Chương 20: Màn thứ hai "A tale of two sisters" (7)
Tang Thi Meo Meo
29/06/2021
Nửa đêm, Cố Từ Thần đang yên giấc bỗng mở mắt, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích được.
Bóng đè!
Cậu căng mắt nhìn trong bóng đêm, không thể thấy gì ngoài một màu đen kịt. Lồng ngực cậu dường như bị đè chặt, hô hấp nghẹn lại. Cố Từ Thần cố gắng nhấc đầu ngón tay lên, song vẫn không thể. Mồ hôi không ngừng tuôn, nháy mắt đã thấm ướt áo cậu. Cảm giác dính nhớp ghê tởm, hơi lạnh xộc vào người khiến cậu rùng mình.
Cố Từ Thần mấp máy môi, âm thanh nghẹn lại ở cổ họng, không tài nào bật ra. Trước mắt cậu dần mơ hồ, đầu đau như búa bổ, cậu cảm thấy cái chết dường như đang kéo đến. Cố Từ Thần không cam tâm, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích.
Trước khi mất đi ý thức, trong tâm trí Cố Từ Thần bỗng xuất hiện hình bóng một người. Trong vô thức, cậu không kiềm được mà thì thào:
- Liễm...
Lúc này, bên tai đột ngột vang lên tiếng động nhỏ, hai má bị người nào đó vỗ nhè nhẹ lấy. Cố Từ Thần thoát khỏi cảm giác bị đè liền ngồi bật dậy, nắm chặt ngực áo, không ngừng hít thở.
- Từ Thần\, thở chậm lại… Bình tĩnh nào\, mọi chuyện đã qua rồi.
Giọng nói trầm thấp của người bên cạnh vang lên, dịu dàng hiếm thấy. Anh dùng khăn tay của mình lau mồ hôi trên mặt thanh niên, cảm nhận cơ thể cậu hơi run lên nhè nhẹ.
- Sợ lắm sao?
Đôi mắt anh nhìn cậu đầy đau lòng, chẳng qua xung quanh quá tối, Cố Từ Thần không nhìn ra được. Cậu khẽ lắc đầu, khàn khàn đáp:
- Không có.
Cố Từ Thần không sợ, chết thì thôi. Chẳng qua cậu không cam tâm mất mạng ở nơi ất ơ này.
Diệp Huyền Thanh không lên tiếng, gương mặt điển trai trong bóng tối có chút nôn nóng. Anh do dự một lúc sau đó ngập ngừng hỏi:
- Khi nãy cậu gọi ai vậy?
Cố Từ Thần xoa xoa trán, cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình.
- Ai cơ?
- 'Liễm'\, người yêu cậu sao?
Cố Từ Thần nghe thấy liền ngẩn người.
- Tôi không biết.
Trong những giấc mộng, mối quan hệ giữa cậu cùng người tên Liễm rõ ràng không tầm thường. Nhưng cậu lại chẳng nhớ gì cả. Ký ức như bị một thứ màng bao kín lại, cho dù cậu cố gắng chạm đến vẫn không thể.
Bỗng, một tiếng động rất khẽ thu hút sự chú ý của cả hai.
Cộc, cộc, cộc, cộc.
Từng tiếng gõ nhịp nhàng vang lên giữa không gian vắng lặng có chút quỷ dị. Cố Từ Thần hơi nhíu mày. Âm thanh ấy không phát ra từ phía cửa, nó rất gần bọn họ, dường như ở trong căn phòng này.
Cậu áp tai xuống giường, con ngươi liền co rụt lại.
- ...Ở dưới này.
Cố Từ Thần mấp máy môi, ra dấu với Diệp Huyền Thanh. Anh hơi lắc đầu, làm một thủ tay đơn giản, ra hiệu cậu lơ nó đi. Nhưng ngay lúc này, tiếng gõ ấy vẫn tiếp tục vang lên.
Cộc, cộc, cộc, cộc.
