Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu
Chương 414: Bất ngờ
Riascvnb
19/05/2021
Nghe được giọng Haruna vang vọng ngoài cửa, Natsumi nào còn cái gì gọi là
cảm xúc mềm yếu của nữ nhân nữa, ngay lập tức nàng liền nhảy ra khỏi
vòng tay Lăng Thiên, sau đó đưa tay lên chỉnh lại chút quần áo xộc xệch
trên người.
Nếu còn chút gì đóng đọng lại trong cảm xúc, có lẽ chỉ là... cái nịt!!!
Thấy Natsumi phản ứng, Lăng Thiên cũng không có trách cứ, hắn biết nàng vẫn còn trân trọng gia đình của mình lắm.
"Cạch!"
Tiếng cửa mở ra, Haruna cùng Akiho trên tay xách một túi đồ trở về, chứng kiến Lăng Thiên ngồi tại phòng khách, cả hai nữ gương mặt lập tức mừng rỡ nói:"Sensei/Sếp?(Boss)"
"Mua đồ về nấu ăn sao?" Lăng Thiên mỉm cười hỏi.
"Đúng vậy, sếp có ở lại ăn với gia đình chúng em không, tiện thể em muốn giới thiệu anh với ba mẹ em luôn?" Akiho khéo léo mời mọc.
"Ah thì..." Lăng Thiên hơi chần chừ, nhưng khi hắn liếc mắt nhìn về Haruna vẻ mặt đưa tình chớp chớp, hắn cũng liền ngay lập tức gật đầu nói:"Vậy làm phiền gia đình rồi!"
Tuyệt vời!!!
Nhìn hai đứa con gái của mình vui vẻ đến thế, Natsumi vô cùng hài lòng, nhưng rồi nàng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi:"Khoan đã, vậy người này là...?"
"Mẹ à, đây là sếp của con, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của Haruna đó ạ!" Akiho đưa tay giải thích nói.
Sê- Sếp?
Lại còn là thầy giáo của Haruna?
Nghe được đứa con lớn của mình giải thích, Natsumi đầu tiên là bất ngờ, sau đó liền nhanh chóng gương mặt tối xầm lại.
Người này... Lúc nãy nhầm nàng với Haruna, vậy hóa ra là mối quan hệ của họ đã vượt qua cái gọi là thầy giáo và học sinh rồi ư?
Luân thường đạo lý ở đâu???
Chứng kiến Natsumi nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, Lăng Thiên cũng buồn cười, liền đưa một ngón tay lên ra hiệu như đang mô tả cái gì đó. Thấy một màn như vậy, Natsumi nào còn can đảm giận dỗi nữa, nàng cũng chỉ biết đỏ mặt quay đi, đồng thời hi vọng hai đứa con mình không chú ý.
Nếu như Haruna quan hệ với thầy giáo mình, vậy nàng thân là phụ nữ có chồng chẳng phải còn tồi tệ hơn sao?
Ngồi trò chuyện vui vẻ một lát, sau đó Akiho cùng Haruna liền xắn tay vào bếp trổ tài nấu cơm, để lại Lăng Thiên tiếp tục ngồi một mình với một Natsumi đang trong bờ vực căng thẳng.
"Natsumi... Em tới đây sống cùng con gái sao?" Lăng Thiên bắt chuyện.
"Vâ- Vâng!" Natsumi lí nhí nói, ngượng ngùng đến nỗi hoàn toàn không coi bản thân mình đã là người có hai con.
À mà quên mất, nếu tính ra thì nàng quả thực nhỏ tuổi hơn hắn, bởi hắn xác thực trải qua mấy thế giới, tuổi tác cũng đã gần trăm rồi.
Chỉ là gương mặt vẫn còn trẻ như hồi 24, 25 thôi...!
"Ngôi nhà này có vẻ như hơi trật trội đối với ba người thì phải?" Lăng Thiên liếc mắt thăm dò.
"À, thật ra là bốn, cả chồng em, đồng thời cũng là ba của tụi nhỏ cũng ở đây!" Natsumi theo bản năng trả lời, nhưng không hiểu sao khi nhắc tới chồng mình, một cảm giác khó chịu liền dấy lên trong lòng nàng.
