Chương 1: Xuyên Qua
๖ۣۜl̠a̠z̠y̠ঔ
12/08/2021
Mục Vân mới tỉnh giấc thì cảm thấy bản thân mình toàn thân đau nhức vô cùng, cảm thấy toàn thân vô cùng lạnh lẽo,phần cơ như bị đông cứng ,khung xương như bị vỡ vụn hoàn toàn khiến cho hắn dù muốn chuyển động một ngón tay cũng khó khăn vô cùng. Bỗng hắn cảm thấy đầu mình đau dữ dội, vô số kí ức kì lạ đang cố gắng tràn vào như muốn nước xiết vậy, nhất thời Mục Vân chỉ có thể cố gắng chịu đựng và chỉ có thể thét dài trong tâm trí bởi miệng hắn lúc này đã cứng đơ không thể phát ra âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở vô cùng mỏng manh như người chết.
Sau khoảng tầm 3 giờ sau (1), Mục Vân mới dần có cảm giác, lúc này hắn mới kịp ý thức được mọi thứ xun quanh chính mình. Không phải nơi sang trọng như khách sạn hắn từng tới, không phải nơi hoang sơ nhưng im ắng mang theo những nguy hiểm rình rậm như những chiến trường lớn mà hắn từng trải qua, mà nơi hắn đang nằm lại là một căn phòng đơn sơ chỉ có một chiếc giường tre cũ cùng với một số đồ dùng gỗ mang nét cổ xưa, mộc mạc như một số đồ cổ hắn gặp khi làm nhiệm vụ.
"Ta vậy mà không chết, ... Ta vậy mà còn sống sau vụ nổ?? Không lẽ ta xuyên rồi"
Mục Vân chỉ tự hỏi chính mình vài lần, nếu có người ở đây thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn chính là tên điên, đang sống rành rành mà lại nghĩ rằng mình đã chết. Mục Vân lúc này đã lạnh sống lưng bởi mồ hôi, nếu hắn có thể hoạt động mạnh, hắn sẽ thử tự đấm chính mình để xem điều này có phải thật không hay chỉ là một nỗi ảo tưởng của chính hắn.
Cố gắng sắp xếp lại mớ trí nhỡ hỗn độn trong đầu, hắn mới nhớ lại, kiếp trước hắn mất mẹ khi chỉ mới 1 tuổi, cha hắn là thành viên trong đội đặc nhiệm nên không lúc nào rảnh rỗi để chơi hay làm bạn với hắn cả. Bỗng vào 1 ngày khi hắn đang 5 tuổi thì nghe được tin sốc rằng cha hắn đã chết khi đang cố gắng cứu người dân trong lúc làm nhiệm vụ. Không cha, không mẹ, không có họ hàng thân thích, hắn phải sống một mình trong cô nhi viện trong khoảng 2 năm trời cho đến khi một người tự xưng là chiến hữu đã cùng cha hắn vào sinh ra tử đến nhận nuôi hắn. Khi về ở cùng cha nuôi một thời gian, hắn biết rằng cha ruột mình là một quân nhân vĩ đại, vì vậy hắn khi 10 tuổi đã quyết định bỏ học để nhập ngũ. Cha nuôi hắn vì cố làm nhiệm vụ cuối cùng với cha ruột hắn bị thương nặng nên nghỉ hưu sớm, thấy bạn mình chết trong nhiệm vụ khiến đứa con mình phải chịu cô độc nên cố gắng ngăn cản hắn nhập ngũ. Thế nhưng, trước sự kiên quyết của Lý Hạo - tên của hắn kiếp trước - cha nuôi hắn đành phải gật đầu cho phép và nhờ các anh em của mình trong quân đội cố gắng chiếu cố con trai bằng hữu của mình.
Bản thân Lý Hạo cũng vô cùng chịu khó, cố gắng, không vì cha mình là một quân nhân có tiếng mà kiêu ngạo. Trong suốt 20 năm hắn đã mang lại nhiều chiến công cho tổ quốc, với tính ngay thẳng và chính trực của hắn mà nhiều người đã phải mất đi các chức vụ quan trọng cùng với đó là sự ủng hộ mạnh mẽ của người dân đối với đất nước. Điều đó khiến cho Lý Hạo càng tin tưởng thêm về những việc làm của mình sẽ đem lại lợi ích cho người dân, cho tổ quốc.
