Chương 383: Vạn Kiếm trận. (1)
Lãm Nguyệt Thu Phong
18/02/2015
Mặt khác nếu như còn không được, không phải còn có một tấm Vạn Dặm Thần Hành phù sao? Đây cũng là có thể sử dụng, bất quá sau khi sử dụng để cho người ta quá xót xa rồi.
- Ân, chúng ta đi!
Lúc này Điền Thi Vận cũng là khẽ cau mày:
- Tại sao không còn thanh âm kia nữa?
Nghe Điền Thi Vận vừa hỏi như thế, Dương Lỗi cũng có chút kinh ngạc rồi, đúng là hiện tại căn bản cũng không có thanh âm triệu hoán trước đó.
- Quản nhiều như vậy làm gì, đi một bước xem một bước đi!
Ba người cẩn thận hướng tới phía trước đi đến.
Sau mấy phút đồng hồ, Bạch Tố Trinh chỉ vào phía trước nói:
- Thiếu gia, nhìn bên kia là cái gì?
- Kiếm trủng?
Chữ viết phía trên kia Dương Lỗi quá quen thuộc, đó là chữ Hán, hơn nữa còn là chữ Hán ở thời kỳ Tiên Tần, Dương Lỗi từng nghiên cứu qua một chút.
- Triệu hoán, nơi đó tựa hồ có cái gì đang triệu hoán ta!
Dương Lỗi cảm giác trong kiếm trủng này có đồ vật gì đó đang hấp dẫn chính mình, hơn nữa cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
- Có phải là âm mưu bẫy rập gì đó hay không?
Điền Thi Vận suy nghĩ một chút nói:
- Nếu không chúng ta vẫn là không nên đi vào?
- Không được, nhất định phải đi, coi như là có nguy hiểm cũng phải đi!
Dương Lỗi cảm giác đồ vật ở trong đó đối với chính mình rất trọng yếu, có thể ảnh hưởng đến cả đời chính mình, hơn nữa trong đó rất có thể là biện pháp duy nhất mà ba người rời đi không gian của Côn Luân Kính này.
- Muốn đi thì đi, cần gì phải lớn tiếng như vậy!
Điền Thi Vận hơi có chút bất mãn.
Dương Lỗi lúng túng nhìn nàng một cái nói:
- Cái này thật xin lỗi, Thi Vận tỷ, ta...
- Không có chuyện gì, ta bất quá là lo lắng mà thôi!
Điền Thi Vận phất phất tay:
- Chúng ta vào đi thôi!
Dương Lỗi gật đầu.
Ba người bước chân vào trong kiếm trủng, trong nháy mắt bước vào, cảnh sắc liền thay đổi.
Con đường phía sau biến mất rồi, ngay cả Dương Lỗi thi triển Chân Thực Ưng Nhãn cũng không nhìn thấy bất kỳ đường ra nào, nói cách khác, chỉ có thể đi tới mà không có bất kỳ đường lui nào nữa rồi.
- Thiếu gia, ta đi phía trước đi!
Lúc này Bạch Tố Trinh nói.
Dương Lỗi nghe vậy lắc đầu:
- Không, không được, các ngươi trước hết nhập vào thân ta đi!
- Không được, chúng ta phải cùng nhau, như vậy mà nói cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Điền Thi Vận vừa nghe liền cự tuyệt, trên mặt hiện lên tức giận.
- Ta là lo lắng...
- Lo lắng cái gì? Chúng ta cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết, muốn chết thì cùng chết!
Điền Thi Vận cả giận nói.
Bạch Tố Trinh nghe vậy cũng nói:
- Tố Tố phải bảo vệ thiếu gia, không để cho thiếu gia có bất kỳ thương tổn gì, nếu như người nào muốn đối phó với thiếu gia, trước tiên phải bước qua thi thể của Tố Tố.
Thấy vẻ mặt của hai nàng, trong lòng Dương Lỗi cảm động không thôi.
- Được rồi, cùng nhau liền cùng nhau!
Một đoạn đường phía trước hết sức bình tĩnh kỳ thật khiến ba người chạy tới có chút bất an rồi, dọc theo con đường này cũng chỉ có vô số kiếm, có tốt, có xấu, mà không có bất kỳ vật gì khác, bình tĩnh đến làm cho lòng người sợ hãi.
- Làm sao không có gì cả, lại chỉ có những thanh kiếm này?
Điền Thi Vận thật sự là có chút không chịu được không khí bị đè nén như vậy, không khỏi hỏi.
- Ta...
Dương Lỗi đang muốn đáp lời, nhưng cảm nhận được một cỗ kiếm ý mãnh liệt ở phía trước hướng Dương Lỗi trùng kích mà đến.
