Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu
Chương 285: Phí là gì?
Riascvnb
23/10/2020
Vốn tưởng còn tốn chút thời gian để chuyển đồ đạc nhưng Hàn Nguyệt đã đưa
tay ra ngăn cản hắn, e thẹn nói:"Ta-Ta đã chuyển xong hết rồi!"
Giống như để chứng minh cho Lăng Thiên thấy, nàng nhẹ nhàng đưa ngón tay đeo nhẫn của mình lên.
Cô nàng này đã dự định từ trước?
...
"Bịch"
Mở cửa ra, Hàn Nguyệt có đôi chút bất ngờ về cảnh sắc trong phòng, không ngờ Lăng Thiên lại có khiếu thẩm mỹ đến thế.
-"Vậy ra đây là phòng ta, từ nay mong Lăng Thiên đạo sư giúp đỡ nhiều hơn..." Hàn Nguyệt ngượng ngùng khom người cúi đầu nói.
Lăng Thiên cười mỉm, hắn nhẹ nhàng tiến tới, thì thầm vào tai nàng nói:"Tối nay ta qua lấy phí nhà ở, đừng đóng cửa đấy!"
Hàn Nguyệt đỏ bừng mặt cúi đầu, nhưng cũng không nói câu gì, chỉ có tiếng như muỗi kêu từ miệng nàng phát ra:"Ưm"
Tối hôm đó.
Huân Nhi từ Thiên Phần Luyện Khí tháp tu luyện trở về, thấy trong nhà nhiều hơn một người khiến nàng cũng có chút vui mừng.
Cuối cùng... Cuối cùng thì ta cũng có người chia sẻ nói chuyện cùng rồi.
Cũng không trách Huân Nhi mừng như vậy, bởi vì vẫn đang cẩn thận Lăng Thiên nên rất hiếm khi nàng chủ động tiếp chuyện với hắn. Bây giờ Hàn Nguyệt tới đây, nàng có thể tự do bắt chuyện bình thường được rồi.
-"Cảm ơn Huân Nhi muội!" Hàn Nguyệt mỉm cười nói.
Ấn tượng ban đầu của Huân Nhi về Hàn Nguyệt cũng vô cùng tốt, không nghĩ tới vị đại sư tỷ được nhiều nữ sinh và nam sinh hâm mộ lại dễ gần đến thế này.
Rất nhanh, hai nữ đã buộc lại thành đoàn mà nói chuyện với nhau, giống như cả hai đã quen nhau từ sớm vậy...
Thỉnh thoảng khi đang nói chuyện với Huân Nhi, Hàn Nguyệt lại chú ý tới phía xa xa gần đó, khuôn mặt Lăng Thiên đang mỉm cười nhìn nàng, thỉnh thoảng chớp chớp đôi mắt ra giống như ra hiệu điều gì đó khiến Hàn Nguyệt e thẹn.
Nàng giả vờ nhìn sắc trời một lúc, sau đó mỉm cười nhìn Huân Nhi nói ra:"Huân Nhi muội, không bằng ngày mai chúng ta cũng kết bạn tiến về Thiên Phần Luyện Khí tháp tu luyện đi, còn giờ thì ta cũng muốn làm quen nơi ở mới một chút!"
Huân Nhi gật đầu, nghĩ tới ngày mai có người cùng đi với mình tới Thiên Phần Luyện Khí tháp cũng khiến nàng một phen hào hứng...
"Cạch!"
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng Huân Nhi đóng lại, Hàn Nguyệt mới thở dài một hơi, đồng thời nhìn về cánh cửa phòng mình.
Từ từ, một bàn tay nhẹ nhàng thò vào trong, đẩy khẽ cánh cửa ra...
Lăng Thiên bước vào phòng, hắn nhẹ khép cánh cửa lại sau đó từ từ tiến tới gần Hàn Nguyệt.
"Bịch bịch"
Tiếng tim đập mạnh vang lên, Hàn Nguyệt cúi đầu không dám đối diện với Lăng Thiên, chỉ biết chờ đợi hắn tới gần bên cạnh mình.
