Chương 57: Đến Sân Bay
Mạc Lăng Phong Thiên
04/12/2019
Sáng hôm sau Hàn Mặc bắt đầu thu dọn đi đến sân bay. Trước khi đi Hà
Vũ Vi còn dặn dò Hàn Mặc nhất định phải cẩn thận. Có người quan tâm lo
lắng như thế Hàn Mặc cảm động ôm hôn Hà Vũ Vi một hồi rồi mới quay người đi.
- Anh đi đây bà xã ở nhà tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy.
Hàn Mặc ôm Hà Vũ Vi nói.
- Ừm, anh đi cẩn thận đó ông xã. Em ở nhà chờ anh.
Hà Vũ Vi nói ra.
Hàn Mặc buông Hà Vũ Vi ra rồi đi lên taxi đi ra sân bay.
Nhìn chiếc xe taxi chạy đi mất Hà Vũ Vi ánh mắt lấp lóe.
- Hàn Mặc em sẽ chăm chỉ tu luyện để được đứng ở bên cạnh anh.
Hà Vũ Vi kiên định nói một câu rồi đi vào trong nhà.
...
Ba mươi phút sau Hàn Mặc đã đến cổng sân bay. Hàn Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Lý Mộ Mai.
- Alo, Hàn Mặc anh đến rồi sao.
Đầu dây bên kia rất nhanh được kết nối. Giọng vui mừng của Lý Mộ Mai vang lên trong điện thoại.
- Ừm đến rồi, bây giờ đang đứng ở ngoài cửa sân bay.
Hàn Mặc nói ra.
- Anh chờ một lát tôi sẽ ra ngay.
Lý Mộ Mai nói rồi cup điện thoại.
Không tới ba phút sau Lý Mộ Mai chạy nhanh từ trong sân bay ra. Thấy Hàn Mặc đang đứng ở cửa Lý Mộ Mai nhanh chân chạy đến.
- Hàn Mặc bên này...
Hàn Mặc quay ra thấy Lý Mộ Mai chạy bịch bịch về bên này.
Lý Mộ Mai chạy đến trước mặt Hàn Mặc thở hồng hộc một lúc mới lên tiếng được.
- Anh chờ có lâu không Hàn Mặc ?
Lý Mộ Mai nhìn Hàn Mặc hỏi.
- Không lâu lắm mới có ba phút. Cô bị ai đuổi à mà chạy trối chết thế.
Hàn Mặc nhìn Lý Mộ Mai nói.
- Đâu có bị ai rượt đâu tại...đang vội đi kiểu trễ đó mà.
Lý Mộ Mai trả lời ấp a ấp úng.
" Bà chạy ra vì muốn thấy ngươi đó thằng ngu ." Lý Mộ Mai nghĩ trong lòng.
- Đi thôi Hàn Mặc, tôi dẫn anh đến phòng họp.
Lý Mộ Mai kéo tay Hàn Mặc đi.
Năm phút sau Hàn Mặc bị Lý Mộ Mai lôi đến một căn phòng. Lý Mộ Mai mở cửa ra đi vào.
Hàn Mặc thấy bên trong đã có bảy người. Một nữ và sáu nam. Hàn Mặc cảm thấy có năng lượng chân nguyên của tu tiên giả và cả một nguồn năng lượng kì lạ nhưng cũng không mạnh cho lắm. Hàn Mặc đoán đây là dị năng giả. Bây giờ tất cả bảy người này đang trợn tròn mắt nhìn hai người nói đúng hơn là nhìn cái tay của hai người. Lý Mộ Mai vẫn cầm lấy tay Hàn Mặc.
Hàn Mặc biết họ đang nhìn cái gì còn Lý Mộ Mai không biết sao tất cả lại nhìn mình như vậy.
- Khụ khụ... Mộ Mai à cô bỏ tay ra được rồi đấy...
Hàn Mặc ho giả một cái rồi nói ra.
Lý Mộ Mai chợt hiểu ra tất cả mọi người sao lại nhìn mình như vậy xấu hổ đỏ mặt vội bỏ tay Hàn Mặc ra.
- Mộ Mai à..không ngờ đó nha..chậc chậc..
Một tên nam tử tiến lên nói, tên này lớn tuổi nhất ở chỗ này, Hàn Mặc cũng cảm thấy tên này tu vi là Trúc Cơ sơ kỳ mạnh nhất ở đây.
- Không ngờ cái gì ! Anh câm miệng lại ngay đội trưởng.
