Chương 40: Rời Đi (2)
๖ۣۜl̠a̠z̠y̠ঔ
14/08/2021
Thiên Vân tiến sau khi tiến ra ngoài bí cảnh thì bắt đầu đi bộ từ từ vào sâu trong U Ám rừng rậm.
Nguyên nhân mà hắn vào đây lại vì không muốn bắt gặp bất kì ai trong số tam tông nhị tộc. Nếu lúc này gặp nhau, có lẽ trừ Ngọc gia còn đỡ chút, những tộc, tông còn lại không biết có vì thèm thuồng truyền thừa mà tiến hành ám sát hắn không.
Vì vậy Thiên Vân lựa chọn đi ngược lại, thay vì vào thành thì cố vượt qua khu rừng này để đến thành trì thì hắn lại chọn đi qua nó để đến lãnh thổ quốc gia bên cạnh. Dù gì vẫn còn hơn nửa năm nữa mới đến lúc Thánh Linh học viện mở ra, hắn còn dư dả thời gian phiêu lưu a.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, Thiên Vân liền dừng lại mà chăm chú nhìn vào một vài cái cây to trong rừng. Hắn cảm nhận được có kẻ đang trốn sau đám cây trước mặt.
- Kẻ nào? Ngươi có thể xuất hiện.
Lời Thiên Vân vừa xuất ra, từ sau một thân cây lớn liền xuất hiện một thân ảnh, mà kẻ này lại không phải nhân tộc mà chính là Cự ma tộc thiếu chủ, Mặc Ma.
Nếu nói về nhân tộc, bảo họ không thèm khát đến truyền thừa thì là sai, nhưng vì có Ngọc Băng Nhan là người cũng đạt đến truyền thừa nên Ngọc gia cuối cùng lựa chọn không tham gia ứng chiến làm cho Phàm Vân tông cũng cùng bọn hắn từ bỏ lần tranh đoạt này.
Mà Phong Lang Cốc Lang Lãnh cũng nói rõ cho phụ thân hắn là tông chủ Phong Lang cốc về vấn đề có ma tộc tham gia quấy phá và truyền thừa vào tay một nhân tộc. Do Phong Lang cốc tông chủ cũng là người sảng khoái, cộng thêm lời nói tin tưởng của con trai mình mà lựa chọn buông tha cho Thiên Vân.
Còn Hành Sơn cốc cùng Mục gia, Hành Sơn cốc không biết vì lý do gì mà lựa chọn buông tha truyền thừa, còn Mục gia dù có ý định cướp đoạt nhưng khi chú ý tới Ngọc gia đại tiểu thư dường như mất đi tấm thân xử nữ, cũng liền biết nàng đã cùng nam nhân bên trong làm chuyện gì đó.
Vì vậy, chuyện này dù thực hư ra sao thì chỉ mỗi Mục gia họ ra tay cướp cũng sẽ không quá thích hợp, mà chuyện cướp có lẽ để cho Ngọc gia vẫn ổn hơn. Còn cướp xong thì cũng chỉ tạo chút áp lực để đòi Ngọc gia nói ra truyền thừa có gì rồi san sẻ chút mà thôi.
Còn vì sao ma tộc vẫn còn tại, nguyên nhân cũng là vì có một đám Cự ma tu vi siêu việt Luyện Hư xuất hiện khiến cho những người ở đó chỉ có thể bỏ qua chuyện này mà về thành quan sát mà thôi.
Và Mặc Ma, thân là thiếu chủ Cự ma tộc, hắn cũng có kiêu ngạo của bản thân mình. Nhiều lần quan sát Thiên Vân ra tay, hắn cũng muốn cùng người này đọ chiêu nên liền yêu cầu trưởng bối cho chỉ một mình hắn ra tay mà thôi.
- Ha ha, tiểu tử, ta Mặc Ma xác nhận ngươi chính là người có thiên phú vượt trội nhất mà ta nhìn thấy, không biết ngươi xưng hô như thế nào?
Mặc Ma cười to nói.
- Hừ, tên của ta, tự ngươi xuống địa ngục mà hỏi Diêm vương.