Từng tiếng gõ không còn từ tốn, chúng như thúc giục người nghe mau tìm đến chúng. “Thứ gì đó” càng nôn nóng, gõ vào giường mạnh đến mức muốn phá vỡ.
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!
Diệp Trà bị nó làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy, định mở miệng hỏi thì Cố Từ Thần vội ôm bé vào lòng, ra hiệu cho bé đừng lên tiếng. Nếu cứ duy trì tình hình này, chẳng mấy chốc con quỷ bên dưới cũng sẽ phá vỡ chiếc giường. Cố Từ Thần nhét Diệp Trà vào lòng Diệp Huyền Thanh, rồi đột ngột cúi người nhìn.
Phía dưới gầm giường tối đen như mực lại lộ ra hai vật gì đó hình tròn màu đỏ thẫm. Bất chợt, thứ đó phát ra âm thanh khè khè hưng phấn, vươn tay muốn lôi Cố Từ Thần xuống, động tác nhanh như chớp. Diệp Huyền Thanh phản ứng nhanh hơn nó một bước, kéo Cố Từ Thần lên kịp. Anh với tay bật đèn ngủ, gương mặt trầm xuống khi nhìn thấy thứ lộ ra khỏi gầm giường.
Đó là hai cánh tay gầy khô như que củi, đen nhẻm, móng tay dài ngoằng, sắc nhọn. Nếu như khi nãy Diệp Huyền Thanh không kéo cậu lên kịp, có lẽ thứ ấy đã ghim qua đầu Cố Từ Thần.
Con quỷ bên dưới biết được con mồi mình nhắm đến đã thoát được, lập tức gầm gừ giận dữ. Nó lao thẳng ra ngoài, nhảy ra ngoài. Con quỷ bò bằng bốn chi, dáng vẻ xiêu vẹo, mái tóc dài bù xù xõa ra trước mặt. Nó khịt khịt mũi, sau đó gầm lên một tiếng rồi lao về phía Cố Từ Thần.
Cố Từ Thần nhanh chóng tránh né, con quỷ vồ hụt liền chuyển hướng, tiếp tục lao về phía cậu. Tốc độ của nó nhanh như chớp, Cố Từ Thần chỉ kịp cầm chân nến, chắn ngang cái miệng đầy răng nhọn lởm chởm của nó. Móng vuốt con quỷ không ngừng cào cáu lên hai tay Cố Từ Thần, hòng phá vỡ thứ đang ngăn cản nó.
Cậu cắn chặt môi, cảm giác đau đớn không ngừng kích thích hệ thần kinh, đầu lại tái phát bệnh cũ. Cố Từ Thần hít sâu một hơi, dồn hết sức hất con quỷ ấy ra xa.
- Từ Thần\, bắt lấy.
Một vật ánh lên tia sáng bay về phía cậu, Cố Từ Thần đưa tay chụp lấy. Đó là một thanh chủy thủ toàn thân đen tuyền, hoa văn màu đỏ ngoằn ngoèo, chính giữa đính một viên đá đỏ thẫm như máu cô đọng lại. Cố Từ Thần nắm chặt thanh chủy thủ, hai mắt cảnh giác nhìn con quỷ đang lồm cồm bò dậy.
Nó phẫn nộ rống lên, lần nữa lao về phía Cố Từ Thần. Thanh niên không chút chần chừ, nhanh chóng ứng biến. Cậu tránh né móng vuốt sắc nhọn của con quỷ, rồi bất ngờ đâm vào lồng ngực nó.
- Grào!!!
Con quỷ đau đớn rú lên, cơ thể quằn quại, hai cánh tay khô gầy như que củi quơ loạn xạ. Cố Từ Thần nhân lúc này lại đâm thêm mấy nhát vào tim nó. Hành động này của Cố Từ Thần triệt để chọc giận nó. Nó nắm lấy cổ tay cậu, rắc một tiếng liền bẻ gãy. Cố Từ Thần cắn chặt môi, rên rỉ đau đớn. Tay trái của cậu nhanh chóng bắt thanh chủy thủ, chém một nhát sâu ngay cổ nó. Miệng vết thương của con quỷ toát ra một luồng khói đen hôi thối, nó gào rú đau đớn, nhảy bổ ra xa.
