bị ngất trong động phủ, lúc tỉnh lại không còn ở động phủ kia nữa mà là thời hiện đại, trên giường trong phòng ngủ, mà giấc mộng kia từ lúc bắt đầu tới lúc kết thúc chỉ mất một buổi tối.
Tiếp đó, Vân Túc bắt đầu điều tra cái tên Cung Tiểu Trúc này, cả nước người trùng tên trùng họ có tới mấy vạn người, cũng may Cung Tiểu Trúc nói với y tên và diện mạo giống như trước đây, sau một hồi kiểm tra, y cuối cùng cũng tìm thấy Cung Tiểu Trúc.
Đáng mừng là hai người thế mà lại ở cùng một thành phố.
Sau đó đương nhiên là tới bệnh viện thăm Cung Tiểu Trúc, rồi nói với cha mẹ hắn rằng mình là bạn của Cung Tiểu Trúc, mỗi ngày đều đến thăm hắn.
Cung Tiểu Trúc ở bệnh viện thêm hai ba ngày nữa liền xuất viện, sau khi xuất viện, trừ đọc tiểu thuyết lại có thêm một việc nữa để làm, chính là không có việc thì thỉnh thoảng tới công ty Vân Túc tìm y, đôi khi là gọi điện thoại nói chuyện, Vân Túc cũng thường xuyên gọi điện thoại cho hắn.
Qua vài tháng, một ngày nọ, Vân Túc gọi điện thoại đến nói rằng y sắp kết hôn, Cung Tiểu Trúc sửng sốt, trong lòng không biết là cảm giác gì, Vân Túc trong lòng hắn chính là đại ca của hắn, không phải là nên chúc phúc cho y hay sao? Vì sao lại không nói nên lời?
Ngày hôm sau Vân Túc hẹn Cung Tiểu Trúc rồi đưa thiệp mời cho hắn, hắn vừa đọc, ồ! Là một tiểu thư môn đăng hộ đối nhà giàu, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi…
Cảnh kế tiếp chính là Vân Túc mặc lễ phục kết hôn với cô dâu đẹp như hoa như ngọc ở giáo đường.
Ngay lúc cô dâu chú rể sắp trao nhẫn cho nhau, Cung Tiểu Trúc “rầm” một tiếng, đột nhiên đứng dậy lớn tiếng nói, “Chờ một chút!”
Vân Túc và cô dâu cùng quay đầu lại nhìn hắn, sau đó Vân Túc mặt không biểu cảm hỏi, “Sao vậy Tiểu Trúc?”
Cung Tiểu Trúc xấu hổ vô thố đứng đó, không biết phải nói gì, Cung Tiểu Trúc nghe thấy tiếng những người xung quanh bàn tán, đỏ mặt, thật muốn đào hố chui xuống…
Sau đó, Cung Tiểu Trúc nhắm mắt lại, cảm thấy trời đất lại một hồi xoay tròn, hắn mở mắt, trước mặt không phải là một giáo đường, mà là một đại điện tráng lệ lại thần bí cổ kính, đồng thời cũng phát hiện ra mình đang gối đầu lên đùi một người.
Vì thế, hắn chậm rãi hướng tầm mắt lên trên, pháp bào màu đen, lồng ngực rộng, hầu kết nhấp nhô, cằm trắng nõn, đôi môi lãnh ngạnh, cái mũi anh tuấn, con ngươi đen láy thâm thúy, mày kiếm dài tới tóc mai, rõ ràng là Vân Túc!
Cung Tiểu Trúc ngây ngốc nhìn một hồi mới phát hiện là bản thân đang làm gì, vì thế lập tức ngồi dậy cúi đầu gọi, “Vân đại ca!” Xoa xoa cái tai, có hơi nóng, hẳn là không đỏ lên đâu nhỉ!