Thế nhưng, người tính cũng không bằng trời tính, khi hắn đang là ngôi sao sáng chói, sẽ có hàng trăm, hàng ngàn những kẻ muốn dập tắt ngôi sao ấy. Khi cha nuôi hắn rời xa chiếc ghế quyền lực cũng là lúc những kẻ tham ô, đểu nhân bắt đầu động thủ.
Mục Vân sẽ không bao giờ quên ngày cnahr tượng hôm đó, khi cha nuôi hắn thọ 70 tuổi, hắn quyết định xin nghỉ một tuần để về thăm ông. Nhưng khi hắn trở về nhà, thì hình ảnh trước mặt hắn không phải là cảnh vườn xanh mướt với những người giúp việc đang dọn dẹp, chuẩn bị tiệc mà thay vào đó là cảnh máu me, xác chất một đống, mùi hôi thối, tanh nồng bốc lên kinh khủng, và xung quanh đó là thiên la địa võng đã chờ ở đó để giết hắn.
May mắn thay, với kinh nghiệm chiến trường cùng với những trang bị quân đội mà hắn luôn mang theo mình, Lý Hạo thành công xử lí những kẻ ám sát và gặp được cha nuôi của mình. Tuy nhiên, lúc này ông cũng chỉ có thể trút lên hơi thở cuối cùng và có thể nhắm mắt bất cứ lúc nào. Trước lúc lâm chung, cha nuôi hắn nhìn vào hắn với một ánh mắt ấm ám nhưng lại mang ánh mắt tự trách, nếu ông lúc đó không nhận nuôi hắn thì có lẽ hắn có thể sống 1 cuộc sống của riêng mình, không phải lo lắng chết bất đắc kì tử, uất ức ngoài chiến trường.
Lý Hạo chỉ có thể khóc trong lòng, hắn không thể cho ông thấy mình yếu đuối, hắn muốn cho ông thấy bản thân mình đã lớn và có thể xử lí mọi chuyện, hắn muốn ông có thể thanh thản ra đi mà không cần lo lắng quá nhiều cho hắn.
Sau khi tổ chức đám tang cho ông, Lý Hạo vẫn quay trở lại quân đội, bởi vì hắn biết, chỉ có quyền thì mới có thể tìm ra những kẻ đứng sau vụ án và trả thù cho cha mình. Thế nhưng chỉ với sức mạnh mỏng manh của hắn không thể đấu lại cả một quân đội quy mô được. Trong những năm hắn điên cuồng tìm kiếm, có không ít kẻ ra tay với hắn, mặc dù thất bại nhưng cũng để lại sẹo trêи cơ thể hắn, sau 20 năm khi tìm thấy kẻ đứng đằng sau tất cả là một trong những chính trị gia nổi tiếng lúc bấy giờ, chỉ vì muốn bảo vệ những thủ tục đen của mình mà ra tay tiêu diệt những người có thể uy hϊế͙p͙ quyền lực của mình như cha nuôi Lý Hạo,...
Khi biết được kẻ thủ, thì Lý Hạo đã lựa chọn phương án cuối cùng đó là giả vờ đầu nhập vào thế lực của lão để ám sát kẻ đó. Thế nhưng trong một lần ám sát thất bại và hắn bị phát hiện, Lý Hạo chỉ còn cách nổ bom trong tay để đem kẻ thù cùng chết với mình và báo thù cho các anh hùng đã mất chỉ để bảo vệ những người dân và những người có quyền để rồi bị phản bội và giết chết bởi chính quốc gia và những kẻ bản thân đã cố gặng bảo vệ.
Đến lúc tỉnh lại, Mục Vân - tức Lý Hạo ở kiếp này - đang trải qua từng đợt đau đớn để nhớ lại quá khứ của mình.
Hắn cố nén nỗi thống khỗ tiếp tục sắp xếp ký ức về đời này của hắn, cũng như thân phận người mà hắn vừa xuyên qua. Trong chốc lát đó, Mục Vân sắc mặt đại biến, vô tận phẫn nộ như từng ngọn liệt hỏa dâng lên trong lòng không cách nào dập tắt, hai tay hắn gắt gao nắm chặt đến rướm máu.
Hắn hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, hắn cố hết sức để đưa hai tay đang run rẩy lên sờ lên hai mắt của mình thì hắn phát hiện hắn không có mắt, thậm chí một tay cùng một chân của hắn cũng không còn nữa.
