Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 92: Diệt Vong Thời Mạt Thế 11
Lãnh Thiên Băng
30/10/2019
Mọi người tập trung đông đủ ở phòng khách , nhìn
người con trai tuấn lãng đang ngồi đó . Đình Lan dựa vào lòng hắn hạnh
phúc , đó không ai khác là Phong Dương Chu Vũ ...
Diệp Cơ khi thấy hắn liền liếc nhìn , Chu Vũ lạnh lùng lên tiếng
" Cảm ơn vì đã chiếu cố Lan nhi "
Âu Nghi phất tay nói
" Không ! Mà anh sao biết chúng tôi ở đây ? "
" Tôi có gắn một định vị thu nhỏ trong mặt dây chuyền của Lan nhi . "
Lời nói Chu Vũ lạnh lùng , đôi mắt lạnh lùng vô cảm nhìn đến cô . Sau đó quay qua Đình Lan nói
" Tôi có rất nhiều việc cần làm , hiện tại em hãy đi cùng họ . Hãy đến thành phố A , nơi đó có lực lượng phòng vệ rất cao . Những người thức tỉnh dị năng đều ở đó "
Mọi người nhìn nhau , Tử Ân lạnh lùng hỏi
" Vậy những người chưa thức tỉnh dị năng ? "
" Đều ở đó "
Cô nhìn xung quanh không thấy A Phong liền nheo mài lại , nơi đáy mắt hiện lên ý cười . Di Anh nhìn đến Chu Vũ lên tiếng
" Sao anh không dẫn theo Đình Lan ? "
" Không thể ! Rất nguy hiểm "
Đình Lan ở trong lòng Chu Vũ thoải mái , nghe như vậy liền lo lắng
" Anh sẽ không sao chứ ? "
Chu Vũ cười nhạt nâng cằm Đình Lan , nói
" Em lo lắng cho anh sao ? "
" Hừ ... anh nói gì vậy ? "
Bọn họ nói chuyện tình tứ , Diệp Cơ bên cạnh buồn bã . Di Anh nhìn đến chán ghét , sau đó quay qua Đình Lan nói
" Hai người thật hạnh phúc , nếu Mạt Thế kết thúc thì nhớ mời tụi này ăn đám cưới "
Lời nói của Di Anh như mũi tên đâm vào tim Diệp Cơ , cô nhếch môi . Đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh , lời nói lạnh nhạt
" Có đám cưới được hay không mới là điều quan trọng "
Lời nói của cô mang theo ý vị , Di Anh nheo mài lại
" Cô có ý gì ? "
Cô nhếch môi , cầm tách trà trên tay uống
" Đến khi đó ai sống ai chết vẫn còn là điều đáng lo ngại . Phải không Phong Dương thiếu ? "
Chu Vũ nhìn qua cô , ánh mắt lạnh lùng
" Phải "
" Tôi nghe nói Phong Dương thiếu có một căn cứ chuyên về điều chế dị năng . Có phải không ? "
" Phải "
" Ồ ! Vậy tôi không còn gì hỏi nữa . Đi ngủ trước "
Cô cười nhẹ đứng lên , trở về phòng . Chu Vũ nhìn theo bóng cô , đôi mắt lạnh lẽo . Hắn đứng dậy nói
" Được rồi ! Tôi phải đi rồi , hẹn gặp lại "
Đình Lan lo lắng đứng lên , gương mặt buồn bã
" Anh đi thật sao ? "
" Ừ "
Chu Vũ bước ra ngoài , Âu Nghi đi phía sau đóng cửa lại . Đình Lan nhìn theo hướng cô vừa đi , ánh mắt hiện lên tia sát khí ...
