Chương 841: Vô Cực đại lục – Trường Phong thương hành.
Lãm Nguyệt Thu Phong
23/03/2015
Nhưng muốn thu mua Trường Phong thương hành cũng không phải việc dễ dàng, dù sao trong thương hành còn một thất kiếp tán tiên, đó là siêu cấp cường giả, tuy rằng không sánh được sư tôn Tô Nghiên, nhưng cũng thật khủng bố, hắn lại là một người bảo thủ, tính tình vô cùng cố chấp, nếu không phải có hắn thương hành đã sớm không còn tồn tại.
- Sư đệ, ngươi muốn đánh chủ ý với Trường Phong thương hành chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng, Triệu Tuyết Côn là một người nghiêm khắc, phàm là người nào muốn đánh chủ ý với Trường Phong thương hành đều bị hắn thu thập qua, mặc dù là đại trưởng lão Lạc Nhật thương hành Phong Thiên Lý cũng từng bị hắn đánh cho một trận.
Tô Anh nói.
Dương Lỗi nghe vậy chỉ cười, hắn có biện pháp đối phó Trường Phong thương hành, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là vì hắn là người của Trường Phong thương hành, hơn nữa là khách khanh trưởng lão, hiện giờ Trường Phong thương hành tại Vô Cực đại lục xuống dốc không chịu nổi, gặp phải nguy hiểm đóng cửa, ở dưới tình huống xấu hổ như vậy nếu như hắn có biện pháp chấn hưng Trường Phong thương hành, Triệu Tuyết Côn sẽ không chịu đáp ứng sao? Trừ phi hắn căn bản không đem thương hành để trong lòng, không muốn thương hành khôi phục lại huy hoàng ngày xưa.
- Ha ha, sư tỷ, chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta tự có chừng mực.
Dương Lỗi cười nói.
- Được rồi, nếu ngươi đã quyết định muốn đi, ta đi cùng ngươi, ta nghĩ Triệu Tuyết Côn nể mặt sư tôn còn có thể diện của Tô gia, sẽ không làm khó dễ ngươi.
Nghĩ nghĩ, Tô Anh nói.
- Vậy phiền toái sư tỷ.
Dương Lỗi nói.
…
Dương Lỗi cùng Tô Anh đi trên con đường phồn hoa nhộn nhịp, nơi này phi thường náo nhiệt.
Qua hơn một giờ nàng mới đưa Dương Lỗi đi tới Trường Phong thương hành.
Trường Phong thương hành tại Vô Cực đại lục xa hoa hơn Sùng Vũ đại lục, chỉ nhìn chiêu bài liền có thể thấy được. Nhưng Trường Phong thương hành ở Sùng Vũ đại lục vô cùng náo nhiệt ồn ào, mà nơi này thoạt nhìn thập phần quạnh quẽ, ít có người hỏi thăm, chỉ lưa thưa vài người, ngược lại Lạc Nhật thương hành khách hàng chen chúc, trái ngược như vậy thật sự là quá lớn.
Dương Lỗi vô cùng tò mò, chẳng lẽ Trường Phong thương hành hiện tại suy sụp tới mức như thế nào? Cho dù có kém cỏi bao nhiêu cũng không thể luân lạc đến tình trạng như thế này đi? Trong chuyện này rốt cục lại có ẩn tình gì? Điều này làm cho Dương Lỗi càng lúc càng hiếu kỳ.
- Đi thôi, sư tỷ, chúng ta đi vào.
Dương Lỗi nhìn nhìn, đi vào trong thương hành.
Tiến vào đại điện quan sát, đồ vật không nhiều, đan dược, phù triện cùng vũ khí đều có, nhưng không có hàng tốt, ở trong mắt hắn chỉ là rác rưởi, mặc dù phế phẩm mà hắn luyện chế vẫn tốt hơn rất nhiều, Dương Lỗi buồn bực, chẳng lẽ Trường Phong thương hành hiện tại luân lạc tới tình trạng như vậy, lại có thể đem đồ vật rác rưởi như thế bày biện ra bán hay sao?
Hơn nữa thái độ phục vụ quá kém, hắn cùng Tô Anh đi vào đã lâu nhưng không có ai tiếp đón, mà lão giả bán hàng vẫn nhàn nhã lật sách xem qua, không hề chú ý tới bọn họ.
Rốt cục là nguyên nhân gì làm Trường Phong thương hành biến thành như bây giờ? Đây là một vấn đề thật lớn, nếu hắn muốn nắm giữ thương hành, muốn làm thương hành thật sự phát triển thì hắn phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này.
- Có ai không, khách nhân đến cũng không tiếp đón sao?
Dương Lỗi chưa nói gì nhưng Tô Anh không nhịn được gõ mạnh lên bàn nói.