Dương Lỗi trong nháy mắt rút đao, trong miệng khẽ quát một tiếng:
- Phong Đao Thất Sát, Phong Lôi sát!
Một đao chém xuống, kiếm khí cùng đao khí đụng vào nhau trong nháy mắt bắn ra kình khí mãnh liệt, kiếm ở trên mặt đất liên tục bị đánh bay, tiếp đó rơi lả tả đầy đất, một ít trường kiếm có tính chất không tốt gãy thành mấy đoạn.
- Kiếm ý thật cường liệt!
Điền Thi Vận kinh ngạc nói.
Sau một cỗ kiếm ý này, lại khôi phục bình tĩnh.
- Đi, chúng ta tiếp tục đi tới!
Dương Lỗi cảm giác được cỗ lực lượng triệu hoán kia càng ngày càng mạnh ròi, hẳn là đang ở cách đó không xa.
Đoạn đường này, phẩm chất của những bảo kiếm này càng ngày càng tốt, hơn nữa thỉnh thoảng gặp phải một cỗ kiếm khí, những kiếm khí này có cương mãnh, có bá đạo, có nhẹ nhàng, có hậu trọng, có tràn đầy chính khí, có tà ý vô cùng, có mang theo sát ý nồng đậm, có khi là xuân thủy kéo dài, có để cho người ta như gặp phải gió xuân, có làm cho người ta lạnh đến thấu xương.
- Đó là một tòa bảo tháp!
- Ta cảm thấy được kiếm ý cường đại ở phía trước!
Dương Lỗi đứng xa xa nhìn tòa bảo tháp này, loại thanh âm triệu hoán kia chính là từ trong bảo tháp truyền đến, Dương Lỗi có thể cảm nhận được rõ ràng, trong bảo tháp này rốt cuộc là có đồ vật gì tại sao muốn triệu hoán chính mình tới đây?
Ba người đi tới một chút, lúc này mới nhìn rõ diện mục thật sự của bảo tháp.
- Đây không phải là bảo tháp bình thường, đây là kiếm tháp!
Điền Thi Vận nhìn kiếm tháp ở trước mắt thở dài nói:
- Ta trước kia cũng bất quá là từng gặp ở trên cổ thư, không nghĩ tới lại thấy ở chỗ này.
- Quản nó là cái gì, chúng ta đi vào thôi, ta cảm giác nơi này là lực chọn duy nhất đem chúng ta rời đi không gian của Côn Luân Kính.
Dương Lỗi nói.
- Ân, chúng ta đi!
Điền Thi Vận gật đầu.
Đối với Bạch Tố Trinh mà nói, Dương Lỗi nói cái gì chính là cái đấy, đều sẽ không phản đối.
Dương Lỗi dẫn đầu tiến vào đại môn kiếm tháp, mà Bạch Tố Trinh cùng Điền Thi Vận theo sát ở phía sau, sau khi Dương Lỗi tiến vào, Bạch Tố Trinh cùng Điền Thi Vận nhưng là bị một tầng bình chướng vô hình cản trở ở phía ngoài.
- Tiểu Lỗi, ta cùng Tố Tố không vào được!
- Vậy làm sao bây giờ?
Dương Lỗi cũng không nghĩ tới sẽ có tình huống như thế phát sinh.
- Ngươi đi trước đi, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi!
Điền Thi Vận nói, nếu không có cách nào đi vào, đó chỉ có thể như thế rồi.
Dương Lỗi khẽ nhíu mày, kỳ thật thì đây cũng không tính là chuyện xấu, bất quá lại có chút bận tâm, vạn nhất các nàng ở bê ngoài gặp phải nguy hiểm gì mà nói, đây chẳng phải là hỏng bét, nếu không nhập vào trong cơ thể của mình, đợi sau khi tiến vào trong bảo tháp rồi lại đi ra thì sao? Nghĩ tới đây Dương Lỗi lại đi ra cửa tháp kiếm.
- Thi Vận tỷ, Tố Tố, các ngươi nhập vào trên thân thể của ta đi!
Dương Lỗi nhìn hai nàng nói.
Điền Thi Vận cùng Bạch Tố Trinh nghe vậy gật đầu, hai người kia chia ra hóa thành hai đạo quang mang nhập vào trong cơ thể của Dương Lỗi.
Dương Lỗi hít một hơi thật sâu, lần nữa bước chân vào trong kiếm tháp.
Cái phương pháp này quả nhiên có thể được, sau khi tiến vào, Dương Lỗi muốn để cho hai nàng lần nữa đi ra ngoài, nhưng kinh ngạc phát hiện chính mình không cách nào đem các nàng phóng xuất ra, cũng không cách nào cùng hai nàng tiến hành liên lạc, tiến hành câu thông.