_________________
Sáng hôm sau bọn cô tiếp tục lên đường , dừng lại tại một siêu thị muốn vào trong lấy thêm thức ăn . Tử Ân bước xuống nói
" Tôi cũng đi "
Cô nghe vậy liền nói
" Vậy tôi và A Phong ở lại , các người muốn gì thì đi lấy đi "
Bọn họ vào trong siêu thị , A Phong vòng ra cốp xe lấy một lọ dung dịch uống . Cô đứng tựa vào cửa xe hỏi
" Đêm qua đi đâu ? "
A Phong nhìn cô , trên tay là lọ dung dịch . Hắn không nói gì , cô thấy vậy xoa đầu hắn nói
" Không nói thì thôi , mà sao dạo này lại không ăn gì ? Không đói sao ? "
A Phong lắc đầu , đưa lọ dung dịch lên . Cô hơi ngẩn ra sao đó mỉm cười nhẹ
- Grừ ... Grừ ...
Cô xoay lại liền thấy một đám zoombie đang đi tới , cô nhìn lên trời . Ánh nắng đã bị mây che lại ...
Cô lấy súng bắn vào chúng , A Phong cũng làm theo . Đám zoombie càng trở nên hung hắng ...
- Grừ ... Grừ ... Grừ ...
Giờ đây hai bên đều bị đám zoombie bao vây , cô lấy súng giết chúng . Bỗng từ siêu thị đám người Đình Lan chạy ra , phía sau là đám zoombie đuổi theo . Cô hướng về đám zoombie đó bắn . Từ trên nốc xe một con lao tới phía cô ...
Cô xoay lại nhìn cái bàn tay đang ở trước mặt mình , nó chuẩn bị quào cô thì
Xoạt !
A Phong đỡ thay cô , cô thấy vậy liền bắn vào đầu con zoombie . Sau đó quay lại đám người Tử Ân đang giết zoombie nói
" Mau lên xe "
Bọn họ chạy lại xe , nhưng Đình Lan lại bị một con zoombie nắm chân không chạy được . Cô ta xè tay ra , từ bàn tay xuất hiện một ánh sáng đánh văng con zoombie . Mọi người chứng kiến đều kinh ngạc , bước lên xe chạy đi .
Cán qua đám zoombie đó , Âu Nghi lau trán nói
" Nguy hiểm quá , không ngờ ở đâu cũng có bọn chúng ẩn nắp "
Đình Lan nhìn qua A Phong , thấy bàn tay hắn có vết cào chảy máu liền sợ hãi
" Ah ! Hắn ... hắn bị cào trúng rồi sao ? "
Di Anh nghe thấy cũng kinh ngạc , nói
" Mau đuổi hắn xuống , hắn sẽ hóa thành zoombie mất "
Diệp Cơ cũng lo sợ , Tử Ân nhìn qua kiến chiếu hậu nói
" Để tôi tìm chỗ nghỉ chân "
Tử Ân cho xe dừng lại tại một nhà kho rộng lớn , mọi người đều tách ly ra làm việc của mình . Cô đưa A Phong vào trong nhìn vết thương của hắn
" Sao lại đỡ cho tôi ? Cần gì phải vậy "
A Phong không nói nhìn cô , vết cào trên tay hiện lên máu rất sâu . Cô dùng nước rửa vết thương cho A Phong , nhẹ nhàng . Tử Ân đứng gần đó nhìn , đôi mắt ánh lên lạnh lẽo . Xoay người bỏ đi ...
Cô dùng thuốc có sẵn trên xe băng bó cho A Phong , đang băng bó thì tiếng nói lạnh lẽo vô hồn của hắn cất lên ...