- Muốn cái gì chính mình xem, đừng ồn ào quấy rầy ta.
Lão giả trừng mắt liếc Tô Anh, tiếp tục xem sách.
Bị lão giả nói như thế, Tô Anh vô cùng tức giận.
- Các ngươi có buôn bán hay không, thái độ như vậy khó trách Trường Phong thương hành huy hoàng ngày xưa sẽ rơi tới nước này.
Tô Anh quát.
Lão giả nghe vậy ánh mắt buồn bã, ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt lướt qua hai người, cũng không nói lời nào tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình. Nhìn bộ dáng của hắn Tô Anh tức giận giậm chân, nàng thật sự không ngờ lại gặp phải tình huống như thế.
- Sư đệ, ta xem Trường Phong thương hành đã hết thuốc chữa, đi thôi.
Tô Anh kéo tay Dương Lỗi nói.
Dương Lỗi lắc đầu, mỉm cười đi về hướng lão giả.
- Ngươi muốn cái gì?
Thấy Dương Lỗi đi tới, lão giả ngẩng đầu lên nói:
- Không phải đã nói rồi sao, nghĩ muốn cái gì tự mình lấy, tìm xong rồi đến chỗ ta thanh toán.
Cả một Trường Phong thương hành lớn như vậy, hoàn toàn vắng vẻ, biến thành nông nỗi này còn là thương hành sao? Dương Lỗi âm thầm lắc đầu, trong chuyện này rốt cục đã xảy ra vấn đề gì, Dương Lỗi ngày càng hiếu kỳ.
- Vật này, lão nhân gia nhận thức sao?
Nói xong Dương Lỗi lấy ra lệnh bài, là lệnh bài khách khanh trưởng lão của Trường Phong thương hành.
Dương Lỗi từng hỏi qua Triệu Viễn, hắn đã nói vô luận ở Sùng Vũ đại lục hay Vô Cực đại lục đều có thể sử dụng lệnh bài trong Trường Phong thương hành, không hề thay đổi, cho nên lệnh bài ở Sùng Vũ đại lục tại Vô Cực đại lục đều nhận thức được, nhưng chưa chắc họ sẽ thừa nhận, bởi vì dù sao đã tách ra từ lâu.
Chứng kiến đồ vật trong tay Dương Lỗi, ánh mắt lão giả sáng lên, ngữ khí có chút kích động, đoạt lấy lệnh bài trong tay Dương Lỗi, cẩn thận đánh giá sau đó hỏi:
- Thứ này ngươi lấy từ nơi nào?
- Lấy ở đâu chỉ sợ bây giờ chưa thể nói được, hơn nữa chỉ sợ lão nhân gia không thể làm chủ, hãy để cho Triệu Tuyết Côn Triệu trưởng lão xuất hiện đi.
Dương Lỗi nói.
- Được, ngài chờ một chút.
Lão giả gật đầu:
- Ta đi tìm đại trưởng lão, xin ngài đến phòng khách quý nghỉ ngơi một lát.
Nhìn thấy bộ dạng kích động của lão giả kia, Tô Anh cũng tò mò đi tới bên cạnh Dương Lỗi hỏi:
- Sư đệ, đó là vật gì? Vì sao lão gia hỏa kia vừa nhìn liền kích động như vậy?
Dương Lỗi cười ha ha, nói:
- Thiên cơ bất khả lậu!
- Cái gì thiên cơ bất khả lậu?
Tô Anh nghe vậy bất mãn, trừng mắt nhìn hắn:
- Chẳng lẽ ta cũng không biết được sao?
Bộ dạng của nàng ý bảo nếu hắn không nói ra, sẽ cho hắn biết tay, một khi để nàng bão nổi thật sự hậu quả khó lường, vì vậy hắn đành nói:
- Sư tỷ, ngươi đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta chỉ đùa một chút mà thôi.
- Hừ, còn không nói mau, nếu không ta thật sự tức giận!
Tô Anh uy hiếp.
- Kỳ thật đó cũng không phải bí mật gì, một khối lệnh bài, là lệnh bài trưởng lão Trường Phong thương hành mà thôi.
Dương Lỗi đáp.
- Lệnh bài trưởng lão Trường Phong thương hành?
Tô Anh chớp mắt, nghi hoặc hỏi:
- Làm sao ngươi có được lệnh bài trưởng lão Trường Phong thương hành?
- Việc này nói ra dài dòng, chẳng lẽ ngươi không nhớ lúc trước ta là người địa phương nào sao?
Dương Lỗi cười hỏi.
- Ngươi muốn nói lệnh bài kia không phải của Vô Cực đại lục, mà là của Sùng Vũ đại lục?
Tô Anh liền đoán được.