Vân Túc thu toàn bộ vẻ mặt động tác của Cung Tiểu Trúc khi hắn vừa tỉnh lại từ ngẩn người cho tới cúi đầu vào trong mắt, vì thế lúc nghe thấy Cung Tiểu Trúc gọi, y liền gật đầu hỏi, “Tiểu Trúc! Ngươi vừa nãy mơ thấy gì?”
Đúng lúc này, từ dưới mặt đất lại vang lên tiếng cầu cứu của một tu sĩ:
“Đạo hữu ở phía trên, không vội có thể giúp một chút được không, tại hạ nguyện thâm tạ bằng một cực phẩm linh khí.”
Tu vi của Vân Túc đã được ngụy trang, bây giờ là một tiên tu Kim Đan trung kỳ, y cúi đầu nhìn, hóa ra là Bạch Toàn Ảnh đang đánh nhau với một tu sĩ Kim Đan trung kỳ khác, nay Bạch Toàn Ảnh đã trở thành một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Vân Túc vừa nhìn thấy Bạch Toàn Ảnh, trong lòng bốc lên một cỗ tức giận, năm đó chính là người này bức y tới đường cùng, hôm nay nhất định phải nhân cơ hội này mà giết chết hắn. Vì thế y vừa thu kiếm lại, hạ xuống từ trên trời, hai người đánh nhau gần đó đứng yên bất động.
Lúc y tới chỗ cách hai người không xa, Bạch Toàn Ảnh liền nhìn thấy y, vì thế vừa đánh vừa có thời gian rảnh chê cười Vân Túc, “Ô! Đây không phải là đại sư huynh sao? Đã lâu không thấy! Không biết đại sư huynh dùng phương pháp tà ma ngoại đạo gì, thế mà lại có thể khôi phục tu vi, thật đáng mừng!” Khôi phục thì sao? Còn không phải là thấp hơn ta một bậc.
Tên tu sĩ kia vừa nghe thấy Bạch Toàn Ảnh gọi Vân Túc là đại sư huynh liền hô to trong lòng trời muốn diệt ta! Sau đó thấy khẩu khí của Bạch Toàn Ảnh thật không tốt nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn, tu sĩ kia mặc dù không đến giúp mình nhưng hẳn là cũng sẽ không giúp Bạch Toàn Ảnh đâu nhỉ!
Khi Bạch Toàn Ảnh muốn đâm bảo kiếm bản mạng vào ngực tên tu sĩ kia, Vân Túc ra tay, y thừa cơ đánh lén Bạch Toàn Ảnh, một kiếm xuyên qua bụng hắn, làm cho hắn bị trọng thương ngã xuống đất.
Tu sĩ kia đại nạn không chết, vội vàng đứng dậy chạy như điên, Vân Túc chỉ liếc nhìn bằng một mắt, sau đó lại nhìn Bạch Toàn Ảnh đang che bụng, một chưởng muốn đập nát đầu hắn.
Lúc này, Bạch Toàn Ảnh thừa dịp y không chú ý tới mà bóp nát một ngọc bội sư phụ đưa cho hắn, sau đó trước mặt Bạch Toàn Ảnh xuất hiện một phân thần của Đan Vân chân quân chặn công kích của Vân Túc lại.
Vân Túc bị đẩy lùi ra sau xa tới mấy trượng, miệng phun một ngụm máu, cuối cùng không cam lòng nhìn thoáng qua Bạch Toàn Ảnh, bay đi.
Vân Túc ở nguyên trong một sơn động trong rừng ba ngày, thương thế đã khôi phục hoàn toàn, đang định rời khỏi đây, lại có vài đạo uy áp khổng lồ từ không trung truyền đến, nháy mắt liền tới bên ngoài huyệt động, một tu sĩ trong đó nói, “Các vị sư thúc sư bá, ta đã điều tra kĩ, Vân Túc trốn trong động này, phiền các vị sư thúc sư bá.”
Rõ ràng là giọng của Bạch Toàn Ảnh.