" ... Ở ... lại ... "
Cô ngước lên nhìn A Phong , hắn nói chuyện rất khó khăn . Cô kinh ngạc
" Anh biết nói sao ? Anh vừa nói gì ? "
A Phong gương mặt lạnh lùng , nheo mài nói
" T...tôi ... ở ... lại "
Cô nghiêng đầu hỏi
" Sao anh phải ở lại ? "
" Bị ... cào ... zoombie "
Cô kinh ngạc , Đình Lan từ ngoài đi vào nói
" Phải ! Nên bỏ anh ta lại "
" Nếu không hắn sẽ biến thành zoombie cắn chúng ta "
Di Anh cũng gật đầu tán thành , Âu Nghi bên cạnh cũng nheo mài nói
" Phải ! Chúng ta nên để anh ta lại "
Diệp Cơ không nói khó xử , Tử Khang nhìn cô chạy lại nắm lấy tay cô
" Chị , chạy đi "
Cô nheo mài lại nhìn qua A Phong , nói
" Không ! Anh ta đã cứu tôi "
" Cô muốn chết sao ? Nếu muốn chết thì đừng kéo chúng tôi theo "
Di Anh tức giận nói , cô im lặng không quan tâm cô ta . Tử Ân từ ngoài nói vọng vào
" Đi thôi "
Bọn cô bước ra ngoài , bỗng Đình Lan đi lên trước giành ghế của Tử An nói
" Hôm nay em láy "
Mọi người kinh ngạc nhưng cũng bước vào xe , đến lượt cô muốn đi vào thì cánh cửa đóng lại . Chiếc xe lao đi nhanh chóng ...
Mọi người thất kinh , Âu Nghi nhìn ra sau . Diệp Cơ chườm người lên nói
" Chị ... chị làm gì vậy ? "
" Chúng ta không thể để họ lên xe . Dao Sương cứ khăng khăng như vậy , chúng ta buộc lòng phải bỏ lại họ . Chúng ta phải sống , vì toàn bộ nhân loại "
Lời nói Đình Lan đúng lý hợp tình , mọi người hoảng hốt . Tử Khang lên tiếng
" Nhưng đâu nhất thiết phải bỏ chị Dao Sương , chị là người xấu "
Âu Nghi ôm Tử Khang đang khóc vào lòng , Di Anh nheo mài nói
" Tôi thấy Đình Lan làm rất đúng , chuyện sinh ly tử biệt đối với sự hỗn loạn thế này là bình thường . Chúng ta không thể vì họ mà đưa nhân loại vào sự diệt vong "
Không gian xe trở nên yên tỉnh , chỉ còn lại tiếng khóc của Tử Khang và Diệp Cơ . Đình Lan nhìn qua gương phản chiếu , ánh mắt hiện lên sát khí cùng ý cười . Tử Ân lạnh lẽo nhìn qua cửa kính , đôi mắt sâu như vực thẳm xẹt qua ánh sáng lạnh ...
_________________
Cô nhìn chiếc xe đang dần khuất bóng , nụ cười vươn lên môi lạnh lẽo . Tiểu Hắc bên cạnh cô cất cánh bay đi , cô đưa tay xoa eo
" Thú vị ! Diệp Đình Lan ... "
Cô nhìn qua A Phong đang nhìn mình , cô đưa tay nâng mắt kính . Ánh sáng lạnh tỏa ra , cô cười nhẹ nói
" Vào trong thôi "
A Phong theo sau cô , nhìn vào cô khó hiểu .
" K...không lo ? "
" Lo ? Lo cái gì ? "
Cô ngồi xuống , A Phong ngồi theo .
" Vì tôi ... mà ... bị bỏ ... lại "
Cô nhìn qua A Phong , đưa tay xoa đầu hắn
" Anh đã cứu tôi , tôi làm sao bỏ lại anh được ? "
" Nhưng ... sẽ ... sẽ chết "
" Chết ? Tôi không thể chết , cho đến khi công chúa an toàn "
" Công ... chúa ? "
" Là Diệp Cơ đó "
Cô cười nhẹ , bỗng từ ngoài một nhóm 5 người đi vào . Họ là những con người còn sống , nhìn thấy bọn cô liền kinh ngạc
- Các người cũng là dân chạy nạn sao ?
" Phải "
Một người trong số đó hỏi cô , những người đó nghe câu trả lời của cô liền gật nhẹ đầu . Nhìn qua A Phong
- Nhưng hắn không giống con người .
- Phải ! Gương mặt trắng nhợt ...
" Do hắn thân thể yếu nhượt "
Lời nói cô lạnh nhạt , bọn họ nghe xong gật đầu bước lại gần cô . Bọn cô cùng ăn uống và nghỉ ngơi lại buổi tối ...