Thiên Vân không khách khí nói, hai tay hắn bắt đầu ngưng tự thủy linh khí. Bởi dù ma tộc tu luyện ma khí, nhưng trong ma khí cũng phân biệt từng loại khác nhau, mà của tên Mặc Ma này lại chính là hỏa ma khí, lấy thủy mới mà phương án tốt nhất.
- Khặc khặc, không tệ. Tiểu tử nếm chiêu.
Mặc Ma mỉm cười, không quá khó chịu trước thái độ không hợp tác của Thiên Vân, dù sao hắn cũng bắt không ít nhân tộc làm tù nhân. Không phải bọn hắn lúc đầu cũng cứng đầu như vậy sao, nhưng sau khi bị bắt và bị hành hạ thì liền ngoan ngoãn như một con cẩu vậy. Và Mặc Ma cũng nghĩ Thiên Vân chính là một người như vậy.
- Huyết ma chỉ.
Sát khí cùng ma khí tập trung vào hai ngón tay của Mặc Ma, cùng với khí tức Thuế Phàm hậu kỳ đỉnh không ngừng bộc phát ép về phía Thiên Vân. Chỉ trong tíc tắc thân ảnh của Mặc Ma liền biến mất tại chỗ mà xuất hiện trước mắt Thiên Vân.
Một chỉ đánh xuống, ma sát với không khí xung quanh tạo nên một âm thanh như gào thét nghe vô cùng đau tai.
Qua Vĩnh Hằng chi nhãn, Thiên Vân phát hiện Mặc Ma vậy mà chỉ có duy nhất một chỗ sơ hở mà thôi, nhưng hắn lại che đậy chỗ sơ hở này bằng lượng ma khí khủng bố khiến Thiên Vân cũng phải thán phục trước sự thông minh của tên này.
Xoẹt! Bùm!
Âm thanh vang lên, chỉ thấy một chỉ đâm ra của Mặc Ma liền bị Lăng Thần một quyền ngăn lại. Tất nhiên, quyền này của Thiên Vân cũng không phải là tùy tiện, bởi trên đó còn đang có thân ảnh lu mờ của một sinh vật người rùa đuôi rắn, phải Thiên Vân đã sử dụng [Huyền Vũ Quyền] để phản công.
- Đây là võ kỹ gì?
Mặc Ma có chút bất ngờ trước chiêu thức này bởi lúc trước Thiên Vân cũng chưa từng sử dụng nó, với lại Thiên Vân rõ ràng không có thủy linh căn tại trước đó, tại sao bây giờ lại.
- Hừ, ngươi không xứng đáng được biết.
Một tay kia của Thiên Vân nhấc lên, khí tức lạnh băng tràn đầy sát khí nhanh chóng tụ tập tại tay của hắn. Chỉ trong tíc tắc, một lượng lớn băng khí tức liền tụ họp lại thành hình một thanh kiếm, nhưng điều đặc biệt ở đây, thanh kiếm này lại có màu đỏ thay vì màu trắng của băng bình thường.
- [Huyết sát chi băng]. Không thể nào thứ này không phải nằm trong tay Mục gia sao.
Mặc Ma bất ngờ, theo như tài liệu đưa ra, Mục gia sở hữu không ít dị băng bao gồm cả thứ này. Hắn thật không hiểu tại sao hiện nó lại nằm trong tay của Thiên Vân.
[Huyết sát chi băng] vốn là dị băng mà Thiên Vân đưa cho Tiểu Long Nữ, nhưng sau khi [Long Phượng hợp hoan điển] thành công lên tầng 1, khi hắn cùng nàng song tu thì có thể chia sẻ dị năng lượng cho nhau. Và cũng còn vô số lợi ích nữa nhưng chủ yếu vẫn là cho tu luyện.
- Hừ, mặc kệ ngươi thế nào. Xem chiêu đây. Cuồng Ma quyền.
Một quyền tung ra, mang theo khủng bố ma khí trên đó mà trực tiếp đánh thẳng vào cánh tay đang sử dụng dị băng của Thiên Vân, vì công pháp Thiên Vân dùng bất quá cũng chỉ là chút võ kỹ Địa cấp của Mục gia mà của Mặc Ma là Thiên cấp nên Mặc Ma tất nhiên sẽ nhỉnh hơn.