Điều đó không phải là do hắn bị tật khi còn nhỏ mà do bị kẻ khác móc ra một cách dã man. Và kẻ làm ra chuyện đó không ai khác là đại bá của hắn và cũng là gia chủ đương nhiệm của Mục gia ở Thiên Nguyên đế quốc.
Mỗi người đều có một thân phận riêng của mình, kẻ sinh ra trong gia tộc lớn thì có thân phận hiển hách, còn kẻ sinh ra trong gia tình bình thường chỉ có thể xem như rác rười, đồ chơi trong mắt quý tộc. Bản thân Mục Vân cũng là con cháu một gia tộc lớn, thế nhưng cha hắn là Mục Niệm thay vì kết hôn với một thành viên trong gia tộc có lực ảnh hưởng lớn trong đế quốc mà lại yêu và kết hôn với một nữ bình dân không quyền, không chỗ dựa. Để tránh khỏi tai mắt gia tộc, cha đưa mẹ hắn cùng trốn đi rất xa nhưng Mục gia dù gì cũng là gia tộc hàng đầu trong đế quốc, rất nhanh chóng đã tìm thấy và cưỡng chế họ đem về. Trước sự bắt ép của gia tộc, cha hắn kiên quyết không chịu, cuối cùng mẹ hắn bị thành viên gia tộc giết chết. Trước lúc lâm chung, bà đã đưa hắn này cho cha hắn khi mới 1 tháng mới sinh và yêu cầu cha hắn phải bảo vệ tốt đứa con của cả 2. Vì điều đó, cha hắn phải thỏa hiệp với gia tộc, lão sẽ kết hôn với người đàn bà kia với điều kiện chỉ là hắn -Mục Vân- được sống và không ai được uy hϊế͙p͙ tới tính mạng của hắn.
Dù có được sự che chở của cha, thế nhưng khi cha hắn phải bế quan lâu dài, hắn liền bị người em cùng cha khác mẹ đánh đập dữ dội, thậm chí vì 2 con mắt của hắn sinh ra giống với mắt mẹ mình mà bị một trưởng lão trong gia tộc móc ra tàn nhẫn. Còn một chân một tay thì bị người trong gia tộc giả vờ khiêu chiến để có cớ tổn thương hắn, những kẻ này là việc cẩn thận dù khiến hắn tàn phế nhưng vẫn giữ cho hắn một mạng.
Tại sao lại xảy ra những điều như vậy, bởi tại đại lục này, con người tôn sùng cường giả và xem thường kẻ yếu, nơi đây không có luật lệ nào ràng buộc đáng nói, tất cả điều tuân theo quy luật tự nhiên kẻ mạnh vĩnh viễn là kẻ đúng, kẻ mạnh là chân lý, kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh bằng mọi giá, nếu không chết.
Tại mảnh đại lục này, các thế lực lớn đa phần do quần thể tu chân giả tạo thành, thống nhất phân thành cửu cấp, thấp nhất là cửu cấp và cao nhất là nhất cấp.
Mà Mục gia hắn lại là thế lực tam cấp, không chỉ mạnh mà còn là một trong những thế lực đỉnh tiêm của Thiên Nguyên đế quốc. Một gia tộc tồn tại rất lâu, dù không phải gia tộc mạnh nhất trong đế quốc nhưng lại có vai trò rất lớn. Với hơn 30 đời truyền thừa không đoạn, Mục gia người sáng lập còn là truyền thuyết người thành công xuyên qua vị diện phi thăng Tiên giới. Lãnh thổ vạn dặm, tộc nhân hàng triệu, thiên kiêu xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Qua đó có thể thấy sự khủng bố của Mục gia tại nơi đây.
Mà Mục Vân lại là con của Mục Niệm, nhị gia trong tam thiên tài của Mục gia thế hệ trước thì tại sao lại sống một cách khổ cực, tàn nhẫn như vậy. Không chỉ bị hắt hủi trong gia tộc mà cả nô tài cũng đối với hắn kinh thường không phải là nịnh nọt như những Mục gia thế hệ trẻ khác.
Bởi Mục Vân lại chính là một tên phế vật. Xác định chính là một tên phế vật không hề có linh căn tồn tại.