Tóc của con quỷ trong lúc giao đấu bị chủy thủ cắt loạn, lộ ra gương mặt trắng nõn thanh tú, hoàn toàn khác xa so với hai tay đen nhẻm của nó. Điều đáng nói chính là khuôn mặt ấy dù có điểm tương đồng với bức ảnh trong tập hồ sơ bệnh án nhưng lại không giống hoàn toàn. Trong lòng Cố Từ Thần nổi lên nghi ngờ.
Con quỷ nhận thấy đối thủ này của nó không tầm thường liền chuyển hướng sang con mồi khác. Nó nhìn đến đứa nhỏ nhất trong phòng, phát ra tiếng cười khè khè man rợ, vụt một phát bay đến chỗ đứa nhóc ấy.
- Diệp Trà!!!
Cố Từ Thần hét lên, mắt trừng trừng giăng đầy tơ máu như muốn nứt toát ra. Cậu lao nhanh đến nhưng không kịp, con quỷ ấy chỉ còn cách một gang tay là chụp được đứa nhóc. Ngay lúc nó sắp chạm vào người Diệp Trà, một vòng sáng ôn hòa đột nhiên tỏa ra, dịu dàng bao bọc bảo vệ bé. Con quỷ không kịp né tránh, bị vầng sáng ấy rọi vào người liền rống lên một tiếng thảm thiết rồi biến mất.
Sau đó, vòng sáng chậm rãi tan biến, Cố Từ Thần mặc kệ thương tích trên người mà lao đến, ôm lấy thân thể nhỏ bé của Diệp Trà, xoay tới xoay lui.
- Trà Trà có bị thương ở đâu không?
Diệp Trà khẽ lắc đầu, ngoan ngoãn đáp:
- Em không bị thương ạ.
Cố Từ Thần thở phào một hơi. Tình cảnh nguy hiểm lúc nãy khiến tim cậu như ngừng đập. May mắn thay...
Nhớ đến vòng sáng ban nãy, cậu không khỏi cảm thấy thắc mắc. Cố Từ Thần ngẩng đầu lên thì trông thấy Diệp Huyền Thanh đang đứng sau Diệp Trà, khuôn mặt điển trai của anh chìm trong bóng tối, không rõ biểu tình gì.
Cố Từ Thần nhìn anh một lúc, sau đó đứng dậy, nghiêm túc cúi gập người, chân thành nói:
- Cảm ơn anh đã bảo vệ Trà Trà.
Diệp Huyền Thanh khẽ cười một tiếng, xoa đầu đứa nhỏ cạnh mình.
- Đó là trách nhiệm của tôi.
Anh nhìn đến cậu thanh niên đối diện, mày chau lại. Sắc mặt người nọ tái nhợt, đôi môi bị cắn đến rớm máu, tay phải buông thõng xuống, ấy vậy mà vẫn không để ý đến, mãi lo lắng cho Diệp Trà.
- Từ Thần\, lại đây\, tôi giúp cậu băng vết thương.
Diệp Huyền Thanh bật đèn lên, từ trong không gian dự trữ của vòng tay mà lôi ra một hộp y tế. Đèn sáng, anh càng nhìn rõ tình trạng của Cố Từ Thần bây giờ, không khỏi hít một hơi lạnh.
Hai cánh tay của cậu đầy vết cào ngang dọc, nhẹ thì tầm mười ly , nặng thì gần một gang tay, vết nông vết sâu khắp người, máu chảy ra nhuộm đỏ cả hai cánh tay.
- Anh ơi...
Diệp Trà mếu máo gọi, đôi mắt to tròn rơm rớm nước mắt. Bé dùng ống tay áo của mình, cẩn thận lau máu trên tay Cố Từ Thần. Nhưng càng lau máu lại càng day ra khiến bé không khỏi luống cuống, nước mắt rơi như mưa.