Như vậy Dương Lỗi cũng không có cách nào rồi, đây chỉ có thể đi một bước tính một bước, bất quá nghĩ lại đây cũng không phải là chuyện xấu, chính mình một người hành động còn thuận tiện một chút.
- Ân, chúng ta đi!
Lúc này Điền Thi Vận cũng là khẽ cau mày:
- Tại sao không còn thanh âm kia nữa?
Nghe Điền Thi Vận vừa hỏi như thế, Dương Lỗi cũng có chút kinh ngạc rồi, đúng là hiện tại căn bản cũng không có thanh âm triệu hoán trước đó.
- Quản nhiều như vậy làm gì, đi một bước xem một bước đi!
Ba người cẩn thận hướng tới phía trước đi đến.
Sau mấy phút đồng hồ, Bạch Tố Trinh chỉ vào phía trước nói:
- Thiếu gia, nhìn bên kia là cái gì?
- Kiếm trủng?
Chữ viết phía trên kia Dương Lỗi quá quen thuộc, đó là chữ Hán, hơn nữa còn là chữ Hán ở thời kỳ Tiên Tần, Dương Lỗi từng nghiên cứu qua một chút.
- Triệu hoán, nơi đó tựa hồ có cái gì đang triệu hoán ta!
Dương Lỗi cảm giác trong kiếm trủng này có đồ vật gì đó đang hấp dẫn chính mình, hơn nữa cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
- Có phải là âm mưu bẫy rập gì đó hay không?
Điền Thi Vận suy nghĩ một chút nói:
- Nếu không chúng ta vẫn là không nên đi vào?
- Không được, nhất định phải đi, coi như là có nguy hiểm cũng phải đi!
Dương Lỗi cảm giác đồ vật ở trong đó đối với chính mình rất trọng yếu, có thể ảnh hưởng đến cả đời chính mình, hơn nữa trong đó rất có thể là biện pháp duy nhất mà ba người rời đi không gian của Côn Luân Kính này.
- Muốn đi thì đi, cần gì phải lớn tiếng như vậy!
Điền Thi Vận hơi có chút bất mãn.
Dương Lỗi lúng túng nhìn nàng một cái nói:
- Cái này thật xin lỗi, Thi Vận tỷ, ta...
- Không có chuyện gì, ta bất quá là lo lắng mà thôi!
Điền Thi Vận phất phất tay:
- Chúng ta vào đi thôi!
Dương Lỗi gật đầu.
Ba người bước chân vào trong kiếm trủng, trong nháy mắt bước vào, cảnh sắc liền thay đổi.
Con đường phía sau biến mất rồi, ngay cả Dương Lỗi thi triển Chân Thực Ưng Nhãn cũng không nhìn thấy bất kỳ đường ra nào, nói cách khác, chỉ có thể đi tới mà không có bất kỳ đường lui nào nữa rồi.
- Thiếu gia, ta đi phía trước đi!
Lúc này Bạch Tố Trinh nói.
Dương Lỗi nghe vậy lắc đầu:
- Không, không được, các ngươi trước hết nhập vào thân ta đi!
- Không được, chúng ta phải cùng nhau, như vậy mà nói cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Điền Thi Vận vừa nghe liền cự tuyệt, trên mặt hiện lên tức giận.
- Ta là lo lắng...
- Lo lắng cái gì? Chúng ta cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết, muốn chết thì cùng chết!
Điền Thi Vận cả giận nói.
Bạch Tố Trinh nghe vậy cũng nói:
- Tố Tố phải bảo vệ thiếu gia, không để cho thiếu gia có bất kỳ thương tổn gì, nếu như người nào muốn đối phó với thiếu gia, trước tiên phải bước qua thi thể của Tố Tố.
Thấy vẻ mặt của hai nàng, trong lòng Dương Lỗi cảm động không thôi.
- Được rồi, cùng nhau liền cùng nhau!
Một đoạn đường phía trước hết sức bình tĩnh kỳ thật khiến ba người chạy tới có chút bất an rồi, dọc theo con đường này cũng chỉ có vô số kiếm, có tốt, có xấu, mà không có bất kỳ vật gì khác, bình tĩnh đến làm cho lòng người sợ hãi.
- Làm sao không có gì cả, lại chỉ có những thanh kiếm này?
Điền Thi Vận thật sự là có chút không chịu được không khí bị đè nén như vậy, không khỏi hỏi.
- Ta...
Dương Lỗi đang muốn đáp lời, nhưng cảm nhận được một cỗ kiếm ý mãnh liệt ở phía trước hướng Dương Lỗi trùng kích mà đến.
Dương Lỗi trong nháy mắt rút đao, trong miệng khẽ quát một tiếng:
- Phong Đao Thất Sát, Phong Lôi sát!