Lý Mộ Mai đỏ mặt nói.
- Ha ha... được rồi. Vị huynh đệ này chắc hẳn cậu là Hàn Mặc nhỉ. Tôi tên là Dương Quý, đội trưởng của nhiệm vụ lần này.
Tên Quý đội trưởng vươn tay ra.
- Đúng vậy Quý đội trưởng, tôi là Hàn Mặc mong anh chiếu cố nhiều hơn.
Hàn Mặc cũng rất lễ phép bắt tay.
- Ha ha được...Mọi người làm quen một chút đi, ở đây ngoài tôi và Mộ Mai ra tất cả đều là tân binh, tìm hiểu nhau một chút thì nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn đó.
Tên Quý đội trưởng quay sang nói với mọi người.
Nói thật thì tất cả người ở đây đều đã hơn hai mươi tuổi rồi mà Hàn Mặc mới có mười tám nên Hàn Mặc là nhỏ nhất.
- Vị đệ đệ này tên là Hàn Mặc nhỉ, tỉ gọi đệ là Hàn Mặc được chứ.
Cô gái trong đội tiến đến nói.
- Được...
Hàn Mặc nói một tiếng.
- Khanh khách...Vậy Hàn Mặc đệ tỉ đây tên là Bạch Phượng, năm nay mới hai mươi hai tuổi thôi vẫn còn độc thân đó... tỉ đang muốn có một bạn trai như Hàn Mặc đệ đó.
Cô gái Bạch Phượng này vừa nói vừa nhìn Lý Mộ Mai nói. Hai tay còn để lên vai Hàn Mặc.
- Bạch Phượng cậu nói cái gì đó.
Lý Mộ Mai giận dữ nói ra.
- A..a.. Mộ Mai của chúng ta đây là đang ghen tị sao ?
Bạch Phượng nhìn Lý Mộ Mai cười nói, người còn dịch sát vào Hàn Mặc.
- Cậu...
Lý Mộ Mai bị trêu tức không nói được gì.
Hàn Mặc có thể cảm thấy sau lớp áo của Bạch Phượng là một đôi thỏ ngọc mềm mại còn rất to nữa. Thằng em của Hàn Mặc lại bắt đầu không yên. Để tránh cho Bạch Phượng nhận ra sự khác thường trên người mình Hàn Mặc vội lùi lại.
- Khụ..Bạch Phượng tỷ, xin tự trọng một chút.
Hàn Mặc nói ra.
- Khanh khách... Hàn Mặc đệ đây là đang ngại sao ? Chẳng lẽ vẫn còn là trai tân sao ?
Bạch Phượng thấy Hàn Mặc như thế cười khanh khách nói.
" Trai tân sao ? Ngươi thử là khá biết ngay thôi ." Hàn Mặc nghĩ trong đầu như thế nhưng ở ngoài lại giả vờ xấu hổ gật đầu.
- Khanh khách... vậy có muốn thử không tỉ đây sẽ giúp cậu thoát khỏi đời zai tân đó.
Bạch Phượng uốn éo cơ thể của mình mỉm cười nhìn Hàn Mặc nói ra.
- Tỉ à đừng đùa cậu ấy thế nữa chứ. Anh bạn tôi là Bạch Dương, Bạch Phượng là chị gái tôi. Cậu cứ gọi tôi là Bạch Dương đi tuổi tác không quan trọng. Chúng tôi là dị năng giả còn cậu Hàn Mặc cậu là dị năng của hay tu tiên giả vậy ?
Một tên nam tử tầm hai mươi tuổi đứng ra mỉm cười nói.
- Vậy tôi không khách khí Bạch Dương, tôi là tu tiên giả không phải dị năng giả.
Hàn Mặc cũng lễ phép đáp lại. Người khác đối với Hàn Mặc như thế nào Hàn Mặc cũng đáp lại như thế, có khi còn tốt hơn.
- Vậy sao. Thế Hàn Mặc cậu là tu vi gì rồi?
Bạch Dương hỏi.
- Luyện Khí tầng chín.
Hàn Mặc đáp.
Vì không muốn gây ra sự chú ý nên Hàn Mặc đành phải che giấu tu vi thật.
Theo mấy hôm đi qua hai đại gia tộc Hàn Mặc biết người có tu vi Trúc Cơ là rất ít. Nếu Hàn Mặc mà báo ra tu vi thật của mình chỉ sợ mấy tên cao tầng sẽ đoán Hàn Mặc có bí mật gì đó mà vây công đánh. Với lực lượng của Hàn Mặc bây giờ vẫn chưa thể chống lại một quốc gia được.