- Không sai, ta vốn là khách khanh trưởng lão Trường Phong thương hành tại Sùng Vũ đại lục, thậm chí có thể nói nếu như không có ta, thương hành tại Sùng Vũ đại lục cũng xong rồi, cho nên lệnh bài trưởng lão của ta là đặc thù nhất, có được nó ta luôn có quyền ưu tiên trong Trường Phong thương hành.
Dương Lỗi giải thích.
- Sư đệ, ngươi muốn đánh chủ ý với Trường Phong thương hành chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng, Triệu Tuyết Côn là một người nghiêm khắc, phàm là người nào muốn đánh chủ ý với Trường Phong thương hành đều bị hắn thu thập qua, mặc dù là đại trưởng lão Lạc Nhật thương hành Phong Thiên Lý cũng từng bị hắn đánh cho một trận.
Tô Anh nói.
Dương Lỗi nghe vậy chỉ cười, hắn có biện pháp đối phó Trường Phong thương hành, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là vì hắn là người của Trường Phong thương hành, hơn nữa là khách khanh trưởng lão, hiện giờ Trường Phong thương hành tại Vô Cực đại lục xuống dốc không chịu nổi, gặp phải nguy hiểm đóng cửa, ở dưới tình huống xấu hổ như vậy nếu như hắn có biện pháp chấn hưng Trường Phong thương hành, Triệu Tuyết Côn sẽ không chịu đáp ứng sao? Trừ phi hắn căn bản không đem thương hành để trong lòng, không muốn thương hành khôi phục lại huy hoàng ngày xưa.
- Ha ha, sư tỷ, chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta tự có chừng mực.
Dương Lỗi cười nói.
- Được rồi, nếu ngươi đã quyết định muốn đi, ta đi cùng ngươi, ta nghĩ Triệu Tuyết Côn nể mặt sư tôn còn có thể diện của Tô gia, sẽ không làm khó dễ ngươi.
Nghĩ nghĩ, Tô Anh nói.
- Vậy phiền toái sư tỷ.
Dương Lỗi nói.
…
Dương Lỗi cùng Tô Anh đi trên con đường phồn hoa nhộn nhịp, nơi này phi thường náo nhiệt.
Qua hơn một giờ nàng mới đưa Dương Lỗi đi tới Trường Phong thương hành.
Trường Phong thương hành tại Vô Cực đại lục xa hoa hơn Sùng Vũ đại lục, chỉ nhìn chiêu bài liền có thể thấy được. Nhưng Trường Phong thương hành ở Sùng Vũ đại lục vô cùng náo nhiệt ồn ào, mà nơi này thoạt nhìn thập phần quạnh quẽ, ít có người hỏi thăm, chỉ lưa thưa vài người, ngược lại Lạc Nhật thương hành khách hàng chen chúc, trái ngược như vậy thật sự là quá lớn.
Dương Lỗi vô cùng tò mò, chẳng lẽ Trường Phong thương hành hiện tại suy sụp tới mức như thế nào? Cho dù có kém cỏi bao nhiêu cũng không thể luân lạc đến tình trạng như thế này đi? Trong chuyện này rốt cục lại có ẩn tình gì? Điều này làm cho Dương Lỗi càng lúc càng hiếu kỳ.
- Đi thôi, sư tỷ, chúng ta đi vào.
Dương Lỗi nhìn nhìn, đi vào trong thương hành.
Tiến vào đại điện quan sát, đồ vật không nhiều, đan dược, phù triện cùng vũ khí đều có, nhưng không có hàng tốt, ở trong mắt hắn chỉ là rác rưởi, mặc dù phế phẩm mà hắn luyện chế vẫn tốt hơn rất nhiều, Dương Lỗi buồn bực, chẳng lẽ Trường Phong thương hành hiện tại luân lạc tới tình trạng như vậy, lại có thể đem đồ vật rác rưởi như thế bày biện ra bán hay sao?
Hơn nữa thái độ phục vụ quá kém, hắn cùng Tô Anh đi vào đã lâu nhưng không có ai tiếp đón, mà lão giả bán hàng vẫn nhàn nhã lật sách xem qua, không hề chú ý tới bọn họ.
Rốt cục là nguyên nhân gì làm Trường Phong thương hành biến thành như bây giờ? Đây là một vấn đề thật lớn, nếu hắn muốn nắm giữ thương hành, muốn làm thương hành thật sự phát triển thì hắn phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này.
- Có ai không, khách nhân đến cũng không tiếp đón sao?
Dương Lỗi chưa nói gì nhưng Tô Anh không nhịn được gõ mạnh lên bàn nói.
- Muốn cái gì chính mình xem, đừng ồn ào quấy rầy ta.
Lão giả trừng mắt liếc Tô Anh, tiếp tục xem sách.
Bị lão giả nói như thế, Tô Anh vô cùng tức giận.