Bóng tối bao trùm, lúc này thân thể Lăng Thiên đã đứng chắn trước mặt Hàn Nguyệt không nói câu gì khiến nàng càng thêm ngại ngùng. Vì không muốn vì quá lo lắng, Hàn Nguyệt cưỡng ép nở nụ cười, rút nhẹ chiếc nhẫn trữ vật trong tay mình ra đưa cho Lăng Thiên rồi nói:"Tất cả tài sản của Hàn Nguyệt đều ở trong này, không biết Lăng Thiên đạo sư muốn Hàn Nguyệt trả thứ gì để có thể ở-"
"Ưm..."
Chưa kịp dứt lời, Lăng Thiên đã đưa tay ôm lấy mái tóc bạch kim mềm mại của nàng ép vào người mình, đồng thời đặt vào miệng nàng một nụ hôn nóng rực.
"Ưm... Ưm"
"Ta bị cưỡng hôn?" Hàn Nguyệt mê mẩn, đôi tay nàng nhẹ đặt trước người Lăng Thiên giống như muốn đẩy hấn ra, nhưng thực chất nơi đó lại chẳng có chút lực lượng nào phát ra cả.
"Ưm, ah..."
Lăng Thiên hôn Hàn Nguyệt, thỉnh thoảng hắn lại buông chiếc miệng nhỏ nàng ra một chút. Hai đôi mắt nhìn nhau trong khi nước bọt của nàng vẫn còn đang kết dính trên miệng của hắn...
Hôn rồi lại buông, hai người không ai nói câu gì cứ thế mà tiến hành giống như đều biết điều này sẽ xảy ra vậy.
Lăng Thiên đưa một tay xuống sờ nhẹ lên chiếc eo mềm mại của Hàn Nguyệt, vừa hôn nàng, vừa từ từ dẫn dắt nàng tiến gần về chiếc giường gần đó.
"Bịch"
Cứ thế, Lăng Thiên vừa hôn, vừa cùng nàng ngã xuống giường.
Mặc dù bị tấm thân thể to lớn của Lăng Thiên đè lên người, nhưng Hàn Nguyệt lại chẳng mảy may có cảm giác khó chịu gì. Trong đầu nàng lúc này chỉ có duy nhất một cảm giác gì đó vô cùng kỳ lạ, nó kích thích khiến nàng chỉ muốn im lặng mà tận hưởng thôi.
"Ahh"
Hai bờ môi buông ra, Hàn Nguyệt nhìn thấy gương mặt tuấn lãng của Lăng Thiên đang nhẹ nhàng nhìn mình cũng khiến nàng chút một hơi ngại ngùng. Nàng từ từ đưa tay tới, sờ lên mặt hắn rồi đùa giỡn nói:"Lăng Thiên đạo sư, rốt cuộc phí nhà ở là cái gì?"
Lăng Thiên đưa tay tới, cầm lấy cái tay mềm mại của nàng trên mặt mình. Hai bàn tay đan vào nhau, hắn nhìn nàng chân thành nói:"Lệ phí nhà ở của nàng vốn dĩ chỉ là chút hỏa năng, nhưng bởi nàng đang nắm giữ bí mật của ta nên ta e rằng nó sẽ phải thay đổi một chút!"
-"Vậy... Kết quả đây?" Hàn Nguyệt đỏ mặt, vô tình nghiêng đầu sang một bên trông vô cùng quyến rũ hỏi.
-"Đó là..." Lăng Thiên nhe răng cười, sau đó lại cúi người xuống, áp sát mặt hắn vào gần mặt nàng rồi nói:"... Cuộc đời này của nàng, thuộc về ta!"
"Ah?"
Hai cặp môi lại lần nữa quấn quýt, lần này không còn ngọt ngào mà nhẹ nhàng nữa, thay vào đó nó diễn ra vô cùng nóng bỏng.
Vừa hôn Hàn Nguyệt, một tay của Lăng Thiên đã thoăn thoắt nhanh chóng kéo tụt nội y nàng ra. Chỉ thoáng chốc, cơ thể quyến rũ của Hàn Nguyệt đã hiện ra trước mặt hắn không chút mảnh vài che thần nào.
"Hah..."
Hàn Nguyệt mặt mũi đỏ ửng như say rượu, nàng biết quần áo trên người đã bị Lăng Thiên tụt ra hết. Nàng vươn tay kéo người Lăng Thiên úp sát vào người mình, e thẹn nói:"Ta có chút lạnh...!"
Bị Hàn Nguyệt vô hình chung kích thích như thế, Lăng Thiên nào có giữ lại hình tượng làm gì nữa. Hắn vươn người dậy, cởi toàn bộ quần áo trên người mình xuống giường.