Nhưng Thiên Vân dùng lại chính là Hỗn Độn khí cùng với dị băng, nên có thể bù lại phần nào cho thua kém võ kỹ.
- Đến lượt ta, Huyền Vũ Quyền, sát thuật.
Thiên Vân không chịu dừng lại mà tiếp tục ra một quyền, quyền này mang theo lực lượng thủy vô cùng mạnh kèm với thể tu đã đạt tới tầng 4, một quyền không ngần ngại đấm vào trên bụng của Mặc Ma khiến hắn lùi ra vài bước.
- Sao lại thế này, ọc...
Mặc Ma miệng thoáng có máu chảy ra do bị thương, hắn có cảm giác vũ kỹ Thiên Vân dùng dù kỳ lạ nhưng cũng chỉ là Địa phẩm, không có quá nhiều sát thương mà dù có cũng bị hắn thiên cấp áo giáp ngăn chặn.
Nhưng đằng này, hắn lại bị đánh bay ra, thậm chí trong người còn có vài cái xương bị đánh gãy.
- Chưa hết, linh điệp, bạo...
Thiên Vân rống to, Mặc Ma còn chưa kịp hiểu lời hắn nói thì nhìn thấy vài con điệp màu vàng bỗng bay lại gần hắn. Chợt nhớ ra tiểu tử này nhận được một cái dị quang ở trong bí cảnh, hắn liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Chưa kịp nhớ ra sai chỗ nào, mấy con linh điệp bỗng bạo toạc, làm cho vùng xung quanh Mặc Ma khoảng 1 mét cũng bị vạ lây.
Bùm!!!
Vụ nổ kết thúc, chỉ thấy ở giữa vụ nổ có một thân ảnh đang đứng vững, dù bản thân hắn hiện tại đầy máu chảy ra nhưng nhìn ra đó cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, cùng lắm cũng là gãy thêm vài cái xương không quá quan trọng.
- Hảo một cái tán tu trong nhân tộc, hảo, thật hảo...
Mặc Ma dù bị thương nhưng không tức giận mắng mà vẫn khen lấy Thiên Vân.
- Ngươi rất không tệ, nhưng đáng tiếc, hiện tại ngươi phải chết.
Mặc Ma vừa dứt lời, bỗng không biết từ đâu bay ra một đám ma tộc hướng về chỗ Thiên Vân với đầy sát khí.
- Không xong rồi, công tử mau dùng Na di phù trốn đi.
Linh Nhi nãy giờ thong thả ngồi trên vai Thiên Vân nói.
- Hệ thống mau dùng Na di phù, nhanh.
Thiên Vân nghe lời Linh Nhi mà vội vàng hiệu cho hệ thống làm. Chỉ trong tíc tắc, ma trảo của mấy tên ma tộc mới đến trước mắt hắn thì thân ảnh hắn liền biến mất trước mắt những tên này.
- Cái gì, na di phù.
- Không thể nào, một cái tán tu làm sao có thể sở hữu một món hiếm có như vậy??
Mấy tên có tuổi trong Cự ma tộc sửng sốt, không ngờ tới đối phương vậy mà có thể bỏ chạy khi bọn hắn ra tay. Điều này thật gây mất mặt nga.
'.....'
Tại một chỗ khá xa khu chiến đấu của hai người Thiên Vân cùng Mặc Ma, có hai thân ảnh nam nữ xuất hiện ở đây.
Nữ thì xinh đẹp, kiều mị còn nam trông như một ông chú trung niên, tóc cắt tỉa gọn gàng, hắn bận quần áo dài màu xanh nhạt cùng với một thanh kiếm dắt bên cạnh eo.
Nếu chú ý kỹ thì người trung niên và cô gái này có chút giống nhau, có lẽ là quan hệ họ hàng:
- Hắn chính là người lấy đi thân xử nữ của con đúng không?
Tu sĩ trung niên nói với giọng trầm trầm, bí ẩn khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.
- Đúng vậy, cha tại sao ngươi không cứu lấy huynh ấy chứ... Dù sao đó cũng là người...