Ầm một tiếng, trận pháp ngoài cửa động bị phá hỏng trong nháy mắt, sau đó một tu sĩ thanh niên Xuất Khiếu trung kỳ thò tay nắm lấy cổ y, nói, “Cuồng đồ lớn mật, còn không mang bảo vật bản môn ra đây, không thì bổn tọa cho ngươi biết tay.”
Vân Túc bình tĩnh nói, “Vãn bối không hiểu tiền bối đang nói gì.”
Tu sĩ thanh niên kia lớn tiếng nói, “Không biết là không biết thật hay là giả vờ không biết? Sư huynh và Bạch sư điệt tận mắt thấy ngươi trộm lấy pháp bảo bản môn trên người Bạch sư điệt, còn dám chống chế, hừ! Ta liền đánh tan nguyên thần của ngươi, lấy lại bảo vật trên người ngươi.” Nói xong liền giơ tay muốn đánh lên đầu y.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng quát chói tai của Thương Thăng, “Dừng tay ――” đồng thời vang lên tiếng đánh nhau.
Vì thế, tu sĩ thanh niên xách Vân Túc đi đến cửa động liền nhìn thấy Thương Thăng Xuất Khiếu hậu kỳ đánh nhau với tu sĩ Kiếm Tiên môn gồm ba Xuất Khiếu trung kỳ và hai Xuất Khiếu hậu kỳ, Bạch Toàn Ảnh đứng ở một nơi xa không chút hảo ý nhìn Vân Túc bị xách lên.
Các tu sĩ Xuất Khiếu kỳ đánh nhau tạo ra sức phá hoại kinh người, chỉ chốc lát sau, cây cối trên núi đã bị phá gần như không còn gì, nơi nơi đều là hố sâu tạo ra bởi pháp thuật, trên trời thỉnh thoảng còn vang lên tiếng pháp thuật đập vào nhau và tiếng nổ mạnh.
Thương Thăng bị kẻ địch vây công cuối cùng không thể duy trì nổi nữa, miệng phun ra một búng máu tươi, hắn phun một ngụm tinh huyết vào pháp bảo trong tay, nhất thời, ánh sáng lại mạnh lên mấy phần.
Lại qua thật lâu, Thương Thăng bị một pháp khí đánh trúng đầu, ngã xuống đất, mắt còn mở to nhìn về phía Vân Túc, không hề nhắm lại.
Vân Túc nhìn Thương Thăng cả người đầy máu ngã xuống đất không còn chút hơi thở nào, y mở to hai mắt, sau đó bi thống gọi to một tiếng “Cha ――”
Sau khi Thương Thăng bị giết chết, mấy người kia lại làm vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Vân Túc, khua toàn bộ pháp bảo về phía y, Vân Túc nhìn công kích ngày càng gần, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen chặn toàn bộ công kích của pháp bảo lại.
Người chắn trước mặt y từ từ trượt xuống từ trên người y, huyết nhục mơ hồ, Vân Túc cảm thấy đau lòng không chịu nổi, há miệng muốn gọi hắn, nhưng lại không nhớ ra tên của người trước mắt này…
Trong đại điện tráng lệ, một thanh niên anh tuấn nằm ở chính giữa điện bật dậy, trên mặt đầy mồ hôi, y ngây ngốc nhìn cảnh trước mặt, mắt không có tiêu cự, thật lâu sau con ngươi mới chuyển động nhìn xung quanh. Một lát sau, y rốt cuộc cũng đưa tay lên mặt lau mồ hôi, miệng nhỏ giọng nói, “Thật may chỉ là một giấc mơ…” Theo ánh mắt nhìn sang bên cạnh, Cung Tiểu Trúc còn đang nằm trên mặt đất chưa tỉnh lại, vì thế y liền bế Cung Tiểu Trúc đặt nằm lên chân mình chờ hắn tỉnh lại.