Nội y của Hàn Nguyệt bay tứ tung trong phòng hòa lẫn với nội y của Lăng Thiên. Rất nhanh, trên giường lúc này, hai cơ thể đang ôm sát vào nhau trần như nhộng.
Cảm nhận thấy nhiệt độ ấm áp từ trên người mỹ nhân, Lăng Thiên kéo tạm chiếc chăn mỏng che lên thân thể hai người, chỉ để lộ cái 2 cái đầu đang nhìn nhau.
-"Thiên ca..." Thân thể dính liền vào nhau khiến Hàn Nguyệt cũng có thể cảm nhận rõ tấm thân thể vững chắc của hắn, nàng nhẹ đưa bàn tay tới, xoa lên ngực Lăng Thiên, mỉm cười nói:"Trước đó thiếp cũng đã nói... Hi vọng từ nay được chàng giúp đỡ nhiều hơn!"
Lăng Thiên tiếp tục hôn, hắn đưa một tay tới xoa nắn bầu vú mềm mại của Hàn Nguyệt.
To, tròn, căng mịn, mọng nước... Trong lòng bàn tay hắn, bầu vú của nàng không khác gì quả đào tiên vậy, khiến hắn không kìm lòng mà xoa nắn liên tục.
Cúi người xuống, Lăng Thiên há miệng ngậm vào búm vú của Hàn Nguyệt khiến nàng khẽ rên một tiếng.
Thấy hắn bú lấy bầu vú mình, Hàn Nguyệt cũng nhẹ đưa tay tới vuốt ve đầu Lăng Thiên, đồng thời trong lòng nàng thầm kiêu ngạo:"Cuối cùng thiếp đã úp sọt được chàng..."
Lăng Thiên không biết, tuy vốn dĩ ngượng ngùng nhưng khi lần đầu tiên trông thấy hắn, Hàn Nguyệt đã rung động rồi. Ai nói chỉ có nam nhân mới biết tiếng sét ái tình là như thế nào, nữ nhân cũng vậy. Từ lần đầu trông thấy hắn, nàng đã muốn ở bên cạnh hắn rồi.
Chính vì lẽ đó, khi thấy hắn đe dọa mình, Hàn Nguyệt cũng không phản kháng gì nhiều cho lắm. Nếu là người khác, e rằng nàng đã cá chết lưới rách, thà tự sát còn hơn khuất phục để mà liên lụy tới gia đình cũng như người bên cạnh.
Cũng may, cuối cùng tất cả đều như nguyện ước...
Lăng Thiên vừa bú liếm bầu vú của Hàn Nguyệt, vừa xoa nắn khiến hắn vô cùng kích thích. Hắn đưa một tay xuống dưới, mò mẫm vào nơi tư mật của nàng.
"Ahh, thiên ca, đừng..." Hàn Nguyệt ngại ngùng nói, bởi vì ngón tay hắn vừa thò vào nơi đó của nàng khiến cơ thể như có luồng điện xẹt qua vậy.
Xoa xoa đám lông một chút, Lăng Thiên sau đó sử dụng hai ngón tay điêu luyện của hắn, cạ cạ vào l-n Hàn Nguyệt.
Không biết từ lúc nào, l-n Hàn Nguyệt đã ẩm ướt rồi, và hơn hết là, hột le nàng cũng đã căng cứng, giống như những chiến binh đã sắn sàng ra trận vậy.
-"Nguyệt nhi, muốn ta chưa?" Lăng Thiên vừa cạ cạ l-n Hàn Nguyệt, vừa ngẩng đầu nhìn nàng dâm đãng nói.
"Ưm... Ah"
Bị Lăng Thiên kích thích bên dưới khiến Hàn Nguyệt run rẩy, đôi chân nàng không tự chủ cứ kẹp tay hắn lại khiến sự sung sướng lại gia tăng thêm vài lần. Lúc này, nàng còn tâm trí nào mà suy nghĩ nữa, chỉ miễn cưỡng mở miệng nói ra:"Ưm.. Thiên ca, tới... Ahhhh!"
Lăng Thiên nhe răng, sau đó từ từ đưa tay ra, kéo mở đôi chân của Hàn Nguyệt sang hai bên. Hắn đặt con c-c đã căng cứng từ lúc nào ngay trước ngưỡng cửa thiên đường chỉ cách khoảng vài cm, sau đó chậm rãi rướn người vào...