"Ah, là bốn người sao?" Lăng Thiên đạt được câu trả lời rõ ràng liền lâm vào nghiền ngẫm.
Thấy Lăng Thiên không có bắt chuyện tiếp, tưởng rằng hắn đang thắc mắc điều gì, Natsumi liền mở miệng giải thích:"Thật ra thì mới vài tuần trước, công ty của chồng em vừa... vừa bị phá sản. Không còn cách nào khác, bọn em đành phải từ quê lên đây tạm thời nương tựa với hai đứa con gái. Ài, thân là bậc phụ huynh thật đáng hổ thẹn phải không?"
Nàng không dám nói rõ chồng nàng là bị công ty sa thải. Bởi lẽ, nàng sợ rằng nếu như Lăng Thiên biết việc này, cách nhìn của hắn đối với hai đứa con mình sẽ thay đổi mất.
Vì tiền đồ chúng nó, bịa một tí chắc cũng không sao đâu?
"Vậy giờ chồng em lên đây đã tìm được việc mới chưa?" Lăng Thiên nhếch miệng, giống như cười mà không phải cười hỏi.
"Em cũng không biết, ngày nào anh ấy cũng đi xin việc nhưng đều không có kết quả. Hôm nay cũng vậy, nếu như cũng giống mọi ngày, chắc hẳn cũng sắp về rồi đấy!" Natsumi buồn rầu nói.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng lần nữa lại bung ra, một mùi rượu nồng nặc từ ngoài cửa bay vào khiến cho không chỉ Lăng Thiên, cả tam nữ trong phòng đều cảm thấy khó chịu.
"Papa lại uống rượu rồi?" Haruna thở dài nói.
"Ah, Haruna, con gái yêu của ta, mau mau rót thêm cho ba ly nữa!" Nhìn chẳng khác thằng ăn mày ngoài đầu đường, ba của Haruna mặt đỏ tía tái, cầm trên tay trai rượu lắc lắc vài vòng trước khi ngã oạch xuống dưới đất ngất đi.
Không chăm chỉ tìm việc phụ giúp vợ con, lại còn đâm đầu vào men tửu...
Rác rưởi!!!
"Có lẽ gia đình mình có chút chuyện, thôi thì ta đành hẹn hôm khác tới vậy!" Lăng Thiên đứng lên cáo từ.
"Đừng mà sensei, cơm đã nấu xong, thầy ở lại đi được không?" Haruna buồn rầu nói, đồng thời trong lòng lần đầu tiên cảm thấy bực mình vì gia đình.
Chỉ tại papa về nhà trong tình trạng say khướt nên mới khiến sensei cảm thấy ngại ngùng, thực là chán ghét mà!!!
"Ngoan, chúng ta ngày mai gặp nhau ở trường nhé!" Lăng Thiên nháy nháy đôi mắt ra hiệu khiến cho Haruna đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hẹn ở trường, thế chẳng phải nghĩa là...
Akiho tuy cũng rất buồn, nhưng nghĩ tới ngày nào cũng gặp Lăng Thiên ở nơi làm việc cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào. Nhất là khi, dạo này tần xuất nàng và hắn "vô ý" va chạm xác thịt với nhau ngày càng nhiều. Nếu như tính toán một chút, chắc hẳn chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, công việc làm thư ký của nàng hẳn phải tăng thêm việc nữa đây...
Tạm biệt nhị nữ xinh đẹp cùng một mỹ phụ quyến rũ, dĩ nhiên Lăng Thiên không có hoàn toàn trở về, mà là bí mật triệu hoán ra Darkrai - trợ thủ đắc lực nhất của hắn xuất hiện bàn giao nhiệm vụ.
"Nhớ, giám sát Natsumi cùng tên đàn ông bên cạnh nàng, chỉ cần tên đó dám có dấu hiệu muốn đổi màu tóc của ta, liền đưa hắn đi gặp ông bà ông vải luôn!" Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Nếu quả thực điều đó xảy ra, tuy cảm thấy có lỗi thật lớn đối với ba mẹ con các nàng, nhưng quả thực hắn cũng không còn cách nào khác.