Đúng vậy, hai người này chính là cha con. Mà cô gái, lại là Ngọc Băng Nhan của Ngọc gia, còn người trung niên lại là Ngọc gian tông chủ ở thời điểm hiện tại, Ngọc Võ.
- Không cần nói nữa. Heizzz...
Nam nhân lên tiếng ngăn cản con gái, từ xưa mẫu thân nàng mất sớm mà hắn lại là tông chủ một gia tộc nên không có nhiều thời gian chăm sóc con gái mình, nên thường rất cưng chiêu nàng.
Nhưng gia tộc hắn đã từng hứa hôn với Phong Lang cốc, thế mà hiện tại nữ nhi hắn liền yêu thích một cái tán tu, đã thế còn trao thân mình cho hắn chỉ sau có 1 tuần gặp nhau, điều này khiến hắ tức điên lên chứ.
Vì vậy, thay vì trực tiếp ra tay xử lí tên tiểu tử này, hắn liền để cho ma tộc thay mình xử, nếu tên này thua Mặc Ma rồi bị ma tộc bắt thì chỉ có mặc niệm cho hắn, còn nếu hắn đánh bại Mặc Ma thì lão có lẽ sẽ lên cứu.
Nhưng vì Thiên Vân chỉ dựa vào tu vi Thuế Phàm trung kỳ đỉnh mà đánh bại Mặc Ma, cao thủ trẻ tuổi của ma tộc, quá nhanh so với hắn dự kiến. Khi ma tộc đời trước ra tay thì hắn còn chưa kịp làm gì Thiên Vân liền biến mất.
Tới thời điểm này, Ngọc Võ thân là gia chủ một Tam cấp gia tộc làm sao không biết Thiên Vân dùng thứ gì để chạy trốn chứ. Nhưng làm hắn bất ngờ là tại sao "con rể" này lại có được thứ đó chứ.
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu lão, còn Ngọc Băng Nhan ở bên cạnh thấy phụ thân đăm chiêu suy nghĩ cùng không có nói gì cả. Nhưng trong lòng nàng vẫn đang lo lắng mà than lên một câu:
- Phu quân... huynh rốt cuộc đang ở đâu?
Nguyên nhân mà hắn vào đây lại vì không muốn bắt gặp bất kì ai trong số tam tông nhị tộc. Nếu lúc này gặp nhau, có lẽ trừ Ngọc gia còn đỡ chút, những tộc, tông còn lại không biết có vì thèm thuồng truyền thừa mà tiến hành ám sát hắn không.
Vì vậy Thiên Vân lựa chọn đi ngược lại, thay vì vào thành thì cố vượt qua khu rừng này để đến thành trì thì hắn lại chọn đi qua nó để đến lãnh thổ quốc gia bên cạnh. Dù gì vẫn còn hơn nửa năm nữa mới đến lúc Thánh Linh học viện mở ra, hắn còn dư dả thời gian phiêu lưu a.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, Thiên Vân liền dừng lại mà chăm chú nhìn vào một vài cái cây to trong rừng. Hắn cảm nhận được có kẻ đang trốn sau đám cây trước mặt.
- Kẻ nào? Ngươi có thể xuất hiện.
Lời Thiên Vân vừa xuất ra, từ sau một thân cây lớn liền xuất hiện một thân ảnh, mà kẻ này lại không phải nhân tộc mà chính là Cự ma tộc thiếu chủ, Mặc Ma.
Nếu nói về nhân tộc, bảo họ không thèm khát đến truyền thừa thì là sai, nhưng vì có Ngọc Băng Nhan là người cũng đạt đến truyền thừa nên Ngọc gia cuối cùng lựa chọn không tham gia ứng chiến làm cho Phàm Vân tông cũng cùng bọn hắn từ bỏ lần tranh đoạt này.
Mà Phong Lang Cốc Lang Lãnh cũng nói rõ cho phụ thân hắn là tông chủ Phong Lang cốc về vấn đề có ma tộc tham gia quấy phá và truyền thừa vào tay một nhân tộc. Do Phong Lang cốc tông chủ cũng là người sảng khoái, cộng thêm lời nói tin tưởng của con trai mình mà lựa chọn buông tha cho Thiên Vân.