Lúc Cung Tiểu Trúc ngất đi, cảm thấy trời đất một hồi xoay tròn, đợi đến lúc cảm giác trở lại bình thường rồi, hắn mở to mắt nhìn lên, tường màu trắng, giường đệm màu trắng, chăn màu trắng, cùng với quần áo bệnh nhân trên người, hắn ngốc nghếch tự hỏi bản thân, “Lại xuyên về rồi?” Cảm thấy tựa như vừa mơ một giấc dài.
Lúc này, cạch một tiếng cửa mở, y tá bên ngoài bước vào phòng, thấy hắn tỉnh lại lập tức chạy ra, hét lớn, “Bệnh nhân tỉnh lại rồi! Bệnh nhân giường số mười hai tỉnh lại rồi!”
Theo sau bước vào phòng là một đoàn bác sĩ y tá, kiểm tra toàn thân trên dưới người hắn.
Cung Tiểu Trúc phản ứng lại lập tức hỏi, “Xin hỏi nơi này là bệnh viện ư? Là ai đưa tôi tới đây vậy?”
Một y tá trong số đó thân thiết nói, “Tiên sinh, nơi này là bệnh viện, năm ngày trước có một đôi vợ chồng đưa anh tới đây, họ tự xưng là cha mẹ anh, mấy ngày nay còn có một người trẻ tuổi khác đến đây thăm anh, nghe nói là bạn của anh.”
Cung Tiểu Trúc gật gật đầu rồi lại trầm mặc, mấy y tá bác sĩ kia lăn hắn qua, lộn hắn lại, hắn nghĩ không biết người trẻ tuổi mà y tá kia nói là ai, hắn tuy rằng có vài người bạn, nhưng đều đang ở nước ngoài hẳn là không biết hắn xảy ra chuyện!
Đúng lúc này, một thanh niên anh tuấn cao lớn từ ngoài cửa bước vào, trong tay là một cái cặp da màu đen, thấy hắn đã tỉnh lại liền đi tới nói, “Tiểu Trúc, em tỉnh lại rồi!” Cung Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn diện mạo của y, lập tức trợn mắt há mồm chỉ vào y không xác định nói, “Vân… Vân… đại ca?”
Không sai, người tới chính là Vân Túc, mặc một bộ tây trang màu đen, mái tóc là tóc ngắn, có một cỗ mị lực của đàn ông thành thục, thấy vẻ mặt giật mình của Cung Tiểu Trúc liền giơ tay xoa xoa đầu hắn sau đó nhẹ giọng nói, “Là anh!”
Cung Tiểu Trúc vui vẻ cười, cứ tưởng rằng xuyên trở về sẽ không thể gặp lại Vân đại ca nữa, không ngờ Vân đại ca lại xuyên về cùng hắn.
Về phần vì sao ở giới tu chân là bốn năm, mà bên này mới chỉ là năm ngày, Cung Tiểu Trúc nghĩ có lẽ là do tốc độ thời gian trôi không giống nhau.
Sau đó Cung Tiểu Trúc lại hỏi Vân Túc làm sao y xuyên tới đây được, xuyên qua lúc nào và làm thế nào tìm được hắn.
Vân Túc giải đáp tất cả…
Hóa ra Vân Túc chính là người thế giới này, từ nhỏ đã sống trong một gia đình giàu có, trong nhà cũng có một công ty. Một buổi tối nọ (…năm ngày trước!) y nằm mơ, mơ thấy bản thân sinh ra ở Kiếm Tiên môn, liền nghĩ mình xuyên qua rồi, hơn nữa còn là xuyên thai.
Sau bởi tốc độ tu luyện của y vô cùng nhanh, được chúng trưởng lão coi trọng, chuyện trải qua với Cung Tiểu Trúc sau năm ba mươi lăm tuổi không hề sai chút nào.
Sau đó bị ngất trong động phủ, lúc tỉnh lại không còn ở động phủ kia nữa mà là thời hiện đại, trên giường trong phòng ngủ, mà giấc mộng kia từ lúc bắt đầu tới lúc kết thúc chỉ mất một buổi tối.