Màn đêm buông xuống , cơn gió lạnh thổi qua . Mùi máu tanh xộc vào mũi cô , cô mở mắt nhìn xung quanh . Bây giờ đã là 1h khuya , nhưng cô không thấy đám người kia đâu . Kể cả A Phong cũng vậy , cô bước ra ngoài . Đi đến một con hẻm , dưới ánh trăng . Cô nhìn thấy dũng máu đỏ thẳm , A Phong đứng đó . Cảnh tượng thật kinh hoàng , trên tay A Phong là một trái tim máu còn đang ăn dở , miệng hắn cũng dính đầy máu . Đám người lúc trưa nằm lê lết dưới đất , thân đầy máu . Trái tim bị móc ra , chết vô cùng thảm .
A Phong đứng đó , đôi mắt vàng lạnh lẽo dữ tợn . Nhưng khi thấy cô liền sững người , trái tim đang ăn dở bị rớt xuống . Cô từng bước tiến lên , A Phong cúi đầu đứng đó . Cô nhìn xuống đám người đó , lấy khăn lau máu trên miệng của A Phong . Vừa lau vừa nói
" Chúng ta về nghỉ thôi "
A Phong kinh ngạc , nói
" Không ... sợ ? "
" Tại sao phải sợ ? Tôi đã nói là sẽ ở cạnh anh mà . Nào ! Đi thôi "
Cô kéo tay A Phòng ra khỏi con hẻm , nhưng cô thấy một đám zoombie đang đi đến . Cô lấy súng ra đề phòng nói
" Chắc bọn chúng đánh hơi được mùi máu "
Cô chỉa súng về phía đám zoombie bắn , đám zoombie lửng thửng đi . Từ phía sau chúng , một con zoombie bay ở không trung đến . Sự dữ tợn hiện rõ nhìn cô
- Rống ... grào ... rống ... grừ ...
Con zoombie đó đưa tay chỉ vào A Phong gào rống như đang nói gì đó . Cô nhìn qua A Phong , hắn thấy vậy liền nói
" Nó hỏi sao ... tôi ... không giết ... "
A Phong chỉ vào cô , cô hiểu ra gật đầu . Đưa súng bắn con zoombie biến dị . Nhưng nó lại né đi lao về phía cô , A Phong bước lên đánh với con zoombie biến dị . A Phong đưa tay nắm lấy đầu nó bẽ ra , nhảy xuống dưới đất đưa cho cô . A Phong bổ đầu con zoombie biến dị ra , từ trong não nó có một viên thạch mào đỏ sáng lấp lánh . A Phong lấy ra lau lau sau đó đưa cho cô , cô nhận lấy . A Phong tiếp tục giết những con zoombie khác , lấy từ chúng một cái túi màu đen . Trong đó là lọ dung dịch xanh lam giống khi trước . A Phong lấy ra một chai uống cạn . Cô nhìn qua hỏi
" Cái đó là gì mà sao anh lại thích ? "
" Có thể chống đói ... cho tôi "
" Vậy sao ... vậy cái này ? "
Cô đưa viên đá cẩm thạch đỏ lên , A Phong nói
" Cẩm thạch ... giúp tăng cường sức mạnh dị năng giả "
Cô gật nhẹ đầu , nhìn qua A Phong
" Sao anh biết ? "
" Tôi ... là zoombie "
Cô gật nhẹ đầu , cười nhạt . Xoay người nắm lấy tay A Phong đi . Dưới ánh trăng hai thân ảnh bước qua xác đám thây ma mà đi . Đôi mắt cô ánh lên tia sáng lạnh lẽo
' Ha ! Quả nhiên ... '
A Phong nhìn tay mình bị kéo đi , ngước lên nhìn bóng lưng cô . Đôi mắt lạnh lẽo vô cảm đầy dã thú hiện lên tia vui vẻ . Khóe môi nâng lên nụ cười yếu lứt , nhưng bỗng chốc hắn kinh hãi . Hạ mi mắt xuống , sự độc ác hiện lên tràn ngập con ngươi màu vàng lạnh lẽo . Răng nanh nhe ra sắc nhọn sau đó trở lại bình thường ...