Còn Hành Sơn cốc cùng Mục gia, Hành Sơn cốc không biết vì lý do gì mà lựa chọn buông tha truyền thừa, còn Mục gia dù có ý định cướp đoạt nhưng khi chú ý tới Ngọc gia đại tiểu thư dường như mất đi tấm thân xử nữ, cũng liền biết nàng đã cùng nam nhân bên trong làm chuyện gì đó.
Vì vậy, chuyện này dù thực hư ra sao thì chỉ mỗi Mục gia họ ra tay cướp cũng sẽ không quá thích hợp, mà chuyện cướp có lẽ để cho Ngọc gia vẫn ổn hơn. Còn cướp xong thì cũng chỉ tạo chút áp lực để đòi Ngọc gia nói ra truyền thừa có gì rồi san sẻ chút mà thôi.
Còn vì sao ma tộc vẫn còn tại, nguyên nhân cũng là vì có một đám Cự ma tu vi siêu việt Luyện Hư xuất hiện khiến cho những người ở đó chỉ có thể bỏ qua chuyện này mà về thành quan sát mà thôi.
Và Mặc Ma, thân là thiếu chủ Cự ma tộc, hắn cũng có kiêu ngạo của bản thân mình. Nhiều lần quan sát Thiên Vân ra tay, hắn cũng muốn cùng người này đọ chiêu nên liền yêu cầu trưởng bối cho chỉ một mình hắn ra tay mà thôi.
- Ha ha, tiểu tử, ta Mặc Ma xác nhận ngươi chính là người có thiên phú vượt trội nhất mà ta nhìn thấy, không biết ngươi xưng hô như thế nào?
Mặc Ma cười to nói.
- Hừ, tên của ta, tự ngươi xuống địa ngục mà hỏi Diêm vương.
Thiên Vân không khách khí nói, hai tay hắn bắt đầu ngưng tự thủy linh khí. Bởi dù ma tộc tu luyện ma khí, nhưng trong ma khí cũng phân biệt từng loại khác nhau, mà của tên Mặc Ma này lại chính là hỏa ma khí, lấy thủy mới mà phương án tốt nhất.
- Khặc khặc, không tệ. Tiểu tử nếm chiêu.
Mặc Ma mỉm cười, không quá khó chịu trước thái độ không hợp tác của Thiên Vân, dù sao hắn cũng bắt không ít nhân tộc làm tù nhân. Không phải bọn hắn lúc đầu cũng cứng đầu như vậy sao, nhưng sau khi bị bắt và bị hành hạ thì liền ngoan ngoãn như một con cẩu vậy. Và Mặc Ma cũng nghĩ Thiên Vân chính là một người như vậy.
- Huyết ma chỉ.
Sát khí cùng ma khí tập trung vào hai ngón tay của Mặc Ma, cùng với khí tức Thuế Phàm hậu kỳ đỉnh không ngừng bộc phát ép về phía Thiên Vân. Chỉ trong tíc tắc thân ảnh của Mặc Ma liền biến mất tại chỗ mà xuất hiện trước mắt Thiên Vân.
Một chỉ đánh xuống, ma sát với không khí xung quanh tạo nên một âm thanh như gào thét nghe vô cùng đau tai.
Qua Vĩnh Hằng chi nhãn, Thiên Vân phát hiện Mặc Ma vậy mà chỉ có duy nhất một chỗ sơ hở mà thôi, nhưng hắn lại che đậy chỗ sơ hở này bằng lượng ma khí khủng bố khiến Thiên Vân cũng phải thán phục trước sự thông minh của tên này.
Xoẹt! Bùm!
Âm thanh vang lên, chỉ thấy một chỉ đâm ra của Mặc Ma liền bị Lăng Thần một quyền ngăn lại. Tất nhiên, quyền này của Thiên Vân cũng không phải là tùy tiện, bởi trên đó còn đang có thân ảnh lu mờ của một sinh vật người rùa đuôi rắn, phải Thiên Vân đã sử dụng [Huyền Vũ Quyền] để phản công.