Giống như để chứng minh cho Lăng Thiên thấy, nàng nhẹ nhàng đưa ngón tay đeo nhẫn của mình lên.
Cô nàng này đã dự định từ trước?
...
"Bịch"
Mở cửa ra, Hàn Nguyệt có đôi chút bất ngờ về cảnh sắc trong phòng, không ngờ Lăng Thiên lại có khiếu thẩm mỹ đến thế.
-"Vậy ra đây là phòng ta, từ nay mong Lăng Thiên đạo sư giúp đỡ nhiều hơn..." Hàn Nguyệt ngượng ngùng khom người cúi đầu nói.
Lăng Thiên cười mỉm, hắn nhẹ nhàng tiến tới, thì thầm vào tai nàng nói:"Tối nay ta qua lấy phí nhà ở, đừng đóng cửa đấy!"
Hàn Nguyệt đỏ bừng mặt cúi đầu, nhưng cũng không nói câu gì, chỉ có tiếng như muỗi kêu từ miệng nàng phát ra:"Ưm"
Tối hôm đó.
Huân Nhi từ Thiên Phần Luyện Khí tháp tu luyện trở về, thấy trong nhà nhiều hơn một người khiến nàng cũng có chút vui mừng.
Cuối cùng... Cuối cùng thì ta cũng có người chia sẻ nói chuyện cùng rồi.
Cũng không trách Huân Nhi mừng như vậy, bởi vì vẫn đang cẩn thận Lăng Thiên nên rất hiếm khi nàng chủ động tiếp chuyện với hắn. Bây giờ Hàn Nguyệt tới đây, nàng có thể tự do bắt chuyện bình thường được rồi.
-"Cảm ơn Huân Nhi muội!" Hàn Nguyệt mỉm cười nói.
Ấn tượng ban đầu của Huân Nhi về Hàn Nguyệt cũng vô cùng tốt, không nghĩ tới vị đại sư tỷ được nhiều nữ sinh và nam sinh hâm mộ lại dễ gần đến thế này.
Rất nhanh, hai nữ đã buộc lại thành đoàn mà nói chuyện với nhau, giống như cả hai đã quen nhau từ sớm vậy...
Thỉnh thoảng khi đang nói chuyện với Huân Nhi, Hàn Nguyệt lại chú ý tới phía xa xa gần đó, khuôn mặt Lăng Thiên đang mỉm cười nhìn nàng, thỉnh thoảng chớp chớp đôi mắt ra giống như ra hiệu điều gì đó khiến Hàn Nguyệt e thẹn.
Nàng giả vờ nhìn sắc trời một lúc, sau đó mỉm cười nhìn Huân Nhi nói ra:"Huân Nhi muội, không bằng ngày mai chúng ta cũng kết bạn tiến về Thiên Phần Luyện Khí tháp tu luyện đi, còn giờ thì ta cũng muốn làm quen nơi ở mới một chút!"
Huân Nhi gật đầu, nghĩ tới ngày mai có người cùng đi với mình tới Thiên Phần Luyện Khí tháp cũng khiến nàng một phen hào hứng...
"Cạch!"
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng Huân Nhi đóng lại, Hàn Nguyệt mới thở dài một hơi, đồng thời nhìn về cánh cửa phòng mình.
Từ từ, một bàn tay nhẹ nhàng thò vào trong, đẩy khẽ cánh cửa ra...
Lăng Thiên bước vào phòng, hắn nhẹ khép cánh cửa lại sau đó từ từ tiến tới gần Hàn Nguyệt.
"Bịch bịch"
Tiếng tim đập mạnh vang lên, Hàn Nguyệt cúi đầu không dám đối diện với Lăng Thiên, chỉ biết chờ đợi hắn tới gần bên cạnh mình.
Bóng tối bao trùm, lúc này thân thể Lăng Thiên đã đứng chắn trước mặt Hàn Nguyệt không nói câu gì khiến nàng càng thêm ngại ngùng. Vì không muốn vì quá lo lắng, Hàn Nguyệt cưỡng ép nở nụ cười, rút nhẹ chiếc nhẫn trữ vật trong tay mình ra đưa cho Lăng Thiên rồi nói:"Tất cả tài sản của Hàn Nguyệt đều ở trong này, không biết Lăng Thiên đạo sư muốn Hàn Nguyệt trả thứ gì để có thể ở-"
"Ưm..."