Tại Thiên Nguyên đế quốc và các lãnh thổ khác, trẻ khi mới sinh sẽ được xác định linh căn, linh căn càng nhiều xác định tư chất càng yêu nghiệt. Thế nhưng Mục Vân, thân là Mục gia thành viên, lại là một phế linh căn, dù cho cha hắn có che chở thế nào thì cũng chỉ có thể đứng trong tầng chót của xã hội, không xứng được bất kì ai quan tâm, nịnh nọt hay kính nể. Hắn chỉ có thể sống dưới trướng kẻ khác và làm một con chó, một sâu mọt của Mục gia.
Và điều càng khó chịu hơn là hắn mang thân phận anh cả mà chỉ là phế nhân, trong khi biểu đệ trong gia tộc là con của đại bá, tam thúc thậm chí huynh đệ cùng cha khác mẹ của hắn lại là thiên tài. Đặc biệt là Mục Vũ, con cả của đại bá hắn lại là một thiên tài trong thiên tài, hiện nay dù mới 15 tuổi nhưng tu vi đã đạt đến nguyên khí cảnh, là thiên tài số 1 của Mục gia và cũng là người có khả năng trở thành gia chủ tiếp theo của Mục gia khi hắn trưởng thành.
Mục Vũ kế thừa đại bá hắn là Mục Từ hai loại linh căn là Băng và Thủy khiến cho Mục gia ai cũng vui mừng bởi Mục gia là gia tộc sở hữu linh căn Băng mạnh mẽ nhất trong Thiên Nguyên đế quốc chỉ sau hoàng tộc.
Chính vì Mục Vũ mà Mục Vân phải sống trong tủi nhục, hắn làm những công việc hèn kém của lũ gia bộc cũng chỉ có thể sống tạm qua ngày. Không những vậy, thi thoảng hắn còn bị lấy lại đồ chơi, đồ huấn luyện cho lũ con em trong gia tộc.
Khi Mục Vân 12 tuổi, khi con trai thứ hai của Mực Từ là Mục Tu chỉ vì nói Mục Vân là phế vật khiến Mục Vân tức giận ra tay đánh lén khiến Mục Tu bị sẹo ở mắt khiến cho Mục Từ tức giận đào 2 mắt của hắn khiến cho Mục Vân chỉ có thể sống trong bóng tối vĩnh viễn về sau.
Bi thảm hơn khi Mục Vân 16 tuổi, vì lấy lí do luận bàn trong gia tộc, tranh thủ Mục Niệm bế quan, hắn liền bị Mục Thanh, con tam thúc Mục Trần của hắn, chặt đi tay, chân rồi tàn nhẫn vứt vào căn phòng của hắn rồi sai người đến điều trị. Dù vậy, trước tổn thương thể xác lẫn tinh thần mạnh mẽ đến vậy, cuối cùng Mục Vân chính thức chết đi và thay vào đó là "Mục Vân" của hiện tại. Những điều đó gia tộc giấu rất kĩ vì không muốn để cho cha hắn Mục Niệm biết vì hiện tại lão đang bế quan đột phá Thần Du cao cấp.
"Heiz, so với ngươi, cuộc sống ta còn tốt hơn rất nhiều!"
Mục Vân thấy dù kiếp trước hắn sống cực kì khổ, cha mẹ mất sớm, vì trả thù mà không lập gia đình và cuối cùng ôm bom tự tử chết nhưng vẫn được sống như con người bình thường, không như tên này bị hãm hại mà chết, thậm chí còn chưa kịp gặp lại cha lần cuối mà đã chết thảm.
Dù hiện tại rất thê thảm nhưng Mục Vân vẫn cố gắng suy nghĩ phương pháp rời khỏi gia tộc bởi hắn biết nếu những kẻ kia biết hắn còn sống thì chúng chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà ra tay với hắn. Vì vậy, ưu sách hiện tại là trốn xa ra khỏi Mục gia, càng xa càng tốt, dù gì hắn cũng là phế vật, dù biến mất chắc cũng chẳng ai quan tâm đến hắn.
Đang suy nghĩ thì bỗng có một âm thanh kì lạ xuất hiện trong đầu hắn và điều tiếp theo khiến hắn há hốc mồm to đủ để nhét quả trứng gà khổng lồ.
"Lengkeng chúc mừng kí chủ trở thành người may mắn được "Chí Tôn hệ thống lựa chọn"."
"Cần 10, 9, 8, ... giây nữa để hệ thống xác nhận kí chủ là chủ nhân hệ thống."
"Chúc mừng kí chủ trở thành chủ nhân của Chí Tôn hệ thống."