Tiếp đó, Vân Túc bắt đầu điều tra cái tên Cung Tiểu Trúc này, cả nước người trùng tên trùng họ có tới mấy vạn người, cũng may Cung Tiểu Trúc nói với y tên và diện mạo giống như trước đây, sau một hồi kiểm tra, y cuối cùng cũng tìm thấy Cung Tiểu Trúc.
Đáng mừng là hai người thế mà lại ở cùng một thành phố.
Sau đó đương nhiên là tới bệnh viện thăm Cung Tiểu Trúc, rồi nói với cha mẹ hắn rằng mình là bạn của Cung Tiểu Trúc, mỗi ngày đều đến thăm hắn.
Cung Tiểu Trúc ở bệnh viện thêm hai ba ngày nữa liền xuất viện, sau khi xuất viện, trừ đọc tiểu thuyết lại có thêm một việc nữa để làm, chính là không có việc thì thỉnh thoảng tới công ty Vân Túc tìm y, đôi khi là gọi điện thoại nói chuyện, Vân Túc cũng thường xuyên gọi điện thoại cho hắn.
Qua vài tháng, một ngày nọ, Vân Túc gọi điện thoại đến nói rằng y sắp kết hôn, Cung Tiểu Trúc sửng sốt, trong lòng không biết là cảm giác gì, Vân Túc trong lòng hắn chính là đại ca của hắn, không phải là nên chúc phúc cho y hay sao? Vì sao lại không nói nên lời?
Ngày hôm sau Vân Túc hẹn Cung Tiểu Trúc rồi đưa thiệp mời cho hắn, hắn vừa đọc, ồ! Là một tiểu thư môn đăng hộ đối nhà giàu, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi…
Cảnh kế tiếp chính là Vân Túc mặc lễ phục kết hôn với cô dâu đẹp như hoa như ngọc ở giáo đường.
Ngay lúc cô dâu chú rể sắp trao nhẫn cho nhau, Cung Tiểu Trúc “rầm” một tiếng, đột nhiên đứng dậy lớn tiếng nói, “Chờ một chút!”
Vân Túc và cô dâu cùng quay đầu lại nhìn hắn, sau đó Vân Túc mặt không biểu cảm hỏi, “Sao vậy Tiểu Trúc?”
Cung Tiểu Trúc xấu hổ vô thố đứng đó, không biết phải nói gì, Cung Tiểu Trúc nghe thấy tiếng những người xung quanh bàn tán, đỏ mặt, thật muốn đào hố chui xuống…
Sau đó, Cung Tiểu Trúc nhắm mắt lại, cảm thấy trời đất lại một hồi xoay tròn, hắn mở mắt, trước mặt không phải là một giáo đường, mà là một đại điện tráng lệ lại thần bí cổ kính, đồng thời cũng phát hiện ra mình đang gối đầu lên đùi một người.
Vì thế, hắn chậm rãi hướng tầm mắt lên trên, pháp bào màu đen, lồng ngực rộng, hầu kết nhấp nhô, cằm trắng nõn, đôi môi lãnh ngạnh, cái mũi anh tuấn, con ngươi đen láy thâm thúy, mày kiếm dài tới tóc mai, rõ ràng là Vân Túc!
Cung Tiểu Trúc ngây ngốc nhìn một hồi mới phát hiện là bản thân đang làm gì, vì thế lập tức ngồi dậy cúi đầu gọi, “Vân đại ca!” Xoa xoa cái tai, có hơi nóng, hẳn là không đỏ lên đâu nhỉ!
Vân Túc thu toàn bộ vẻ mặt động tác của Cung Tiểu Trúc khi hắn vừa tỉnh lại từ ngẩn người cho tới cúi đầu vào trong mắt, vì thế lúc nghe thấy Cung Tiểu Trúc gọi, y liền gật đầu hỏi, “Tiểu Trúc! Ngươi vừa nãy mơ thấy gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.