Chưa kịp dứt lời, Lăng Thiên đã đưa tay ôm lấy mái tóc bạch kim mềm mại của nàng ép vào người mình, đồng thời đặt vào miệng nàng một nụ hôn nóng rực.
"Ưm... Ưm"
"Ta bị cưỡng hôn?" Hàn Nguyệt mê mẩn, đôi tay nàng nhẹ đặt trước người Lăng Thiên giống như muốn đẩy hấn ra, nhưng thực chất nơi đó lại chẳng có chút lực lượng nào phát ra cả.
"Ưm, ah..."
Lăng Thiên hôn Hàn Nguyệt, thỉnh thoảng hắn lại buông chiếc miệng nhỏ nàng ra một chút. Hai đôi mắt nhìn nhau trong khi nước bọt của nàng vẫn còn đang kết dính trên miệng của hắn...
Hôn rồi lại buông, hai người không ai nói câu gì cứ thế mà tiến hành giống như đều biết điều này sẽ xảy ra vậy.
Lăng Thiên đưa một tay xuống sờ nhẹ lên chiếc eo mềm mại của Hàn Nguyệt, vừa hôn nàng, vừa từ từ dẫn dắt nàng tiến gần về chiếc giường gần đó.
"Bịch"
Cứ thế, Lăng Thiên vừa hôn, vừa cùng nàng ngã xuống giường.
Mặc dù bị tấm thân thể to lớn của Lăng Thiên đè lên người, nhưng Hàn Nguyệt lại chẳng mảy may có cảm giác khó chịu gì. Trong đầu nàng lúc này chỉ có duy nhất một cảm giác gì đó vô cùng kỳ lạ, nó kích thích khiến nàng chỉ muốn im lặng mà tận hưởng thôi.
"Ahh"
Hai bờ môi buông ra, Hàn Nguyệt nhìn thấy gương mặt tuấn lãng của Lăng Thiên đang nhẹ nhàng nhìn mình cũng khiến nàng chút một hơi ngại ngùng. Nàng từ từ đưa tay tới, sờ lên mặt hắn rồi đùa giỡn nói:"Lăng Thiên đạo sư, rốt cuộc phí nhà ở là cái gì?"
Lăng Thiên đưa tay tới, cầm lấy cái tay mềm mại của nàng trên mặt mình. Hai bàn tay đan vào nhau, hắn nhìn nàng chân thành nói:"Lệ phí nhà ở của nàng vốn dĩ chỉ là chút hỏa năng, nhưng bởi nàng đang nắm giữ bí mật của ta nên ta e rằng nó sẽ phải thay đổi một chút!"
-"Vậy... Kết quả đây?" Hàn Nguyệt đỏ mặt, vô tình nghiêng đầu sang một bên trông vô cùng quyến rũ hỏi.
-"Đó là..." Lăng Thiên nhe răng cười, sau đó lại cúi người xuống, áp sát mặt hắn vào gần mặt nàng rồi nói:"... Cuộc đời này của nàng, thuộc về ta!"
"Ah?"
Hai cặp môi lại lần nữa quấn quýt, lần này không còn ngọt ngào mà nhẹ nhàng nữa, thay vào đó nó diễn ra vô cùng nóng bỏng.
Vừa hôn Hàn Nguyệt, một tay của Lăng Thiên đã thoăn thoắt nhanh chóng kéo tụt nội y nàng ra. Chỉ thoáng chốc, cơ thể quyến rũ của Hàn Nguyệt đã hiện ra trước mặt hắn không chút mảnh vài che thần nào.
"Hah..."
Hàn Nguyệt mặt mũi đỏ ửng như say rượu, nàng biết quần áo trên người đã bị Lăng Thiên tụt ra hết. Nàng vươn tay kéo người Lăng Thiên úp sát vào người mình, e thẹn nói:"Ta có chút lạnh...!"
Bị Hàn Nguyệt vô hình chung kích thích như thế, Lăng Thiên nào có giữ lại hình tượng làm gì nữa. Hắn vươn người dậy, cởi toàn bộ quần áo trên người mình xuống giường.