"Lengkeng, lần đầu mở hệ thống, người chơi nhận được "Gói quà lễ bao siêu cấp", người có muốn mở không?"
"Lengkeng, hệ thống phát hiện người chơi đang bị tổn thương nghiêm trọng liệu người chơi muốn dùng khả năng phục hồi siêu cấp của hệ thống chỉ có thể dùng mỗi tháng 1 lần có thể khôi phục toàn cho người chơi. Liệu người chơi có muốn sở dụng.".
Sau khoảng tầm 3 giờ sau (1), Mục Vân mới dần có cảm giác, lúc này hắn mới kịp ý thức được mọi thứ xun quanh chính mình. Không phải nơi sang trọng như khách sạn hắn từng tới, không phải nơi hoang sơ nhưng im ắng mang theo những nguy hiểm rình rậm như những chiến trường lớn mà hắn từng trải qua, mà nơi hắn đang nằm lại là một căn phòng đơn sơ chỉ có một chiếc giường tre cũ cùng với một số đồ dùng gỗ mang nét cổ xưa, mộc mạc như một số đồ cổ hắn gặp khi làm nhiệm vụ.
"Ta vậy mà không chết, ... Ta vậy mà còn sống sau vụ nổ?? Không lẽ ta xuyên rồi"
Mục Vân chỉ tự hỏi chính mình vài lần, nếu có người ở đây thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn chính là tên điên, đang sống rành rành mà lại nghĩ rằng mình đã chết. Mục Vân lúc này đã lạnh sống lưng bởi mồ hôi, nếu hắn có thể hoạt động mạnh, hắn sẽ thử tự đấm chính mình để xem điều này có phải thật không hay chỉ là một nỗi ảo tưởng của chính hắn.
Cố gắng sắp xếp lại mớ trí nhỡ hỗn độn trong đầu, hắn mới nhớ lại, kiếp trước hắn mất mẹ khi chỉ mới 1 tuổi, cha hắn là thành viên trong đội đặc nhiệm nên không lúc nào rảnh rỗi để chơi hay làm bạn với hắn cả. Bỗng vào 1 ngày khi hắn đang 5 tuổi thì nghe được tin sốc rằng cha hắn đã chết khi đang cố gắng cứu người dân trong lúc làm nhiệm vụ. Không cha, không mẹ, không có họ hàng thân thích, hắn phải sống một mình trong cô nhi viện trong khoảng 2 năm trời cho đến khi một người tự xưng là chiến hữu đã cùng cha hắn vào sinh ra tử đến nhận nuôi hắn. Khi về ở cùng cha nuôi một thời gian, hắn biết rằng cha ruột mình là một quân nhân vĩ đại, vì vậy hắn khi 10 tuổi đã quyết định bỏ học để nhập ngũ. Cha nuôi hắn vì cố làm nhiệm vụ cuối cùng với cha ruột hắn bị thương nặng nên nghỉ hưu sớm, thấy bạn mình chết trong nhiệm vụ khiến đứa con mình phải chịu cô độc nên cố gắng ngăn cản hắn nhập ngũ. Thế nhưng, trước sự kiên quyết của Lý Hạo - tên của hắn kiếp trước - cha nuôi hắn đành phải gật đầu cho phép và nhờ các anh em của mình trong quân đội cố gắng chiếu cố con trai bằng hữu của mình.
Bản thân Lý Hạo cũng vô cùng chịu khó, cố gắng, không vì cha mình là một quân nhân có tiếng mà kiêu ngạo. Trong suốt 20 năm hắn đã mang lại nhiều chiến công cho tổ quốc, với tính ngay thẳng và chính trực của hắn mà nhiều người đã phải mất đi các chức vụ quan trọng cùng với đó là sự ủng hộ mạnh mẽ của người dân đối với đất nước. Điều đó khiến cho Lý Hạo càng tin tưởng thêm về những việc làm của mình sẽ đem lại lợi ích cho người dân, cho tổ quốc.
Thế nhưng, người tính cũng không bằng trời tính, khi hắn đang là ngôi sao sáng chói, sẽ có hàng trăm, hàng ngàn những kẻ muốn dập tắt ngôi sao ấy. Khi cha nuôi hắn rời xa chiếc ghế quyền lực cũng là lúc những kẻ tham ô, đểu nhân bắt đầu động thủ.