Cố Từ Thần dùng tay trái xoa đầu bé, dỗ dành.
- Ngoan\, Trà Trà không khóc.
Diệp Trà không ngừng thút thít, gương mặt bầu bĩnh đỏ bừng, nức nở nói:
- Anh Từ Thần... đau... hức... đau...
Cố Từ Thần nhịn đau mà dỗ dành bé, thế nhưng Diệp Trà vẫn không nín khóc. Rốt cuộc Diệp Huyền Thanh vẫn phải ra tay, bế thốc Diệp Trà lên đặt sang một bên, bắt đầu chăm sóc vết thương cho Cố Từ Thần.
- Tôi cố định cổ tay lại cho cậu\, vết thương này ra ngoài màn chơi sẽ tự động giảm nhẹ đi một bậc\, không đáng lo. Hiện tại cậu phải cẩn thận dưỡng thương\, đồng thời đừng để các vết cào bị nhiễm trùng.
Diệp Huyền Thanh thấp giọng dặn dò, dùng bông gòn tẩm thuốc khử trùng, cẩn thận làm sạch máu xung quanh miệng vết thương. Anh cảm nhận được bàn tay mình đang cầm run nhè nhẹ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả tay anh. Diệp Huyền Thanh ngẩng đầu lên nhìn Cố Từ Thần, thấy người nọ đang đau đến mức sắc mặt tái nhợt, môi cắn chặt để nén tiếng rên rỉ.
- Đừng cắn nữa\, môi cậu bị cắn nát cả rồi.
Anh đưa cho Cố Từ Thần một khăn tay sạch, giọng nói càng thêm nhu hòa.
- Cậu nhóc\, nếu quá đau thì cắn vào khăn\, đừng tạo vết thương lên người mình.
Đến khi Diệp Huyền Thanh xử lý xong các vết thương, Cố Từ Thần đã mơ mơ màng màng muốn thiếp đi. Gương mặt tái nhợt, hơi nước đọng lại trên lông mi tựa như giọt sương khiến Cố Từ Thần trông ít đi vài phần lạnh nhạt, càng làm người kia thương tiếc.
- Từ Thần\, thay áo đi rồi ngủ.
Diệp Huyền Thanh vỗ nhẹ lên má cậu, trong mắt đong đầy ôn hòa. Cố Từ Thần khó chịu cau mày, hơi nghiêng đầu tránh tay anh, mơ hồ nói:
- Liễm\, em muốn ngủ...
Ngón tay đang chạm vào má Cố Từ Thần nháy mắt cứng đờ. Diệp Huyền Thanh ngẩn người nhìn thanh niên đã thiếp đi, đôi con ngươi tối đen như mực chợt lóe lên tia dịu dàng. Anh chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng mang theo ưu thương.
- Được\, em ngủ đi.
Sau đó, Diệp Huyền Thanh từ từ cởi áo của Cố Từ Thần ra, dùng áo khoác của mình bao bọc cậu lại. Áo của anh quá lớn so với thân thể cậu , càng làm nổi bật gương mặt nhỏ tuấn mỹ của Cố Từ Thần. Diệp Huyền Thanh khẽ cười một tiếng, trong mắt toàn là cưng chiều cùng yêu thương.
Diệp Trà ngồi bên cạnh mở to đôi mắt nhìn anh, nắm lấy tay Diệp Huyền Thanh, mím môi. Anh nhẹ nhàng xoa đầu bé, dỗ dành.
- Ngoan\, bé con cũng đi ngủ đi.
Bé ôm chặt tay anh, cọ cọ làm nũng.
- Người đến đây không sợ bị phát hiện ạ?
Anh ôm bé lên, hôn má bé một cái, cười nói:
- Con nít không cần suy nghĩ nhiều\, ngủ với Từ Thần đi.