À mà giống như, màu đỏ cộng màu xanh lá bằng màu nâu thì phải...
Vừa xấu lại còn quê mùa nữa!!!
Đêm hôm đó!!!
Màn đêm nổi lên, cả sắc trời dần chìm vào bóng tối. Ở trên giường, Natsumi nhìn chồng nàng một bên ngủ say bí tỉ khiến nàng thở dài.
Hai mươi mấy năm chung sống bên nhau, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này cơ chứ?
"Natsumi..." Nghe thấy chồng nàng lớ mớ ngủ mơ, đột nhiên Natsumi lại nhớ tới lỗi lầm hồi chập tới đối với Lăng Thiên.
Bị cưỡng ép làm chuyện đó, nàng không những không phản kháng mà lại phối hợp, thật là...
"Anh yêu, chúng ta cũng đã lâu chưa làm chuyện đó, vậy hôm nay..." Natsumi bỗng nhiên chủ động nói.
Nấp trong bóng tối, nhìn một trong số chủ mẫu đột nhiên hành động trái với dự kiến, Darkrai cũng mơ mơ hồ hồ. Nhưng dù sao hắn cũng đi theo Lăng Thiên vô số năm, hắn biết mọi việc kế tiếp phải xử lý thế nào.
Mở miệng lay chồng nàng dậy, thấy hắn cũng không có mở mắt, Natsumi cũng cắn răng một cái liền đưa tay cởi bọ bộ đồ ngủ quyến rũ ném xuống giường.
Tấm thân thể vưu vật hiện lên trong bóng tối...
Đã hắn không dậy được cũng chẳng sao, chỉ cần nàng có thể giảm bớt chút tội lỗi trong lòng mình xống là được...
"Xoạt!"
Đưa tay chủ động kéo cạp quần chồng mình xuống, nhìn thấy một con giun nhỏ bé trước mặt làm Natsumi cảm thấy ngại thay chủ nhân của nó. Nhưng nàng hết cách, dù sao có vẫn hơn không...
Nhưng là, ngay khi nàng định đưa tay xuống vọc lấy thứ kia khiến nó to hơn một chút thì đột nhiên, cả cơ thể chồng nàng trở nên co giật, miệng thì bắt đầu sùi bọt mép...
Nếu còn chút gì đóng đọng lại trong cảm xúc, có lẽ chỉ là... cái nịt!!!
Thấy Natsumi phản ứng, Lăng Thiên cũng không có trách cứ, hắn biết nàng vẫn còn trân trọng gia đình của mình lắm.
"Cạch!"
Tiếng cửa mở ra, Haruna cùng Akiho trên tay xách một túi đồ trở về, chứng kiến Lăng Thiên ngồi tại phòng khách, cả hai nữ gương mặt lập tức mừng rỡ nói:"Sensei/Sếp?(Boss)"
"Mua đồ về nấu ăn sao?" Lăng Thiên mỉm cười hỏi.
"Đúng vậy, sếp có ở lại ăn với gia đình chúng em không, tiện thể em muốn giới thiệu anh với ba mẹ em luôn?" Akiho khéo léo mời mọc.
"Ah thì..." Lăng Thiên hơi chần chừ, nhưng khi hắn liếc mắt nhìn về Haruna vẻ mặt đưa tình chớp chớp, hắn cũng liền ngay lập tức gật đầu nói:"Vậy làm phiền gia đình rồi!"
Tuyệt vời!!!
Nhìn hai đứa con gái của mình vui vẻ đến thế, Natsumi vô cùng hài lòng, nhưng rồi nàng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi:"Khoan đã, vậy người này là...?"
"Mẹ à, đây là sếp của con, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của Haruna đó ạ!" Akiho đưa tay giải thích nói.
Sê- Sếp?
Lại còn là thầy giáo của Haruna?
Nghe được đứa con lớn của mình giải thích, Natsumi đầu tiên là bất ngờ, sau đó liền nhanh chóng gương mặt tối xầm lại.
Người này... Lúc nãy nhầm nàng với Haruna, vậy hóa ra là mối quan hệ của họ đã vượt qua cái gọi là thầy giáo và học sinh rồi ư?