Mục Vân sẽ không bao giờ quên ngày cnahr tượng hôm đó, khi cha nuôi hắn thọ 70 tuổi, hắn quyết định xin nghỉ một tuần để về thăm ông. Nhưng khi hắn trở về nhà, thì hình ảnh trước mặt hắn không phải là cảnh vườn xanh mướt với những người giúp việc đang dọn dẹp, chuẩn bị tiệc mà thay vào đó là cảnh máu me, xác chất một đống, mùi hôi thối, tanh nồng bốc lên kinh khủng, và xung quanh đó là thiên la địa võng đã chờ ở đó để giết hắn.
May mắn thay, với kinh nghiệm chiến trường cùng với những trang bị quân đội mà hắn luôn mang theo mình, Lý Hạo thành công xử lí những kẻ ám sát và gặp được cha nuôi của mình. Tuy nhiên, lúc này ông cũng chỉ có thể trút lên hơi thở cuối cùng và có thể nhắm mắt bất cứ lúc nào. Trước lúc lâm chung, cha nuôi hắn nhìn vào hắn với một ánh mắt ấm ám nhưng lại mang ánh mắt tự trách, nếu ông lúc đó không nhận nuôi hắn thì có lẽ hắn có thể sống 1 cuộc sống của riêng mình, không phải lo lắng chết bất đắc kì tử, uất ức ngoài chiến trường.
Lý Hạo chỉ có thể khóc trong lòng, hắn không thể cho ông thấy mình yếu đuối, hắn muốn cho ông thấy bản thân mình đã lớn và có thể xử lí mọi chuyện, hắn muốn ông có thể thanh thản ra đi mà không cần lo lắng quá nhiều cho hắn.
Sau khi tổ chức đám tang cho ông, Lý Hạo vẫn quay trở lại quân đội, bởi vì hắn biết, chỉ có quyền thì mới có thể tìm ra những kẻ đứng sau vụ án và trả thù cho cha mình. Thế nhưng chỉ với sức mạnh mỏng manh của hắn không thể đấu lại cả một quân đội quy mô được. Trong những năm hắn điên cuồng tìm kiếm, có không ít kẻ ra tay với hắn, mặc dù thất bại nhưng cũng để lại sẹo trêи cơ thể hắn, sau 20 năm khi tìm thấy kẻ đứng đằng sau tất cả là một trong những chính trị gia nổi tiếng lúc bấy giờ, chỉ vì muốn bảo vệ những thủ tục đen của mình mà ra tay tiêu diệt những người có thể uy hϊế͙p͙ quyền lực của mình như cha nuôi Lý Hạo,...
Khi biết được kẻ thủ, thì Lý Hạo đã lựa chọn phương án cuối cùng đó là giả vờ đầu nhập vào thế lực của lão để ám sát kẻ đó. Thế nhưng trong một lần ám sát thất bại và hắn bị phát hiện, Lý Hạo chỉ còn cách nổ bom trong tay để đem kẻ thù cùng chết với mình và báo thù cho các anh hùng đã mất chỉ để bảo vệ những người dân và những người có quyền để rồi bị phản bội và giết chết bởi chính quốc gia và những kẻ bản thân đã cố gặng bảo vệ.
Đến lúc tỉnh lại, Mục Vân - tức Lý Hạo ở kiếp này - đang trải qua từng đợt đau đớn để nhớ lại quá khứ của mình.
Hắn cố nén nỗi thống khỗ tiếp tục sắp xếp ký ức về đời này của hắn, cũng như thân phận người mà hắn vừa xuyên qua. Trong chốc lát đó, Mục Vân sắc mặt đại biến, vô tận phẫn nộ như từng ngọn liệt hỏa dâng lên trong lòng không cách nào dập tắt, hai tay hắn gắt gao nắm chặt đến rướm máu.
Hắn hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, hắn cố hết sức để đưa hai tay đang run rẩy lên sờ lên hai mắt của mình thì hắn phát hiện hắn không có mắt, thậm chí một tay cùng một chân của hắn cũng không còn nữa.
Điều đó không phải là do hắn bị tật khi còn nhỏ mà do bị kẻ khác móc ra một cách dã man. Và kẻ làm ra chuyện đó không ai khác là đại bá của hắn và cũng là gia chủ đương nhiệm của Mục gia ở Thiên Nguyên đế quốc.