Nói rồi, anh nhét bé vào lòng Cố Từ Thần, sau đó ôm cả hai người, khẽ nhắm mắt lại.
Bóng đè!
Cậu căng mắt nhìn trong bóng đêm, không thể thấy gì ngoài một màu đen kịt. Lồng ngực cậu dường như bị đè chặt, hô hấp nghẹn lại. Cố Từ Thần cố gắng nhấc đầu ngón tay lên, song vẫn không thể. Mồ hôi không ngừng tuôn, nháy mắt đã thấm ướt áo cậu. Cảm giác dính nhớp ghê tởm, hơi lạnh xộc vào người khiến cậu rùng mình.
Cố Từ Thần mấp máy môi, âm thanh nghẹn lại ở cổ họng, không tài nào bật ra. Trước mắt cậu dần mơ hồ, đầu đau như búa bổ, cậu cảm thấy cái chết dường như đang kéo đến. Cố Từ Thần không cam tâm, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích.
Trước khi mất đi ý thức, trong tâm trí Cố Từ Thần bỗng xuất hiện hình bóng một người. Trong vô thức, cậu không kiềm được mà thì thào:
- Liễm...
Lúc này, bên tai đột ngột vang lên tiếng động nhỏ, hai má bị người nào đó vỗ nhè nhẹ lấy. Cố Từ Thần thoát khỏi cảm giác bị đè liền ngồi bật dậy, nắm chặt ngực áo, không ngừng hít thở.
- Từ Thần\, thở chậm lại… Bình tĩnh nào\, mọi chuyện đã qua rồi.
Giọng nói trầm thấp của người bên cạnh vang lên, dịu dàng hiếm thấy. Anh dùng khăn tay của mình lau mồ hôi trên mặt thanh niên, cảm nhận cơ thể cậu hơi run lên nhè nhẹ.
- Sợ lắm sao?
Đôi mắt anh nhìn cậu đầy đau lòng, chẳng qua xung quanh quá tối, Cố Từ Thần không nhìn ra được. Cậu khẽ lắc đầu, khàn khàn đáp:
- Không có.
Cố Từ Thần không sợ, chết thì thôi. Chẳng qua cậu không cam tâm mất mạng ở nơi ất ơ này.
Diệp Huyền Thanh không lên tiếng, gương mặt điển trai trong bóng tối có chút nôn nóng. Anh do dự một lúc sau đó ngập ngừng hỏi:
- Khi nãy cậu gọi ai vậy?
Cố Từ Thần xoa xoa trán, cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình.
- Ai cơ?
- 'Liễm'\, người yêu cậu sao?
Cố Từ Thần nghe thấy liền ngẩn người.
- Tôi không biết.
Trong những giấc mộng, mối quan hệ giữa cậu cùng người tên Liễm rõ ràng không tầm thường. Nhưng cậu lại chẳng nhớ gì cả. Ký ức như bị một thứ màng bao kín lại, cho dù cậu cố gắng chạm đến vẫn không thể.
Bỗng, một tiếng động rất khẽ thu hút sự chú ý của cả hai.
Cộc, cộc, cộc, cộc.
Từng tiếng gõ nhịp nhàng vang lên giữa không gian vắng lặng có chút quỷ dị. Cố Từ Thần hơi nhíu mày. Âm thanh ấy không phát ra từ phía cửa, nó rất gần bọn họ, dường như ở trong căn phòng này.
Cậu áp tai xuống giường, con ngươi liền co rụt lại.
- ...Ở dưới này.
Cố Từ Thần mấp máy môi, ra dấu với Diệp Huyền Thanh. Anh hơi lắc đầu, làm một thủ tay đơn giản, ra hiệu cậu lơ nó đi. Nhưng ngay lúc này, tiếng gõ ấy vẫn tiếp tục vang lên.
Cộc, cộc, cộc, cộc.
Từng tiếng gõ không còn từ tốn, chúng như thúc giục người nghe mau tìm đến chúng. “Thứ gì đó” càng nôn nóng, gõ vào giường mạnh đến mức muốn phá vỡ.