Nội y của Hàn Nguyệt bay tứ tung trong phòng hòa lẫn với nội y của Lăng Thiên. Rất nhanh, trên giường lúc này, hai cơ thể đang ôm sát vào nhau trần như nhộng.
Cảm nhận thấy nhiệt độ ấm áp từ trên người mỹ nhân, Lăng Thiên kéo tạm chiếc chăn mỏng che lên thân thể hai người, chỉ để lộ cái 2 cái đầu đang nhìn nhau.
-"Thiên ca..." Thân thể dính liền vào nhau khiến Hàn Nguyệt cũng có thể cảm nhận rõ tấm thân thể vững chắc của hắn, nàng nhẹ đưa bàn tay tới, xoa lên ngực Lăng Thiên, mỉm cười nói:"Trước đó thiếp cũng đã nói... Hi vọng từ nay được chàng giúp đỡ nhiều hơn!"
Lăng Thiên tiếp tục hôn, hắn đưa một tay tới xoa nắn bầu vú mềm mại của Hàn Nguyệt.
To, tròn, căng mịn, mọng nước... Trong lòng bàn tay hắn, bầu vú của nàng không khác gì quả đào tiên vậy, khiến hắn không kìm lòng mà xoa nắn liên tục.
Cúi người xuống, Lăng Thiên há miệng ngậm vào búm vú của Hàn Nguyệt khiến nàng khẽ rên một tiếng.
Thấy hắn bú lấy bầu vú mình, Hàn Nguyệt cũng nhẹ đưa tay tới vuốt ve đầu Lăng Thiên, đồng thời trong lòng nàng thầm kiêu ngạo:"Cuối cùng thiếp đã úp sọt được chàng..."
Lăng Thiên không biết, tuy vốn dĩ ngượng ngùng nhưng khi lần đầu tiên trông thấy hắn, Hàn Nguyệt đã rung động rồi. Ai nói chỉ có nam nhân mới biết tiếng sét ái tình là như thế nào, nữ nhân cũng vậy. Từ lần đầu trông thấy hắn, nàng đã muốn ở bên cạnh hắn rồi.
Chính vì lẽ đó, khi thấy hắn đe dọa mình, Hàn Nguyệt cũng không phản kháng gì nhiều cho lắm. Nếu là người khác, e rằng nàng đã cá chết lưới rách, thà tự sát còn hơn khuất phục để mà liên lụy tới gia đình cũng như người bên cạnh.
Cũng may, cuối cùng tất cả đều như nguyện ước...
Lăng Thiên vừa bú liếm bầu vú của Hàn Nguyệt, vừa xoa nắn khiến hắn vô cùng kích thích. Hắn đưa một tay xuống dưới, mò mẫm vào nơi tư mật của nàng.
"Ahh, thiên ca, đừng..." Hàn Nguyệt ngại ngùng nói, bởi vì ngón tay hắn vừa thò vào nơi đó của nàng khiến cơ thể như có luồng điện xẹt qua vậy.
Xoa xoa đám lông một chút, Lăng Thiên sau đó sử dụng hai ngón tay điêu luyện của hắn, cạ cạ vào l-n Hàn Nguyệt.
Không biết từ lúc nào, l-n Hàn Nguyệt đã ẩm ướt rồi, và hơn hết là, hột le nàng cũng đã căng cứng, giống như những chiến binh đã sắn sàng ra trận vậy.
-"Nguyệt nhi, muốn ta chưa?" Lăng Thiên vừa cạ cạ l-n Hàn Nguyệt, vừa ngẩng đầu nhìn nàng dâm đãng nói.
"Ưm... Ah"
Bị Lăng Thiên kích thích bên dưới khiến Hàn Nguyệt run rẩy, đôi chân nàng không tự chủ cứ kẹp tay hắn lại khiến sự sung sướng lại gia tăng thêm vài lần. Lúc này, nàng còn tâm trí nào mà suy nghĩ nữa, chỉ miễn cưỡng mở miệng nói ra:"Ưm.. Thiên ca, tới... Ahhhh!"
Lăng Thiên nhe răng, sau đó từ từ đưa tay ra, kéo mở đôi chân của Hàn Nguyệt sang hai bên. Hắn đặt con c-c đã căng cứng từ lúc nào ngay trước ngưỡng cửa thiên đường chỉ cách khoảng vài cm, sau đó chậm rãi rướn người vào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.