Mỗi người đều có một thân phận riêng của mình, kẻ sinh ra trong gia tộc lớn thì có thân phận hiển hách, còn kẻ sinh ra trong gia tình bình thường chỉ có thể xem như rác rười, đồ chơi trong mắt quý tộc. Bản thân Mục Vân cũng là con cháu một gia tộc lớn, thế nhưng cha hắn là Mục Niệm thay vì kết hôn với một thành viên trong gia tộc có lực ảnh hưởng lớn trong đế quốc mà lại yêu và kết hôn với một nữ bình dân không quyền, không chỗ dựa. Để tránh khỏi tai mắt gia tộc, cha đưa mẹ hắn cùng trốn đi rất xa nhưng Mục gia dù gì cũng là gia tộc hàng đầu trong đế quốc, rất nhanh chóng đã tìm thấy và cưỡng chế họ đem về. Trước sự bắt ép của gia tộc, cha hắn kiên quyết không chịu, cuối cùng mẹ hắn bị thành viên gia tộc giết chết. Trước lúc lâm chung, bà đã đưa hắn này cho cha hắn khi mới 1 tháng mới sinh và yêu cầu cha hắn phải bảo vệ tốt đứa con của cả 2. Vì điều đó, cha hắn phải thỏa hiệp với gia tộc, lão sẽ kết hôn với người đàn bà kia với điều kiện chỉ là hắn -Mục Vân- được sống và không ai được uy hϊế͙p͙ tới tính mạng của hắn.
Dù có được sự che chở của cha, thế nhưng khi cha hắn phải bế quan lâu dài, hắn liền bị người em cùng cha khác mẹ đánh đập dữ dội, thậm chí vì 2 con mắt của hắn sinh ra giống với mắt mẹ mình mà bị một trưởng lão trong gia tộc móc ra tàn nhẫn. Còn một chân một tay thì bị người trong gia tộc giả vờ khiêu chiến để có cớ tổn thương hắn, những kẻ này là việc cẩn thận dù khiến hắn tàn phế nhưng vẫn giữ cho hắn một mạng.
Tại sao lại xảy ra những điều như vậy, bởi tại đại lục này, con người tôn sùng cường giả và xem thường kẻ yếu, nơi đây không có luật lệ nào ràng buộc đáng nói, tất cả điều tuân theo quy luật tự nhiên kẻ mạnh vĩnh viễn là kẻ đúng, kẻ mạnh là chân lý, kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh bằng mọi giá, nếu không chết.
Tại mảnh đại lục này, các thế lực lớn đa phần do quần thể tu chân giả tạo thành, thống nhất phân thành cửu cấp, thấp nhất là cửu cấp và cao nhất là nhất cấp.
Mà Mục gia hắn lại là thế lực tam cấp, không chỉ mạnh mà còn là một trong những thế lực đỉnh tiêm của Thiên Nguyên đế quốc. Một gia tộc tồn tại rất lâu, dù không phải gia tộc mạnh nhất trong đế quốc nhưng lại có vai trò rất lớn. Với hơn 30 đời truyền thừa không đoạn, Mục gia người sáng lập còn là truyền thuyết người thành công xuyên qua vị diện phi thăng Tiên giới. Lãnh thổ vạn dặm, tộc nhân hàng triệu, thiên kiêu xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Qua đó có thể thấy sự khủng bố của Mục gia tại nơi đây.
Mà Mục Vân lại là con của Mục Niệm, nhị gia trong tam thiên tài của Mục gia thế hệ trước thì tại sao lại sống một cách khổ cực, tàn nhẫn như vậy. Không chỉ bị hắt hủi trong gia tộc mà cả nô tài cũng đối với hắn kinh thường không phải là nịnh nọt như những Mục gia thế hệ trẻ khác.
Bởi Mục Vân lại chính là một tên phế vật. Xác định chính là một tên phế vật không hề có linh căn tồn tại.
Tại Thiên Nguyên đế quốc và các lãnh thổ khác, trẻ khi mới sinh sẽ được xác định linh căn, linh căn càng nhiều xác định tư chất càng yêu nghiệt. Thế nhưng Mục Vân, thân là Mục gia thành viên, lại là một phế linh căn, dù cho cha hắn có che chở thế nào thì cũng chỉ có thể đứng trong tầng chót của xã hội, không xứng được bất kì ai quan tâm, nịnh nọt hay kính nể. Hắn chỉ có thể sống dưới trướng kẻ khác và làm một con chó, một sâu mọt của Mục gia.