Nhưng đúng là Hàn Mặc có bí mật thật , bí mật này còn cao cấp hơn cả bí mật thông thường :v
- Anh đi đây bà xã ở nhà tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy.
Hàn Mặc ôm Hà Vũ Vi nói.
- Ừm, anh đi cẩn thận đó ông xã. Em ở nhà chờ anh.
Hà Vũ Vi nói ra.
Hàn Mặc buông Hà Vũ Vi ra rồi đi lên taxi đi ra sân bay.
Nhìn chiếc xe taxi chạy đi mất Hà Vũ Vi ánh mắt lấp lóe.
- Hàn Mặc em sẽ chăm chỉ tu luyện để được đứng ở bên cạnh anh.
Hà Vũ Vi kiên định nói một câu rồi đi vào trong nhà.
...
Ba mươi phút sau Hàn Mặc đã đến cổng sân bay. Hàn Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Lý Mộ Mai.
- Alo, Hàn Mặc anh đến rồi sao.
Đầu dây bên kia rất nhanh được kết nối. Giọng vui mừng của Lý Mộ Mai vang lên trong điện thoại.
- Ừm đến rồi, bây giờ đang đứng ở ngoài cửa sân bay.
Hàn Mặc nói ra.
- Anh chờ một lát tôi sẽ ra ngay.
Lý Mộ Mai nói rồi cup điện thoại.
Không tới ba phút sau Lý Mộ Mai chạy nhanh từ trong sân bay ra. Thấy Hàn Mặc đang đứng ở cửa Lý Mộ Mai nhanh chân chạy đến.
- Hàn Mặc bên này...
Hàn Mặc quay ra thấy Lý Mộ Mai chạy bịch bịch về bên này.
Lý Mộ Mai chạy đến trước mặt Hàn Mặc thở hồng hộc một lúc mới lên tiếng được.
- Anh chờ có lâu không Hàn Mặc ?
Lý Mộ Mai nhìn Hàn Mặc hỏi.
- Không lâu lắm mới có ba phút. Cô bị ai đuổi à mà chạy trối chết thế.
Hàn Mặc nhìn Lý Mộ Mai nói.
- Đâu có bị ai rượt đâu tại...đang vội đi kiểu trễ đó mà.
Lý Mộ Mai trả lời ấp a ấp úng.
" Bà chạy ra vì muốn thấy ngươi đó thằng ngu ." Lý Mộ Mai nghĩ trong lòng.
- Đi thôi Hàn Mặc, tôi dẫn anh đến phòng họp.
Lý Mộ Mai kéo tay Hàn Mặc đi.
Năm phút sau Hàn Mặc bị Lý Mộ Mai lôi đến một căn phòng. Lý Mộ Mai mở cửa ra đi vào.
Hàn Mặc thấy bên trong đã có bảy người. Một nữ và sáu nam. Hàn Mặc cảm thấy có năng lượng chân nguyên của tu tiên giả và cả một nguồn năng lượng kì lạ nhưng cũng không mạnh cho lắm. Hàn Mặc đoán đây là dị năng giả. Bây giờ tất cả bảy người này đang trợn tròn mắt nhìn hai người nói đúng hơn là nhìn cái tay của hai người. Lý Mộ Mai vẫn cầm lấy tay Hàn Mặc.
Hàn Mặc biết họ đang nhìn cái gì còn Lý Mộ Mai không biết sao tất cả lại nhìn mình như vậy.
- Khụ khụ... Mộ Mai à cô bỏ tay ra được rồi đấy...
Hàn Mặc ho giả một cái rồi nói ra.
Lý Mộ Mai chợt hiểu ra tất cả mọi người sao lại nhìn mình như vậy xấu hổ đỏ mặt vội bỏ tay Hàn Mặc ra.
- Mộ Mai à..không ngờ đó nha..chậc chậc..
Một tên nam tử tiến lên nói, tên này lớn tuổi nhất ở chỗ này, Hàn Mặc cũng cảm thấy tên này tu vi là Trúc Cơ sơ kỳ mạnh nhất ở đây.
- Không ngờ cái gì ! Anh câm miệng lại ngay đội trưởng.
Lý Mộ Mai đỏ mặt nói.
- Ha ha... được rồi. Vị huynh đệ này chắc hẳn cậu là Hàn Mặc nhỉ. Tôi tên là Dương Quý, đội trưởng của nhiệm vụ lần này.