Luân thường đạo lý ở đâu???
Chứng kiến Natsumi nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, Lăng Thiên cũng buồn cười, liền đưa một ngón tay lên ra hiệu như đang mô tả cái gì đó. Thấy một màn như vậy, Natsumi nào còn can đảm giận dỗi nữa, nàng cũng chỉ biết đỏ mặt quay đi, đồng thời hi vọng hai đứa con mình không chú ý.
Nếu như Haruna quan hệ với thầy giáo mình, vậy nàng thân là phụ nữ có chồng chẳng phải còn tồi tệ hơn sao?
Ngồi trò chuyện vui vẻ một lát, sau đó Akiho cùng Haruna liền xắn tay vào bếp trổ tài nấu cơm, để lại Lăng Thiên tiếp tục ngồi một mình với một Natsumi đang trong bờ vực căng thẳng.
"Natsumi... Em tới đây sống cùng con gái sao?" Lăng Thiên bắt chuyện.
"Vâ- Vâng!" Natsumi lí nhí nói, ngượng ngùng đến nỗi hoàn toàn không coi bản thân mình đã là người có hai con.
À mà quên mất, nếu tính ra thì nàng quả thực nhỏ tuổi hơn hắn, bởi hắn xác thực trải qua mấy thế giới, tuổi tác cũng đã gần trăm rồi.
Chỉ là gương mặt vẫn còn trẻ như hồi 24, 25 thôi...!
"Ngôi nhà này có vẻ như hơi trật trội đối với ba người thì phải?" Lăng Thiên liếc mắt thăm dò.
"À, thật ra là bốn, cả chồng em, đồng thời cũng là ba của tụi nhỏ cũng ở đây!" Natsumi theo bản năng trả lời, nhưng không hiểu sao khi nhắc tới chồng mình, một cảm giác khó chịu liền dấy lên trong lòng nàng.
"Ah, là bốn người sao?" Lăng Thiên đạt được câu trả lời rõ ràng liền lâm vào nghiền ngẫm.
Thấy Lăng Thiên không có bắt chuyện tiếp, tưởng rằng hắn đang thắc mắc điều gì, Natsumi liền mở miệng giải thích:"Thật ra thì mới vài tuần trước, công ty của chồng em vừa... vừa bị phá sản. Không còn cách nào khác, bọn em đành phải từ quê lên đây tạm thời nương tựa với hai đứa con gái. Ài, thân là bậc phụ huynh thật đáng hổ thẹn phải không?"
Nàng không dám nói rõ chồng nàng là bị công ty sa thải. Bởi lẽ, nàng sợ rằng nếu như Lăng Thiên biết việc này, cách nhìn của hắn đối với hai đứa con mình sẽ thay đổi mất.
Vì tiền đồ chúng nó, bịa một tí chắc cũng không sao đâu?
"Vậy giờ chồng em lên đây đã tìm được việc mới chưa?" Lăng Thiên nhếch miệng, giống như cười mà không phải cười hỏi.
"Em cũng không biết, ngày nào anh ấy cũng đi xin việc nhưng đều không có kết quả. Hôm nay cũng vậy, nếu như cũng giống mọi ngày, chắc hẳn cũng sắp về rồi đấy!" Natsumi buồn rầu nói.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng lần nữa lại bung ra, một mùi rượu nồng nặc từ ngoài cửa bay vào khiến cho không chỉ Lăng Thiên, cả tam nữ trong phòng đều cảm thấy khó chịu.
"Papa lại uống rượu rồi?" Haruna thở dài nói.
"Ah, Haruna, con gái yêu của ta, mau mau rót thêm cho ba ly nữa!" Nhìn chẳng khác thằng ăn mày ngoài đầu đường, ba của Haruna mặt đỏ tía tái, cầm trên tay trai rượu lắc lắc vài vòng trước khi ngã oạch xuống dưới đất ngất đi.
Không chăm chỉ tìm việc phụ giúp vợ con, lại còn đâm đầu vào men tửu...
Rác rưởi!!!