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!
Diệp Trà bị nó làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy, định mở miệng hỏi thì Cố Từ Thần vội ôm bé vào lòng, ra hiệu cho bé đừng lên tiếng. Nếu cứ duy trì tình hình này, chẳng mấy chốc con quỷ bên dưới cũng sẽ phá vỡ chiếc giường. Cố Từ Thần nhét Diệp Trà vào lòng Diệp Huyền Thanh, rồi đột ngột cúi người nhìn.
Phía dưới gầm giường tối đen như mực lại lộ ra hai vật gì đó hình tròn màu đỏ thẫm. Bất chợt, thứ đó phát ra âm thanh khè khè hưng phấn, vươn tay muốn lôi Cố Từ Thần xuống, động tác nhanh như chớp. Diệp Huyền Thanh phản ứng nhanh hơn nó một bước, kéo Cố Từ Thần lên kịp. Anh với tay bật đèn ngủ, gương mặt trầm xuống khi nhìn thấy thứ lộ ra khỏi gầm giường.
Đó là hai cánh tay gầy khô như que củi, đen nhẻm, móng tay dài ngoằng, sắc nhọn. Nếu như khi nãy Diệp Huyền Thanh không kéo cậu lên kịp, có lẽ thứ ấy đã ghim qua đầu Cố Từ Thần.
Con quỷ bên dưới biết được con mồi mình nhắm đến đã thoát được, lập tức gầm gừ giận dữ. Nó lao thẳng ra ngoài, nhảy ra ngoài. Con quỷ bò bằng bốn chi, dáng vẻ xiêu vẹo, mái tóc dài bù xù xõa ra trước mặt. Nó khịt khịt mũi, sau đó gầm lên một tiếng rồi lao về phía Cố Từ Thần.
Cố Từ Thần nhanh chóng tránh né, con quỷ vồ hụt liền chuyển hướng, tiếp tục lao về phía cậu. Tốc độ của nó nhanh như chớp, Cố Từ Thần chỉ kịp cầm chân nến, chắn ngang cái miệng đầy răng nhọn lởm chởm của nó. Móng vuốt con quỷ không ngừng cào cáu lên hai tay Cố Từ Thần, hòng phá vỡ thứ đang ngăn cản nó.
Cậu cắn chặt môi, cảm giác đau đớn không ngừng kích thích hệ thần kinh, đầu lại tái phát bệnh cũ. Cố Từ Thần hít sâu một hơi, dồn hết sức hất con quỷ ấy ra xa.
- Từ Thần\, bắt lấy.
Một vật ánh lên tia sáng bay về phía cậu, Cố Từ Thần đưa tay chụp lấy. Đó là một thanh chủy thủ toàn thân đen tuyền, hoa văn màu đỏ ngoằn ngoèo, chính giữa đính một viên đá đỏ thẫm như máu cô đọng lại. Cố Từ Thần nắm chặt thanh chủy thủ, hai mắt cảnh giác nhìn con quỷ đang lồm cồm bò dậy.
Nó phẫn nộ rống lên, lần nữa lao về phía Cố Từ Thần. Thanh niên không chút chần chừ, nhanh chóng ứng biến. Cậu tránh né móng vuốt sắc nhọn của con quỷ, rồi bất ngờ đâm vào lồng ngực nó.
- Grào!!!
Con quỷ đau đớn rú lên, cơ thể quằn quại, hai cánh tay khô gầy như que củi quơ loạn xạ. Cố Từ Thần nhân lúc này lại đâm thêm mấy nhát vào tim nó. Hành động này của Cố Từ Thần triệt để chọc giận nó. Nó nắm lấy cổ tay cậu, rắc một tiếng liền bẻ gãy. Cố Từ Thần cắn chặt môi, rên rỉ đau đớn. Tay trái của cậu nhanh chóng bắt thanh chủy thủ, chém một nhát sâu ngay cổ nó. Miệng vết thương của con quỷ toát ra một luồng khói đen hôi thối, nó gào rú đau đớn, nhảy bổ ra xa.