Và điều càng khó chịu hơn là hắn mang thân phận anh cả mà chỉ là phế nhân, trong khi biểu đệ trong gia tộc là con của đại bá, tam thúc thậm chí huynh đệ cùng cha khác mẹ của hắn lại là thiên tài. Đặc biệt là Mục Vũ, con cả của đại bá hắn lại là một thiên tài trong thiên tài, hiện nay dù mới 15 tuổi nhưng tu vi đã đạt đến nguyên khí cảnh, là thiên tài số 1 của Mục gia và cũng là người có khả năng trở thành gia chủ tiếp theo của Mục gia khi hắn trưởng thành.
Mục Vũ kế thừa đại bá hắn là Mục Từ hai loại linh căn là Băng và Thủy khiến cho Mục gia ai cũng vui mừng bởi Mục gia là gia tộc sở hữu linh căn Băng mạnh mẽ nhất trong Thiên Nguyên đế quốc chỉ sau hoàng tộc.
Chính vì Mục Vũ mà Mục Vân phải sống trong tủi nhục, hắn làm những công việc hèn kém của lũ gia bộc cũng chỉ có thể sống tạm qua ngày. Không những vậy, thi thoảng hắn còn bị lấy lại đồ chơi, đồ huấn luyện cho lũ con em trong gia tộc.
Khi Mục Vân 12 tuổi, khi con trai thứ hai của Mực Từ là Mục Tu chỉ vì nói Mục Vân là phế vật khiến Mục Vân tức giận ra tay đánh lén khiến Mục Tu bị sẹo ở mắt khiến cho Mục Từ tức giận đào 2 mắt của hắn khiến cho Mục Vân chỉ có thể sống trong bóng tối vĩnh viễn về sau.
Bi thảm hơn khi Mục Vân 16 tuổi, vì lấy lí do luận bàn trong gia tộc, tranh thủ Mục Niệm bế quan, hắn liền bị Mục Thanh, con tam thúc Mục Trần của hắn, chặt đi tay, chân rồi tàn nhẫn vứt vào căn phòng của hắn rồi sai người đến điều trị. Dù vậy, trước tổn thương thể xác lẫn tinh thần mạnh mẽ đến vậy, cuối cùng Mục Vân chính thức chết đi và thay vào đó là "Mục Vân" của hiện tại. Những điều đó gia tộc giấu rất kĩ vì không muốn để cho cha hắn Mục Niệm biết vì hiện tại lão đang bế quan đột phá Thần Du cao cấp.
"Heiz, so với ngươi, cuộc sống ta còn tốt hơn rất nhiều!"
Mục Vân thấy dù kiếp trước hắn sống cực kì khổ, cha mẹ mất sớm, vì trả thù mà không lập gia đình và cuối cùng ôm bom tự tử chết nhưng vẫn được sống như con người bình thường, không như tên này bị hãm hại mà chết, thậm chí còn chưa kịp gặp lại cha lần cuối mà đã chết thảm.
Dù hiện tại rất thê thảm nhưng Mục Vân vẫn cố gắng suy nghĩ phương pháp rời khỏi gia tộc bởi hắn biết nếu những kẻ kia biết hắn còn sống thì chúng chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà ra tay với hắn. Vì vậy, ưu sách hiện tại là trốn xa ra khỏi Mục gia, càng xa càng tốt, dù gì hắn cũng là phế vật, dù biến mất chắc cũng chẳng ai quan tâm đến hắn.
Đang suy nghĩ thì bỗng có một âm thanh kì lạ xuất hiện trong đầu hắn và điều tiếp theo khiến hắn há hốc mồm to đủ để nhét quả trứng gà khổng lồ.
"Lengkeng chúc mừng kí chủ trở thành người may mắn được "Chí Tôn hệ thống lựa chọn"."
"Cần 10, 9, 8, ... giây nữa để hệ thống xác nhận kí chủ là chủ nhân hệ thống."
"Chúc mừng kí chủ trở thành chủ nhân của Chí Tôn hệ thống."
"Lengkeng, lần đầu mở hệ thống, người chơi nhận được "Gói quà lễ bao siêu cấp", người có muốn mở không?"
"Lengkeng, hệ thống phát hiện người chơi đang bị tổn thương nghiêm trọng liệu người chơi muốn dùng khả năng phục hồi siêu cấp của hệ thống chỉ có thể dùng mỗi tháng 1 lần có thể khôi phục toàn cho người chơi. Liệu người chơi có muốn sở dụng.".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.