Diệp Cơ khi thấy hắn liền liếc nhìn , Chu Vũ lạnh lùng lên tiếng
" Cảm ơn vì đã chiếu cố Lan nhi "
Âu Nghi phất tay nói
" Không ! Mà anh sao biết chúng tôi ở đây ? "
" Tôi có gắn một định vị thu nhỏ trong mặt dây chuyền của Lan nhi . "
Lời nói Chu Vũ lạnh lùng , đôi mắt lạnh lùng vô cảm nhìn đến cô . Sau đó quay qua Đình Lan nói
" Tôi có rất nhiều việc cần làm , hiện tại em hãy đi cùng họ . Hãy đến thành phố A , nơi đó có lực lượng phòng vệ rất cao . Những người thức tỉnh dị năng đều ở đó "
Mọi người nhìn nhau , Tử Ân lạnh lùng hỏi
" Vậy những người chưa thức tỉnh dị năng ? "
" Đều ở đó "
Cô nhìn xung quanh không thấy A Phong liền nheo mài lại , nơi đáy mắt hiện lên ý cười . Di Anh nhìn đến Chu Vũ lên tiếng
" Sao anh không dẫn theo Đình Lan ? "
" Không thể ! Rất nguy hiểm "
Đình Lan ở trong lòng Chu Vũ thoải mái , nghe như vậy liền lo lắng
" Anh sẽ không sao chứ ? "
Chu Vũ cười nhạt nâng cằm Đình Lan , nói
" Em lo lắng cho anh sao ? "
" Hừ ... anh nói gì vậy ? "
Bọn họ nói chuyện tình tứ , Diệp Cơ bên cạnh buồn bã . Di Anh nhìn đến chán ghét , sau đó quay qua Đình Lan nói
" Hai người thật hạnh phúc , nếu Mạt Thế kết thúc thì nhớ mời tụi này ăn đám cưới "
Lời nói của Di Anh như mũi tên đâm vào tim Diệp Cơ , cô nhếch môi . Đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh , lời nói lạnh nhạt
" Có đám cưới được hay không mới là điều quan trọng "
Lời nói của cô mang theo ý vị , Di Anh nheo mài lại
" Cô có ý gì ? "
Cô nhếch môi , cầm tách trà trên tay uống
" Đến khi đó ai sống ai chết vẫn còn là điều đáng lo ngại . Phải không Phong Dương thiếu ? "
Chu Vũ nhìn qua cô , ánh mắt lạnh lùng
" Phải "
" Tôi nghe nói Phong Dương thiếu có một căn cứ chuyên về điều chế dị năng . Có phải không ? "
" Phải "
" Ồ ! Vậy tôi không còn gì hỏi nữa . Đi ngủ trước "
Cô cười nhẹ đứng lên , trở về phòng . Chu Vũ nhìn theo bóng cô , đôi mắt lạnh lẽo . Hắn đứng dậy nói
" Được rồi ! Tôi phải đi rồi , hẹn gặp lại "
Đình Lan lo lắng đứng lên , gương mặt buồn bã
" Anh đi thật sao ? "
" Ừ "
Chu Vũ bước ra ngoài , Âu Nghi đi phía sau đóng cửa lại . Đình Lan nhìn theo hướng cô vừa đi , ánh mắt hiện lên tia sát khí ...
_________________
Sáng hôm sau bọn cô tiếp tục lên đường , dừng lại tại một siêu thị muốn vào trong lấy thêm thức ăn . Tử Ân bước xuống nói
" Tôi cũng đi "
Cô nghe vậy liền nói
" Vậy tôi và A Phong ở lại , các người muốn gì thì đi lấy đi "
Bọn họ vào trong siêu thị , A Phong vòng ra cốp xe lấy một lọ dung dịch uống . Cô đứng tựa vào cửa xe hỏi
" Đêm qua đi đâu ? "
A Phong nhìn cô , trên tay là lọ dung dịch . Hắn không nói gì , cô thấy vậy xoa đầu hắn nói
" Không nói thì thôi , mà sao dạo này lại không ăn gì ? Không đói sao ? "
A Phong lắc đầu , đưa lọ dung dịch lên . Cô hơi ngẩn ra sao đó mỉm cười nhẹ
- Grừ ... Grừ ...