- Các ngươi có buôn bán hay không, thái độ như vậy khó trách Trường Phong thương hành huy hoàng ngày xưa sẽ rơi tới nước này.
Tô Anh quát.
Lão giả nghe vậy ánh mắt buồn bã, ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt lướt qua hai người, cũng không nói lời nào tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình. Nhìn bộ dáng của hắn Tô Anh tức giận giậm chân, nàng thật sự không ngờ lại gặp phải tình huống như thế.
- Sư đệ, ta xem Trường Phong thương hành đã hết thuốc chữa, đi thôi.
Tô Anh kéo tay Dương Lỗi nói.
Dương Lỗi lắc đầu, mỉm cười đi về hướng lão giả.
- Ngươi muốn cái gì?
Thấy Dương Lỗi đi tới, lão giả ngẩng đầu lên nói:
- Không phải đã nói rồi sao, nghĩ muốn cái gì tự mình lấy, tìm xong rồi đến chỗ ta thanh toán.
Cả một Trường Phong thương hành lớn như vậy, hoàn toàn vắng vẻ, biến thành nông nỗi này còn là thương hành sao? Dương Lỗi âm thầm lắc đầu, trong chuyện này rốt cục đã xảy ra vấn đề gì, Dương Lỗi ngày càng hiếu kỳ.
- Vật này, lão nhân gia nhận thức sao?
Nói xong Dương Lỗi lấy ra lệnh bài, là lệnh bài khách khanh trưởng lão của Trường Phong thương hành.
Dương Lỗi từng hỏi qua Triệu Viễn, hắn đã nói vô luận ở Sùng Vũ đại lục hay Vô Cực đại lục đều có thể sử dụng lệnh bài trong Trường Phong thương hành, không hề thay đổi, cho nên lệnh bài ở Sùng Vũ đại lục tại Vô Cực đại lục đều nhận thức được, nhưng chưa chắc họ sẽ thừa nhận, bởi vì dù sao đã tách ra từ lâu.
Chứng kiến đồ vật trong tay Dương Lỗi, ánh mắt lão giả sáng lên, ngữ khí có chút kích động, đoạt lấy lệnh bài trong tay Dương Lỗi, cẩn thận đánh giá sau đó hỏi:
- Thứ này ngươi lấy từ nơi nào?
- Lấy ở đâu chỉ sợ bây giờ chưa thể nói được, hơn nữa chỉ sợ lão nhân gia không thể làm chủ, hãy để cho Triệu Tuyết Côn Triệu trưởng lão xuất hiện đi.
Dương Lỗi nói.
- Được, ngài chờ một chút.
Lão giả gật đầu:
- Ta đi tìm đại trưởng lão, xin ngài đến phòng khách quý nghỉ ngơi một lát.
Nhìn thấy bộ dạng kích động của lão giả kia, Tô Anh cũng tò mò đi tới bên cạnh Dương Lỗi hỏi:
- Sư đệ, đó là vật gì? Vì sao lão gia hỏa kia vừa nhìn liền kích động như vậy?
Dương Lỗi cười ha ha, nói:
- Thiên cơ bất khả lậu!
- Cái gì thiên cơ bất khả lậu?
Tô Anh nghe vậy bất mãn, trừng mắt nhìn hắn:
- Chẳng lẽ ta cũng không biết được sao?
Bộ dạng của nàng ý bảo nếu hắn không nói ra, sẽ cho hắn biết tay, một khi để nàng bão nổi thật sự hậu quả khó lường, vì vậy hắn đành nói:
- Sư tỷ, ngươi đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta chỉ đùa một chút mà thôi.
- Hừ, còn không nói mau, nếu không ta thật sự tức giận!
Tô Anh uy hiếp.
- Kỳ thật đó cũng không phải bí mật gì, một khối lệnh bài, là lệnh bài trưởng lão Trường Phong thương hành mà thôi.
Dương Lỗi đáp.
- Lệnh bài trưởng lão Trường Phong thương hành?
Tô Anh chớp mắt, nghi hoặc hỏi:
- Làm sao ngươi có được lệnh bài trưởng lão Trường Phong thương hành?
- Việc này nói ra dài dòng, chẳng lẽ ngươi không nhớ lúc trước ta là người địa phương nào sao?
Dương Lỗi cười hỏi.
- Ngươi muốn nói lệnh bài kia không phải của Vô Cực đại lục, mà là của Sùng Vũ đại lục?
Tô Anh liền đoán được.
- Không sai, ta vốn là khách khanh trưởng lão Trường Phong thương hành tại Sùng Vũ đại lục, thậm chí có thể nói nếu như không có ta, thương hành tại Sùng Vũ đại lục cũng xong rồi, cho nên lệnh bài trưởng lão của ta là đặc thù nhất, có được nó ta luôn có quyền ưu tiên trong Trường Phong thương hành.
Dương Lỗi giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.