- Đây là võ kỹ gì?
Mặc Ma có chút bất ngờ trước chiêu thức này bởi lúc trước Thiên Vân cũng chưa từng sử dụng nó, với lại Thiên Vân rõ ràng không có thủy linh căn tại trước đó, tại sao bây giờ lại.
- Hừ, ngươi không xứng đáng được biết.
Một tay kia của Thiên Vân nhấc lên, khí tức lạnh băng tràn đầy sát khí nhanh chóng tụ tập tại tay của hắn. Chỉ trong tíc tắc, một lượng lớn băng khí tức liền tụ họp lại thành hình một thanh kiếm, nhưng điều đặc biệt ở đây, thanh kiếm này lại có màu đỏ thay vì màu trắng của băng bình thường.
- [Huyết sát chi băng]. Không thể nào thứ này không phải nằm trong tay Mục gia sao.
Mặc Ma bất ngờ, theo như tài liệu đưa ra, Mục gia sở hữu không ít dị băng bao gồm cả thứ này. Hắn thật không hiểu tại sao hiện nó lại nằm trong tay của Thiên Vân.
[Huyết sát chi băng] vốn là dị băng mà Thiên Vân đưa cho Tiểu Long Nữ, nhưng sau khi [Long Phượng hợp hoan điển] thành công lên tầng 1, khi hắn cùng nàng song tu thì có thể chia sẻ dị năng lượng cho nhau. Và cũng còn vô số lợi ích nữa nhưng chủ yếu vẫn là cho tu luyện.
- Hừ, mặc kệ ngươi thế nào. Xem chiêu đây. Cuồng Ma quyền.
Một quyền tung ra, mang theo khủng bố ma khí trên đó mà trực tiếp đánh thẳng vào cánh tay đang sử dụng dị băng của Thiên Vân, vì công pháp Thiên Vân dùng bất quá cũng chỉ là chút võ kỹ Địa cấp của Mục gia mà của Mặc Ma là Thiên cấp nên Mặc Ma tất nhiên sẽ nhỉnh hơn.
Nhưng Thiên Vân dùng lại chính là Hỗn Độn khí cùng với dị băng, nên có thể bù lại phần nào cho thua kém võ kỹ.
- Đến lượt ta, Huyền Vũ Quyền, sát thuật.
Thiên Vân không chịu dừng lại mà tiếp tục ra một quyền, quyền này mang theo lực lượng thủy vô cùng mạnh kèm với thể tu đã đạt tới tầng 4, một quyền không ngần ngại đấm vào trên bụng của Mặc Ma khiến hắn lùi ra vài bước.
- Sao lại thế này, ọc...
Mặc Ma miệng thoáng có máu chảy ra do bị thương, hắn có cảm giác vũ kỹ Thiên Vân dùng dù kỳ lạ nhưng cũng chỉ là Địa phẩm, không có quá nhiều sát thương mà dù có cũng bị hắn thiên cấp áo giáp ngăn chặn.
Nhưng đằng này, hắn lại bị đánh bay ra, thậm chí trong người còn có vài cái xương bị đánh gãy.
- Chưa hết, linh điệp, bạo...
Thiên Vân rống to, Mặc Ma còn chưa kịp hiểu lời hắn nói thì nhìn thấy vài con điệp màu vàng bỗng bay lại gần hắn. Chợt nhớ ra tiểu tử này nhận được một cái dị quang ở trong bí cảnh, hắn liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Chưa kịp nhớ ra sai chỗ nào, mấy con linh điệp bỗng bạo toạc, làm cho vùng xung quanh Mặc Ma khoảng 1 mét cũng bị vạ lây.
Bùm!!!
Vụ nổ kết thúc, chỉ thấy ở giữa vụ nổ có một thân ảnh đang đứng vững, dù bản thân hắn hiện tại đầy máu chảy ra nhưng nhìn ra đó cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, cùng lắm cũng là gãy thêm vài cái xương không quá quan trọng.
- Hảo một cái tán tu trong nhân tộc, hảo, thật hảo...
Mặc Ma dù bị thương nhưng không tức giận mắng mà vẫn khen lấy Thiên Vân.