Một đao chém xuống, kiếm khí cùng đao khí đụng vào nhau trong nháy mắt bắn ra kình khí mãnh liệt, kiếm ở trên mặt đất liên tục bị đánh bay, tiếp đó rơi lả tả đầy đất, một ít trường kiếm có tính chất không tốt gãy thành mấy đoạn.
- Kiếm ý thật cường liệt!
Điền Thi Vận kinh ngạc nói.
Sau một cỗ kiếm ý này, lại khôi phục bình tĩnh.
- Đi, chúng ta tiếp tục đi tới!
Dương Lỗi cảm giác được cỗ lực lượng triệu hoán kia càng ngày càng mạnh ròi, hẳn là đang ở cách đó không xa.
Đoạn đường này, phẩm chất của những bảo kiếm này càng ngày càng tốt, hơn nữa thỉnh thoảng gặp phải một cỗ kiếm khí, những kiếm khí này có cương mãnh, có bá đạo, có nhẹ nhàng, có hậu trọng, có tràn đầy chính khí, có tà ý vô cùng, có mang theo sát ý nồng đậm, có khi là xuân thủy kéo dài, có để cho người ta như gặp phải gió xuân, có làm cho người ta lạnh đến thấu xương.
- Đó là một tòa bảo tháp!
- Ta cảm thấy được kiếm ý cường đại ở phía trước!
Dương Lỗi đứng xa xa nhìn tòa bảo tháp này, loại thanh âm triệu hoán kia chính là từ trong bảo tháp truyền đến, Dương Lỗi có thể cảm nhận được rõ ràng, trong bảo tháp này rốt cuộc là có đồ vật gì tại sao muốn triệu hoán chính mình tới đây?
Ba người đi tới một chút, lúc này mới nhìn rõ diện mục thật sự của bảo tháp.
- Đây không phải là bảo tháp bình thường, đây là kiếm tháp!
Điền Thi Vận nhìn kiếm tháp ở trước mắt thở dài nói:
- Ta trước kia cũng bất quá là từng gặp ở trên cổ thư, không nghĩ tới lại thấy ở chỗ này.
- Quản nó là cái gì, chúng ta đi vào thôi, ta cảm giác nơi này là lực chọn duy nhất đem chúng ta rời đi không gian của Côn Luân Kính.
Dương Lỗi nói.
- Ân, chúng ta đi!
Điền Thi Vận gật đầu.
Đối với Bạch Tố Trinh mà nói, Dương Lỗi nói cái gì chính là cái đấy, đều sẽ không phản đối.
Dương Lỗi dẫn đầu tiến vào đại môn kiếm tháp, mà Bạch Tố Trinh cùng Điền Thi Vận theo sát ở phía sau, sau khi Dương Lỗi tiến vào, Bạch Tố Trinh cùng Điền Thi Vận nhưng là bị một tầng bình chướng vô hình cản trở ở phía ngoài.
- Tiểu Lỗi, ta cùng Tố Tố không vào được!
- Vậy làm sao bây giờ?
Dương Lỗi cũng không nghĩ tới sẽ có tình huống như thế phát sinh.
- Ngươi đi trước đi, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi!
Điền Thi Vận nói, nếu không có cách nào đi vào, đó chỉ có thể như thế rồi.
Dương Lỗi khẽ nhíu mày, kỳ thật thì đây cũng không tính là chuyện xấu, bất quá lại có chút bận tâm, vạn nhất các nàng ở bê ngoài gặp phải nguy hiểm gì mà nói, đây chẳng phải là hỏng bét, nếu không nhập vào trong cơ thể của mình, đợi sau khi tiến vào trong bảo tháp rồi lại đi ra thì sao? Nghĩ tới đây Dương Lỗi lại đi ra cửa tháp kiếm.
- Thi Vận tỷ, Tố Tố, các ngươi nhập vào trên thân thể của ta đi!
Dương Lỗi nhìn hai nàng nói.
Điền Thi Vận cùng Bạch Tố Trinh nghe vậy gật đầu, hai người kia chia ra hóa thành hai đạo quang mang nhập vào trong cơ thể của Dương Lỗi.
Dương Lỗi hít một hơi thật sâu, lần nữa bước chân vào trong kiếm tháp.
Cái phương pháp này quả nhiên có thể được, sau khi tiến vào, Dương Lỗi muốn để cho hai nàng lần nữa đi ra ngoài, nhưng kinh ngạc phát hiện chính mình không cách nào đem các nàng phóng xuất ra, cũng không cách nào cùng hai nàng tiến hành liên lạc, tiến hành câu thông.
Như vậy Dương Lỗi cũng không có cách nào rồi, đây chỉ có thể đi một bước tính một bước, bất quá nghĩ lại đây cũng không phải là chuyện xấu, chính mình một người hành động còn thuận tiện một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.