Tóc của con quỷ trong lúc giao đấu bị chủy thủ cắt loạn, lộ ra gương mặt trắng nõn thanh tú, hoàn toàn khác xa so với hai tay đen nhẻm của nó. Điều đáng nói chính là khuôn mặt ấy dù có điểm tương đồng với bức ảnh trong tập hồ sơ bệnh án nhưng lại không giống hoàn toàn. Trong lòng Cố Từ Thần nổi lên nghi ngờ.
Con quỷ nhận thấy đối thủ này của nó không tầm thường liền chuyển hướng sang con mồi khác. Nó nhìn đến đứa nhỏ nhất trong phòng, phát ra tiếng cười khè khè man rợ, vụt một phát bay đến chỗ đứa nhóc ấy.
- Diệp Trà!!!
Cố Từ Thần hét lên, mắt trừng trừng giăng đầy tơ máu như muốn nứt toát ra. Cậu lao nhanh đến nhưng không kịp, con quỷ ấy chỉ còn cách một gang tay là chụp được đứa nhóc. Ngay lúc nó sắp chạm vào người Diệp Trà, một vòng sáng ôn hòa đột nhiên tỏa ra, dịu dàng bao bọc bảo vệ bé. Con quỷ không kịp né tránh, bị vầng sáng ấy rọi vào người liền rống lên một tiếng thảm thiết rồi biến mất.
Sau đó, vòng sáng chậm rãi tan biến, Cố Từ Thần mặc kệ thương tích trên người mà lao đến, ôm lấy thân thể nhỏ bé của Diệp Trà, xoay tới xoay lui.
- Trà Trà có bị thương ở đâu không?
Diệp Trà khẽ lắc đầu, ngoan ngoãn đáp:
- Em không bị thương ạ.
Cố Từ Thần thở phào một hơi. Tình cảnh nguy hiểm lúc nãy khiến tim cậu như ngừng đập. May mắn thay...
Nhớ đến vòng sáng ban nãy, cậu không khỏi cảm thấy thắc mắc. Cố Từ Thần ngẩng đầu lên thì trông thấy Diệp Huyền Thanh đang đứng sau Diệp Trà, khuôn mặt điển trai của anh chìm trong bóng tối, không rõ biểu tình gì.
Cố Từ Thần nhìn anh một lúc, sau đó đứng dậy, nghiêm túc cúi gập người, chân thành nói:
- Cảm ơn anh đã bảo vệ Trà Trà.
Diệp Huyền Thanh khẽ cười một tiếng, xoa đầu đứa nhỏ cạnh mình.
- Đó là trách nhiệm của tôi.
Anh nhìn đến cậu thanh niên đối diện, mày chau lại. Sắc mặt người nọ tái nhợt, đôi môi bị cắn đến rớm máu, tay phải buông thõng xuống, ấy vậy mà vẫn không để ý đến, mãi lo lắng cho Diệp Trà.
- Từ Thần\, lại đây\, tôi giúp cậu băng vết thương.
Diệp Huyền Thanh bật đèn lên, từ trong không gian dự trữ của vòng tay mà lôi ra một hộp y tế. Đèn sáng, anh càng nhìn rõ tình trạng của Cố Từ Thần bây giờ, không khỏi hít một hơi lạnh.
Hai cánh tay của cậu đầy vết cào ngang dọc, nhẹ thì tầm mười ly , nặng thì gần một gang tay, vết nông vết sâu khắp người, máu chảy ra nhuộm đỏ cả hai cánh tay.
- Anh ơi...
Diệp Trà mếu máo gọi, đôi mắt to tròn rơm rớm nước mắt. Bé dùng ống tay áo của mình, cẩn thận lau máu trên tay Cố Từ Thần. Nhưng càng lau máu lại càng day ra khiến bé không khỏi luống cuống, nước mắt rơi như mưa.