- Ngươi rất không tệ, nhưng đáng tiếc, hiện tại ngươi phải chết.
Mặc Ma vừa dứt lời, bỗng không biết từ đâu bay ra một đám ma tộc hướng về chỗ Thiên Vân với đầy sát khí.
- Không xong rồi, công tử mau dùng Na di phù trốn đi.
Linh Nhi nãy giờ thong thả ngồi trên vai Thiên Vân nói.
- Hệ thống mau dùng Na di phù, nhanh.
Thiên Vân nghe lời Linh Nhi mà vội vàng hiệu cho hệ thống làm. Chỉ trong tíc tắc, ma trảo của mấy tên ma tộc mới đến trước mắt hắn thì thân ảnh hắn liền biến mất trước mắt những tên này.
- Cái gì, na di phù.
- Không thể nào, một cái tán tu làm sao có thể sở hữu một món hiếm có như vậy??
Mấy tên có tuổi trong Cự ma tộc sửng sốt, không ngờ tới đối phương vậy mà có thể bỏ chạy khi bọn hắn ra tay. Điều này thật gây mất mặt nga.
'.....'
Tại một chỗ khá xa khu chiến đấu của hai người Thiên Vân cùng Mặc Ma, có hai thân ảnh nam nữ xuất hiện ở đây.
Nữ thì xinh đẹp, kiều mị còn nam trông như một ông chú trung niên, tóc cắt tỉa gọn gàng, hắn bận quần áo dài màu xanh nhạt cùng với một thanh kiếm dắt bên cạnh eo.
Nếu chú ý kỹ thì người trung niên và cô gái này có chút giống nhau, có lẽ là quan hệ họ hàng:
- Hắn chính là người lấy đi thân xử nữ của con đúng không?
Tu sĩ trung niên nói với giọng trầm trầm, bí ẩn khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.
- Đúng vậy, cha tại sao ngươi không cứu lấy huynh ấy chứ... Dù sao đó cũng là người...
Đúng vậy, hai người này chính là cha con. Mà cô gái, lại là Ngọc Băng Nhan của Ngọc gia, còn người trung niên lại là Ngọc gian tông chủ ở thời điểm hiện tại, Ngọc Võ.
- Không cần nói nữa. Heizzz...
Nam nhân lên tiếng ngăn cản con gái, từ xưa mẫu thân nàng mất sớm mà hắn lại là tông chủ một gia tộc nên không có nhiều thời gian chăm sóc con gái mình, nên thường rất cưng chiêu nàng.
Nhưng gia tộc hắn đã từng hứa hôn với Phong Lang cốc, thế mà hiện tại nữ nhi hắn liền yêu thích một cái tán tu, đã thế còn trao thân mình cho hắn chỉ sau có 1 tuần gặp nhau, điều này khiến hắ tức điên lên chứ.
Vì vậy, thay vì trực tiếp ra tay xử lí tên tiểu tử này, hắn liền để cho ma tộc thay mình xử, nếu tên này thua Mặc Ma rồi bị ma tộc bắt thì chỉ có mặc niệm cho hắn, còn nếu hắn đánh bại Mặc Ma thì lão có lẽ sẽ lên cứu.
Nhưng vì Thiên Vân chỉ dựa vào tu vi Thuế Phàm trung kỳ đỉnh mà đánh bại Mặc Ma, cao thủ trẻ tuổi của ma tộc, quá nhanh so với hắn dự kiến. Khi ma tộc đời trước ra tay thì hắn còn chưa kịp làm gì Thiên Vân liền biến mất.
Tới thời điểm này, Ngọc Võ thân là gia chủ một Tam cấp gia tộc làm sao không biết Thiên Vân dùng thứ gì để chạy trốn chứ. Nhưng làm hắn bất ngờ là tại sao "con rể" này lại có được thứ đó chứ.
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu lão, còn Ngọc Băng Nhan ở bên cạnh thấy phụ thân đăm chiêu suy nghĩ cùng không có nói gì cả. Nhưng trong lòng nàng vẫn đang lo lắng mà than lên một câu:
- Phu quân... huynh rốt cuộc đang ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.