Cô xoay lại liền thấy một đám zoombie đang đi tới , cô nhìn lên trời . Ánh nắng đã bị mây che lại ...
Cô lấy súng bắn vào chúng , A Phong cũng làm theo . Đám zoombie càng trở nên hung hắng ...
- Grừ ... Grừ ... Grừ ...
Giờ đây hai bên đều bị đám zoombie bao vây , cô lấy súng giết chúng . Bỗng từ siêu thị đám người Đình Lan chạy ra , phía sau là đám zoombie đuổi theo . Cô hướng về đám zoombie đó bắn . Từ trên nốc xe một con lao tới phía cô ...
Cô xoay lại nhìn cái bàn tay đang ở trước mặt mình , nó chuẩn bị quào cô thì
Xoạt !
A Phong đỡ thay cô , cô thấy vậy liền bắn vào đầu con zoombie . Sau đó quay lại đám người Tử Ân đang giết zoombie nói
" Mau lên xe "
Bọn họ chạy lại xe , nhưng Đình Lan lại bị một con zoombie nắm chân không chạy được . Cô ta xè tay ra , từ bàn tay xuất hiện một ánh sáng đánh văng con zoombie . Mọi người chứng kiến đều kinh ngạc , bước lên xe chạy đi .
Cán qua đám zoombie đó , Âu Nghi lau trán nói
" Nguy hiểm quá , không ngờ ở đâu cũng có bọn chúng ẩn nắp "
Đình Lan nhìn qua A Phong , thấy bàn tay hắn có vết cào chảy máu liền sợ hãi
" Ah ! Hắn ... hắn bị cào trúng rồi sao ? "
Di Anh nghe thấy cũng kinh ngạc , nói
" Mau đuổi hắn xuống , hắn sẽ hóa thành zoombie mất "
Diệp Cơ cũng lo sợ , Tử Ân nhìn qua kiến chiếu hậu nói
" Để tôi tìm chỗ nghỉ chân "
Tử Ân cho xe dừng lại tại một nhà kho rộng lớn , mọi người đều tách ly ra làm việc của mình . Cô đưa A Phong vào trong nhìn vết thương của hắn
" Sao lại đỡ cho tôi ? Cần gì phải vậy "
A Phong không nói nhìn cô , vết cào trên tay hiện lên máu rất sâu . Cô dùng nước rửa vết thương cho A Phong , nhẹ nhàng . Tử Ân đứng gần đó nhìn , đôi mắt ánh lên lạnh lẽo . Xoay người bỏ đi ...
Cô dùng thuốc có sẵn trên xe băng bó cho A Phong , đang băng bó thì tiếng nói lạnh lẽo vô hồn của hắn cất lên ...
" ... Ở ... lại ... "
Cô ngước lên nhìn A Phong , hắn nói chuyện rất khó khăn . Cô kinh ngạc
" Anh biết nói sao ? Anh vừa nói gì ? "
A Phong gương mặt lạnh lùng , nheo mài nói
" T...tôi ... ở ... lại "
Cô nghiêng đầu hỏi
" Sao anh phải ở lại ? "
" Bị ... cào ... zoombie "
Cô kinh ngạc , Đình Lan từ ngoài đi vào nói
" Phải ! Nên bỏ anh ta lại "
" Nếu không hắn sẽ biến thành zoombie cắn chúng ta "
Di Anh cũng gật đầu tán thành , Âu Nghi bên cạnh cũng nheo mài nói
" Phải ! Chúng ta nên để anh ta lại "
Diệp Cơ không nói khó xử , Tử Khang nhìn cô chạy lại nắm lấy tay cô
" Chị , chạy đi "
Cô nheo mài lại nhìn qua A Phong , nói
" Không ! Anh ta đã cứu tôi "
" Cô muốn chết sao ? Nếu muốn chết thì đừng kéo chúng tôi theo "
Di Anh tức giận nói , cô im lặng không quan tâm cô ta . Tử Ân từ ngoài nói vọng vào
" Đi thôi "
Bọn cô bước ra ngoài , bỗng Đình Lan đi lên trước giành ghế của Tử An nói
" Hôm nay em láy "
Mọi người kinh ngạc nhưng cũng bước vào xe , đến lượt cô muốn đi vào thì cánh cửa đóng lại . Chiếc xe lao đi nhanh chóng ...