Cố Từ Thần dùng tay trái xoa đầu bé, dỗ dành.
- Ngoan\, Trà Trà không khóc.
Diệp Trà không ngừng thút thít, gương mặt bầu bĩnh đỏ bừng, nức nở nói:
- Anh Từ Thần... đau... hức... đau...
Cố Từ Thần nhịn đau mà dỗ dành bé, thế nhưng Diệp Trà vẫn không nín khóc. Rốt cuộc Diệp Huyền Thanh vẫn phải ra tay, bế thốc Diệp Trà lên đặt sang một bên, bắt đầu chăm sóc vết thương cho Cố Từ Thần.
- Tôi cố định cổ tay lại cho cậu\, vết thương này ra ngoài màn chơi sẽ tự động giảm nhẹ đi một bậc\, không đáng lo. Hiện tại cậu phải cẩn thận dưỡng thương\, đồng thời đừng để các vết cào bị nhiễm trùng.
Diệp Huyền Thanh thấp giọng dặn dò, dùng bông gòn tẩm thuốc khử trùng, cẩn thận làm sạch máu xung quanh miệng vết thương. Anh cảm nhận được bàn tay mình đang cầm run nhè nhẹ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả tay anh. Diệp Huyền Thanh ngẩng đầu lên nhìn Cố Từ Thần, thấy người nọ đang đau đến mức sắc mặt tái nhợt, môi cắn chặt để nén tiếng rên rỉ.
- Đừng cắn nữa\, môi cậu bị cắn nát cả rồi.
Anh đưa cho Cố Từ Thần một khăn tay sạch, giọng nói càng thêm nhu hòa.
- Cậu nhóc\, nếu quá đau thì cắn vào khăn\, đừng tạo vết thương lên người mình.
Đến khi Diệp Huyền Thanh xử lý xong các vết thương, Cố Từ Thần đã mơ mơ màng màng muốn thiếp đi. Gương mặt tái nhợt, hơi nước đọng lại trên lông mi tựa như giọt sương khiến Cố Từ Thần trông ít đi vài phần lạnh nhạt, càng làm người kia thương tiếc.
- Từ Thần\, thay áo đi rồi ngủ.
Diệp Huyền Thanh vỗ nhẹ lên má cậu, trong mắt đong đầy ôn hòa. Cố Từ Thần khó chịu cau mày, hơi nghiêng đầu tránh tay anh, mơ hồ nói:
- Liễm\, em muốn ngủ...
Ngón tay đang chạm vào má Cố Từ Thần nháy mắt cứng đờ. Diệp Huyền Thanh ngẩn người nhìn thanh niên đã thiếp đi, đôi con ngươi tối đen như mực chợt lóe lên tia dịu dàng. Anh chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng mang theo ưu thương.
- Được\, em ngủ đi.
Sau đó, Diệp Huyền Thanh từ từ cởi áo của Cố Từ Thần ra, dùng áo khoác của mình bao bọc cậu lại. Áo của anh quá lớn so với thân thể cậu , càng làm nổi bật gương mặt nhỏ tuấn mỹ của Cố Từ Thần. Diệp Huyền Thanh khẽ cười một tiếng, trong mắt toàn là cưng chiều cùng yêu thương.
Diệp Trà ngồi bên cạnh mở to đôi mắt nhìn anh, nắm lấy tay Diệp Huyền Thanh, mím môi. Anh nhẹ nhàng xoa đầu bé, dỗ dành.
- Ngoan\, bé con cũng đi ngủ đi.
Bé ôm chặt tay anh, cọ cọ làm nũng.
- Người đến đây không sợ bị phát hiện ạ?
Anh ôm bé lên, hôn má bé một cái, cười nói:
- Con nít không cần suy nghĩ nhiều\, ngủ với Từ Thần đi.
Nói rồi, anh nhét bé vào lòng Cố Từ Thần, sau đó ôm cả hai người, khẽ nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.