"Có lẽ gia đình mình có chút chuyện, thôi thì ta đành hẹn hôm khác tới vậy!" Lăng Thiên đứng lên cáo từ.
"Đừng mà sensei, cơm đã nấu xong, thầy ở lại đi được không?" Haruna buồn rầu nói, đồng thời trong lòng lần đầu tiên cảm thấy bực mình vì gia đình.
Chỉ tại papa về nhà trong tình trạng say khướt nên mới khiến sensei cảm thấy ngại ngùng, thực là chán ghét mà!!!
"Ngoan, chúng ta ngày mai gặp nhau ở trường nhé!" Lăng Thiên nháy nháy đôi mắt ra hiệu khiến cho Haruna đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hẹn ở trường, thế chẳng phải nghĩa là...
Akiho tuy cũng rất buồn, nhưng nghĩ tới ngày nào cũng gặp Lăng Thiên ở nơi làm việc cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào. Nhất là khi, dạo này tần xuất nàng và hắn "vô ý" va chạm xác thịt với nhau ngày càng nhiều. Nếu như tính toán một chút, chắc hẳn chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, công việc làm thư ký của nàng hẳn phải tăng thêm việc nữa đây...
Tạm biệt nhị nữ xinh đẹp cùng một mỹ phụ quyến rũ, dĩ nhiên Lăng Thiên không có hoàn toàn trở về, mà là bí mật triệu hoán ra Darkrai - trợ thủ đắc lực nhất của hắn xuất hiện bàn giao nhiệm vụ.
"Nhớ, giám sát Natsumi cùng tên đàn ông bên cạnh nàng, chỉ cần tên đó dám có dấu hiệu muốn đổi màu tóc của ta, liền đưa hắn đi gặp ông bà ông vải luôn!" Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Nếu quả thực điều đó xảy ra, tuy cảm thấy có lỗi thật lớn đối với ba mẹ con các nàng, nhưng quả thực hắn cũng không còn cách nào khác.
À mà giống như, màu đỏ cộng màu xanh lá bằng màu nâu thì phải...
Vừa xấu lại còn quê mùa nữa!!!
Đêm hôm đó!!!
Màn đêm nổi lên, cả sắc trời dần chìm vào bóng tối. Ở trên giường, Natsumi nhìn chồng nàng một bên ngủ say bí tỉ khiến nàng thở dài.
Hai mươi mấy năm chung sống bên nhau, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này cơ chứ?
"Natsumi..." Nghe thấy chồng nàng lớ mớ ngủ mơ, đột nhiên Natsumi lại nhớ tới lỗi lầm hồi chập tới đối với Lăng Thiên.
Bị cưỡng ép làm chuyện đó, nàng không những không phản kháng mà lại phối hợp, thật là...
"Anh yêu, chúng ta cũng đã lâu chưa làm chuyện đó, vậy hôm nay..." Natsumi bỗng nhiên chủ động nói.
Nấp trong bóng tối, nhìn một trong số chủ mẫu đột nhiên hành động trái với dự kiến, Darkrai cũng mơ mơ hồ hồ. Nhưng dù sao hắn cũng đi theo Lăng Thiên vô số năm, hắn biết mọi việc kế tiếp phải xử lý thế nào.
Mở miệng lay chồng nàng dậy, thấy hắn cũng không có mở mắt, Natsumi cũng cắn răng một cái liền đưa tay cởi bọ bộ đồ ngủ quyến rũ ném xuống giường.
Tấm thân thể vưu vật hiện lên trong bóng tối...
Đã hắn không dậy được cũng chẳng sao, chỉ cần nàng có thể giảm bớt chút tội lỗi trong lòng mình xống là được...
"Xoạt!"
Đưa tay chủ động kéo cạp quần chồng mình xuống, nhìn thấy một con giun nhỏ bé trước mặt làm Natsumi cảm thấy ngại thay chủ nhân của nó. Nhưng nàng hết cách, dù sao có vẫn hơn không...
Nhưng là, ngay khi nàng định đưa tay xuống vọc lấy thứ kia khiến nó to hơn một chút thì đột nhiên, cả cơ thể chồng nàng trở nên co giật, miệng thì bắt đầu sùi bọt mép...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.