Mọi người thất kinh , Âu Nghi nhìn ra sau . Diệp Cơ chườm người lên nói
" Chị ... chị làm gì vậy ? "
" Chúng ta không thể để họ lên xe . Dao Sương cứ khăng khăng như vậy , chúng ta buộc lòng phải bỏ lại họ . Chúng ta phải sống , vì toàn bộ nhân loại "
Lời nói Đình Lan đúng lý hợp tình , mọi người hoảng hốt . Tử Khang lên tiếng
" Nhưng đâu nhất thiết phải bỏ chị Dao Sương , chị là người xấu "
Âu Nghi ôm Tử Khang đang khóc vào lòng , Di Anh nheo mài nói
" Tôi thấy Đình Lan làm rất đúng , chuyện sinh ly tử biệt đối với sự hỗn loạn thế này là bình thường . Chúng ta không thể vì họ mà đưa nhân loại vào sự diệt vong "
Không gian xe trở nên yên tỉnh , chỉ còn lại tiếng khóc của Tử Khang và Diệp Cơ . Đình Lan nhìn qua gương phản chiếu , ánh mắt hiện lên sát khí cùng ý cười . Tử Ân lạnh lẽo nhìn qua cửa kính , đôi mắt sâu như vực thẳm xẹt qua ánh sáng lạnh ...
_________________
Cô nhìn chiếc xe đang dần khuất bóng , nụ cười vươn lên môi lạnh lẽo . Tiểu Hắc bên cạnh cô cất cánh bay đi , cô đưa tay xoa eo
" Thú vị ! Diệp Đình Lan ... "
Cô nhìn qua A Phong đang nhìn mình , cô đưa tay nâng mắt kính . Ánh sáng lạnh tỏa ra , cô cười nhẹ nói
" Vào trong thôi "
A Phong theo sau cô , nhìn vào cô khó hiểu .
" K...không lo ? "
" Lo ? Lo cái gì ? "
Cô ngồi xuống , A Phong ngồi theo .
" Vì tôi ... mà ... bị bỏ ... lại "
Cô nhìn qua A Phong , đưa tay xoa đầu hắn
" Anh đã cứu tôi , tôi làm sao bỏ lại anh được ? "
" Nhưng ... sẽ ... sẽ chết "
" Chết ? Tôi không thể chết , cho đến khi công chúa an toàn "
" Công ... chúa ? "
" Là Diệp Cơ đó "
Cô cười nhẹ , bỗng từ ngoài một nhóm 5 người đi vào . Họ là những con người còn sống , nhìn thấy bọn cô liền kinh ngạc
- Các người cũng là dân chạy nạn sao ?
" Phải "
Một người trong số đó hỏi cô , những người đó nghe câu trả lời của cô liền gật nhẹ đầu . Nhìn qua A Phong
- Nhưng hắn không giống con người .
- Phải ! Gương mặt trắng nhợt ...
" Do hắn thân thể yếu nhượt "
Lời nói cô lạnh nhạt , bọn họ nghe xong gật đầu bước lại gần cô . Bọn cô cùng ăn uống và nghỉ ngơi lại buổi tối ...