Tên Quý đội trưởng vươn tay ra.
- Đúng vậy Quý đội trưởng, tôi là Hàn Mặc mong anh chiếu cố nhiều hơn.
Hàn Mặc cũng rất lễ phép bắt tay.
- Ha ha được...Mọi người làm quen một chút đi, ở đây ngoài tôi và Mộ Mai ra tất cả đều là tân binh, tìm hiểu nhau một chút thì nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn đó.
Tên Quý đội trưởng quay sang nói với mọi người.
Nói thật thì tất cả người ở đây đều đã hơn hai mươi tuổi rồi mà Hàn Mặc mới có mười tám nên Hàn Mặc là nhỏ nhất.
- Vị đệ đệ này tên là Hàn Mặc nhỉ, tỉ gọi đệ là Hàn Mặc được chứ.
Cô gái trong đội tiến đến nói.
- Được...
Hàn Mặc nói một tiếng.
- Khanh khách...Vậy Hàn Mặc đệ tỉ đây tên là Bạch Phượng, năm nay mới hai mươi hai tuổi thôi vẫn còn độc thân đó... tỉ đang muốn có một bạn trai như Hàn Mặc đệ đó.
Cô gái Bạch Phượng này vừa nói vừa nhìn Lý Mộ Mai nói. Hai tay còn để lên vai Hàn Mặc.
- Bạch Phượng cậu nói cái gì đó.
Lý Mộ Mai giận dữ nói ra.
- A..a.. Mộ Mai của chúng ta đây là đang ghen tị sao ?
Bạch Phượng nhìn Lý Mộ Mai cười nói, người còn dịch sát vào Hàn Mặc.
- Cậu...
Lý Mộ Mai bị trêu tức không nói được gì.
Hàn Mặc có thể cảm thấy sau lớp áo của Bạch Phượng là một đôi thỏ ngọc mềm mại còn rất to nữa. Thằng em của Hàn Mặc lại bắt đầu không yên. Để tránh cho Bạch Phượng nhận ra sự khác thường trên người mình Hàn Mặc vội lùi lại.
- Khụ..Bạch Phượng tỷ, xin tự trọng một chút.
Hàn Mặc nói ra.
- Khanh khách... Hàn Mặc đệ đây là đang ngại sao ? Chẳng lẽ vẫn còn là trai tân sao ?
Bạch Phượng thấy Hàn Mặc như thế cười khanh khách nói.
" Trai tân sao ? Ngươi thử là khá biết ngay thôi ." Hàn Mặc nghĩ trong đầu như thế nhưng ở ngoài lại giả vờ xấu hổ gật đầu.
- Khanh khách... vậy có muốn thử không tỉ đây sẽ giúp cậu thoát khỏi đời zai tân đó.
Bạch Phượng uốn éo cơ thể của mình mỉm cười nhìn Hàn Mặc nói ra.
- Tỉ à đừng đùa cậu ấy thế nữa chứ. Anh bạn tôi là Bạch Dương, Bạch Phượng là chị gái tôi. Cậu cứ gọi tôi là Bạch Dương đi tuổi tác không quan trọng. Chúng tôi là dị năng giả còn cậu Hàn Mặc cậu là dị năng của hay tu tiên giả vậy ?
Một tên nam tử tầm hai mươi tuổi đứng ra mỉm cười nói.
- Vậy tôi không khách khí Bạch Dương, tôi là tu tiên giả không phải dị năng giả.
Hàn Mặc cũng lễ phép đáp lại. Người khác đối với Hàn Mặc như thế nào Hàn Mặc cũng đáp lại như thế, có khi còn tốt hơn.
- Vậy sao. Thế Hàn Mặc cậu là tu vi gì rồi?
Bạch Dương hỏi.
- Luyện Khí tầng chín.
Hàn Mặc đáp.
Vì không muốn gây ra sự chú ý nên Hàn Mặc đành phải che giấu tu vi thật.
Theo mấy hôm đi qua hai đại gia tộc Hàn Mặc biết người có tu vi Trúc Cơ là rất ít. Nếu Hàn Mặc mà báo ra tu vi thật của mình chỉ sợ mấy tên cao tầng sẽ đoán Hàn Mặc có bí mật gì đó mà vây công đánh. Với lực lượng của Hàn Mặc bây giờ vẫn chưa thể chống lại một quốc gia được.
Nhưng đúng là Hàn Mặc có bí mật thật , bí mật này còn cao cấp hơn cả bí mật thông thường :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.