Màn đêm buông xuống , cơn gió lạnh thổi qua . Mùi máu tanh xộc vào mũi cô , cô mở mắt nhìn xung quanh . Bây giờ đã là 1h khuya , nhưng cô không thấy đám người kia đâu . Kể cả A Phong cũng vậy , cô bước ra ngoài . Đi đến một con hẻm , dưới ánh trăng . Cô nhìn thấy dũng máu đỏ thẳm , A Phong đứng đó . Cảnh tượng thật kinh hoàng , trên tay A Phong là một trái tim máu còn đang ăn dở , miệng hắn cũng dính đầy máu . Đám người lúc trưa nằm lê lết dưới đất , thân đầy máu . Trái tim bị móc ra , chết vô cùng thảm .
A Phong đứng đó , đôi mắt vàng lạnh lẽo dữ tợn . Nhưng khi thấy cô liền sững người , trái tim đang ăn dở bị rớt xuống . Cô từng bước tiến lên , A Phong cúi đầu đứng đó . Cô nhìn xuống đám người đó , lấy khăn lau máu trên miệng của A Phong . Vừa lau vừa nói
" Chúng ta về nghỉ thôi "
A Phong kinh ngạc , nói
" Không ... sợ ? "
" Tại sao phải sợ ? Tôi đã nói là sẽ ở cạnh anh mà . Nào ! Đi thôi "
Cô kéo tay A Phòng ra khỏi con hẻm , nhưng cô thấy một đám zoombie đang đi đến . Cô lấy súng ra đề phòng nói
" Chắc bọn chúng đánh hơi được mùi máu "
Cô chỉa súng về phía đám zoombie bắn , đám zoombie lửng thửng đi . Từ phía sau chúng , một con zoombie bay ở không trung đến . Sự dữ tợn hiện rõ nhìn cô
- Rống ... grào ... rống ... grừ ...
Con zoombie đó đưa tay chỉ vào A Phong gào rống như đang nói gì đó . Cô nhìn qua A Phong , hắn thấy vậy liền nói
" Nó hỏi sao ... tôi ... không giết ... "
A Phong chỉ vào cô , cô hiểu ra gật đầu . Đưa súng bắn con zoombie biến dị . Nhưng nó lại né đi lao về phía cô , A Phong bước lên đánh với con zoombie biến dị . A Phong đưa tay nắm lấy đầu nó bẽ ra , nhảy xuống dưới đất đưa cho cô . A Phong bổ đầu con zoombie biến dị ra , từ trong não nó có một viên thạch mào đỏ sáng lấp lánh . A Phong lấy ra lau lau sau đó đưa cho cô , cô nhận lấy . A Phong tiếp tục giết những con zoombie khác , lấy từ chúng một cái túi màu đen . Trong đó là lọ dung dịch xanh lam giống khi trước . A Phong lấy ra một chai uống cạn . Cô nhìn qua hỏi
" Cái đó là gì mà sao anh lại thích ? "
" Có thể chống đói ... cho tôi "
" Vậy sao ... vậy cái này ? "
Cô đưa viên đá cẩm thạch đỏ lên , A Phong nói
" Cẩm thạch ... giúp tăng cường sức mạnh dị năng giả "
Cô gật nhẹ đầu , nhìn qua A Phong
" Sao anh biết ? "
" Tôi ... là zoombie "
Cô gật nhẹ đầu , cười nhạt . Xoay người nắm lấy tay A Phong đi . Dưới ánh trăng hai thân ảnh bước qua xác đám thây ma mà đi . Đôi mắt cô ánh lên tia sáng lạnh lẽo
' Ha ! Quả nhiên ... '
A Phong nhìn tay mình bị kéo đi , ngước lên nhìn bóng lưng cô . Đôi mắt lạnh lẽo vô cảm đầy dã thú hiện lên tia vui vẻ . Khóe môi nâng lên nụ cười yếu lứt , nhưng bỗng chốc hắn kinh hãi . Hạ mi mắt xuống , sự độc ác hiện lên tràn ngập con ngươi màu vàng lạnh lẽo . Răng nanh nhe ra sắc nhọn sau đó trở lại bình thường ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.